Chương 493

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Chun Young nhìn tôi và Eun Hyung trong im lặng một lúc, nhíu mày rồi chỉ về phía xe.

"Đi bệnh viện trước đi. Cả 2 lên xe đi."

"À, đợi một chút. Tớ không đến bệnh viện cũng không sao, Dan thì phải đi bệnh viện. Chúng ta đến đồn cảnh sát trước đã."

Eun Hyung giơ một tay lên đồng thời nói như vậy. Cậu ấy cất giọng một cách bình tĩnh đến mức khó tin là người ban nãy bị lên cơn tăng thông khí.

"Nếu tên tội phạm bỏ trốn xa thì sẽ rắc rối. Và khi thời gian càng trôi qua thì việc xác định nghi phạm cũng khó khăn hơn."

Cậu ấy liếc nhìn điện thoại, tiếp tục nói.

"Thời gian bây giờ…..xem nào 11h2' tối. Được rồi, trước tiên ghi nhớ cái này, rồi đến đồn cảnh sát để yêu cầu họ kiểm tra CCTV khu vực này. Vậy thì mọi người sẽ tự biết mà làm thôi."

Yoo Chun Young có vẻ trầm ngâm một lúc về những lời đó.

"Có thấy mặt không?"

"Ừ. À. không.... "

Ban nãy cậu nói là nhớ mà? Tôi liếc nhìn Eun Hyung, người hiếm khi lặp lại lời nói của mình. Cậu ấy sờ thái dương như bị đau đầu rồi nói tiếp. 

"Tớ nghĩ mình rõ ràng đã nhìn thấy mặt, nhưng đột nhiên tớ không thể nhớ được. Chắc lúc nãy tớ bất ngờ quá. Tớ nhớ anh ta ăn mặc như thế nào. Anh ta cao, mặc vest và đeo găng tay..."

"Mùa hè này?"

Yoo Chun Young hỏi câu đó, người có thể mặc áo tay ngắn ra đường nhưng tỏ vẻ không thuyết phục lắm vì cậu ấy mặc sơ mi tay dài bên ngoài, cũng như đeo khẩu trang.

Cậu ấy vẫy tay như đã được rồi, bảo lên xe.

Sau đó cậu ấy nói tiếp.

"Ham Dan I là chuyện đương nhiên, cậu cũng phải đến bệnh viện kiểm tra."

Tôi hơi ngạc nhiên trước ba chữ cái tên tôi mà cậu ấy thốt ra như lẽ hiển nhiên. Tôi tự hỏi liệu tôi có nói tên mình qua điện thoại hay không, nhưng chưa bao giờ như vậy.

Mặc dù vậy, cậu ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn tôi mà còn nhớ cả tên tôi.

Khoan đã. Cho dù Yoo Chun Young có không quan tâm đến cuộc sống học đường thì cũng không thể nào không nhớ được tên của bạn cùng lớp. Đừng đặt ý nghĩa quá sâu sắc. Đến lúc đó tôi mới lắc đầu.

Bên cạnh tôi, Eun Hyung gấp gáp vẫy tay.

"Đợi một chút, Chun Young à. Tớ đã nói là không sao mà." 

"Chú ở trong xe, nên tớ mới nói như vậy."

Eun Hyung ngậm miệng lại trước lời nói lạnh lùng của Yoo Chun Young. Tôi nhìn họ, rồi chợt nhận ra một sự thật muộn màng.

Nghĩ lại thì Yoo Chun Young, Eun Hyung và bố Eun Hyung sống cùng nhau nên tôi không nhất thiết phải gọi Yoo Chun Young, chỉ cần gọi bố của Eun Hyung là được mà. Tất nhiên bố Eun Hyung đã lái xe đến tận đây rồi.

Tôi vuốt tóc một cách xấu hổ. Tôi đã hình thành thói quen gọi cho Eun Ji Ho hoặc Yoo Chun Young mỗi khi tôi phải đến bệnh viện hoặc cần người đến đón.

Nếu không, có lẽ đơn giản tôi chỉ là muốn lấy cái cớ này làm cơ hội để nói điều gì đó với cậu ấy. Dù sao thì tôi cũng chỉ mong cậu ấy không phát hiện ra suy nghĩ của tôi.

Sau đó tôi chợt nhận ra tay mình dính đầy bụi bẩn nên tôi bàng hoàng hạ chúng xuống.

Vào lúc đó, Eun Hyung và Yoo Chun Young quay sang nhìn tôi cùng một lúc rồi hỏi.

"Đau ở đâu vậy? Tay cậu bị trầy nhiều rồi hả?" 

"Xem nào."

Yoo Chun Young cũng nhìn tôi, rồi hỏi câu hỏi đó, làm tôi bối rối một lúc. Bây giờ tôi cảm thấy như mình là một đứa trẻ với một vết thương nhỏ đang hành động vụng về trước mặt mẹ và muốn thu hút sự chú ý.

"Không bị thương mấy đâu."

Khoảnh khắc tôi cảm thấy xấu hổ mà giấu tay ra sau lưng, thì cậu ấy chỉ nheo mắt, lặng lẽ chìa tay ra phía tôi. Cuối cùng, tôi ngập ngừng đưa tay ra.

Thấy chỉ có hai vết xước, tôi nghĩ thật may mắn nếu cậu ấy không nghi ngờ, nhưng cậu ấy đã bình tĩnh gật đầu, nói với tôi.

"May mà tay cậu không bị thương. Dù vậy đầu gối cũng bị trầy rất nhiều, không biết còn di chứng gì nữa. Nhân tiện Kwon Eun Hyung đi bệnh viện, đi cùng nhé."

"À, ừ. Cảm ơn nhé. Vậy tớ sẽ mắc nợ một chút."

Tôi ngập ngừng nói, ngoan ngoãn theo họ vào trong xe.

Dù không bằng xe của Eun Ji Ho nhưng khi lên lại chiếc xe mà tôi đã đi rất nhiều lần như thế này, tôi cảm thấy rất mới mẻ. Khi nhìn xung quanh phía trong chiếc xe quen thuộc, tôi cúi đầu chào trước ánh mắt đang hướng về phía mình qua gương chiếu hậu.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt dịu dàng màu xanh lục là có thể biết người đó là ai. Trên thực tế, khi chú ấy ở bệnh viện, tôi đã đơn phương gặp rất nhiều lần.

"Xin chào, cháu là bạn cùng lớp với Eun Hyung ạ."

"Xin chào, đây là lần đầu tiên chú gặp một người bạn của Eun Hyung ngoài Ji Ho, Joo In và Yeo Ryung đó."

Có đúng là Eun Hyung đang học rất tốt không vậy? Eun Hyung bật cười trước những lời nói đùa vui vẻ nhưng nhẹ nhàng của chú ấy.

"Có chuyện gì vậy, bố?" 

"Không, bố thực sự lo lắng nên mới vậy."

"Bây giờ con cũng sẽ dẫn theo nhiều bạn bè khác nữa. Bố cũng sẽ được gặp Dan thường xuyên hơn."

"Vậy à. Làm ơn thế nhé."

Nghe thấy câu trả lời thỏa mãn của bố, Eun Hyung và tôi chạm mắt nhau rồi cười nhẹ. Vào lúc đó, bố Eun Hyung hỏi với đôi mắt hơi dịu xuống.

"Dan chắc hẳn ngạc nhiên lắm, Eun Hyung cần được sơ cứu khẩn cấp nên thậm chí cháu không có thời gian để bình tĩnh lại. Cháu không sao chứ?"

Bây giờ tôi mới nhận ra rằng chú ấy đã nói đùa nhẹ nhàng như một cách giúp tôi giải tỏa căng thẳng.

Tôi hoảng hốt một lúc rồi muộn màng trả lời.

"À. Vâng. Cháu thật sự không sao. Thật đó ạ."

Tôi trầm giọng nói thêm.

"Đó là một cuộc sống ngắn ngủi, nhưng cháu đã trải qua rất nhiều chuyện."

"Không. Điều đó có ổn không, Dan?"

Cắt ngang giọng nói hốt hoảng của Eun Hyung, chú ấy nhanh chóng nói tiếp.

"Làm thế nào mà cháu biết xử lý khẩn cấp cơn tăng thông khí? Gần đây cháu có học cách hô hấp bằng túi và hô hấp nhân tạo không?" 

"Không ạ, cháu tự học. Trước đó, một người bạn của cháu gặp tình huống như vậy một lần, may mắn là xung quanh đó có nhân viên y tế đi ngang qua nên đã giúp đỡ. Nhưng lúc đó cậu ấy đau đớn đến mức, cháu không thể làm gì được cả."

"Thì ra là vậy. Chắc hẳn là rất đáng sợ. Nhờ vậy mà Eun Hyung mới được giúp đỡ. Thật sự cảm ơn cháu."

"Không đâu ạ. Bởi vì cháu đứng trước mặt Eun Hyung lúc chuyện xảy ra nên mới vậy...." 

Đang nói một cách ngượng ngùng, nhưng tôi đã ngẩng đầu lên vì một giọng nói xen vào muộn màng.

"Đừng nói như vậy."

Yoo Chun Young nhìn tôi, lạnh giọng nói.

"Đó không phải lỗi của cậu."

"A, xin lỗi."

Tôi nhanh chóng xin lỗi trước. 
Trước đây, Yoo Chun Young là người không thể chịu đựng được thói quen xin lỗi của tôi ngay cả khi không làm gì sai.

Cậu ấy đã từng đặc biệt không thích nghi được khía cạnh bức bối của tôi. Mỗi lần điều đó xảy ra, tôi đều muốn trả lời cậu ấy rằng 'Không phải ai cũng mạnh mẽ như cậu đâu'.

Tôi mải mê chìm đắm trong hồi tưởng, thế rồi muộn màng nhận ra rằng điều mình vừa nói cũng là lời xin lỗi về một điều mình đã không làm sai. 

Tôi vội sửa lại.

"Không, tớ không xin lỗi. Ý tớ là tớ không xin lỗi vì vừa rồi tớ đã nói xin lỗi. Và tớ cũng không thấy có lỗi với những gì đã nói trước đó."

"........"

Tuy nhiên, cậu ấy nheo mắt nhìn tôi như tôi là một sinh vật lạ nào đó, nhưng rồi cậu ấy lại vùi môi vào lòng bàn tay, quay đầu ra ngoài cửa kính ô tô. Còn tôi như muốn phản bác lại mình rằng trên đời này có người lạ hơn tôi không.

Bầu không khí đã trở nên lúng túng trong giây lát. Lúc đó tôi và Eun Hyung trao đổi vài lời rồi dừng lại ngay lập tức. Tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chìm đắm trong suy nghĩ một lúc.

Có lẽ CCTV sẽ không ghi lại được bất cứ thứ gì. Tôi lẩm bẩm một cách thấp thỏm khi ánh mắt dần lắng xuống. Chỉ cần nghe miêu tả của chị sinh viên đại học và Eun Hyung thôi, tôi cũng biết người đó là ai.

Người quản lý. Tuy nhiên, người quản lý mà họ nhìn thấy có lẽ khác với người quản lý mà tôi đã gặp ở trường học bỏ hoang. 

Tôi nhớ đến những dòng chữ viết xiêu vẹo bằng phấn đỏ trên bức tường cũ tại trường học bỏ hoang. Giờ nghĩ lại, nó thậm chí còn giống một cảnh trong phim kinh dị hơn.

[Hãy cẩn thận trong con hẻm, bóng tối và giấc mơ.]

Thông qua những lời nhắc nhở của anh ta, tôi đoán rằng một cuộc tấn công có thể xảy ra trong một con hẻm tối tăm, hẻo lánh, nhưng tôi đã nhầm.

Họ có thể tấn công từ bất cứ đâu, cũng không phải để cố đưa tôi về thế giới của họ. Đáng lẽ tôi phải nhận ra điều đó ngay từ đầu khi người quản lý nói rằng một trong những điều tạo nên tôi là 'ký ức của người khác về tôi'.

Tôi đã trở thành một con người hoàn toàn ở đây đến mức tôi sẽ không bị dịch chuyển đến một thế giới khác ngay cả vào ngày 2 tháng 3. Không đời nào những ký ức như vậy về tôi sẽ còn lưu lại trong tâm trí những người ở thế giới khác.
Trong trường hợp đó, chỉ còn một lựa chọn duy nhất dành cho tôi, người không có chỗ ở bất kỳ nơi nào trên thế giới. Chỉ có 'cái chết'. 

Thực ra, thay vì sợ hãi trước sự lựa chọn cực đoan như vậy, tôi lại cười vì hoang mang. Tuy nhiên, điều này chắc chắn cũng là hiện thực trước mắt tôi. Giây phút tôi suy nghĩ về điều đó, tiếng cười dần dần lắng xuống. 

Tôi lại nhíu mày, rồi thở dài một hơi.

"Ha."

Tôi chợt cảm thấy có ánh mắt đang liếc nhìn tôi từ bên cạnh. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến đồn cảnh sát. Dù trời đã về đêm nhưng tòa nhà đồn cảnh sát vẫn sáng đèn rực rỡ.

Sau khi tôi xuống xe, Eun Hyung và Yoo Chun Young cũng thong thả đi theo. Eun Hyung sẽ vào, mặc dù điều đó là hiển nhiên, nhưng mà cũng không có lý do gì để Yoo Chun Young đi theo nên tôi đã liếc nhìn.

Cậu ấy không muốn ở một mình trong xe à? Ừm, điều đó có thể xảy ra. Khi tôi vừa cúi đầu vừa đẩy cửa ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông trông đang ngủ rất say trên ghế dài. 

Chúng tôi ngập ngừng tiến đến gần quầy, và rồi giải thích toàn bộ câu chuyện. Vẻ mặt của chú cảnh sát dần dần thay đổi, bắt đầu ân cần hỏi tôi có đánh mất đồ vật gì không.

Thời điểm mà chúng tôi viết báo cáo, bố Eun Hyung, người đã đỗ xe xong, cũng đã đến và theo dõi tiến trình của chúng tôi. Thỉnh thoảng tôi đã hỏi chú cảnh sát một điều gì đó.

Vì tình tiết không phức tạp, chỉ cần phải kiểm tra CCTV trước nên không có gì nhiều để viết trong báo cáo. Sau khi nộp bản báo cáo trống rỗng, tôi cúi đầu rồi lại đi ra ngoài.

Khi rời khỏi căn phòng sáng sủa, đứng trong bóng tối bao trùm, tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Đột nhiên cảm thấy hôm nay là một ngày rất dài. Bỗng tôi nhớ ra là tôi vẫn chưa liên lạc với bố mẹ. Tôi vội lấy điện thoại ra, hốt hoảng nói.

"Làm sao đây, chắc điên mất thôi. Tớ thậm chí còn chưa gọi điện cho bố mẹ. Ôi không. Điên thật rồi."

Eun Hyung và bố cậu ấy cất giọng một cách bình tĩnh bên cạnh tôi, người đang ngậm miệng lại vì lỡ lời trước mặt người lớn.

"Gì? Vậy thì không được, Dan à. Làm nhanh lên."

"Gọi cho họ nhanh đi. Chắc hẳn mọi người đang lo lắng lắm."

May mắn thay, họ dường như không quan tâm nhiều đến từ vựng của tôi. Tôi, người đang vội gõ con số điện thoại, lại ngước lên hỏi.

"Làm sao đây? Nhưng mà, vào giờ này, tớ có thể nói dối rằng tớ sẽ ghé qua quán cà phê, nhưng nếu tớ đến bệnh viện thì sẽ muộn quá. Tớ nên nói gì đây? Hay là đừng đến bệnh viện luôn?"

Người trả lời là Yoo Chun Young. Cậu ấy cau mày như không hiểu được điều này, trầm giọng nói.

"Sao lại nói dối? Đừng nói dối, hãy nói thật rồi đi đến bệnh viện."

"Vậy thì mọi người sẽ lo lắng lắm."

Kể cả khi tôi bị bắt cóc, tôi cũng chưa bao giờ nói với bố mẹ. Yoo Chun Young lại nói tiếp với tôi.

"Tai nạn xảy ra không phải lỗi của cậu, nhưng việc che giấu nó đi là sai. Cứ nói đi."

"....."

"Nói cho những người quan tâm đến cậu biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, khó đến vậy sao?"

Tôi là người nghe những lời đó, nhưng không hiểu sao chính Eun Hyung lại giật mình.

Khoảnh khắc tôi bối rối nhìn sang một bên, tôi lập tức hiểu tại sao Yoo Chun Young lại cứng rắn như vậy. Thật sai lầm khi mong đợi sự kiên nhẫn trong lĩnh vực này của Yoo Chun Young, người đã sống chung 10 năm với một người ngay cả khi bị thương cũng không đến bệnh viện, và không nói bất cứ điều gì xảy ra.

Với đôi mắt vẫn tập trung về phía tôi, cuối cùng tôi đã giơ cả hai tay bấm nút gọi.

"Ơ, A lô? Mẹ ơi. Trên đường về, có ai đó đã đẩy con ở lối đi bộ lúc xe đang chạy nên con bị ngã..... nhưng không bị thương gì cả...Vâng, vậy nên con đến đồn cảnh sát để trình báo, giờ con đang trên đường đến bệnh viện cùng với bạn bè và bố cậu ấy."

May mắn thay, sau khi bỏ từ 'xe tải chở hàng', nó đã trở thành một sự cố bình thường. Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi nhìn Yoo Chun Young với ánh mắt 'Giờ được rồi đúng không?' Cậu ấy làm một biểu cảm kỳ lạ hiếm thấy, cũng không nói bất cứ điều gì.

Thậm chí lúc trở lại xe để đến bệnh viện, giữa chúng tôi không hề có một lời nào.

Ngoài ra, bố Eun Hyung cũng chủ yếu tập trung vào việc lái xe, ngoại trừ thỉnh thoảng mới bình luận. Trước đó, chú ấy chỉ nói nhiều như một cách trấn an tôi, nhưng tôi có thể dễ dàng đoán ra rằng chú ấy vốn là người trầm tính và có tính cách nghiêm túc.

Cuối cùng, đứng trước bệnh viện Balhae, tôi thở ra một hơi dài. Tôi không thể không có cảm giác kỳ lạ mạnh mẽ vì đây là nơi tôi thường xuyên ghé đến để thăm bệnh Eun Mi.

Tôi không thể tin rằng toàn bộ thời gian tôi ra ra vào vào để gặp em ấy đã không còn nữa. Lúc tôi đang ngơ ngác thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của Eun Hyung.

"Dan à, có đúng là cậu không sao không?"

"A, ừm. Tớ không sao đâu, thật đấy."

Tôi lắc đầu, nhanh chóng di chuyển. Sau khi đi qua cánh cửa tự động, thậm chí không hề nghĩ tới việc xem bản đồ bên trong mà cứ bước đi một mạch. Những người có vẻ là bảo vệ canh gác hoặc đôi người đi lại hiếm hoi đã lùi lại khi nhìn thấy chúng tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đã nhận ra Yoo Chun Young, con trai út của tập đoàn Balhae.

Không ai nói gì cả mà chỉ bước đi một mạch, lúc đó tôi chợt tỉnh táo hỏi.

"A, nhưng chẳng phải đây là con đường đi đến khu nhập viện nội trú dài hạn sao? Tớ không nghĩ là chúng ta cần đến đây." 

Thế rồi cả hai mới chớp mắt như vừa tỉnh khỏi cơn thôi miên, cẩn thận nhìn lại xung quanh. Eun Hyung lên tiếng.

"À, tự nhiên tớ bước vào con đường quen thuộc. Chúng ta đã đi quá xa rồi."

Rồi cậu ấy đột nhiên nhìn lại tôi, lúng túng hỏi.

"Nhưng Dan à, sao cậu biết đường đến đây? Hình như xung quanh không có ghi thì phải?"

"Có người quen phải nhập viện….."

Thay vì nói mục đích chuyến thăm của tôi giống cậu ấy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài trả lời như thế. Vì lý do nào đó, cậu ấy mỉm cười buồn bã với tôi, quay người rời khỏi con đường, chỉ nói 'Thì ra là vậy.'

Có một cuộc tranh cãi khác ở bàn tiếp tân về việc ai sẽ nộp đơn trước. Chúng tôi đã nhường lượt cho nhau, bảo nhau đăng ký trước, và chúng tôi chỉ im lặng cho đến khi nghe Yoo Chun Young nói với vẻ mặt chán nản: 'Nơi duy nhất mở cửa lúc này là phòng cấp cứu, vì vậy hãy dừng lại.' Và rồi tên của Eun Hyung được gọi đầu tiên. Sau khi vẫy tay chào cậu ấy, người nói sẽ đi rồi quay lại, tôi lúng túng hạ tay xuống khi nhận ra rằng chỉ còn lại mình và Yoo Chun Young.

Tôi cụp mắt xuống. Không mấy khi tôi có cơ hội ở một mình với Yoo Chun Young, tôi biết rằng bằng cách nào đó, cũng phải nói chuyện với cậu ấy, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì hay ho để nói.

Hơn nữa, Yoo Chun Young có vẻ đã chán tôi rồi. Chính xác hơn 'Đâu ra thứ giống Eun Hyung vậy?'

Tôi bẽn lẽn đan hai tay vào nhau, co giật các ngón tay.

Xung quanh đó người đến người đi, chỉ có tiếng bước chân pha lẫn tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, trong ánh sáng nhợt nhạt, Yoo Chun Young chống khuỷu tay lên đầu gối, ngồi hơi cúi đầu như bức tượng đá, bất ngờ mở miệng.

"Xin lỗi nhé." 

"Gì cơ?"

Tôi hỏi lại ngay lập tức. Thành thật mà nói, thay vì ngạc nhiên, tôi muốn trêu cậu ấy rằng 'Đừng xin lỗi vì điều gì đó mà cậu không làm sai nhé?' Tất cả là do gần đây tôi quá căng thẳng, nhưng đó không phải là điều nên làm, như vậy là không được.

Lúc tôi đang cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động, Yoo Chun Young nhẹ nhàng nói với tôi.

"Những gì tớ đã nói với cậu một cách ép buộc. Tớ biết là mình đã làm quá rồi. Xin lỗi nhé."

"À, không phải đâu. Thực ra tớ đã đoán trước lý do đó rồi."

Tôi vừa chỉ vào hành lang nơi Eun Hyung biến mất vừa hỏi.

"Không phải Eun Hyung là người đại diện xin lỗi về những việc không làm sai và không nói gì với những người lo lắng cho cậu ấy. Phải vậy không?"

"Cái trước sai rồi, nhưng mà cái sau thì đúng."

Tiếng nói vừa dứt, Yoo Chun Young đỡ trán bằng bàn tay mệt mỏi của mình. Không, cái trước cũng đúng...Cậu ấy lại thở dài, giọng điệu nói điều đó như muốn tắt đi.

"Tớ không biết liệu có sự nhất quán nào không. Nếu bọn tớ không liên lạc được thì sẽ để lại gần 30 cuộc gọi nhỡ. Tại sao chúng ta lại hành động như thể không có tin tức nào là tốt?"

"Ừm. Cái đó chắc hẳn là bức bối lắm."

Tôi tựa cằm mà trả lời, bỗng cậu ấy ngừng thở dài rồi nhìn chằm chằm tôi.

"Sao lại thế?"

Cậu chậm rãi nói tiếp.

"Nhưng mà cậu..... Cứ như không có tai nạn gì xảy ra vậy. Không, nói chính xác hơn chỉ có Kwon Eun Hyung bị ngã thôi, việc cậu gặp tai nạn cũng không phải là vấn đề lớn."

"Ừm."

"Tớ đã nghĩ, ra còn có người tệ hơn cả Kwon Eun Hyung."

Cậu ấy không nói năng gì tiếp mà chỉ quay đầu lại. A, haha. Tôi cười ngượng nghịu rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Tôi nghĩ thầm, cố ép đôi tay đang run rẩy của mình áp vào đầu gối. Thành thật mà nói, thay vì cảm thấy khó chịu, tôi lại cảm thấy vui một chút.... Lời nói của cậu ấy chứa đựng sự quan tâm dành cho tôi, đồng thời làm tôi nhớ lại những cuộc trò chuyện với cậu ấy trước đây.

Tôi thực sự cảm thấy như mọi thứ như trở lại hồi xưa. Vào lúc đó, một ý nghĩ tôi đã quên mất đến bây giờ bỗng nhớ lại, đầu ngón tay tôi dần lạnh buốt, tôi ngước đôi mắt trũng sâu của mình lên.

Yoo Chun Young không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào tôi. Đó là đôi mắt tuy yếu ớt nhưng tò mò, giống như đang quan sát vườn bách thú hay thủy cung vậy. 

Tôi nói với cậu ấy bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
 
"Nhưng cậu biết đấy."

"Hả?"

"Nói chuyện với tớ như thế này có ổn không? Eun Ji Ho hay Woo Joo In không nói gì về tớ sao?"

Tôi nghĩ thật ngu ngốc khi mình thốt ra những điều như thế này, nhưng dù sao tôi cũng bị đánh thì thà bị đánh trước còn hơn.

Hôm nay tôi sẽ hài lòng trở về nhà vì đã có cuộc trò chuyện khá thành công với Yoo Chun Young, nhưng thực ra chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi, nếu cậu ấy đối xử với tôi lạnh lùng hơn nữa thì cũng không sao. Tuy đó sẽ là một vết thương lớn hơn.

Trên hết, không đời nào Eun Ji Ho hay Joo In, những người chuẩn bị tỉ mỉ và có kỹ năng hành động vượt trội lại không nói gì về tôi.
 
Đúng như dự đoán, Yoo Chun Young chớp mắt, bình tĩnh thốt ra một lời.
 
"Đã nói rồi."

"Nói gì vậy?"

"Không phải chuyện tốt để nghe." 

Thấy cậu ấy nói một cách dứt khoát, tôi nhăn mặt. Tôi không thể biết liệu cậu ấy đang che giấu nội dung vì lợi ích của tôi hay là để bảo vệ Joo In và Eun Ji Ho. Không, xét đến mối quan hệ giữa tôi với cậu ấy bây giờ, chắc chắn là vế sau.

Ngay thời điểm đó. Tôi ho lớn trước những lời tiếp theo.

"Đừng để ý những lời họ nói. Đầu óc họ không được bình thường nên thỉnh thoảng khùng lắm."

"Phụt."

Khục khục, khụ khụ hừm. Sau khi ho lớn đến mức mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ một lúc, tôi gần như ngưng lại một cách khó khăn.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Cổ họng đã trở nên thô ráp vì ho, rồi tôi hắng giọng hỏi.

"Đó là. Hừm. Nó có nghĩa là gì ...."

Tôi ôm gáy bằng một tay mà tiếp lời.

"Ý cậu là cậu sẽ không tin những gì họ nói à? Và cậu thậm chí còn không quan tâm à?"

"Đúng vậy."

"Tại sao? Không, ý tớ không nói rằng cậu nhất thiết phải nghe những gì họ nói, điều đó không có nghĩa là những gì họ nói là đúng. Tớ chỉ nói, sự thật là họ rất thông minh. Mắt nhìn người của họ của cũng rất nhạy bén."

Dù Eun Ji Ho hay Joo In có môi trường phát triển khác thường thì chắc chắn vẫn có một số thiếu sót, nhưng kỹ năng phân tích của họ trong một lĩnh vực nào đó nhất định không cho phép người khác theo kịp. Thành thật mà nói, mỗi khi tôi khó phán đoán thì cuối cùng tôi lại dựa vào khả năng phán đoán của họ. 

Tuy nhiên, Yoo Chun Young chớp mắt vài lần, cất giọng một cách kiên quyết.

"Đó không phải lý do tại sao tớ phải làm theo những gì họ nói."

"Hả?"

"Khi tớ nhận ra rằng việc làm theo lời họ nói là sai lầm thì họ cũng không hối tiếc thay tớ đâu."

Nghe những lời đó, tôi nín thở nhìn Yoo Chun Young. Đúng như dự đoán, lời nói của cậu ấy rất đúng. Hơn nữa là một lời nói rất xuất sắc.
Cậu ấy tiếp tục.

"Cho dù tớ làm theo phán đoán của bản thân hay theo phán đoán của họ, dù sao trách nhiệm cũng là của tớ và hối hận cũng là của tớ. Họ cũng biết điều đó nên dù tớ không nghe lời thì họ cũng không quan tâm lắm. Cũng không can thiệp gì cả."

Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy với ánh mắt lạ lẫm, điều đó như thể cậu ấy đang đối đầu với họ.....

Sau khi nhai những lời ngứa ngáy trong miệng, cuối cùng tôi cũng hỏi.

"Cậu không nghĩ xấu về tớ à?"

"Tớ không ghét cậu."

Những lời đó có phần giống với những lời lần đầu tiên tôi thổ lộ hết lòng với Ban Yeo Ryung. 
Lời nói của cậu ấy tuôn ra một đường thẳng, cùng với đó là đôi mắt xanh như làn sóng.

"Không, tớ lại nghĩ tớ muốn thân thiết hơn."

Tôi ngước mắt lên nhìn vào gương mặt thẳng thắn, không chút dao động của cậu ấy, lúc đó tôi mới có thể mỉm cười nhẹ nhõm hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro