Chương 521

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau ập đến với mình. Nhưng dù có chờ đợi bao lâu thì tôi cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.

Giữa cảm giác ngột ngạt bao trùm cơ thể, cuối cùng tôi cũng nhận ra sự thật rằng có ai đó gần như đã ôm lấy tôi và cùng nhau ngã xuống cầu thang.

Lẽ nào là người quản lý? Không thể nào, anh ta kiên trì đến mức chờ đợi trước cổng nhà tôi chỉ để cố giết tôi, thì làm gì có chuyện anh ta lại đột nhiên đổi ý, rồi cố gắng cứu tôi.

Nếu vậy thì rốt cuộc là ai.... Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi từ từ mở mắt ra, đối mặt với khuôn mặt mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ nhìn thấy ở đây, thì tôi chỉ biết ngơ ngác há hốc mồm.

Tôi lẩm bẩm.

"Eun Ji Ho?"

Mái tóc bạc càng tỏa sáng hơn dưới ánh trăng chiếu rọi từ cánh cửa trên sân thượng.

Sắc mặt lẫn đôi mắt rũ xuống trông mệt mỏi hơn bình thường.

Xem xét kỹ lưỡng tất cả những điều đó, tôi vội nói ngay khi nhận ra rằng gương mặt cậu ấy nhăn nhó như đang đau đớn.

"Ơ, phải làm sao đây. Eun Ji Ho, cậu có sao không? Cậu bị thương..."

Nói như vậy, tôi đã vươn tay ra. Ngay khi tôi nhớ tới hình ảnh Yoo Chun Young đẫm máu vì cố gắng đẩy tôi ra khỏi chiếc chuông đang rơi, thì đầu ngón tay tôi bắt đầu run rẩy là điều không ngăn được.

Tôi lần theo phần đầu, lưng và cánh tay của cậu ấy đang chạm vào tường khi cậu ấy không chống cự. Tôi chạm vào đâu cũng không có máu chảy ra, và rồi cũng không thấy dấu hiệu cậu ấy đang đau đớn, đến lúc này tôi mới thả lỏng, mở miệng lần nữa.

"Sao cậu lại ở đây?"

Tôi không khỏi cảm thấy có chút bực bội.

Ngay khi cậu ấy vẫn nhắm mắt mà chẳng nói chẳng rằng thì tôi lại thúc giục.

"Tại sao cậu lại ở đây? Làm cách nào cậu biết tớ ở đây? Lẽ nào cậu không....giữ lời hứa sẽ dừng cho xe đậu trước nhà tớ và không cử người theo dõi tớ sao?"

Tất nhiên, tôi đã hy vọng rằng người nào đó sẽ nhận ra tôi đã bị bắt cóc một cách thần kỳ, rồi đến giải cứu mình.

Nhưng nếu đối phương là Eun Ji Ho thì tôi không bao giờ có thể cảm thấy thoải mái vui mừng hay biết ơn.

Tất nhiên, tôi đã oán trách cậu ấy vì không thể làm sống dậy một chút cảm xúc nào về tôi, chứ không phải là chuyện ký ức về tôi, nhưng hơn thế nữa tôi không muốn cậu ấy bị vướng vào tôi trong những tình huống như thế này để rồi bị thương.

Đặc biệt như bây giờ, việc cậu ấy ôm tôi mà ngã xuống cầu thang cũng gần như là điều tồi tệ nhất mà tôi từng tưởng tượng.

Rõ ràng là ý thức còn tỉnh táo khi cậu ấy mở đôi mắt vốn đã nhắm chặt suốt nãy giờ, nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng cậu ấy hoàn toàn không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi. Ngay khi tôi cảm thấy xúc động trước cảnh tượng đó, cố gắng thúc giục trở lại, đột nhiên một tiếng bước chân nhỏ từ phía sau lưng đi xuống cầu thang.

"Choi Yuri?"

Nói rồi, tôi ngoảnh lại phía sau, liền tỏ vẻ ngơ ngác khi nhìn thấy Choi Yuri, thay vì đến gần kiểm tra tình trạng của Eun Ji Ho, thì cô ấy cứ thế bỏ chạy xuống tầng dưới.

Tất nhiên, tôi hiểu rằng giờ đây âm mưu bắt cóc tôi đã thất bại, vả lại người phát hiện là Eun Ji Ho chứ không phải ai khác, việc cô ấy muốn trốn thoát là điều dễ hiểu.

Nhưng dù sao tôi cũng sẽ tiết lộ cô ấy là thủ phạm, vậy tại sao cô ấy nhất định phải che mặt lại? Vì hy vọng mong manh rằng tôi có thể không nói với Eun Ji Ho và bất cứ ai về thủ phạm sao?

Dù sao thì tôi cũng đã đứng dậy. Trong trường hợp này, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nhanh chóng tìm đến phòng giáo vụ hoặc nơi nào khác có điện thoại để gọi cảnh sát.

Và còn cả xe cấp cứu.....với suy nghĩ đó, tôi liếc nhìn Eun Ji Ho đang ngồi dựa vào tường. Cầu thang hướng lên sân thượng chỉ bằng một nửa chiều cao cầu thang khác nhưng vẫn là để phòng hờ.

Vào lúc đó, đột nhiên một bàn tay vươn ra từ phía dưới kéo tôi lại. Tôi đã giật mình và rồi cau mày trước câu nói tiếp theo của Eun Ji Ho.

"Bây giờ chỉ có Choi Yuri và chúng ta ở trường này thôi à?"

"Gì cơ?"

Ban đầu tôi nghĩ rằng Eun Ji Ho đang ám chỉ đến cấp dưới của Choi Yuri. Nhưng ngay khi tôi nghe tiếng hét của Choi Yuri thì tôi nhận ra đó chỉ là một sự nhầm lẫn.

Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng hét thất thanh như thể cô ấy trở thành nhân vật chính của bộ phim kinh dị, tôi thầm nghĩ. Đúng vậy, vì Choi Yuri là một trong những nhân vật xuất hiện của cuốn tiểu thuyết này..... nên cô ấy có thể nhìn thấy người quản lý.

Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì Eun Ji Ho đã đứng dậy, rồi nắm lấy tay tôi.

Trước hình ảnh cậu ấy tỉnh táo như thế này, không khỏi làm tôi tự hỏi việc chúng tôi ngã xuống từ cầu thang có phải việc xảy ra vừa nãy không, tôi không giấu được sự bối rối mà hỏi.

"Cậu định làm gì vậy?"

"Chúng ta phải chạy trốn khỏi đây. Ít nhất cũng phải đến nơi đông người..."

Eun Ji Ho trả lời với sắc mặt trở nên xanh xao hơn trước. Cậu ấy cũng không biết rằng mình đã bao nhiêu lần gặp người quản lý và nhận ra sự kỳ lạ, siêu việt của sự tồn tại đó.

Tôi chạy dọc qua hành lang vắng vẻ theo Eun Ji Ho đang nắm lấy cổ tay mình.

Bởi vì Choi Yuri hét toáng lên trong lúc cố gắng thoát khỏi nơi này mới nãy, nên khả năng cấp dưới của cô ấy sẽ tìm đến cô ấy, vì vậy chúng tôi quyết định đi về hướng ngược lại hành lang mà cô ấy đi.

Những cửa sổ tối đen dọc hai bên hành lang trông giống như mắt hoặc miệng của một sinh vật khổng lồ. Tuy nhiên, thay vì phân tán sự chú ý vào những thứ đó, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Eun Ji Ho đang đi phía trước.

Tất nhiên, tôi đã thấy cảnh này trong giấc mơ của mình nhiều lần, nhưng lúc đó người ở bên cạnh, nắm lấy tay tôi và rồi dẫn dắt tôi luôn là cặp sinh đôi Kim hoặc Luda.

Nhưng bây giờ không phải ai khác mà là Eun Ji Ho ở bên cạnh tôi. Tôi không thể rũ bỏ đi suy nghĩ rằng nếu mở mắt ra thì tất cả những thứ này sẽ biến mất.

Ngay lúc đó, Eun Ji Ho đột nhiên dừng bước. Tôi định hỏi tại sao thì nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ dưới chân cầu thang nên theo đó dừng lại.

Tiếng bước chân đi giày vang lên liên tục. Có vẻ trọng lượng không hề nhẹ, cho nên rõ ràng đó là tiếng bước chân của một người đàn ông trưởng thành. Và hình ảnh một người đàn ông trưởng thành mặc vest, dưới chân đi giày hoàn toàn phù hợp với hình ảnh của người quản lý mà tôi từng thấy cho đến nay.

Chúng tôi vội vàng đi lên cầu thang trước khi anh ta nhìn thấy chúng tôi. Nhưng vấn đề đã bắt đầu ngay từ bây giờ.

Nhìn vào việc người quản lý có thể dễ dàng xuất hiện dù tôi ở đâu, thì rõ ràng anh ta có khả năng nắm bắt vị trí của tôi một cách khá chính xác dù không hoàn hảo.

Có lẽ lý do tại sao người quản lý tìm đến lớp học mà tôi ở cùng với Joo In tại trường học bỏ hoang trước đây, không đơn giản chỉ vì người quản lý nhìn thấy ánh sáng mà còn vì cảm nhận được sự hiện diện của kẻ xâm nhập.

Vào lúc đó, tôi đã nghĩ đến việc cùng cậu ấy trốn trong tủ đồ dùng vệ sinh. Phải rồi, việc đầu tiên cần làm là tìm một nơi để trốn.

Nếu trốn ở một nơi mà người ta không thể phát hiện ngay lập tức, dù người quản lý phát hiện thế nào đi chăng nữa, thì anh ta cũng không thể tùy tiện lục lọi đồ đạc. Anh ta cũng giống như tôi, lẽ ra không nên làm việc gì ảnh hưởng lớn đến thế giới này.

Đúng lúc đó, một giọng nói bồn chồn của Eun Ji Ho vang lên.

"Chết tiệt, cửa lớp học đóng hết rồi. Đúng vậy, người ta sẽ khóa cửa sau khi tan học…"

Tôi kéo tay áo của cậu ấy, người trông bồn chồn khi nhìn thấy những cánh cửa có ổ khóa xếp hàng dọc theo hành lang. Tôi thì thầm nhỏ, và rồi cậu ấy quay lại nhìn tôi với vẻ đầy thắc mắc.

"Gì vậy?"

"Tớ biết lớp học trống."

Tôi cứ tưởng Eun Ji Ho cũng biết sự tồn tại của lớp học đó, nhưng thật bất ngờ, dường như cậu ấy nghe đến nó lần đầu tiên. Cũng đúng, nếu là Joo In hay Yoo Chun Young thì không biết sao, còn cậu ấy vẫn thành thật trong cuộc sống học đường vì sợ lọt vào tai bố mình, nên đương nhiên không thể biết được vị trí của lớp học trống. 

"Nó ở đâu? Cách đây xa không?"

Ngay khi cậu ấy thì thầm, hạ giọng ngay lập tức thì tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lần này tôi dẫn đầu, kéo cậu ấy di chuyển từng bước đi.

Trong suốt thời gian đó, dường như cậu ấy kiểm tra điện thoại như đang liên lạc với ai đó. Khi gần đến lớp học trống thì tôi cảm giác như có một bóng đen thoáng hiện trên cầu thang cuối hành lang.

Tôi vội vàng mở cửa, liền đẩy Eun Ji Ho vào, tôi cũng đi vào bên trong. Đúng như dự đoán, thật may mắn là cửa lớp học trống không có khóa. Tuy nhiên, sau khi nhanh chóng kiểm tra tình trạng cửa sổ và cửa sau thì tôi đã tuyệt vọng.

Cấu trúc lớp học này cũng không khác biệt gì nhiều so với các lớp học khác, cửa sau có thể khóa bên trong nhưng cửa trước thì không. Hơn nữa, tất cả các cửa sổ đều được mở khóa, nên chúng tôi không thể khóa tất cả chúng trong thời gian ngắn được.

Bỗng thời điểm đó, có tiếng cọt kẹt, rầm, cửa mở ra rồi đóng lại vang ra từ bên ngoài. Ngay giây phút nghe thấy những tiếng động đó, tôi cảm nhận được mồ hôi lạnh toát ra từ gáy chạm vào cổ áo sơ mi trắng.

Người quản lý chắc chắn đã nhận ra rằng tôi đang ở đâu đó quanh đây bằng năng lực đặc biệt của mình. Bây giờ anh ta đang mở từng cánh cửa lớp học ở gần đây rồi nhìn chúng.

Ổ khóa gắn trên mỗi cánh cửa có quan trọng gì với anh ta không? Tình huống này chẳng khác gì câu chuyện ma vậy.

Không có thời gian để suy nghĩ thêm, tôi nắm lấy cánh tay của Eun Ji Ho. Trước khi cậu ấy kịp nói điều gì đó, thì tôi đã tóm lấy cậu ấy, tiến về phía cuối lớp học, mở tủ dụng cụ vệ sinh.

Tôi lo lắng không biết chừng khi mở tủ đựng dụng vệ sinh ra, thì những đồ vật bị khóa kín trong đó sẽ bị đổ ra ngoài, nhưng may mắn là bên trong trống rỗng. Phải đến lúc ấy tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm xoa dịu trái tim mình, cuối cùng nhìn lại Eun Ji Ho rồi nói.

"Cậu vào trước đi."

"Gì cơ?"

Cậu ấy trông vẫn còn bàng hoàng. Tôi lại nói một lần nữa với người đang hỏi trong bối rối.

"Cậu vào trước đi. Cậu lớn hơn tớ nên không biết còn chỗ hay không mà. Nếu không được thì tớ sẽ trốn dưới bàn giáo viên."

"Vậy thì tớ ở ngoài…"

"A, gấp muốn chết đi được. Trước tiên cứ vào đã."

Nói rồi, tôi ép cậu ấy vào trong. Đúng như dự đoán, tủ dụng cụ vệ sinh chật hẹp gần như chỉ chứa đầy một người Eun Ji Ho.

Tôi chặc lưỡi vào trong. Cũng đúng, khi tôi và Joo In cùng trốn vào tủ, là rơi vào thời điểm năm nhất. Hơn nữa, Joo In lúc đó và ngay cả bây giờ vẫn nhỏ hơn Eun Ji Ho.

Và tôi quay lại không chút tiếc nuối, nhìn xem mình có thể trốn ở đâu. Thực ra tôi thậm chí không có dư chút thời gian để mà lo lắng.

Người quản lý sẽ mở tất cả các cửa lớp học ở gần đây, cuối cùng sẽ không mất nhiều thời gian để đến được nơi này. Nếu xem xét kỹ từng cái một sẽ mất nhiều thời gian hơn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là xác suất phát hiện ra chúng tôi sẽ cao hơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị anh ta phát hiện? Tôi cắn chặt môi. Nếu trốn ở nơi có bốn phía bị chặn lại thì cũng sẽ không thể chạy thoát được nếu bị phát hiện, thà nhảy qua cửa sổ còn hơn. Ở đây dù không phải là tầng 2 nhưng nếu tìm kỹ, thì chẳng phải sẽ có một nơi có thể nhảy xuống mà không bị gãy mắt cá chân?

Khi tôi đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ với suy nghĩ như vậy, Eun Ji Ho, người đang nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên vươn tay ra.

Không có thời gian để nói tôi đang làm gì, tôi cứ thế bị kéo thẳng vào tủ đựng dụng cụ vệ sinh. Lúc cánh cửa đóng lại, bóng tối hoàn toàn bao trùm chúng tôi. Vì tủ đựng dụng cụ vệ sinh rất chật để hai người có thể vừa vào, nên tôi gần như đã ôm Eun Ji Ho trong tư thế này, tôi nheo mắt lại và rồi thầm nghĩ. À, vậy đi. Gì chứ, dù sao thì cả hai cũng chỉ cần ẩn náu là được mà.

Và tôi cố gắng thò đầu ra nhìn qua khe cửa.

Tôi tưởng có thể kiểm tra tình hình bên ngoài thông qua khe cửa, nhưng ngay khi tôi bước vào bên trong, tầm nhìn vốn đã tối lại càng tối hơn, khiến tôi hầu như không thể quan sát được chuyện gì diễn ra bên trong lớp học. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thậm chí cũng không biết mình có thể nhìn thấy anh ta ngay cả anh ta bước vào hay không.

Vào lúc đó, tôi giật mình nghiêng đầu sang khi có một giọng nói bất ngờ vang lên sát bên tai.

Eun Ji Ho đang cúi người dựa vào trần tủ đựng dụng cụ nên không còn cách nào khác là chúng tôi ở gần để mức nghe thấy tiếng thở của nhau.

"Phương pháp đó là gì?"

Tôi chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ của cậu ấy.

"Gì cơ?"

"Có một phương pháp để sống mà không bị 'người quản lý' truy đuổi nữa. Cậu đã nói là có một phương pháp mà."

Tôi rùng mình ngẩng đầu lên trước biểu hiện rất bình tĩnh của cậu ấy.

"Lẽ nào cậu nghe thấy hết rồi sao? Những gì tớ và Choi Yuri đã nói?"

Tôi rất lo lắng vì cuộc trò chuyện đó chứa đựng nhiều điều mà lẽ ra cậu ấy không nên nghe.

Eun Ji Ho vẫn thản nhiên trả lời tôi.

"Từ khúc giữa."

Tôi nheo mắt trước thái độ đáng ghét của cậu ấy mà không có chút biểu hiện xin lỗi.

Nhưng hơn thế nữa, điều mà tôi không thể tin tưởng hơn là sự thật rằng Eun Ji Ho dường như tin tưởng vào cuộc trò chuyện ở một mức độ nào đó.

Tất nhiên 'người quản lý' đang truy đuổi chúng tôi tồn tại như một bằng chứng rõ ràng, nhưng việc tin rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, và bản thân là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đó là một vấn đề hoàn toàn khác.

Thà rằng như cậu ấy đã nói trước đó, tin rằng tôi đã chạm vào cái gì đó trong ngôi nhà hoang nên sự tồn tại đó đang đuổi theo tôi thì còn hợp lý hơn.

Tuy nhiên, tôi không cảm nhận được một chút nghi ngờ nào trong đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm vào tôi ở khoảng cách gần.

Sau một thời gian im lặng, cuối cùng tôi đã từ bỏ và mở miệng.

Một giọng nói pha lẫn tiếng thở dài bất giác vang lên mà tôi không hề ý thức được.

"Cái đó..."

"Cái đó thì sao?"

"Dù sao thì ngay bây giờ cũng là việc không thể làm được."

Tôi vẫn trả lời với một tiếng thở dài.

Câu trả lời của tôi khiến gương mặt của Eun Ji Ho cứng đờ nhưng đó là sự thật. Đó là việc phải mất ít nhất vài ngày chứ không phải là việc có thể làm được ngay bây giờ chỉ vì đang cần thiết.

Kể cả nếu có thể thì chắc chắn tôi cũng sẽ không làm điều đó.

Tôi phải sống sót nhưng tôi không thể biết liệu việc sống sót như vậy có thực sự được mô tả theo phương pháp 'bản thân mình' hay không.

Eun Ji Ho đã nói lại một lần nữa với tôi, người đang biểu cảm tối tăm hơn với suy nghĩ như vậy. Đó là một giọng nói còn khẩn cấp hơn trước.

"Vậy thì hãy nói cho tớ biết điều cậu có thể làm ngay bây giờ."

Nhìn cậu ấy trong thắc mắc một lúc, tôi trả lời.

"Đó là việc cậu phải làm chứ không phải tớ."

"Không sao đâu, hãy nói đi."

Trước lời nói không chút do dự của cậu ấy, tôi nuốt nước bọt khô khan.

Và tôi thầm nghĩ trong bụng. Rõ ràng những gì tôi nói từ bây giờ là dựa trên sự thật, nhưng không thể hiểu tại sao tôi cảm thấy khác biệt đến vậy.

Tim tôi đập thình thịch không chỉ vì ở ngực mà còn ở cổ, cánh tay và những nơi như cổ tay bất đắc dĩ chạm vào eo cậu ấy trong lúc trốn trong không gian chật hẹp.

Giống như lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấu trái tim tôi trước cây đàn piano, hoặc sau đó, cậu ấy cắm con dao găm vào trái tim tôi trước lối vào của hội trường tiệc. Hay như lúc trước bến xe taxi, cậu ấy năn nỉ tôi rằng làm ơn hãy đi cùng.

Cái cảm giác vừa buồn bã vừa bi thảm nhưng cũng hơi run rẩy. Tôi bị cuốn vào tâm trạng đó đến mức không thể nói được trong một thời gian, nhưng cuối cùng tôi cũng mở miệng.

"Cậu..."

Dưới ánh mắt kiên trì của cậu ấy, tôi nín thở tiếp tục câu chuyện.

"Cậu... phải thích tớ."

Chỉ có sự im lặng trôi qua vào khoảnh khắc này. Giữa lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ nên cụp mắt xuống.

Tôi không thể tìm ra cách nào tốt hơn cái này.

Điều kiện mà tôi có thể tồn tại trong thế giới này mà tôi đoán một cách mơ hồ là 'Những người không nhớ đến tôi sẽ có cảm xúc giống như trước đây đối với tôi.'

Tôi đã mong đợi việc mọi người lấy lại ký ức, nhưng ngay từ đầu tôi đã không đưa ra giả định như vậy.

Như đã nói trước đó, đây là một tình huống khác với việc tôi thường biến mất trên thế giới này vào ngày 2 tháng 3 hàng năm.

Tôi và bạn bè muốn hồi sinh Yoo Chun Young ngay cả khi điều đó đi ngược lại với quy luật tự nhiên, nhưng đổi lại thì tôi đã biến sự tồn tại của mình thành 'cái chưa từng có' trong cuốn tiểu thuyết này, vốn là nền tảng của thế giới này.

Trong trường hợp của Yoo Chun Young và Joo In, ít nhất mỗi người họ đều có mối liên hệ nhỏ với thế giới trước đây nhờ vào việc tôi đã bước vào và nhanh chóng thoát ra giấc mơ của Yoo Chun Young tại trường học bỏ hoang, và chiếc vòng tay điều ước của Joo In nhận được từ Ari, nhưng Eun Ji Ho thậm chí không phải ở trong những trường hợp như vậy.

Vì vậy, mặc dù tôi biết rằng đây là điều duy nhất tôi có thể mong đợi ở cậu ấy, nhưng tôi không thể hiểu tại sao miệng mình lại đắng như thế này.

Cứ như thể tôi đã nắm lấy tay áo cậu ấy chuẩn bị rời đi, và rồi van xin cậu ấy đừng đi. Rồi đột nhiên tôi cắn môi, nghĩ thầm. Không đâu, tất cả những điều này có ích gì chứ?

Sự thật là đây không phải là điều mà Eun Ji có thể làm được chỉ vì cậu ấy muốn. Những vấn đề như có thích ai đó hay không.

Lúc đó, giọng nói trầm thấp của Eun Ji Ho vang lên. Tôi ngước mắt lên trước ánh mắt cứ nhìn xuống suốt nãy giờ.

"Ham Dan I, tớ thích cậu."

Trước âm thanh trầm thấp và nặng nề vô bờ bến, tôi ngồi thẫn thờ một lúc rồi mỉm cười. Tôi trả lời với một giọng khô khan.

"Cảm ơn vì những nỗ lực của cậu, nhưng nói như vậy không có nghĩa là sẽ có điều gì đó xảy đến đâu. Cậu đã quên rằng người quản lý ngay từ đầu đã thoát khỏi kiến thức thông thường rồi sao? Người quản lý có thể biết được những thứ như cảm xúc hay ký ức của con người là của chính họ. Vì vậy, thậm chí cậu có nói những lời đó trước mặt người quản lý đi nữa thì...."

"Tớ thích cậu. Ham Dan I."

Cậu ấy lại nói như thể không nghe thấy lời tôi nói. Thật là. Ngay khi tôi chết lặng, đang cố gắng mở miệng lần nữa, thì bất ngờ nhìn thấy gương mặt cậu ấy, và rồi không khỏi kinh ngạc.

"Ơ, gì vậy. Cậu...."

Tôi cất giọng hỏi trong bối rối.

"Khóc sao?"

Nói thế, tôi đưa bàn tay run rẩy của mình lên gần mắt cậu ấy.

Lúc nãy khi chúng tôi cùng ngã xuống cầu thang, tôi đã lo lắng không biết cậu ấy có bị thương hay chấn thương nghiêm trọng chỗ nào, đến mức không quan sát kỹ mặt cậu ấy.

Tôi đã nghĩ rằng việc cậu ấy nhắm mắt một cách đau khổ là để chịu đựng cơn đau, nhưng tôi không nghĩ rằng có lẽ là để chịu đựng những thứ khác.

Vào lúc đó, Eun Ji Ho đã tựa mặt vào bả vai tôi.

Tôi nín thở một lúc trong tư thế giống như những gì tôi nhớ, một cánh tay ôm lấy cánh tay của tôi, cánh tay còn lại vòng qua lưng tôi.

Mặc dù đó là một hành lang tràn ngập ánh hoàng hôn như chúng bao phủ chúng tôi, nhưng giờ đây nó chỉ là tủ đựng dụng cụ vệ sinh chật hẹp của lớp học trống không có lấy một chút ánh sáng và tất cả chỉ là bóng tối bao trùm.

Và cuối cùng khi giọng nói cậu ấy cũng thốt ra khỏi miệng, thì hơi thở của tôi dường như bị nuốt chửng.

Không còn cách nào khác.

"Vậy thì tớ sẽ nói với cậu...."

"....."

"Nếu tớ đến muộn một chút thì suýt nữa tớ đã thấy cậu ngã xuống cầu thang....Nếu không, tớ cũng sẽ đánh mất cậu vào tay người quản lý đó..... Nhưng tớ..."

Rốt cuộc làm sao tớ có thể bình thường được? Tôi có thể cảm nhận được sự thổn thức trong lời nói nhỏ bé mà cậu ấy nói thêm.

Sau một lúc đông cứng như đá, cuối cùng tôi khẽ vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy. Ngay cả cơ thể ấy cũng run rẩy giống như giọng nói.

Tôi không thể tin rằng cậu ấy đã che giấu mức độ kích động này lâu đến vậy. Thời điểm này, ngay cả sự tồn tại của người quản lý đang đi qua đi lại trên hành lang bên ngoài cửa cũng bị xóa khỏi tâm trí tôi.

Khoảnh khắc tôi lặng lẽ vỗ về lưng cậu ấy, thì cậu ấy càng dồn thêm lực vào cánh tay tôi.

"Tớ không hiểu, cậu....."

"....."

"Cậu chưa bao giờ là của tớ nhưng việc đánh mất cậu thật đáng sợ...."

Giây phút Eun Ji Ho thốt ra những lời đó, tiếng bước chân đi lại bên ngoài cửa đột nhiên dừng lại.

Nhưng tôi lắng nghe giọng nói phát ra ngay phía trước mình, hơn là tiếng bước chân đó.

"Có vẻ như chuyện gì đó đã xảy ra với đầu tớ."

Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc cậu ấy tựa trán đang nóng ran lên trán tôi như cậu ấy đang bị cảm, tôi đã nghe thấy rõ ràng.

Tiếng bước chân lảng vảng bên ngoài cửa như đang chìm đắm trong trầm tư cuối cùng cũng dừng lại. Sau đó, tiếng chân cứ thế rời đi mà không hề do dự dù chỉ một lần.

Tôi lắng nghe âm thanh đó một lúc lâu, chỉ đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn thì tôi mới nhìn lại phía trước. Không biết từ lúc nào, Eun Ji Ho đã rời trán khỏi bả vai tôi, ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy nói như thể đã chờ đợi.

"Ham Dan I, tớ thích cậu. Tớ không biết phải làm thế nào để cậu tin vào điều này, nhưng... tớ thật sự hy vọng cậu không bị tổn thương. Tớ hy vọng cậu không chết. Tớ không muốn cậu biến mất... Tớ biết mình không có tư cách để nói điều này nhưng tớ không muốn cậu đến với bất kỳ ai khác."

Trước lời tỏ tình nặng nề và tuyệt vọng của cậu ấy, tôi chỉ biết im lặng mà không biết phải làm sao.

Như tôi đang tự hỏi lần cuối cùng cậu ấy ném cho tôi những lời lẽ lạnh lùng là khi nào, giờ đây giọng điệu của cậu ấy như không thể từ bỏ tôi được.

Chỉ với việc người quản lý quay người rời đi, là đủ chứng tỏ tất cả những gì cậu ấy nói bây giờ đều là chân thành. Tuy nhiên, tôi không thể vượt qua được sự bất an đang lởn vởn trong đầu nên tôi mở miệng, ngậm lại và chỉ có thể gật đầu. 

Dường như cậu ấy vẫn chưa nhận ra rằng người quản lý đã biến mất, trong khi tôi ngoan ngoãn tựa đầu vào vòng tay mà cậu ấy đang ôm chặt như cố gắng bảo vệ tôi, rồi tự nhủ.

Đúng, tôi không khỏi không nghĩ rằng đây là điều tốt nhất cho tình cảm của tôi có thể nhận lại từ cậu ấy.

Tôi đã cảm thấy khao khát mãnh liệt điều đó kể từ lần đầu tiên tôi nhận thức được tình cảm của mình dành cho cậu ấy, đó không phải một cảm giác như thế này nảy sinh trong chốc lát hay thâm nhập vào trái tim cậu ấy do ảnh hưởng của thế giới trước đây, thật khó để có được cảm xúc rõ ràng và có nặng nề giống như một vết lõm trên nước đã rơi suốt nhiều năm.

Việc cậu ấy không thể lấy lại ký ức về thế giới trước đây đã được xác nhận cả về mặt lý thuyết lẫn những nỗ lực trước đó.

Trong khi lẩm bẩm điều đó, tôi vô thức siết chặt bàn tay đang ôm lấy lưng cậu ấy.

Vì thế cho dù cậu có phá vỡ lời hứa cuối cùng là sẽ không thể quên tôi thì tôi vẫn sẽ phải hiểu và chấp nhận cậu.

Nhưng tôi không biết tại sao lại cảm thấy bi thảm và trống rỗng ở một góc nào đó trong trái tim mình như vậy. Cảm giác như tôi vẫn cô đơn dù có cậu ở bên. Thậm chí bây giờ chúng ta đang ôm nhau nữa.

Không lâu sau đó, những người khác bắt đầu tìm đến sau khi nhận được liên lạc từ Eun Ji Ho.

Thời điểm bấy giờ, tôi gần như kiệt sức, ở trong trạng thái choáng váng, quả nhiên tình trạng của Eun Ji Ho cũng không khác gì mấy.

Cuối cùng khi nhìn lên trần lớp học trên cáng, tôi ngất đi. Tiếng còi báo động lờ mờ văng vẳng bên tai tôi suốt đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro