Not fate nor destiny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tất cả đều hoàn hảo, anh yêu!" Hye Jin như muốn khóc khi nếm thử một miếng bánh ngọt. "Anh nên thử miếng bánh chuối này đi. Rất là ngon."

Jung Hyuk mỉm cười trước sự phấn khích của Hye Jin khi cô thưởng thức miếng bánh thứ hai. Anh tinh nghịch cầm lấy chiếc dĩa từ tay cô và xúc một miếng bánh ngọt.

"Yah! Anh dùng dĩa của anh đi chứ." cô mắng yêu, giật lại cái dĩa, trừng mắt nhìn anh.

"Bất cứ đồ gì của em đều là của anh?" anh trêu chọc cô.

"Nhưng điều đó không áp dụng cho bánh ngọt được."

"Nhưng dù sao thì em vẫn yêu anh." anh cười teo toét tán tỉnh chỉ một lúc trước khi thư giãn trở lại chỗ ngồi của mình. "Bánh này rất ngon đấy, em yêu." anh nói với cô. "Nhưng em có chắc là em không muốn thêm vào đó một chút gì truyền thống hơn không?"

"Truyền thống thật là nhàm chán." cô phụng phịu, xua tay một cách miễn cưỡng. " Em là một trong những người theo đuổi sự hiện đại và đám cưới của em cũng sẽ như vậy!"

"Đó là một điểm hợp lệ." anh cười khúc khích. "Không ai có thể nói em là một người hay bắt trước người khác cả. Và anh chắc chắn thích chiếc bánh."

"Thêm vào đó, chuối có màu vàng và vàng là một trong những màu em thấy phù hợp để trang trí trong đám cưới. Em nghĩ chúng ta nên thêm nó vào danh sách lựa chọn cùng với bánh, champagne, và chocolate."

"Được rồi, nó chắc chắn sẽ được thêm vào danh sách." anh dễ dàng đầu hàng trước ý kiến của cô.

Một bản nhạc pop của Pháp đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người. Hye Jin nhìn xuống điện thoại và rên rỉ. "Haizzz, công việc của em hình như là không bao giờ xong được." cô nói với một cái lắc đầu khó chịu. "Ba của em, ông ấy cần em tham gia vào một cuộc họp về vấn đề thủ tục giấy tờ về thuốc chống ung thư mới nhất của công ty."

"Em bận thì cứ đi đi. Anh không sao."

"Anh không thất vọng vì em phải cắt ngang bữa tối của chúng ta chứ?" cô hỏi. Một chút lo lắng thoáng qua vẻ tự tin thường thấy của cô.

"Anh luôn thất vọng khi em rời xa anh." anh đáp một cách trôi chảy. "Nhưng đó là cái giá mà anh phải trả khi đính hôn với một người quan trọng như em."

"Thật là một người đàn ông quyến rũ mà." cô nở một nụ cười rộng, để lộ hàm răng sáng chói mắt của mình. "Anh sẽ về nhà để ăn tối chứ?" cô hỏi.

"Vậy còn em?" anh cười.

Hye Jin tròn mắt. "Em đoán là tuỳ thuộc vào những người đàn ông ở sở dịch vụ Y tế."

"Anh sẽ cho một chuyên cơ đợi em, bất cứ khi nào em muốn về nhà." anh đề nghị.

"Chuyên cơ riêng của gia đình anh?" cô bất ngờ hỏi.

"Chỉ những gì tốt nhất cho người phụ nữ của anh." Hye Jin cười khúc khích khi đứng dậy khỏi bàn.

"Hẹn gặp lại anh đêm nay, tình yêu của em." Cô thu dọn đồ đạc của mình, cúi xuống định hôn lên má anh một cái.

Anh mỉm cười nhìn cô lao ra khỏi tiệm bánh, ngả người thở dài mãn nguyện. Mọi thứ đã tốt. Cuộc sống của anh cuối cùng đã trở lại đúng hướng. Đã gần 6 tháng kể từ khi anh nhận ra mình cần phải tiếp tục rời khỏi hình ảnh của Yoon Se Ri.

Anh đã hoàn toàn thả mình vào mối quan hệ của Hye Jin và mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp. Kế hoạch tổ chức đám cưới cuối cùng được tiến hành, với ngày cưới đã được ấn định vào đêm giao thừa- chỉ còn bảy tháng nữa là tới ngày đặc biệt đó.

Se Ri đã hỏi anh rằng liệu rằng anh có thực sự sẽ kết hôn với Hye Jin hay không vào đêm hai người quan hệ với nhau mấy tháng trước. Anh nói với cô đó là kế hoạch lâu dài anh muốn làm cùng Hye Jin. Anh luôn hạ thấp mối quan hệ của mình với Hye Jin trong những dịp hiếm hoi mà nó nảy sinh với Se Ri. Và vì vậy, khi Se Ri hỏi anh, anh đã đóng khung chắc nịch câu trả lời của mình như vậy. Một phần là để cố gắng không làm tổn thương cô, và một phần là hy vọng tuyệt vọng rằng Se Ri sẽ bảo anh đừng làm điều đó.

Anh thực sự quan tâm đến Hye Jin - yêu cô, thậm chí - nhưng nếu Se Ri nói anh đừng kết hôn với Hye Jin, anh có lẽ sẽ bỏ sợ sắp cưới của mình ngay lúc này. Chỉ có Se Ri là không nói gì, càng củng cố sự thật rằng đêm đó của họ không gì khác hơn là lời tạm biệt lớn nhất thế giới.

Se Ri không bao giờ cam kết với anh. Anh không chắc cô có thể cam kết với bất cứ điều gì. Có một lý do khiến cô mắc kẹt với công việc tự do và liên tục từ chối các đề nghị - và đó không phải là vì nó nằm bên dưới cô. Có một lý do khiến cô từ bỏ chỗ ở của mình để đến Gangnam. Có một lý do khiến cô giữ Cha Sang U bên cạnh, nhàm chán suốt ba năm ( tất nhiên là anh biết về Sang U). Không có cam kết nào lớn hơn Yoon Se Ri.

Hye Jin có thể cho anh những gì Se Ri không thể, ổn định, cam kết, gần gũi tình cảm. Và anh cũng đã trở nên tốt hơn khi trao cho cô những thứ đó. Anh đã dường như không vượt qua được tình cảm của anh và Se Ri chỉ sau một đêm, vậy mà anh đã vượt qua và tới thời điểm này - anh đang chuẩn bị cho đám cưới của mình và Hye Jin. Anh chắc chắn rằng vào thời điểm đám cưới của họ diễn ra, anh sẽ là một người đàn ông xứng đáng để kết hôn với Han Hye Jin.

..............................

Jung Hyuk loạng choạng quay lại quầy bar để nạp thêm một lần nữa. Chỉ mới được vài giờ kể từ khi bữa tiệc bắt đầu nhưng anh vẫn chưa thể khiến cô rời khỏi tâm trí của mình nếu không có một cốc rượu vang tốt. Anh biết thật sai lầm khi nghĩ về một người phụ nữ khác trong bữa tiệc đính hôn của mình, nhưng anh cũng là con người. Anh không thể kiểm soát mọi suy nghĩ của mình. Vì vậy , thay vì cố gắng, anh đánh chìm những suy nghĩ đó bằng rượu vang.

"Con không nghĩ rằng con đã uống đủ cho đêm nay hả?" Jung Hyuk nhìn lên nơi phát ra tiếng nói của ba mình. Anh đã tránh mặt ba mình thành công trong một thời gian dài. Anh nên biết rằng anh không thể hoàn thoành xong bữa tiệc mà không phải đối diện với ông. Mối quan hệ của hai ba con được cải thiện trong những năm qua, nhưng hầu như nó không phải là một mối quan hệ. "Hơn nữa, đây là bữa tiệc đính hôn của con. Không phải là con nên say trong tình yêu à?"

"Ai nói con không say trong tình yêu?"

"Trừ khi đó là tình yêu được làm khi lên men từ lúa mạch. Ta chắc chắn đó là thứ con đang uống đấy."

"Ba đến đây để giảng dạy con nữa à? Con tưởng chúng ta đã từng như vậy."

"Con là người đã chọn điều này, Jung Hyuk-ah. Không ai ép con phải cưới Hye Jin."

Đó là sự thật. Chắc chắn ba mẹ anh đã giới thiệu họ. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để rơi nước mắt nhưng Hye Jin thực sự rất tốt. Cô cực kì thông minh, với bằng công nghệ sinh học và bằng thạc sĩ của Wharton, và cô hoàn toàn làm chủ trong một cuộc trò chuyện.

Anh thực sự đã rất ngạc nhiên về sự sắp đặt trắng trợn kể từ khi anh biết mẹ anh cảm thấy thế nào về một 'phụ nữ đi làm', nhưng rõ ràng, Hye Jin xuất thân từ một gia đình giàu có và đủ ảnh hưởng để cho cô có một cuộc sống đầy đủ tới cuối đời. Và có lẽ mẹ anh cuối cùng đã chấp nhận được sự thật rằng anh sẽ không bao giờ hạnh phúc với một người không thể thách thức anh về mặt trí tuệ.

Mặt khác, ba anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến việc anh hẹn hò với ai. Miễn là cuộc sống cá nhân của Jung Hyuk vẫn riêng tư, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích. Mặc dù ông thích ý tưởng về việc Jung Hyuk ổn định vì hội đồng quản trị có thể tìm thấy sự vững chãi trong anh.

Jung Hyuk không còn gì để mất khi cho cô một cú sút. Cô ấy gây ấn tượng với anh nhiều hơn trong mỗi cuộc hẹn hò. Chắc chắn, họ chưa bao giờ có phản ứng hoá học mãnh liệt đó, nhưng những gì họ thiếu ở niềm đam mê, họ đã bù đắp ở sự đồng hành, thấu hiểu và ổn định. Đó là những đặc điểm để dẫn đến các mối quan hệ lâu dài và lành mạnh.

"Con yêu Hye Jin." Jung Hyuk nói một cách dứt khoát.

Ri Chung Ryeol thở dài. "Con vẫn tìm con bé đó à."

Jung Hyuk nheo mắt bối rối. "Con vẫn đang nhìn cô ấy lúc này, cô ấy đang ngồi ở bàn số bốn nói chuyện với chú của cô ấy."

"Con đừng có chơi trò đó với ta, Jung Hyuk. Nó không thích hợp đâu." Ba của anh luôn có thể hiểu anh tốt hơn những gì anh biết. Tất nhiên, nó không liên quan gì đến việc Jung hyuk là con trai của ông và mọi thứ liên quan đến việc hiểu con người của anh là điều Ri Chung Ryeol làm tốt nhất.

Jung Hyuk ngước mắt lên để gặp ánh mắt của ba mình.

"Chuyện đó đã kết thúc lâu lắm rồi."

"Vì bây giờ con đang hối hận về quyết định của mình đúng không?"

Đầu tiên, đó không phải là quyết định của Jung Hyuk, nhưng đó là quyết định đúng đắn. Cuối cùng thì anh cũng sẽ vượt qua được. Se Ri là vết thương của anh, anh chỉ cần thêm một chút thời gian dưới ánh nắng mặt trời để chữa lành.

"Không, con không hối hận về điều gì cả?" Jung Hyuk đáp.

"Tốt, mẹ của con đang rất nóng lòng được lên chức nếu con làm đám cưới sớm."

"Chà, không có rủi ro về điều ước của mẹ đâu. Mặc dù con không thể hứa rằng Hye Jin sẽ đồng ý."

"Anh ở đây à, anh yêu! Em tưởng anh đi đâu rồi." một giọng nói quen thuộc cất lên trong cuộc trò chuyện của họ. Jung Hyuk nhăn mặt, biết điều đó, nếu cô ấy đến sớm hơn vài giây, cô ấy có thể đã nghe thấy một số lời thân mật rất nặng nề.

"Hey, Babe." Anh quay sang nhìn cô với một nụ cười. "Xin lỗi. Có vẻ như mọi người đều muốn một phần của em trong bữa tiệc đính hôn. Các anh em của em thực tế đã bắt anh làm con tin."

Hye Jin ngẩng đầu, nhìn anh đầy vẻ thẩm định.

"Oh, Jung Hyuk, anh đã hứa?"

"Anh đã hứa gì?"

"Anh nói lảm nhẩm và khua tay múa mép như một kẻ điên vậy. Và hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu. Anh đã hứa là sẽ không uống nhiều rồi mà."

Jung Hyuk rên rỉ, ghét bản thân hơn một chút. Anh đã hứa với cô vậy. Và anh đã thất hứa với vị hôn thê của mình vì anh đang nghĩ về một người phụ nữ khác, trong bữa tiệc đính hôn của họ. Anh đúng là một tên cặn bã. Không phải anh đã không biết điều đó về bản thân trong nhiều năm, khi anh ngủ với người phụ nữ khác sau lưng Hye Jin.

"À, con để thằng bé thất hứa một lần đi." Ri Chung Ryeol nói. "Thằng bé đang ăn mừng mà, con dâu. Và đó là một lý do tốt để uống say."

"Con không nghĩ anh ấy có ngày sẽ say khướt như vậy?" Cô nói một cách bối rối. Sự im lặng nhấn chìm họ trong vài nhịp. "Ba có phiền nếu con cướp anh ấy đi không?" cô nói trêu đùa với bố chồng.

"Thằng bé là tất cả của con mà."

Jung Hyuk theo Hye Jin ra sàn nhảy, ôm cô vào lòng. Cô tựa đầu vào ngực anh khi họ nhảy theo nhịp của bài hát Falling Slow. "Em nghĩ chúng ta như đang ở trong quá khứ vậy" cô nói nhẹ nhàng.

Jung Hyuk căng thẳng khó chịu nhưng vẫn tiếp tục nhảy. Cô có biết nhiều hơn những gì cô ấy cho phép không? Có phải cô đã nghe cuộc trò chuyện của anh với ba nhiều hơn những gì anh nhận ra không?

"Quá khứ gì cơ?"

"Việc uống rượu, tránh né, tính khí thất thường."

"Anh không tránh né em."

Hye Jin thở dài. "Cô ấy đã làm cho anh khổ sở, anh biết không?"

"Gì cơ?" Jung Hyuk lùi lại một bước, mắt mở to.

Hye Jin cười mỉa mai. "Em không ngốc đâu Jung Hyuk. Anh vẫn còn những hộp đồ của cô ấy trong tủ quần áo của anh."

"Em chưa từng nói gì..."

"Chúng ta xa nhau, sống ở những quốc gia khác nhau. Sau đó, em trở về và không lâu sau đó thì những chiếc hộp của cô ấy biến mất, và anh có vẻ như tập trung hơn, ít bị phân tâm hơn. Em biết mọi chuyện đã kết thúc."

"Vậy... em ổn chứ?" Anh không có quyền cảm thấy bị thương ở đây. Anh là bên có tội. Nhưng nếu ngược lại, anh sẽ tức giận, xanh mắt vì ghen tị. Cô yêu anh chưa đủ để ghen sao?

"Không chung thuỷ thực tế là một chuẩn mực văn hoá, Jung Hyuk. Mọi người đều làm vậy. Mặc dù điều đó không có nghĩa là em ổn với nó."

"Tất cả mọi người sao?" Anh hỏi một cách kiên quyết.

"Ồ, làm ơn." Hye Jin chế giễu. "Em hầu như không có thời gian để ngủ với anh. Em là một phụ nữ 33 tuổi, phụ trách toàn bộ bộ phận R&D của công ty dược phẩm lớn nhất hàn Quốc trong khi đang lên kế hoạch cho đám cưới. Em hầu như không có thời gian để ngủ."

"Anh thực sự xin lỗi, anh biết anh không có quyền..."

"Anh có gặp lại cô ấy không?"

"Không!" Jung Hyuk trả lời một cách dứt khoát.

"Anh có muốn gặp lại cô ấy không?"

Jung Hyuk thở dài. Anh yêu Se Ri. Anh sẽ luôn muốn như vậy. Và một phần trong trái tim anh sẽ không bao giờ muốn ngừng gặp cô. Nhưng Hye Jin đã đúng. Anh đã khốn khổ vì cô. Ở bên Se Ri là một chuỗi thăng trầm triền miên. Một dòng chảy liên tục của cảm giác không đủ. Anh không bao giờ cảm thấy đủ tốt với cô.

"Không." anh trả lời.

"Vậy thì là em à? Anh đang có suy nghĩ thứ hai về việc kết hôn không?"

"Không."

"Tốt. Bởi vì tình yêu là lựa chọn của anh mỗi ngày, Jung Hyuk. Đó không phải số phận hay định mệnh. Không bao giờ là 'định mệnh'. Đó là công việc khó khăn. Đó là sự thoả hiệp và cam kết. Nhưng em sẽ tha thứ cho anh, miễn là anh tiếp tục cố gắng. Miễn là anh tiếp tục muốn điều này."

Jung Hyuk ôm cô vào lòng, cúi xuống áp môi mình vào môi cô. "Anh muốn cái này." anh hứa với cô, tựa trán vào tay cô. "Anh chọn em."








..................................

Chapter này vẫn chưa xuất hiện Se Ri. Nhưng Se Ri sẽ xuất hiện sớm thôi.

Dường như có rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa Jung Hyuk và Se Ri. Mọi người có đoán được chuyện gì đa xảy ra giữa hai người họ không? Mình rất thích đọc về phán đoán của mọi người đấy.

Hẹn mọi người sớm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro