Chương 37: Gặp lại nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đi Karen vừa lạnh giọng nói với John.

" Đưa bọn họ về thẩm vấn, tôi muốn biết ai đã làm ra chuyện này!"

Karen nói với giọng lạnh như băng, nếu anh mà biết được kẻ nào muốn làm hại đến cô anh nhất định sẽ khiến họ chết không chỗ chôn thân.

" Dạ, chủ nhân. "

Trong lúc thuộc hạ của Karen chuẩn bị đưa ba tên côn đồ về thẩm vấn, đột nhiên hàng loạt tiếng súng vang lên, mấy tên thuộc hạ liền chạy nhanh tới đứng thành vòng tròn xung quanh để bảo vệ cho anh. Karen và thuộc hạ cảnh giác nhìn theo nơi phát ra tiếng súng, cái họ nhìn thấy chính là một người mặc y phục màu đen mang khẩu trang trên tay cầm súng, lách người vào những tán cây um tùm trong khu rừng phía sau. Khi họ nhìn thấy ba tên côn đồ đã bị bắn chế.

" Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy chuyện này không phải là việc ngẫu nhiên. "

John nhìn vào ba tên côn đồ nằm chết dưới mặt đất nói.

" John, cho người điều tra ngay. Tôi muốn biết ai dám ở Thành Phố này làm mưa làm gió."

Ở thành phố chia ra rất nhiều thế lực ngằm nhưng hai thế lực mạnh nhất chính là Hắc Đạo của KIR và Phượng Hoàng Lửa của Karen.

Tại một nhà hàng Nhật ở phía Đông thành phố X, trong căn phòng VIP một người phụ nữ cùng với một người đàn ông, nghiêm túc ngồi quỳ gối trước bàn ăn theo phong cách Nhật Bản.

" Tôi đã nói với bà nhiều lần, không nên để Nancy hành động lỗ mãng. Tại sao bà lại không theo sát nó? "

Người đàn ông trung niên cầm chung rượu sake lên hớp một ngụm, nói với giông không hài lòng.

" Ông cũng biết đứa con gái này của chúng ta rất ương ngạnh, có bao giờ nó chịu nghe lời tôi đâu. Nhưng ông đừng lo, tôi đã thuê sát thủ giết chết bọn côn đồ, không để ai biết việc này có liên quan đến Nancy. "

Bà nhìn người đàn ông nói với giọng vênh vang, bà sẽ ở sau lưng bảo vệ đứa con gái.

Rầm.........

Người đàn ông tức giận đập mạnh tay lên bàn, nhíu mày nhìn Triệu Nhàn cất giọng phẫn nộ.

" Đừng lo? Bà có biết lần này không những Nancy đắc tội với Dennis Louis, mà nó còn kinh động đến cả Karen nữa không?"

" Karen, liên quan gì đến đến Karen? "

Smith Anne nhìn ông ta nói với giọng nghi ngờ.

" Theo tôi được biết người cứu Emma lần này chính là Karen."

Smith Anne nghe ông ta nói vậy trong lòng cảm giác bất an, chỉ việc đối phó với mỗi một mình Dennis Louis đã khiến bà đau đầu, bây giờ còn thêm một tên Karen nữa.

" Tôi không cần biết Dennis Louis hay Karen, ông phải nghĩ cách cho tôi bằng mọi giá phải để Nancy danh chính ngôn thuận bước vào cửa của tập đoàn Louis. Khi còn ở London mẹ của nó đã cướp mất hạnh phúc của tôi, tôi không thể để con nhỏ đó cướp mất hạnh phúc của Nancy. "

Smith Anne nói với giọng độc ác, bàn tay cầm đôi đũa dùng sức bẽ mạnh một cái khiến đôi đũa gãy ra làm đôi.

" Bà bình tĩnh đi! Chuyện đã qua sao bà cứ để trong lòng. "

Người đàn ông nhẹ giọng trấn an, ông đã yêu bà bấy nhiêu năm và làm mọi việc cũng là vì bà, nhưng dù ông có làm gì đi chăng nữa trong lòng bà ông cũng chỉ đứng ở vị trí thứ hai. Smith Anne nhìn thấy ánh mắt bất an của người đàn ông liền lên tiếng.

" Hiện tại dù có lo lắng cũng vô dụng, chúng ta phải tìm cách kết giao mối quan hệ với tập đoàn Louis. "

Người đàn ông nhìn xuống ly rượu sake trên bàn suy nghĩ một chút, rồi chuyển tầm mắt nhìn thẳng vào Smith Anne.

" Bà yên tâm, vì bà và Nancy tôi sẽ làm tất cả."

Trong căn hộ xa hoa tọa lạc ngay trung tâm thành phố, Emma nằm trên chiếc giường lớn trong căn phòng dành riêng cho chủ nhân. Đột nhiên mí mắt của cô bất giác nhúc nhích, cô hơi nhíu mày từ từ mở cặp mắt mông lung ra. Đập vào mắt cô chính là căn phòng xa lạ, nhưng lại vô cùng ấm áp được trang trí hai màu trắng và xanh nhìn vào cảm giác rất thoải mái. Cô nghi ngờ đảo cặp mắt một vòng xung quanh căn phòng.

" Đây là đâu? "

Suy nghĩ một lúc cô vẫn không biết đây là chỗ nào, trước khi bất tỉnh cô đã nhìn thấy khuôn mặt rất quen thuộc của người đàn ông, nhưng không thể nhớ ra cô đã gặp anh ta ở đâu, người đàn ông đó là bạn hay địch. Cô nhanh chóng thăm dò căn phòng, ánh mắt có phần kinh ngạc khi cô nhìn thấy bức hình đặt trên mặt bàn bên cạnh giường. Trong khung hình là ảnh của Karen, anh nhìn thật điển trai trên người lúc nào cũng là bộ âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ, tuy anh không cười nhưng nét mặt lại ôn hoà hơn Dennis Louis rất nhiều, không khiến người đối diện cảm thấy lạnh cả sống lưng.

" Người này nhìn rất quen hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải? "

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ đột nhiên cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Karen trên tay cầm khay thức ăn tao nhã bước vào.

" Đã tỉnh rồi à! "

Anh nhìn cô cười ngọt ngào bước chậm rãi đến bên cạnh giường. Anh vừa tiến đến gần, cô liền nhích người về phía sau, trong ánh mắt hiện lên sự đề phòng. Thấy hành động phòng bị của cô anh liền cười tươi.

" Đừng lo, tôi không ăn thịt em đâu mà em sợ. "

Trong lời nói của anh có phần đùa bỡn khiến cô buông lỏng sự đề phòng.

" Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?"

Cô nhìn chằm chằm vào anh nói, lúc này anh đang cẩn thận cầm lấy bát cháo dùng miệng thổi nhẹ nhàng để cháo mau nguội hơn.

" Hôm qua tôi tình cờ cứu được em, biết bác sĩ Emma Myster có rất nhiều kẻ thù nên mới cố tình đưa em về nhà của tôi. "

Anh vừa nói vừa đưa bát cháo đã thổi nguội đến trước mặt cô, không nhận lấy bát cháo anh đưa, trong lòng hoang mang không biết anh muốn gì ở cô.

" Sao.....sao..... Anh biết tên tôi?Anh cho người điều tra tôi?"

Anh không trả lời ngay, anh từ từ đặt bát cháo vào trong tay cô.

" Em ăn trước đi tôi sẽ nói em biết. "

Cô không có tâm trạng để ăn gì nhưng cô biết nếu cô không ăn anh nhất định không chịu thôi.
Cô nhanh chóng mút từng muỗng cháo lên ăn liên tục, khiến cô bị sặc. Karen nhanh chóng lấy cốc nước đưa cho cô.

" Em ăn từ từ thôi! "

Cô uống nước xong, rồi dùng tay lau đi những giọt nước trông suốt còn động lại trên khóe môi của mình, nhìn anh bằng ánh mắt tức giận.

" Nói được rồi chứ? "

Anh không hề tức giận anh chậm rãi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn cô một hồi lâu mới cất giọng trầm khàn.

" Em đã quên tôi là ai rồi à? Chúng ta đã từng quen biết nhau hơn nữa em đã từng cứu mạng tôi trong bệnh viện. Tôi khuyên em một câu, trên thế gian này em không nên tin tưởng bất kỳ ai, người em xem như người thân sẽ có ngày quay đầu lại cắn em."

Nghe anh nói vậy trong lòng cô hiện lên nhiều thắc mắc, tại sao anh lại biết về chuyện này? Nghe anh nói cô đã từng cứu mạng anh, với lại khuôn mặt của anh nhìn rất quen thuộc. Suy nghĩ một hồi trong đầu cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

" Anh... có phải anh chính là người đã bị thương nặng xém chút mất mạng mà tôi gặp trong bệnh viện. "

Trong lòng cô vô cùng phiền não, suy nghĩ một lúc cô nhìn anh nhếch môi cười khẩy.

" Có lẽ người tôi không nên tin tưởng nhất chính là anh. "

Cô đã từng bị người thân bán rẻ, nên muốn cô tin tưởng vào một người sẽ là việc rất khó. Cô không cần biết Karen đối với cô là thật lòng hay giả dối, bây giờ điều cô muốn làm nhất chính là rời khỏi chỗ này ngay. Vừa nói xong cô liền vén chăn bước xuống giường muốn rời đi, nhưng cô không ngờ vết thương trên chân cô lại đau đến như vậy, đến đứng cũng không vững.

" Em có sao không? "

Karen nhanh chóng xông tới đỡ cô, cô gái này cần gì phải tỏ ra cứng gắng đến như vậy không?

" Trong lúc vô tình thuộc hạ của tôi biết được người em xem là chú bác bắt tay nhau muốn trừ khử em. Tôi muốn giúp em, nhưng tôi thấy em luôn được Dennis Louis bảo vệ nên không tiện ra mặt. "

Anh biết nếu mình không đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì với tính tình quật cường của Emma cô sẽ không chịu ở lại bên cạnh anh. Karen quan sát sắc mặt của cô, nhìn thấy cô bình tĩnh khi nghe anh nói về chuyện của người bác này, anh đoán cô đã biết từ sớm. Trong lòng anh càng lúc càng thưởng thức cô hơn, cô kiên cường hơn vẻ bề ngoài của cô rất nhiều. Anh đỡ cô ngồi lại trên giường, anh nhìn cô rồi nói.

" Chân của em đã bị thương không nên suy nghĩ lung tung, hãy tịnh dưỡng cho tốt rồi mới tính."

Cô bị lời nói quan tâm của anh làm cho siêu lòng, cô nhìn anh một hồi lâu muốn quan sát ánh thật kĩ. Cô nở một nụ cười cảm kích nói với giọng nhỏ nhẹ.

" Cảm ơn anh."

Anh nhếch môi cười sung sướng, anh không ngờ chỉ ở một lời cảm kích thông thường thốt ra từ miệng của cô, lại khiến anh vui đến không thể tả.
Tại tổng bộ của Hắc Bang, Dennis Louis mệt mỏi ngồi sau bàn làm việc nhắm mắt lại dưỡng thần, ánh đèn màu cam trên bàn làm việc chiếu thẳng vào gương mặt lúc này nhìn vào vô cùng phiền muộn của anh.

Cốc Cốc.....

Nghe được tiếng gõ cửa cặp mắt thâm sâu của anh từ từ hé mở.

" Vào đi."

Giọng nói uy nghiêm mang theo sự mệt mỏi của anh vang lên, vừa dứt câu cánh cửa phòng từ từ được mở ra, Mark cùng mấy tên thuộc hạ từ ngoài cửa cung kính bước vào, khom người hành lễ trước mặt anh.

" Thủ lĩnh "

Anh không trả lời chỉ làm động tác vẫy tay ý bảo Mark nói đi, hiện tại anh không còn tâm trạng để quan tâm bất cứ điều gì.

" Đã điều tra được đám người tập kích chủ nhân là do Paul Tran thuê. "

Nghe Mark nói vậy anh không hề kinh ngạc, khi anh ra tay đánh gãy chân của con trai hắn, nhưng cái chết của con trai hắn anh không hề nhún tay vào. Thế mà hắn cứ đinh ninh thủ lĩnh Hắc Bang ra tay với con trai mình, suốt bao năm qua hắn luôn tìm cách trả thù. Anh đã biết chắc một người như Paul Tran nhất định sẽ làm ra hành động ngu ngốc.

" Tạo ra chứng cớ hắn thuê sát thủ giết người đưa cho Mikel.
Nói với cậu ấy đợi sau khi tôi xử lý xong tên cáo già kia, hãy tìm cách tống cổ hắn vào tù. Tôi muốn nửa đời sau của hắn phải ngồi bốc lịch trong nhà giam."

Mikel Jackson là cục trưởng sở cảnh sát cũng là bạn thân của Dennis Louis. Nhưng người ngoài không hề biết về mối quan hệ giữa hai người. Một người thì tay phải cầm cái cân tay trái cầm thanh gươm tượng trưng cho sự công lý, một người là ngọn lửa vĩ đại lúc ẩn lúc hiện hình ảnh của quỷ satan. Người ngoài nhìn vào không thể nào tưởng tượng nổi, hai màu trắng đen rõ rệt lại hoà lẫn cùng nhau tạo ra một thế giới màu xám xịt. Mikel Jackson là người đứng phía sau âm thầm giúp đỡ anh trừ khử những kẻ dám đối đầu với Hắc Bang. Anh nhìn Mark nói với giọng độc ác, anh sẽ khiến từng người một trả cái gía cho việc họ đã làm.

" Dạ rõ, còn về vụ tai nạn năm xưa đã điều tra ra được có liên quan đến người trong nhà Smith... "

Mark nói đến đây đột nhiên dừng lại quan sát sắc mặt của anh, anh không nói gì nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự thích thú giọng nói lạnh lùng khiến Mark sởn hết da gà.

" Rất tốt! Chỉ cần tìm được bằng chứng có liên quan đến chúng, tôi nhất định sẽ phanh chúng ra thành trăm mảnh. "

" Mẹ, cuối cùng con đã chờ đến ngày này. "

" Thủ lĩnh, thuộc hạ có điều không hiểu? "

Mark trong lòng còn nhiều nghi vấn chưa tìm ra đáp án.

" Có gì cứ nói, đừng ấp a ấp úng!"

Anh chỉnh lại tư thế ngồi của mình dựa vào ghế, bàn tay cầm cây bút màu đen thản nhiên viết viết gì đó trên tờ giấy trắng trước mặt nhưng lại không hề nhìn đến nó.

" Chúng ta đã theo dõi lão hồ ly kia nhiều năm, ông ấy làm việc rất cẩn thận không hề để lộ ra sơ hở gì. Nhưng bây giờ là vì chuyện gì, lại khiến ông ta ra tay với Emma Myster. "

Anh nghe Mark phân tích liền trầm mặc trong giây lát, bàn tay đang cầm bút không tự chủ tiếp tục viết lung tung lên tờ giấy.
Trong lúc này đột nhiên trong đầu anh hiện lên vụ xe hơi bị đứt thắng của Emma vừa rồi và vụ tai nạn xe của mẹ anh mấy năm trước rất giống nhau. Lúc này, anh mới nhận ra Paul Tran và cả Lão hồ ly đó nhất định đã cấu kết với nhau.

" Paul Tran là muốn trả thù tôi nên mới ra tay với Emma, còn tên lão hồ ly kia làm mọi việc đều có nguyên nhân, chẳng lẽ Emma có liên quan đến ông ta?"

" Cậu cho người điều tra Emma Myster thật kĩ. Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, tôi muốn biết mọi chuyện về cô ấy, từ thân phận đến gia đình của cô ấy. "

Thật ra khi cô bị đột kích trong lòng anh đã nghi ngờ, tại sao lại có người muốn giết cô nhưng vì thời gian này trong lòng anh rất hoang mang về chuyện tình cảm giữa hai người, nên không có tâm trạng để tìm hiểu sâu hơn.

" Đã rõ thưa thủ lĩnh! "

Tuy trong lòng Mark không hiểu nguyên nhân, nhưng với mệnh lệnh của thủ lĩnh anh chưa bao giờ nghi ngờ. Sau khi Mark cùng tên thuộc hạ lui ra ngoài, anh mới buông cây bút trên tay xuống, anh bất ngờ khi nhìn xuống tờ giấy trắng trên bàn. Đột nhiên anh đứng bật dậy khi anh chợt nhớ đến chuyện mình đã nói với cô, lúc đó anh cũng không biết vì sao mình lại làm ra hành động đường đột đó, khiến cô và cả anh đều khó chịu trong lòng. Trong lòng anh phiền đến không biết phải làm gì, anh đứng bất động một hồi lâu.

" Không biết cô ấy sao rồi? "

Suy nghĩ đến việc cô sẽ không còn ở cạnh anh, trong lòng anh chợt hiện lên nỗi bất an anh liền sải bước nhanh ra khỏi phòng. Anh di chuyển nhanh đến nổi tờ giấy trắng trên bàn vì hành động của anh, khiến nó bay bổng rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất bị anh vô tình giẫm lên. Thân thể cao lớn của anh chỉ trong tích tắc đã biến mất sau cánh cửa phòng.
Xe vừa dừng lại trước cửa biệt thự, anh đi thẳng vào trong, lướt ngang qua Bác quản gia và chị giúp việc mau chóng bước lên lầu.

" Bác nè, sao thiếu gia lại gấp gáp như vậy?"

" Đừng có nhiều chuyện, việc của thiếu gia không đến phiên chúng ta tìm hiểu. "

Bác quản gia nhìn bà nói với giọng nghiêm túc, nói xong ông xoay người lại tiếp tục công việc của mình. Đi đến trước cửa phòng ngủ anh ngập ngừng một chút không bước vào ngay. Suy nghĩ một lúc anh quyết định đẩy cửa nhẹ nhàng vào, anh ló đầu vào trước xem cô đang làm gì. Anh biết vừa rồi mình đã quá đáng, nhưng anh thật sự không thể nào kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình.

















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh