CHƯƠNG 4: ĐỐI THOẠI SƠ BỘ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Em có thể mô tả căn bệnh của chính mình cho anh nghe không? Chung quy lại thì đó là bệnh gì? Có phải là gấp gáp quá không khi thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn như vậy tại chính cái tuổi này? - Đạo Vân lên tiếng hỏi han, hắn thật sự rất lo lắng cho Tuyết Trang, bởi tính chất của một cuộc phẫu thuật từ xưa đến nay vẫn không thay đổi. Thành công thì không nói, nhưng nếu thất bại e rằng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng.

- Trước đây đã lâu, chắc anh cũng đã biết lý do mà em từ chối anh là bởi vì chính căn bệnh quái ác này, và dĩ nhiên là bởi vì một vài vấn đề nhạy cảm khác nữa.... Em thật có lỗi vì không nói rõ ràng cho anh hiểu, nhưng em không hề muốn anh lo lắng thêm nữa mà thôi. Dẫu vậy em vẫn không thể diễn giải bằng lời chính cái căn bệnh này nữa, bởi nó cực kì phức tạp... Nói chung là hệ quả trực tiếp từ nó mà em phải gánh chịu là tuổi thọ sẽ không quá 30 và một vài biến chứng khác nữa, mái tóc này cũng là một trong số đó... Thật sự em vốn chẳng muốn gặp anh trong cái tình trạng xấu xí này... Em xin lỗi về mọi thứ....

Nàng nức nở như muốn khóc, cúi mặt xuống tránh đi ánh nhìn của hắn, đồng thời cũng lấy mũ che đi mái tóc của mình...

-Không sao đâu, em trông vẫn xinh đẹp rạng ngời mà... Còn về các vấn đề khác em không cần nói nữa đâu, anh hiểu. Tuy rằng anh không thể chữa khỏi căn bệnh này nhưng anh sẽ luôn cùng em đi đến cùng trời cuối đất. Chắc chắn cuộc phẫu thuật này sẽ thành công, lúc ấy chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp bốn phương, để tận hưởng cho bằng hết cuộc sống tươi đẹp này nhé - Đạo Vân hắn ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi như một đối với một người em gái vậy, ân cần mà dịu dàng vô cùng... Nàng cũng như hiểu được tấm thịnh tình của hắn nên cũng thuận đà ôm hắn chặt hơn, tâm tình như được thả lỏng bớt đôi phần...

Khuôn viên của khu vườn lúc này tràn ngập hảo ý, tình tiết tựa hồ như trong những bộ truyện ngôn tình cực kì đình đám hiện nay... Đạo Vân tự cảm thấy nếu cuộc đời mình là một bộ truyện, thì hẳn là tác giả của nó đã hơi lậm theo thiên hướng ngôn tình mất rồi, dẫu rằng có thể y chẳng hề muốn tác phẩm của mình đi theo hướng đó...

Khu vườn này nằm ngay tại vị trí bên cạnh của phòng khách, bởi vậy nên sau khi Đạo Vân theo chân của lão giả kia vào trong phòng khách thì một lát sau đó Tuyết Trang đã dẫn hắn ra vườn để cả hai có thể nói chuyện riêng.... Cũng vì lẽ đó nên bây giờ khi đi tham quan quanh dãy biệt thự này hắn mới biết nó vô cùng vô tận đến thế nào.... Nơi này chia làm 7 đặc khu chính, mỗi đặc khu là một chi nhỏ của cả gia tộc của nàng. Vậy mà chỉ mới khu hắn đặt chân vào thôi thì hắn đã cùng nàng đi cả ngày rồi mà vẫn chưa hết. Thật sự cái gia tộc này khủng bố đến thế nào mà có tài lực hùng hậu thế này?

- Xin kính chào tiểu thư, người vẫn khỏe chứ? Hôm nay lại có nhã hứng đi tham quan à? Ồ, vị này là... - một nam tử điển trai lạ mặt với phong cách ăn mặc cực kì quý phái và sang trọng lên tiếng chào hỏi Tuyết Trang rồi đưa ánh mắt có vẻ là lịch sự nhưng cực kì thiếu thiện cảm về phía Đạo Vân...

- Trong nhà thì anh không cần phải khách sáo như vậy đâu, cứ xưng hô như trước đây là được rồi. Còn về phần người này thì xin giới thiệu cả hai cho đôi bên cùng biết luôn. Anh Long, đây là anh Vân, một người bạn thuở nhỏ của em. Còn anh Vân, đây là anh Long, là anh họ hàng của em, nay đang là trụ cột tinh thần của cả gia tộc.

- Em vậy là quá đề cao anh rồi, thật sự anh chẳng là gì so với một đại tiểu thư như em đâu. Chỉ là đại tiểu thư cao quý như em sao lại đi chung với một tên khố rách áo ôm, nông thôn mới lên tỉnh như thế này? Thật sự là không phù hợp với em đâu, những kẻ còn tốt hơn hắn ngoài kia đầy rẫy, vậy mà em chẳng thèm để mắt đến, tên này thì có gì cơ chứ? - nam tử kia vừa nói vừa đưa cái nhìn thượng đẳng hướng về Đạo Vân như một kẻ hạ đẳng rác rưởi không vừa mắt... Thật sự đúng là khi lai lịch hắn vừa được minh bạch là đối phương đã buông lời hạ nhục, không xem hắn ra gì...

- Anh biết tôi sao? Nếu một kẻ hạ đẳng như tôi mà anh cũng biết đến, thì đó đối với tôi có lẽ là một niềm vinh hạnh nhỉ? Hay đúng hơn là một sự ô nhục a..- Đạo Vân cũng nào đâu chịu thua, cũng nương theo giọng điệu của đói phương mà đáp trả trở lại.

- Hừ, cả cái gia tộc này ai mà chẳng biết đến ngươi, một con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao chứ. Ngươi rõ ràng là hoàn toàn không xứng đáng... Ngươi chẳng bao giờ tự mình xem lại bản thân sao? Rác rưởi vẫn mãi là rác rưởi mà thôi - nam tử kia buông ra lời lẽ công kích, nhục mạ về phía Đạo Vân, thế nhưng khi hắn nghe thấy những lời đó thì chẳng hề tức giận gì cả mà chỉ khiến sầu muộn trong lòng chất chứa thêm... Bởi lẽ những lời y nói là không sai, hắn thật sự chẳng có gì cả....Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Đạo Vân vẫn giữ cái vẻ mặt bình tĩnh, rồi đáp lại nam tử kia bằng một câu hỏi, bỏ qua việc hắn cảm thấy kì quái vì đối phương xưng hô "ta", "ngươi" với hắn:

- Cả gia tộc đều biết đến tên tôi? Ý của anh là gì? Dù sao tôi cũng chỉ vừa đến đây chưa tới một ngày thôi mà...

-Thôi được rồi, cuộc trò chuyện chấm dứt tại đây. Anh Long làm vậy là không được, anh ấy dù sao đến đây cũng là khách của em, sao anh có thể nói nhưng điều như vậy cơ chứ? Còn về em thì chẳng cần phiền anh quan tâm, xin cảm ơn... Anh Vân,chúng ta đi.

Dứt lời, Tuyết Trang dắt tay Đạo Vân huớng về phía cuối hành lang mà bước, để lại nam tử tên Long với ánh mắt ghen tị, căm ghét và lo sợ nhìn về bọn hắn cho đến tận lúc khuất bóng tại đoạn rẽ.

-Anh ta có ý gì khi nói cả gia tộc đều biết đến tên anh? Chẳng lẽ nơi đây canh phòng cẩn mật đến như vậy? Chỉ một người lạ mặt mà gây ra kinh động lớn đến thế sao?

-Ồ không, chỉ là..... chuyện này có chút khó nói, hãy để qua cuộc phẫu thuật sắp tới rồi em sẽ giải thích tường tận cho anh. Đừng lo là anh sẽ không có cơ hội được biết, bởi em mà không qua được một chút khó khăn cỏn con này sao chứ? - Tuyết Trang nở một nụ cười thật tươi nhìn hắn mà nói, cái vẻ chắc chắn và quả quyết ấy khiến cho Đạo Vân hắn rung động. Thật sự là có chút ảm đạm mà...

- Chính là hắn?

- Đúng vậy, chính là hắn.... Sao có thể để thứ hạ đẳng đó bên cạnh tiểu thư cao quý của chúng ta? Chúng ta phải tìm cách tống cổ hắn trước khi quá muộn.

- Có gì mà phải lo lắng cơ chứ, một kẻ mà đến cả một tia chân nguyên cũng chẳng hề xuất hiện, chưa khai khiếu, linh căn, tẩy tủy các kiểu thì làm sao mà có thể tạo ra kì tích cơ chứ? Còn chưa kể vị tiểu thư cao cao tại thượng của chúng ta sắp tới chưa hẳn đã còn tại thế cơ mà, làm sao có thể thực hiện việc đó được.

- Ngươi đừng nói gở như vậy, tiểu thư tuy đối với ta lạnh nhạt nhưng ta vẫn một lòng vì em ấy... Còn về tên kia thì mặc dù ta chẳng có nghi ngờ gì sau này hắn sẽ là mối bận tâm lớn gì, nhưng mà... ta vẫn có một ít cảm giác bất an. Chẳng lẽ trực giác của ta đang đánh lừa ta sao?

Một tràng thanh âm xuất hiện khi bọn Đạo Vân vừa đi khỏi, lặng dần trong nghi ngờ và cuối cùng là biến mất, chẳng ai biết rằng những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất lại là khởi đầu cho một chuỗi vấn đề cực đoan về sau...

...

Lúc này, Đạo Vân đang ngồi tại vị trí giữa bàn của một căn nhà ăn rất hoành tráng. Đồ ăn thì trông rất bắt mắt, chế biến cực kì công phu và kỹ lưỡng, thật đúng là bữa tiệc thịnh soạn nhất hắn từng được thưởng thức, khác xa so với những hộp cơm bụi hắn được ăn tại quê nhà. Thế nhưng, hắn lại phải thưởng thức những thứ cao lương mỹ vị này trong cái nhức nhối của thâm tâm. Bởi trên đường đi đến đây, hắn đã gặp rất nhiều kiểu người khác nhau, từ quản gia, đầu bếp, phục vụ cho đến các quý ông quý bà hay các nam thanh nữ tú khác. Tuy nhiên, hầu hết bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt thiếu thiện cảm, ít nhiều trong số đó còn có cả căm ghét và ghen tị hằng lên trong đôi mắt... Thậm chí, còn nhiều kẻ cố tình cản đường, muốn cùng hắn va chạm chút đỉnh... Rồi tất cả cũng phải để Tuyết Trang ra mặt, bởi dẫu hắn có cự lại ra sao thì vẫn bị đàn áp dữ dội, chứ nếu mà nói lý với hắn thì mấy tấm bằng biện luận khoa học và văn học hắn có chẳng phải chưng cho đẹp... Cũng bởi vì vậy mà hắn cảm thấy hổ thẹn với bản thân và cả với nàng nữa, vì thế nên sau khi cảm nhận được điều đó, nàng đã có lựa lời mà dỗ dành hắn, song lại chọn con đường vắng bóng người nhất mà đi... Một lát sau hắn mới thấu được rằng bản thân mình lúc đó thật là "óc chó", lại để người đang cần quan tâm nhất đi quan tâm hắn, là hắn đã quá ủy mị hay sao? hay là....

Đêm xuống, Đạo Vân hắn được nàng sắp xếp cho căn phòng để nghỉ ngơi, bởi lẽ cũng còn đến 1 tuần nữa thì mới tới sự kiện chính... Đêm đó, hắn không tài nào ngủ được, bởi trong thâm tâm hắn cứ thổn thức không thôi. Mở tung cánh cửa ban công, hắn lẳng lặng bước ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật về đêm, ít nhiều cũng làm hắn nhẹ lòng được phần nào...

Chỉ là một phần nhỏ của khuôn viên căn biệt phủ này thôi mà quy mô cũng gần tương tự với một khu dân cư mất rồi. Quả thực nếu có gọi nơi này là cung điện thì cũng chẳng sai biệt gì lắm...

Hắn trầm trồ, cho đến giờ vẫn chưa thể nào không bận tâm về điều đó.... Nhưng vẫn còn điều khác mà hắn bận tâm hơn, là... liệu rằng hắn có thể giúp được gì? hắn có ích sao, hay chỉ lại vô dụng bất lực giương mắt ra nhìn như năm xưa... Hắn quả thực rất giận bản thân mình yếu kém, trước giờ hắn chưa làm gì được cho Tuyết Trang trong khi bản thân lại nhận được quá nhiều đãi ngộ tốt...

-Cậu trai trẻ à, cảm giác đó rất là khó chịu nhỉ? Nhìn thấy người mình quan tâm nhất gặp phải khó khăn lớn như vậy nhưng bản thân lại chẳng thể giúp được bao nhiêu, lại càng chẳng thể gánh vác được gì... Haizz, thật là ảm đảm mà... - một giọng nói cất lên từ bên phía ban công đối diện. Đạo Vân hắn đưa mắt qua thì lọt vào ngay trong mắt hắn là một ông lão râu tóc bạc phơ, thân mang vest đen, cổ đeo cà vạt đỏ, trông rất giống với một vài người mà hắn đã gặp sáng nay...

-Ông là.....? - Đạo Vân hắn nhìn ông lão bằng ánh mắt ngạc nhiên, hắn chỉ vừa tới đây một ngày mà cả việc hắn là ai rồi hắn đang nghĩ gì, khó khăn điều gì, người trong căn biệt phủ này đều biết sao chứ?

-Ta sao? ta chỉ là một quản gia bình thường mà thôi, chẳng cần cậu phải bận tâm. Chỉ là ta hiểu tâm tư của cậu lúc này thế nào là do ta trước đây vốn là một người phục vụ cho tiểu thư, nên có một vài chuyện về người ít nhiều ta cũng có biết... Nay thấy cậu đang buồn phiền, ta muốn ra đây cùng cậu trò chuyện một chút cho cậu được giải bày tâm sự, đồng thời cũng kiến thức cho cậu một chút, bởi biết đâu cậu sau này chính là người sẽ khiến cho tiểu thư hạnh phúc thì sao? - ông lão kia mỉm cười hiền từ hướng về Đạo Vân mà đáp lại. Đôi mắt đầy thiện cảm của y khiến hắn cảm thấy an lòng và tin tưởng...

Họ cứ vậy mà trò chuyện cho đến tận hơn nửa đêm, cuộc trò chuyện chỉ chấm dứt khi ông lão kia nói rằng sáng mai còn có nhiều việc phải làm, không tiện cùng hắn tiếp tục đối thoại nữa...

-Cảm ơn ông, nhờ ông tối nay mà cháu đã biết thêm được nhiều điều, cũng như hiểu ra rất nhiều thứ. Sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ báo đáp. Mong ông luôn sông khỏe và vui vẻ....

Đạo Vân lễ phép chào tạm biệt bằng một câu cảm ơn sau cùng, rồi cả hai đóng cửa ban công ai về phòng người nấy. Hắn lúc này cảm thấy rất là hưng phấn vì những thông tin hữu ích mà hắn nhận được từ vị quản gia kia, quả thực chúng sẽ cực kì hữu dụng đối với hắn sau này.... Trong khi đó, tại căn phòng bên cạnh...

-Chà, quả là một hạt mầm tốt, nếu không phải vì những tính chất đặc thù thì ta đã thu cậu làm đệ tử rồi huấn luyện cho cậu trở thành cường giả..... Thật đáng tiếc, đáng tiếc mà.....Thiên tài quả thực thường yểu mệnh..... Bất quá, kế hoạch của ta bước đầu đã hoàn thành, chỉ đợi những bánh răng cốt yếu chạy đúng vào guồng nữa thôi thì cỗ máy sẽ bắt đầu hoạt động... Cái nợ cuối cùng của cuộc đời ta rồi sẽ thanh toán đầy đủ..

Thanh âm phảng phất ý niệm của tiếc thương và thỏa mãn xuất phát từ căn phòng bên cạnh dần dần tiêu biến trong không trung.... Lúc này, Đạo Vân chẳng hề hay biết bản thân vốn đã lọt vào tầm ngắm của những thế lực mà bản thân hắn chẳng thể nào ngờ tới được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro