49(14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Quỳnh trên tay trầy da nhẹ một chút, nhưng vết thương ở chân thì nghiêm trọng hơn.

Khi được bác sĩ xử lý, cô gái nhăn mặt, trông rất đáng thương.

Thẩm Hàn Đăng: "Đau không?"

"Không đau."

"Vậy cô nhăn mặt cái gì?"

Linh Quỳnh: "..." Hối hận.jpg

Vết thương rất xấu a!

Thẩm Hàn Đăng thấy Linh Quỳnh vẫn nhăn mặt, đột nhiên đem ấn đầu cô vào trong lồng ngực của mình, ngăn trở tầm mắt của cô.

Trước mắt Linh Quỳnh lâm vào bóng tối, chóp mũi bị một cỗ hương hoa nhàn nhạt lấp đầy, mơ màng một lúc.

Một lúc sau, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đang ôm mình, không hề báo trước nói: "Sao người anh thơm thế?"

Thẩm Hàn Đăng khó hiểu :" Mùi gì?"

"Hương hoa."

Thẩm Hàn Đăng thấy y tá đi ra ngoài, giơ tay lên ngửi một cái: "Không có."

Linh Quỳnh lại hít một hơi, rất chắc chắn gật đầu :"Có."

Thẩm Hàn Đăng: "..."

Thẩm Hàn Đăng đẩy Linh Quỳnh ra, mặt lạnh đi cách xa cô thêm mấy mét.

Trên người hắn ở đâu ra hương hoa?

Đầu óc rớt bể sao?

"Ở yên đó, đừng đi lung tung."Thẩm Hàn Đăng nói với Linh Quỳnh, rời khỏi phòng đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi tiến vào, Thẩm Hàn Đăng cẩn thận ngửi ngửi, xác nhận không có mùi gì, chắc chắn là cô nói hươu nói vượn.

Thẩm Hàn Đăng đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.

......

【 Tình yêu, rút thẻ không?】

Vinh Diệu xuất hiện không có dấu hiệu nào, dọa Linh Quỳnh nhảy dựng một cái.

Linh Quỳnh che lấy nhảy trái tim nhỏ đập bình bịch, tức giận nói: "Đang êm đẹp ngươi sao đột nhiên xuất hiện lừa rút thẻ làm gì?"

【 Tình yêu, bởi vì cô rút thẻ quá ít nên bây giờ mục tiêu nhân vật đang gặp nguy hiểm a.】

Linh Quỳnh: "......"

Ở bệnh viện còn có thể gặp nguy hiểm?

Không phải, mấy chuyện này còn có quan hệ với việc ta rút thẻ nhiều hay ít?

【Nếu không rút thẻ, mục tiêu sẽ bị mẹ kế phát hiện kế hoạch của hắn , sau đó mọi chuyện sẽ trở về điểm ban đầu.】

Linh Quỳnh trở nên cảnh giác, "Ý của ngươi là?"

【 rút trắng .】 Vinh Diệu tổng kết bằng hai chữ.

Rút trắng ......

Rút trắng......

Trắng......

Còn có cái này!!

"Người sao rồi?" Chu Tịnh mang theo mấy người từ trong thang máy đi ra.

"Không có gì đáng ngại."

"Đứa nhỏ này." Chu Tịnh thở dài, "Không bao giờ để người ta bớt lo, đã lớn như vậy rồi......"

Chu Tịnh không có con, nhưng bà ta có một đứa cháu trai.

Đứa cháu trai này rất được Chu Tịnh thương yêu, bình thường bà ta luôn coi nó như con trai ruột.

Cuộc sống so với Thẩm Hàn Đăng không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

......

"Hai năm nay xem ra ta đã quá cưng chiều nó, bây giờ xem ra phải dạy dỗ cho tốt......" Chu Tịnh đang nói chuyện, dư quang như liếc thấy cái gì, bước chân khựng lại, nhìn về hướng kia.

Tấm lưng kia......

"Chu tổng?"

Chu Cảnh nói: "Các cậu qua đó trước đi, một lát ta qua."

Chu Tịnh đi qua bên đó, nơi này không có ai, bà rất nhanh đã nhìn thấy bóng lưng của người vừa rồi bà nhìn thấy.

Thẩm Hàn Đăng?

Chu Tịnh cảm thấy bóng lưng này có chút giống, nhưng không nhìn thấy chính diện.

Ngay lúc Chu Tịnh muốn đổi hướng để nhìn cho rõ thì mấy vị bác sĩ, y tá đi qua ngăn trở tầm mắt bà .

Khi bác sĩ y tá đi qua, người bà cảm thấy giống Thẩm Hàn Đăng kia xoay đầu lại, là một khuôn mặt xa lạ.

Chu Tịnh thở phào.

Trở lại lối đi vừa nãy, Chu Tịnh lại chưa yên tâm, gọi điện thoại xác nhận cho Kelly.

"Thiếu gia? Cậu ấy còn chưa về, còn nói cùng Diệp tiểu thư đi chơi lễ hội đèn lồng, tối nay mới về."

Chu Tịnh hơi híp mắt:"Bọn họ đang hẹn hò?"

"...... Tính là vậy đi?" Kelly hơi chần chờ một chút "Thiếu gia nói là như vậy."

Chu Tịnh: "Được rồi ,ta biết rồi."

......

Thẩm Hàn Đăng bị Linh Quỳnh ghìm trong góc, cô gái thò đầu ra nhìn, không thấy Chu Tịnh đâu nữa, liền lui ra sau một chút.

"Vừa rồi anh nói chuyện với ai?"

Thẩm Hàn Đăng: "Cô còn không biết ta nói chuyện với ai, đã đẩy ta qua đây?"

Linh Quỳnh: "Vậy anh muốn Chu Tịnh thấy anh sao? Muốn tôi giúp anh gọi bà ta quay lại không?"

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Thẩm Hàn Đăng không tin Chu Tịnh lại đến bệnh viện một cách trùng hợp như vậy, thật trùng hợp ...

Ong ong ong......

Điện thoại di động Linh Quỳnh kêu lên.

Hiện tên —— Chu Tịnh.

Linh Quỳnh nhìn Thẩm Hàn Đăng một chút, cũng không có ý giấu diếm, trực tiếp bấm nghe.

Chu Tịnh không nói quá nhiều, Linh Quỳnh ậm ừ hai tiếng liền cúp máy.

"Bà ta nói cái gì?"

"Hỏi xem chúng ta có phải đang hẹn hò không." Linh Quỳnh tặc lưỡi:"Ta nói hôm nay làm sao khác thường như vậy, thì ra là lấy ta làm lá chắn."

Thẩm Hàn Đăng có chút đuối lý, không nói thêm lời nào, trực tiếp kéo cổ tay Linh Quỳnh, cõng cô lên.

Thẩm Hàn Đăng đại khái là sợ chạm mặt Chu Tịnh một lần nữa, rời đi từ một bên khác.

......

Kelly có chút lo lắng, Chu Cảnh đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi, nhất định là có chuyện.

Khi Thẩm Hàn Đăng cõng Linh Quỳnh trở về, Kelly bị dọa nhảy dựng một cái.

"Diệp tiểu thư bị làm sao thế này?"

"Không có việc gì."

"Oa, ta như này còn nói không sao ?"Linh Quỳnh chỉ vào vết thương trên cánh tay.

Thẩm Hàn Đăng đặt Linh Quỳnh trên ghế sa lon phòng khách, trầm mặc liếc nhìn cô một cái.

Kelly lại cực kì sốt sắng:"Làm sao thành cái dạng này? Ngã sao?"

Linh Quỳnh tức giận hừ một tiếng, "Hỏi thiếu gia nhà ông ý."

"..." Thẩm thiếu gia ủ rũ ra lệnh cho Kelly:"Chăm sóc cô ấy."

Nói xong Thẩm Hàn Đăng liền lạch cạch lên lầu.

......

"Thiếu gia?"

Sau khi Kelly đưa Linh Quỳnh về phòng, mới tới gặp Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng lại đang vặn khối Rubik, có lẽ là do tâm trạng không tốt, khối Rubik phát ra tiếng 'cạch cạch', đủ cho thấy chủ nhân đã tốn bao nhiêu công sức.

"Vừa rồi người bên kia gọi điện thoại tới, hỏi cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì sao?"

"Cô ấy sao rồi?"

"Diệp tiểu thư về phòng đi ngủ rồi."

"Ừm"

Thẩm Hàn Đăng đem chuyện ở bệnh viện, đơn giản kể lại một lần cho Kelly.

Kelly rất nhanh liền thăm dò được tin tức, "Bà ta đi thăm đứa cháu kia."

"Trùng hợp?"

Kelly gật đầu "Hẳn là trùng hợp."

Dù sao nếu như hắn không đến bệnh viện, cũng sẽ không đụng vào Chu Tịnh.

Mà những chuyện bất trắc xảy ra hẳn là rất khó sắp đặt.

Khi đó hắn là người đi đằng trước, Linh Quỳnh đi phía sau nên việc đi đường nào đúng là không thể can thiệp, sắp xếp được.

Thẩm Hàn Đăng đuổi Kelly đi, vặn khối rubic một lúc, nằm trên giường, nhưng cố gắng đến mấy cũng không ngủ được.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, dùng chìa khóa mở cửa phòng của Linh Quỳnh.

Cô gái nhỏ ôm chăn ngủ thiếp đi, một chân vắt qua chăn, băng gạc dán lên cái chân thon dài trắng như tuyết của cô, có chút chướng mắt.

Thẩm Hàn Đăng đứng vài giây, đi tới lấy chăn ra đắp cho cô.

Thẩm Hàn Đăng một đêm không ngủ, phải đến gần sáng mới ngủ được một lúc.

Chờ khi hắn thức dậy xuống lầu, ...... đã thấy cô mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh khiết, tay áo cũng dài như vậy. Thứ duy nhất không thay đổi chính là xinh đẹp.

Cô gái ngồi sát bàn cơm, đạp đạp ghế, mặt ỉu xìu như bị ai đánh.

Thẩm Hàn Đăng kéo ghế ra, ngồi đối diện cô, lạnh lùng hỏi: "Thay thuốc chưa?"

Linh Quỳnh rõ ràng tâm tình không tốt lắm, chỉ quay đầu lại, không nói chuyện.

Thẩm Hàn Đăng xoay người rời đi, một lúc sau bưng thuốc trở lại, trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay của cô thay thuốc.

Linh Quỳnh không có chút sự lo lắng, thấp thỏm nào khi được thiếu gia phục vụ, hoàn toàn chỉ có tư thái hưởng thụ.

Thẩm Hàn Đăng lại lần nữa hoài nghi, đến cùng ai mới là thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro