Nốt Trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta có nên làm điều này không?"

Bầu không khí ngượng ngùng buộc Bạch Lộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Mười giây sau, cô thất bại quay đầu trả lời:

"Đây là tình cảnh gì chứ ? Chúng ta nên điều gì chứ?"

Cả hai chỉ im lặng đứng đó. Dưới bức tường thành phố là hàng ngàn ngọn đèn. Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm tối tăm, ánh đèn sáng rực và người đến người đi. Có vẻ như họ hơi lạc lõng giữa sự náo nhiệt này.

Im lặng hồi lâu, Bạch Lộc cau mày nói:

"Phạm Thừa Thừa cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sẽ không tốt sao? Chúng ta cứ như người xa lạ, vội vã lướt qua nhau sau khi gặp mặt chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Không." Anh thẳng thừng từ chối. Phạm Thừa Thừa không nhìn cô nữa mà cúi đầu không biết mình đang nhìn cái gì.

Cô bất lực hít một hơi thật sâu: "Phạm Thừa Thừa. Chúng ta sau khi chia tay cũng có thể là bạn bè như những cặp đôi khác."

"Em thực sự muốn làm điều này sao?"

"Ừm.."

"Được." Phạm Thừa Thừa nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bạch Lộc, chắc em đã quên chuyện này? Sau khi chia tay vẫn là bạn với nhau! Ha... Anh đã nói rồi mà! Hoặc là đừng chia tay, nếu không chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau và chúng ta sẽ không tương tác cho đến khi chúng ta chết."

"Vậy thì đừng tương tác với nhau" cổ cô như có thứ gì đó nghẹn lại , lời nói ra cũng dần nhỏ đi.

......

Bạch Lộc nhìn theo bóng lưng anh, quay người đi, nhếch khóe môi cười chua chát.

"Phạm Thừa Thừa, ghét tôi đi" Cô nhắm chặt mắt lại và khóc.

Nói được làm được

Sau đêm đó, cả hai thực sự không nói chuyện với nhau nữa. Khi tình cờ gặp nhau ở hành lang khách sạn, Phạm Thừa Thừa sửng sốt một chút rồi lập tức quay mặt đi, đi thẳng về phòng.

Bạch Lộc lúng túng đứng đó. Cô cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, không biết đang nghĩ gì. Chỉ đứng một mình nhìn về nơi xa xăm cũng khiến cô lao công bước ra dọn phòng bị sốc. Cô mỉm cười, nói thanh toán rồi quẹt thẻ phòng vào phòng. Máy điều hòa trong phòng rất lạnh, vừa bước vào cô đã rùng mình.

Bạch Lộc nhắm mắt nằm xuống giường. Ánh mắt của Phạm Thừa Thưag hiện lên trong đầu. Cái nhìn vừa xa lạ vừa vội vã. Nó giống như việc đối xử với một người không liên quan, chưa từng tiếp xúc với mình. Nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn sao? Nếu đó là điều cô muốn thì tại sao lại khó chịu đến vậy?

Họ tiếp tục duy trì mối quan hệ khó xử và cân bằng này.

(Go Now) Chương trình tạp kỹ du lịch trên danh nghĩa thực sự có một số nhiệm vụ phải thực hiện.

Ngày cuối cùng, tổ chương trình bất ngờ yêu cầu ghi hình theo cặp. Cho dù là thực sự là trùng hợp, nếu không phải trùng hợp thì cũng là một điều thực sự xui xẻo.

Phạm Thừa Thừa và Bạch Lộc được phân vào một nhóm. Xui xẻo của Bạch lộc là nhiệm vụ ghi hình cuối cùng của họ là leo lên núi Trung Nam.

"...." Phạm Thừa Thừa đứng dưới chân núi hùng vĩ, lặng lẽ liếc nhìn cô bất giác mỉm cười.

Anh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi ngậm lại, cuối cùng thở dài, duỗi chân và bắt đầu leo ​​núi. Leo lên không biết bao lâu, Bạch Lộc thật sự mệt mỏi ngồi xổm ở một gốc cây cổ thụ, thở dốc:

"Anh lên trước đi, tôi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát"

Những tia nắng xuyên qua bóng cây chiếu vào mặt cô, khiến Phạm Thừa Thừa nhất thời bị phân tâm. Chờ Bạch Lộc sờ lên mặt mình, hỏi anh:

"Trên mặt tôi có cái gì sao?" "

Anh như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, lắc đầu nói:

"Được rồi, tôi lên trước, rồi quay lại đón em? Tôi hoàn thành nhiệm vụ thì em cũng có thể xuống núi nghỉ ngơi trước dù gì cũng là hoạt động theo đội. "

"Không, nếu được thì tôi sẽ leo sau để cùng hoàn thành thử thách."

"....Tốt. Vậy thì tôi sẽ đợi em dưới gốc cây sau khi hoàn thành. "

Bạch Lộc đang ngồi xổm dưới gốc cây chợt nhận ra mình đã nghỉ ngơi đã lâu. Cô nhanh chóng quay lại hỏi đạo diễn: " Phạm Thừa Thừa đâu? "

"Phạm Lão Sư đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đang ở dưới gốc cây cổ thụ đó".

"A? Nhanh quá!" Cô vội đứng dậy, muốn đuổi kịp nhưng lại không để ý thân thể mình đang nghiêng nghiêng,

"A!"

"Bạch Lão Sư! !!" Nhìn máu chảy ra từ đầu gối, mắt Bạch Lộc giật giật.

Bây giờ việc leo núi là hoàn toàn không thể được vì cũng gần tối rồi với lại cô còn đang bị thương. Nhân viên đến đã đưa cô xuống núi.Hôm nay là buổi ghi hình cuối cùng sau khi ghi hình xong mọi người phải phải vội vã đi nơi khác. Người đại diện đã đến chân núi trước và chuẩn bị trực tiếp đưa cô đi.

Các nhân viên y tế đã giúp Bạch Lộc chăm sóc vết thương cho cô. Cô từ từ hạ quần xuống, che đi vết máu còn sót lại trên đầu gối quần.

Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó, Bạch Lộc liền lập tức nhìn đạo diễn: "Phạm Thừa Thừa còn ở trên đó."

Đạo diễn vội vàng an ủi: "Không sao đâu cô Bạch, bây giờ chúng tôi sẽ phái người đến đón."

"Tôi sẽ đi cùng mọi người!"

Phạm Thừa Thừa ngồi trên tảng đá lớn nơi cô nằm trước đó, cúi đầu. Nghe thấy tiếng động, anh nhìn sang một bên. Bạch Lộc xuống xe, bước nhanh về phía anh, bước chân có phần khập khiễng. Cô đứng trước mặt anh, giọng điệu có lỗi:

"Tôi xin lỗi......"

"Không sao đâu." Phạm Thừa Thừa hít sâu một hơi, ''Tôi quen rồi''

。。。。

"Dù sao... bỏ rơi tôi là chuyên môn của em mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro