Chương 35 Cưỡng gian sủng vật của tôi, cậu định bồi thường tổn thất thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alicia


Beta: Mol

"Cảm ơn anh... Úy Trì Hoạch.."

Lục Lạc cảm kích.

Cuối cùng Úy Trì Hoạch nguyện ý cho Lục Lạc xuống lầu.

Bởi vì trong thời gian ngắn nên không thể mau chóng chuẩn bị trang phục mới. Trong nhà Úy Trì Hoạch cũng không có phụ nữ, chỉ có cha con hai người sống trong một căn biệt thự.

Úy Trì Hoạch liền bá đạo lấy áo sơ mi của mình muốn mặc vào cho Lục Lạc, Lục Lạc sống chết không chịu, sợ khi cậu chủ nhìn thấy cô mặc quần áo của người đàn ông khác sẽ nổi giận.

Lần trước cậu chủ Ôn Tồn đã nói, nếu để cho người khác đụng vào cô một lần, ngài ấy sẽ làm chết cô một lần.

Vậy mà làm thế nào...

Mình đã bị người ta làm, hơn nữa cũng không phải chỉ một lần..

Hiện giờ cậu chủ lại tự mình tìm tới cửa..

Lục Lạc thật sự sợ hãi.

Úy Trì Hoạch chỉ có thể giúp Lục Lạc mặc vào bộ đồ đen bó sát người lúc đầu, chỉ là chiếc quần ở phần đáy có một mảnh ướt át. Quần lót cũng bị anh xé bỏ mất nên Lục Lục không mặc quần lót liền vội vàng cùng Úy Trì Hoạch xuống lầu.

Thôi, không nhìn kỹ chắc là nhìn không ra quần đen đang bị ướt.

Úy Trì Hoạch muốn đỡ lấy Lục Lạc xuống lầu, tao huyệt bị anh làm đến không thể đi đường.

Lục Lạc kịch liệt từ chối không thôi, kiên trì tự đi, cho dù huyệt nhỏ rất đau căn bản không còn sức lực nữa.

Úy Trì Hoạch nhìn bộ dáng vội vàng chạy khỏi chính mình của Lục Lạc, cười lạnh ra tiếng.

"Thế nào? Sợ bị người yêu nhìn thấy nên sốt ruột muốn chối bỏ tất cả quan hệ với tôi?"

Đúng vậy! Lục Lạc đáp trong lòng, nhưng không có trả lời Úy Trì Hoạch, bây giờ tránh Úy Trì Hoạch càng xa càng tốt.

Úy Trì Hoạch thấy Lục Lạc ngay cả nói chuyện với anh cũng không chịu liền tức giận nặng nề, trong lòng một trận lạnh lẽo.

Tại phòng khách biệt thự Úy Trì.

Một người đàn ông mặc tây trang màu xanh đen của Italy được làm riêng, khuôn mặt tuấn mỹ đến nỗi khó có thể hình dung không nhìn ra được chút cảm xúc nào. Trên khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình lộ ra hơi thở nam tính lạnh lùng kiêu ngạo.

Tròng mắt đen như mực trong suốt sáng chói như đá quý, mũi cao thẳng, môi mỏng hoàn mĩ, mỗi một góc cạnh đều khiến con người ta cảm thán thượng đế thật bất công.

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, thân hình thon dài nhưng khí thế toàn thân dường như có thể hải nạp bách xuyên*, ưu nhã ngồi ở trên sô pha phòng khách.

*Hải nạp bách xuyên: có nguồn gốc từ câu "Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp". Ý chỉ biển cả có thể dung chứa nước của hàng trăm hàng ngàn con sông, có thể dung chứa được trăm ngàn sông nên mới thành ra to lớn. Ý muốn nói rằng, khoan dung, rộng lượng, ý chí phóng khoáng là biểu hiện của một người có tu dưỡng.

Thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, lấp lánh tỏa sáng.

Trên tay người đàn ông kẹp thuốc lá, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang chậm rãi đến gần, ánh mắt anh như thấy rõ mọi thứ trên người cô.

A, tiểu sủng vật của mình bị làm đến cả đi cũng không nổi.

Liếc mắt một cái đã nhìn rõ đáy quần bó sát người bị tao thủy làm ướt một mảnh lan tràn. Lớp vải màu đen của quần bó sát vào nhục huyệt, phác họa ra một đường cong dâm đãng, lộ ra dấu vết tao huyệt thít chặt, tản ra hơi thở ẩm ướt đồi trụy.

"Cậu chủ..."

Thấy người đàn ông tuấn mỹ hút thuốc, trong lòng Lục Lạc chợt dâng lên nỗi sợ hãi không tên đập vào lòng cô, hai cái đầu gối rét buốt thẳng tắp cứng rắn, hai chân run rẩy bước lên.

Trong lòng Lục Lạc rõ ràng cậu chủ chưa bao giờ chạm vào thuốc lá.

Đôi mắt thâm thúy của Ôn Tồn hơi hơi ngước lên liếc cô gái, tuấn mi nồng đậm khẽ liếc, hình dáng soái khí hơi hơi trầm xuống.

"Anh chính là Ôn Tồn?"

Úy Trì Hoạch nhìn người đàn ông trên sô pha, mày kiếm khẽ nhíu, không giận mà uy.

"Đúng vậy, không biết cậu Úy Trì đây cưỡng gian tiểu sủng vật của tôi rồi bắt cóc về nhà một ngày một đêm, là có ý gì?"

Ôn Tồn thản nhiên dương cao khóe môi phác họa ra một độ cung hoàn mỹ, cười lạnh, "Nợ nần này giữa chúng ta nên tính như thế nào?"

"Tiểu sủng vật?"

Úy Trì Hoạch ngồi xuống ghế chủ vị, trong mắt một mảnh sương mù, sủng vật, ha ha, quả nhiên như dự liệu của mình, quan hệ của bọn họ nào có đơn giản, hơn nữa còn là dâm loạn không chịu nổi.

"Tống Lục Lạc, lại đây."

Ôn Tồn căm tức nhìn Lục Lạc khiến Lục Lạc sợ hãi gần như là hoảng loạn bước nhẹ đến bên người Ôn Tồn.

"Vâng, cậu chủ."

"Tống Lục Lạc là gì của anh?" Úy Trì Hoạch nhìn Ôn Tồn, thấp giọng.

"Là gì của tôi? Cậu Úy Trì đùa bỡn người phụ nữ của tôi cũng không biết?"

"Người phụ nữ của anh?"

Tống Lục Lạc là phụ nữ của Ôn Tồn?

Ôn Tồn một phen giận dữ ôm Lục Lạc ngồi vào trong lòng ngực mình, hạ thân Lục Lạc trong nháy mắt thấm ướt quần tây Ôn Tồn.

"Bị làm đến toàn thân đều là nước, Tống Lục Lạc, em có còn nhớ tôi đã nói gì không?"

Ôn Tồn giận tái mặt, bàn tay to vuốt ve hạ bộ Lục Lạc sau đó véo mạnh vào hoa môi của cô.

Lục Lạc run bần bật, đương nhiên nhớ rõ a.

"Tât nhiên là người phụ nữ của tôi! Cậu cưỡng gian người phụ nữ của tôi, nên bồi thường tổn thất cho tôi thế nào?!"

Tiếng nói nam tính có lực lượng ra một cổ bá đạo từ khi sinh ra đã có sẵn, lãnh ngạo trầm thấp lại giàu từ tính, vô ý mang hơi của thở Vương giả Thiên Thành.

"Cậu chủ." Lâm Quyền cung kính đứng bên cạnh Úy Trì Hoạch, thấy Tổng giám đốc Ôn giận dữ uy hiếp cậu chủ liền tiến lên muốn bảo hộ.

"Lâm Quyền, không có chuyện của ông, ông đến bên cạnh đi."

Úy Trì Hoạch phất tay ý bảo: "Ba tôi đâu."

"Thưa cậu chủ, sau khi ăn xong bữa sáng ông chủ đã lái xe đến công ty."

Tác giả nói: Bắt đầu vào cốt truyện, sẽ có thịt thịt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro