3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ nơi sân thượng, thùy linh không rõ cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì. bản thân đã ngồi bất động suốt mười lăm phút, những gì trong đầu thùy linh chỉ là trống rỗng. có lẽ vì cả đêm qua thùy linh đã không hề ngủ tí nào, thùy linh đã thức trắng đêm chỉ để "soi" những trang mạng xã hội của đỗ hà. em không đăng gì về bản thân nhiều, hầu như trang cá nhân của em chỉ toàn là ảnh những phong cảnh mà em vu vơ chụp được. thùy linh còn phát hiện rằng đỗ hà rất thường xuyên đăng tải ảnh vườn hoa của nhà mình.

nhìn sang bó hoa đang nằm bên cạnh, vốn đây sẽ là quà mà thùy linh sẽ tặng cho em. sẽ thật kì cục nếu như chẳng thân thiết gì mà lại tặng một bó hoa như vậy. nhưng thùy linh rất mong rằng sẽ được tặng nó cho đỗ hà, và khi về đến nhà sẽ thấy em đăng tải ảnh bó hoa lên trang cá nhân của mình. nhưng đã mười lăm phút trôi qua đỗ hà vẫn chưa đến, có lẽ em quên mất buổi hẹn ngày hôm nay rồi.

chị không nghĩ đến đỗ hà nữa mà bắt đầu suy nghĩ nên để bó hoa này ở đâu, dù sao thì vứt đi sẽ rất tiếc. nhưng nếu mang về nhà thì thùy linh sẽ chẳng biết làm gì tiếp theo với nó. dù có suy nghĩ bao nhiêu cách thì vẫn không ổn, ngay khi thùy linh bất lực chấp nhận rằng bó hoa mình đã cất công chọn lựa sẽ bị vứt vào thùng rác thì giọng nói của đỗ hà đã ngăn chặn dòng suy nghĩ đó.

"em xin lỗi, có một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn."

đỗ hà cười thật tươi với thùy linh, em mong rằng chị sẽ không giận em. nhìn thấy em, thùy linh vội ôm lấy bó hoa để nhường chỗ cho em, khoảng cách giữa hai người hôm nay không còn lớn như ngày hôm qua nữa. để ý thấy thế, thùy linh mừng thầm trong lòng.

"tặng hà."

chị ngay lập tức đưa bó hoa đến trước mặt đỗ hà. dường như trong một giây, thùy linh không còn thấy ngại ngùng nữa, và sau khi một giây trôi qua, sự ngại ngùng ấy như bùng nổ trong thùy linh. không chỉ ửng hồng trên má, mà ngay cả vành tai của chị cũng đỏ ửng.

"tặng em thật ạ ? tự dưng chị lại tặng em thế ?"

nhận lấy bó hoa trong sự thắc mắc nhưng em vẫn không giấu được sự vui vẻ mà vẽ nên nụ cười trên môi. thùy linh nhìn thấy thì lại càng đỏ mặt mà quay đi, chị sợ rằng nếu nhìn em mãi thì sẽ không chịu được mà bỏ chạy mất. lý do là gì thì chắc có lẽ là vì đỗ hà, vì nụ cười của em.

nghĩ đến đây thùy linh lại có chút ngại ngùng, bó hoa mà bản thân nghĩ rằng là đẹp nhất trong tiệm vậy mà giờ đây khi đỗ hà đang ôm lấy lại chẳng xinh đẹp bằng em nữa.

thấy thùy linh không trả lời mình, em cứ nghĩ rằng do bản thân đến muộn nên chị không muốn nói chuyện với mình. nhưng đỗ hà không biết được là do người kia quá ngại ngùng nên không thể trả lời được.

"em cảm ơn chị nhé. khi nãy do xe em hỏng nên mới đến muộn."

dù thùy linh không hề đề cập đến vì sao trễ hẹn, nhưng đỗ hà lại giải thích vì em cứ nghĩ rằng chị đàn giận mình. thật ra thùy linh chẳng hề giận dỗi gì em, chỉ là do bản thân ngại quá, lời muốn nói cứ như bị nghẹn lại, không thể nói ra được.

"sao lại hỏng ? đã mang đi sửa chưa đấy ?"

"vẫn chưa ạ, khi nãy vội quá nên em dắt bộ đến luôn."

đỗ hà nói rồi cười giả lả với chị. khi nghe thấy thế này thì thùy linh mới thật sự giận em đây. đỗ hà vội gặp chị đến nỗi xe hỏng cũng chẳng mang đến nơi sửa xe. đã thế lại còn dắt bộ đến mà không nghĩ đến khi đi về thì sẽ thế nào.

"thế đi về cũng dắt bộ à ? đi thôi !"

chợt thùy linh đứng lên, bất ngờ thay đổi tông giọng với đỗ hà khiến em có chút rụt rè.

"đi đâu ạ ?"

"thì mang xe đi sửa !"

không chần chừ giây phút nào, chị ngay lập tức bỏ đi khiến đỗ hà đang ngơ ngác không biết gì cũng phải vội xốc lại balo rồi đuổi theo. cứ như vậy, thùy linh cứ thản nhiên đi ở phía trước, đỗ hà thì vừa đi lại vừa ngắm nghía bó hoa trên tay, suy nghĩ sau khi về nhà sẽ trang trí nó ở đâu.

...

vì nơi sửa xe không hiểu vì sao hôm nay lại đắt khách đến lạ, khiến cho thùy linh không đủ kiên nhẫn chờ đợi nên đã chủ động đề nghị cứ để xe của đỗ hà ở đây, khi nào xong sẽ quay lại lấy. và như thế đấy, thùy linh đã chở em đi khắp nơi ở con phố này trong thời gian chờ đợi chiếc xe của đỗ hà được sửa.

đã rất lâu rồi đỗ hà mới lại được ngồi sau xe của một ai đó, được nhìn đường phố chứ không phải nhìn đèn tín hiệu. thật ra em không hề thích chạy xe một mình, vì như vậy thì em sẽ không được nhìn ngắm bầu trời một cách trọn vẹn. đỗ hà thích ngắm bầu trời lắm, em sẽ nhìn lên trời và tưởng tượng ra hàng trăm nghìn hình dạng của những đám mây, dù việc đấy đối với người khác sẽ là một điều kì quặc nhưng với đỗ hà thì điều đó lại vui vẻ biết bao.

"nhìn gì trên trời mãi thế ?"

thùy linh không biết suy nghĩ của đỗ hà lúc này là gì nhưng qua gương chiếu hậu trông thấy em vừa nhìn lên trời vừa cười ngây ngốc thì chắc chắn rằng đỗ hà đang suy nghĩ một điều gì đó rất vui.

"em nhìn mây."

"vui lắm à ? thế chị cũng nhìn."

ngay lập tức thùy linh giảm tốc độ của xe lại mà bắt chước hành động ngước nhìn lên trời của đỗ hà làm cho em phải bất ngờ mà mở to hai mắt của mình.

"không được ! chạy xe cẩn thận đi kìa."

"ơ ? chị cũng muốn nhìn mây mà ?"

vì bị đỗ hà mắng, chị liền bĩu môi tỏ vẻ không phục làm cho người ngồi phía sau cười thầm.

"nhưng chị phải lái xe mà."

"thế hà thấy gì thì kể chị nghe với."

đỗ hà gật gù rồi bắt đầu tìm kiếm một đám mây nào đó có hình dạng khiến em có thể tưởng tượng ra được gì đó. nhìn vẻ chăm chỉ tìm kiếm của đỗ hà qua chiếc gương thì thùy linh lại vô thức nở nụ cười.

"linh ơi, đám mây đấy hình con mèo kìa !"

đỗ hà chỉ tay lên phía đám mây mà em nhìn thấy là hình một chú mèo cho thùy linh xem.

"dễ thương vậy."

đi được thêm một đoạn thì có một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho dàn hoa giấy ở hai bên đường lay động, những bông hoa giấy cũng theo chiều gió mà bay đi. đỗ hà như mong chờ khoảnh khắc này nhìn đắm đuối những cánh hoa bay ngược lại phía mình.

"linh ơi, hoa kìa. "

"đẹp thật hà nhỉ ?"

đỗ hà không trả lời vì đã bận đưa tay cố gắng bắt lấy những cánh hoa ấy, thùy linh cũng chẳng nói thêm gì cứ thế cả hai lại tiếp tục đi trên con đường này. đỗ hà thì vẫn thực hiện tốt nhiệm vụ cứ hễ gặp gì đẹp thì sẽ thông báo cho thùy linh.

"hoàng hôn kìa, chị thấy đẹp không ?"

"đẹp !"

thật ra suốt từ đầu đến giờ, thùy linh không hề nhìn thấy đám mây hình chú mèo nào, không để tâm đến những bông hoa bên đường, lại càng không thể nhìn thẳng về phía mặt trời đang lặn dần vì đang cầm tay lái.

những lời khen xinh đẹp, đáng yêu ấy tất cả đều là dành cho đỗ hà, người mà chỉ cần liếc nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, thùy linh liền sẽ thấy.


































ê mấy ngày trước tui quên là mình có cái fic đang viết luôn á mấy ae =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro