Chương 36: Tôi chơi sủng vật của tôi cũng là quá phận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nếp Cẩm

Beta: Mol

"Ừ." Úy Trì Hoạch nhíu mày.

"Chuyện này đừng cho ông ấy biết, đi ra ngoài đi."

"Vâng, cậu chủ." Lâm Quyền khom người, cung kính lui đi ra ngoài.

Ôn Tồn mặc tây trang giày da, bàn tay anh chà đạp âm huyệt dưới thân Lục Lạc, cô thở dốc ngồi trên đùi anh.

Úy Trì Hoạch cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ chói mắt, rất muốn một bước kéo cô gái trong ngực anh ta vào ngực mình yêu thương cho tốt!

"Cho nên người cắm gậy rung cho cô ấy đi học là anh?"

Vẻ mặt Úy Trì Hoạch nghiêm túc , hiển nhiên để ý chuyện này.

Ôn Tồn đạm mạc, ngón tay lôi kéo môi âm hộ không có mặc quần lót của Lục Lạc, vừa kéo vừa thả, ở trước mặt Úy Trì Hoạch không ngừng đùa bỡn thưởng thức hạ thể Lục Lạc, hơi hơi nhướng mày, xem như đồng ý.

"Tôi cưỡng gian người của anh, không sai,"

Úy Trì Hoạch nhìn chằm chằm bộ dáng mềm mại, yếu ớt của Lục Lạc,

"Nhưng cô ấy ở trường học không mặc nội y, để lộ tao vú bộ dáng quá dâm đãng, tôi thật sự không khống chế được."

Úy Trì Hoạch nói, vẻ mặt bất cần đời, môi mỏng cong lên cười, đáy mắt khói mù lạnh lẽo.

"Nếu anh không bắt cô ấy làm như vậy, tôi có lẽ sẽ không cưỡng gian cô ấy đâu"

"Dựa theo cách nói của cậu Quý Trì đây? Thì ra vẫn là tôi sai?"

Ôn Tồn lạnh lùng nói, bàn tay to đã từ bên cạnh quần Lục Lạc duỗi đi vào, khoan thai vuốt ve hai mảnh môi âm hộ sưng đỏ của Lục Lạc, ướt đẫm nhầy nhụa không chịu nổi, rồi sau đó ngang ngược cắm hai ngón tay vào, thẳng tới chỗ sâu trong tao huyệt Lục Lạc.

Nộn huyệt Lục Lạc cũng đủ ướt át, thừa nhận ngón tay cắm vào, yêu kiều rên rỉ ra tiếng,

"A... cậu chủ không cần.."

Ngón tay Ôn Tồn lướt nhanh, nhanh chóng hung hăng mà đâm thọc chỗ thịt mềm mẫn cảm, không ngừng cọ xát, mang đến từng trận tê dại khoái cảm, làm Lục Lạc dục tiên dục tử ngẩng đầu lên, dâm đãng rên rỉ.

"Anh...!"

Úy Trì Hoạch thấy thế, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, trong mắt bạo nộ, sắc mặt khủng bố đen tối.

"Tại sao không cho tiểu sủng vật của tôi mặc quần lót vậy cậu Úy Trì?" Con ngươi của Ôn Tồn nhẹ nhàng thu lại, khóe miệng hơi hơi giương lên, ngón tay ở tao huyệt Lục Lạc càng nhanh hơn!

Lục Lạc thoải mái uốn éo người, cự vật Ôn Tồn thô to gân xanh nổi lên, cứng lên.

"Anh....!"

Úy Trì Hoạch nhắm lại đôi mắt hẹp dài, bình tĩnh ổn định hít sâu,

"Nói đi, điều kiện là gì?"

"Điều kiện gì cơ?"

Ôn Tồn nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Úy Trì Hoạch, động tác tay không giảm, tình sắc đến cực điểm.

"Đúng, chỉ cần anh ra điều kiện, tôi đều có thể đáp ứng"

Úy Trì Hoạch nắm chặt tay, nắm tay nổi lên gân xanh, nhìn bộ dáng Lục Lạc ở dưới thân người khác thừa hoan dâm kêu, một khắc Úy Trì Hoạch cũng chịu không nổi, tâm phảng phất bị người đánh một quyền thật mạnh, đau đớn càng giống như bị đào rỗng.

"Chỉ cần tặng cô ấy cho tôi."

"Cho cậu?"

Như là Ôn Tồn nghe được câu chuyện buồn cười nhất, đôi mắt châm chọc nhìn qua Úy Trì Hoạch, cười khẽ,

"Cưỡng gian bảo bối của tôi, còn yêu cầu tôi tặng cô ấy cho cậu? Cậu Úy Trì thật thích nói đùa."

Bàn tay Ôn Tồn lại tàn bạo cho thêm một lóng tay, ba ngón tay moi đào tàn sát bừa bãi nhục huyệt dưới thân, nhiều lần chạm vào chỗ sâu trong hoa tâm, phòng khách toàn tiếng phun ra nuốt vào phụt phụt dâm đãng.

"Bảo bối, tao huyệt em chảy thật nhiều nước, chảy hết lên người tôi, có phải hay không tao huyệt muốn bị côn thịt to làm? Hả?"

Ôn Tồn cúi đầu cười nhìn Lục Lạc.

Lục Lạc lắc lư thân hình lung tung thở dốc mềm nhẹ, bộ dáng cười của cậu chủ hiện tại so với lúc không cười còn đáng sợ hơn a!

Lục Lạc sợ tới mức toàn thân run bần bật, thừa nhận ngón tay thô tráng đâm xuyên

"Ô ô ô.. Không cần.. cậu chủ.."

"Ôn Tồn anh đừng có mà quá phận! Buông cô ấy ra!!"

Úy Trì Hoạch rốt cuộc không ngồi được, tức giận gầm nhẹ, đứng dậy hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Tồn.

"Quá phận? Tôi chơi tiểu sủng vật của mình là quá phận? Thời điểm cậu cưỡng gian cô ấy thì không quá phận? Cậu không khỏi đánh giá bản thân quá cao đi, cậu cảm thấy cậu bây giờ có tư cách cùng tôi tranh luận sao?"

Tiếng rống giận kia như xé tai Ôn Tồn, trên mặt biểu tình lại không gợn sóng như cũ, trên môi lại nở ra nụ cười trào phúng lần nữa.

Ôn Tồn giơ tay nhấc chân, đều mang theo tinh mỹ cùng tôn quý, dưới thân bàn tay to lại hung hăng đâm thọc tao huyệt cô gái, khi thì ôn nhu vuốt ve khi thì nhanh chóng thọc vào rút ra.

Lời nói Ôn Tồn vang lên hữu lực, hung hăng đánh vào tâm Úy Trì Hoạch, trái tim ẩn ẩn đau.

Đúng vậy, Lục Lạc không phải của mình, trước nay đều không phải.

Mình lấy cái gì cùng anh ta tranh luận, còn cưỡng gian Lục Lạc hai lần, là mình đuối lý.

"Điều kiện là gì?" Úy Trì Hoạch nhắm mắt trầm giọng lặp lại, Ôn Tồn lần này tự mình tới cửa còn không phải muốn đòi bồi thường sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro