Chương 17: Bị cưỡng bức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng xa hoa được bài trí vô cùng lãng mạn, hàng ngàn cánh hoa hồng đỏ cùng nến thơm tràn ngập bốn bề, tiếng kêu tuyệt vọng của Dasha khẽ vang lên.

" Cầu xin anh... buông tha cho tôi! Đừng mà..."

Khuôn mặt của cô xinh đẹp tựa búp bê, đôi mắt to tròn đã tràn ngập tơ máu vì uất hận, da thịt trắng noãn như bạch ngọc được phô bày trên ga trải giường phủ bằng hoa hồng đỏ...

Bức tranh mỹ lệ có sự đối lập rõ ràng càng khiến cho ánh mắt của gã đàn ông đang đè trên người cô tối đi vài phần, dục vọng cũng vì thế mà dâng lên như sóng triều. Hai mắt hắn đỏ ngầu vì nhuốm màu dục vọng, khoé môi nhếch lên nở nụ cười tà mị, hắn dốc toàn lực xé nát chiếc váy xộc xệch không che nổi thân hình kiều diễm của cô. Nội y tối màu hiện ra càng làm tôn thêm nước da trắng nõn của cô, hắn lại thêm một lần ra sức, kéo phăng những thứ chướng mắt còn sót lại, sau đó cúi đầu cắn mút cần cổ của người dưới thân, một đường đi xuống xương quai xanh tinh xảo rồi đến bờ ngực căng phồng đang nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở gấp gáp. Hắn lúc này chẳng khác nào một con mãnh thú đang nhìn con mồi, muốn từng bước dồn nó vào đường cùng rồi chậm rãi cắn nuốt. Dasha bị cơ thể rắn chắc của hắn đè lên người cô giãy dụa, không ngừng mở miệng cầu xin hắn buông tha nhưng chỉ là công cốc, hắn hoàn toàn không để tâm đến sự thống khổ của cô. Khi đã đùa giỡn đủ, hắn nhanh chóng tách hai chân cô ra, buông thả dục vọng chính mình. Sức lực của cô lúc này cũng cạn kiệt. Cô biết bản thân đã không còn đường lui. Cô hoàn toàn tuyệt vọng! Karen - con trai lớn của Mr. Hendry chủ tịch Dior. Lệ nóng như nước vỡ đê không ngừng rơi hai bên thái dương, hoà vào những cánh hoa đỏ rực như màu máu rồi dần biến mất không để lại dấu vết...
Trái tim chết lặng, sức lực toàn thân cũng bị rút cạn, Dasha mắt mở lớn nhìn lên trần nhà. Ánh đèn pha lê lung linh hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời nhưng lọt vào mắt cô chẳng khác gì những đốm lửa mờ ảo nơi địa ngục tối tăm, từng chút một cắn nuốt hết tất cả thứ ánh sáng của thiên đường, nhấn chìm cô vào vực sâu vạn trượng không lối thoát. Dòng lệ nơi khoé mắt không biết từ lúc nào đã ngừng chảy, là đã khóc quá nhiều nên cạn kiệt hay đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng chẳng thể rõ ràng. Khẽ cử động thân mình, sự đau đớn bất giác lan tràn khắp toàn thân khiến đôi mày liễu phải nhăn lại. Nhưng cũng không quá lâu, Dasha đứng lên rời khỏi giường, vơ lấy chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm của người đàn ông đang thở đều đều trên chiếc giường lớn, cắn răng mặc lên người. Đôi tròng mắt của cô hằn từng tia máu, hai tay nắm chặt thành quyền có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân xanh trên mu bàn tay, đôi môi sưng đỏ mím chặt, hàm răng cũng nghiến vào nhau ken két...

Tất cả những xúc cảm của người con gái ấy đều toát lên sự căm phẫn đến tột cùng. Cô bước đến bàn để chai rượu, cầm lấy cổ chai sau đó lại đi về phía giường, dừng lại bên cạnh người đàn ông hai mắt nhắm nghiền đang loã thể. Hai mắt đỏ ngầu ánh lên sự tức giận, Dasha cầm chai rượu vung một đường xuống gã đàn ông kia. Nhưng hắn đột nhiên mở to mắt đầy sát khí nắm lấy tay đang cầm chai rượu của cô một lực rất mạnh khiến tay cô đau đớn.

" Aaa... Đau quá "

" Con mẹ nó, cô dám..."

Hắn không một chút nào thương hoa tiếc ngọc đôi mắt đầy sát khí không kìm lại lực đạo trực tiếp hất cô ngã xuống giường. Dasha Lucinda tiểu thư tập đoàn tài phiệt, học vấn cao, kiêu ngạo, hóng thách. Từ trước đến giờ chưa ai dám động đến cô vậy mà bây giờ lại bị người khác ức hiếp, chà đạp. Cô đau đớn tay run run trên khé mắt hằn lên tia máu cay nồng cùng nỗi ức hận. Cô từ từ đứng lên khi chân đang rất đau vì cú ngã mạnh lúc nãy. Karen trầm giọng dùng lực đạo rất mạnh bóp lấy cằm của cô.

" Đừng có làm giá trước mặt tôi. Cô cũng chẳng tốt lành gì hết đừng tỏ ra mình là tiểu thư cao quý. Đối vs tôi cô chẳng là gì "

~CHAT~

Dasha chừng mắt sự uất hận lên đến tột độ giơ tay tát thẳng vào mặt Karen một cái đau điếng.

" Tên khốn... "

Bị tát một vố đau điếng khé môi của hắn đã rỉ máu. So với sức lực yếu ớt của cô thì đối với hắn cái tát này chẳng nhằm nhò gì với hắn. Đưa tay chùi đi vết máu trên khé miệng hắn bóp lấy cằm nhỏ của cô đôi mắt hằn lên tia máu đỏ.

" Cmn... Cô dám đánh tôi "

Nhẻn miệng cười lạnh nhạt rồi xô cô ngã xuống giường. Lấy ra từ trong hộp bàn vĩ thuốc giục lên người của cô.

" Mau uống viên thuốc này đi. Tôi không muốn để lại hậu quả "

Sau khi quăng cho cô cả vỉ thuốc hắn nhanh chóng lấy quần áo đang nằm xộc xệch dưới đất rồi bước vào phòng tắm. Cô dừng lại một chút, tay xiết thành nắm đấm đáy mắt ánh lên tia chết chóc, sau đó nghiến răng ken két.

" Tên khốn... Tôi nhất định phải bắt anh trả giá "

Dennis Louis đang ngồi tựa mình vào ghế sofa sắc mặc u ám tay cầm điện thoại bấm gọi cho Emma gần chục cuộc nhưng cô không nghe máy. Đã gần 10 giờ tối không một cú điện thoại không một tin nhắn gửi cho anh. Ngữ khí đầy tức giận buộc miệng chửi hề.

" Khốn kiếp cmn... Cô dám không nghe máy của tôi "

Được gần nửa tiếng sau khi không thể đợi được nữa anh định lái xe ra ngoài tìm cô thì thấy cô từ ngoài cửa bước vào với bộ dạng xộc xệch quần áo lắm lem. Không nói không rành anh một mạch kéo cô đi lên phòng rồi đóng cửa lại. Anh lướt mắt nhìn bộ dạng xộc xệch của cô từ dưới lên trên rồi quăng cho cô ánh mắt lạnh nhạt.

" Cô đi đâu từ sáng giờ vậy hả? Bộ dạng của cô bây giờ là sao? "

Emma vừa về đến đã bị anh kéo thẳng lên trên phòng còn trách vấn cô. Cô đưa ánh mắt mệt mỏi không chút sức sống, đôi chân khẽ run lên rồi ngồi quỵ xuống giường cất giọng yếu ớt.

" Đủ rồi đó, tôi đang rất mệt anh có thể đừng hỏi nữa được không? "

Khi cô ngồi xuống giường anh mới thấy nhấp nhô trong chiếc váy của cô có vết gì đó màu đỏ. Ngồi xuống cạnh cô rồi ván chiếc váy của cô lên khỏi đùi. Một vết xước hơi sâu đã rỉ máu quanh khắp đùi của cô.

" Chân cô bị sao vậy? "

" Đợi một chút! "

Anh tiến lại chỗ hộp bàn lấy hộp cứu thương ra rồi sát trùng vết thương cho cô. Không khống chế lực đạo của tay anh nhấn mạnh phần tâm bông có tẩm thuốc sát trùng xuống vết thương của cô khiến vết thương đau nhói chạy khắp cơ thể cô. Cô tức giận vì vết thương rất đau lớn giọng với anh.

" Aaa... Đau! Anh nhẹ tay thôi. Anh không làm được thì để tôi tự làm "

" Cô bé bé mồm lại đi, cái đồ phiền phức. Cô mà còn la nữa đừng trách tôi nhét hết tâm bông vào miệng cô "

Sau khi băng bó vết thương lại cho cô, không yên phận khi anh quay đầu đi ra ngoài được một chút, cô đã lấy đồ rồi một mình lết chân đi cà nhắc vào phòng tắm, đến khi quay lại anh thấy cô ở trong phòng tắm. Anh đẩy cửa xông vào quăng cho cô cặp mắt sắc lạnh. Đứng khoanh tay tựa lưng vào tường đôi mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ xung quanh.

" Anh vào đây làm gì? Ra ngoài đi "

" Hôm nay cô đã đi đâu? "

" Tôi đi gặp bạn của tôi. Có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì anh mau ra ngoài đi "

" Đi gặp bạn mà bộ dạng xộc xệch thế à. Cô lừa ai vậy? "

Khẽ nghiến răng cô tiến lại gần anh rồi đẩy vai anh ra ngoài cửa nhỏ giọng nói.

" Được rồi, coi như tôi thua anh luôn. Mau ra ngoài trước đi tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho anh biết "

Một lát sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm đã thấy anh ngồi trên giường đọc sách. Cô tiến lại gần cạnh giường đưa mắt nhìn vào quyển sách mà anh đang đọc say sưa. Đó là sách khoa học Tây Ban Nha anh ấy biết đọc tiếng Tây Ban Nha. Tưởng chừng đâu anh đã quên mất chuyện vừa rồi. Không muốn làm phiền anh, cô lờ đi ngồi xuống bàn đọc sách ngay cạnh giường.

" Lúc nảy cô bảo sẽ nói hết mọi chuyện xảy ra. Sao nào!"

Quả nhiên sao anh lại có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay được. Cô quay mặt về phía giường đối mặt với anh. Nhưng ánh mắt của anh vẫn đang chăm chú vào cuốn sách.

" Sao anh có thể vừa đọc sách vừa muốn nghe chuyện riêng của người khác được vậy? "

Câu nói vừa rồi của cô khiến anh gập cuốn sách đang đọc gian dỡ. Bàn đọc sách cách cạnh giường của anh một sãi tay nên rất dễ dàng anh nhanh chóng kéo tay cô kéo mạnh về phía giường.

" Đơn giản vì tôi thích và nhất là chuyện của cô "

" Uhm... Anh buông tay tôi ra trước đã "

" Tôi đi với đồng nghiệp của tôi trên đường về gặp chút sự cố..."

Anh siết chặt tay đang nắm lấy cổ tay của cô chen vào không để cô nói hết câu.

" Trai hay gái "

" Đau... Buông tay tôi ra, cô ấy là bạn của tôi "

" Cô ấy... "

Khi nghe được câu trả lời của cô, trong lòng đã yên tâm phần nào. Mà cô có đi đâu với ai thì có liên quan gì đến anh cơ chứ. Sao anh lại có vẻ rất quan tâm đến việc này. Đúng, có lẽ là vì mối quan hệ hiện tại của hai người nên anh mới hành xử như vậy.






























































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh