Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luffy, Jinbei và Zoro, cả ba đứng trước tòa lâu đài trong bộ lễ phục sang trọng. Đây là thứ mà Nami chuẩn bị cho họ, có lẽ là từ lâu rồi, phòng dịp gì thì chỉ có cô ấy mới biết nhưng Nami vẫn luôn luôn chu đáo như thế. Nếu không có Nami thì con thuyền này không biết chìm bao nhiêu lần rồi, vì vậy họ sẽ không bao giờ rời đi mà thiếu mất đồng đội của mình. Luffy hạ quyết tâm tiến vào trong. Đương nhiên lũ lính canh sẽ chẳng thể nào để yên cho mấy tên lạ mặt bước vào lâu đài trong dịp trọng đại như thế này mà không có thiệp mời trong tay, nhưng nào có hề gì, chỉ cần sử dụng haki bá vương một chút thì bọn chúng sẽ nhanh chóng ngã rạp, dù sao thì cậu cũng không có hứng thú đánh đấm ở đây lắm vì Nami vẫn đang đợi cậu cùng mọi người đến cứu. Cậu muốn nhanh chóng đưa Nami khỏi đây, trước khi buổi lễ kịp hoàn thành.

Trong lúc đó, Sanji, Ussop theo chân Brook, người đã nắm khá rõ vị trí của Nami đang cố gắng né tránh nhiều - người - nhất - có - thể với hi vọng sẽ trót lọt chuồn êm ngay khi tìm được nàng hoa tiêu. Tòa lâu đài to lớn, nếu đi bằng cửa chính thì e còn lâu họ mới có thể tới được chỗ cần tới, nhưng may mắn thay, tòa tháp nơi Nami bị giam cầm hoàn toàn tách biệt với một lối đi riêng, điều này nếu không đến gần để tận mắt nhìn xem thì rất khó nhận ra. Cả ba lần theo các bụi cây với thứ đồ hóa trang xanh lá ngớ ngẩn mà Ussop yêu cầu tất cả phải đội lên đầu, thứ mà Sanji nhất quyết không chịu bởi một lí do là mình đang mặc vest, và Nami lúc này, Sanji đoán là đang khoác trên mình chiếc váy cưới. Anh sẽ là người đầu tiên tìm thấy Nami trong bộ dạng khóc lóc yếu đuối, và cô ấy sẽ tự nguyện ngã vào vòng tay mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng làm toàn thân anh sung sướng với hàng đống trái tim phấp phới bay ra. Ussop lườm Sanji đến cháy cả mắt, thật không hiểu nổi cái tên này, hình như giờ phút nào hắn ta cũng có thể nghĩ đến những thứ lố bịch đó. Brook đưa tay "suỵt" một tiếng, có một đám lính mặc áo giáp đang đi tới đây, có lẽ là bọn chúng đang đi tuần tra, giải quyết thì thật dễ dàng nhưng tốt nhất lần này nên ra tay trong im lặng. Ussop đằng sau bụi cây ló đầu lên, nhưng thật khó mà phát hiện khi anh chàng cũng mang hàng đống thứ cây cỏ lộn xộn trên đầu, lúc này vẫn đang đung đưa theo gió, cậu đưa ná cao thêm chút nữa, cười thầm: "Cho các ngươi hít chút thuốc mê đặc chế của thuyền trưởng Ussop đây!". Một viên đạn bắn ra, theo hướng ná bay thẳng vào giữa toán lính khiến cả đám hốt hoảng, nhưng chưa kịp la lên tiếng nào thì đã bị làn khói mỏng tỏa ra từ viên đạn ru vào giấc ngủ. Ussop đắc chí chạy ra, theo sau đó là Sanji và Brook.

- Lối vào ở đây!

Brook nói và mở một cánh cửa bằng gỗ dẫn vào tòa tháp biệt giam. Họ lần theo cầu thang nhỏ hẹp, nơi mà ban ngày cũng phải dùng nến để chiếu sáng, tường hoàn toàn làm bằng đá lạnh ngắt, nhưng may mắn chỉ là loại đá cứng bình thường chứ không phải đá biển. Trên đỉnh chỉ có độc một căn phòng, cũng chỉ có một lối đi duy nhất, thật sự thích hợp cho việc giam cầm.

- Nami swan!!! Tôi đến cứu em đây!!!

Sanji xô cửa bước vào, nhưng trước mặt anh hoàn toàn không có Nami, hay thậm chí là một cô gái, mà là một tên đàn ông mặc một bộ vest đen lịch lãm, trên ngực áo còn cài một đóa hồng làm điểm nhấn. Hắn ta tóc màu khói bạc và khuôn mặt lúc nào cũng cười nhếch mép trông khá đê tiện. Sanji trừng trừng nhìn hắn.

- Ngươi là tên khốn nào? Ngươi đã dấu Nami ở đâu hả?

Hắn ta không vội trả lời mà chỉ đứng cười một cách đắc thắng ở bên. Sự im lặng của hắn sẽ nhanh chóng phá vỡ chút kiên nhẫn của Sanji.

- Nếu ngươi không chịu mở miệng thì ta sẽ đá ngươi bay ra khỏi tòa tháp này!

- Hahaha đừng vội như vậy chứ. Ngươi muốn tìm em gái yêu quý của ta sao, rất tiếc phải nói với ngươi là nó không có ở đây.

- Nami không có loại người thân như ngươi.

Sanji hậm hực đáp trả. Brook nhắc nhở Sanji

- Hắn là một trong số những anh trai của Nami, hắn có năng lực của trái ác quỷ đấy!

- Hừ... Cho dù là năng lực gì thì tớ cũng sẽ cho hắn mềm xương.

Ussop trừng trừng nhìn hắn với vẻ vô cùng chán ghét nhưng cũng có chút e dè, chỉ là việc cấp bách bây giờ chính là phải tìm thấy Nami, sau đó hội ngộ với nhóm hai và rời khỏi đây.

- Sanji! Bây giờ không phải lúc đánh nhau! Chúng ta phải tìm cho ra Nami đã...

- Hừ... Đã bước chân vào đây, muốn thoát đâu có dễ!!!

Tên kia gầm lên một tiếng, không biết từ đâu ra, hàng đống tên lính đã chặn đứng lại đường lui duy nhất của tòa tháp. Hắn ta dồn sức vào bàn tay, chẳng mấy chốc ở giữa lòng bàn tay hắn lơ lửng những viên cầu đỏ màu cam. Hắn ta cười gằn.

- Món quà đầu tiên ta tặng các ngươi.

Chưa dứt lời, hắn ném những quả cầu đó về phía nhóm thành viên Mũ Rơm. Sanji và Brook may mắn tránh được, còn Ussoo vì bị vướng đống lá ngụy trang trên chân mà bị dính một viên.

- Á á á á... Nóng chết tôi rồiiiiii

Chỗ trên cánh vừa bị quả cầu đỏ chạm vào nhanh chóng sưng phồng lên thành bọng nước. Hắn ta cười đắc ý.

- Các ngươi thấy quả cầu lửa nhiệt của ta thế nào? Thú vị đúng không?

Brook dường như đã nhận ra hắn dựa vào chiêu thức mà hắn vừa tung ra, khớp với một trong ba hoàng tử của Miyawaki mà Nami đã kể.

- Hắn chính là Shikurou, kẻ đã ăn trái Nhiệt độ Ondo Ondo No Mi!!!

- Ngươi nói đúng rồi đấy, bộ xương! Ta có thể điều chỉnh nhiệt độ trong một bán kính nhất định, thậm chí còn có khả năng biến nhiệt độ thành dạng hình thể, thứ mà cho dù các ngươi có nằm mơ cũng chẳng thể nào hình dung được! Ha ha ha

Sanji cảnh giác nhìn hắn, đồng thời nhìn qua cánh tay đang sưng phồng một cách đáng sợ của Ussop. Tên này thật khó đối phó khi thứ hắn sử dụng để chiến đầu hoàn toàn không cần vũ khí hay thứ gì nằm trong cơ thể hắn, hoàn toàn là kiểu tấn công từ xa, mà người duy nhất có thể đánh kiểu này ở phía bọn họ, Ussop, thì đang đau đớn với cánh tay bị thương.

- Nào, các tướng lĩnh của ta! Hãy xông lên và bắt lấy bọn chúng, làm quà cưới cho Nami bé bỏng của chúng ta nào! Ha ha ha

Chỉ chờ có thế, hàng trăm tên lính chen chúc nhau vào trong tháp ngoài tháp, hòng bao vây cả ba người. Sanji lạnh lùng nhìn Shikurou, đồng thời nói với Brook.

- Brook, ông xưa lý đám phía sau, cố gắng đưa Ussop ra khỏi đây để gặp Chopper. Tôi sẽ xử lí tên này!

Brook từ tốn rút kiếm của mình ra, cây Soul Solid lãnh lẽo.

- Yohohohooo linh hồn của bọn chúng cần được tắm rửa rồi...

Mấy tên lính mặc áo giáp sáng bóng, được vũ trang kín kẽ từ đầu đến chân vẫn không khỏi run sợ trước lời đe dọa của Brook. Trừ kiếm của ông ta trông thật đáng sợ, thì việc ông ta là một bộ xương cũng làm người ta khiếp vía. Sanji vứt điếu thuốc xuống đất, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu. Bàn chân dần dần tỏa ra thứ sức mạnh và hơi nóng như sắt nung. Anh nhếch mép.

- Một đầu bếp mà sợ bị bỏng thì nên bỏ nghề đi là vừa!

Nói rồi Sanji lao như tên bắn vào tên Shikurou. Nhưng nếu như hắn ta để Sanji dễ dàng chạm vào người thì hắn không phải là Shikurou. Hắn ta nhanh nhẹn né được cước pháp của Sanji, đồng thời ngưng tụ không khí lạnh thành quả cầu băng lớn ném mạnh về phía Sanji hòng dập tắt sức nóng trên đôi chân của anh. Sanji mặc dù né được nhưng do đang trên đà tấn công bị hụt nên quả cậu sượt qua vai anh, va vào tường vỡ tan rồi biến mất, để lại một hõm sâu nứt toác. Sanji vẫn không từ bỏ, tiếp tục tung người lên cao xoay vòng, mạnh mẽ bổ xuống đầu hắn. Vì khoảng cách hai bên lúc này khá gần, và cận chiến là điểm yếu của Shikurou nên hắn ta đã lãnh trọn cú đá. Đầu hắn như lún xuống, chưa kịp hoàn hồn thì Sanji đã tặng hắn thêm một cước ngay bụng, làm hắn bắn thẳng vào tường và ngã xuống. Chiếc bàn gỗ chắc chắn cũng không chịu được lực va chạm với hắn ta mà vỡ tan. Shikurou lúc này trông rất chật vật, nhưng Sanji đã đá hắn bay khá xa nên dường như hắn đã lấy lại được lợi thế. Hắn đứng dậy trước khi Sanji kịp lao tới và lại cho hắn thêm một cú đá như trời giáng nữa. Shikurou dùng tay quẹt đi vết máu trên miệng.

- Tên lông mày xoăn kia! Hôm nay ngươi đừng hòng lành lặn bước ra khỏi tòa tháp này!!!

- Có giỏi thì ngươi cứ thử xem, tên bóng!!!

- Ngươi hãy xem bóng nhiệt độ của ta đây!

Shikurou liên tục tung ra những dãy bóng dài nóng lạnh đan xen, hướng về phía Sanji. Sanji cũng không kém cạnh, liên tục sử dụng khả năng tốc độ của mình để né tránh, đồng thời ma sát đôi chân mình, sẵn sàng cho hắn ta nếm thử ma hắc cước. Sanji tung một cú đá ngưng tụ sức mạnh khổng vào bụng Shikurou làm bay ra xa, phun một búng máu. Hắn ta nhìn Sanji bằng ánh mắt căm thù, lần theo bức tường đá lạnh toát mà đứng dậy.

- Ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại! Khử trùng!!!

Hắn ta hét lên. Đột nhiên Sanji cảm thấy có một luồng khí nóng bao quanh thân mình, nhiệt độ tăng cao một cách nhanh chóng khiến anh không thở nổi, giống như bản thân đang bị dung nham của núi lửa nuốt lấy. Rồi đột ngột, luồng khí nóng bị thay đổi bằng dòng khí lạnh băng giá như được đưa về từ bắc cực. Nóng lạnh đột ngột, chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến đôi chân Sanji như tê dại không còn cảm giác, đến đứng cũng không thể được. Anh hét lên một tiếng liền ngã xuống. Shikurou cười lớn đắc thắng.

- Ha ha ha Hóa ra ngươi cũng chỉ có thế!

- Ta... sẽ không tha cho ngươi!!!

- Tránh xa đồng đội của ta ra!!!

- Ussop!!!

Hóa ra Brook và Ussop vẫn chưa rời đi. Bọn lính mặc dù hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người họ, nhưng bọn chúng quá đông, và bọn chúng biết ai là người mạnh hơn nên dồn toàn lực tấn công vào Brook. Ussop với cánh tay sưng phồng vì bỏng giờ đã vỡ ra thành một vết nhầy nhụa đáng sợ, cậu chịu đau vươn ná của mình ra, đứng chắn trước mặt Sanji. Mặc dù hai chân run lẩy bẩy nhưng không vì thế mà cậu để tên Shikurou khốn kiếp kia có cơ hội ra tay với Sanji. Ussop sợ hãi dùng câu nói của Luffy để đe dọa Shikurou, cũng là để tự trấn an mình.

- Ta.... ta sẽ đá đít ngươi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro