Chương 491

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí căng thẳng tìm đến giữa Joo In và Luda. Tôi nhìn qua nhìn lại hai người họ không ngừng nghỉ, chỉ biết nuốt nước bọt.

Đã không ít lần hai người đối đầu nhau trước mặt tôi, nhưng nhiều nhất đó chỉ là những cuộc tranh cãi nhẹ nhàng, kiểu như tôi tệ hơn hay cậu tệ hơn. Thay vì nghiêm túc, tôi lại nghĩ đến những đứa trẻ mẫu giáo, đánh lộn xong lại chạy đến chỗ giáo viên chỉ lỗi của nhau, điều đó thật buồn cười và dễ thương. Nhớ lại những ký ức đó, tôi cứng mặt.

Cho đến bây giờ tôi chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ này của hai người họ. Điều tồi tệ hơn nữa, nguyên nhân châm ngòi cuộc chiến này không phải gì khác mà là tôi.

Đầu tiên, tôi quyết định ngăn họ lại như các nữ anh hùng thường làm trong truyện tranh trinh thám.

"Này, Luda à. Thật sự cảm ơn cậu nhưng tớ có thể tự xử lý được."

Lúc đó Joo In nghe thấy tôi nói, liền nhanh chóng phản hồi.

"Cậu ấy nói rằng tự xử lý." 

"Ồn áo quá, thằng nhãi ranh này. Cậu nghĩ tôi làm điều này là vì Dan à? Từ trước tôi đã khó chịu về cậu rồi. Không có gì buồn cười cả, dù việc đi chơi một mình thì không có gì đặc biệt, nhưng khác với Eun Hyung, tâm trạng cậu rất tồi tệ. Tôi biết rằng một ngày nào đó, cậu sẽ bộc lộ bản chất thật của mình như thế này."

Ngay cả khi Luda giận bắn một cách dữ tợn, Joo In chỉ nghiêng đầu, trả lời như chưa có gì xảy ra.

"Tôi không biết cậu đang nói về ai. Cậu đang kể về bản thân mình hồi năm nhất à?"

"Này! Thằng này thật là."

Luda đã nổi giận đùng đùng, nhưng theo những gì tôi thấy, thì chỉ là bị đâm trúng tim đen nên mới vậy thôi. 

Dường như nhận ra điều đó, Joo In cũng nhoẻn miệng cười tươi hơn. Tôi chỉ biết ôm trán mà thở dài. Ôi trời ơi....

Tôi lại mở miệng.

"Này, nếu hai cậu thực sự có việc cần nói, chẳng phải tốt hơn là nên nói chuyện riêng khi tớ vắng mặt sao? Bây giờ tớ là người đang nói chuyện với Joo In, nên tớ sẽ kết thúc câu chuyện của mình trước."

Cậu có thể chờ tụi mình đúng không? Tôi quay sang nhìn Luda, thế rồi cậu ấy miễn cưỡng gật đầu trước câu hỏi của tôi. Không phải vì cậu ấy miễn cưỡng nhường lượt, mà là có vẻ ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của tôi.

Tôi mất một lúc để hít thở lại, rồi cất giọng một cách bình tĩnh. Joo In nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lờ mờ ánh sáng. 

"Joo In à, sao cậu lại thế này.... không biết tại sao cậu lại hành xử như thể bậc cha mẹ đưa phong bì tiền và bảo chia tay với con mình."

Joo In bất giác nhíu mày trước biểu cảm của tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy điều đó. Biểu cảm của tôi có phải hơi cay đắng quá không? 

Cậu ấy hỏi lại một cách cáu kỉnh.

"Cái gì?"

"Tớ chỉ là không biết tại sao cậu lại đứng ra đến mức này về việc tớ kết bạn với Yeo Ryung. Và bất kể tớ thích ai, tớ không có nghĩa vụ phải trả lời thành thật với cậu. Ngoài ra, nó cũng chẳng có mối liên hệ nào giữa việc tớ thích ai và việc tớ có thiện cảm với Ban Yeo Ryung."

Mà không, đúng hơn, đối với tôi thì Ban Yeo Ryung là ưu tiên hàng đầu. Cô ấy là nền tảng cơ bản của tôi, vì vậy chỉ khi thân thiết với cô ấy, tôi mới có thể đứng trước họ với tư cách là con người vốn dĩ của mình.

Tuy nhiên, Joo In lại phản ứng như thể cậu đang nói gì đó, cau mày vặn lại lời tôi.

"Sao lại không có mối liên hệ gì giữa việc cậu thích một ai trong số bọn tớ và việc tiếp cận Ban Yeo Ryung? Quên trường hợp của Choi Yu Ri rồi à?"

Tôi tặc lưỡi sau khi ấn chặt nó vào răng cửa, lại cất giọng.

"Tớ không phải là Choi Yu Ri. Đừng đổ lỗi việc Choi Yu Ri cho tớ."

Tôi tiếp tục.

"Nghi ngờ là tùy ý cậu. Vì đã có chuyện như vậy xảy ra, tớ hiểu rằng cậu cảnh giác với những người tiếp cận Ban Yeo Ryung. Tuy nhiên, việc Ban Yeo Ryung kết bạn với ai là điều cậu ấy phải tự mình lựa chọn. Nếu cậu cứ can thiệp vào như thế này, thật sự giống như bậc cha mẹ bảo đừng thân thiết với con tôi."

"Tớ..."

"Cậu không tin tưởng vào phán đoán của Yeo Ryung sao?"

Cuối cùng, vẻ mặt của Joo In cũng thay đổi khi tôi khoanh tay và hỏi một câu sắc bén. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không cảm xúc, rồi lại mỉm cười.

Cậu ấy cười toe toét rồi nói.

"Nếu nói đến vậy thì tớ chẳng còn gì để nói nữa. Đúng, tớ phải thừa nhận rằng mình đã hành xử như một bậc cha mẹ cực đoan. Ban Yeo Ryung trở thành người không tin vào khả năng phán đoán thì hướng đó sẽ tốt hơn."

Cậu ấy trầm giọng nói thêm. Nhưng mà....

"Vậy thì cậu có chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?"

"Trách nhiệm?"

Đôi mắt nâu đó nhìn vào tôi, kèm theo đó là một câu trả lời.

"Việc có cảm tình với Yeo Ryung không liên quan đến việc cậu thích ai đó trong bọn tớ. Vì vậy, cậu có thể làm thân với Yeo Ryung, nhưng cậu không nên lợi dụng điều đó như một cơ hội để tiếp cận bọn tớ hơn, phải không? Đúng không nào?"

"Chuyện đó..."

Tôi chậm rãi bổ sung.

"Đó là một vấn đề khác. Khi mọi người hòa hợp, tự nhiên họ có thể trở nên gần gũi hơn với những người xung quanh."

"Thấy chưa. Cậu còn muốn tớ tin rằng cậu không có ý đồ nào với bọn tớ à?"

Tôi chỉ biết cười cay đắng khi nghe những lời mỉa mai từ cậu ấy. Tôi biết nó sẽ khơi dậy sự nghi ngờ, nhưng tôi không muốn thề là sẽ không thân thiết với họ dù chỉ là những lời nói suông ‘Tớ sẽ không làm bạn với họ’. Ước muốn làm bạn lần nữa với họ, giống như một sợi chỉ trong lòng tôi, có cảm giác như ngay cả cái đó cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Vào lúc đó, Luda, người đã lùi lại một bước, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi đã can thiệp vào, cậu ấy nhìn Joo In và nói với một thái độ dửng dưng.

"Vậy thì họ sẽ trở nên thân thiết mà không có cậu. Cũng như cậu không có quyền hành xử như mình là bố mẹ của Ban Yeo Ryung, và cũng không có nghĩa là cậu có quyền hành xử như bố mẹ của ba người còn lại?"

"Gì?"

Đột nhiên chân mày Joo In trở nên nhăn nhó. Có vẻ tâm trạng Joo In tệ đi bởi những gì Luda nói, hơn là những gì tôi nói.

Luda thản nhiên quay lưng với Joo In, nhìn vào tôi.

"Kết luận đã có rồi. Dan, chỉ cần nói rằng cậu sẽ không thân thiết với thằng nhóc đó là được. Mau tuyên bố như vậy đi."

Nếu cậu chơi với một tên có tâm trạng thất thường như vậy, cậu sẽ chỉ nhận lại tổn thương thôi. Nói đến đây, Luda bị Joo In bắn thẳng ánh nhìn hung tợn.

"Theo ý ai chứ?"

"Ai chứ, tùy ý thích của Dan. Cậu can thiệp vào việc người khác kết bạn với ai, nhưng Dan I không thể chọn người mà cậu ấy muốn làm thân sao?"

Dan à, nói nhanh đi. Luda thúc giục tôi, lại nhìn vào Joo In rồi nói như thế này.

"Còn nữa, hãy coi lại những gì cậu đang làm. Nghe xong, cậu nghĩ Dan còn có ý định làm bạn với cậu sao? Tỉnh lại đi thằng nhóc này."

"À."

Không hiểu sao Joo In lại thấp giọng với khuôn mặt tối sầm lại. Trong chốc lát, cậu ấy liếc nhìn tôi và rồi nhìn Luda một lần nữa, đáp lại với vẻ mặt như thường lệ.

"Cũng đâu phải là không thể xảy ra. Tôi có thể thấy rằng cậu cũng là người bạn có tính khí thất thường không kém gì tôi."

"Hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết cậu."

"Này."

Tôi lặng lẽ xen vào giữa hai người. Luda và Joo In ngừng hầm hè và nhìn lại tôi. Khoảnh khắc đó, họ trông giống hệt trong trí nhớ của tôi. Tôi gần như bật cười, cố gắng kìm nén khóe miệng đang giật giật của mình, rồi lại nói.

"Vậy tớ nghĩ là tớ đã nói hết những gì cần nói rồi, hai cậu nói chuyện với nhau đi."

'Tớ đi đây.'

"Không được. Chờ chút, Dan à. Phải nói là cậu không muốn thân thiết với thằng oắt này chứ. Phải như thế thì cậu ta mới không thể can dự vào chuyện của cậu thêm được nữa."

Trong khi Luda mở to mắt, khẩn trương nói như vậy, thì Joo In chỉ nhìn tôi với ánh mắt bồn chồn. Không hiểu lý do tại sao mà cậu ấy lại lộ ra vẻ mặt như một đứa trẻ đang chờ bị mắng sau khi mắc lỗi. Tôi bình tĩnh trả lời, nghĩ rằng đó có thể là do mình nhầm lẫn mà thôi. 

"Tớ biết, nhưng tớ không nghĩ mình có thể nói được điều đó."

"Hả?"

Tôi gãi trán trong ngượng ngùng dưới hai cặp mắt của Luda và Joo In đang tròn xoe nhìn mình. À.
Tôi trả lời.

"Tớ chỉ không thể nói điều đó. À, tuyệt đối không phải là tớ đồng ý với những gì Joo In nói về tính khí Luda không tốt. Ừm, tuyệt đối không phải."

Tôi vẫn gãi trán mà nói tiếp.

"Tớ không thể nói những điều dối lòng."

"Gì cơ?"

Kỳ lạ thay, không phải Luda hỏi câu đó mà là Joo In. Tôi mỉm cười rạng rỡ với Joo In, còn cậu ấy đang đưa mắt nhìn tôi như không thể tin được.

"Tớ cũng muốn thân thiết với cậu. Với cả điều này có sự khác biệt hơn so với ước muốn làm bạn với Yeo Ryung."

"Rốt cuộc..."

"Vậy tớ đi đây."

Siết chặt tay lại thành nắm đấm, tôi nói. Nhất định phải sống sót khỏi Luda! Chỉ khi đó cậu ấy mới nhìn sang một bên, nhếch khóe miệng lên một cách hiếu chiến. Tất nhiên, vẻ mặt của Luda trở nên dữ tợn như đang hửng ứng cậu ấy.

Tôi rời đi, bỏ lại phía sau là hai người đang biến hành lang trường học thành một khu rừng chỉ bằng khí thế của họ.

Chờ chút, tôi nghĩ giờ gọi 119 trước không phải sẽ tốt hơn sao, Luda và Joo In chỉ nói lời cay nghiệt nhưng thực chất họ là những đứa trẻ ngoan, như vậy có ổn không? Ừ, biết đâu chừng ngày mai đột nhiên lại trở thành anh em kết nghĩa rồi vui vẻ chào đón tôi.

Thực ra, bây giờ tôi nghĩ về những khả năng hoàn toàn không thể xảy ra, và mở cửa sau ra.

Ánh mắt của mọi người trong lớp đều đổ dồn vào tôi. Eun Hyung đang nói điều gì đó với một tay đặt lên vai Yeo Ryung, còn những người khác thì đứng xung quanh họ một cách hỗn loạn.

Lee Min Ah hỏi.

"Cậu làm gì mà giờ mới đến vậy? Yeo Ryung nói rằng cậu đã tìm thấy cô ấy? Làm sao cậu biết cậu ấy ở đâu vậy?"

"À, tớ đang tìm thì tình cờ phát hiện ra. Ờ. À, đúng rồi. Và còn nữa."

Tôi cố gắng bình tĩnh phớt lờ câu hỏi đó, quay sang Yeo Ryung. Tôi cất giọng một cách chân thành.

"Xin lỗi nhé. Tớ đã nói điều đó trước lớp mà quên mất rằng mọi người đang nghe. Nếu tớ không nói những lời đó với cậu, thì không biết chừng sẽ không có chuyện gì xảy ra và những đứa trẻ khác cũng không bị tổn thương."

"A, không phải đâu. Tớ lo lắng cho cậu nên mới vậy. Trái lại lúc đó khi nghe cậu nói, tớ rất biết ơn."

Sau khi nghe những lời đó, tôi nhìn kỹ vào mặt Yeo Ryung, cuối cùng mỉm cười. Tôi có thể cảm nhận được lời nói đó xuất phát từ sự chân thành hoàn toàn. Cũng đúng, ngay từ đầu cô ấy gần như không bao giờ nói dối.

Ban Yeo Ryung cúi đầu, nói thêm.

"Và…… tớ rất biết ơn những gì cậu đã nói khi cậu đến tìm tớ."

Tôi đáp lời với một nụ cười.

"Những gì tớ đã nói lúc đó đều là thật lòng."

"Tớ biết mà. Vậy nên tớ muốn cảm ơn cậu nhiều hơn nữa."

Cuối cùng, cô ấy che giấu sự xấu hổ, ngước nhìn tôi với đôi mắt kiên định, tôi càng cười rạng rỡ hơn. Thật tiếc là tôi không thể rủ cô ấy đi học chung vì tôi đã chuyển nhà.

Cuối cùng, tôi nhìn lại Ahn Ji Young. Khi tôi nhìn thấy ánh mắt của người khác hướng về cô ấy dịu đi, có vẻ như cô ấy đã đưa ra xin lỗi với Ban Yeo Ryung lúc mà tôi không nhìn thấy. Tôi đã tự kiểm điểm bản thân vì những suy nghĩ quá tiêu cực về cô ấy. Đó là một suy đoán quá đáng khi phán đoán rằng Ahn Ji Young đã đưa ra những phát ngôn như vậy với ý đồ rõ ràng chỉ bằng việc cô lập Ban Yeo Ryung. Hơn nữa, Ahn Ji Young có phần giống tôi khi còn nhỏ, cái hồi mà tôi chưa thể vượt qua được sự mặc cảm tự ti.

Khi tôi ngồi xuống, nhìn vào bóng lưng cô ấy, tôi thầm lặng hỏi một câu. Thực ra, điều mà cậu thực sự không thể chịu đựng được là chính bản thân cậu, chứ không phải là Ban Yeo Ryung, phải không?

Nhưng sẽ đến một ngày, cậu cũng có thể chấp nhận nó, bất kể cậu là ai và đạt được thành quả như thế nào. Nếu cậu tìm thấy một người yêu thương cậu từ chính con người cậu. Giống như Ban Yeo Ryung và tôi đã từng làm.

Tôi chống cằm với những suy nghĩ như vậy, nhưng tôi đã chầm chậm cúi đầu xuống, ấn quanh vùng mắt của mình.

Ôi không. Ngay cả khi tôi cố gắng không nghĩ về nó, nó vẫn hiện trong đầu tôi. 

Từ lúc bắt gặp ánh mắt sắc bén của Joo In, tôi không ngừng nghĩ về cuộc trò chuyện cuối cùng với cậu ấy trước khi thế giới thay đổi.

Hình ảnh cậu ấy mỉm cười không chút bóng râm một dưới ánh mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ của một lớp học trống vắng.

Ngay cả sự giận dữ đôi khi bùng lên trong đôi mắt vàng của cậu ấy cũng không bao giờ nhắm hay hướng về tôi, nên tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi. 

Lời nói được truyền đạt bằng một giọng nói thân thiện và tình cảm.

'Nếu có thể, con muốn giúp mẹ quay về hồi nhỏ để không nghe những lời đó..… nhưng đó là điều con không thể làm được. Vậy nên mẹ ơi, thay vào đó con sẽ làm những gì con có thể. Bây giờ con sẽ ở bên cạnh giúp mẹ.'
 
'Giống như quá khứ đã thay đổi bây giờ, nếu thay đổi bây giờ thì tương lai cũng sẽ thay đổi.'

'Mẹ ơi, không sao đâu. Mình đã đổi rồi mà. Tương lai cũng có thể thay đổi mà. Nhưng lần này, không phải con hay ai khác, mà là chính bản thân mẹ.'

Lời hứa ấm áp đó.

'Con sẽ giúp mẹ, tất cả mọi người cũng sẽ ở đó vì mẹ. Vậy nên mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn. Từ từ sẽ tốt hơn, tốt hơn thôi.'

Tôi nắm chặt bàn tay run rẩy của mình, ôm lấy trán. 

Tôi lặp đi lặp lại, cố gắng nuốt lại những giọt nước mắt sắp trào ra.

Con nói rằng quá khứ đã thay đổi bây giờ, nên thay đổi bây giờ thì tương lai cũng sẽ thay đổi. Quá khứ đã thay đổi, nhưng rồi tôi không biết phải làm gì khi bây giờ cũng đã thay đổi. Trong số những người đã hứa sẽ ở bên cạnh, chỉ có các cậu là không đến mà.

Nhưng thay vì phàn nàn thêm, tôi nhắm mắt lại, thở một hơi dài. 

Vì vậy tôi phải tự mình thay đổi mà không có sự giúp đỡ của các cậu. 

Tôi luôn đứng ở ngã ba đường, do dự rồi được các cậu dẫn dắt. Không, sự thật là tôi biết rằng việc thay đổi 'tôi' là lựa chọn hoàn toàn của tôi, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn dựa dẫm vào sự ưu ái của các cậu. Vì vậy, lần này đã đến lúc tôi phải tự mình gắng hết sức làm điều đó.

Nếu không, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc mất các cậu mãi mãi.

Nhưng chỉ nghĩ đến những lời cuối cùng đó thôi, tôi cũng đã cảm thấy đau lòng rồi.

Ngay lúc tôi hạ bàn tay đang ôm trán xuống, hít một hơi thật sâu với gương mặt mờ mịt, tôi nghe thấy một tiếng động phát ra từ cửa sau. Tôi nhìn lại, Joo In bước vào với vẻ mặt trũng sâu, nhìn thẳng vào mắt tôi và rồi mở to. 

Tôi nhanh chóng quay lưng trước khi cậu ấy có thể nhìn kỹ vào biểu cảm của tôi. Một ánh mắt đau nhói cắm ở sau gáy nhưng tôi không biết đó là ánh mắt của ai.

****

Ngay khi Ham Dan I biến mất vào lớp học, Luda càng đứng cứng nhắc hơn và thúc giục như thể đó chỉ là trailer.

Thực lòng, Woo Joo In chỉ cười vì có cảm giác như đang nhìn thấy một con chó được thả xích, một con chó nhỏ lại tự cho rằng nó là chó săn. 

"Tại sao cậu lại nóng vội như vậy? Nói đúng ra, điều này không giống cậu chút nào, cậu biết điều đó mà phải không?"

Woo Joo In quyết định chờ đợi trong im lặng, tự hỏi xem cậu ta sẽ nói gì.

"Nói thật thì tôi đã nhận ra từ lâu tính cách cậu không bình thường. Dù thật may mắn khi chúng ta ít gặp nhau, nhưng làm sao những kẻ gây rối có tiếng trong trường chỉ cần nhìn thấy cậu là run rẩy bỏ chạy, điều đó làm sao mà tôi không nhận ra được. Rõ ràng đa số bọn họ đều là những kẻ hiển nhiên mà tôi cho là phiền phức."

Rồi cậu ta khoanh tay lại, nói như đang ngấu nghiến.

"Tuy nhiên, lý do tôi nghĩ cậu không tệ đến thế là vì tiêu chuẩn đánh giá của cậu và của tôi không khác nhau mấy. Nhưng đây là một trường hợp khác. Dan không phải là người có thể bị coi là kẻ thù hay rác rưởi theo tiêu chuẩn của cậu hay của tôi. Vậy hãy nói thử xem. Rốt cuộc tại sao lại như vậy?"

Khi Woo Joo In không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, Luda bực bội nói tiếp.

"Ngược lại, không phải cậu đã thầm hy vọng rằng Ban Yeo Ryung sẽ có bạn thân nữ hay sao? Nhưng tại sao người bạn đó không thể là Dan? Vì Dan giống Choi Yuri? Rốt cuộc vì cái gì mà ghét đến thế?

"Tôi."

Vào lúc đó, Luda chăm chú nghe những lời từ Woo Joo In, người im lặng lắng nghe cuối cùng đã lên tiếng.

Luda hơi nhíu mày khi nói những lời tiếp theo.

"Tôi không ghét Ham Dan I."

"Gì?" 

"Và cả cậu cũng vậy."

Thằng nhóc này tự nhiên nói gì mà nổi da gà vậy? Luda nhanh chóng lùi lại với khuôn mặt vô cảm, Joo In lại nói.

"Nhưng việc tôi thích họ thường có nghĩa là họ cũng là những người giống tôi. Không giống như Ban Yeo Ryung và những đứa trẻ khác."

"Gì hả?"

"Trong trường hợp của họ, tôi đã có thời gian để đánh giá xem họ có phải là người tốt hay không thông qua quan sát kỹ lưỡng. Nhưng không phải cậu hay Ham Dan I. Điều mà hai cậu thích thường dựa vào trực giác. Thì là."

Luda đã nhận được lời giải từ Woo Joo In.

"Tức là, cậu ghét Dan vì cậu ấy thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì cậu không thể tin tưởng vào cách nhìn người của cậu ấy."

"Chính xác."

Joo In trả lời, cười toe toét.

"Tôi thích những người ngay thẳng và tốt bụng khác biệt với tôi, nhưng tôi cũng thích những người hơi giống tôi một chút. Tôi nhận ra rằng trên đời này không chỉ có một mình tôi."

Tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Luda nghiến răng khi nhìn Joo In đơn điệu nói thêm, cậu ta cáu kỉnh gắt lên.

"Vậy thì đừng gây sự nữa, hãy nói chuyện như đang nói với tôi. Việc Dan thích cậu có phải là một tội ác đến mức phải chấp nhận sự tranh cãi của cậu không? Tại sao cậu không dành chút tôn trọng tối thiểu?"

"Tôi cũng không biết nữa."

"Cái gì?"

Vẻ mặt Lee Luda trở nên rối loạn một cách rõ rệt. Woo Joo In nghiêng đầu cất giọng một cách bình tĩnh.

"Rõ ràng tôi đã nghĩ sẽ nói một cách lịch sự ở một mức độ nào đó, nhưng không hiểu sao ngay khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt lại không được như vậy."

"Ý cậu là nó có vẻ buồn cười đến mức thậm chí không cần phải lịch sự?"

Woo Joo In thản nhiên lắc đầu trước Luda đang gầm gừ nhỏ. 

"Không, không phải như thế."

Cậu vừa chống cằm vừa nói tiếp.

"Tôi nghĩ sẽ thích hợp hơn nếu nói rằng cậu ấy không giỏi nói dối."

"Gì?"

"Ừm, đúng vậy. Không hiểu sao tôi lại không muốn diễn."

Ngay cả diễn xuất tối thiểu cũng vậy. Woo Joo In cúi đầu nói thêm, đột nhiên co rúm lại và từ từ hướng mắt lên. Cậu lại nói với thái độ phòng thủ.

"Dù sao thì chuyện đó cũng không có gì xấu cả, phải không? Dù sao như trực giác tôi mách bảo, nếu cô ấy là người xấu nên tránh xa Ban Yeo Ryung, nếu cô ấy là người tốt nên tránh xa tôi."

Lee Luda hỏi lại một cách hoang đường.

"Sao cơ?"

"Bởi vì nạn nhân, Ban Yeo Ryung và 3 người còn lại là quá đủ rồi."

Nói như vậy, cậu cúi đầu với vẻ mặt u ám, nhưng sau đó lại ngước mắt lên trước lời nói dữ dội của Luda.

"Mắc cười quá. Có thằng nghĩ như vậy mà lúc nãy khi tôi bảo Dan đừng thân thiết với cậu thì lại có vẻ mặt đó?"

"Tôi thì sao?"

Lúc Woo Joo In bối rối hỏi lại. Luda hoang mang trả lời. Cậu thật sự không biết nên mới hỏi à?

"Lúc đó chắc chắn cậu đã trừng tôi. Như thể điều đó là sẽ giết chết tôi vậy."

"Tôi làm vậy khi nào?"

"Vậy cậu có cảm thấy tồi tệ khi tôi bảo Dan đừng làm thân với cậu nữa không?"

Luda cười nhẹ khi nhìn Joo In đang ngậm miệng trong cay đắng. Lần đầu tiên cậu ta nói với vẻ mặt đắc thắng.

"Bây giờ không phải cậu đang tỏ ra trẻ con đến vô lý với Dan đấy chứ?"

Lee Luda nói không chần chừ chút nào, khiến Woo Joo In chỉ biết ngậm miệng.

"Tôi không muốn thể hiện sự dối trá. Tôi không muốn diễn xuất. Dù vậy, tôi cũng không muốn xa cách với cậu. Điều đó chẳng khác biệt gì khi bảo rằng hãy chấp nhận con người thật của cậu? Và thậm chí đối phương còn là một người chưa nói chuyện được bao lâu."

Woo Joo In lặng lẽ nhìn Luda, đã quay lưng lại. Này, cậu đi đâu vậy? Tôi vẫn chưa nói xong mà…..bỏ lại những lời nói dồn dập ở phía sau, Joo In mở cửa lớp học.

Cậu cố tình đóng cửa lại mặc dù còn có người đi sau, trong khi nhìn quanh lớp học mà không ý thức, cậu đã chạm mắt với Ham Dan I. Cậu chết lặng khi nhìn thấy gương mặt hỗn loạn của cô ấy. Suýt nữa là đi ngang qua lớp học, và hỏi xem có sao không, có bị đau đâu không?

Quả là suy nghĩ vô lí. Nghĩ vậy, Woo Joo In quay lại chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống. Đột nhiên, những lời Luda vừa nói cứ lởn vởn trong đầu cậu.

'Bây giờ không phải cậu đang tỏ ra trẻ con đến vô lý với Dan đấy chứ?'

Cậu trầm giọng lẩm bẩm, siết chặt nắm đấm. Ai coi mình là trẻ con chứ? Tôi thì....Woo Joo In lại lẩm bẩm khi nhìn vào bóng lưng của Ham Dan I ở hàng ghế trước. 

Tôi không hối hận về những gì mình đã nói. 

Nếu cô ấy là người xấu thì nên tránh xa Ban Yeo Ryung, còn nếu là người tốt thì nên tránh xa tôi. 

Đây là sự thật không thể lay chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro