Chap 11 : GHEN!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường -------

Đã bắt đầu mùa đông, trên đường phố rất ít người qua lại, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng người bán hàng rong rao to. Vương Thiên sải bước trên đường phố đi

Theo phía sau nhìn nó đi dạo không có điểm đến, Thẩm Uyên có chút không chịu nổi, mở miệng hỏi

_Ngươi rốt cuộc muốn đi nơi nào ?

Vương Thiên cũng không có quay đầu lại nói | _Tìm thịt ăn

Thẩm Uyên nghe xong không nói gì, tên lưu manh này đúng là bụng dạ hẹp hòi vẫn còn giận chuyện ăn cơm. Sau đó liền nhớ đến nó ngay cả ăn sáng cũng chưa, này đã đến buổi trưa

_Ta dẫn ngươi đi, ta biết có một tửu lâu bán thức ăn ngon

Vương Thiên nghe thấy Thẩm Uyên chủ động muốn dẫn đường, có chút kinh ngạc. Này cọp con nàng cũng không phải xấu tính lắm nhỉ, cũng tốt đó chứ....

Nó liền nghĩ ra trò trêu ghẹo nàng

_Ngươi không phải là muốn dẫn chúng ta đến hắc điếm, sau đó cho lão bản nương nương thịt chúng ta làm bánh bao đó chứ ?!

_Ngươi !!! | Nàng đã có Hảo tâm giúp hắn, thế nhưng lại nói mình như vậy, thật sự không có hảo cảm nỗi, chó cắn Lữ Động Tân.

_Có tới hay không tùy ngươi !

_Thiếu gia, kỳ thật thiếu phu nhân cũng có hảo ý

Ách...nó chỉ thuận miệng đùa giỡn một chút lại gặp Tiểu Ngọc tỷ tỷ lại muốn giảng dạy vội vàng đổi chủ đề nói

_Hảo tỷ tỷ của chúng ta, chúng ta đi nhanh đi, để không cản cước bộ của đại tiểu thư, ha ha..

Thẩm Uyên đi trước Vương Thiên liền theo sau

_Phía trước là được, chỗ đó ! | Nghiễn nhi chỉ về phía trước nói, đó là tửu lâu tiểu thư thích nhất. Đợi đến Nghiễn nhi nhìn đến thì đã thấy cô gia nhà nàng hướng về phía khác đi

_Ôi chao, cô gia, đi nhầm rồi a

Vương Thiên cố ý không nghe Nghiễn nhi nói, tiếp tục đi tới, bởi vì nó vừa nhìn thấy Di Hồng Viện, ha ha ha, có thể đi ăn "thịt" rồi vừa hay sẽ giảm hảo ý của nàng ấy lại cũng tốt 1 công đôi chuyện...

Bất quá Nghiễn nhi không biết Vương Thiên đang nghĩ gì liền vội vàng chạy lại ngăn cản. Thẩm Uyên nhìn thấy Nghiễn nhi chạy về phía Vương Thiên, cũng xoay người nhìn xem bọn họ đang làm gì

_Cô gia, ngươi đi nhầm, là ở chỗ này

_Không hề, ta không đi sai a, ta muốn đi đến chỗ bên cạnh

_Không đúng, không đúng, là bên này, không phải bên kia

_Ta thật sự muốn đi bên kia | Nó nghĩ " Khổ quá mà, tiểu nha hoàn này ngây thơ dữ ta hay ta chưa nổi tiếng lắm hêzzz...."

Thẩm Uyên gặp Nghiễn nhi cùng nó tranh cãi không xong, liền đi lên trước nói

_Nghiễn nhi nói đi bên này mới đến tửu lâu

_Ta có nói muốn đi tửu lâu sao ? | Vương Thiên buồn cười nhìn hai nàng

_Kia cô gia ngươi muốn đi đâu ?

_...chỗ đó... | Vương Thiên cầm quạt chỉ hướng bên cạnh

_Dù sao cũng vừa được phát bao lì xì, cũng nên đi tiêu xài một tý

Hai người nhìn theo hướng nó chỉ, Di Hồng Viện, ba chữ to bắt mắt treo ngay cửa

_Ngươi đồ vô sỉ kia ! | Đối với tiểu thư khuê cát Thẩm Uyên mà nói kiêng kỵ nhất những nơi ong bướm, thật hủ bại, chán ghét. Mặc dù nàng chưa từng đi. Nhưng nàng biết rõ người đứng đắn căn bản sẽ không đi địa phương đó. Chỉ có hạng người tam giáo cửu lưu (*ý chê bai) mới có thể đi.

Nghiễn nhi cũng trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn ba chữ to kia, cô...cô gia...nói...muốn đi vào....

_Như thế nào, ta muốn tìm thịt ăn, tìm cô nương, ngươi cũng có ý kiến | Nó ngước mặt lên cao như một lời thách thức đối với Thẩm Uyên làm thái độ đáng ghét, Vương Thiên có 1 chút khó chịu, nơi ong bướm thì làm sao, thanh lâu thì thế nào vô đây chỉ ăn thôi chứ có chơi đâu, nàng ấy cho rằng ai cũng được xuất thân phú quý như nàng sao. Cửa chính không bước ra, y phục đến thì chỉ vươn tay, cơm đến thì mở miệng, chỉ là một tiểu thư như bình hoa trang trí, là loại nữ nhân kiếp trước Vương Thiên ghét nhất.... 

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng nếu nàng ấy nghĩ thế chẳng phải đã như đúng kế hoạch của mình rồi sao? Hiểu lầm cũng tốt....

Mà Thẩm Uyên cũng như thế, vốn cho là tên lưu manh này có vài ngày tốt, mới lấy hắn không tới một ngày, thế nhưng hắn lại muốn đi đến chỗ ong bướm này. Điều này làm cho Thẩm gia nàng biết để mặt ở đâu, Thẩm Uyên nàng làm sao chịu nổi, mới ngày đầu tiên tướng công đã đi tìm cô nương. Truyền ra ngoài, nàng là tài nữ đệ nhất mỹ nhân thật để thiên hạ chê cười. Mặc dù nàng không quan tâm hắn nhưng nàng cũng còn tự tôn của một nữ nhân. 

_Vương Thiên cái tên......, hèn hạ, hạ lưu, lưu manh, cầm thú, không đúng, là không bằng cầm thú, bản tính khó dời...  |  Rất tức giận mắng Vương Thiên một trận, lôi kéo tay Nghiễn nhi đi, nàng thật sự buồn cười, còn muốn lo hắn sẽ đói bụng, thì ra hắn gọi cái này là tìm "thịt", chính là ý này đây.

Nó bị Thẩm Uyên mắng đến sững sờ, nó đi thanh lâu ăn một bữa cơm lại thành không bằng cầm thú. Nhìn xem Thẩm Uyên đã đi xa, sắc mặt trắng xanh, đúng là cọp con nàng ngày càng không nói đạo lý...... [ Nó nghĩ vậy thôi, chứ ăn xong là nó quên à... ]

_Thiếu gia.......

_Đừng bảo là...  | Nó đói bụng đã thấy không thoải mái rồi lại còn bị chửi trong lòng ngày càng tức giận thêm 

_Tiểu Lăng, đi đến thanh lâu bao hết | Dù sao cũng là dùng tiền của Thẩm gia các ngươi

_A....vâng...

----------------------------

_Tiểu....tiểu thư, cô gia ngài....

_Không cần để ý đến hắn

_Nhưng là....cô gia....ngài...muốn đi nơi ong bướm...tiểu thư...người...

_Nghiễn nhi...  | Thẩm Uyên xoay người nhìn Nghiễn nhi thở dài nói 

_Nghiễn nhi, hắn chính là một tên công tử ăn chơi thứ thiệt đứng đầu nổi danh Vương Thiên

Nghiễn nhi nghe xong, đầu liền choáng váng

Đêm khuya----

Nó từ Di Hồng Viện đi bước ra trở về Thẩm phủ, lúc này nó đã có một chút men say, mặt có tia ửng đỏ. Nhanh đến gian phòng của Thẩm Uyên 

_Thiếu gia, tiểu Ngọc cùng Lăng Ảnh liền cáo lui trước người nhớ uống thuốc đúng giờ....

_Ừm ừm...đi đi...   | Vương Thiên phất phất tay, nó lấy trong túi áo ra 1 lọ thuốc có hoa văn rực rỡ hoàng kim xung quanh nó lấy liều lượng 3 viên hơn trước đây vì bởi nó không còn ngủ 1 mình nữa nên nó phải tự tăng liều lượng mà chưa nói cho Tiểu Ngọc biết....

Đến khi đi tới cửa đẩy cửa, ách, đẩy như thế nào cũng không ra, dùng sức đẩy vài cái, xác thực mở không ra

_Mở cửa...mở cửa...  | Vương Thiên dùng sức vỗ cửa phòng

"...."

Bành bạch, lại vỗ vỗ, không có người trả lời+

_Cọp cái, ngươi mau mở cửa cho bổn thiếu gia ta.......

"......"

Nó phát hỏa vì có một chút men say cộng thêm dục vọng sinh ra hỏa khí mà bộc phát, chết tiệt, thế nhưng không mở cửa cho ta, lại còn giả bộ ngủ, bành bạch, nặng nề vỗ hai cái 

_Cọp cái, mau mở cửa cho ta, ta biết rõ ngươi không có ngủ, ngươi có nghe hay không 

Lấy tay gõ còn có dùng chân đạp vài cái 

_Chết tiệt, nếu để cho bổn thiếu ta vào được, thì nàng sẽ xong đời, mở cửa....

"......" Bên trong Thẩm Uyên mặc kệ nó mà ra sức [ nhẹ ] đá cửa như thế nào, nàng xem như không nghe thấy gì, chính là không thèm để ý đến.

Tay chân đều nàng muốn ta diễn, được ta diễn cho nàng xem, Vương ngừng lại, thế nhưng không mở cửa cho ta đúng không. Vậy ta liền phá cửa, đang lúc nó chuẩn bị xô cửa, Nghiễn nhi mang một bộ chăn mền đến. Nó nhìn thấy Nghiễn nhi đến liền tiến đến nói 

_Hảo, Nghiễn nhi, mau gọi tiểu thư ngươi mở cửa ra, bên ngoài lạnh lắm a, cô gia ngươi cũng sắp chết cóng rồi

_Hừ, cho đáng đời ngươi  | Nghiễn nhi hung hãn nói. Tốt nhất lão thiên gia làm cho hắn chết cóng đi

Hoàn toàn không có bộ dạng háo sắc giống buổi sáng, đối với nó liền thái độ chuyển biến ba trăm sáu mươi độ. Không đợi ! Vương lấy lại tinh thần, Nghiễn nhi liền cầm chăn mền trong tay ném cho Vương 

_Ngươi về sau ngủ tại thư phòng đi, có nghe thấy không, nếu để ta nhìn thấy ngươi tiến đến gian phòng của tiểu thư, ta không ngại cái gì hoàng thân quốc thích, nhất định liều mạng với ngươi  |  Nghiễn nhi giơ nấm đấm lên.

Làm nó bất ngờ mà lộ ra nụ cười, làm Nghiễn nhi tức chết vốn tưởng tiểu thư nàng tìm được một chỗ đáng tin cậy về sau không cần lo lắng, cao hứng đến nửa ngày, lại không nghĩ người này chính là tên công tử ăn chơi Vương mình ghét nhất. Tiểu thư đối với mình ân trọng như núi. Không thể để cho tên xấu xa này phá hoại sự trong sạch của tiểu thư, nàng liều chết bảo vệ tiểu thư.

Còn về phần nó nhìn tiểu nha hoàn trước mặt tràn đầy sát khí mà không nói gì cả, nó chỉ nhớ lại đây có phải tiểu nha hoàn ngây thơ lúc sáng không?  " Xem ra, tiểu nha hoàn này cũng đã biết đôi chút về ta rồi...Nếu nàng ta, cũng quyết như thế cũng đỡ cho ta sau này vài phần không bị uống thuốc quá liều mà chịu khổ thể xác "

_Còn nhìn cái gì, còn không mau đi"

Nó giả vờ khó chịu xoay người, đi về thư phòng hướng đối diện, thật sự là "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh", đi tới Dương Châu này nó sống còn phải nhìn mặt một nha hoàn, thật là không để cho người ta sống mà.

Ngày thứ hai--------

_Cô gia  |  Người làm gọi

_Có chuyện gì sao ?

_Lão gia gọi ngươi đi đến đại sảnh một tý, Dương Châu tri phủ, còn có một vài thân hào nông thôn chi sĩ đến bái kiến cô gia...

Lại là vài tên quan tới nịnh hót, Vương mặc dù không thích, bất quá nếu có quà nó liền cao hứng | _Ừm, ta đến

Đến buổi tối những nhân tài này trở về. Cũng làm Vương mệt mỏi muốn chết rồi, vuốt vuốt khuôn mặt cười đến cứng ngắc. Thiệt là, cười cả buổi chiều, bổn công tử là Tống Hạo là lính đặc nhiệm của TỔ QUỐC, vậy mà bị lũ người các ngươi hại gương mặt anh tuấn của ta đau muốn lóc thịt rút gân các ngươi ra mà xả tức.

_Thiên nhi |  Thẩm Phú Quý đi tới

_A, gia gia, có chuyện gì sao ? | Vương lập tức đình chỉ khuôn mặt khó chịu, khôi phục nụ cười trên mặt

_Ha ha, cũng không có gì, chính là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết Uyên nhi đi nơi nào không ? Cả ngày hôm nay không thấy Uyên nhi, hơn nữa lúc ăn cơm cũng không thấy nàng

Nghe Thẩm Phú Quý nói như vậy, chính mình hôm nay cũng không thấy nàng ấy 

_Thiên nhi cũng không rõ lắm

_Các ngươi vợ chồng son...  |  trước kia Uyên nhi chưa từng như vậy

_A gia gia, ta biết rồi, nàng nhất định đi mua bánh đậu xanh cho ta, hôm qua lúc nàng dẫn ta ra ngoài, ta nói Tây thành bên kia có bánh đậu xanh rất ngon, có lẽ nương tử sau khi nghe liền để trong lòng, cho nên liền...

_A nha, nguyên lai là như vậy, ha ha, gia gia an tâm, đúng là Tây thành bên kia so ra rất xa xôi, Uyên nhi lại không mang theo nha đầu Nghiễn nhi, gia gia sợ...

_Gia gia ta hiểu rõ, ta phải đi đón nương tử...

_Thật tốt, ha ha, Vương gia có hài tử hiểu chuyện như ngươi thật sự là phúc khí a, ha ha

_A, ha ha, gia gia ta đi...

_Hảo, đi đi...

Đến cửa, nụ cười trên mặt Vương liền giảm đi5

_Công tử, chúng ta đi đâu tìm thiếu phu nhân |  Lăng Ảnh hỏi

_Tìm nàng ấy làm gì ? Nàng ấy đã là thiếu nữ trưởng thành, nàng cũng không phải không biết đường, thế nhưng sẵn tiện việc này chúng ta đi chơi đi được đi thôi...

Cái gì bánh đậu xanh, cái gì giúp mua, cũng là lừa gạt lão nhân kia. Nếu không phải bà nội nói Thẩm Phú Quý là ân nhân cứu mạng của gia gia, hơn nữa thân thể lại không tốt, không cần kích thích hắn. Ở trước mặt hắn biểu hiện tốt một chút.

Lăng Ảnh chẳng hiểu nổi thiếu gia nhà mình rõ ràng trong lòng muốn đi tìm sao lại nói những lời khó nghe như thế, thiếu phu nhân cũng không có ở đây vậy ngài ấy nói thế cho ai nghe, Lăng Ảnh không nói gì. Một bước không rời Vương, đối với Lăng Ảnh mà nói bảo vệ công tử là chức trách cùng sứ mạng, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của công tử.

Mới vừa đi tới một ngã rẽ, trước mắt Vương thế nhưng nhìn thấy Thẩm Uyên, lập tức cùng Lăng Ảnh núp vào....

_Uyên nhi  |  An Lương Thế Hiền đuổi theo

_Thế Hiền  |  Thẩm Uyên gặp An Lương Thế Hiền gọi, có chút ngượng ngùng quay lại nhìn hắn

_Uyên nhi, khăn tay của nàng rơi...

_Đa tạ !   |  Thẩm Uyên đưa tay lấy khăn. An Lương Thế Hiền thừa cơ hội nắm lấy tay Thẩm Uyên

Gò má Thẩm Uyên lập tức ửng đỏ, giãy giụa một chút xấu hổ nói 

_Thế Hiền, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt

_Nơi này không có người  |  An Lương Thế Hiền càng tiến thêm một bước nắm chặt lấy tay Thẩm Uyên

Thẩm Uyên gặp An Lương Thế Hiền kiên định như thế cũng không nói gì, đình chỉ giảy giụa, xấu hổ cúi đầu

An Lương Thế Hiền gặp Thẩm Uyên như vậy thâm tình nói 

_Uyên nhi trải qua ngày hôm nay lòng ta cũng buông xuống, thì ra là Uyển nhi yêu thích ta....

Núp ở góc tường Vương xem rõ ràng rành mạch. Tức giận nắm chặt quả đấm in rõ trên tường mặt nó thì cứ giật liên tục, hảo Thẩm Uyên, ngày hôm qua ta đi thanh lâu ăn một bữa cơm nàng cứ như quân tử mắng chửi ta. Ta còn tưởng rằng nàng thanh cao. Ta không ngờ bản tính thật sự của nàng lại là loại người như thế lòng dạ con người nói thay đổi là thay, không đúng hay thật ra đó chính là bản tính vốn dĩ của nàng chỉ là năm xưa ta dại khờ mà không nhìn rõ con người thật của nàng.....

Nàng ngang nhiên đến hôm nay liền gặp riêng tình lang. Nàng nghĩ khi dễ Vương ta sao, ta đây là phu quân trên danh nghĩa của nàng, liền cho ta một cái nón xanh [ TQ nón xanh nghĩa là cặp sừng ở VN ]. Quả thực khinh người quá đáng, chết tiệt đôi cẩu nam nữ. Vương không nhịn được nữa, quay đầu bỏ đi.

_Công tử !

_Tiểu Lăng, đi gọi Tiểu Ngọc tỷ tỷ thu thập hành lý, chúng ta hồi phủ Tướng quân

Nàng thật làm ta thất vọng, ngày đầu gặp ném đồ chội ta, ta bỏ qua , nàng không người hầu làm thịt cho ta ăn nên ta mới vào thanh lâu ăn một chút thì liền không cho ta vào phòng ta mặc, vậy mà nàng lại tặng cho ta cái nón xanh, hừ, bổn thiếu ta không cần....

_Thiếu gia, chúng ta cũng nên nói một tiếng với Thẩm lão gia  |  Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt tức giận của Vương vì nó quá rõ ràng gân mặt đều nổi lên hết mắt thì đỏ, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thiếu gia nhà mình kiên trì đòi đi, đi theo bên cạnh nó nhiều năm cũng biết tính tình Vương.

_Không cần...   |  Vương càng nghĩ càng nóng máu. Dựa vào cái gì a. Dựa vào cái gì ở nơi này chính ta bị khinh bỉ thì chẳng để tâm đi. Sống phải nhìn mặt người, còn tặng cho ta nón xanh. Nó tại kinh đô đều là người khác phải xem sắc mặt của nó mà cúi đầu chào hỏi. Đến Dương Châu này, đường đường là nhị thiếu nó phải nhường người, hơn nữa Thẩm Uyên nàng ! Thật chết tiệt kia còn cho ta đội nón xanh, nghĩ thôi đã nóng máu lên hết khiến nó đã quên ý định ban đầu....

============

Có lẽ em đang vui bên người khác
Trong một vòng tay ấm áp
Có lẽ em đang say trong ảo giác
Từng hờn ghen như bừng cháy lênBởi vì anh ghen, ghen, ghen, ghen mà
Vì anh đang yêu thôi, thôi, thôi mà
Là anh đang ghen, ghen, ghen, ghen mà
Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu emGhen, ghen, ghen, ghen mà
Vì anh đang yêu thôi, thôi, thôi mà
Là anh đang ghen, ghen, ghen, ghen mà
Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu emQ-q-quá yêu em, quá yêu em
Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em
================

6

_Đúng là, thiếu gia phải đi cũng không thể nóng lòng, ngươi xem sắc trời đã trễ thế này, sương đêm nặng, rất khó đi, hơn nữa Dương Châu đến kinh đô không phải là một hai ngày là có thể đến. Chúng ta xe ngựa gì cũng chưa chuẩn bị, thiếu gia phải đi, chúng ta chuẩn bị xe ngựa rồi lên đường không phải tốt hơn sao ?  |  Tiểu Ngọc biết rõ Vương tính tình thích mềm không thích cứng

Vương nghe Tiểu Ngọc nói như vậy cũng có đạo lý. Nhìn lại khí trời cũng có chút khuya, hơn nữa buổi tối nhiệt độ thực sự rất thấp, vốn là Vương đang nổi nóng cũng tỉnh táo suy nghĩ một chút, tức giận giảm xuống 

_Vậy cũng tốt, ngày mai chúng ta mới đi

_Hảo hảo, đợi ngày mai tìm xe ngựa, chúng ta hồi phủ Tướng quân  | Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm

Vương môt thân một mình ngồi ở đình viện. Ngắm trăng lấy ra cây sáo bạch ngọc được hoàng đế cống phẩm ngự ban lấy ra thổi một chút vài giai điệu nhạc du dưa, và nghĩ lại nó vì cái gì sinh khí như vậy a, nàng ta cùng ai yêu đương vụng trộm, cũng không liên quan đến nó. Nhưng nhìn cảnh kia lại làm nó nhớ đến tiền kiếp, đúng vậy, nó không quên được, không quên được nàng ta người tình kiếp trước [ quên tên rồi :))) ]. Cho dù qua nhiều năm như vậy, nó vẫn không bao giờ quên được mối tình kiếp trước cùng nàng tuy rằng nàng làm tổn thương nó, khiến cái quá khứ đó trở thành ám ảnh trong tình yêu của nó, nó sợ rằng thứ tình yêu của nó chẳng có ai sẵn lòng mà đáp lại vì ở thế giới hiện đại nơi công nghệ và lối sống văn hóa cùng tư duy thoáng ở lớp trẻ trong LGBT+ cũng dần phát triển theo nhưng cũng lại là gia đình một rào cản lớn nhất trong tình của 2 người khiến nàng ta khó lòng mà chấp nhận được vậy thì hỏi làm sao một nơi cổ xưa xem thứ tình cảm của ta như bệnh hoạn, ghê tởm đến như vậy sao có thể có 1 người làm trái với đạo lý lẽ thường đồng ý chấp nhận yêu ta thật lòng thật dạ, cùng ta trải qua bao sóng gió....[ đạo lý do chính con người tạo ra ]....  

Ha ha....Đúng vậy nếu ta không quên chuyện kia cũng sẽ không một lòng làm con nhà giàu, muốn được yêu lúc nhỏ lại bị người khác bỏ độc cổ trùng làm dục vọng của ta tăng cao hơn người bình thường, tại sao tâm ta lại phải chịu đau đến thế.12

Vừa vặn nhạc phổ cũng thổi xong lúc này Thẩm Uyên đã trở lại nên nàng cũng không nghe thấy rõ tiếng sáo là mấy...., trên mặt còn mang theo tia ửng đỏ, hai đầu lông mày lộ ra tia ngượng ngùng cùng vui vẻ, thấy được Vương Thiên ngồi trong viện một mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Hoàn toàn xem như không thấy Vương, đang định trở về phòng....

_Nương tử, cả ngày hôm nay thế nào lại không thấy nương tử nha, sẽ không phải là hẹn với ai chứ? |  Vương giương cao miệng cười xấu xa

Thẩm Uyên nghe xong mặt lập tức trắng bệch, chẳng lẽ hắn biết rồi. Định lại suy nghĩ hỗn loạn, xoay người lạnh lùng nói 

_Ta đi nơi nào cũng không cần phải báo cho ngươi

_Choaw, đúng đúng, nàng xác thực không cần khai báo với ta, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nàng có sự tự do của nàng, bất quá....  |  Vương đi tới...

Thẩm Uyên nhìn thấy Vương hướng mình đi tới, tay khẩn trương nắm chặt

Vương thấy Thẩm Uyên khẩn trương, lưu manh cười cười. Cách Thẩm Uyên một bước rồi dừng lại. Nhích đầu đến gần dùng âm thanh chỉ có thể hai người nghe được 

_Bất quá....lần sau lúc gặp riêng, phiền nàng chọn nơi nào tương đối kín, miễn cho những người qua đường thấy được mà ngứa mắt...

Vương thối lui, nụ cười hiện trên mặt, thân thể cũng đứng thẳng lại

Sau khi Vương dời bước, Thẩm Uyên che ngực miệng thở to khi hắn đứng gần nàng một mùi hương quen thuộc nhè nhẹ thơm mát tỏa ra. Vừa rồi nói chuyện với mình có phải là tên lưu manh Vương Thiên không, cảm giác áp bách thật đáng sợ, mặc dù hắn đang cười nhưng ánh mắt hắn thật đáng sợ. Nhìn bộ dạng bất cần đời của người trước mặt, có lẽ chính mình nhìn nhầm, tên lưu manh kia có gì tốt, bất quá lời vừa nói kia....chẳng lẽ....bị hắn nhìn thấy 

_Lời này của ngươi có ý gì ?

_Hắc, có ý gì, chẳng lẽ muốn ta nói thẳng ra | Vương buồn cười nhìn Thẩm Uyên, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi

_Ngươi... || Thẩm Uyên nổi cáu, nhìn vẻ mặt của Vương, thật buồn cười kiểu như chính mình yêu đương vụng trộm bị chồng bắt gặp 

_Mặc dù không biết ngươi rốt cuộc thấy gì, nhưng cũng không như ngươi nghĩ !

Phụt.....

Nó nhếch mép cười khinh.....

Cọp cái nàng, đóng kịch cũng thật lắm chứ có thực lực a, nếu là thời hiện đại phỏng đoán có thể đoạt giải Oscar, Vương ngáp một cái 

_Ngươi làm chuyện cẩu thả gì, ta và ngươi đều rõ ràng  ||  Nói xong cũng hướng thư phòng đi

_Ngươi đứng lại, nói rõ cho ta   || Thẩm Uyên nghe được hai chữ cẩu thả mặt lại trắng xanh. Một cô gái trọng yếu nhất là danh tiết. Bị người khác nói như thế không chịu được. Điều này làm cho Thẩm Uyên nàng sau này như thế nào ngẩng đầu lên gặp người.

Vương không để ý tới Thẩm Uyên. Trực tiếp đi vào thư phòng đóng cửa. Hừ. Nữ nhân hai mặt, nó chẳng muốn gặp lại. [ Hảo cảm giảm xuống thẳng tới vực thẳm ]

Thẩm Uyên bị Vương Thiên nhốt ngoài cửa. Rất tức giận. Theo ý tứ của nó giống như chính mình thật sự làm chuyện có lỗi với nó. Hôm nay, sớm tinh mơ nghe thấy Nghiễn nhi nói An Lương Thế Hiền ở ngoài cửa đợi mình cả một buổi tối. Đau lòng, cho nên đi gặp hắn. Vốn muốn cùng hắn nói cả hai sẽ không có kết quả. Nhưng khi nhìn bộ dạng tiều tụy của hắn không đành lòng cự tuyệt. Cho nên mới theo hắn ra ngoài một chút. Đúng là cũng không có làm chuyện thân mật gì. Làm cái gì cẩu thả, nhiều nhất, nhiều nhất, chính là kéo tay một tý mà thôi. Nàng thừa nhận trong lòng mình thích An Lương Thế Hiền, nhưng là.....ở đâu như tên lưu manh kia nói.

Sinh khí một hồi lâu. Thẩm Uyên cũng tỉnh táo lại. Tính cùng tên lưu manh giải thích một chút. Hắn nghĩ thế nào cũng được. Dù sao các nàng cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Các nàng nhìn đối phương cũng không thuận mắt. Thẩm Uyên nghĩ xong cũng quay về phòng mình

.

.

.

Ngày hôm sau sớm tinh mơ-----

Vương dậy thật sớm [ Đối với 1 người lính đặc nhiệm như hắn, dậy sớm là chuyện bình thường chả có gì khó khăn mà phải đấu tranh kịch liệt 2 não bán cầu như TÁC GIẢ ]

_Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi

_Hảo, đồ đã mang đủ chưa ?

_Đều đã mang đủ !

_Tiểu Ngọc tỷ tỷ ???  || Vương lúc lên xe không nhìn thấy Tiểu Ngọc liền hỏi

_Cái này Lăng Ảnh cũng không rõ || Lăng Ảnh thành thật trả lời

_Ta...ta ở chỗ này...!!! Tiểu Ngọc chạy tới nói. Sáng sớm nàng liền viết phong thư giao cho quản gia, nhờ hắn giao lại cho Thẩm lão gia. Nói thiếu gia sốt ruột việc nhà, cho nên về nhà một chuyến. Như vậy Thẩm lão gia bên kia cũng dặn dò một chút.

_Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ngươi đã đi đâu ? || Theo như bản tính của một người lính đặc nhiệm mắc bảo cho nó biết rằng hành động của cái bà Ngọc này thật đáng NGHI

_Nha...thiếu gia, ta đi nhà xí một chuyến || Tiểu Ngọc không dám nói để lại tín6

_Ừm, vậy chúng ta đi nhanh đi || Nó tạm thơi dẹp chuyện nghi ngờ, mà muốn nhanh chóng lên đường về phủ Vương tướng quân

_Thiếu gia, ngươi thật sự không nói cho thiếu phu nhân một tiếng sao?

_Không nói....không nói...ta cùng cọp cái kia không có gì để nói. Chúng ta đi nhanh đi

_Vâng......

Giá giá------

.

.

.

_Thật sự kỳ quái

_Nghiễn nhi, có cái gì kỳ quái ?! || Thẩm Uyên hỏi

_Từ sáng đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấy tên lưu manh Vương Thiên kia...

Này có gì kỳ quái đâu, tên lưu manh kia bình thường  nếu dậy rồi thì sẽ ra hoa viên chơi sao

_Hơn nữa thủ hạ của hắn Tiểu Ngọc tỷ cùng Lăng Ảnh cũng không thấy đâu...

_Phải không, khả năng chắc là đi ra ngoài a  || Thẩm Uyên cũng không suy nghĩ nhiều

_Tiểu thư....  || Từ quản gia chạy tới

_Hảo, ta liền qua

.

.

Đại sảnh----

_Gia gia

_A Uyên nhi, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau đến xem xem

Thẩm Phú Quý cuống cuồng cầm thư trong tay đưa cho Thẩm Uyên 

_Sáng nay gia gia đi cửa hàng một chuyến, kết quả trở lại liền thấy cái này, người xem Vương Thiên tiểu hài tử này, cho dù nhớ nhà cũng là nóng lòng a, làm sao chỉ để lại phong thư liền trở về đây

Thẩm Uyên nhìn thư trong tay đôi môi đóng chặt, tên lưu manh này, lại đang đùa giỡn gì đây. Cứ như vậy trở về. Chẳng lẽ hôm qua hiểu lầm chính mình sau đó tức giận chạy về nhà.

_Aizz...ngươi nói xem nếu phải về cũng phải mang theo Uyên nhi cùng trở về a, vừa vặn đi bái kiến công công (* bố chồng) ngươi một chút  ||  Thẩm Phú Quý tiếc hận nói

_Gia gia, hắn có lẽ quá nhớ nhà, cho nên liền đi trước  ||  Thẩm Uyên thả thư trong tay nói

_Aiz đứa nhỏ này, không được, hắn cứ như vậy trở về, không hợp lý, hơn nữa lại không mang Uyên nhi theo, người khác không biết còn tưởng rằng Thẩm gia ta khi dễ hắn

Thẩm Phú Quý vuốt râu nói 

_Như vậy đi...Uyên nhi ngươi bây giờ cũng lập tức lên đường, thuận tiện bái kiến phủ Tướng quân, theo lý ngươi cần phải cùng Thiên nhi trở về nhà một chuyến

_Gia gia....

_Gia gia sẽ phái thêm vài người bảo vệ ngươi  || Thẩm Phú Quý cho rằng Thẩm Uyên lo lắng cái này "Ngươi yên tâm, cứ như vậy đi, Nghiễn nhi, đi thu thập hành lý cho tiểu thư"

_Tiểu thư....  || Nghiễn nhi có điểm không xác định nhìn Thẩm Uyên

Thẩm Uyên suy nghĩ một chút, quả thật làm cho Vương quay trở về một mình không hợp lý, này sẽ làm cho Vương gia cảm thấy Thẩm gia bạc đãi Vương Thiên. Hơn nữa hiểu lầm kia phải cùng hắn nói lại rõ ràng. Nếu không trong lòng tên lưu manh không biết sẽ nghĩ thế nào 

_Nghiễn nhi, ngươi mau đi thu thập hành lý đi

_Được rồi, tiểu thư   || Nghiễn nhi nghe tiểu thư nói vậy, cũng không ý kiến gì liền đi thu thập

Về danh tiết của mình cũng là nên cùng hắn giải thích một chút, vừa vặn bái kiến phủ Tướng quân....    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro