Chap 18 : Náo loạn hội thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau --------

Một con heo còn đang chìm trong giấc mộng, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến...

Vương Thiên bị tiếng đập cửa làm cho phiền lòng khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt, bịt lấy hai lỗ tai( Cứ như là 1 thói quen, ăn vào xương tủy khó mà thay đổi lại được cái nết này ). Tiểu Ngọc biết rõ, là gõ cửa như vậy vô ích, đành phải gọi lọ nồi Lăng Ảnh xuất kích quyền cước đá nhọe nhoàng  (nhẹ nhàng) từ tốn dùng 0.5/10 công lực văng cửa phòng ( để không bị hư cửa 🚪 như ở Vương gia phủ )

Ping***

Một tiếng, cửa bị đạp ra. Chỉ thấy Vương Thiên đem gối đầu che lấy hai tai để giảm bớt tiếng ồn bên ngoài -_-

_Thiếu gia mau tỉnh dậy đi mà th...i...ếu...giaaaaa.... thiếu gia....ngài chẳng phải đáp ứng thiếu phu nhân sẽ đi hội thơ sao ?

_Azzzzzzz, ta muốn ngủ, đừng phiền ta, cái gì thơ chứ, ta không đi

_Thiếu gia, thiếu gia mau đứng lên a. Thiếu phu nhân đợi ngươi đã một canh giờ

Gặp Vương Thiên bản tính nó chả chịu dậy, nên nàng nha hoàn chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng

Loảng xoảng, keng, keng,pùm,pùm....

Trong nháy mắt trong phòng Vương Thiên một hồi âm thanh lộn xộn vang lên, kèn, trống còn có gảy đàn các loại...các loại tạp âm cái gì đều có.

Làm cho Vương Thiên rốt cuộc không ngủ nổi nữa, đẩy chăn mền sang một bên mở mắt ra...

_Thiếu gia à, chính ngài hôm qua đáp ứng thiếu phu nhân đi hội thơ ngài không được nuốt lời, mau nhanh lên, đã bị muộn rồi

_Thơ hữu có sao ? | Vương Thiên mơ màng nói

_Chính là hôm qua ngài đã đáp ứng cùng thiếu phu nhân đi Hội thơ hữu, heezzz *Thở dài....*    | Tiểu Ngọc bên cạnh giúp Vương Thiên mặc y phục tử tế, vừa chịu khó giải thích

Toàn bộ y phục mặc xong, rốt cuộc Vương Thiên cũng đi ra ngoài....

.

.

.

Thẩm Uyên nhẫn nại đợi một canh giờ, nhìn Vương Thiên bước ra, tùy thời có thể sẽ bộc phát...

Nhìn Vương Thiên vẫn còn buồn ngủ mông lung, Thẩm Uyên bị chọc giận không nhỏ. Ngươi thà rằng đừng đáp ứng, đáp ứng rồi cần phải giữ lời Hưzzz...

Không nhìn Vương Thiên nữa Thẩm Uyên liền bước vào xe ngựa

Sau khi xuất phát, Thẩm Uyên cũng không muốn để ý đến Vương Thiên nhưng nhìn thấy Vương Thiên ngồi trên xe ngựa lung la lung lay không nhịn được mà nhắm mắt ngủ, nhất thời Thẩm Uyên cũng không trách cứ

Chỉ sợ đây là lần đầu hắn thức dậy sớm như vậy đi, cũng đúng, bình thường đều là qua buổi trưa hắn mới tỉnh dậy, hôm nay lại đi sớm như thế, làm sao có thể trách hắn đây, Thẩm Uyên âm thầm thở dài một hơi

Thẩm Uyên sau khi đã hết tức giận, nhìn Vương Thiên đang ngủ, đây là lần đầu tiên nàng đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Vương Thiên lúc ngủ. Vương Thiên lúc ngủ không còn vẻ ngoài xấu xa cũng không cao cao tại thượng vênh váo hung hăng côn đồ như đám lưu manh, nàng cứ mãi mê nhìn nó mới phát hiện lúc này có một chút điềm tĩnh, ôn hòa, khuôn mặt mịn màng nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy có vết sẹo hơi mờ, lông mi dài như màn che trên đôi mắt, sống mũi lại rất thẳng, đôi môi bình thường hay cười xấu xa giờ khẽ khép. Cũng không biết hắn mơ thấy cái gì thế nhưng đôi môi khẽ bĩu như hài tử, phảng phất có chút ủy khuất.

"Thật sự rất đáng yêu" | Thẩm Uyên khẽ lẩm bẩm. Nếu hắn luôn yên ổn như thế hẳn là rất tốt, mình cũng sẽ không chán ghét hắn như vậy

Vừa vặn xe lên giữa dốc, xe ngựa đi hướng lên, Vương Thiên cũng thuận thế lui về sau. Thẩm Uyên nhìn thấy Vương Thiên sắp ngã cuống quít đến đỡ hắn, Vương Thiên thuận thế ngã đầu xuống đầu vai Thẩm Uyên

Lập tức Thẩm Uyên thở mạnh cũng không dám. Nàng cũng không biết phải làm sao, nếu gọi hắn dậy sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hắn. Nhưng tư thế lúc này vô cùng mập mờ. Nàng nghĩ đẩy đầu Vương Thiên ra, càng đẩy Vương Thiên lại càng không thoải mái, nhíu chặt hai đầu lông mày tìm đến vị trí thoải mái êm ái cọ xát, Vương Thiên dụi mặt vào cổ Thẩm Uyên một lát mới yên tĩnh trở lại.

Thẩm Uyên một chút cử động nhỏ cũng không dám, thậm chí ánh mắt nhìn về phía trước cũng ngưng trệ

Trong giấc mộng Vương Thiên chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm dịu dàng phả vào mặt, cảm thấy thật phấn khích liền đưa mặt vào sát hít sâu hai cái...

Thẩm Uyên chỉ cảm thấy vật gì đó lạnh buốt mềm mại như có như không chạm vào cổ mình. Tâm Thẩm Uyên đột nhiên nhảy lên, nhịp tim đã hoàn toàn rối loạn....

Còn nó cứ như thế mà tựa trên người của nàng....còn...còn có....

.....

........

Cũng không biết qua bao lâu xe ngựa dừng lại, Thẩm Uyên cũng ổn định lại tinh thần, lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, vội vàng đẩy Vương Thiên ra, vẻ mặt đỏ ửng lên, đứng lên bước ra ngoài

Vương Thiên đột nhiên mất đi chỗ trụ lại bị Thẩm Uyên đẩy như vậy lập tức đầu chạm xuống đất 

_Ai u, ui Ya....

Bị đau Vương Thiên vuốt vuốt trán, nhìn Thẩm Uyên vội vàng ra khỏi xe ngựa, cọp cái này tới cũng không đánh thức ta một tiếng, làm hại đập đầu xuống sàn....

Vương Thiên xoa đầu vài cái cũng xuống xe ngựa

Oa, không khí thực mới mẻ. Xem ra sống trên núi cũng thực tốt.

_Đại tài nữ của chúng ta cuối cùng đã tới   |  Vài tên thư sinh nhìn thấy Thẩm Uyên đến vội vàng xông tới

_Thật thất lễ mong các vị bỏ qua cho, Thẩm Uyên đến muộn | Thẩm Uyên khom người, có chút xin lỗi nói

_Ha ha, không sao

_Thẩm cô nương, hai năm cũng chỉ có thể gặp nàng hai lần đây

Vương Thiên tại bên cạnh nội tâm cười lạnh, đây là hội thơ hay hội ngắm mỹ nữ đây. Một đám người chẳng ra gì ra vẻ đạo mạo

An Lương Thế Hiền ở bên cạnh không lên tiếng, yên lặng nhìn Thẩm Uyên

Thẩm Uyên bị ánh mắt nóng rực của An Lương Thế Hiền nhìn như thế có chút hoảng sợ, đành lôi kéo Vương Thiên làm bia đỡ đạn 

_Vị này chính là phu quân của Thẩm Uyên

Vương Thiên đột nhiên được tôn sùng cảm thấy có chút không thích ứng được, này cọp cái làm sao vậy, nếu là bình thường đã cũng mình phân rõ giới hạn.

_Choaw...nguyên lai là Vương thế tử, không tiếp đón từ xa, tiểu mỗ thật có lỗi | Vài thư sinh ngoài miệng nói như vậy bất quá Vương Thiên vẫn nghe ra hương vị châm chọc

Bất quá không sao cả, Vương Thiên đã sớm quen với loại người như vậy

Nhìn thấy mọi người đều nhìn ngắm Thẩm Uyên, như lang sói thấy mồi. Cũng không biết nữ nhân trước mặt như thế nào lại có nhiều lang sói nhìn như vậy, nó mất kiên nhẫn đối với những kẻ đội lớp trí thức giả vờ quân tử như đám ở trốn này mà nói

_Ta nói, hội thơ hữu các ngươi sẽ không phải là đứng nói chứ ? 

_Đương nhiên không phải, Vương thế tử thỉnh, Thẩm cô nương thỉnh

_Uyên nhi tỷ tỷ, làm sao bây giờ ngươi mới đến | một nữ nhân so với Thẩm Uyên thấp hơn một chút, mặc dù không có dung mạo thanh thuần tao nhã như Thẩm Uyên nhưng lại có chút hương vị tự nhiên cùng dí dỏm

_Phượng nhi muội mội, thật sự xin lỗi, hôm nay đã tới chậm, ngày khác tỷ tỷ đến nhà muội muội ôn chuyện

_Thật sao, thật tốt a, đây chính là Uyên nhi tỷ tỷ nói, không thể đổi ý đây  |  Doãn Phượng Nhi vui vẻ cười nói

Vương Thiên cùng Thẩm Uyên đến một đình viện, một đám gọi là tài tử giai nhân bắt đầu nâng cốc hát vang, nha...không đúng, hẳn là ngâm thơ mới đúng đây....

Bất quá Vương Thiên đối với chuyện này không có nửa điểm hứng thú. Cái gọi là làm thơ chính là một đám người đọc sách ăn no không có chuyện gì làm, họp lại một địa phương mà rên thôi cũng giống như ở hiện đại thường gọi là mấy bà tám ăn không ngồi rồi chẳng có chuyện gì bèn tụ lại 1 chỗ mà nói về nhiều vấn đề khác nhau chỉ là người hồi xưa hay hơn hiện đại 1 điểm là họ làm thơ nên ăn nói đều là những câu thành ngữ cao siêu và văn minh hơn nhiều. Nghe chỉ muốn ngáp, Vương Thiên từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ đủ giấc đâu, nghe nghe dĩ nhiên không để ý mà ngủ thiếp đi...

Không may thời điểm Vương Thiên ngủ chính là lúc An Lương Thế Hiền làm thơ, An Lương Thế Hiền gặp Vương Thiên không tôn trọng mình, thật tức giận muốn đem Vương Thiên tháo thành tám khối

Đám tài tử giai nhân kia bắt đầu đối với Vương Thiên có chút bất mãn, vốn danh tiếng Vương Thiên không tốt, hiện tại càng đối với Vương Thiên chán ghét

Thẩm Uyên nhìn thấy Vương Thiên làm cho nhiều người tức giận, vội vàng len lén đạp Vương Thiên một cước...

_A aaa! 

Vương Thiên bị đau kêu lên tiếng. Có chút không hiểu nhíu mày nhìn Thẩm Uyên, ta không trêu ngươi, ngươi thế nào lại giẫm ta a

_Khụ khụ, nghe nói Vương thế tử tài văn chương phi phàm, dám thỉnh thế tử làm một bài thơ như thế nào

Tài văn chương phi phàm, không có a. Các ngươi là muốn nói mốc ta a, lời nói thật thối

_Vị tài tử này, có lời đồn đãi ta như vậy sao ? Ta nói cho ngươi biết lời đồn không thể tin, tài tử như ngươi nghe lời đồn nhảm sẽ ảnh hưởng đến thanh danh chính mình, bất quá có lời đồn bản thế tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đây cũng là sự thật

_Vậy xin đa tạ Vương thế tử chỉ bảo cho.... |  An Lương Thế Hiền bị tức tới nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ muốn làm khó Vương Thiên, không ngờ hắn lại theo cột bò lên. Bất quá An Lương Thế Hiền rất nhanh điều chỉnh tâm tình, khôi phục bộ dáng tao nhã

_Thế tử cũng đã hội thơ hữu, xin mời thế tử làm thơ

_Đúng vậy, Vương Thế Tử làm thơ đi

Xem ra bọn giả đạo mạo các ngươi không dự định buông tha ta. Vương Thiên tự giễu, ta sẽ làm thơ, so với các ngươi chỉ biết rên VỚI chả Rú những câu không ra gì ta là vô địch siêu siêu cao cấp super saiyan gấp lũ các ngươi bao nhiêu lần 

_Kia các vị muốn làm thơ về cái gì ?

_Tựu lấy Thẩm cô nương làm thơ đi, An mỗ tin tưởng không khó lắm

Thẩm Uyên gặp Vương Thiên đáp ứng, vội vàng vụng trộm lôi kéo vạt áo Vương Thiên. Chỉ biết ăn chơi làm thơ không biết ra cái dạng gì đây

Vương Thiên không nhìn Thẩm Uyên | _Ta liền làm một bài thơ.....

_Vậy thì xin mời, Vương thế tử

_Ngô, bất quá ta muốn hỏi các ngươi vài câu a ? Một câu phải có mấy chữ ? Vần điệu thế nào ? | Còn không biết thơ ở thời đại này thế nào, có giống với cách mình biết không, thật phiền toái !

"Ha ha ha ha"

Vương Thiên vừa hỏi tất cả tài tử giai nhân liền chê cười, coi như là người không đọc sách cũng biết rõ cái này, thật không hỗ danh con nhà giàu đứng đầu, ngay cả cách làm thơ cũng không biết

Thẩm Uyên nghe Vương Thiên hỏi như thế càng sắp ngất đi, vốn là nghĩ hắn làm một bài thơ nát thì chính mình có thể giúp hắn làm tròn, lại không nghĩ hắn ngay cả thơ là cái gì cũng không biết.

An Lương Thế Hiền sau khi ôm bụng nhịn một lát nói ra

_Thơ chia làm thơ ngũ ngôn cùng thơ thất ngôn, thơ ngũ ngôn năm chữ, thất ngôn bảy chữ, về phần ngươi nói từ không hạn chế số chữ || Sau khi giải thích xong không nhịn được lại bật cười

Thì ra so với mình biết không sai biệt lắm, vậy thì không thành vấn đề. Không để ý tới mọi người nữa, đứng lên đi vài bước hai tay giao nhau nhìn ra phương xa cố ra vẻ suy tư...

Người khác cười xong sau cũng thấy không tồi, giống như xem kịch vui, nhìn một chút xem con nhà giàu đứng đầu ngay cả thơ là gì cũng không biết sẽ làm thơ ra cái loại gì

Thẩm Uyên khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn Vương Thiên, vạn nhất con nhà giàu này "Xuất khẩu thành thơ" trở thành trò cười sau thẹn quá hóa giận làm sao bây giờ...

Muốn làm thơ gì đây, thơ Lý Bạch? Danh hoa nghiêng nước, thường phải quân vương mang cười xem. Giải thích xuân vô hạn hận, thẩm hương đình bắc ỷ chằng chịt. Không được, này thủ cùng cọp cái không hợp, nàng cũng không phải là phi tử của Hoàng thượng....

_Vương thế tử chưa nghĩ ra sao, chúng ta có thể không chờ nổi đây | Một tên tài tử cười nhạo, con nhà giàu có thể làm thơ, a, chê cười

_Ôi chao, Minh huynh muốn làm tốt thơ cần phải suy tư thật lâu, Vương thế tử suy tư lâu như vậy nhất định có thể làm ra tuyệt thế thơ, sẽ không để chúng ta uổng công chờ đợi | An Lương Thế Hiền châm chọc

_An huynh nói rất đúng, có thể Vương thế tử suy tư ra tuyệt thế thơ, ha ha ha

Những người này nói với nhau không phải rất lớn bất quá vừa vặn có thể để cho Vương Thiên nghe được đám tài tử giai nhân châm chọc, trong lòng cực kỳ khó chịu, ai nha, dám cười nhạo ta, cứ chờ đó, chỉ là ta chưa muốn mở miệng

_Đêm trăng ca hát hữu tình
Ta đây chỉ ngồi ngắm nàng dưới trăng
Mỹ nhân báu vật của đời
Ngàn năm còn mãi nét đẹp kiêu sa
Vợ ta phương bắc nổi danh
Dung nhan tuyệt sắc cõi trần đảo điên
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc
Ninh không biết khuynh thành cùng nghiêng nước ?
Giai nhân khó lần nữa !

*Dịch 4 đoạn cuối*

Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay Thành nghiêng nước đổ mặc bay Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?

Bài thơ vừa đọc ra vốn những người đang cười nhạo lập tức kinh ngạc. Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thơ hay như thế lại xuất ra từ một tên chỉ biết ăn chơi không biết thơ là gì

Thẩm Uyên kinh ngạc nhìn Vương Thiên, khó có thể tin. Còn có một tia nghi hoặc...

Kakaka biết rõ bổn thiếu gia lợi hại chưa. Nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của mọi người Vương Thiên cao hứng cực kỳ, cho các ngươi xem thường ta, hừ hừ. Cao hứng rất nhiều nhìn về phía Thẩm Uyên bên kia chỉ thấy Thẩm Uyên mặt tràn đầy nghi hoặc đánh giá mình, ánh mắt kia phảng phất muốn đem mình nhìn thấu. Nguy rồi, xem ra khó có thể giữ được danh tiếng con nhà giàu bấy lâu nay chính mình xây dựng được a...

_Khụ khụ khụ, bài thơ này như thế nào ? | Vương Thiên cố làm ra vẻ trấn định nói

_Này, bài thơ hay tuyệt diệu, xin hỏi Vương thế tử, này thơ....?

_Nguyên lai chính là thơ hay a, ha ha ha trước có một lần bản thế tử đi câu cá gặp một ông lão, trong miệng hắn ngâm vài câu. Không nghĩ tới lão đầu kia như vậy có tài hoa, sớm biết đã không ngại hắn ầm ĩ đuổi hắn | Vương Thiên giả vờ như đang tiếc hận

Thì ra không phải là hắn này làm, lập tức mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng là chỉ là 1 kẻ ăn chơi trác táng làm sao làm ra bài thơ tuyệt diệu như vậy, nguyên lai là nghe người khác ngâm_Vương thế tử, này thơ không phải ngươi làm chính là không giữ lời a

_Ha ha, chuyện này có gì khó khăn, bản thế tử có thể tự làm một thủ | Vương Thiên hắng giọng một cái bắt đầu đọc _ Sư tử Hà Đông hai ba ngày rống Một Khắc chẳng bỏ qua Ta là quân tử nên đành bỏ qua Sư tử Hà đông vừa gọi Quân tử liền giật mình......

Vương Thiên mới làm có vài câu liền khiến đám tài tử giai nhân ngơ ngác, dùng sư tử Hà đông hình dung Thẩm Uyên. Thật sự là quá mạnh mẽ. Buồn cười không dám cười.

Thẩm Uyên từ kinh ngạc biến thành vô cùng tức giận, khẽ nghiến răng, hai tay nắm chặt, chịu đựng không bộc phát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro