Chương 495

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải là tôi không mong đợi chuyến dã ngoại kết hợp với Ban Yeo Ryung và Tứ Đại Thiên Vương, nhưng tình hình lúc này thực sự rất tồi tệ. Ngày học tập trải nghiệm, tôi tựa trán vào cửa sổ xe buýt, chỉ ngủ chứ không có tinh thần.

Địa điểm học tập trải nghiệm dễ dàng được quyết định là công viên giải trí. Bởi vì càng về sau thì rất ít người đến đó, ngoại trừ năm nhất là còn có động lực đi lại khắp nơi. Ngoài ra, một lý do khác cho việc cả lớp cùng đi công viên giải trí hôm nay chẳng phải là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng sao.

Dẫu sao, vì là buổi trải nghiệm học tập cuối cùng, nên dường như ai cũng đang nghĩ tới việc để lại cho mình nhiều kỷ niệm đặc biệt. Các bạn đã mua những chiếc băng đô kì lạ rồi đeo vào, như vậy ít nhất sẽ có được rất nhiều bức ảnh đặc biệt phải không? Nhưng đối với tôi, tất cả chúng đều vô ích.

Tôi biết rằng nói điều này sẽ hơi bất lịch sự đối với cặp sinh đôi Kim, Yoon Jung In, Lee Min Ah, Shin Seo Hyun và Luda, những người vẫn còn nhớ tôi, nhưng tôi không thể làm gì khác. Không phải vì họ không quan trọng với tôi, chỉ vì họ quá nổi bật ở vị trí tôi đang ngồi.

Mọi người có xu hướng bị ám ảnh bởi những gì họ đã mất hơn là những gì họ đã đạt được. Đặc biệt lần này tôi cảm nhận được sự thật sâu sắc nên rất buồn. Ví dụ, trong buổi tập huấn đầu tiên, Eun Ji Ho đã gọi điện liên tục khi tôi vừa thức dậy hoặc tôi cùng với họ đã chơi cùng nhau ở ký túc xá sau buổi biểu diễn tài năng.

Và chuyến đi ngoại khóa đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi ở trường cấp 3. Những gương mặt vẫn liên tục nhìn nhau và cười từ một khoảng cách không xa dù khác lớp. Cuối cùng chỉ còn lại những ánh đèn nhấp nháy, những bóng đen đột nhiên xuất hiện trong bóng tối.

Khi tôi mơ thấy những thước phim như vậy được trộn lẫn một cách hỗn loạn, tôi đã đến nơi trước khi kịp nhận ra. Kim Hye Hill lay nhẹ cánh tay tôi để đánh thức tôi dậy. 

"Dậy đi nào."

Tôi dụi mắt rồi quay đầu lại.

"Xin lỗi, tớ ngủ nhiều quá rồi.... chắc tại tớ mà các cậu chán lắm."

Nói lí rí như vậy trong miệng, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cấu trúc giống như ngôi nhà bánh quy đầy màu sắc như thể hứa hẹn những ước mơ và hy vọng không chỉ cho trẻ em mà còn cho cả người lớn.

Các nhân vật tượng trưng cho công viên giải trí đang đứng với biểu cảm tươi sáng có phần hơi cường điệu, tay cầm hộp bong bóng xà phòng. Trong mắt tôi, họ có vẻ như đang hăm dọa nếu không cười thì sẽ bị đánh một cái bởi thứ đang cầm trong tay, nhưng dù sao thì tất cả những đứa trẻ nắm tay bố mẹ đi ra cửa chính đều có biểu hiện vui vẻ.

Ưm, tôi không biết lớp 12 sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, tôi cũng xếp hàng, xuống xe buýt.

Tất cả cùng nhau đi tàu mini, đến cổng chính của công viên giải trí, mua vé miễn phí, ngay khi chúng tôi bước qua cổng vào, giáo viên No Min Chan đã tập trung chúng tôi lại một chỗ. Dù đang ở khu vui chơi nhưng thầy ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề quá mức.

"Mấy đứa à. Không còn bao lâu nữa là được tự do rồi, nếu đến chơi mà bị thương thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu? Vì vậy mọi người hãy chú ý an toàn và chơi cẩn thận nhé.....Ai rời chỗ ngồi khi thầy còn đang nói vậy!"

Chủ tịch, đi bắt chúng đi. Yoon Jung In vội vàng lao đến bắt giữ hai nam sinh và một cặp đôi đã bỏ trốn theo lời của giáo viên.

Giáo viên No Min Chan đang xoa trán như đang bị đau đầu, lại cất giọng.

"Được rồi, thầy còn có thể nói gì nữa chứ....Đừng làm gì liều lĩnh, 5 giờ chiều thầy sẽ điểm danh tập thể một lần nên hãy tập trung lại đây. Sau khi rà soát số lượng người, ai muốn chơi thêm thì có thể chơi thêm cũng được. Thầy nghe nói có một cuộc diễu hành vào lúc 7:30 tối, vì vậy những ai muốn xem cũng có thể xem."

Tiếng nói thầy giáo vừa dứt, bọn trẻ reo hò chạy ra ngoài như viên đạn. Nhìn cảnh tượng đó, tôi cười ngặt nghẽo, quay sang cặp sinh đôi Kim như thể đó là điều hiển nhiên.

Tôi chưa quyết định mình sẽ đi cùng ai, nhưng lúc này tôi không còn lựa chọn nào khác. 

Yoon Jung In và Lee Min Ah đã đe dọa sẽ tận hưởng một cuộc hẹn hò như một cặp đôi, còn Luda, không cần phải gì vì tôi đã từ chối lời tỏ tình của cậu ấy. Rồi tôi sửng sốt khi cảm thấy ánh mắt mãnh liệt đổ dồn đến từ cách đó không xa. 

Khi tôi quay đầu lại, không ai khác ngoài Yeo Ryung đang ở đó, chắp tay như đang cầu nguyện và nhìn tôi bằng ánh mắt nhiệt tình. Tất nhiên, phía sau cô ấy là Tứ Đại Thiên Vương đang bao vây như tháp nhọn.

Đặc biệt, Eun Ji Ho và Joo In đã cố gắng hết sức để chuyển hướng ánh nhìn của Yeo Ryung bằng mọi cách khác nhau. Như thể hiện sự không hài lòng bằng cả cơ thể, hay chỉ vào những nơi khác hay tạo ra tiếng động, nhưng ánh nhìn của Ban Yeo Ryung hướng về tôi vẫn nguyên vẹn.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được, nên kéo cánh tay của Kim Hye Hill. Tôi thì thầm nho nhỏ.

"Hye Hill à, mau đi thôi."

Nếu chen chân vào đó, tôi sẽ chết cháy trong ánh mắt, rồi biến thành một con mực khô, hoặc bị coi thành con cá đuối gai độc rồi chết vì áp lực........Có lẽ là cả hai. Tuy nhiên, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ban Yeo Ryung của Kim Hye Hill đột nhiên sáng lên. Hả?

Ngay khi tôi cảm thấy bất an, cô ấy đột nhiên rũ bỏ cánh tay tôi.

"Ở những nơi như thế này thì đi theo số chẵn sẽ tốt hơn nhiều mà? Ý tớ là, như lúc đi tàu lượn hai người một lượt, đặc biệt là sở thích của tớ và anh trai giống nhau."

Điều đó bất ngờ thật. Kim Hye Woo với vẻ mặt đang thắc mắc không hiểu cô ấy đang nói gì khi được Kim Hye Hill chỉ vào, cuối cùng cũng gật đầu.

Dù sao, tôi nhận thấy một điều là cặp sinh đôi Kim rất tinh mắt, chưa kể còn vô cùng nhanh nhẹn. Họ nói to đến mức Ban Yeo Ryung đang đứng hơi xa, cũng có thể nghe thấy. Tôi cất giọng trong bối rối.

"Không, nhưng, vậy tớ đi một mình? Và các cậu không phải số chẵn đâu. Còn có Shin Seo Hyun mà....."

Ngoài ra, tôi nhìn xung quanh, lại ngạc nhiên bởi thực tế người mà tôi nghĩ sẽ ở đó, lại không thấy ở đó. Gì vậy, cậu ấy đi đâu rồi? Họ nói với tôi khi tôi đang gào thét trong lòng.

"Shin Seo Hyun bị Yoon Jung In và Lee Min Ah lôi đi chụp ảnh rồi. Họ nói sẽ lấp đầy toàn bộ cuốn album chỉ với những bức ảnh hôm nay họ chụp."

"Tội nghiệp Shin Seo Hyun. Sao tự nhiên lại bị mấy tên đó bắt chứ."

"Đúng là vậy."

Không. Điên mất thôi. Họ nhéo vào mặt tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi, rồi chỉ về phía sau.

"Hình như bên kia có lựa chọn khác thì phải?"

Một vầng hào quang tỏa sáng sau lưng họ khi họ nói vậy. Tôi biết nó được xuất phát từ mục đích tốt, nhưng đó là một lời đề nghị khó chấp nhận. 

Tôi hít một hơi ngắn, định nói điều gì đó thì cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào lưng mình, tôi sững người nhìn lại phía sau, Yeo Ryung hơi nghiêng đầu, chắp hai tay lại và ngước nhìn tôi với dáng vẻ xinh đẹp đến mức tim tôi muốn rơi ra ngoài.

Cô ấy cố gắng bình tĩnh, nhưng nói bằng một giọng quá lộ liễu.

"Dan à. Đằng kia kìa, tớ nghe mấy cậu nói.......Tụi tớ có 5 người mà."

Tôi liếc nhìn sau lưng cô ấy, trả lời.

"Ha ha, ừm. Nhưng mà...Trong nhóm các cậu có rất nhiều người mà tớ không biết. Những người đó có thể sẽ thấy bất tiện với tớ....."

"Vậy thì dù chỉ có hai người, tớ cũng thích."

Tôi cảm thấy chóng mặt nhẹ khi nhìn thấy Ban Yeo Ryung hét lên và bất ngờ nắm lấy tay tôi. Không, tất nhiên là tôi cũng thích được hai người hơn…… Cũng khá lâu rồi kể từ khi cấp 2, tôi mới cùng Ban Yeo Ryung đến công viên giải trí.

Tôi liếc nhìn Eun Ji Ho và Joo In ở phía sau. Nhưng tôi tự hỏi liệu hai người đó có nghi ngờ và thực sự để cho cậu ấy ở một mình với tôi hay không.
 
Nhưng khi tôi nhìn thấy biểu cảm của Eun Hyung, mặt tôi trở nên cứng đờ lại. A, Eun Hyung trông có vẻ ủ rũ phải không?

Eun Hyung là người bộc lộ rất rõ ràng! Không, tôi không biết có phải vì tôi là người đứng bên cạnh quan sát một cách sống động tất cả mọi thứ về suy nghĩ của họ bắt đầu như thế nào, họ tiến triển đến đâu và họ đã đạt kết cục ra sao hay không.

Dù sao thì, nhìn thấy sắc thái rõ rệt của cậu ấy, tôi không thể đi với Yeo Ryung một mình được. Cuối cùng, tôi nắm chặt tay hét lớn.
 
"Yo, được thôi! Chỉ cần các cậu chấp nhận! Tớ sẽ cố gắng hết sức." 

Ngay khi tôi phát biểu ý kiến của mình, Yeo Ryung rất vui mừng như thể đang chiến thắng bầu cử.
 
Tôi cố gắng phớt lờ cái nhìn chằm chằm đang dán chặt vào má mình, chỉ biết lẩm bẩm. Dù vậy vẫn có hai người muốn tôi tham gia nên chiếm đa số.

Tất nhiên, chúng ta hãy nhẹ nhàng bỏ qua sự thật rằng điều này không có ý nghĩa gì đặc biệt ở điểm có hai người phản đối. Và tôi khoác tay Ban Yeo Ryung cùng bước đi.

"Vậy chúng ta đi lấy bản đồ trước đi!"

"Ừm."

Tứ Đại Thiên Vương theo sát phía sau chúng tôi.

****

Lần đầu tiên đụng vào xe bumper điện cũng dễ thương, hoặc là cho đến trò chơi cốc xoay cũng khá ổn. Vấn đề là từ khi Ban Yeo Ryung bắt đầu tăng độ khó của các trò chơi.

Mãi đến lúc đó, tôi mới nhớ ra mình đã ở bên Ban Yeo Ryung lâu như vậy, nhưng chúng tôi chưa hề đi công viên giải trí cùng nhau kể từ một lần hồi cấp 2. Cô ấy là một người đam mê các trò chơi cảm giác mạnh.

Rõ ràng là thần kinh vận động của Ban Yeo Ryung đã bị hỏng ngay từ đầu. Hay thần kinh vận động của Ban Yeo Ryung quá xuất sắc, nên cô ấy hoàn toàn không có cảm giác chóng mặt như tôi? Thôi được rồi, cứu tôi với..... 

Ngoài ra, có một người đã tuyên bố rời đi chưa đầy ba lần, đó không ai khác chính là Eun Ji Ho.
 
Cậu ấy thờ ơ buột miệng với khuôn mặt lạnh lùng rằng trọng lực của thế giới không liên quan gì đến tôi, và chứng say tàu xe cũng không liên quan gì đến tôi.

"Tớ không thích mấy cái này. Như kiểu ném người vào máy giặt rồi vắt ra ngoài." 

"Sao vậy! Vui lắm mà."

"Vì không vui nên mới vậy chứ sao?"

Nói như vậy, không phải là cậu ấy thực sự chóng mặt hay sợ hãi mà chỉ là biểu hiện của sự không thú vị mà thôi.

Che nửa miệng, tôi nói: 'Tôi muốn hoán đổi thần kinh vận động với Eun Ji Ho......'

Tôi đã thay đổi suy nghĩ sau khi nhìn lại muộn màng phía bên cạnh. Không, người phải đổi thần kinh vận động là hướng này mà.

Eun Hyung có vẻ khá say tàu xe, khác với vẻ ngoài, cậu ấy đang đứng chống một tay vào đèn đường với vẻ mặt đang cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Tôi đoán thần kinh vận động và chóng mặt không liên quan gì đến nhau lắm. Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, Yeo Ryung phát hiện ra, lo lắng hỏi.

"Eun Hyung à, cậu không sao chứ? Hình như cơ thể không được khỏe thì phải."

"Hửm. Không sao đâu. Không sao. Chỉ là....."

Eun Hyung dường như không muốn nói với Yeo Ryung rằng cậu ấy không thể chơi được trò chơi cảm giác mạnh. Tôi hiểu được tâm trạng của cậu ấy. Vì Yeo Ryung cực kỳ phấn khích như vậy, nên cậu ấy không muốn làm hỏng bầu không khí.

Và tất nhiên Ban Yeo Ryung, người vô cùng không nhạy bén về ý thích của người khác đã tin vào những gì cậu ấy nói.
 
"Vậy tiếp theo là cái đó!"

Mặt Eun Hyung lại tái nhợt khi cô ấy nói điều đó đồng thời chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc cao nhất thế giới.

Nhìn hai người họ, tôi thoáng nghĩ. Eun Hyung, cậu đổ trước là lỗi của ai chứ? Tiếp theo, tôi đột nhiên giơ tay lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

"Tớ nghỉ ngơi một chút được không? Hiện tại tớ đang mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần....."

Yeo Ryung phải biết rằng lý do tôi đi cùng trên chuyến tàu Viking và Blue Dragon là vì tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Thêm vào đó, trong trường hợp của Viking, cô ấy luôn ngồi ngay hàng ghế đầu tiên ở phía sau, cậu nên biết việc này vĩ đại với tôi như thế nào, người luôn chỉ ngồi ở giữa. Nhưng bây giờ tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Hơn nữa, đây là tàu lượn siêu tốc cao nhất thế giới nên tôi tuyệt đối không thể đi được. Những cái đại loại thế.

Thế rồi Yeo Ryung khóc một lúc, dường như đang giằng co giữa tôi và trò chơi mạo hiểm.

Không, mình chỉ ở đây một chút thôi cũng đâu có biến mất đâu. Trong lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, cuối cùng Ban Yeo Ryung lên tiếng với khuôn mặt u ám.

"Vậy thì tớ sẽ đi thêm vài lần nữa.....thực sự, chỉ thêm 3 lần nữa thôi, chờ tớ nhé."

"Được rồi, ừm. Đi cẩn thận nhé. Tớ sẽ nghỉ ngơi hoặc đi loanh quanh."

Sau khi Yeo Ryung biến mất với vẻ mặt ủ rũ, chỉ còn lại hai người là tôi với Eun Ji Ho giữa công viên giải trí.

Yoo Chun Young liếc nhìn về hướng này vài lần, như cậu ấy khá quan tâm đến tôi, nhưng cuối cùng cũng đi theo Ban Yeo Ryung.

Tôi vươn vai, hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm. Được rồi, vậy lần này....Ngay khi đút hai tay vào túi, nhanh chóng xoay người lại, bỗng giọng nói của Eun Ji Ho vang lên. 

"Đi đâu vậy?" 

"Tớ biết cậu không muốn nhìn thấy mặt tớ nên định rời đi trong im lặng."

Cậu có nhất thiết phải bắt tôi nói ra điều này không? Nghĩ vậy tôi quay lại nhìn. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nói thêm.

"Người ghét tớ là cậu nhưng tớ sẽ người rời đi. Vì tớ có tấm lòng rộng lượng hơn cậu."

"Mắc cười quá. À, thì ra là vậy."

Eun Ji Ho ném nó như vẻ không đáng kể. Mắc cười hả? Cuộc tấn công tâm đắc mà tôi đã chuẩn bị từ lâu? Cậu ấy nói ngay khi tôi uốn cong chân mày.

"Những lời nói trước đây của cậu là thật lòng chứ?"

"Gì cơ?"

"Nói rằng đừng nhầm lẫn về những hành động cậu làm với chúng tôi không phải để tiếp cận."

Tôi nhìn cậu ấy một lúc trước khi trả lời.

"……Ít nhất không liên quan đến chuyện bật cười khi nhìn thấy cậu và vụ tai nạn."

"Vậy có nghĩa là cậu muốn thân thiết chúng tớ hơn."

Tôi chưa kịp trả lời, thì cậu ấy lười biếng chỉ vào thái dương đáp.

"Tớ vẫn không nghĩ mình đã nói gì sai với cậu. Biết tại sao không? Có vô số người đã nhìn chúng tớ với ánh mắt đó. Sau khi chúng tớ tụ tập lại thì ngày càng có nhiều người hơn, và cậu nghĩ bao nhiêu người trong số họ sẽ gây hành động gì đó điên rồ để thu hút sự chú ý?"

"......"

"Tớ không thể làm gì khác ngoài việc nghi ngờ cậu. Nếu không thì cậu đừng nhìn chúng tớ với ánh mắt như vậy là được."

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ấy, kẻ đang cắm con dao găm vào tôi với vẻ mặt hoàn toàn vô tội, cuối cùng tôi quay lại. Lúc đó cậu ấy lại nói.

"Đi đâu vậy? Nếu cậu đi, tớ sẽ bị Ban Yeo Ryung thẩm vấn."

Tôi dừng lại lần nữa, nhìn cậu ấy với ánh mắt khó hiểu, rồi hỏi.

"Gì cơ?" 

"Được rồi, khoảng ba lần thì tốt. Nghe nói Ban Yeo Ryung cũng đi cỡ đó rồi quay lại. Cậu và tớ cũng ba ​​lần. Chúng ta cũng đi như thế rồi quay lại."

Và cậu ấy nâng cằm nói thêm.

"Cậu nói là muốn thân thiết hơn mà? Tớ đang cho cậu cơ hội đó. Dù sao thì cũng có cơ hội rồi nên hãy cố gắng lên nhé."

Cậu ấy nói câu đó với vẻ rất xui xẻo và thái độ kiêu ngạo, tôi muốn đánh cậu ấy nhưng lại không thể. Bởi vì ngay cơ hội nhỏ cậu ấy cho tôi cũng rất khẩn thiết.

Trong lúc tôi nắm chặt tay mà chỉ gật đầu, Eun Ji Ho nhìn tôi và chỉ cười nhàn nhã như là cậu ấy đã mong đợi điều đó từ tôi. 

Rồi cậu ấy hỏi. 

"Đi đâu đây?"

"Chờ chút…."

Để che giấu cảm xúc dâng trào của mình, tôi cố tình chỉ vào một nơi bất kỳ nào đó. Eun Ji Ho nhìn tôi với vẻ nằm ngoài dự đoán.

"Thật sự không sao chứ? Vậy, được rồi. Đi thôi."

Tôi bắt đầu đi bộ theo cậu ấy, suy nghĩ lại trong lòng. Sao lại hỏi là có sao không chứ? Từ khi nào mà cậu quan tâm đến tình trạng của tôi vậy. Chính xác vài phút sau đó, tôi mới hiểu ý của Eun Ji Ho. Cái tôi chọn mà không nhìn, không gì khác là Gyro Drop.

* Gyro Drop: trò chơi rơi tự do của Hàn Quốc ở độ cao 70m với tốc độ rơi 100km/h

Eun Ji Ho biết rằng tôi không giỏi chơi các trò chơi cảm giác mạnh thông qua biểu hiện của tôi ở Viking và các trò chơi khác. Ngoài ra, tôi cũng mắc chứng sợ độ cao nhẹ. Nhưng chắc hẳn khá ngạc nhiên khi tôi chọn cái này.

Tôi dựng tượng khóc khi nhìn vào hàng dài trước mặt. Gyro Drop là một trò chơi giải trí phổ biến nên tất nhiên là hàng người xếp hàng khá dài. Nếu dài cỡ này thì có thể viện cớ như: 'Tớ tò mò nên muốn chơi thử, nhưng mà hàng dài hơn tớ nghĩ nhỉ, vậy quay về thôi!' không phải sao?

Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, Eun Ji Ho vượt qua đám đông, đi thẳng qua cửa mà không cần phải xếp hàng. Phải đến lúc đó tôi mới nhận ra. Đúng rồi, cậu là người vượt đỉnh của tất cả trò chơi mà!

Tôi quên mất rằng công viên giải trí này thuộc sở hữu của Tập đoàn Hanul. Trên thực tế, cho đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã có thể đi tất cả các chuyến mà không phải chờ đợi khi nhân viên ở đó chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Eun Ji Ho.

Tôi không do dự chút nào mà lên thẳng chiếc ghế màu xanh và tay cầm màu trắng được sơn màu quá phóng đại, chỉ run rẩy một bên chân.

Không được, nếu tỏ ra hoảng hốt ở đây thì sẽ nghe những lời như 'Cậu lại giở trò để thu hút sự chú ý à?' Bình tĩnh nào. Khi thanh an toàn được kéo xuống, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy hơn.

Cuối cùng cũng không thể vượt qua nỗi sợ hãi, tôi quay lại nhìn Eun Ji Ho.

"Này, Eun Ji Ho. Cậu có biết......bao nhiêu vụ tai nạn tháp rơi tự do chưa?"

Khi tôi nói chuyện với cậu ấy, người đang tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu ấy ngoan ngoãn trả lời.

"Cho dù tớ có thông minh đến đâu, liệu tớ có còn ghi nhớ những thứ như thế không? Ngay cả Woo Joo In cũng sẽ không ghi nhớ những thứ như thế... Hơn hết, tớ biết nó không tồn tại ở công viên giải trí này."

"Vậy à? Vậy thì chúng ta có thể là team đầu tiên không?"

"Bây giờ cậu đang biểu tình trước mặt tớ vì có ác cảm với tập đoàn chúng tôi sao?"

À, công viên giải trí này thuộc sở hữu của tập đoàn nhà Eun Ji Ho nên việc cậu ấy nghĩ như vậy là điều đương nhiên.

Ngay lúc tôi mở miệng định nói không phải, thiết bị từ từ bắt đầu bay lên kèm theo tiếng lạch cạch. Á. Tôi cảm thấy chóng mặt khi nó đang di chuyển nhanh chóng rời xa mặt đất. 

Cuối cùng, toa xe đã lên đến đỉnh và dừng lại một lần nữa cùng với tiếng lách cách. Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió lớn thổi tóc tôi bay mạnh vào má.

Khung cảnh trên cao choáng váng mà tôi nhìn thấy ngay trước khi nhắm mắt để lại một tàn tích trong mí mắt. Chẳng mấy chốc, toa xe bắt đầu rơi nhanh chóng, cùng với cảm giác rùng mình dọc sống lưng. Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu la hét.

"Áaa!"

Có vẻ như Eun Ji Ho cũng nhận ra rằng đó không phải là tiếng hét của niềm vui, mà là tiếng hét gần với tiếng gào thét. Từ bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy hỏi một cách hoang đường xen lẫn trong gió.

"Rốt cuộc tại sao cậu lại rủ chơi trò này?"

Tôi vừa khóc vừa trả lời.

"Cậu đúng là xui xẻo....."

"Cậu tưởng vì gió thì tớ sẽ không nghe thấy gì nên mới nói linh tinh đúng không?"

"Hức. hức. Tớ không biết nữa. Tại cậu đó......"

"Tớ cho cậu cơ hội làm thân chứ không phải cơ hội để chửi thề."

Trong khi tôi gần như khóc nức nở, thanh an toàn cuối cùng cũng được tháo ra.

Tôi bước ra khỏi thiết bị với những bước đi run rẩy như một con cừu non mới sinh. Cuối cùng, Eun Ji Ho tặc lưỡi và rồi đỡ tôi.

Cậu ấy nói nhỏ.

"Có rất nhiều cách, thiệt tình.... "

"Tớ chưa chết mà đã nhìn thấy thiên đường...."

"Trong khi đợi cậu bình tĩnh lại, tớ sẽ quay lại hội Ban Yeo Ryung. Hay là từ bỏ các trò chơi khác."

Eun Ji Ho nói như vậy, đỡ tôi ngồi trên băng ghế. Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi đã không còn sức lực để nằm sấp và không kịp thở.

Sau vài phút, cuối cùng tôi cũng lấy lại được sức lực, ngẩng đầu lên. Tôi nói và hét lên với một giọng khàn khàn.

"Không được.... Cậu đã nói là 3 cái mà. Giữ lời hứa nhé."

"Chơi không giỏi mà còn bị ám ảnh gì chứ?"

Tôi phớt lờ Eun Ji Ho, người nói như không hài lòng, thế rồi tôi bắt đầu lục lọi tờ bản đồ.

Dù sao thì cậu ấy cũng là người cố gắng giữ lời dù có chuyện gì xảy ra, dù không hài lòng thì cũng phải lắng nghe tôi.

Sau đó, một cái gì đó đột nhiên đập vào mắt tôi.

Tôi dừng lại khi đang lục lọi tờ bản đồ. Tôi chăm chú nhìn vào một nơi, lại ngâm nga trong miệng.

Đúng rồi, chất lượng chắc chắn không thể so sánh được với những nơi tôi đã từng đi trước đây. Dù vậy, môi trường cũng gần giống nhau .....

Không biết chừng có thể làm sống lại một chút ký ức. Trên thực tế, tôi chưa từng thấy dấu hiệu nào cho thấy những ký ức của họ có thể quay trở lại ngoài việc Ban Yeo Ryung, Yoo Chun Young và Eun Hyung có thiện cảm vô cớ với tôi. Dù vậy vẫn tốt hơn là chưa thử.

Thế rồi tôi ngẩng đầu lên trước câu hỏi đột ngột bay đến.
 
"Chọn xong chưa?" 

"Ừ. Đi thôi, cái này nè."

Tôi kiên quyết gật đầu, đưa tờ bản đồ và chỉ vào một chỗ. Eun Ji Ho ngay lập tức cau mày, tỏ vẻ kỳ lạ khi nhìn thấy nó. 

Cậu ấy không phản đối thẳng thừng nhưng đã nói như thế này.

"Nhìn có vẻ không như vậy, mà cậu toàn chọn mấy cái kỳ cục thôi."

Và cậu ấy cầm bản đồ, bắt đầu đi trước. Tôi nắm chặt tay, ngoan ngoãn theo sau cậu ấy với vẻ mặt căng thẳng.

Cậu ấy cũng sẽ như vậy thôi, vì trò chơi mà tôi chỉ định chính là 'Ngôi nhà ma'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro