Chương 506

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các cậu vừa đi đâu về vậy? Cả hai cậu và Eun Ji Ho."

Ngay khi tôi bước vào phòng, Yeo Ryung hỏi với vẻ mặt nhăn nhó. Tất nhiên, ý nghĩa của nó không phải là 'Sao cậu dám hẹn hò với người đàn ông của tôi?' như những nhân vật nữ chính của tiểu thuyết mạng khác. Thay vào đó, nó gần giống như 'Sao cậu lại như vậy.....?' tôi chỉ biết cười ngượng ngùng.

"Vì các cậu đều ngủ hết rồi nên tớ đi xem các phòng khác."

"A."

Thế rồi, Yeo Ryung ngay lập tức đỏ mặt như đang xấu hổ. Cô ấy vuốt ve đôi tai lộ ra giữa mái tóc đen của mình, rồi nói.

"Thật ra tối qua tớ ngủ hơi muộn...."

Vào lúc đó, Eun Ji Ho bất ngờ chen vào.

"Tớ thấy Ban Yeo Ryung biến mất khỏi phòng chat lúc 10 giờ tối qua."

"Này!"

Ban Yeo Ryung nổi giận đùng đùng. Giữa lúc mỉm cười trước cảnh tượng đó, tôi liếc nhìn Eun Ji Ho với ánh mắt hơi chán chường.

Chẳng lẽ cậu ta thực sự có thể hành xử một cách tự nhiên như vậy bất chấp những chuyện vừa xảy ra sao? Mặc dù, tôi là người ra lệnh cho cậu ta cư xử như thế này.

Suy cho cùng, sứ mệnh không thể thành công nếu chỉ có sự nỗ lực của một người. Trong khoảng một giờ sau đó, Yoo Chun Young và tôi liên tục ré lên, ngoài ra còn làm những cử chỉ ngại ngùng nhiều lần. Mọi người đã thức dậy, đang tập trung vào việc học đều nhìn phía tôi đầy bối rối.

Cuối cùng Joo In nhíu mày hỏi. Trong tay cậu ấy là chiếc bút sắc lẹm đang xoay vòng.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?"

"......."

Tôi và Yoo Chun Young nhanh chóng quay đầu về hai hướng khác nhau mà không nói một lời. Sau đó, Joo In vừa tựa cằm vừa nghiêng đầu hỏi.

"Hừm, thật kỳ lạ. Eun Ji Ho rõ ràng là một trong hai người đã biến mất từ ​​lâu, nhưng tại sao thực tế lại có chuyện gì đó xảy ra với hai cậu nhỉ?"

Và đôi mắt vàng của cậu ấy chiếu thẳng vào Yoo Chun Young, rồi hỏi một lời như thế này. Tất nhiên, rõ ràng mục đích của cậu ấy đang nhắm đến tính cách thẳng thắn của Yoo Chun Young.

"Cậu đã làm gì nào? Chun Young à."

"Tớ đã tỏ tình."

"Phụt."

Tôi đã phun ngụm nước cam mà tôi đang uống để làm dịu cổ họng nóng rát của mình. Khoảnh khắc Eun Ji Ho nhìn thấy điều đó, cậu ấy nhanh chóng di chuyển ghế của mình ra xa tôi khoảng một gang tay.

Vâng, cậu sạch sẽ còn tôi bẩn thỉu, đồ khốn nạn....Trong khi tôi đang phàn nàn, Joo In lại hỏi Yoo Chun Young.

"Cái gì cơ?"

Kể cả Joo In của thiên hạ cũng phải ngạc nhiên vì điều này. Cũng đúng, Yoo Chun Young không phải là kiểu người dễ dàng mở lòng với những người mà cậu ấy mới gặp chưa được bao lâu, nhưng lại bất ngờ tỏ tình với một cô gái mới quen dạo gần đây?

Những người duy nhất không ngạc nhiên ở đây là Eun Ji Ho - người đã xem cảnh tỏ tình được đề cập, và Eun Hyung - người dường như đã biết từ lâu.

Không, khoan đã. Cậu biết hả? Vậy thì ít nhất cũng phải nhá một chút chứ! Tôi thực sự không biết gì cả, cứ tưởng bị rớt gan ra ngoài luôn đó!

Trong lúc tôi hiếm khi oán trách Eun Hyung, một âm thanh u ám phát ra từ hướng chéo. Tôi vô thức nhìn về hướng đó mà không kịp suy nghĩ, rồi ngã ngửa ra ghế mà thở gấp.

"Gì cơ, Yoo Chun Young? Ai làm gì?"

Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, Ban Yeo Ryung đã đứng thoắt dậy, dùng cả hai tay giữ lưng ghế. Mặc dù có vẻ như không tốn sức là bao, nhưng bánh xe của chiếc ghế đã nổi lơ lửng trong không trung.

Cô ấy nói với đôi mắt mơ mơ màng màng.

"Hãy nói người tỏ tình của cậu là Eun Ji Ho đi. Rồi tớ sẽ cứu mạng cậu. À không, tớ có thể chúc phúc cho cậu mà...... và tớ cũng sẽ là phù rể trong đám cưới của cậu nữa."

"Tất nhiên là Ham Dan I rồi."

Yoo Chun Young nói một cách thẳng thắn như cậu ấy không muốn tưởng tượng một điều như vậy dù chỉ là trong mơ.

Rồi chiếc ghế bắt đầu bay lên cao hơn như Gyro Drop. Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi nhanh chóng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi hét lên đồng thời vội vàng nắm lấy gáy của Yoo Chun Young, người vẫn ngồi yên không nhúc nhích cho đến lúc này.

"Hai tớ sẽ nói chuyện một lát rồi quay lại nhé!"

"Dan à! Nguy hiểm lắm!"

Tôi đóng cửa lại, để lại Ban Yeo Ryung đang khẩn thiết hét lên như Yoo Chun Young là một loại vũ khí sinh học nào đó. Khi cửa trượt đóng lại hết cỡ, nó phát ra một tiếng cách nhỏ.

Thế rồi tôi mới nhìn lại Yoo Chun Young.

"Vậy thì chúng ta nói chuyện một lát nhé? Tất nhiên là không phải ở đây, mà là một nơi nào đó vắng vẻ....."

"Được thôi."

Tôi đã khóc trong lòng trước câu trả lời bình thản trở lại.

Thực ra tôi không định làm như này đâu. Mặc dù vậy trong lúc học, tôi đã dành thời gian nghiên cứu và sắp xếp lại những suy nghĩ của mình về những điều tôi sắp nói.

Khác với Yoo Chun Young và Eun Ji Ho, tôi không phải là người có thể nói ngay những gì tôi nghĩ. Hơn nữa, hôm nay tôi đã dùng hết năng lượng của mình để nói chuyện với ai đó chỉ bằng việc cãi nhau với Eun Ji Ho.

Tôi không khỏi than vãn trong lòng. Tôi thở dài, đi xuống tầng cùng cậu ấy.

*****

Nói thật thì khi đến nhà Eun Ji Ho, tôi nghĩ sẽ bất tiện vì sân vườn quá rộng nhưng trong trường hợp này, đó lại là một lợi thế. Yoo Chun Young cùng tôi tản bộ quanh vườn, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Đây thậm chí còn không phải là một lối đi dạo nên tôi không biết nó được làm ra để làm gì. Nó có phải dành cho khách không? Hay là dành cho những nhân viên gặp khó khăn trong việc di chuyển quanh khu vườn rộng lớn này hàng ngày? Mà sao cũng được, miễn là phong cảnh đẹp là được rồi. Nghĩ vậy, tôi ngơ ngác nhìn những đám mây bồng bềnh trôi lơ lửng trên bầu trời.

Vào lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên cạnh tôi. Tôi chỉ đảo mắt trong khi nhìn thẳng về phía trước.

"Tớ không mong câu trả lời ngay lập tức."

"A."

"Không cần trả lời cũng được."

Nói xong, Yoo Chun Young đặt khuỷu tay lên đầu gối, rồi chống cằm. Cậu ấy vùi môi vào lòng bàn tay, nói với một giọng như đang lẩm bẩm.

"Tớ đã cố gắng thận trọng hơn một chút, nhưng khi nghe Eun Ji Ho nói thì tớ lại nổi giận. Không kiềm chế được."

"Ừm."

Tôi nói nhỏ nhẹ, và rồi nhanh chóng bật cười khúc khích. Yoo Chun Young nhìn tôi đầy thắc mắc trước tiếng cười đột ngột.

"Tớ cảm thấy thật lạ khi biết rằng cậu đã thận trọng."

"À... "

"Nhưng chắc là cậu đã thận trọng mỗi khi nói đến những điều cần thiết.....Không, có lẽ cậu sẽ thận trọng. Đúng vậy."

Tôi vừa nói vừa hồi tưởng lại những gì cậu ấy nói khi chiến đấu với Eun Ji Ho tại đại hội thể thao mùa hè năm ngoái.

Hồi đó, cậu ấy đã nói rõ sở dĩ suốt 2 năm cậu ấy không tỏ tình với tôi là dù cậu ấy làm vậy thì tôi cũng không chấp nhận. Có sự khác biệt lớn giữa việc 'không chấp nhận' và 'không chấp nhận' một lời tỏ tình.

Vào lúc đó, có lẽ thay vì vui mừng khi nhận được lời tỏ tình của cậu ấy thì tôi lại thấy lo lắng, tự hỏi liệu đây có phải là một âm mưu nào đó trong tiểu thuyết hay không.

Nhìn thấu sự việc như thế, rõ ràng cậu ấy đã biết rõ về tôi. Đến mức quá đáng.

Và tôi chỉ biết cười cay đắng. Tuy nhiên, bây giờ tình huống không thể vui mừng vì lý do hoàn toàn khác với điều đó, mà đã trở nên phức tạp.

Lúc đó, Yoo Chun Young đang nhìn chằm chằm nụ cười của tôi, lại nói.

"Tớ biết mà. Dù bây giờ tớ có tỏ tình thì cậu cũng không chấp nhận đâu."

"Hả?"

"Người mà cậu thích, không phải tớ mà."

Yoo Chun Young nói thêm với một giọng nói cứng nhắc.

"Đó không phải là Lee Luda, cũng không phải Lee Seo Jin."

Cuối cùng cậu ấy ngẩng đầu lên hỏi.

"Người mà cậu thích, Eun Ji Ho?"

"Ơ.... "

"Sao tên đó lại không biết......?"

Cậu ấy vừa nói vừa rũ mái tóc màu xanh đậm xõa xuống trán, tôi lại choáng váng một lúc. Cuối cùng tôi lẩm bẩm với nụ cười trống rỗng.
Thực ra, mỗi khi tôi nghĩ đến điều gì đó, nó đều viết lên trên trán tôi phải không? Vậy là trên thế giới này ai cũng đọc được, nhưng từ trước đến nay mọi người đều giả vờ như không biết phải không?

Nếu không, thì làm sao mà thế được? Nghĩ đến đó, cuối cùng tôi dùng hai tay che mặt, cúi đầu xuống. Không như vậy, thì làm sao có thể như thế được....

Tôi liên tục nghe thấy giọng nói yếu ớt của Yoo Chun Young đang lẩm bẩm bên cạnh.

".....Có nhất thiết phải thích Eun Ji Ho không? Thằng nhóc đó, là sếp tốt thì không biết sao, có lẽ không phải là bạn trai tốt."

Và cậu ấy nói thêm một chút. 'Cũng đúng, nếu có thể lựa chọn thì sẽ không như thế này đâu'. Mãi đến lúc này tôi mới ngẩng đầu lên hỏi lại trong lúc lắng nghe câu nói chứa đựng đầy sự chắc chắn của cậu ấy.

"Là sếp tốt à, nói gì thế hả? Với tư cách là sếp, tớ cũng thấy không hay lắm..."

"Nếu tớ làm vừa phải, tớ sẽ không đủ khả năng để tự sửa lại và tạo ra kết quả hoàn hảo."

"A."

"Thật thoải mái khi chúng tớ ở cùng nhóm. Cậu ấy nói rằng không thể xem báo cáo của nhóm mình như thế này, nên cậu ấy đã tự mình sửa nó."

Tôi bật cười lần nữa. Yoo Chun Young thản nhiên kể những câu chuyện làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy, thực sự là Yoo Chun Young mà.

Và tôi mở miệng.

"Ừm, cậu nói đúng. Nếu có thể lựa chọn thì tốt biết mấy...."

Nếu đúng như vậy thì trên thế giới sẽ không có ai phải chịu nỗi đau không đáng có như vậy..... có lẽ hầu hết tiểu thuyết trên thế giới đã không ra đời, kể cả tiểu thuyết trên mạng.

Giây phút tôi đang chống cằm mà lẩm bẩm, tôi lại ngẩng đầu lên, và rồi cảm thán trước lời nói bay đến.

"Tớ không nghe từ đầu đến cuối, nhưng có vẻ Eun Ji Ho đã gợi ý cái gì đó cho cậu thì phải."

"À, ừ."

Tôi ngoan ngoãn trả lời vì thấy có lỗi khi lôi kéo cậu ấy vào cuộc trò chuyện mà không liên quan gì.

Rồi cậu ấy tiếp tục.

"Hình như Eun Ji Ho đã đề nghị hẹn hò với cậu một thời gian. Phải không?"

"Cỡ đó thì có thể nói là đã nghe từ đầu đến cuối được không..... Hay là cậu có thuật đọc suy nghĩ à?"

Đó không chỉ là lời nói ở hành lang mà còn từ nhà kho có piano, không thể nào lôi nó ra như này, trừ khi nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Yoo Chun Young thong thả đáp lời.

"Tớ biết rõ cậu ấy vì chúng tớ đã ở cạnh nhau rất lâu rồi."

Và cậu ấy tiếp lời.

"Thời gian đề nghị có lẽ cho đến khi tốt nghiệp."

"Sao cậu biết đến cái đó?"

Có phải cậu đã xem CCTV được lắp đặt trong nhà kho không? Vào lúc tôi không khỏi không nghĩ đến những câu hỏi kiểu đó, Yoo Chun Young nói lại một cách rõ ràng.

"Bởi vì Eun Ji Ho đã có vợ sắp cưới rồi."

"....."

"Chưa đính hôn nhưng đã được chỉ định làm vậy."

Tôi không thể che giấu cảm xúc trong giây lát mà đã để lộ biểu cảm tối tăm. Yoo Chun Young nhìn tôi, tiếp tục nói.

"Tớ không biết ý kiến của Eun Ji Ho được phản ánh bao nhiêu trong cuộc đính hôn đó. Cậu ấy không nói nhiều về chuyện đó trước mặt bọn tớ....và mối quan hệ giữa tớ và vợ sắp cưới của cậu ấy, cũng không tốt lắm."

Và khi nhìn thấy cậu ấy thoáng nhíu mày, nói thêm rằng 'Chỉ là, tính cách không hợp nhau' thì đầu tôi nảy ra dòng chảy suy nghĩ về một người.

Thế rồi tôi cắn môi. Tất nhiên trong thế giới không có tôi, việc cô ấy sát cánh với Eun Ji Ho là lẽ tự nhiên.

Nếu có ai hỏi về người đủ tư cách hơn để đứng cạnh Eun Ji Ho, tôi hay cô ấy, thì rõ ràng trong số 100 người thì tất cả đều đồng loạt bỏ phiếu cho cô ấy hơn là tôi. Kể cả trước khi thế giới thay đổi.

Giây tiếp theo, tôi giật mình, rồi nhanh chóng lắc đầu. Không đâu, không phải là vấn đề về tư cách để xem ai sẽ ở bên cạnh mà....

Lý do để ai đó ở bên cạnh Eun Ji Ho là chỉ cần Eun Ji Ho thích người đó là đủ. Nếu tôi nghĩ về nó theo cách đó, thì tôi thậm chí không thể làm bạn với những đứa trẻ này.

Cho đến bây giờ, tôi đã bị chỉ trích về việc phân loại tư cách theo cách đó trong vài năm và thật thảm hại khi tôi nhanh chóng quay trở lại như trước sau khi nghe một vài lời cay đắng từ Eun Ji Ho.

Sau khi xoa khóe mắt bằng mu bàn tay, tôi lại ngẩng đầu lên trước lời nói tiếp theo của Yoo Chun Young.

"Làm gì đây? Mối quan hệ giữa Eun Ji Ho và vợ sắp cưới là như thế nào?"

"........"

"Cậu có muốn tự kiểm tra không?"

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt Yoo Chun Young, cuối cùng đã gật đầu. Tôi cần phải kiểm tra xem liệu Eun Ji Ho có thích cô ấy hơn tôi hay không. Trên thực tế, nếu nhìn vào lời đề nghị hẹn hò trước khi tốt nghiệp thì có vẻ Eun Ji Ho không có cảm xúc gì đặc biệt nào với cô ấy cả.

Nhưng nếu không phải thế thì...... Tôi nắm chặt nắm đấm đặt trên băng ghế. Kể cả vậy thì sao? Tôi có thể từ bỏ Eun Ji Ho được không?

Dường như có ngọn lửa đen tụ dưới lồng ngực đang bốc cháy, đang dần dần rung chuyển.

Eun Ji Ho, làm sao cậu có thể kiên định thích một người lâu như vậy, một người thậm chí còn không hề tỏ ra thích cậu, thậm chí không tin vào cảm xúc thật của cậu?

Làm sao cậu có thể che giấu những cảm xúc vô vọng như thế?

'Điều khiến tớ khổ sở nhất lúc này, tớ sợ rằng tất cả những gì tớ làm với ý nghĩ ưu tiên lại chỉ là những rắc rối, phiền toái đối với cậu, thà không có chúng sẽ tốt hơn. Không, rõ ràng là như vậy.

Tớ xin lỗi.'

Làm sao cậu có thể bình tĩnh nói những lời đó với tớ mà không khóc?

Tôi hoàn toàn không thể hiểu được.

Tôi không thể hiểu được..... Tôi lẩm bẩm, đặt bàn tay đang nắm chặt lên trán, một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng đầu lên.

Tôi quay lại nhìn Yoo Chun Young, rồi hỏi.

"Yoo Chun Young, tớ biết cậu đang rủ tớ đến bữa tiệc với tư cách là bạn cặp của cậu. Nhưng, điều đó có ổn với cậu không?"

Yoo Chun Young hỏi lại bằng ánh mắt không có cảm hứng.

"Sao lại hỏi 'Có ổn không'?"

"Cậu nói là cậu thích tớ....nhưng cậu lại ngỏ ý muốn giúp tớ như thế này, vậy cũng không sao chứ. Để tớ kiểm tra mối quan hệ giữa Eun Ji Ho và hôn thê của cậu ấy....."

"Tớ không rủ cậu đến bữa tiệc là để giúp cậu."

"Nếu vậy thì?"

Yoo Chun Young trả lời mà không hề chớp mắt.

"Tớ đưa ra lý do đó, vì phải như thế thì cậu mới quyết tâm đến bữa tiệc. Lý do thật sự là vì tớ muốn đi cùng cậu."

"Sao....."

Tôi há hốc mồm, nhanh chóng quay đầu lại.

Dù sao thì Yoo Chun Young thật sự, không ai có thể thắng được một cú ném thẳng......Tôi lẩm bẩm, giấu đi đôi má nóng bừng của mình, ngay sau đó giọng nói của cậu ấy lại vang lên.

"Và, dù sao cậu cũng sẽ tiếp tục bận tâm trừ khi cậu tự mình kiểm tra điều đó."

"Ừ."

"Vậy thì cậu sẽ không thể tập trung được nhiều khi có tớ ở bên cậu."

Tôi ngước đôi mắt ngơ ngác lên, lại nhìn Yoo Chun Young.

Cho dù tính toán như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể làm được như thế này, sự thoải mái đó của Yoo Chun Young đến từ đâu? Quả nhiên dù quá khứ có thay đổi thì cậu ấy cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi.

Và cậu ấy nói thêm.

"Nhưng đừng bị tổn thương quá nhiều."

Tôi khẽ gật đầu vì lời nói đó.

Tôi biết rằng Yoo Chun Young nói điều này vì lo lắng cho tôi, nhưng một phần tâm trí tôi cảm thấy như thể tôi đã được báo trước về một thảm họa sắp xảy đến.

*****

Tôi quay trở lại phòng, thông báo rằng tôi và Yoo Chun Young đã quyết định cùng nhau tham dự bữa tiệc của tập đoàn Hanul.

Và tôi nhìn Eun Ji Ho với đôi mắt hồi hộp.

Người duy nhất ở đây thực sự có thể ngăn cản tôi tham dự bữa tiệc là Eun Ji Ho, nhưng cậu ấy chỉ lần lượt nhìn tôi và Yoo Chun Young với ánh mắt kỳ lạ rồi gật đầu.

Sau khi tôi được cho phép, tiếp đó Yeo Ryung liền hét lên.

"Gì vậy! Dan mà đi thì tớ cũng đi! Úm....."

Ánh mắt cô ấy đang bận rộn lướt xung quanh bỗng dừng lại ở Eun Hyung.

Eun Ji Ho nói rằng có người đã được chỉ định đính hôn rồi, còn Yoo Chun Young sẽ đi cùng tôi, nên rõ ràng Yeo Ryung sẽ rất chán nếu cô ấy tham dự một mình.

Yeo Ryung đột nhiên quay mặt về phía Eun Hyung, hỏi như thế này.

"Eun Hyung à, cậu có bạn cặp chưa?"

Lúc tôi im lặng quan sát cảnh tượng đó, tôi sớm nhận ra. Đợi đã, nhưng theo như tôi biết thì Eun Hyung thường không tham dự tiệc.....

Tôi nhớ lại ngày bố Yoo Chun Young và bố Eun Hyung bị tai nạn giao thông cùng một lúc, các nhân viên đã nói chuyện phiếm trong sân nhà Yoo Chun Young.

Sự tiếp đãi của họ đối với Eun Hyung - người thành thật đến mức bất cứ ai cũng không thể ghét, bằng cách nào đó đã rất thô thiển, biết đâu những khách tham dự bữa tiệc cũng có thái độ không khác biệt lắm.....

Tôi cố đào bới ký ức của mình lúc thời điểm tham dự bữa tiệc đó, nhưng đó là lần đầu tiên tôi tham dự một sự kiện lớn trong đời, nên tôi quá phân tâm đến mức không thể nhớ bất cứ điều gì về cách họ đối xử với Eun Hyung như thế nào. Hửm, Eun Hyung đã luôn ở bên cạnh chúng tôi.

Vào lúc đó ánh mắt đầy khó xử của Eun Hyung hướng về Yoo Chun Young. Sau đó, Yoo Chun Young gật đầu nói.

"Tớ cũng không giống như hồi còn nhỏ."

"Hở? Ý cậu là sao?"

Không đáp lại Yeo Ryung đang tròn xoe mắt, Eun Hyung chỉ nói với một nụ cười thật tươi.

"Yeo Ryung à, vậy chúng ta cùng đi nhé?"

"Oa! Ừ, cảm ơn cậu nhé!"

Thế rồi Yeo Ryung bất ngờ ôm lấy vai Eun Hyung. Việc cô ấy ôm một ai đó không phải là việc gì to tát.

Trên thực tế, ngay cả Yoo Chun Young- người không thích skinship, cũng đã vài lần ôm lấy cô ấy, ví dụ như hồi Eun Hyung mất tích trong chuyến đi ngoại khóa của trường thì Yoo Chun Young đã kéo quân đoàn trực thăng đến.

À, tự dưng tôi nhận ra thể loại của cuộc đời mình là tiểu thuyết mạng... nghĩ thế, tôi lại nhìn vào Eun Hyung.

Sắc mặt của Eun Hyung được Yeo Ryung ôm chặt vẫn như thường lệ. Cậu ấy nói 'Không, tớ là người phải cảm ơn hơn chứ' và vỗ nhẹ đầu Yeo Ryung bên vai mình. Nhưng tôi đã nhìn thấy rõ ràng. Vành tai của Eun Hyung đỏ bừng lên hiện rõ giữa mái tóc. Vì tóc đỏ nên tai đỏ lên như thế này, cũng không lộ chút nào! Cái đó thật sự rất được.

Lúc này, Joo In đang ngậm ống hút sữa chua đã ăn hết, giơ tay lên nói.

"Gì vậy, kỳ nghỉ hè này tớ cũng không làm gì khác ngoài học nhóm. Trừ tớ ra, ai cũng đổ xô đi hết thì cô đơn lắm. Tớ cũng muốn tham dự! Được không, Ji Ho à?"

"Vâng, vâng. Hãy coi nó như sân vườn nhà tớ. Sao nhỉ, chúng ta thậm chí có nên đặt một lò nướng thịt không?"

Eun Ji Ho khoanh tay, mỉa mai một cách tao nhã, nhưng Joo In lại cười tươi như không nghe thấy gì, mà chỉ chạm tay vào Yeo Ryung, rồi bắt đầu huyên thuyên về những gì họ sẽ làm trong bữa tiệc. Eun Ji Ho nhìn thấy hình ảnh đó, thở ra một hơi dài.

Cuối cùng, tôi lẩm bẩm khi đứng gần quan sát tất cả những ồn ào đó. Bữa tiệc này, liệu có ổn không.....?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro