Chương 492

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban Yeo Ryung và tôi trở nên gần gũi một cách suôn sẻ. Mỗi khi tới giờ nghỉ, chúng tôi lại tìm đến chỗ của nhau ngồi tán gẫu, tay trong tay đi dạo ngoài hành lang hoặc đến căng tin. Có những lúc Lee Min Ah và Kim Hye Hill gia nhập, nhưng khi Ban Yeo Ryung nói rõ bằng toàn bộ cơ thể rằng thích ở một mình với tôi hơn, trái tim tôi ngứa ngáy và phải cố gắng để nhịn cười.

Đồng thời, tôi vẫn không ngừng để tâm đến Joo In và Tứ Đại Thiên Vương khác. Sự quan tâm của họ dành cho tôi đã hoàn toàn chấm dứt kể từ khi Joo In tỏ ra thù địch với tôi trong cuộc trò chuyện đầu tiên. Thay vào đó, tôi chỉ mong họ đừng can thiệp vào chuyện của tôi và Ban Yeo Ryung. 

May mắn thay, trái ngược với những gì Joo In đã nói lúc đầu, cậu ấy không nói gì mà chỉ tròn xoe mắt nhìn Yeo Ryung và tôi ngày càng thân thiết hơn.

Cậu ấy chỉ chống cằm với đôi mắt không thể hiểu được, nhưng đối với tôi thì điều đó còn đáng sợ hơn.

Tôi cố đoán xem cậu ấy đang định làm gì, nhưng tôi không thể nào đoán được. Thời điểm tôi sốc nhất trước bộ não của họ là khi Eun Ji Ho suy luận rằng thế giới này là một trò lừa bịp của tiểu thuyết? Bất cứ khi nào những ký ức đó chợt ùa về tâm trí tôi, tôi đều lén lút nhìn chằm chằm Eun Ji Ho.

Lần này, thử nhớ lại ký ức bằng khả năng suy luận đáng gớm của cậu xem! Nếu tôi cảm nhận được ánh mắt chúng tôi sắp chạm nhau, tôi sẽ nhanh chóng dời mắt đi. Bởi vì tôi không muốn bất cứ ai nghi ngờ rằng tôi thích cậu ấy.

Những ngày bình yên cứ thế trôi qua, thay vì cảm thấy thoải mái thì tôi lại càng trở nên u ám hơn. Chưa gì đã là tháng 7, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học này.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, khoảng ba tháng nữa là Kỳ thi học lực vào đại học hay gọi tắt là CSAT, sau đó chúng tôi sẽ sớm tìm con đường riêng cho bản thân mình và rồi phân tán khắp nơi. Tại thời điểm đó, ngay cả hàng rào tối thiểu ràng buộc giữa họ và tôi, cũng sẽ biến mất.

Nhưng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với Yoo Chun Young và Eun Ji Ho, chứ đừng nói đến việc thân thiết với tất cả mọi người. 

Làm sao đây? Tôi nên làm gì đây? Tôi tựa trán trong lo nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng chuông reo thì ngước lên. Tiếng nhạc vang lên ầm ĩ, báo hiệu buổi tự học tối hôm nay đã kết thúc.

Tôi vừa nghe nhạc cổ điển quen thuộc vừa lẩm bẩm. Tôi đã từng thích loại nhạc này, nhưng có lẽ sau khi tốt nghiệp tôi sẽ không quay lại nghe nó lần nào nữa. Rồi tôi xách cặp, đi ra ngoài.

Lúc đến ga tàu điện ngầm cùng cặp sinh đôi Kim, Yoon Jung In, Shin Seo Hyun và Lee Min Ah, chỉ còn một mình tôi đi bộ thêm vài phút để đến bến xe buýt. 

Thỉnh thoảng tôi sẽ đi tàu điện ngầm, nhưng đi đường cao tốc bằng xe buýt sẽ nhanh hơn.

Chỉ cần băng qua đoạn đường này là có một trạm xe buýt chạy thẳng vào nhà tôi. 

Tôi đứng ngơ ngác cầm quai cặp giữa những ánh đèn chuyển động nhanh trước mặt, bỗng nghe thấy có tiếng gọi, nên tôi quay đầu lại.

"Là Dan sao? Cậu cũng tan học theo hướng này à?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó, tôi đã đoán được chút nhân của nó là ai, đương nhiên kết quả là chính xác. Tôi quay lại nhìn cậu ấy, mỉm cười nói.

"Chào cậu, Eun Hyung. Cậu cũng đi đến trạm đối diện à?"

"Ừ. Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người đi xe buýt ở đằng kia đó. À, tất nhiên, có một số bạn học mặc đồng phục trường, nhưng trong lớp thì."

Tôi cũng cười khi cậu ấy nói thêm rằng: 'Từ bây giờ chúng ta có thể đi cùng nhau'.

"Thật tốt quá. Bình thường tớ tạm biệt với những người khác trước ga nên cũng một mình đi bộ đến đây. Dù không được mấy phút nhưng suốt thời gian qua, tớ đã rất chán. Cậu cũng muốn tham gia không?"

"Tất nhiên là được rồi."

Tôi rất biết ơn vì cậu ấy đã mỉm cười đáp lời một cách dễ dàng như vậy. Điều đó khiến tôi không khỏi có suy nghĩ rằng nếu như cậu ấy và Yeo Ryung thờ ơ hoặc thù địch với tôi thì tôi đã mất hết hy vọng từ lâu rồi.

Trong khi vuốt tóc mái để giấu đi sự bối rối, tôi chợt hỏi.

"Giờ nghĩ lại, hôm nay cậu về khá muộn nhỉ? Tớ với mấy bạn khác đã mua đồ ở cửa hàng tiện lợi và trò chuyện khoảng 30 đến 40 phút rồi mới ra ngoài. Nhưng cậu lại ra đây cùng thời gian với tớ. Ở trường bắt cậu làm thêm một số việc à?"

Cậu ấy lắc đầu trả lời.

"Không phải. Tớ đang trên đường đưa Yeo Ryung về."

Đó? Khi tôi ngưng vuốt tóc mái của mình, nhìn lại cậu ấy, cậu ấy đảo đôi mắt màu xanh lục, nói hơi lắp bắp một chút.

"Cậu biết không? Yeo Ryung đi học. Chung cư ở gần đây. Khoảng 15 phút đi bộ…."

Trong khi cậu ấy nói đồng thời chỉ về hướng đó, tôi gật đầu. Tôi biết rõ điều đó hơn ai hết, đó chính là nơi tôi từng sống. Tôi biết rằng điều này không hề thay đổi nên tôi có thể nói ra một cách thoải mái.

"Ừ. Tớ cũng từng sống ở khu chung cư đó nên tớ biết."

"Sao?"

Cậu ấy dường như rất ngạc nhiên, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nở một nụ cười nhỏ.
 
"Haha, vi diệu quá. Thật ngạc nhiên là tớ đã sống ở đó đến tháng 5 năm nay."

Cho đến lúc đó, tôi cũng đi bộ đến trường. Có lẽ không biết chừng vì thế mà tôi và cậu ấy có thể gặp nhau? Eun Hyung đang chớp mắt trước những lời tôi nói thêm, chậm rãi mở miệng.

"Ồ, tớ thực sự không biết. Tớ đã từng đưa Yeo Ryung về không phải một hai lần, còn cùng một con đường nên có thể chúng ta đã gặp nhau?"

"Ừm, cậu chưa gặp tớ lần nào à? Ừ ha, điều đó thật thần kỳ. Dù vậy, tớ đã gặp các cậu mấy vài lần rồi."

"A, thật sao?"

"Ừ. Vậy nên tớ đã nói là tớ và Yeo Ryung cùng một khu chung cư." 

"Vậy thì. Đáng lẽ ra tớ phải gọi cậu và chào hỏi mới phải."

Tôi ngượng ngùng gãi đầu khi nhìn Eun Hyung nói điều đó như thể cậu ấy đang tiếc nuối.

Nghe cậu ấy nói rằng chưa từng gặp tôi lần nào, tôi lại nảy sinh những nỗi nghi ngờ về quá khứ của mình, nhưng sự thật là tôi sống ở nhà bên cạnh Ban Yeo Ryung cũng không thay đổi. Có thể xác nhận thông qua lời khai và bức ảnh của mẹ.

Vào khoảnh khắc tôi mỉm cười bẽn lẽn, Eun Hyung mở miệng như định nói điều gì đó. Sau đó, đồng tử màu xanh lục của cậu ấy giãn ra. Dù cảm thấy khó hiểu vì cảnh tượng này trông giống như một bộ phim quay chậm, nhưng tôi không tìm ra được lý do.
 
Sao vậy nhỉ? Điều tiếp theo tôi cảm thấy là một lực rất mạnh đẩy vào lưng mình.

Vào khoảnh khắc tôi ngã xuống mặt đường, một luồng ánh sáng trắng chói lóa chiếu thẳng vào tôi. Tôi ngã sấp xuống mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Kíttt ! Tiếng ồn chói tai của bánh xe cọ xát với mặt đường nhựa xé toạc bầu không khí và bóng tối bao trùm tứ phía. Trong bóng tối che khuất tầm nhìn, cơ thể tôi đang run rẩy.

Chẳng mấy chốc, kèm theo mùi cháy khét nồng nặc, buồn nôn, gương mặt và giọng nói đột nhiên xông vào bóng tối. Một người đàn ông với gương mặt hỗn loạn giận dữ hét lên.

"Làm gì vậy hả?! Mày đang định phá hỏng cuộc đời người khác à?!"

Câu nói đó giống đến mức nổi da gà với những gì tôi đã nghe vào một ngày nào đó. Tôi chỉ có thể trả lời với đôi môi run rẩy.

"Cháu, cháu không cố ý nhảy vào đó. Ai đó đã đẩy lưng cháu......"

Tôi đang nói thì bất ngờ có ai đó nắm lấy cánh tay tôi, rồi kéo ra ngoài. Tôi khập khiễng đứng dậy, đầu gối rã rời, sức lực cạn kiệt, tôi nhìn lại, hít một hơi thật sâu.

Sao lần này chiếc xe đâm thẳng vào tôi, lại là một chiếc xe tải. Thật là một sự trùng hợp ở mức độ cao nhất. 

Đột nhiên, tôi nghĩ đến điều gì khác nên gấp gáp quay đầu lại. Tôi vội hét lên với những người đang tụ tập xung quanh như đám mây.

"Có khi nào có một bạn nam ngã gục ở đó không? Vừa rồi cậu ấy đang nói chuyện với em..."

"Bạn học sinh à? Tình trạng có chút kỳ lạ. Hình như không thở bình thường được."

Tôi cứng mặt ngay khi nghe thấy ai đó hét lên. Tôi gỡ cánh tay ai đó đang đỡ mình, vội vã chen qua đám đông. 

Eun Hyung ngồi sụp xuống, đang thở dốc. Thế là tôi vội quỳ xuống, ôm lấy đầu cậu, bắt đầu dao dác nhìn quanh.

"Có túi nilon, túi nilon không ạ? Bạn em hình như bị lên cơn tăng thông khí. Em cần nó cho biện pháp khẩn cấp. Làm ơn…."

Ai đó nghe thấy tôi nói, và rồi vội vàng đưa túi ra.

Bàn tay của anh ấy khẩn trương đến nỗi làm rơi vài quả cà chua lăn lộn trên mặt đất, nhưng tôi chỉ cúi đầu, không dám giúp nhặt lên. 

"Xin lỗi. Xin lỗi ạ..."

Tôi nhanh chóng nhận lấy chiếc túi nilon với đôi tay run rẩy, đưa nó áp lên mũi và miệng của Eun Hyung đang nửa tỉnh nửa mê.

Sơ cứu khẩn cấp khi bị tăng thông khí là điều đầu tiên tôi học được sau một vụ tai nạn xảy ra trước mặt cậu ấy. Bởi vì không có gì đảm bảo rằng lần sau sẽ không có chuyện như thế này xảy ra.

Lần này cũng vậy. Tôi đặt túi lên mũi và miệng của cậu ấy, ép cậu cậu hít vào, và rồi lẩm bẩm. Hà tất gì tôi chỉ bị tai nạn trước mặt cậu ấy, người bị chấn thương tâm lý trong tai nạn giao thông.

"Học sinh! Phải dừng lại tình trạng này chứ. Bây giờ nhóc đang làm gì vậy? Các người không thấy tôi đang đậu xe ở đằng kia à? Mọi người đang bấm còi đấy!" 

"Đợi một chút, bác ơi. Bây giờ bạn cháu đang lên cơn tăng thông khí. Mọi người chờ một chút nhé ạ....."

Tiếng la hét của ông bác tài xế xe tải pha lẫn tiếng của ai đó đang cố gắng ngăn ông bác lại vang lên trong đám người.

Cũng đúng, với một chiếc tải cỡ lớn đứng giữa đường chắc chắn sẽ có rất nhiều phản ứng dữ dội.

Khi thấy lồng ngực Eun Hyung lên xuống đều đặn, tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng dậy. Bước chân của tôi loạng choạng tiến đến gần bác tài xế, tôi nói.

"Cháu thực sự xin lỗi. Cháu không cố ý nhảy vào đâu. Ai đó đã đẩy lưng cháu. Bác có thể kiểm tra CCTV."

Sau khi lắng nghe những lời tôi nói, dường như bác tài xế cũng không biết nói gì. Hơn hết, những gì tôi nói đều là sự thật nên tôi không phải là người để bác ấy nổi giận. Ngược lại, tôi cũng là một trong những nạn nhân.

Ai đó đang nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, trầm giọng thì thầm. 

"Không phải là âm mưu giết người sao?"

"Điên rồ thật. Ai lại có thể đẩy một đứa trẻ.…"

Tôi quay đầu lại khi những lời nói đó xen lẫn với những tiếng nói ai đó thốt ra.

"Chị nghĩ mình đã nhìn thấy tên tội phạm. Đó là một người đàn ông mặc vest, đeo găng tay trong thời tiết nóng như này, anh ta rất cao, còn gương mặt thì….."

Đứng đó là một người phụ nữ đeo kính trông giống như một sinh viên đại học. Khi chị ấy tiếp tục nói, đột nhiên nghiêng đầu. Hả?

"Chị không nhớ mặt anh ta. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị tưởng mình đã nhìn thấy nó rõ ràng. Giờ nghĩ lại, chị không nhớ gì cả....."

Sau đó, chị ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi hỏi một câu. Cần nhân chứng không? Tôi gật đầu một cách dứt khoát. Rồi tôi vừa chỉ vào Eun Hyung vừa nói.

"Trước đó, em sẽ đưa bạn em đến bệnh viện trước. Em có người muốn nhờ."

Tôi cúi xuống người, bắt đầu lục lọi túi của cậu ấy, người đang bất động. Chiếc điện thoại thậm chí còn không có mật khẩu. Dường như đây là bằng chứng cho sự vô tư của cậu ấy, tôi vào danh sách cuộc gọi gần đây.

Tôi tìm thấy số vừa gọi gần đây nhất, liền nhấn nút gọi. Thực ra tôi đã biết đó là ai trước khi xác nhận. Tiếng chuông reo lên một chút rồi ngắt. Tôi đã cẩn thận mở lời.

"A lô. Yoo Chun Young?"

Sau một lúc im lặng, câu trả lời trở lại với một giọng đầy nghi ngờ.

[......Đây không phải là số của Kwon Eun Hyung sao?]

"Tớ biết cậu và Eun Hyung sống chung nên đã gọi. Tớ định nhờ cậu đưa Eun Hyung đến bệnh viện."

Nói thế, tôi nghĩ thầm.

Tôi chắc rằng cậu đã nghe điều gì đó về tôi từ Eun Ji Ho hoặc Joo In. Tôi không muốn cậu nghi ngờ rằng tôi đang nói dối. Bởi vì việc điều trị của Eun Hyung đang trở nên khó khăn.

Thế rồi, mắt tôi mở to khi nghe được lời hồi đáp.

[Đó là đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra?]

Với câu trả lời không chút do dự, tôi nghe thấy tiếng móc treo quần áo va liên tiếp nhiều nơi như là cửa tủ đã được mở. Có vẻ cậu ấy đang di chuyển khá gấp gáp.

Tôi bình tĩnh nói tiếp. 

"Đây là ngã tư cạnh Starbucks và Burger King. Cách trường học không xa. Không.... Không biết cậu có thường xuyên tới đây không, nên tớ sẽ gửi bản đồ ngay bây giờ."

[Tớ biết. Chuyện rõ hơn là thế nào?]

Biết hả? Lời nói không đáng tin cậy lắm nhưng tôi gật đầu rồi nhẹ nhàng đáp lời.

"Cậu ấy lên cơn tăng thông khí rồi ngã gục xuống, tớ đã sơ cứu cho cậu ấy. Vừa đúng lúc tớ biết phương pháp này. À, dù sao việc lên cơn tăng thông khí cũng là do tớ suýt bị xe đâm ngay trước mắt."

[Sao?]

Khi câu hỏi trở lại chậm một nhịp, tôi ngập ngừng nói.

"Ừ, tớ không cố ý làm vậy đâu. Không, tất nhiên đó không phải là lẽ thường. Eun Hyung và tớ tình cờ gặp nhau trước lối băng qua đường, lúc bọn tớ đang nói chuyện thì đột nhiên ai đó đẩy lưng tớ. Thế là tớ ngã ra đường, chắc lúc đó Eun Hyung đã hiểu lầm rằng tớ đã bị tông."

Yoo Chun Young bối rối trả lời. 

[Rốt cuộc là cậu... Mà không, tớ đi ngay. Nghe rồi, đi đây]

Có nhận ra Eun Hyung bị lên cơn tăng không thí là chuyện không bình thường không? Trong khi tôi vẫn đang ngạc nhiên gãi má, Yoo Chun Young đột nhiên ngắt điện thoại.

Bỗng chốc chỉ còn là sự tĩnh lặng, tôi nghĩ thầm. À, cảm giác này thật kỳ lạ. Yoo Chun Young không chỉ ăn nói thiếu sót, còn thể hiện cảm xúc qua điện thoại khiến tôi cảm giác như được quay trở lại những ngày còn thân thiết với cậu ấy.

Tôi nhìn lại bác tài xế và chị sinh viên đại học đã im lặng chờ đợi tôi cho đến lúc đó.

Tôi đã nói chuyện với tài xế trước.

"Cháu sẽ đến đồn cảnh sát, kiểm tra CCTV rồi liên lạc với bác ạ."

"Ừm, được rồi. Đây là danh thiếp của bác."

Bác ấy trông có vẻ lúng túng, đã lấy ra một mảnh giấy cứng từ trong túi ra. Kể từ lúc tôi bác bỏ việc đột ngột xông giữa đường là việc nằm ngoài ý muốn của tôi, bác tài xế dường như đã hết ý định tranh cãi hay dò hỏi tôi.

Thực tế, bác ấy đã lái xe đi, biến mất khỏi tầm mắt mà thậm chí không còn hỏi số điện thoại của tôi. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, tôi quay sang chị gái sinh viên đại học.

"Vậy chúng ta đến đồn cảnh sát nhé ạ?"

Chị ấy gật đầu. Khi chúng tôi vừa định bước đi, thì có ai đó nắm lấy cánh tay tôi từ phía sau. Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên.

"Đến đồn cảnh sát với tớ đi."

Tôi giật mình quay đầu lại.

Eun Hyung, người tưởng sẽ không thể tỉnh táo trong vài phút tới, đã đứng đó. 

Trông cậu ấy hốc hác xen lẫn mệt mỏi như đang khó khăn chịu đựng việc bị cuốn vào đầm lầy. Tôi rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cậu ấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng cuối cùng tôi đã rũ bỏ bàn tay cậu ấy ra. 

Tôi mở miệng.

"Cậu đang nói cái gì thế, Eun Hyung à? Cậu nên đến bệnh viện."

"Bệnh viện, không sao đâu mà. Chúng ta đến đồn cảnh sát trước. Nhanh lên trước khi tên tội phạm bỏ chạy….. vì tớ đã nhìn thấy hắn."

Không, chắc tớ là người nhìn thấy ở khoảng cách gần nhất rồi. Trong lúc nói vậy, cậu ấy dùng một bàn tay ôm mắt, thở ra liên tục với đôi môi run rẩy.

Dù nhìn thế nào thì bộ dạng này cũng không được bình thường. Tôi và chị sinh viên trao đổi bằng mắt với nhau một lúc.

Tôi quay đầu lại, rồi nói.

"Xin lỗi nhé, Eun Hyung à. Tớ nghĩ cậu phải đi bệnh viện trước. Tớ sẽ đi đến đồn cảnh sát cùng chị ấy."

"Sao? Ngược lại, người phải đến bệnh viện trước, không phải tớ mà là Dan, là cậu. Suýt nữa đã xảy ra chuyện như vậy....Tớ chỉ muốn thay mặt cậu đến đồn cảnh sát, và đưa cậu đến bệnh viện trước."

"Eun Hyung à."

Tôi cảm thấy bức bối, tôi gọi cậu ấy một cách dứt khoát khi cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đang dao động.

Hoảng hốt một lúc, tôi thở dài vì hình như tôi hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.

Có một thời điểm, trong bucket list của tôi có một câu 'Khi Eun Hyung bị ốm hay bị thương thì phải đưa đến bệnh viện kịp thời'.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt cậu ấy mà nói.

"Vì không muốn mọi người biết cơn tăng thông khí nên mới vậy đúng không? Nếu là cái đó thì xin lỗi nhé. Tớ đã gọi điện rồi."

"Cái gì?"

"À, đúng rồi. Điện thoại ở đây. Tớ đã mượn nó một chút."

Tôi chợt đưa điện thoại vẫn còn cầm trong tay đưa cho Eun Hyung, ánh mắt cậu ấy đang dao động nhìn vào tay tôi, rồi lại nhìn tôi.

"Gọi điện thoại? Cho ai cơ?"

"Yoo Chun Young."

Cậu ấy cắn môi trước câu trả lời không chút do dự nào của tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu ấy cuối cùng cũng yên lặng. Bây giờ tôi đi đến đồn cảnh sát được rồi đúng không?

Ngay lúc đó, Eun Hyung lại giơ tay ra nắm lấy cánh tay tôi. Cậu ấy vừa bối rối vừa nhìn tôi một lần nữa.

Giọng điệu của cậu ấy kiên quyết như thể đã đưa ra thông báo cuối cùng.

"Vậy thì cùng nhau đến đồn cảnh sát, cùng nhau đến bệnh viện. Tớ cũng không thể nhượng bộ được."

"Không, thay vào đó...."

Sao cậu lại đối xử với tôi như thế này, một người bạn cùng lớp mà cậu mới bắt đầu nói chuyện vài ngày trước? Trong khi tôi đang há hốc mồm, tôi bỗng chạm mắt với chị gái sinh viên đại học, người đang theo dõi toàn bộ tình huống này từ một bên.

Giây phút ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chị ấy lắc nhẹ đầu, đưa điện thoại di động cho tôi.

"Hãy cho chị số điện thoại của em và gọi cho chị. Nếu cần lời khai của chị thì hãy liên hệ với chị. Thực ra, chị không nghĩ điều đó sẽ xảy ra."

Ngay khi tôi gọi vào số của tôi, chị ấy đã cầm máy lên, bước đi không chút tiếc nuối.

Ngay cả sau đó, Eun Hyung vẫn không buông cánh tay tôi ra. Cuối cùng, chúng tôi vẫn đứng trước lối băng qua đường dành cho người đi bộ, cứ thế nhận được sự chú ý như ánh mắt họ hỏi rằng chúng tôi đang làm gì.

Mỗi khi có một chiếc ô tô chạy qua ngay trước mặt chúng tôi, tôi liếc nhìn một bên gương mặt của Eun Hyung đang bị đèn pha làm mờ trắng. Cậu ấy có nhận thức được rằng bây giờ vẫn đang nắm tay tôi không? Chắc là không có đâu. Đôi mắt của cậu ấy vẫn còn trống rỗng và đang lang thang ở mép đường.
Lần này, ánh mắt tôi lướt qua bàn tay đang nắm lấy cậu ấy và lẩm bẩm. Thứ cậu ta đang nắm lấy là một sợi dây cặp hơn là một bàn tay.
 
Chính lúc đó. Thân xe màu đen lao qua bóng tối, dừng lại trước mặt chúng tôi.  

Ai đó đã mở cửa, bước xuống xe. Mặc áo phông trắng, quần thể thao và áo sơ mi mỏng màu xám bên ngoài, nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy bước trước mặt chúng tôi, đang thở hổn hển.

Tôi nín thở nhìn vẻ ngoài nhuốm màu đỏ rực của cậu ấy dưới ánh sáng của bảng điện tử lớn, đèn xe và cả đèn giao thông. Những lúc như thế này, cậu ấy trông như con cá bơi một mình trong trung tâm thành phố.

Bất chấp vẻ ngoài tinh tế như vậy, cậu ấy thật sự là một người không phù hợp với sự hoa lệ và phức tạp của thành phố.

Tôi thốt ra như thể bị ma nhập.

"Yoo Chun Young."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro