Chương 9: Lần đầu tiên gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Thái hậu có thể ngồi ở vị trí này cũng là bà có chút bản lãnh và tâm cơ, suy nghĩ mọi chuyện chu toàn hơn so với người khác, để Lam Tề Nhi đi một mình ra vườn ngắm hoa, bà liền kêu Thanh Liên ở lại hỏi chuyện, bà phải biết Lam Tề Nhi ở Vương phủ trôi qua như thế nào, trước kia bà không rõ ràng lắm, nhưng Thanh Liên là nha đầu đi theo bà từ nhỏ, người khác nói có thể bà không tin nhưng lời nha đầu này nói là có thể tin.

Dù sao Thanh Liên cũng đã hầu hạ Thái hậu nhiều năm, cũng đủ hiểu tâm tư của Thái hậu, nàng ở lại là chờ trả lời mà thôi, ngoài việc lo lắng không biết Thái hậu muốn hỏi điều gì, nàng lo nhất là Vương phi có thể ngủ ở vườn hoa hay không, có khi nào không tìm được Vương phi hay không, vậy thì xong đời, lông mày nhỏ nhắn nhăn lại thật chặt.

"Thanh Liên ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Thái hậu nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, tiểu nha đầu nhíu mày như vậy, có phải có chuyện không cho nàng biết.

"Thái hậu nương nương, nô tỳ chỉ đang nghĩ có thể Vương phi lại đang ngủ ở vườn hoa, bên ngoài gió lớn, sẽ bị lạnh." Cúng kính trả lời, nàng là thật lo Vương phi lại bị bệnh.

Thái hậu kinh ngạc nhìn Thanh Liên, "Ngươi vừa nói gì?" Tề Nhi sao lại ngủ ở ngoài, còn trong vườn hoa, nha đầu này còn nói từ 'lại', bà nên hiểu như thế nào.

"Đúng vậy Thái hậu nương nương, từ sau khi tỉnh lại hình như Vương phi rất thích ngủ, nhưng mà..." Không biết có nên đem những thay đổi của Vương phi nói cho Thái hậu nương nương hay không, ngay cả nàng cũng cảm thấy Vương phi có chút kì lạ, sợ Thái hậu nghĩ nhiều, nàng muốn suy nghĩ cho Vương phi một chút.

"Nhưng mà cái gì, ngươi nói cho rõ ràng." Lam Tề Nhi có chút thay đổi, Thái hậu bỗng nhớ đến cái đêm Lam Tề Nhi tỉnh lại, giọng nói lười nhác nhưng không cho cự tuyệt, có khí thế nói chuyện như Mạch nhi.

"Vâng." Thanh Liên gật đầu suy nghĩ một chút, Thái hậu nương nương là người hiểu rõ Vương phi nhất, bây giờ nói hết tất cả, nếu Vương có chỗ nào làm khác người, ít nhất còn có Thái hậu làm chỗ dựa, đối với Vương phi cũng có lợi. "Hôm qua Vương phi đánh Dương phu nhân...... là có chút thích ngủ nhưng trở nên có chủ kiến, rất có khí thế." Thanh Liên hồi tưởng cuộc sống bên cạnh Lam Tề Nhi, cái khác không nói, cái nàng rõ ràng nhất là bây giờ Vương phi không cho phép bất cứ ai khinh thị cùng bất kính, không chịu thì nàng có biện pháp, cho dù là nói nhẹ nhàng cũng không ai dám can đảm chất vấn Vương phi.

"Ha ha, tốt, không hổ là cháu dâu của ai gia." Nàng là muốn trừ hậu hoạn trong vương phủ cho Lam Tề Nhi nhưng nàng không nắm chắc, thay vì do nàng xuất thủ, không bằng để Lam Tề Nhi học cách tự bảo vệ mình như thế nào, lập uy trong phủ như thế nào, có vậy nàng mới ngồi vững vị trí Cẩm Vương Phi, mới hấp dẫn được sự chú ý của Mạch nhi.

Thanh Liên cho là Thái hậu sẽ cảm thấy cách làm của Vương phi không ổn, không ngờ Thái hậu nghe xong lại cao hứng như vậy, rất ủng hộ Vương phi, "Thanh Liên thề sẽ bảo vệ Vương phi."

"Ai gia biết, ngươi hãy chăm sóc Tề Nhi cho tốt, Tề Nhi sẽ không bạc đãi ngươi." Mỉm cười xoa xoa tay, Thái hậu Tần Phương Dung cảm thấy mình chưa bao giờ cao hứng như vậy. "Lưu công công, đi mời Cẩm Vương phi trở lại, nên dùng bữa tối rồi."

"Vâng." Lưu công công không nghe được Thanh Liên nói cái gì nhưng hắn ở trong cung này lâu như vậy cũng ít khi nghe Thái hậu cười sảng khoái như thế.

"Thanh Liên, ngươi đi mời Cảnh Vương điện hạ." Phất phất tay, Cảnh nhi chính là thích náo nhiệt, đáng tiếc Lam Tề Nhi không cho hắn cơ hội xem trò vui, có thể gặp hài tử này, nàng cũng vui vẻ.

"Vâng."

"Oa, thơm quá, nhiều món vậy nha." Sờ sờ bụng xẹp, Lam Tề Nhi chỉ kém tí nữa là chảy nước miếng, thật muốn ăn.

Thái hậu nhìn bộ dáng của Lam Tề Nhi thầm nghĩ chẳng lẽ nha đầu này mấy ngày chưa được ăn cơm, thèm đến như vậy.

"Nếu Cửu đệ muội đói bụng thì nhanh ăn đi, Hoàng nãi nãi sẽ không để ý." Nàng sao lại khả ái như thế, cực kì giống một con mèo tham ăn dễ thương, rất muốn ăn nhưng không có vươn tay nhỏ bé ra gắp thức ăn, hai mắt sáng lên nhìn món vịt nướng trên bàn.

"Ha ha, Tề Nhi không cần khách khí, thích ăn cái gì thì nhanh gắp, ở chỗ của Hoàng nãi nãi không cần giữ kẽ." Thường thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của nữ nhân trong cung, bà tự nhiên thích bộ dáng phản ứng hồn nhiên của Lam Tề Nhi hơn, bà chính là thích Tề Nhi chân thật không tâm cơ như vậy.

"Ta đây sẽ không khách khí, thật muốn ăn, trông thật là ngon." Miệng nhỏ nhắn mở ra, lộ ra hàm răng trắng noãn, hình như mắt còn phát sáng, tay nhỏ cầm đũa vươn tới món vịt nướng đã nhìn thật lâu, rốt cuộc có thể đem nó đưa vào miệng, nghĩ cũng cảm thấy hạnh phúc.

"Đừng khách khí, đều là người trong nhà, Cảnh nhi cũng nhanh ăn, có các ngươi cùng Hoàng nãi nãi dùng bữa, Hoàng nãi nãi thật cao hứng." Thái hậu cười cười, chẳng lẽ Tề Nhi thích ăn mấy món này, bà đều ăn mấy chục năm mấy món trong cung, đã không thấy ngon gì.

"Xin phép Hoàng nãi nãi." Hiên Viên Cảnh lễ phép mở miệng, đây là thói quen từ nhỏ.

Lam Tề Nhi mở to mắt nhìn, vừa định nói chuyện, lại bị một tiếng hô lanh lảnh cắt đứt, làm cho nàng nhíu nhíu mày.

"Cẩm Vương điện hạ đến." Giọng như vịt bị nhéo ở cổ của thái giám vang lên.

"Cẩm Vương điện hạ vạn phúc." Bọn cung tỳ cung kính hành lễ, dĩ nhiên là không quên lén đánh giá hắn mấy lần, cũng chỉ được một trương mặt lạnh.

Không có chút dừng lại, mắt nhìn thẳng tiêu sái đến trước mặt Thái hậu, "Mạch nhi thỉnh an Hoàng nãi nãi."

"Mạch nhi tới à, dùng bữa chưa? Ngồi xuống ăn cùng với Hoàng nãi nãi, đợi lát nữa có thể cùng Tề Nhi cùng nhau về phủ." Đây gọi là duyên phận, đưa Tề Nhi tới, lại đưa Mạch nhi tới người hiếm khi tới thỉnh an bà.

"Được." Quần áo thuần trắng chỉ có nhàn nhạt mấy đoá hoa khương dã, khuôn mặt trắng nõn không son phấn, đôi mắt linh động trong suốt như nước, chân mày lá liễu, sóng mũi cao đẹp, môi anh đào nhỏ nhắn, tóc dài đen mượt chỉ dùng một ngọc trâm búi kiểu lưu vân đơn giản, lộ ra trang nhã cao quý, tay nhỏ bé non mềm tưởng chừng có thể bấm ra nước. Cho dù hắn gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng đẹp đến trong suốt, sạch sẽ không tỳ vết, thanh lệ thoát tục như vậy cũng chỉ có nàng, không thể nghi ngờ nàng là đặc biệt nhất.

Ánh mắt chớp động, đôi mắt lần đầu tiên nhìn cổ đại tướng công của nàng ở khoảng cách gần như vậy, hôm qua ở khá xa, dù thị lực của nàng không tồi cũng không thấy rõ ràng được, cũng có lẽ vì nàng vội vã về ngủ nên cũng không nhìn tới.

Thật lạnh nha, cũng không phải là núi băng thật, sao toàn thân đều là khí lạnh, muốn làm tủ lạnh cũng không cần như vậy, Lam Tề Nhi nhìn Hiên Viên Mạch chằm chằm, nghĩ lại nếu như lúc thời tiết nóng mà ôm có thể mát mẻ hay không, nhất định có hiệu quả. mày kiếm đen sậm, tròng mắt đen thâm thuý, sâu không thấy đáy, giống như có ma lực khiến cho người khác không tự chủ  mà trầm mê, rất ít người có can đảm nhìn thẳng vào tròng mắt của hắn, cặp mắt kia giống như có thể nhìn thấu lòng người, lỗ mũi là tinh tế điêu khắc sao, sống mũi cao thẳng giống như vị thần trong truyện thần thoại, nhìn góc nào cũng hoàn mỹ, môi mỏng như đao cắt, vô cùng gợi cảm, vừa nhìn đã muốn hôn lên, cảm nhận một chút mềm mại trên môi hắn.

Lúc phát giác mình nghĩ cái gì, Lam Tề Nhi bỗng đỏ mặt, mắt nhếch qua nhìn thấy Thái hậu mỉm cười mập mờ, nhẹ mân cái miệng nhỏ, có chút không vui, nàng nhất định phải huỷ vẻ mặt lạnh như băng của hắn, hay là trêu chọc hắn, "Thân ái tướng công hữu lễ." Thật mong đợi vẻ mặt hắn sẽ như thế nào.

Một giây, hai giây, ba giây... sau rất nhiều giây, Lam Tề nhi cúi mặt nhỏ xuống, thật đúng là một núi băng nha, nàng gọi nhiệt tình như vậy, nũng nịu như vậy, một xíu phản ứng cũng không có, thật lãng phí vẻ thẹn thùng của nàng.

Hiên Viên Cảnh đang uống canh cá trong miệng lập tức phun toàn bộ ra ngoài, cũng may đối diện hắn không có ai, món ăn dơ rồi có thể đổi lại, hắn lại nghe được cái gì, thân ái tướng công, trời ạ, đệ muội này thật dũng cảm, hắn đều thấy phục, thật mong chờ phản ứng của Mạch, có thể tức giận hay không? Một đôi mắt khôn khéo nhìn kỹ Hiên Viên Mạch, thật tốt ghi nhớ bất kì thứ gì lộ ra.

"Thân ái tướng công, hay, gọi được rất hay." Thái hậu chỉ kém không có đứng lên nhảy múa ăn mừng, nếu nàng nhìn không có lầm, tôn tử cho tới bây giờ cũng chỉ có một vẻ mặt của nàng hiện tại cả khoé mắt cùng khoé miệng đều không ngăn được run rẩy, rất thú vị, sắp bị công phá đi, Tề Nhi thật cho nàng tự hào, cố gắng lên.

Hiên Viên Mạch chỉ muốn hỏi là 'ngươi nhìn đủ chưa?' Không nghĩ tới nàng lại tới một câu 'Thân ái tướng công hữu lễ', nàng biết điều hành lễ với hắn làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, không nói khuôn mặt tối đi, khoé mắt hắn là động, nữ nhân này có bản lãnh cho hắn không an tĩnh được, thật muốn bắt nàng tới đánh một trận, nhưng lại không nỡ.

"Hoàng nãi nãi ăn cơm thôi." Người muốn trêu chọc vẻ mặt không có gì không nói, lại làm cho người bên cạnh xem trò hay, Lam Tề Nhi càng cảm thấy bị đè nén. "Mặt than tướng công ăn cơm." Lam Tề Nhi nhìn chằm chằm Hiên Viên Mạch, tại sao mặt luôn là một dạng, cười một chút sẽ chết à, không phối hợp với nàng chút nào, nàng tức chết.

"Mặt... mặt than, haha." Hiên Viên Cảnh vừa nghe đã vui vẻ, chưa từng có người dám gọi Cửu đệ của hắn như vậy, đệ muội còn nhỏ nhưng lá gan không nhỏ, nhưng mà cái từ này lại thích hợp cho Cửu đệ của hắn.

Hiên Viên Mạch chỉ cảm thấy đỉnh đầu bay qua một đám quạ oa oa kêu loạn, hắn có nên chặn miệng của nàng lại, không biết còn có thể nói lời gì làm hắn tức giận. So với mặt than mà nói hắn càng thích nàng gọi hắn là thân ái tướng công, ít nhất nghe thoải mái, nhưng nàng gọi ra miệng như vậy, một chút e lệ cũng không có sao?

Có nữ nhân nào giống như nàng không? Nhưng vì nàng không giống nên hắn mới chú ý tới không phải sao?

---------   ---------

<mặt than: chỉ người mà xúc cảm không biểu hiện nhiều trên mặt>






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro