Chương 23: Dennis Louis thật đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emma cảm thấy ngượng ngùng cúi đầu che mặt lại tránh ánh mắt của dò xét của mọi người xung quanh. Trong lòng cô thầm nghĩ Dennis Louis là người bá đạo nhất mà cô từng gặp, chưa từng có một ai hay việc gì khiến anh phải nhượng bộ. Kỳ thật tuy anh ngang tàng độc ác, nhưng cô lại thích kiểu đàn ông như vậy, cô không thích kiểu đàn ông không có chính kiến của riêng mình chỉ mù quáng nghe lời phụ nữ. Cô đưa ánh mắt nhìn anh nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn cùng với bờ vai rộng của anh. Trong lúc cô vẫn đang suy nghĩ thì đã bị anh kéo đến bãi giữ xe, bàn tay rắn chắc của anh vẫn nắm chặt cổ tay cô. Anh liếc mắt nhìn Tom nảy giờ vẫn đi theo sau, liền hiểu ý Tom lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Dennis Louis. Vừa mở cửa xe anh lại một lần nữa đẩy mạnh cô vào trong ghế phụ. Cơn đau từ cổ tay vừa bị anh nắm chặt làm cô đau nhói, cô giận dữ rút tay về hét vào mặt anh rồi nhìn anh bằng ánh mắt tức giận.

" Anh bị điên à? Anh đang làm cái quái gì vậy? "

Nhìn thấy cử chỉ kháng cự của cô, anh khom người vào trong xe bóp mạnh vào hai bên má của cô, giữ chặt đầu cô buộc cô phải đối mặt với khuôn mặt phẫn nộ của anh.

" Tôi phải khiến cô hối hận vì dám đánh tôi trước mặt người đàn ông khác. "

Lúc Dennis Louis nói ra những câu này, ánh mắt anh vô cùng tà khí khiến Emma bất giác nổi da gà, trong lòng cảm thấy rất bất an. Vừa dứt lời Dennis Louis buông tay, lúc này cô cảm thấy hai bên má của cô truyền đến cơn đau dữ dội. Đến lúc cô định thần lại Dennis Louis đã lùi xe rồi khởi động máy, cô hốt hoảng chỉnh lại tư thế ngồi. Anh ngang nhiên không thất dây an toàn rồi phóng xe thật nhanh.

" Hôm nay anh lại giở chứng gì nữa vậy? Tại sao anh lại vô duyên vô cớ đánh cậu ấy? Tôi xin anh đó... chạy chậm lại được không? Này, anh... "

Emma nhanh chóng lên tiếng, nhưng những lời nói của cô anh không để lọt tai câu nào, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt đằng sát khí của anh lườm khiến cô im bật. Hiện tại anh không có tâm trạng để nghe cô nói về người đàn ông khác. Dennis Louis lái xe với tốc độ khiếp người anh lạng lách qua những chiếc xe ở phía trước đang là chướng ngại vật của anh, khiến Emma khiếp vía bắt đầu có cảm giác buồn nôn. Cô vội vàng dùng một tay che miệng của mình lại, tay còn lại cầm chặt tay cầm phía trên tránh cho thân thể bị chao đảo. Dennis Louis lái xe ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, thấy cô sợ đến tái xanh mặt anh liền nhếch môi cười lạnh.

" Bây giờ cô mới biết sợ thì đã quá muộn rồi! "

Dennis Louis vừa nói xong liền ấn mạnh chân ga đánh tay lái qua bên phải, trong lúc cô chưa kịp đề phòng chiếc xe vì quẹo gấp quăng cơ thể của cô sang một bên đập mạnh vào cửa sổ xe. Toàn thân cô đã cạn hết sức lực, cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến khiến cô say sẩm mặt mày. Lúc này trước mặt cô là cảnh tượng mơ hồ, cô nhắm mắt lại rồi mở ra. Sau vài lần nhắm mở mắt, cô choáng váng mặt mày vì cú va chạm mạnh vừa rồi. Một lúc sau, cánh cửa xe bị một lực mạnh mở toang ra, bàn tay rắn chắc của Dennis Louis nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra khỏi xe. Cô bước đi loạng choạng rồi ngã quỵ xuống đất, Dennis Louis ẩm cô vào cửa biệt thự vừa đến phòng khách anh liền ném cô lên ghế sofa.

" Nói! Cô và người đàn ông đó có quan hệ gì? "

Dennis Louis không thể nào kiềm chế được nộ khí của mình, cất giọng hung hãng. Quản gia và đám thuộc hạ của anh nghe được thiếu gia đang lớn tiếng liền bỏ hết công việc chạy vào phòng khách. Nhìn thấy thiếu gia đang đứng trước ghế sofa với thần sắc lạnh lùng trên người được bao trùm bởi hàn khí, còn Emma đang nằm lê lết trên ghế sofa. Quản gia nhìn thấy sắc mặt khó coi của Emma liền biết chuyện gì xảy ra.

" Thiếu gia, cô ấy..."

" Câm miệng! "

Dennis Louis không để quản gia nói hết liền lớn tiếng cất ngang, anh nhìn mọi người với giọng nói lạnh lùng.

" Lui xuống hết! Không có lệnh của tôi cấm vào! "

Nghe Dennis Louis nói vậy mặc dù trong lòng không muốn nhưng bắt buộc phải lui ra. Sau khi mọi người lui ra Dennis Louis lại một lần nữa nhìn Emma cất giọng lạnh lùng.

" Nói! Hắn và cô có quan hệ gì? "

Dennis Louis thật sự không hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì, đối với người khác anh chưa từng nói đến lời thứ hai, nhưng chỉ duy nhất một mình cô khiến anh phải lập lại lời nói của mình. Nói xong anh bình tĩnh đứng đó nhìn cô chờ nghe cô trả lời, chắc có lẽ trong trái tim của anh đang mong cô sẽ cho anh câu trả lời vừa ý. Emma nghe anh hỏi vậy trong lòng trở nên nghi hoặc không biết trả lời anh như thế nào. Cô gượng người ngồi dựa lưng vào ghế sofa nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi.

" Anh ấy là bạn thân của tôi, anh kéo tôi đến đây là để hỏi mấy câu vớ vẩn này sao? "

Lời nói của Emma khiến Dennis Louis nộ khí xung thiên, anh nhìn cô hừ lạnh một tiếng rồi nói những lời khiến cô không thể nghe lọt tai.

" Hừ! Bạn thân? Đối với bạn nào cô cũng tùy tiện như vậy sao? "

Emma không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, cô chống tay lên ghế sofa ngồi thẳng người lại nhìn anh. Cô không kiềm được cơn tức giận, quả thật cô đã bị anh chọc đến điên người loạng choạng đứng dậy hét lớn vào mặt anh.

" Tùy tiện! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tùy tiện với người đàn ông khác! "

Nhìn thấy cô hung hãng cải lại, anh liền sa sầm mặt. Chắc có lẽ vì anh nói đúng tâm tư của cô nên cô mới chột dạ giận dữ như vậy, anh nhếch môi cười lạnh.

" Bị tôi bắt tại trận còn lớn giọng à! Cô cũng mặt dày thật đấy! Cô đừng quên mối quan hệ bây giờ giữa tôi và cô. Sao cô dám qua lại với người đàn ông khác sau lưng tôi... Chắc là gia đình của cô không dậy cô nên cô mới như vậy... "

CHAT...

Trong lúc anh còn đang ngỡ ngàng một tiếng chát thật lớn vang lên, một bạt tay dán lên gương mặt cương nghị của anh khiến anh bất ngờ đứng chết trân.
Emma đã trút hết cơn giận dữ của cô vào cái bạt tay này, gương mặt của anh lúc này đã in rõ dấu tay của cô. Anh đứng bất động trong giây lát ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào cô, anh không ngờ cái gan của cô gái này lại to đến như vậy.
Lửa giận trong lòng Dennis Louis sôi lên sùng sục, thân hình vạm vỡ như một con báo xông tới, bàn tay to lớn nâng lên muốn cho Emma ném thử cái tát tai phải như thế nào.

" Ai cho phép anh xúc phạm gia đình của tôi! "

Emma lúc này đã đứng loạng choạng, cơ thể cô hoàn toàn suy sụp không còn sức lực ngã quỵ xuống đất rồi ngất xỉu trước mặt anh. Cô bất ngờ ngã xuống trước mặt anh, Dennis Louis hoảng hốt xông tới đỡ lấy cô để đầu cô tựa vào ngực của anh. Bàn tay to lớn đỡ lấy đầu của cô tránh cho đầu cô và chạm xuống trần nhà đá hoa cương cứng ngắc. Anh
lay lay thân thể của cô vài lần.

" Emma... Emma."

Miệng không ngừng gọi tên cô nhưng cô đã không còn ý thức, dù anh có nhúch nhích mạnh đến đâu cô cũng không có phản ứng gì. Dennis Louis lập tức bế xốc thân thể nhỏ bé đang nằm bất động trong lòng ngực anh lên, bước nhanh vào phòng vừa đi vừa lớn tiếng quát lên.

" Người đâu, gọi bác sĩ Zucker nhanh lên. "

Quản gia từ sau nhà chạy đến cung kính đáp.

" Vâng, thiếu gia "

Vừa dứt câu quản gia liền nhắc điện thoại bàn lên bấm gọi. Anh với tâm trạng bất ổn bế cô vào phòng, anh gắp gáp đá văng cửa phòng. Bước vào phòng bước chân anh khựng lại bởi mùi hương của hoa tulip lan tỏ khắp căn phòng. Lúc này anh mới chợt nhớ ra cặp mắt dịu dàng nhìn cô đang nằm yên trong lòng của mình. Thì ra mùi hương tỏ ra từ trên người cô là hoa tulip, Dennis Louis điều chỉnh lại tâm trạng của mình anh bước từ từ đến chiếc giường lớn, trong lúc chậm rãi bước đến cặp mắt sắc bén quan sát căn phòng. Những chậu hoa tulip cùng mùi hương nhẹ nhàng tỏ ra khắp phòng khiến lòng anh trở nên ấm áp hơn. Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, anh cẩn thận tháo đôi giày cao gót của cô rồi đắp chăn phủ kín đến vai. Anh đứng lên đi vào phòng tắm vài giây sau anh quay trở lại, trên tay cầm một cái khăn lông thấm nước ấm đã được anh vắt khô.
Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Lúc này, anh mới nhận ra khuôn mặt của cô rất thuần khiết và xinh đẹp. Anh đã bị vẻ đẹp đó của cô mê hoặc, nhẹ nhàng vươn tay, bàn tay cầm khăn lông gần chạm vào gương mặt cô đột nhiên dừng lại, anh do dự không dám chạm vào cô. Anh sợ, phải anh sợ người phụ nữ này sẽ thành công khuấy động lòng anh. Trong lúc Dennis Louis còn đang do dự đột nhiên đôi mày thanh tú của cô bất giác nhíu chặt lại, nhìn thấy cô khó chịu trong lòng anh hiện lên cảm giác không được thoải mái. Anh dùng khăn lau trán cô, rồi từ từ di chuyển xuống gương mặt cô, anh thật dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt còn động lại trên gương mặt nhợt nhạt của cô.
Trong lòng anh cảm giác xót xa, một cảm xúc áy náy chiếm lấy tòan bộ trái tim anh. Anh đặt cái khăn lông lên trên cái bàn bên cạnh, anh không tự chủ cầm lấy bàn tay mềm mại của cô. Vừa chạm vào tay cô, anh cảm giác được trái tim của mình đập loạn nhịp, đột nhiên cô nghiêng người khiến anh bối rối buông tay ta cô ra. Anh dựa lưng vào thành ghế anh ngồi đó nhìn cô rất lâu, ánh mắt anh chợt dừng lại cái đầm trắng trên người cô.

" Mặc cái này chắc khó chịu lắm."

Giọng nói trầm trầm của Dennis Louis vang lên, anh nhích người cô sang một bên những ngón tay cứng ráp thản nhiên kéo khoá áo của cô xuống, anh dịu dàng cởi bỏ cái đầm trên người cô ra. Nội y màu đen quyến rũ hiện ra trước mắt anh, thần sắc anh lập tức chuyển biến. Ánh mắt mông lung che khuất tầm nhìn sáng suốt của anh, từng đường cong khiêu gợi làm anh không tài nào khống chế được dục vọng trong lòng mình. Trong lòng anh chợt hiện lên sự buồn phiền khó tả, khi anh nhìn thấy phần eo của cô bị bầm tím, chắc có lẽ vì sự va chạm mạnh vừa rồi đã khiến cô bị thương, bàn tay không tự chủ vuốt ve eo cô. Đột nhiên cánh cửa phòng bị một người nào đó mở toang ra, Dennis Louis liền nhanh tay cầm lấy tấm chăn mỏng che lên cơ thể của cô.
Anh lập tức thu hồi tầm nhìn xót xa của vừa rồi, lui mình cách xa cô ra trở về dáng vẻ Dennis Louis của ngày thường, thật ngạo mạn không quan tâm đến bất kỳ ai.
Một người đàn ông khoảng chừng 25 tuổi trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen quần jean, dáng vẻ bụi trần trên tay cầm thùng y tế không giống bác sĩ chút nào bước vào. Zucker William bác sĩ riêng của Dennis Louis cũng là người trong Hắc Bang, anh vừa mới từ Đức trở về Mỹ thì nhận được cuộc gọi của bác quản gia. William không biết rõ ngọn ngành vừa nghe Bác quản gia gọi điện thoại, liền kết luận Dennis Louis đã bị thương.

" KIR, cậu bị... "

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng William chợt khựng lại, khi anh nhìn thấy Dennis Louis đang nghiêm trang đứng bên cạnh giường. William liền quan sát Dennis Louis từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống người bị thương. Lúc này cậu mới ý thức được có người thứ ba hiện diện trong căn phòng này. Lúc này tầm mắt tọc mạch của William quan sát người đang trên giường, cô ấy thật xinh đẹp, tuy nét đẹp kia không được gọi là nghiêng quốc khuynh thành nhưng nhìn vào thật sự rất thu hút.

" Cô ấy bị sao vậy? "

William liền đặt thùng y tế lên giường bước tới vươn tay định kéo tấm chăn xuống kiểm tra, không ngờ bàn tay còn chưa chạm được tấm chăn đã bị Dennis Louis chặn lại.

" Không được đụng vào cô ấy! "

Dennis Louis nhíu mày nhìn William nói, bàn tay cường tráng siết chặt cổ tay của William đến muốn đứt lìa ra. Cậu liền hiểu ý lui về phía sau một bước anh nhìn Dennis Louis lắc đầu đầy vẻ bất lực.

" Đại ca! Cậu không cho tôi chạm vào cô ấy thì làm sao tôi chữa cho cô ấy đây! "

William xong liền quan sát sắc mặt của Dennis kỳ thật anh cũng biết điều đó nhưng anh thật cố chấp. Sau vài giây suy ngẫm Dennis Louis liền lên tiếng.

" Cậu cần biết gì cứ hỏi tôi. "

Nghe Dennis Louis nói vậy William cũng đành nghe theo, cái tên này không biết được di truyền cái gen bá đạo này từ ai, anh nhớ rất rõ bác Dragon là người thấu tình đạt lý mà.

" KIR, đã xảy ra chuyện gì? "

William nhìn Dennis Louis nghiêm túc hỏi, nếu không cho anh chạm vào người cô ít ra cũng nên cho anh biết cô bị gì.

" Hình như..... Cơ thể của cô ấy bị va chạm mạnh vào vật cứng. "

Thật ra thì lúc đầu cô bị va chạm vào kính cửa sổ xe anh đã nhìn thấy, nhưng anh nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ nên không quan tâm.
Nghe Dennis Louis nói vậy liền cầm một cái đèn pin nhỏ bước tới mở mắt của cô ra rọi thẳng vào, sau khi kiểm tra kỹ anh nhìn thấy dấu bầm tím trên mặt và cổ tay của cô lúc này được phơi bày ra ngoài.

" KIR, cậu quá đáng thật mà! "

" Cô ấy có đai đen Taekwondo nên những vết thương này đối với cô ấy là chuyện nhỏ. "

Thật ra Thần Phong cũng biết mình đã mạnh tay với cô, nhưng vì lòng tự tôn nên không chịu thừa nhận điều này. William lắc đầu, anh nhìn Dennis Louis bằng ánh mắt nghi ngờ.

" Cậu đừng để tôi nói đúng, sau này người phải đuổi theo cầu lụy tình yêu của người ta chính là cậu. "

Trong Hắc Bang William chính là thuộc hạ của Dennis Louis, nhưng hai người là bạn thân nên khi không có người ngoài, sẽ nói chuyện không phân biệt địa vị của đối phương.

" Tôi.... cầu lụy tình yêu.... không thể nào đâu! "

Dennis Louis nói với giọng khẳng định, việc theo đuổi van xin tình yêu từ phụ nữ sẽ không bao giờ có mặt của anh.

" Ừ... Cậu mạnh miệng lắm! Tôi sẽ chống mắt lên xem. "














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh