Chương 8: Tiến cung gặp Thái hậu nương nương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Tề Nhi cảm thấy mình phải vận động nhiều một chút, mới động vài cái đã thấy hơi mệt, xem ra ngủ thời gian dài không phải là việc tốt, nhưng hiện tại nàng muốn ngủ, đây là tại sao vậy chứ?

Cũng không biết 3 nam nhân kia xem cuộc vui đủ chưa, trong đầu lướt qua một lần, một người là nàng còn chưa chính thức gặp mặt - Vương gia tướng công, một người là khác là Thái tử điện hạ, người còn lại là Cảnh Vương điện hạ, Dương phu nhân xuất hiện lúc nàng ngủ ở đình nghỉ mát, bọn họ cũng thuận tiện núp sau cây đại thụ nhìn lén, thật là một chút phong độ cũng không có, ngược lại để nàng bận rộn, người trong trí nhớ giống như núi băng Vương gia tướng công thế nhưng nhìn nàng đánh Dương phu nhân cũng không ra mặt, hiển nhiên là ngầm đồng ý nàng động thủ thì cớ sao nàng không làm. Nhưng nếu là Lam Tề Nhi lúc trước thì sao? Nhất định sẽ bị sỉ nhục rất thảm, hắn chắc là cũng không có ý định ra mặt giúp nàng phải không? Nghĩ chuyện lộn xộn gì đâu, chuyện không xảy ra nghĩ cũng vô dụng, đi một bước tính một bước thật tốt.

"Vương phi, Dương phu nhân có làm vương phi bị thương không, Thanh Liên thật không nên bỏ đi." Thanh Liên cẩn thận quan sát Lam Tề Nhi, phát hiện trên người nàng đúng là không có vết thương gì.

"Ngươi hẳn là nên lo lắng Dương phu nhân mấy tháng không thể rời giường được." Quay đầu lại tươi cười nhìn Thanh Liên, tuỳ ý làm mặt quỷ vô cùng khả ái, chọc Thanh Liên cười đén gãy lưng.

"Ha ha, Thanh Liên mới không lo cho nữ nhân đó đâu, tâm địa xấu xa, luôn khi dễ Vương phi, đó là nàng báo ứng." Cười hì hì theo sau Lam Tề Nhi, nàng thích Vương phi hiện tại hơn, vì nàng hiểu được phản kích đúng lúc.

"A--- ta có chút mệt, không tính ăn cơm tối, ngày mai tiến cung gặp Hoàng nãi nãi, ngươi nhớ đánh thức ta sớm, biết không?" Ngáp, Lam Tề Nhi cũng không hiểu nổi tại sao đến nơi này lại trở nên cực kỳ buồn ngủ, chẳng lẽ là không hợp với khí hậu, mang theo đầy câu hỏi trong đầu chậm rãi bước vào Mạc Tâm Các.

"Vương phi, không ăn cơm tối đối với thân thể không tốt."

"Ta đâu dám gọi người dậy, người thiếu ngủ thật đáng sợ lắm."

Mới nói hai câu, Thanh Liên mới thấy căn bản vô dụng vì Lam Tề Nhi đã đi rất xa rồi, có lẽ chẳng nghe thấy gì, trước kia sao nàng không phát hiện Vương phi đi nhanh như vậy.

"Vương phi người là heo sao? Từ buổi tối ngủ thẳng tới gần trưa mới tỉnh, đi ra ngoài không đến nửa canh giờ người lại ngủ tiếp ở trong đình, giờ lại muốn ngủ, hu hu, Vương phi, heo cũng không thể ngủ như người..." Thanh Liên nhỏ giọng lầm bầm, thật ra nàng thật muốn lớn tiếng hướng về phía Vương phi nói ra tiếng lòng của mình, nhưng nàng không dám, tha thứ cho nàng đi, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không dám càn rỡ trước mặt chủ tử.

Ngẩng đầu lên mới phát hiên không còn thấy bóng dáng Lam Tề Nhi đâu, Thanh Liên nhấc váy chạy nhanh đi, nàng nhận mệnh thôi, hi vọng sáng sớm mai Vương phi có tâm tình tốt, như vậy đợi nàng đánh thức Vương phi có thể không bị xui xẻo.

---   ---   ---

Đợi Thanh Liên nhấc váy chạy nhanh đuổi theo Lam Tề Nhi, đợi Dương phu nhân mặt mày xốc xếch, xiêm y rời rạc dơ dấy, chân thấp chân cao mắng Lam Tề Nhi rời đi, rốt cuộc tiếng cười kiềm nén đã lâu phát ra từ phía sau cây lớn, tiếng cười to hù doạ chim nhỏ trên cây bay ra xuyên qua những chú bướm bay trên những bụi hoa.

"Ha ha ha... ta cười chết..." Hiên Viên Cảnh đang ôm bụng không chút hình tượng nào ngồi chồm hổm trên mặt đất.

"Ha ha... nhất định nàng đã sớm nghĩ dùng giày đánh Dương phu nhân, trong đầu nàng đều đang nghĩ cái gì, nhưng mà cười thật đã." Nhất là khi Dương phu nhân vừa tức giận vừa không dám nói thời điểm, hắn sắp không nhịn được cười ra tiếng, nàng cầm gậy cũng không chần chừ, sạch sẽ lưu loát.

"Đại ca, cái này đâu phải là con cừu non nhỏ, rõ ràng là một con mèo biết cắn người à." Vẻ mặt kia của nàng cực giống một con mèo ưu nhã cao quý, nàng có thể rất ôn nhu lịch sự, nhưng cũng có lúc nàng dùng tài ăn nói để giương nanh múa vuốt cắn người.

"Không biết Hoàng nãi nãi thấy cảnh tường vừa rồi còn có thể nói cửu đệ muội này của chúng ta chỉ có bị khi nhục hay không, thật là buồn cười." Hiên Viên Diệp đã lâu không được cười vui vẻ như thế, trọng trách trên người quá nặng, luôn làm hắn thu lại rất nhiều cảm xúc, nhưng hiện tại hắn rất vui vẻ.

"Mạch, ngươi đánh giá một chút Vương phi của ngươi." Hiên Viên Cảnh từ trên mặt đất đứng lên, hắn thật là cười đau bụng.

Lạnh lùng liếc nhìn hai huynh trưởng, Hiên Viên Mạch ưu nhã xoay người muốn về thư phòng tiếp tục xem công văn, đối với biểu hiện vừa rồi của Lam Tề Nhi trong lòng hắn cũng rất buồn cười, để không bị phát hiện hắn phải nhanh rời đi. Nàng cũng rất rõ ràng công và tư, đối với Phúc bá nàng rất tôn trọng, đối với thị vệ mặc dù không có nói chuyện lớn tiếng nhưng trong lời nói lại cứng rắn không cho cự tuyệt, có mấy phần khí thế không giận tự uy, đối với Dương phu nhân nàng có tâm muốn trêu chọc cũng muốn dạy dỗ nàng ta, nàng rất lười, nếu như Dương phu nhân không quấy rầy giấc ngủ của nàng, nàng sẽ không chủ động tìm người khác gây chuyện, thật là một nữ nhân kỳ quái.

Tính tình nàng rất kiều, cho tới bây giờ hắn đều biết không một nữ nhân nào trong phủ không khiến người ta bớt lo, nếu thật đấu với Lam Tề Nhi hắn tin chắc không người nào thắng được nàng, điều kiện tiên quyết là các nàng chọc điên Lam Tề Nhi, nếu không tiểu nữ nhân rất lười kia sẽ không xuất thủ. Cũng không biết tâm tình mình thế nào, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động của Lam Tề Nhi.

Nếu giờ phút này có người thấy Hiên Viên Mạch sẽ phát hiện đôi mắt lạnh như băng ngày thường không ai dám nhìn thẳng lúc này đang ánh lên nụ cười say lòng, ngay cả khoé môi cũng mang theo cười, ôn nhu như vậy, sủng nịch như vậy, không biết là ai lại khiến cho hắn lộ ra một mặt nhu hoà như thế.

Không biết có phải tâm linh tương thông hay không, trong Mạc Tâm Các, Lam Tề Nhi thật vất vả tiến vào mộng đẹp, trong mộng lại xuất hiện một gương mặt hơi mơ hồ, nàng chỉ có thể nói đó là một yêu nghiệt, lớn lên thật đẹp mắt, có mấy phần tương tự Vương gia tướng công ở phía sau cây lớn kia, sao lại mơ thấy hắn, gả cho người chồng mà mình không biết bộ dáng ra sao thật rất mất thể diện, Lam Tề Nhi mơ hồ quyết định chờ nàng tỉnh ngủ nhất định phải đi xem bộ dáng  hắn lớn lên ra sao, có giống nàng tưởng tượng hay không?

Cánh môi màu hồng khẽ kéo ra hai bên hiện ra vẻ mỉm cười mê người. Hắn đang nghĩ nàng, hình như nàng cũng đang nghĩ hắn.

---------         ---------

Hoàng cung Phượng Thiên Vương Triều - Ninh Thọ Cung

"Cảnh nhi, ngươi nói hôm nay Tề Nhi muốn tới thăm ai gia, sao còn chưa tới vậy?" Thái hậu ngồi ở chủ vị rướn cổ lên nhìn ra ngoài đại điện, sau khi thương thế của Tề Nhi lành lặn nàng vẫn chưa gặp được nàng, trong lòng thật nhớ.

Không biết cùng với nha đầu kia có cái duyên phận gì, kể từ khi nhìn nàng nho nhỏ lúc bé nàng liền thích, liền yêu thương giống như thân tôn tử của nàng. Lam Tề Nhi trong lòng nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính tình yếu ớt, dễ mềm lòng, tính tình như vậy ở nhà đế vương dễ bị thua thiệt.

Hiên Viên Cảnh nhàn rỗi không có chuyện gì nên nói là tới Ninh Thọ Cung để thỉnh an Thái hậu, thực tế là muốn gặp mặt Lam Tề Nhi, xem có moi được cái gì hay ho không... hôm qua xem như là hoàn toàn thay đổi cái nhìn với nàng, "Hoàng nãi nãi, ngài đừng nóng vội, Cửu đệ muội đã nói muốn tới thỉnh an Hoàng nãi nãi thì nhất định sẽ tới."

Hắn cũng không chắc lời này, hắn còn không quên hôm qua nha đầu Thanh Liên kia đánh giá phía sau Lam Tề Nhi cái gì, trừ ngủ chính là ăn, cũng không thấy nàng béo lên, nói nàng không phải heo, ngay cả heo cũng không thể ngủ như nàng, còn ghét nhất lúc đang ngủ bị đánh thức, hậu quả rất nghiêm trọng, có lẽ nàng đang ngủ đi, Thanh Liên lại không dám đánh thức nàng nên mới tạo tình trạng hiện giờ.

"Ừ, Tề Nhi chưa lừa ai gia bao giờ." Thái hậu nghe hắn nói thì an tâm, trong lòng nàng Lam Tề Nhi thật biết nghe lời, đối với nàng cũng hiếu thuận.

"Cẩm Vương Phi đến." Cùng với tiếng thái giám hô to, tâm tình Thái hậu cũng yên tĩnh lại, đứa bé này rốt cuộc cũng tới.

"Tề Nhi thỉnh an Hoàng nãi nãi, nguyện thân thể Hoàng nãi nãi an khang." Đối với người bà này, Lam Tề Nhi là thật thích bà, bởi vì bà không cầu cái gì chỉ đơn giản đối tốt với nàng, thương yêu nàng.

"Tốt, tốt, tốt, Tề Nhi đến thăm Hoàng nãi nãi, trong lòng Hoàng nãi nãi rất vui, nhanh đến bên cạnh ta, để ta nhìn thật kỹ." Nói ba chữ tốt liên tiếp, đủ để thấy nàng vui vẻ cỡ nào khi thấy Lam Tề Nhi.

"Cảnh Vương điện hạ hữu lễ." Khẽ cúi người vấn an Hiên Viên Cảnh, coi như là chào hỏi, dù sao hắn là anh, nàng cũng nên cho hắn hành lễ như vậy, không chút nào phản đối, trên mặt mang theo nụ cười thanh nhã.

"Cửu đệ muội hữu lễ." Đơn giản hành lễ như vậy do nàng làm cũng làm cảnh đẹp ý vui, lần đầu tiên Hiên Viên Cảnh cảm thấy cô gái trước mắt diễn thật xuất sắc, không có cách nào xem nàng là cái người đánh người ta liên tiếp hôm qua.

"Uhm." Sau khi gật đầu đơn giản, Lam Tề Nhi chuyển qua hướng Thái hậu ở chủ vị, bước nhỏ đến, " Hoàng nãi nãi, Tề Nhi rất nhớ người, Hoàng nãi nãi có nhớ Tề Nhi không?" Bàn tay trắng noãn đặt lên cánh tay áo Thái hậu, Lam Tề Nhi mềm mại làm nũng, thanh âm ngọt ngào nghe cực kì thoải mái.

"Nhớ, ai gia nhớ Tề Nhi, ha ha." Phát hiện thân thể Lam Tề Nhi tốt hơn nhiều, mập lên chút ít, sắc mặt hồng hào, chính là một đoá hoa nở rộ nha. Thái hậu vỗ về tay nhỏ của nàng, bà quả thật nhớ nàng, hôm nay gặp nàng, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

"Haha Hoàng nãi nãi thật tốt." Ở địa phương hoàn toàn xa lạ này, chỉ có Thái hậu cho nàng cảm giác thân thiết, trong lòng Lam Tề Nhi đem bà trở thành người thân của mình, nàng sẽ đối với bà thật tốt.

"Vậy thì ở lại dùng bữa tối với Hoàng nãi nãi rồi hãy hồi phủ." Thái hậu vui sướng nói, "Cảnh nhi, ngươi cũng ở lại, thuận tiện tối nay đưa đệ muội ngươi trở về phủ, một cô nương luôn là không an toàn."

"Dạ." Lam Tề Nhi cũng không muốn về vương phủ, trở về rồi nàng cũng chỉ có thể ngủ để giết thời gian.

"Hoàng nãi nãi thật là thiên vị, thấy Cửu đệ muội rồi thân tôn tử là ta đây chỉ có thể đứng một bên, vậy không công bằng." Hiên Viên Cảnh giả vờ gây náo, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ uỷ khuất, làm người nhìn không đành lòng.

"Haha..." Lam Tề Nhi nhịn không được cười lên, gương mặt đẹp lại làm ra vẻ như vậy cũng thật đáng tiếc nha. 

      

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro