Chương 7: Dương phu nhân bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Vương Phi trước mắt quả nhiên trở nên rất khác, Hiên Viên Cảnh xoa cằm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh, cái miệng nhỏ nhắn đang ăn điểm tâm của nàng, trong lòng có cảm giác không rõ, nàng lúc này không có dáng vẻ của đại gia khuê tú, thậm chí ngồi có chút bất nhã, cho dù vậy cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết, muốn tới kết thân với nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười như có như không, không thấy cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ Cẩm Vương phi nhát gan thậm chí có chút e lệ trước kia không phải là nàng, nhưng trên thế gian đi đâu tìm một cô gái lớn lên giống như đúc, huống hồ nàng chưa bao giờ ra khỏi Vương phủ. Nhưng nếu nàng trước kia là giả thì diễn xuất của nàng cũng thật tốt. Hiên Viên Diệp nghĩ có lẽ Hoàng nãi nãi muốn nàng thay đổi như vậy, chỉ có trở nên mạnh mẽ thì nàng mới có thể sống sót trong vương phủ này.

Dù ngươi là bộ dáng gì, nếu ngươi muốn chơi, bổn vương sẽ cho ngươi chơi thoải mái, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Hiên Viên Mạch không có ý định ngăn cản nàng, từ một phương diện khác mà nói, hắn rất muốn biết nàng sẽ xử lý Dương phu nhân hoặc những nữ nhân khác trong phủ như thế nào, lúc trước hắn cũng không rõ sau khi nàng gả cho hắn đã trải qua dạng cuộc sống gì trong nửa năm qua, sau khi nghe Phúc bá kể lại, hắn mới biết được nàng đã chịu quá nhiều đau khổ, uỷ khuất. Hắn là một người có cừu oán thì phải trả, vậy nữ nhân của hắn thế nào đây? Vậy mà hắn lại mong chờ biểu hiện của nàng, lạ lùng là đối với việc này hắn cũng không thấy chán ghét.

Thanh Liên nhìn Vương phi chuyên tâm ăn điểm tâm, lại nhìn vẻ mặt oán hận của Dương phu nhân, còn có hai tỳ nữ quỳ trên mặt đất, nàng thật sự không biết mình mới rời đi nửa khắc đã xảy ra chuyện gì, giống như có việc lớn. Không cần đoán cũng biết chắc là Dương phu nhân này muốn ăn hiếp Vương phi, không may là lần này không làm được còn bị phạt, đáng tiếc không nhìn thấy Vương phi làm thế nào trừng trị được ả, nếu có thể quay ngược thời gian thì thật tốt.

"Thanh Liên, đi pha cho ta chén trà nóng, tiện thể mang thêm cho ta một đôi giày thêu tới đây." Đặt bánh xốp còn chưa ăn hết trong tay xuống mâm, Lam Tề Nhi lấy khăn tay xoa xoa, nhàn nhạt phân phó.

"À,......vâng." Đang suy nghĩ xuất thần thì bị cắt đứt, nàng sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, đổi chén trà khác còn hiểu được, tại sao ngay cả giày cũng muốn đổi, giày của Vương phi còn rất sạch sẽ mà. Nhưng mà, chủ tử có yêu cầu, nàng nhất định sẽ làm theo, có thể thấy Dương phu nhân bị phạt, nàng chỉ hận không thể khua tay múa chân mở tiệc ăn mừng.

"Làm nhanh lên một chút." Biết nàng đang nghĩ gì nhưng làm xong chuyện này nàng còn muốn đi ngủ đây, thời gian là vàng bạc, nên quý trọng.

Nàng ăn điểm tâm bao lâu, Dương phu nhân trừng nàng bấy lâu. Dưới cái nhìn nhiệt tình soi mói như vậy còn có thể bình tĩnh ăn điểm tâm, thì có thể nói rõ là Lam Tề Nhi tu luyện đến trình độ điêu luyện. Nghĩ đến kiếp trước nàng ở bộ đội đặc chủng, bất chấp hoàn cảnh thế nào cũng có thể chẳng quan tâm mà ăn ngủ, nếu chỉ vì một người nhìn chăm chú làm nàng rối loạn tâm tình, thì huấn luyện coi như bỏ. Vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt của Dương phu nhân, nàng ta hận nàng, muốn nàng biến mất, muốn bóp chết nàng, muốn đẩy nàng xuống hồ phía sau cho chết đuối, muốn lột da rút gân của nàng, tất cả phương thức hành hạ nàng ta đều nghĩ tới, nàng ta ở trong lòng mắng nàng, cả tổ tông đều đem ra mắng, người mà đem tâm tư của mình đều dễ dàng lộ hết trên mặt thì thủ đoạn của Dương phu nhân nàng ở trong Vương phủ này còn chưa đủ cao.

"Vương phi vạn phúc, lão nô đã kêu 6 thị vệ đến đây." Phúc bá khom người hành lễ, không biết cử động lần này của Vương phi có thể gây thù hằn hay không.

"Thuộc hạ tham kiến Vương phi, Vương phi vạn phúc." Tuy sáu thị vệ hành lễ nhưng trên mặt không có chút nào kính sợ, ở trong lòng bọn hắn cũng biết là vị vương phi này không được sủng ái, cũng không có thực quyền, hậu viện Cẩm Vương phủ là do Vân trắc phi quản lý, vậy nên không đem Vương phi để vào mắt.

Quan trọng nhất là bọn họ là người của Dương phu nhân, làm sao có thể nghe lời Vương phi.

"Ha, ha... nét mặt của các ngươi nói cho bổn vương phi biết cho bổn vương phi hành lễ là làm nhục thân phận của các ngươi." Một câu nói đơn giản, từng chữ từng chữ chảy vào lòng 6 thị vệ, nhất thời cảm thấy lạnh cả người, lạnh từ đầu đến chân. Lam Tề Nhi chớp động con ngươi mang ý cười quét qua từng khuôn mặt của bọn họ, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt.

"Thuộc hạ không dám." Trong lòng sáu người giật mình, lập tức phủ nhận, khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lam Tề Nhi nữa.

"Không dám, bổn vương phi thấy các ngươi chính là dám, khinh thường, giễu cợt mới chính là thái độ của các ngươi với bổn vương phi, vừa rồi trong lòng các ngươi đều nghĩ nắm quyền ở Cẩm Vương phủ là Vân trắc phi, bổn vương phi chính là thùng rỗng, không quyền không thế, có gì phải sợ, không đem bổn vương phi để vào trong mắt." Con ngươi nhấp nhô một tia ta ác nhìn xuống, hôm nay không để cho nàng sống khá giả, nàng sẽ không để ý mà lột xuống một lớp da của bọn họ.

Thị vệ lúc này còn dám nói gì, trong lòng bọn họ nghĩ gì Vương phi cũng biết, mặc dù lời nói không quá giống nhưng ý tứ là giống nhau, bọn họ bị làm cho sợ đồng loạt quỳ xuống trên sàn nhà lạnh như băng, "Vương phi thứ tội, không có chuyện đó a."

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tuy nghe lệnh của Dương phu nhân nhưng bọn họ cũng muốn sống, có thể giả vờ quy phục.

Nô tài quỳ xuống là 2 đầu gối quỳ song song trên mặt đất, cúi đầu, tỏ ra cung kính, còn tướng soái là quỳ một chân, mà sáu người trước mắt dù đang quỳ cũng quỳ rất tuỳ ý, chân để không đồng đều, theo tâm lý học hiện đại đó là có ý không đồng tình. Hành vi của bọn họ lúc này cho thấy bọn họ không phải thật sợ nàng, mà là bất đắc dĩ, "Các ngươi đã không biết quỳ, bổn vương phi sẽ tìm người dạy các ngươi thật tốt, dạy tới khi các ngươi học xong mới thôi." Từ lúc mới vào đình nghỉ mát, người đầu tiên bọn họ nhìn không phải là nàng mà là Dương phu nhân, chẳng lẽ vận may tốt như vậy, chọn trúng tất cả đều là người của nàng ta.

"Vương phi, trà tới." Thanh Liên cảm thấy không khí có chút không đúng, đi nhanh đến bên cạnh Vương phi, nàng phải bảo vệ Vương phi.

"Ừ." Nhẹ gật đầu, Lam Tề Nhi nhìn về phía quản gia, "Phúc quản gia, thị vệ trong vương phủ như vậy, ai điều giáo bọn họ, gọi hắn đi tới chỗ Vương gia nhận phạt."

"Lão nô đi đổi người khác tới." Hắn chỉ tuỳ ý gọi người, nhưng... mấy thị vệ này cũng quá không có quy củ, tư thế quỳ như vậy là đại bất kính. Không lẽ những người này là người của Dương phu nhân, đáng chết, hắn thật quá sơ suất, Dương phu nhân hôm nay sợ là không tránh được trận đánh này, hình như lần đầu tiên Vương phi kiên trì một việc như thế.

"Không cần ngươi đi gọi, bổn vương phi tự mình động thủ." Lâu quá không có hoạt động, không biết có thể làm được không, ai cũng nói nàng lười nhác vậy nàng sẽ vận động một chút.

"Cái gì." Phúc bá ngây người, đây à chuyện gì nha, Vương phi tự mình động thủ.

"Dương phu nhân, ngươi cảm thấy như thế nào?" Vờ như không thấy vẻ mặt của Phúc bá, Lam Tề Nhi tốt tính hỏi người trong cuộc.

"Hừ..." Muốn đánh nàng cũng không có cửa, sáu thị vệ này làm sao dám đánh nàng, nàng có tai mắt trong phủ, Phúc quản gia đi gọi thị vệ tự nhiên bọn họ sẽ tới, trong lòng mắng Lam Tề Nhi chết sớm, nếu nàng xuất sư bất lợi thì làm bộ bị đánh một trận, nhưng nàng ta thế nhưng cảm nhận được, quở trách bọn thị vệ, làm nàng tức chết.

Chuyện hình như trở nên phiền toái, Phúc bá tính đi mời Vương gia đến, "Vương phi nương nương, hay là lão nô đi mời Vương gia đến đây làm chủ cho Vương phi."

"Việc nhỏ như thế này không cần làm phiền hắn, bổn vương phi tự có tính toán." Trong trí nhớ của Lam Tề Nhi lão quản gia này rất tốt, ít nhất chưa bao giờ xem thường nàng, cũng không có bất kính với nàng, nên hiện tại nàng nói chuyện với hắn khách khí mà hữu lễ.

"Tiện nhân ngươi sợ Vương gia trách phạt nên mới không dám mời Vương gia." Bằng tài ăn nói của nàng, đen cũng có thể nói thành trắng, chỉ cần Vương gia có thể tới, nàng có biện pháp làm Vương gia chán ghét nàng hơn, Dương phu nhân đánh bàn tính trong lòng.

"Thanh Liên, vả miệng cho ta."

"Vâng." Thanh Liên bước lên, bị Dương phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm làm cho lòng nàng tê dại, nhưng nàng nhất định phải đánh.

"Dùng cái này đánh, tránh đau tay ngươi." Cởi giầy trên chân xuống ném tới trước mặt Thanh Liên, tiện thể đem giày mới đeo vào, Lam Tề Nhi không có một chút không tự nhiên. "Dương phu nhân, ngươi mắng không tệ, nếu ngươi không để nha hoàn của ta đánh ngươi, ngày mai theo ta tiến cung thì như thế nào?"

"A---tiện tỳ, ngươi lại dám đánh ta." Tiếng thét chói tay vang lên sau khi đế giày trong tay Thanh Liên đánh lên miệng Dương phu nhân, sau đó cứ đánh xuống tiếp.

"Sáu người các ngươi đi hình phòng nhận 60 quân côn, ai cũng đừng nghĩ trốn, nếu bị bổn vương phi phát hiện người nào không đi, hoặc là làm bộ, thì tự gánh lấy hậu quả." Đánh bọn họ bẩn tay nàng, nhưng nàng thật là muốn đánh bọn họ. "Hai nha hoàn các ngươi cũng đi theo nhận 40 quân côn, chủ tử của các ngươi tự thân khó bảo toàn, cứu không được các ngươi, cút."

"Vâng." Tám người cuối đầu rời đi, khí tràng cường đại của Vương phi làm bọn họ sợ, nàng sẽ không nói giỡn, thật sự để nàng biết sẽ rất thê thảm. Cùng lúc đó trong lòng sáu thị vệ cũng không biết làm sao, người điều giáo bọn họ cũng phải đến chỗ Vương gì chịu phạt, vậy bọn họ trừ lần đánh này còn có điều tồi tệ hơn đang đợi bọn họ. Vương phi hình như không giống lúc trước thật.

"Phúc quản gia đi giám sát." Lam Tề Nhi phất tay, ý bảo hắn rời đi.

"Lam Tề Nhi, ngươi thật to gan." Giận đến không nói nên lời, Dương phu nhân chỉnh sơ lại sợi tóc xốc xếch, một tay chỉ vào Lam Tề Nhi, hận muốn nhào tới cắn vài cái. Miệng của nàng đau quá, nàng ta lại dùng giày đã đi qua đánh nàng, không ra cơn tức này, nàng sẽ không họ Dương.

Thuận tay nhặt lên cây gậy trên mặt đất, Lam Tề Nhi không để ý tới lời nàng ta nói, không ai thấy rõ cây gậy trong tay nàng đánh đến Dương phu nhân lúc nào, chờ ý thức được, chỉ nghe tiếng thét chói tai như giết heo của nàng ta, "A--- đau quá---"

"Tiện nhân ngươi thật có can đảm đánh ta, a đau chết ta... Ta sẽ không bỏ qua cho người." Dương phu nhân té thẳng trên mặt đất la to, hoàn toàn không có phong thái cao quý.

"Bổn vương phi chờ xem ngươi làm sao không bỏ qua cho ta, nhưng mà trước đó, bổn vương phi sẽ ôn nhu đối đãi ngươi." Ta cho ngươi mắng, cho ngươi gọi, xem ngươi còn lớn lối hay không.

"A---" tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, rất nhanh làm đám nha hoàn người hầu chú ý, nhưng không một ai can đảm bước lên một bước.

"Ngươi không chỉ có gọi thẳng tên bổn vương phi, dùng ngón tay chỉ bổn vương phi, đem lời nói của bổn vương phi quên mất sạch sẽ, ở trong lòng mắng ta, còn bồi dưỡng thế lực của mình trong vương phủ, sáu thị vệ kia là người của ngươi, không biết ngươi có hồng hạnh xuất tường hay không đây? Trước mặt ta, không phải ngươi nói mình rất tịch mịch sao?..." Nói một câu là cây gậy trong tay liền đánh lên người Dương phu nhân, động tác nâng gậy hạ gậy gọn gàng, không bẩn thỉu ướt át.

Lại xem nữ nhân bị đánh, y phục toàn thân vô cùng tán loạn, quay cuồng lung tung trên mặt đất, nhỏ giọng la mắng, đã nghe không được rõ ràng.

Nguyên bản nữ nhân cầm gậy trong tay đánh người, nhìn thế nào cũng không quá tốt, nhưng nàng lại làm cho người ta cảm thấy như một bức tranh, linh động, như một đứa bé đang chơi đùa.

Trong lúc nha đầu Thanh Liên còn đang ngu ngơ, Lam Tề Nhi bỏ gậy xuống kết thúc công việc, đánh còn không đã ghiền, bữa nào lại chọn mấy người cho mình hoạt động gân cốt một chút. 


      

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro