Chương 3: Cập bến Tenki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường đến Tenki hóa ra không dài như họ tưởng. Nhờ sự thông thuộc biển cả và kĩ năng lái tàu của Jinbei mà Thousand Sunny chỉ cần chưa đến hai ngày đã cập bến đảo Tenki. Trước mặt họ bây giờ là cảng Tengoda sầm uất. Như Jinbei đã nói, nhờ vào khả năng điều khiển thời tiết nên lương thực ở đây lúc nào cũng dồi dào, có rất nhiều đảo xung quanh phải mua lương thực của Tenki, một phần cũng bởi chất lượng nông sản ở đây luôn thuộc hàng tốt nhất.

- Quàooooo - Luffy vọt lên bờ trước tiên, hướng tầm mắt nhìn khắp khu cảng - Nhiều thức ăn quá đi!

- Bây giờ không phải lúc, Luffy! - Ussop nhắc nhở.

Franky hạ neo xuống rồi tất cả cùng lên bờ. Luffy như nhớ ra mục đích đến đây của mình, vẻ mặt cậu chuyển sang nghiêm trọng.

- Tớ sẽ đi cứu Nami! - Chưa dứt lời đã co chân lên tính chạy vọt đi, may mà Sanji nhanh tay kéo lại.

- Tên đần này có chịu thôi đi không! - Sanji gắt - Cậu thậm chí còn không biết rốt cuộc Nami đang ở đâu cơ mà! Chúng ta cần có kế hoạch.

- Sanji nói đúng. Thông tin của chúng ta còn rất mơ hồ.. - Robin đưa ra nhận xét.

- Nhưng chẳng phải từ trước tới giờ, mọi việc của chúng ta đều do Nami lên kế hoạch hay sao?

Ussop vừa phát biểu xong, cả bọn bỗng trở nên ỉu xìu như thể vừa bị con ma âm tính của Perona chui qua người vậy.

- Thôi nào mọi người - Franky lên tiếng - Chúng ta đâu thể cứ phụ thuộc vào Nami mãi, tôi sẽ lên một kế hoạch thật là SUPERRRRR

- Hm.. Vậy việc đầu tiên là phải thám thính tình hình trước. Chúng ta không thể cứ vậy mà đi tìm kiếm Nami khắp nơi một cách lộ liễu được. - Jinbei phát biếu ý kiến.

- Ngầu quá đi! - Luffy hai mắt phát sáng - Ông nghiêm túc trông y hệt một thuyền trưởng!

Như có cả một đàn quạ bay qua đầu, thật không thể nào hiểu được Luffy khi cậu ta có thể đi đến tận đây với cái đầu óc trống rỗng như thế. Sanji đúng là không nhìn nổi nữa.

- Cậu bớt ngưỡng mộ người khác một cách vô tội vạ đi cáu tên đần này! Thật không hiểu nổi rốt cuộc tại sao cậu ta lại là thuyền trưởng. - Sanji rút một điếu thuốc ra châm lửa, anh rít một hơi đầy và nhả khói như thể muốn cơn giận của mình cứ thế theo làn khói mà tan đi.

- Ha ha - Jinbei gãi đầu cười - Thì trước đây tôi là thuyền trưởng của băng Hải tặc Mặt Trời mà.

- Ừ ha - Luffy tỉnh ngộ.

- Fufufu vấn đề bây giờ là ai sẽ đi thám thính? Tôi nghĩ nên chọn người ít nổi bật cho nhiệm vụ này.

Cả bọn anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Xem nào, Luffy ư? Thôi bỏ đi, tên đần này sẽ đi bất cứ đâu và hét lên câu "Ta sẽ trở thành Vua Hải Tặc" mất. Zoro? Với căn bệnh mù đường mãn tính của mình thì nếu để anh ta đi thám thính tình hình có khi tìm được cả Nami cũng nên. Sanji? Hắn ta sẽ chảy máu mũi và làm loạn lên ngay khi thấy Nami, hoặc cũng có thể chạy theo một cô gái nào đó và quên béng đi nhiệm vụ. Robin? Ồ một người có lệnh truy nã từ khi 8 tuổi thì e rằng cũng không thiếu tiếng tăm. Franky thì là một người máy. Brook là một bộ xương. Chopper là tuần lộc và Jinbei ư? Một người cá! Sự bất lực tuyệt vọng lại bao phủ con thuyền. Phải rồi, thử hỏi trong một cái băng bất bình thường thì làm sao tìm được một con người bình thường đây? À hình như còn một người chưa được nhắc đến, tất cả đồng loạt nhìn Ussop. Ussop chỉ tay vào mặt mình.

- T.. t.. tớ ư?

- Fufufu sẽ ổn thôi mà, cậu chỉ cần đi nghe ngóng xem nơi ở của hoàng tộc Tenki ở đâu thôi. - Robin an ủi.

- Phải đấy phải đấy! Với những chiến công của Ussop thì chuyện này chỉ là muỗi! - Chopper, chú tuần lộc bé nhỏ tội nghiệp, người duy nhất tin những gì Ussop bịa ra (à thật ra thì có cô tiểu thư Kaya ốm yếu nữa),  dùng đôi mắt cực kì ngưỡng mộ cực kì mong chờ nhìn Ussop.

"Thật là cái miệng làm hại cái thân mà" Ussop nghĩ. Cậu thở một hơi dài như hạ quyết tâm, nói bằng giọng trang trọng như sắp đi vào chỗ chết.

- Thôi được! Vì Nami và đồng đội, chiến binh dũng cảm nhất biển cả Ussop sẽ hi sinh!

- Yohohohooo cậu thật tuyệt đấy Ussop!

- Thật là SUPERRRRR

Ussop thất thểu rời tàu. "Hm.. mình đã nhận làm việc này thì chắc chắn sẽ làm được, nếu không làm sao xứng đáng là thành viên của băng Mũ Rơm chứ!". Ussop vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến thị trấn. "Oa, ở đây tấp nập quá!". Cửa hàng san sát nhau, đa phần là nông sản tươi ngon, thứ nữa là các nhà hàng và quán rượu, cửa hàng quần áo.. Ussop thử ghé vào một tiệm bán rau củ. Chủ quán là một ông lão, vừa thấy cậu vào liền trưng ra nụ cười hở lợi, xoa xoa hai tay vào nhau.

- Xin chào quý khách, quý khách muốn mua gì? Chỗ chúng tôi đều là rau củ tươi ngon, đảm bảo không ngon không lấy tiền.

Ussop lộn xộn chọn bừa mấy cây bắp cải, thêm tí rau xanh. Ông chủ quán vẫn niềm nở bắt chuyện.

- Cậu là người từ nơi khác đến đúng không? Tôi vừa nhìn liền biết, cậu chắc là đến đây mua lương thực chứ gì? Chỗ chúng tôi gì cũng có, hay để tôi giới thiệu cho cậu vài tiệm bán thịt cá vừa tươi vừa rẻ nhé? Xem nào, chỗ bà Hatashima..

Ussop cười méo mó đáp lại sự nhiệt tình của ông chủ tiệm. Cậu xua xua tay.

- Ông nói đúng rồi đấy. Tôi cũng rất thích nông sản ở đây, nhìn chỗ này xanh mướt và màu mỡ thật.

Ông lão cười khà khà, đây là niềm tự hào của người dân Tenki.

- Tất cả là nhờ hoàng gia Tenki, dòng họ Miyawaki đấy! Đức vua và các vị hoàng tử luôn thay đổi thời tiết hợp lý, khiến ở đây bốn mùa rau củ đều phát triển.

Ussop thử dò hỏi.

- Tôi nghe nói.. hình như Tenki còn có một vị công chúa cơ mà.

- Cậu cũng biết chuyện này ư? Đất nước chúng tôi có cả thảy là 3 vị hoàng tử, nhưng chỉ có 1 vị công chúa. Công chúa Yumi rất thân thiện, cô ấy thường hay đến chơi với lũ trẻ, trò chuyện với người già chúng tôi. Công chúa cũng rất tốt bụng nữa.

- Vậy.. công chúa ở trong lâu đài sao?

- Đúng vậy. Cậu nhìn kìa - Ông lão chỉ tay về phía Bắc, nơi có ngọn tháp của tòa lâu đài cổ nhô lên - Đấy là lâu đài của nhà Miyawaki. Lâu đài được bảo vệ bởi quân lính dưới trướng của hoàng tử cả Miyawaki Shitarou, hoàng tử thứ hai Miyawaki Shiburou và hoàng tử thứ ba Miyawaki Shikurou. Họ là ba vị tướng quân mạnh nhất đất nước này đấy.

Ussop mừng rỡ với mớ thông tin mà mình thu thập được. Cậu hớn hở.

- Được rồi, cảm ơn ông nhé! Ông tính tiền chỗ này giúp tôi.

- Được được. - Ông lão vô cùng nhanh nhẹn gói hàng cho Ussop.

Đã có được những thứ cần biết, Ussop nhanh chóng đi về hướng tàu Sunny. Người nhìn thấy bóng cậu đầu tiên chính là Brook.

- Yohohohooo tôi đã nhìn thấy Ussop rồi.

Mọi người vội bật dậy. Luffy chạy đến trước tiên.

- Thế nào? Cậu tìm thấy Nami chưa?

- Nami nào chứ hả? Nhưng tớ có khá nhiều thông tin hữu ích đây. Nghe nè..

Ussop thuật lại những gì mình biết cho các thành viên.

Ở thuyền Thousnad Sunny, mọi người đang hết sức chăm chú vào kế hoạch giải cứu đồng đội, thì ở đây, Nami đang ngồi bó gối trong căn phòng ở tòa tháp cao nhất của lâu đài Tenki. Cửa mở, một người phụ nữ mặc kimono theo kiểu quý tộc bước vào. Bà ta mang theo một khay thức ăn cùng một ly sữa.

- Nami, con ăn một chút gì đi.

- Bà đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy bà.

Người phụ nữ vẻ mặt đau lòng nhìn cô, nhưng vẫn không rời khỏi đó.

- Ta là mẹ con..

- Không phải! - Nami gạt phắt đi, cô quay lại nhìn trừng trừng vào bà ta với đôi mắt chất chứa đầy thù hận - Mẹ tôi là Bellemere, bà là ai mà dám xưng là mẹ với tôi!

- Ta biết rất khó để con chấp nhận, Nami. Nhưng ta là mẹ con, và đây là nhà của con! - Người phụ nữ đó, mặc dù đau lòng nhưng những lời thốt ra hết sức quả quyết.

Nami cười xếch mép một cách đầy khinh bỉ nhưng cũng tràn ngập sự thê lương.

- Gia đình? Cái gia đình mà bà nói chính là những người đã vứt bỏ tôi từ khi tôi mới được sinh ra? Chỉ vì một lời nguyền chết tiệt vớ vẩn nào đó? - Cô gạt nước mắt - Tôi ghê tởm các người!

Người phụ nữ đó toan nắm tay Nami nhưng cô tránh được. Bà ta tha thiết nhìn Nami và cố gắng thuyết phục cô.

- Ta xin lỗi, nhưng đó là cách duy nhất để cứu sống cả hai con, con và chị Yumi của con. Đất nước ta từ xa xưa đã có lời nguyền, công chúa của đất nước chính là thánh nữ mang lại điềm lành và sức mạnh, nhưng nếu một khi có hai công chúa, thì một trong hai sẽ trở thành đại họa. Vì vậy ta không còn cách nào khác..

- Vì vậy nên bà chọn rời bỏ tôi? Đứa con do bà sinh ra không mà không chút tội lỗi nào? - Cô cười khẩy - Bà không xứng làm mẹ! Bà chẳng bằng một góc của mẹ Bellemere! Bây giờ khi đứa con gái yêu quý của các người không còn nữa, các người mới nhớ đến tôi, dùng cách thật đáng khinh bỉ để đưa tôi về đây, nhưng rất tiếc, tôi không đủ kiên nhẫn để đối đáp với sự tử tế của các người. Hãy thả tôi ra, tôi muốn trở về với đồng đội của mình!

Bà ta chẳng hề cảm thấy những việc mình làm là sai trái, đứng dậy đanh mặt nhìn Nami.

- Bây giờ con là công chúa của Tenki này, mặc dù trên danh nghĩa người chị quá cố của con, nhưng dòng máu Miyawaki đang chảy trong người con là không thể chối cãi. Hãy ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của mình, kết hôn với Toshirou! Đám ngu ngốc mà con gọi là đồng đội sẽ chẳng thể nào cứu được con đâu!

Nói ra bà ta đi ra khỏi phòng, sập cửa. Nami ném mạnh khay thức ăn mà bà ta đưa tới xuống sàn nhà.

- Khốn kiếp!

Cô run rẩy úp mặt vào hai đầu gối như muốn che đi những giọt nước mắt của mình. Cô đã từng nghĩ bố mẹ ruột của mình trước đây đã bị hải tặc giết chết, sau này được mẹ Bellemere nuôi dưỡng, cô hoàn toàn coi đó là gia đình thật sự của mình. Cái lũ người Tenki khốn nạn này là ai, tự nhiên xông vào cuộc sống của cô, nhận vơ là gia đình của cô chứ. Chẳng có bố mẹ nào đi vứt bỏ con gái của chính mình cả. Ít ra mẹ Bellemere của cô sẽ không bao giờ như thế. Cô rên rỉ:

- Luffy! Cậu sẽ đến đúng không? Mọi người.. nhanh đến cứu tớ với!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro