Chương 1:cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ nóng nảy:" Nghe đây ,tốt nhất cô nên nói cho tôi biết cô là ai, họ là gì, cả tên nữa!"
Đêm xuân lạnh giá làm tôi khẽ rùng mình. Tôi mặc chiếc áo khoác của anh chàng đẹp trai, liếc nhìn thấy logo xa xỉ trên cổ áo thì khẽ thở dài trong lòng.
Mấy thứ tốt rơi vào tay tôi Địch Lệ Nhiệt Ba tôi rồi thì cũng là đồ bỏ đi thôi.
Kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, tôi mặc xong áo liền cười duyên với anh chàng trai đẹp trai đang cau mày khó chịu kia:" Tôi họ Hồ, tên Phượng Cửu.
Phượng trong " phượng hoàng", Cửu trong" con số 9" Mọi người đều gọi tôi là "Cửu Cửu là 99" á.
  Hồ Phượng Cửu! Lừa anh đấy, haha...
Tôi vén mái tóc lên buộc bổng một cách gợi cảm:" Xin hỏi tiên sinh họ gì"?
Khuôn mặt anh ta có vẻ không chút thay đổi: " Điềm, Điềm Lộc Hàm".
" Điềm..."  Tôi tự nhắc lại:" Điềm tiên sinh, rất vui được gặp anh, có điều tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Anh ta suốt ruột nhìn tôi, cố gắng giữ phong độ của một quý ông:" Hồ tiểu thư xin cứ nói!".
" Là thế này... Người nhà anh gọi anh là gì vậy? Điềm Điềm hay Điềm tử? À không, là Tiểu Điềm Điềm hay là Tiểu Điềm Tử!?  Không, không, nếu anh bị gọi là Tiểu Điềm Tử thì rất đáng thương, đó là tên của một thái giám mà..."
********"""""*******"""""""*******"""""*
Sau một hồi tôi ra sức nói nhăng nói cuội, anh chàng đẹp trai tên Điềm Lộc Hàm kia cau mày nhìn tôi chằm chằm. Trong ánh mắt nổi lên một trận bão táp mưa sa, có lẽ anh ta biến tôi thành người ngoài hành tinh Pandora thật rồi. Anh chàng đẹp trai đáng thương, nhất định là rất muốn đuổi tôi về hành tinh của tôi đây mà.
Tôi nghe thấy một giọng nói nhân hậu vang lên từ tận đáy lòng:" Buông tha cho anh chàng đáng thương ấy đi! Cô cũng nên quay lại phi thuyền nghỉ ngơi một lát, hôm nay cô đã chịu nhiều đả kích rồi".
Dù sao tôi cũng rất nhân từ, ai bảo cùng tên với đức mẹ (Mary )chứ, vì thế tôi buông tha. Lục túi áo anh ta ra thấy trống rỗng, tôi nói:" Cho tôi mượn mặc một đêm nhé! Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả lại anh. Nếu như không tin..."
[ Mary: theo tân định ước và kinh Qur' an, bà là mẹ của Chúa Giê-su.]
Tôi không nghĩ ngợi nhiều  tháo bộ tóc giả bên eo ra rồi nhét vào tay anh chàng. Thấy anh ta ngây người ra, tôi nói:" Anh cầm lấy cái này coi như là thế chấp, kẻo anh lại bảo bị tôi bắt nạt.
Giờ này ngày mai gặp nhau ở đây , dùng hai vật để trao đổi, không gặp không về. Rồi, cứ như vậy đi!"
  Anh chàng đẹp trai dở khóc dở cười cầm lấy bộ tóc giả rồi cứ đứng im như tượng, lạnh lùng quan sát tôi.

Trước khi anh ta đi , tôi còn thân thiết vỗ vai nói:" Chàng trai ,sau này không có việc gì thì đừng có mà trưng cái bộ dạng đẹp trai như thế nữa nha! Ra ngoài đường chẳng an toàn chút nào!"
  Sau đó tôi vỗ ngực nấc một cái, mùi rượu nồng nặc làm cho mặt ta càng nhăn lại:" Không phải ai cũng giống tôi đâu, giống Hồ... Phượng Cửu, không giật tiền cũng không cướp sắc."
" Tôi nhớ kĩ cô rồi!" Đôi mắt Điềm Lộc Hàm như biển sâu, nhìn tôi rồi ném lại một câu lạnh lùng như vậy.
   Một sự đe dọa trắng trợn đây!
Có điều anh ta chắc chắn không biết, Địch Lệ Nhiệt Ba tôi mới là người nói những lời này hay nhất. Bởi vì tôi rất thích dùng câu này với những người đó những người tôi chưa đánh được. Đe dọa cũng tốt, thử nghiệm cũng được, dù sao tôi cũng đã có đồng minh.
Chẳng qua cô nương không dễ bị đe dọa. Không sợ, không sợ đâu! Tôi cười vô tư;" Tôi cũng sẽ nhớ kỹ anh, trai đẹp à!"
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, bực bội nghiến răng ken két. Tôi thoải mái đi qua người anh ta, đột nhiên nhớ ra nên quay lại:" À phiền anh giặt mái tóc giả đó giúp tôi, hôi chết được! Mặt anh ta tối sầm lại trông vô cùng quái dị.

Tôi thích thú bước đi, vờ như không nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi phía sau. Tôi phải thừa nhận, tâm trạng tồi tệ khủng khiếp của tôi sau khi nghe thấy âm thanh đó đã được cải thiện một cách thần kỳ. Thậm chí tôi còn muốn huýt sáo nữa kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro