52(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hộp được ghép lại từ bốn phía và cố định bằng một dải ruy băng.

Khi ruy băng được kéo ra, vỏ hộp cũng đổ xuống bốn phía, Thẩm Hàn Đăng vô thức lùi về phía sau.

Nhưng mà một giây sau, Thẩm Hàn Đăng lại bước tới bằng tốc độ ánh sáng, đỡ lấy cô gái từ trong hộp đổ ra.

Cô gái tựa trong ngực hắn, mơ mơ màng màng ôm lấy hắn, dựa vào hắn, thầm thì trong miệng: "Tại sao anh chậm quá vậy, ta sắp ngạt chết rồi."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Thẩm Hàn Đăng nhìn người ôm eo mình, biểu cảm khó coi.

"Ta rất quý giá a." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Hôm nay tạm thời tặng cho anh, con à, con không thua kém người ta đâu."

Thẩm Hàn Đăng: "??" Con ở đâu ra? Cô đang nằm mơ giữa ban ngày sao?

Thẩm Hàn Đăng lay cô, hung ác nói: "Tỉnh!"

"A, đúng."

Cô gái nhỏ buông hắn ra, bước từng bước xiêu vẹo ra ngoài tựa như một linh hồn lang thang, một lát sau cầm một cái bánh sinh nhật vào.

"Đỡ lấy."

Cô cũng không để ý Thẩm Hàn Đăng có nhận hay không, trực tiếp buông tay.

Thẩm Hàn Đăng bị ép nhận lấy.

Linh Quỳnh từ trên người lấy ra một ngọn nến, lại lấy ra một cái cái bật lửa, thắp nến, cắm vào bánh ngọt.

"Ước gì đi."

Ánh nến vàng ấm áp soi rõ khuôn mặt cô gái nhỏ, đôi mắt còn chưa mở hẳn, còn đang mê man.

Thẩm Hàn Đăng rất muốn ném cả bánh gatô cùng người ra ngoài.

Nhưng nhìn người trước mặt lung la lung lay, sắp đứng không vững, cảm giác kích động này liền bị ép xuống.

Thẩm Hàn Đăng nhắm mắt lại ước nguyện.

Hắn vừa mở mắt, người đối diện tựa như tỉnh hơn một chút, đang ngoẹo đầu nhìn hắn.

Cô hỏi: "Anh ước gì vậy?"

"Liên quan gì đến cô."

"Hẹp hòi."

Thẩm Hàn đèn thổi tắt ngọn nến, Linh Quỳnh dùng ngón tay chấm một chút kem, có lẽ là muốn bôi lên mũi Thẩm Hàn Đăng.

Ma quỷ xui khiến, Thẩm Hàn Đăng khẽ mở môi, đầu ngón tay bị đầu lưỡi của anh quấn lấy, mùi kem ngọt ngào tràn ngập khắp người.

Bầu không khí hơi có chút quỷ dị.

Thẩm Hàn Đăng lui về sau ngay lập tức, sắc mặt trắng bệch nhìn đi nơi khác.

"Vừa rồi ta......"

Thẩm Hàn Đăng cố gắng giải thích hành vi vừa rồi của mình, nhưng cảm thấy không có lời giải thích nào là đúng.

Người bên kia nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Hàn Đăng quay lại nhìn, nơi nào còn có người.

Thẩm Hàn Đăng quét mắt đến giường ngủ đã thấy Linh Quỳnh nằm lỳ ở trên giường, tiến vào mộng đẹp.

"??"

Thẩm Hàn Đăng để bánh kem xuống, đi tới kéo Linh Quỳnh: xTrở về phòng của mình đi."

"A."

Linh Quỳnh mơ mơ màng màng a một tiếng, tiếp đó quấn lấy chăn lăn một vòng, trực tiếp nằm gọn trong chăn.

Lăn một vòng = Trở về phòng của mình.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Thẩm Hàn Đăng lại nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là thiếu gia.

Thẩm Hàn Đăng tức giận không nhẹ, ôm cả người cả chăn lên, dự định ném ra ngoài cửa.

Nhưng mà, vào lúc đầu Lăng Quỳnh cúi xuống áp vào ngực hắn trong nháy mắt, cả người như đông cứng tại chỗ.

......

Hôm sau.

Linh Quỳnh đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy không thích hợp, tay nhỏ sờ tới sờ lui.

Làm thế nào lại nóng thế này?

Cảm giác thật tuyệt.....

"Cô muốn sờ cái gì?"

Giọng nói âm trầm của Thẩm Hàn Đăng vang lên bên tai, Linh Quỳnh vụt một cái mở mắt ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt u ám của Thẩm Hàn Đăng.

Tư thế hai người lúc này có chút mập mờ.

Cô đang dựa vào ngực Thẩm Hàn Đăng, tay còn sờ loạn khắp người người ta.

Linh Quỳnh: "......"

Cái quái gì đang xảy ra!

Tôi đang nằm mơ sao!

Đây là loại phúc lợi thần tiên nào?

Mới sáng sớm đã kích thích như thế !

Chờ đã...... Vì sao hắn lại ở chỗ này? Không phải thú vui tao nhã của Thẩm thiếu gia đổi từ nửa đêm gọi cô dậy làm bữa khuya thành nửa đêm leo giường chứ?

Linh Quỳnh lên tiếng trước: "Tại sao anh lại ở trên giường của ta!"

Thẩm Hàn Đăng: "Cô nhìn lại cho rõ, đây là phòng ai."

Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, khí thế dần giảm đi một nửa.

Những chuyện tối qua dần dần khôi phục, trở về tâm trí cô.

Linh Quỳnh bò từ trong ngực Thẩm Hàn Đăng ra ngoài, trèo xuống giường, đồng thời gạt ra nụ cười thương mại, "Thiếu gia, cái kia ...... Ta đi trước a."

Còn đặc biệt thân thiết đắp kín chăn cho Thẩm Hàn Đăng.

"Dừng lại."

"Thiếu gia, không phải ta cố ý." Linh Quỳnh chắp tay trước mặt, hơi cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ vô tội cùng ủy khuất.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Thẩm Hàn Đăng tức giận nhưng không có chỗ trút, vung tay một chút, "Ra ngoài."

Linh Quỳnh lập tức chuồn đi.

Khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Hàn Đăng đưa tay xoa xoa mi tâm, nửa ngày sau mới vén chăn lên nhìn một chút.

Cuối cùng bực bội kéo chăn đắp kín đầu.

......

Linh Quỳnh từ trong phòng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa kéo cổ áo lên thở, vừa lấy tay quạt.

Kelly vừa đi lên đã nhìn thấy Linh Quỳnh nở nụ cười biến thái "Diệp tiểu thư? Cô đây là?"

"Khụ......" Linh Quỳnh ho khan một cái, "Không có việc gì."

Linh Quỳnh chạy về phòng, mở đồ giám ra nhìn.

Tối hôm qua cô đã rút được một tấm thẻ bài, lúc này mặt thẻ đã thay đổi ——

Ánh sáng yếu ớt của ánh nến chỉ khiến toàn bộ khung cảnh trở nên mơ hồ

Thẩm Hàn Đăng ngồi dưới đất, trước mặt bưng một cái bánh ngọt, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh gắp một miếng kem, đưa lên môi, đưa lên môi, có một loại cảm giác kiêng kị cùng dụ hoặc.

Nuôi con thật là sướng.

Linh Quỳnh vui sướng lăn một vòng trên giường, lại ngồi xuống, thở dài lắc đầu.

Nhưng lại quá tốn tiền.

Nhưng vẫn rất vui, hee hee hee..

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Linh Quỳnh đã không vui nổi, cô xuống lầu thì được thông báo Thẩm Hàn Đăng đã đi học trước.

Vậy mà dám không đợi cô!

Thằng nhãi con giỏi lắm rồi!

Biệt thự chỉ có một cái xe, bảo cô làm sao đến trường!

"Diệp tiểu thư, hay là để tôi đưa cô đi?"

"Ông có xe sao?"

Kelly mỉm cười chỉ vào cái xe đạp điện bên ngoài: "Không cần lo bị kẹt xe, sẽ đến nơi sớm thôi."

Linh Quỳnh từ chối ý tốt của ông ấy "Không cần, cảm ơn."

Linh Quỳnh tự mình đi xe bus tới trường, vừa xuống xe, trước mặt đã tối sầm lại, là Triệu Vân Diệp chặn đường cô.

Linh Quỳnh cảnh giác lui lại hai bước, "Bạn học Triệu, muốn làm gì?"

"Bạn ăn sáng chưa?" Triệu Vân Diệp hỏi.

"......" A?

Đương nhiên...... Ăn rồi!

Linh Quỳnh: "Rồi."

Triệu Vân Diệp im lặng một chút, lại hỏi: " Bữa trưa thì sao?"

Linh Quỳnh cảm thấy Triệu Vân Diệp kỳ kỳ quái quái: "Tôi có hẹn."

Triệu Vân Diệp vẫn kiên trì: "Bữa tối thế nào?"

Linh Quỳnh hơi hơi hít hơi: "Bạn học Triệu, có ý gì?"

"Chỉ là muốn mời bạn ăn một bữa cơm." Triệu Vân Diệp nói: "Khi nào thì cậu có thời gian?"

"Không, ta không ăn tối với cậu, cút đi!" Anh đừng nghĩ hại ta!

Linh Quỳnh chuồn đi từ bên cạnh.

Cô vốn cho rằng Triệu Vân Diệp hẳn sẽ không tiếp tục xuất hiện, ai biết vị nam chính này có sự kiên trì kinh người, tự nhiên bắt đầu thường xuyên lảng vảng quanh cô.

Những chuyện này, so với lúc theo đuổi nguyên chủ cũng không sai biệt lắm.

Nam chính đây là muốn tiễn cô lên đường a!

Linh Quỳnh vừa suy nghĩ, nghe điện thoại Triệu Vân Diệp, gửi cho hắn một cái tin nhắn.

......

Triệu Vân Diệp đến nhà hàng đúng giờ đã hẹn, thấy Linh Quỳnh đã ngồi ở đó, cắn ống hút uống nước.

Cô gái nhỏ ăn mặc cực kì xinh đẹp, tóc dài xoăn như rong biển xõa tùy ý trên vai.

Chỗ cô ngồi như có những tia sáng chiếu xuống, rạng ngời rực rỡ.

Triệu Vân Diệp đã quen cô từ trước, nhưng trước đó cô không phải như vậy.

Nhưng sau khi biến mất một thời gian, đột nhiên ...

"Lại đây, ngồi đi." Linh Quỳnh mời Triệu Vân Dã ngồi xuống:" Muốn uống gì?"

Triệu Vân Diệp tự gọi cà phê.

Trong lúc chờ đó, Linh Quỳnh cùng Triệu Vân Diệp đều không nói chuyện.

Triệu Vân Diệp nhíu mày, nhìn qua dường như đang suy nghĩ gì đó, Linh Quỳnh thì chuyên tâm chơi điện thoại, không ai xen vào chuyện của ai.

Nhìn như vậy, hai người giống như chỉ là ngẫu nhiên ngồi chung một bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro