Chap 4 : NHỊ THIẾU GIA ĂN CHƠI NHẤT KINH THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Vương Thiên mười tám tuổi [ Chưa đến sinh thần nha, nên chưa tròn 18 tuổi được 17 tuổi rưỡi ] đã trở thành một tên con nhà giàu không ai không biết đến, không người nào không hiểu. Hơn nữa tinh thông sống phóng túng, đánh nhau gây chuyện là chuyện nhỏ nhặt, cũng không chịu học võ thuật [ Lười học, từ lão già Vương Võ]. Nó đã thành công, tạo dựng tiếng tâm nổi danh trở thành "Ưu tú" con nhà giàu.

Mặc dù Vương thiên trở thành con nhà giàu, nhưng lão thái quân đối với Vương Thiên cũng không giảm bớt yêu thương, ngược lại càng gia tăng. Lão thái quân cảm thấy yêu thương Vương Thiên như thế nào cũng không đủ, Vương Thiên che dấu thân phận của chính mình, lại giả trang nam tử rất vất vả à mà nói ra cũng chả vất vả gì mấy đâu tại nó thích được làm con troai hơn tha hồ quậy phá, phá bỏ lễ nghi luật lệ rắc rối khỏi học nó nên đối với nó đó là niềm vui, lão thái quân nghĩ đứa trẻ này từ nhỏ mất mẹ sớm đương nhiên phải cấp cho nó những thứ tốt nhất. Hơn nữa cái gì đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng các loại, lão thái quân cũng biết, dù đùa giỡn thế nào cũng không được gì, cho nên để tùy ý, mà Vương Thiên cũng hiếu thuận là một đứa bé ngoan của lão thái quân. Có cái gì tốt liền nghĩ đến bà nội. Thường xuyên cùng bà nội làm nũng, đấm bóp lưng.

Hơn nữa dựa và bề ngoài khí chất của mình cùng công phu dịu dàng. Vương Thiên dụ dỗ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thẳng tắp cười. Cho nên Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đối với chuyện của Vương Thiên cũng mở một mắt nhắm một mắt tùy ý nó làm xằng làm bậy.

[ Hoàng thượng và Hoàng Hậu thật ra biết hoàng nhi của mình tính nết hay hiếu động mà , nó chỉ là đứa trẻ thích phá phách một chút chuyện nhỏ thôi sẽ không gây ra chuyện lớn đâu chứ gì mà dụ dỗ sao qua mắt được bậc làm cha làm mẹ thiên hạ và đứa con tinh nghịch này.

Hoàng đế " Mà phải công nhận, nó làm nũng thiệt là dễ thương như ái phi vậy đó ! " ]

Ngày nào Vương Thiên cũng cùng nhóm bốn quý công tử, nghênh ngang đi trên đường.

Bốn người một thân quần áo hoa lệ, đằng sau còn có vài gia đinh. Bắt mắt nhất phải kể đến kẻ cầm đầu, Vương Thiên nhị công tử. Một thân áo màu tím dài đến cổ

=================

[ Vì 1 phần phải che đậy vết bỏng năm xưa và những vết thương mới ta nói trên người nó vết thương cũ lẫn mới đều có hết thanh niên đầy sẹo nó cũng rất tự tin về sẹo của mình nên có lúc ăn mặc những bộ đồ tay áo thì dài ở bắp tay cổ áo thì tháo nút ( vì nó coa ngực móe đâu nên ai nhìn vào cũng tưởng nó là con troai 100% cộng thêm phần cơ bắp của nó nữa ), ăn mặc thoáng mát thế là bị Lão Thái Quân la cho một trận đường đường là Nhị thiếu gia sao để lộ những vết sẹo thế kia còn về phần Ngọc tỷ thì luôn càm ràm chuyện ta đầy sẹo còn có ý định " Chắc ta, phải kí đầu ngươi qua thôi "]

=================

Trong tay áo ngân lượng phát quan, chân mang giày trắng, tay cầm quạt trắng. Tay phải vung lên, anh tuấn mở quạt, bộ dáng kia quả nhiên rất anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng cùng với vóc dáng thư sinh [KHUI HÀNG đi mới biết bên trong là lực sĩ, cơ gân nổi lên chỉ là lớp áo đã che đi....]. Nhưng nếu, nhìn ánh mắt cùng thần thái Vương Thiên. Ngươi chỉ có thể nói thật tiếc cho người có tướng mạo như vậy.

Bởi vì lúc này Vương Thiên đang dùng ánh mắt gian xảo len lén nhìn tới một cô nương, vẻ mặt bỉ ổi. Làm cho người trốn tránh.

_ Đại ca. Ngươi xem cô nương kia trước sau lồi lõm. Vóc người nhất định rất tốt

Công tử con nhà giàu Trần Đặng Côn trong nhóm nhìn cô gái đứng cách đó không xa, đối với Vương Thiên nói.

Vương Thiên thuận thế nhìn lại, quả nhiên vóc dáng không tệ a. Vóc người này.....Dùng cây quạt gõ xuống đầu Trần Đặng Côn

_Tiểu tử ngươi, gần đây...ánh mắt càng ngày càng không tệ " Hàng ngon " , hắc...Kaakakakak !!!

_Hắc hắc. Đây còn không phải là đi theo lão đại ngươi ánh mắt ta mới tốt hơn sao

Trần Đặng Côn cười cười

_Hắc hắc hắc. Tiểu tử. Trẻ con dễ dạy"

Mấy người vừa định đi đến bên cạnh nàng kia....

_ Con nhà giàu đến. Mọi người chạy mau a....

Không biết là ai trong đám người nói lớn một câu

Lập tức trong đám người nghe được mấy từ con nhà giàu như bị kinh hãi, như chim chóc rối rít hoảng sợ bắt đầu chạy. Có vài người bán hàng, sạp cũng không cần.

Nhìn con vịt tới tay sắp bay đi. Vài tên con nhà giàu vội vàng đi tới ngăn cản trước mặt cô gái

_Cô nương, ngươi đây là đi đâu mà vội mà vàng coi chừng vấp ngã tấm thân ngàn vàng [Đồng < Bạc < Vàng < Ngọc < Kim Cương ] nha...

Một trong những quý công tử tên Lê Lễ nói

_Đừng chạy, ca ca sẽ đối với ngươi thật tốt

_Ta...ta...

Cô nương bị vài tên Sói lang hù cho hoảng sợ

_Uy ! uy! Mấy người các ngươi. Ta nói bao nhiêu lần rồi,đối đãi với cô gái xinh đẹp phải thật ôn nhu

Vương Thiên vẻ mặt nham hiểm háo sắc, lấy lưỡi liếm nhẹ môi [THÓI QUEN] cầm quạt trắng gõ lên đầu ba người còn lại.

_Dạ dạ. Lão đại...

Ba người ôm đầu nói

_Cô nương. Ngươi tên là gì nha. Nhà ở đâu, có muốn hay không tại hạ đưa ngươi về a. Vậy thì ngươi đến nhà ta ngồi một chút..."

Vương Thiên cười lộ ra hàm răng trắng tinh nói, nó nhớ lại nhạc hiện đại ở kiếp trước......

====================

[ Em nhà ở đâu thế?

Cứ tới lui trong tim tôi chẳng nhớ đường về, ah
Cứ khiến cho tôi ngày đêm phải khóc rồi cười vì nhớ một người
Khiến trái tim tôi lâu nay tương tư về em đấy
Chỉ muốn em có thể nghe được hết tâm tư này
Nhưng lại sợ em từ chối
Muốn nói rồi lại thôi
Nên em và tôi vẫn thế Hey!!! em nhà ở đâu thế ?!!! ]

======================

_Đa....đa tạ công tử. Tiểu nữ hay là tốt nhất nên tự trở về....

_Ai nha, không cần phải khách khí. Hai chúng ta không cần khách khí như thế xin được giới thiệu với cô nương
--------Thơ Vương Thiên-------
TA LÀ Vương Thiên đào hoa
CHIM TO [ý nói con đại bàng mà nó nuôi á, mà chết lâu rồi]
Kiếm khủng thế là gái bu
Ta đây sống khá bố đời
Em nào ngực nhỏ ngực to......Khụ khụ khụ nhầm ......ờm !!! Thôi dẹp đi.....
-------------KẾT THÚC THƠ---------------

Nó liếm môi, đảo mắt không hơi ngại ngùng một tí vì làm thơ 18+ trước mặt thiên hạ "Tạch! Ta diễn lố quá chăng.....diễn vui quá mà ta quên lỡ mồm làm thơ"

Vương Thiên nói xong, đưa quạt trắng nâng cằm cô gái lên nháy mắt với nàng khiến nàng nhìn thấy vẻ đẹp anh tuấn lại háo sắc này mà ngại ngùng đỏ mặt...............

Đùa giỡn, ta nhắc lại đây chỉ trò đùa. Những người, kia đứng phía sau Vương Thiên nhìn như vậy đều cải vã

Cô gái bị Vương Thiên đùa giỡn nhục nhã như vậy. Cố nén nước mắt.

_Bọn họ thật quá đáng

Một người dân không ưa nhóm con nhà giàu, nhìn xem bọn họ đùa giỡn cô gái yếu đuối bên đường rất tức giận

_Còn có vương pháp hay không

Vừa định tiến lên cứu cô gái kia, lại bị tiểu nhị ngăn lại.

_Vị khách quan kia. Ngươi là vừa tới kinh đô. Không cần phải loạn. Ngươi không biết mấy người kia là ai đi...

Tiểu nhị nói ra

_Ngươi xem phía trước người cầm đầu mặc y phục tím, tay cầm quạt chính là đứa cháu [CON] đương kim Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái nhất, hoàng thân quốc thích đây. Hơn nữa lại là Nhị công tử Vương Thiên của phủ Đại Tướng quân

_Cái gì ?!

Trương Hổ kinh ngạc nói. Không có nghĩ đến tên con nhà giàu này lại có thân phận cao quý đến thế.

Tiểu nhị nhìn Trương Hổ vẻ mặt kinh ngạc liền biết hắn cái gì cũng không biết, liền muốn thể hiện loạn với nhóm con nhà giàu, để cho chết thế nào cũng không biết.

_Còn có a, vài công tử bên cạnh hắn cũng không phải là người bình thương. Người mặc y phục đen chính là đại công tử của đương kim Binh bộ đại nhân, người kia mặc y phục màu lam chính là Lễ bộ thượng thư Tam công tử. Còn người mặc y phục màu trắng gạo chính là Hình bộ thượng thư công tử

Lần này Trương Hổ trợn tròn mắt. Không nghĩ tới bốn con nhà giàu có thân phận như thế này. Hoàn hảo chính mình vừa rồi không cứu cô gái kia. Nếu không tự mình rước xui xẻo.......

_Lần này biết rồi đi. Không việc gì đừng loạn thể hiện. Đây chính là nhóm quý công tử tuyệt đối không thể chọc đến, trước kia có người giống ngươi nhìn thấy như vậy liền bất bình, cuối cùng a, bị tứ công tử đánh ngay cả mẹ cũng không nhận ra | Tiểu nhị nói

Bốn người kia mình tuyệt đối không thể trêu vào. Nhìn xem cô nương khóc hoa lê đái vũ, trong lòng cảm thông. Cô nương bản thân cố cầu xin nhiều phúc đi. Thở dài, liền không nhìn đến nữa.

_Dừng tay...

Một thân ảnh vọt lên

Đợi Vương Thiên thấy rõ ràng liền nhếch mép cười nói

_Ơ!!! Đây không phải là Thừa tướng tam công tử Tư Đồ Thanh sao...Như thế nào Tư Đồ công tử cũng coi trọng vị cô nương này...?

_Vương Thiên, ngươi ỷ vào Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sủng ái ở kinh thành làm xằng làm bậy thì thôi, thế nhưng hôm nay lại đùa giỡn một cô gái yếu đuối, ngươi thật bại hoại, ta không thể nhìn được nữa, ta muốn giáo huấn người thật tốt

Tư Đồ Thanh xem kẻ ác như địch, rốt cuộc xem việc Vương Thiên làm, hôm nay không thể không dạy dỗ Vương Thiên một tý, cho dù bị cha mắng cũng đáng.

_ Oh! Hóa ra Tư Đồ công tử là muốn trình diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân bị đem đi đùa giỡn. Đáng tiếc! Tạch [tạch lưỡi] ngươi không thể diễn được a. Ta cùng cô nương này chuyện gì cũng chưa xảy ra ngươi lấy cớ gì mà xen vào? Sao nào......

Vương Thiên buông tay nói

_Nói bậy!Cô nương này bị người làm cho nhục nhã đến khóc

Tư Đồ Thanh nhìn Vương Thiên còn đang ngụy biện

_Ngươi không tin a. Ngươi không tin có thể hỏi cô nương này một chút

Vương Thiên chỉ chỉ cô nương bên cạnh, mà nở một nụ cười quỷ dị lộ ra 2 răng khểnh

_Cô nương, ngươi đừng sợ, nói cho ta biết, có phải hay không tên cầm thú này đối với ngươi làm điều xấu...

Tư Đồ Thanh chỉ vào Vương Thiên nói

_Ta............

Cô gái vừa muốn mở miệng

Vương Thiên mở cây quạt ra che mặt, đè nặng thanh âm nói với cô gái

_Nếu như ngươi nói không có chuyện gì ta sẽ tha cho ngươi, nếu như ngươi nói có, vậy ta liền đem y phục của ngươi cởi sạch sành sanh không chừa 1 miếng vải nào

Cô gái nghe thấy Vương Thiên uy hiếp cùng với bộ mặt háo sắc mà nở nụ cười của nó , cô gái mở to hai mắt, theo bản năng đưa tay lên ngực che y phục của mình. Đối với một cô gái mà nói, bị cởi quần áo trước mặt mọi người, kia so với giết nàng còn thống khổ hơn

_Ta...ta không sao........

_Ha ha, Tạch!!! Tư Đồ công tử, ngươi có vảnh lỗ tai nghe thấy không, cô nương nói không sao. Ngươi cũng đừng ngăn đường đi của mấy người chúng ta

Vương Thiên cũng biết cô gái này sẽ làm theo lời mình nói, cô gái nào cũng không dám mạo hiểm, ha ha, lần này cho dù Tư Đồ Thanh vì bất bình mà ra tay, Ta cũng có lý do hướng nãi nãi khai báo. Vương nhếch mép cười, suy nghĩ " Từ trước đến nay, ta chẳng có hảo cảm gì mấy tên nam nhân như thế nên nếu có dịp ta sẽ liền cho hắn chẳng còn mặt mũi chẳng biết vì sao, akakak!!! Chắc đơn giản mà nói là GHÉT nhỉ ai biểu nam nhân sinh ra là cướp nữ nhân....."

Tư Đồ Thanh nhìn cô gái kia ấp úng nói mình không có việc gì, trong lòng thật tức giận a...

_Vương Thiên, ta hôm nay không thể không giáo huấn ngươi...

Bắt đầu hướng đến Vương Thiên ra tay. Lúc quả đấm sắp đụng tới Vương Thiên, đột nhiên một cánh tay cấp tốc chặn quả đấm lại.

_Công tử. Ngươi không sao chứ ?

Lăng Ảnh hỏi

_Không có việc gì, không có việc gì...Tiểu Lăng thật sự là tới rất kịp thời, ta khá thích về sự nhanh nhạy của ngươi đó Lăng Ảnh hảo huynh đệ { Tuy 2 đứa đều là gái :))) }

Vương Thiên suy nghĩ " Đúng như ta nghĩ, loại nam nhân này cũng chả tốt gì giả làm trượng phu nhưng thật chất là kẻ bỉ ổi biết rõ Vương Thiên chỉ là một công tử bột chẳng biết võ thế mà vẫn ra tay cũng hên Lăng Ảnh, luôn đi theo ta có hắn rồi ta khỏi ra tay khỏi làm bẩn tay ta "

Tư Đồ Thanh nhìn người một thân hắc y đến trợ thủ

_Hừ.......

Hai người đứng lên đấu võ. Mấy chiêu rơi xuống, Tư Đồ Thanh liền chiếm hạ phong. Đối với Lăng Ảhn sinh ra đã làm sát thủ, Tư Đồ Thanh sao có thể là đối thủ của hắn, không tới bốn chiêu Tư Đồ Thanh đã bị Mặc Ngôn đánh đến nằm trên mặt đất.

_Chow! Tạch!!! Xem nào!!! Tư Đồ công tử, làm sao ngươi lại xuất huyết, không sao chứ. Có muốn Vương Thiên thỉnh đại phu cho ngươi không ?

Vương Thiên nhìn Tư Đồ Thanh té trên mặt đất nói

_Ngươi, trợ Trụ vi ngược (* giúp kẻ ác làm chuyện bậy) không có một thân võ công

Tư Đồ Thanh nhìn Lăng Ảnh nói ra

_Ai tổn thương công tử, chính là cùng Lăng Ảnh đối địch

[ Lăng Ảnh " Dám đụng, miếng cơm của ta à nhầm bạn ta còn mơ đi ]

Mặt không chút thay đổi nhìn Tư Đồ Thanh nói, sau khi nói xong liền đối với Vương Thiên cung kính

_Công tử, lão thái quân bảo ngươi trở về

_A....Bà nội tìm ta a. Nha. Chúng ta về thôi

Vương Thiên vỗ vỗ bả vai Lăng Ảnh.

_Uy, mấy người các ngươi đừng làm gì bất kính với cô nương này, thả nàng đi

_Dạ...Đại ca...

Ba người khác trong nhóm con nhà giàu đồng thanh đáp.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro