Chương 10: Lệ phi khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái hậu trộm quan sát biểu tình của Hiên Viên Mạch, cuối cùng tiểu tử này cũng có điểm cảm xúc, không còn là chỉ có một biểu tình, đôi khi chỉ muốn xem hắn nhíu mày cũng khó, nhưng chỉ bằng mấy chữ của Tề Nhi lại làm vẻ mặt hắn phong phú lên, có ý tứ, quả nhiên bà chọn cháu dâu  không sai, nhưng bà cũng đổ mồ hô lạnh một phen, gan của nha đầu này cũng quá lớn, thế nhưng trực tiếp kêu Mạch nhi là 'mặt than', tuy là thực chính xác nhưng bà lại lo lắng Mạch nhi sẽ có ấn tượng xấu với Tề Nhi.

Chưa từng có nữ nhân nào dám trừng mắt với Mạch, càng không có nữ nhân nào dám nói chuyện với Mạch như vậy, Hiên Viên Cảnh cảm thấy sự việc ngày càng vui, thì ra sau khi bị đụng đầu rồi tỉnh lại Lam Tề Nhi sẽ biến thành như vậy, chẳng lẽ là ý trời, chuyên môn sinh ra để công phá núi băng đệ đệ này, hắn rõ ràng nhìn thấy Mạch có dấu hiệu tức giận, lại không động thủ với Lam Tề Nhi, ý tứ thực rõ ràng, khẳng định không phải vì có Hoàng nãi nãi ở đây, nếu Mạch muốn động người nào, ở đây ai cũng không ngăn cản được trừ khi hắn không muốn động.

Lam Tề Nhi buồn bực ăn vịt nướng, liều mạng cắn từng ngụm, nếu đây là Hiên Viên Mạch nàng sẽ dùng sức hơn nữa, lòng nàng trở nên có hơi rối loạn, nàng càng sinh khí càng cắn hăng say.

Hiên Viên Mạch nhìn Lam Tề Nhi vùi đầu ăn mạnh, đột nhiên có dự cảm không tốt, hắn nghĩ có phải hay không Lam Tề Nhi coi miếng vịt đó là hắn rồi liều mạng cắn, nếu thật cắn lên người hắn nhất định thấy máu, nha đầu này ác đến nỗi như vậy sao?

Vẫn luôn là nàng lớn tiếng với hắn, hình như hắn không có chỗ nào đắc tội với nàng.

"Khụ, khụ ta thấy chúng ta vẫn nên tiếp tục dùng bữa thôi, lát nữa sẽ nguội." Hiên Viên Cảnh ho nhẹ hai tiếng che lại ý cười sắp tràn ra miệng, hai vợ chồng này thật có ý tứ, hắn đang suy xét có nên ở lại kinh thành một khoảng thời gian để quan sát thật kỹ hay không, có lẽ sẽ phát sinh sự tình không thể tưởng tượng được.

"Mạch nhi, ngươi đừng chỉ lo chính mình ăn, gắp cho Tề Nhi chút đồ ăn nữa, đồ ăn chỗ đó nàng gắp không tới." Thái hậu che giấu ý cười đầy mặt, đôi mắt nhìn qua lại giữa Hiên Viên Mạch và Lam Tề Nhi, nhìn như thế nào cũng thấy gian tình.

"Hoàng..." Hiên Viên Mạch chưa xong lời đã bị đánh gãy.

"Hoàng nãi nãi, ta có thể tự lấy, không cần hắn." Thở phì phì mở miệng, Lam Tề Nhi cũng không biết mình rốt cuộc nổi giận cái gì, nàng cùng hắn rất thân sao? Không, bọn họ một chút cũng không thân, nhưng vì sao trong lòng nàng lại không thoải mái, chẳng lẽ bởi vì hắn không làm theo nàng, không phối hợp với nàng sao, nàng thế nào lại ấu trĩ như vậy.

Nha đầu này là đang giận sao? Hai má phùng phình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cực kì giống một quả táo hồng ngon miệng, Hiên Viên Mạch lúc này đang nghĩ muốn cắn lên mặt nàng một ngụm, bộ dáng nàng tức giận thật mê người.

"Ha ha, Tề Nhi đang giận sao?" Chớp mắt ái muội, Thái hậu ra vẻ 'ta hiểu'

Lam Tề Nhi buồn bực muốn gõ đầu mình mấy cái, biểu tình nào của nàng làm Thái hậu hiểu lầm, nàng giận cái gì, nàng không có tức giận, đánh chết nàng cũng không thừa nhận nàng đang giận,  "Đâu có giận, Hoàng nãi nãi là đang đùa với Tề Nhi."

"Thật là không có." Không giận mới là lạ, trên mặt nàng viết rõ ràng 'ta thật tức giận'

"Thật không có, tuyệt đối không có, ta cùng Hiên Viên Mạch rất thân sao? Dựa vào cái gì mà tức giận?" Đầu nhỏ phe phẩy, Lam Tề Nhi cạn lời, nàng hình như càng bôi càng đen nha, trúng kế.

"Hoàng nãi nãi có nói là Mạch nhi chọc Tề Nhi giận sao?" Nha đầu này thật dễ lừa gạt, này không phải là lòi sao, thật đáng yêu nha.

Không được tự nhiên liếc mắt một cái đánh giá Lam Tề Nhi, không phải thực thông minh sao, như thế nào liền biến ngốc.

"Ta..." Im lặng là vàng, Lam Tề Nhi quyết định ngậm miệng không nói chuyện, tại sao hôm nay nàng luôn tự tìm phiền toái nha, nói nhiều sai nhiều, vẫn là đừng nói.

"Hoàng nãi nãi uống canh." Hiên Viên Mạch đem đem chén canh múc sẵn đưa tới trước mặt Thái hậu, đừng trêu tiểu nha đầu này nữa, nhìn xem mặt nàng đều sắp bốc khói, hắn thực để ý, tựa hồ chỉ có hắn có thể trêu nàng, người khác đều không được, hắn đau lòng, xem nàng hờn dỗi hắn rất muốn đem nàng kéo vào lòng ngực ôn nhu dỗ nàng, chỉ muốn thấy khuôn mặt nàng tươi cười lần nữa.

Thái hậu thu hồi tâm tư, Mạch nhi đang che chở Tề Nhi, mục đích nàng trêu Tề Nhi đã đạt được, tự nhiên sẽ không mở miệng nói gì nữa, "Được, Hoàng nãi nãi uống canh, hiện tại chỉ biết che chở tiểu thê tử của ngươi, không để ý tới ai gia."

"Hoàng nãi nãi hai chúng ta vẫn là an tĩnh ăn cơm thôi, Mạch đau lòng đệ muội, đều luyến tiếc cho chúng ta nhiều lời." Kịch đã xem đủ nhưng còn chưa đủ kích thích.

"Ân, làm cho hai người bọn họ thân cận đi." Thái hậu thực hài lòng tôn tử thêm lửa, bà phát hiện mặt Lam Tề Nhi ngày càng đỏ, nha đầu thật đẹp nha, thật là tiện nghi cho tiểu tử Mạch này.

Lam Tề Nhi thật muốn ngất xỉu, hoặc làm cho nàng biến mất cũng tốt, hai bà cháu kia vẫn còn không có xong, thế nào cũng phải trêu chọc nàng, nàng thực vô tội có được không, ai nguyện ý cùng một núi băng to thân cận nha, nàng còn không muốn thành cột băng.

"Hoàng nãi nãi, Tề Nhi..." Mới phun ra mấy chữ lại bị đánh gãy, đêm này là ngày bao nhiêu, nhân vật lớn đều lên sân khấu, làm nàng thụ sủng nhược kinh nha.

"Hoàng thượng giá lâm." Thanh âm thái giám lộ vẻ kính sợ, còn mang theo kích động, Hoàng thượng không phải muốn gặp là gặp.

"Tham kiến hoàng thượng." Các cung nữ đồng thời hành lễ, toàn bộ cúi đầu không dám lộn xộn chút nào.

"Bình thân." Phất phất tay, thanh âm uy nghiêm của Hoàng thượng vang lên.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Hiên Viên Cảnh với Hiên Viên Mạch cùng mở miệng, cũng chỉ hơi cúi đầu tỏ ý tôn kính.

"Miễn lễ, người trong nhà không cần như vậy." Hoàng thượng rất thích hai cái hài tử của mình, đặc biệt là Hiên Viên Mạch, đó là niềm tự hào đời này của hắn.

"Tạ phụ hoàng." Hai người bước lui sang một bên.

"Lam Tề Nhi gặp qua phụ hoàng." Lam Tề Nhi hành lễ, vốn định gọi Hoàng thượng nhưng lại cảm thấy không ổn.

"Tề Nhi cũng ở đây à, cũng đã lâu trẫm không có gặp ngươi, xem ra vết thương đã đỡ rồi" Hắn có nghe nói việc Lam Tề Nhi bị thương, nha đầu này thật sự đơn thuần, thật xứng với Mạch nhi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm hắn không phản đối ý kiến của Thái hậu cho nàng làm Cẩm Vương phi, ai cũng nói nàng có chút không giống, mới đầu không tin, nhưng hiện tại hắn tin, nàng trước kia không dám nhìn hắn, nhưng giờ lại dám, còn có nàng tự xưng, nghe cũng thoải mái hơn chút, chống lại ánh mắt tìm tòi của hắn cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, không tệ, chẳng lẽ là thành thục trong một đêm.

"Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, Tề Nhi đã tốt lắm." Vẻ mặt đắc ý lại không mất ưu nhã, miệng mỉm cười nhẹ, Lam Tề Nhi chớp chớp đôi mắt long lanh, nàng chú ý tới bên cạnh hoàng thượng có một nữ nhân, ánh mắt nàng ta nhìn nàng rất bén nhọn, nàng không thích người khác nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, trong trí nhớ nàng không biết nữ nhân này nha.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Hoàng thượng xoay người đối với Thái hậu cung kính nói: "Thân thể mẫu hậu tốt không, trẫm chính là tới thăm ngài."

"Hoàng thượng không cần lo, ai gia mọi chuyện đều tốt." Thái hậu cười cười, vị nhi tử hoàng đế này của nàng rất hiếu thuận, nàng rất hài lòng.

"Nô tỳ thỉnh an Thái hậu, nguyện thân thể Thái hậu khoẻ mạnh." Lệ phi phúc thân cười nhẹ nhàng cho Thái hậu hành lễ, trên mặt tràn đầy chân thành, trừ để lộ cặp mắt không giống với biểu hiện, còn lại không có một tia không ổn.

"Miễn lễ." Thái hậu khoát khoát tay, đây là phi tử mới được sắc phong của Hoàng thượng, nghe nói rất được sủng ái, gần đây Hoàng thượng hầu như đều ở chỗ của nàng qua đêm, phi tần trong cung đã có phê bình kính đáo.

"Tạ ơn Thái hậu." Thu lại dáng người nhỏ nhắn lui về phái sau Hoàng thượng, lẳng lặng đứng, biết điều như một đoá hoa u lan.

Hoàng thượng nhìn bữa ăn tối trên bàn, cũng không biết bọn họ dùng xong chưa, trong lúc nhất thời mở miệng nói, "Mẫu hậu còn muốn dùng chút gì không, trẫm an bài ngự thiện phòng chuẩn bị."

"Không cần, ai gia đã ăn xong." Nhìn Hoàng thượng, Thái hậu từ ái cười nói, "Tề Nhi, ngươi đã ăn no chưa."

"Hoàng nãi nãi, Tề Nhi đã no rồi." Cho dù ăn chưa no, nàng hiện tại cũng ăn không vô, nữ nhân đó là ai, tại sao nhìn nàng như vậy.

"Cẩm Vương phi thật có phúc khí nên được Thái hậu nương nương ưu ái như thế." Lệ phi mở miệng nói tiếp, mặc dù ánh mắt nhìn vào Lam Tề Nhi nhưng trong đôi mắt đó lại không có bóng dáng nàng.

Nữ nhân này hoàn toàn không nhìn nàng, lại biểu hiện rất hâm mộ nàng, đây là nàng đang khích lệ hay giễu cợt nàng?

"Lệ phi nương nương nói đùa, ngài không phải cũng được phụ hoàng sủng ái sao?" Một nữ nhân muốn nhất không phải là người khác thích mình mà là người bên gối thích mình, nàng nói như vậy xem như là cho nàng mặt mũi.

"Tề Nhi đúng là biết nói chuyện, haha." Hoàng thượng cười nói, nếu là dĩ vãng, nàng nhất định sẽ lẳng lặng không nói lời nào, hoặc là nhìn Thái hậu, sẽ không đáp lại giống như bây giờ.

"Khiến phụ hoàng chê cười, không lẽ Tề Nhi nói không đúng sự thật." Chớp chớp đôi mắt vô tội, khuôn mặt Lam Tề Nhi thật tình nói.

"Haha, trẫm cưng chiều Lệ phi là do nàng nhảy múa rất giỏi." Hoàng thượng nhìn con ngươi trong suốt của Lam Tề Nhi, muốn xem ý tưởng của nàng, cuối cùng cũng chỉ thấy ánh mắt sáng lên ngoài ra chẳng phát hiện gì khác.

Theo ý của Hoàng thượng là hắn cũng không thích Lệ phi, chỉ thích tài nhảy múa của nàng, nàng có thể hiểu như vậy sao, đúng là đế vương vô tình xưa nay.

"Hoàng thượng, thiếp thân nghe nói Cẩm Vương phi biết đánh đàn, không biết có thể được nghe một khúc không." Âm thanh ôn nhu mang theo chút than thở, Lệ phi liếc mắt đưa tình nhìn Hoàng thượng, hi vọng nhận được đồng ý.

"Này---" Lam Tề Nhi quả thật có thể đánh đàn, có thể nghe một chút cũng tốt.

"Tề Nhi, ngươi vì mọi người đánh một khúc được không?" Thái hậu nhìn Lam Tề Nhi, đánh đàn không làm khó tới Lam Tề Nhi, nhưng Lệ phi này giống như cố ý muốn gây phiền toái cho Tề Nhi.

Lam Tề Nhi thật vô tội, nàng không nói lời nào cũng rước lấy phiền toái, nói là có thể hay không, nàng có quyền nói không sao, nàng không có.

"Cẩm Vương phi không muốn vì Hoàng thượng trình diễn một khúc sao?" Âm thanh như nước nhưng nghe vào tai Lam Tề Nhi lại cực ác tâm, muốn nổi da gà.

"Được, làm sao sẽ không được." Đó là ánh mắt khiêu khích sao? Lệ phi rốt cuộc muốn chơi trò gì, nàng cũng muốn xem một chút, nếu muốn gây hấn thì Lam Tề Nhi nàng sẽ không để ý mà chơi với nàng một chút.

Lam Tề Nhi ngươi chờ cho ta, ta đã chuẩn bị tất cả để cho ngươi đẹp mắt, haha. Lệ phi một mặt cười, một mặt âm trầm nhìn Lam Tề Nhi chằm chằm, hận không thể lột một lớp da của Lam Tề Nhi.

Nhưng là ai lột da ai thì sau mới biết.       


    




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro