Chương 514

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có sự im lặng trôi qua một lúc. Ít nhất, trong trường hợp thừa nhận đối tượng của mình có thể trò chuyện cùng, thì đó là sự tĩnh mịch quá đáng sợ để có thể thoát ra được.

Cuối cùng, Woo Joo In thậm chí còn quên cả sự thật rằng cậu vừa chạm mắt với cô gái đó, mà bắt đầu nghĩ đến những khả năng khác.

Suy cho cùng thì đây là giấc mơ của tôi, chẳng phải tất cả những nhân vật trong giấc mơ này đều không thể nhìn thấy tôi sao? Nếu vậy thì cô gái đó chỉ là nhân vật trong mơ của tôi, và không thể nhìn thấy tôi cũng là việc đương nhiên.

Hoặc có thể là ngược lại. Giống như việc tôi coi cô gái đó là nhân vật trong giấc mơ của mình, cô ấy cũng coi như vậy.

Đó là lý do tại sao cô ấy không chú ý đến tôi, mà chỉ làm việc riêng của mình. Dù sao thì chúng ta cũng biết đó chỉ là một giấc mơ....

Ngay khi cậu suy nghĩ đến đó, cô gái bỗng giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn rồi mím môi.

Như thể đấy lần cuối cậu đưa mắt nhìn cô gái với vẻ mặt trống rỗng. Giờ đây cậu lạ lẫm nhìn vào hình ảnh cô gái mỉm cười, nói chuyện với mình.

"Bây giờ anh mới bắt chuyện với em nhỉ."

Tiếng gì vậy? Không chú ý đến vẻ mặt ủ dột của Woo Joo In, cô gái vén tóc ra sau tai, lại nói.

"Có mơ thấy điều này hay không tùy thuộc vào anh. Xem ra, dường như để giao tiếp cũng cần sự cho phép của anh."

Cô gái chắp hai tay lại trên bàn, ngọ nguậy chúng như đang ngại ngùng, sau đó lại ngẩng đầu lên, rồi vui vẻ nói.

"Dù sao thì thật mừng vì bây giờ em có thể nói chuyện với anh rồi."

"Em đang nói về cái gì vậy?"

"Anh gọi em sớm hơn em dự kiến, dù hơi buồn nhưng em rất vui."

"Lại thế, rốt cuộc em đang nói cái quái gì?"

Đó là khoảnh khắc Woo Joo In bức bối, hỏi lại một lần nữa.

Mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội. Các bàn trong quán cà phê lắc lư như muốn làm đổ hết những thứ ở trên xuống, cửa kính được chèn vào mỗi khung cửa sổ cũng rung mạnh như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào.

Cô gái nhanh chóng bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt sững sờ.

"Ôi trời, sao những lúc thế này em lại chỉ đặt báo thức một tiếng đồng hồ..….Em chưa bao giờ tưởng tượng nổi là hôm nay anh sẽ nói chuyện với em."

"Gì cơ?"

"Hôm nay đến đây thôi. Lần sau anh cũng hãy nói chuyện với em trước nhé. Vậy thì em sẽ kể cho anh nghe tất cả những gì em biết."

Woo Joo In đã vươn tay ra khi nhìn thấy cô gấp rút mang theo sổ tay và hộp bút theo thói quen, mặc dù cô không thể mang chúng trở về hiện thực được. Cô gái ngỡ ngàng ngoảnh lại nhìn khi cổ tay mình bị cậu tóm lấy. Cậu hỏi.

"Khoan đã, trước đó thì, ít nhất hãy nói cho anh biết điều kiện để mơ thấy giấc mơ này là gì."

"Hả?"

Cô gái tròn xoe mắt như không biết gì, Woo Joo In bức bối hỏi lại.

"Khi nãy em nói thế này mà? Giấc mơ này phụ thuộc vào anh chứ không phải em."

Cô gái chớp mắt hai lần, có vẻ như cuối cùng cũng hiểu. Cậu hỏi lại.

"Điều kiện đó là gì?"

Thế nhưng, thay vì thoải mái đáp lời, cô ấy đảo mắt sang chỗ khác và ngập ngừng.

Điều kiện đó có gây xấu hổ khi nói đến không? Nhưng Woo Joo In cũng không làm gì đặc biệt trước khi mơ.

"Rốt cuộc là gì vậy?"

Cô gái khó khăn lắm mới thốt ra được một lời.

"Vòng tay."

"Gì cơ?"

"Bên trong vòng tay..."

Vào khoảnh khắc đó, sự rung chuyển mạnh mẽ giống như có một chiếc xe tải có kích thước gấp 10 lần thông thường đang đến gần, cuối cùng cũng tan biến, mọi thứ trong quán cà phê vỡ tan thành một màu trắng xóa.

Tương tự như vậy, Woo Joo In đã tỉnh giấc với hình ảnh cô gái đó vỡ vụn thành những hạt ánh sáng.

Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, rồi khó nhọc đứng dậy, kiểm tra đồng hồ, chỉ mới ngủ được khoảng một tiếng.

Nếu thời gian của tôi và cô ấy trôi qua đồng nhất trong giấc mơ, tôi không thể không tin vào câu chuyện về việc đặt báo thức trong vòng 1 giờ. Nghĩ vậy, cậu nhìn xuống cổ tay mình.

Chiếc vòng trên cổ tay tôi rõ ràng đeo chưa đầy một tháng. Nhưng không hiểu sao mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng hay căng thẳng lại hình thành thói quen chạm vào nó, khiến nó trở nên rách nát như thể tôi đã đeo nó suốt nhiều năm. 

Cậu chợt lẩm bẩm trong miệng. 

"Vòng tay…"

Đây là vật thể duy nhất mà cậu biết có thể gọi là vòng tay.

Rồi cậu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ quái, rồi lại tựa cằm.

"Mình lấy cái này ở đâu nhỉ?"

Dĩ nhiên là mua hoặc nhận được, nhưng tôi không nhớ đã mua nó.

Ngay từ đầu, người không tin vào mê tín như Eun Ji Ho đã không trả tiền để mua những thứ như vòng tay điều ước, vả lại cậu ta cũng không có điều ước nào tha thiết đến mức đó.

Nếu vậy thì đương nhiên không phải mua mà là nhận được, nhưng vấn đề là tôi không có nhớ là nhận được từ đâu. Liệu điều này có thể xảy ra với trí nhớ của tôi sao?

"......."

Sau khi rơi vào trầm tư một lúc, cậu sực tỉnh lại.

Có lẽ thật vô lý khi bản thân đã mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ suốt gần một tháng, nếu nghĩ rằng đây là một hiện tượng siêu nhiên thì có lẽ còn cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi không biết rốt cuộc tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi…… Nghĩ vẩn vơ như vậy, cậu bật đèn trong phòng lên, lục lọi ngăn kéo để tìm kiếm con dao cắt. Lưỡi dao đã bị rỉ sét và cùn, nhưng chiếc vòng tay điều ước cũng khá cũ lại còn rách nát nên có thể dễ dàng cắt đứt.

Cuối cùng, cậu phát hiện trong vòng tay điều ước có một mảnh giấy xếp theo chiều dọc, rồi rút nó ra. Vẻ mặt của cậu khi mở mảnh giấy ra đã trở nên kỳ lạ.

Trên mảnh giấy chỉ có một câu duy nhất được viết bằng nét chữ nhỏ và đặc biệt gọn gàng.

[Nếu anh nhớ em, hãy đến gặp em trong giấc mơ của anh nhé.]

****

Một ngày sau khi tham dự tiệc kỷ niệm thành lập Tập đoàn Hanul, tôi đã thông báo trong phòng chat nhóm với Tứ Đại Thiên Vương và Ban Yeo Ryung rằng tôi không thể tham gia nhóm học tập được nữa.

Những lời bào chữa đầy đủ và tràn ngập. Lý do đầu tiên tôi đưa ra là do khoảng cách xa, sau đó là vì tôi đã tự học suốt thời gian qua nên không quen học cùng người khác. 

Điều đó đương nhiên không phải là sự thật nhưng ít nhất nó cũng đúng trên thế giới này. Tôi có linh cảm rằng phương pháp này có thể không phù hợp, nhưng khi tôi nói rằng thử nghiệm một lần và sai lầm, Eun Hyung và Ban Yeo Ryung dù rất tiếc nuối nhưng cũng không vướng mắc gì thêm. 

Tuy nhiên, Yoo Chun Young và Joo In dường như lờ mờ đoán rằng có lý do khác, nhưng ít nhất họ cũng không nói gì một cách công khai. Nhờ vậy mà tôi có thể dễ dàng rút khỏi nhóm học.

Kể từ đó, cuộc sống của tôi lặp đi lặp lại đến mức tôi tự hỏi liệu có bao giờ cuộc đời mình nhàm chán đến thế không.

Thỉnh thoảng tôi giãn cơ trong lúc học tại phòng mình ở tầng 2, đôi khi cảm thấy bức bối thì tôi lại ra sân thượng ngắm cảnh thay vì đi ra ngoài. Những lúc như vậy, tôi bắt gặp chiếc xe chưa từng thấy đậu cách trạm xe buýt không xa.

Ban đầu tôi nghĩ không có vấn đề gì to tát nên đã bỏ qua, nhưng vì cảm giác sống trong tiểu thuyết mạng suốt 6 năm qua đang rất hỗn loạn, một ngày nọ tôi đã hỏi bố.

"Bố ơi, bố có biết chiếc xe kia của ai không? Là của hàng xóm chúng ta hay gì đó sao?"

"Đâu có. Họ nói đó không phải xe của ai cả. Bố cũng thấy kỳ lạ nên đã quan sát mấy ngày mà biển số cứ đổi hoài."

"Vậy ạ?" 

Tôi lại nhìn chằm chằm vào hình bóng lờ mờ phản chiếu qua cửa kính, rồi nghĩ đến giả định tồi tệ nhất có thể xảy ra. Có lẽ Choi Yuri....

Không, nhưng dù không phải vì Choi Yu Ri thì tôi cũng đang ở trong tình thế không thể ra ngoài vì người quản lý. Ngoài ra, nhà của chúng tôi cũng không phải là nhà duy nhất ở quanh đây.

Trong khi tôi cố gắng hạn chế ra ngoài nhiều nhất có thể, nửa kỳ nghỉ còn lại đã trôi qua, ngày đầu tiên đi học lại cuối cùng cũng đã đến.

****

Bầu không khí học kỳ 2 năm 3 trung học phổ thông từ ngày đầu tiên đã khác hẳn so với học kỳ 1.

Vì đã thân thiết với nhau từ học kỳ 1 nên đương nhiên là ồn ào hơn nhiều, nhưng ngay cả khi đó, tôi vẫn cảm thấy một số người như đứng trên chảo lửa.

Việc có kỳ thi thử của Viện đánh giá diễn ra tuần đầu tiên đi học lại cũng là một trong những lý do khiến họ trở nên căng thẳng.

Dĩ nhiên, tôi cũng đứng hòa vào dòng người đó.

Trong kỳ nghỉ, tôi có quá nhiều điều bận tâm về Eun Ji Ho, người quản lý và Choi Yuri, không chỉ vậy, tôi còn rất tò mò về chuyện gì đang xảy ra giữa Joo In và Ari nữa. 

Không phải là tôi không nghĩ đến việc hỏi Joo In qua tin nhắn, mà là tôi cứ băn khoăn không biết giờ đây tôi và cậu ấy có mối quan hệ như thế nào, nên cuối cùng đã không liên hệ riêng với cậu ấy được. 

Vậy nên, việc tôi không thể tập trung tốt vào học hành là điều đương nhiên. Mất rất nhiều thời gian nhưng không biết hiệu quả của nó là bao nhiêu....

Vào ngày thi thử của Viện đánh giá kỳ tháng 9, tôi thở dài thườn thượt, người tạm thời nhận được bài thi và chấm điểm ngay sau kỳ thi kết thúc.

"Mẹ ơi...."

Sau khi chấm điểm các môn nghiên cứu, tôi sợ bị người khác nhìn thấy nên không dám viết chúng lên đầu bài thi, mà chỉ bẽn lẽn lặp lại điểm số đã nhẩm thuộc ở trong miệng. Để xem nào, tổng điểm của tôi hiện giờ là...

*môn nghiên cứu: chính trị học, các môn xã hội.

"Kỳ thi thử lần này có khó quá không?" 

Cuối cùng, tôi ngước mắt lên, ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng vậy, kỳ thi thử của Viện đánh giá từ đời này sang đời khác đã phản ánh xu hướng CSAT vào thời điểm đó. Đây không phải là dự đoán rằng CSAT năm nay sẽ rất khó khăn sao, và đây không phải là lời cảnh báo điểm thi của tôi đang nằm trong biển lửa sao.....

Tuy nhiên, không lâu sau khi tôi nhận được một tờ giấy báo điểm tạm thời và thứ hạng toàn trường mà Yoon Jung In đã phát, tôi đã nhắm mắt lại với tâm trạng thê thảm.

Thứ hạng toàn trường của tôi tụt dốc, vì tôi không làm được hết nên cuối cùng tôi chỉ đứng ở cấp bậc 3...…

Quay về chỗ ngồi, tôi chống khuỷu tay lên bàn, ôm lấy trán mình, mà rơi vào trầm mặc.

Ngay cả trong ngôi trường này, nơi chỉ có những đứa trẻ xuất sắc tập trung lại, tôi cũng chưa bao giờ rớt khỏi vị trí thứ 50 toàn trường.

Tất nhiên đó là kết quả của sự nỗ lực nghiến răng vì sợ rằng nếu tôi học không tốt, thì sẽ bị so sánh với Tứ Đại Thiên Vương và Ban Yeo Ryung.

Nhưng bây giờ kỳ thi đại học đang đến gần, tất nhiên sự khẩn thiết của tôi cũng không kém gì lúc đó. Nhưng tại sao...

Tôi đang lẩm bẩm đầy hỗn loạn thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang dán chặt vào mình, thế rồi ngẩng đầu lên. Cách đó không xa, cặp sinh đôi Kim đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Có vẻ như biểu hiện của tôi trông không được tốt lắm. Cũng đúng, đương nhiên là không có lý nào tốt được rồi....

Tranh thủ thời gian trực nhật, tôi đi đến một góc với cặp sinh đôi Kim và lén đưa cho họ xem tờ giấy ghi thứ hạng toàn trường của tôi trên đó. Họ rất sửng sốt khi nhận thấy sự thay đổi, vì trước đây tôi luôn chia sẻ với họ về thứ hạng ở trường của mình.

Thậm chí tôi đã nói với thái độ không cần họ an ủi.

"Không đâu, nó ổn hơn tớ nghĩ. Cứ bình tĩnh đi." 

Tôi cho rằng sở dĩ mình có thể bình tĩnh được như thế này, phần lớn là nhờ mối quan hệ giữa tôi với Tứ Đại Thiên Vương và Ban Yeo Ryung trở nên xa cách.

Lý do lớn nhất khiến tôi muốn vào trường đại học Hàn Quốc là vì mối quan hệ giữa tôi với họ, nhưng giờ đây mối quan hệ đó đã thay đổi nên trái tim tôi cũng thay đổi theo là lẽ tự nhiên.

Ngoài ra, thành thật mà nói thì trước khi thế giới thay đổi, sẽ rất khó cho tôi để vào được trường đại học Hàn Quốc trừ khi tôi nhận được điểm cao nhất trong các kỳ thi thử trước đây. Nếu là trường đại học khác ở gần đó thì tôi cũng không biết nữa.

Nhưng nếu có vấn đề gì..... tôi hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục. 

"Hơn hết, tớ đang lo không biết phải nói với bố mẹ như thế nào đây." 

Kim Hye Hill ngay lập tức hiểu ra.

"À, mẹ cậu quan tâm rất nhiều đến thành tích nhỉ." 

"Ừ. Dù vậy thì sau khi cãi vã một trận lớn, mẹ tớ cũng không nói gì cả.....dù sao thì thời điểm cuối cấp 3 cũng đến gần nên chắc mẹ tớ sẽ để tâm nhiều hơn so với trước đây."

"Không phải cứ la mắng là sẽ tốt hơn đâu, dù biết cậu đang làm học tập chăm chỉ mà sao lại như vậy chứ."

Cuối cùng tôi bật cười một cách thoải mái khi Kim Hye Hill nói điều đó với vẻ hơi phẫn nộ.

Dù sao thì, tôi vẫn thật may mắn khi có được một người bạn mà tôi có thể thoải mái chia sẻ về sự thay đổi lớn trong thứ hạng của tôi trong năm cuối trung học. Nhờ đó, tôi đã có thể trở lại lớp với tinh thần nhẹ nhõm hơn, rồi tập trung vào việc học buổi tối.

Ngày hôm sau, ngày hôm sau đó thì cuộc sống tương tự vẫn tiếp diễn. Ít nhất là cho đến khi có phiếu điểm kỳ thi thử của Viện đánh giá.

Cuối cùng vào ngày phiếu điểm chính thức được công bố, tôi về nhà với tâm trạng bi đát, nghĩ rằng mình không thể trì hoãn thêm được nữa. 

Nhưng mà, ngay khi tôi thấy bố mẹ tôi trông đặc biệt mệt mỏi trong phòng khách, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói chuyện với họ vào ngày nghỉ thay vì ngày thường. Đó là một trực giác gần gũi với bản năng sinh tồn của tôi, một con người lớn lên trong một ngôi nhà mà chiến tranh lại nổ ra mỗi khi có phiếu điểm. 

Vì vậy đến trưa Chủ nhật, tôi mới lấy phiếu điểm mà tôi đã gấp và cất trong balo, cuối cùng đi xuống tầng một.

Thời tiết đẹp. 12 giờ, may quá. Tâm trạng của bố mẹ rất tốt. Sau khi dò xét kỹ lưỡng, tôi rụt rè gọi bố mẹ, giấu phiếu điểm sau lưng.

"Mẹ ơi, bố ơi."

"Ừ?"

Bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa đồng thời nhìn lại tôi. 

Tôi nói với giọng run rẩy. 

"Con có thứ này muốn cho bố mẹ xem…."

Những lúc như thế này, điều quan trọng là phải thể hiện với thái độ rằng tôi đã làm sai rồi, bố mẹ tôi lại gật đầu.

"Không được nổi giận nha."

"Gì vậy?"

Tôi đưa phiếu điểm của mình cho mẹ, người đã hỏi với vẻ ngờ vực.

Nếu như trước đây, lẽ ra tôi sẽ đưa phiếu điểm ra rồi lập tức quay người đi về phòng mình, chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng lần này tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm điều đó. Sau một trận cãi vã ngay sau khi tôi lấy lại được ký ức về thế giới này vào năm 2 trung học, việc bố mẹ không can thiệp nhiều vào điểm số của tôi đã trở thành một thông lệ ngầm trong gia đình tôi. 

Thế nhưng mẹ tôi đang có cái nhìn cắm sâu vào bảng điểm, nhìn lại tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn cắt đứt tôi, linh cảm tôi mách bảo rằng có điều gì đó không đúng. 

Mẹ tôi lạnh giọng hỏi một câu.

"Bây giờ con có tỉnh táo không vậy?"

"A. Mẹ ơi."

Mẹ tôi tiếp tục nói như không nghe thấy giọng tôi đang run lên.

"Mấy cái này... mấy cái này mà gọi là thành tích à?"

"Con có thật sự tỉnh táo không?"

Mẹ tôi đã ném phiếu điểm của tôi xuống sàn nhà. Sau đó không biết mẹ tôi đang nghĩ đến điều gì, lại cúi người xuống nhặt lại cái đó lên, rồi xé nó ra từng mảnh trước mặt tôi.

Tôi đứng đờ như bị đinh đóng vào khi chứng kiến cảnh tượng phiếu điểm bị xé thành hai lớp, bốn lớp và cuối cùng vỡ thành các mảnh vụn nhỏ rồi rải rác khắp nơi. Thế rồi những lời nói sắc bén của mẹ lại đâm vào tai tôi.

"Nếu là học sinh lớp 12 thì không thể nâng cao được nữa, ít nhất cũng phải duy trì tình trạng hiện tại. Nhiều người nói rằng dù sao trong kỳ thi đại học, vì nhiều học sinh thi lại nên mỗi bậc sẽ lại rơi xuống một bậc."

Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi, càng cao giọng hơn.

"Con tưởng mẹ con không biết mấy cái này sao? Mẹ con thỉnh thoảng cũng nói chuyện với các bậc phụ huynh khác. Mẹ biết là bây giờ con cảm thấy không thể an toàn ở Seoul với điểm số lúc này."

"À, không phải đâu, mẹ ơi, không phải vậy đâu...."

Tôi lắp bắp, cố gắng lên tiếng.

Lý do tôi không nói với mẹ về điều đó, là vì tôi nghĩ rằng mẹ không cần phải nhọc lòng hơn vì dù sao tôi cũng phải cải thiện thành tích của mình hơn, tuyệt đối không phải là tôi cố giấu diếm. 

Ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ cởi mở nói chuyện với mẹ về những trường đại học mà tôi có thể vào dựa trên điểm số của mình. Bởi vì vẫn còn quá sớm. 

Nhưng không hiểu sao giờ tôi lại bị hóa thành một đứa trẻ giấu điểm mặc dù tôi luôn đưa cho họ phiếu điểm mỗi lần về nhà. Tôi đang định nói thêm thì mẹ tôi đã lên tiếng trước một bước.

"Có đúng là con đã học thật trong kỳ nghỉ không? Nói thật đi. Có hay không? Nếu làm đàng hoàng thì thành tích sẽ như vậy sao, có hợp lý không? Toàn trường mà cấp bậc 3? Thật là nghẹn lời."

Mẹ tôi nói với giọng trầm hơn. Mẹ tôi có thói quen khi càng tức giận thì lại càng trầm giọng hơn so với việc cao giọng lên.

"Con nói là đi học với bạn bè ở trường nhưng thực ra con không đi học phải không? Hãy nói thật đi."

"À, không phải đâu mẹ. Đúng là con đi học thật đó. Con đã nói hết tên của các bạn rồi mà. Có cả lớp trưởng và hạng 1, 2 toàn trường. Con đã nói với mẹ là ít nhất thì tất cả những bạn đó đều học giỏi hơn con mà. Mẹ cũng nghe chuyện rồi bảo hay mà? Mẹ nghĩ là nó sẽ giúp ích được rất nhiều đó, không sao đâu."

Tôi nói không ngừng nghỉ, rồi cắn môi ngay khi dứt lời. Mỗi khi tôi bị điểm kém, mẹ tôi có thói quen là đổ lỗi cho sự không trung thực và thiếu nỗ lực của tôi, mặc dù mẹ luôn ở ngay bên cạnh thấy rõ tôi đã cố gắng rất nhiều. Vấn đề là mẫu này tôi đã không xài lại kể từ sau năm 2 trung học.

Làm thế nào mà tôi lại tin rằng mối quan hệ của tôi với bố mẹ vẫn như trước?

Năm 2 trung học, tôi đã có thể nổi giận với bố mẹ về việc bị so sánh với người khác vì Tứ Đại Thiên Vương và Ban Yeo Ryung đã sát cạnh ủng hộ tôi. Nói cách khác, có lẽ bây giờ mối quan hệ giữa bố mẹ và tôi...

Giọng nói trầm thấp của mẹ lại văng vẳng bên tai tôi.

"Đáng lẽ phải để con làm việc với những người có trình độ tương đương chứ. Có khi nào con chim sẻ cố đi theo con chim hoàng yến mà bị rách chân không."

Tôi bỗng nhiên cảm thấy bị nghẹt thở. Cái vừa mới tuôn ra từ miệng mẹ tôi không phải là lời nói mà giống mảnh thủy tinh.

Những mảnh thủy tinh đâm vào tai tôi như thế đã cắt nát trái tim mà vết thương vẫn chưa lành. Trước đó, người khắc những vết thương đó lên trái tim tôi, không ai khác ngoài Eun Ji Ho.

'Không có lý do gì để tớ chọn cậu thay vì Na Yeri.

Cậu có thứ gì để so sánh với Na Yeri không?'

Giọng nói của cậu ấy văng vẳng liên hồi bên tai tôi, đồng thời giọng mẹ tôi lại chồng chéo lên đó.

"Ta đã cảm thấy bất an từ khi Ban Yeo Ryung tham gia vào nhóm học đó rồi. Đứa trẻ Ban Yeo Ryung đó cũng không đến trung tâm như con và tự học, nhưng vẫn đứng nhất toàn trường. Nhưng con bị làm sao vậy? Mẹ đã sinh con trong thiếu thốn hay hỗ trợ ít hơn à?"

Ngay khi nghe xong những lời đó của mẹ, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Ở lại đây lâu thêm một chút thôi, tôi cảm thấy sàn nhà dưới chân mình sẽ như một tấm ván gỗ mục nát, có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào. Cái hố đen rơi xuống quá sâu và tối đến nỗi dự cảm rằng có lẽ sẽ không bao giờ thoát ra được. Khi tôi bị nắm bắt bởi dự cảm đó, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

Tôi lập tức quay người, hướng về phía cửa ra vào. Giọng nói hoảng hốt của bố mẹ tôi vang lên từ phía sau, nhưng tôi lờ đi mà tiếp tục chạy. 

Tôi đóng sầm cửa lại, cứ một mạch chạy xuống con đường dốc. Mỗi bước chân của tôi, điện thoại lại rung lắc nặng nề trong túi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro