Chương 6: Đều thích xem diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Liên chưa bao giờ biết Lam Tề Nhi có thể ngủ như vậy, có lẽ nàng không phải nha hoàn bên người Vương phi từ trước nên không biết, hiện tại nàng trăm phần trăm hiểu rõ chủ tử của nàng lười bao nhiêu, có thể ngủ bao nhiêu, cơ bản trừ bỏ ăn cơm chính là ngủ, ngay cả xuống giường đều lười xuống, đặc biệt lúc Vương phi ngủ không thể đánh thức nàng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Thật vất vả mới khuyên được Vương phi ra ngoài một chút, dù là hóng gió bên ngoài Mạc Tâm Các, hay ngắm hoa trong hoa viên, nàng cũng cảm thấy là một chuyện tốt. Vấn đề là mới đi không bao xa, Vương phi thấy một cái đình hóng gió liền không đi, dựa vào cột đá cẩm thạch ngủ ngon lành, mặc kệ nàng kêu to, làm nàng vội chết.

Thấy chủ tử nhà mình ngủ thật ngon, dù sao Phất Nguyệt Đình này ngày thường ít người đến, vì nơi này tương đối khuất, chủ tử các viện đều thích vườn phía trước, hẳn là sẽ không có người tới quấy rầy Vương phi ngủ, lại nghĩ đến Vương phi không có ăn nhiều, nàng có thể nhân lúc này tới phòng bếp lấy chút điểm tâm, tránh cho lúc Vương phi tỉnh cảm thấy đói.

Thanh Liên đi một bước lại quay đầu lại, Vương phi nhà nàng trời sinh đã đẹp, mặc kệ bộ dáng gì, ở địa phương nào, làm động tác gì, đều đẹp không rời mắt được, rõ ràng nữ tử ngủ tư thế như vậy là bất nhã, nhưng nàng lại cảm thấy Lam Tề Nhi như vậy có khí chất lười biếng không nói rõ được, dường như phảng phất tự nhiên là vậy.

---------         ---------

Hiên Viên Mạch nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy không ổn, không rảnh lo nhiều, cuối cùng vẫn đứng dậy đuổi kịp hai vị huynh trưởng cùng đi Mạc Tâm Các nhìn một cái, hắn cũng muốn gặp nàng một chút, không biết vết thương trên trán nàng có đỡ chút nào không.

"Đại ca, cửu đệ của chúng ta đuổi theo tới." Hiên Viên Cảnh có chút chờ mong gặp Cẩm Vương phi hiện tại, nàng rốt cuộc là không giống chỗ nào đâu?

"Ừ, đây là lần đầu tiên thấy có thứ làm hắn khẩn trương." Hiên Viên Diệp cũng không quay đầu lại xem, chỉ chính mình bước tới, hắn tin tưởng chính mình vừa rồi ở trong thư phòng không có hoa mắt, hiếm khi cười gia hoả tự nhiên lại cười, cho dù nhạt đến nhìn không thấy, nhưng thật sự nở nụ cười.

"Đó là một người, không phải đồ vật." Nếu ngày nào đó bị vị đệ muội kia biết, không biết muốn loạn thành cái gì, tóm lại hắn có dự cảm thật không tốt.

Trong trí nhớ, Mạch rất ít cười, dù là phụ hoàng tìm mọi cách để làm hắn cười cũng khó làm được, tựa như hắn thiếu dây thần kinh cười. Hắn cười rất đẹp, dù là tươi cười rõ ràng hay nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, đối với bọn họ mà nói cũng là khó có được, chỉ khi tâm tình hắn tốt nhất mới có thể lộ ra nụ cười đạm mạc nhẹ nhàng như vậy.

"Ta càng muốn nhìn xem cửu đệ muội hiện tại là bộ dáng gì, đêm đó nàng mê ngủ, nhìn không ra cái gì, vừa rồi lúc Mạch nhắc tới nàng lại cười." Hiên Viên Diệp tin là không chỉ có hắn thấy, trong lòng Cảnh chắc cũng rất tò mò.

Mắt đại ca thật tinh, hắn tưởng là chỉ có hắn phát hiện bí mật này, thì ra không phải vậy. "Ta biết." Nếu không phải hắn tò mò hắn sẽ không tới nơi này tìm hiểu đến cùng, đối với bất kì việc gì đều xem nhẹ như hắn, duy nhất chính là có lòng hiếu kì lớn.

"Mạch, vị kia là phu nhân của ngươi, hình như xảy ra chuyện." Nhìn hành lang phía trước, Hiên Viên Diệp bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt hắn quét qua một vệt màu trắng, trong lòng thấy lạ là nữ tử nào lại ngủ ở chỗ đó.

Hiên Viên Mạch không có biểu tình gì, hắn không nhớ rõ nữ nhân này là vị phu nhân nào của mình, đành phải nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừ."

"Người đang ngủ kia hả?" Hiên Viên Cảnh cười khẽ, Cẩm Vương phủ thật kỳ lạ, từ lúc nào lại có nữ nhân tuỳ ý ngủ.

Dương Như Tuyết là lục phu nhân của Hiên Viên Mạch, 20 tuổi, giống như một đoá hoa hồng, nhan sắc diễm lệ,  nhìn một cái liền có thể để lại ấn tượng, nàng là đại tiểu thư Cẩm Tú Phường ở Du Châu, cha mẹ nàng chỉ có một đứa con gái là nàng, luôn rất được nuông chiều. Du Châu rất nhiều tơ lụa, đứng đầu là tơ lụa của Cẩm Tú Phường, bất kể là tỉ lệ hay thủ công đều là thượng thừa, hơn nữa lại là tơ lụa chuyên dùng của hoàng gia, tài nghệ nhuộm vải của Dương gia cùng kỹ thuật sản xuất tơ lụa là bí mật độc môn, không có nhà nào có thể làm giả.

Từ lúc nàng ở thành Du Châu gặp qua Cẩm Vương Hiên Viên Mạch liền quyết định phải làm vợ của hắn, nàng cầu phụ thân thật lâu, không tiếc lấy cái chết uy hiếp, rốt cuộc làm phụ thân thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn, nhưng nàng chỉ có thể làm một vị phu nhân, tuy cảm thấy như vậy có chút làm nhục thân phận của nàng, nhưng nàng tin tưởng bằng nhan sắc và tâm kế của nàng, một ngày nào đó sẽ ngồi lên vị trí chính phi.

"Phu nhân, hình như là nữ nhân kia." Xảo Nhi là nha hoàn Dương phu nhân mang đến từ nhà mẹ đẻ, là người nhạy bén, cũng không phải là hạng người lương thiện, ngày thường được Dương phu nhân sủng liền khi dễ nha hoàn bậc thấp hơn nàng.

"Đúng không? Chúng ta đi qua nhìn một cái, tâm tình bổn phu nhân đang khó chịu đây, lấy nàng xả giận cũng tốt." Dương phu nhân bị Thẩm phu nhân nói đến bực bội, đang lo tìm không thấy người để hạ hoả, nghe nói vườn hồng này đang nở rộ, nàng liền đến xem, gặp Vương phi xui xẻo này, cũng xứng đáng nói nàng xui xẻo, vốn có chút lo lắng nha hoàn bên người nàng là người bên cạnh Thái hậu, nhưng trước mắt Vương phi chỉ có một mình, còn không mặc nàng xoa bóp.

"Phu nhân, hình như nàng đang ngủ." Xem ra Lam Tề Nhi ở Cẩm Vương Phủ thật là không ai để nàng vào mắt, một cái nha hoàn nho nhỏ đều không kính trọng gọi nàng, trực tiếp gọi nàng là nữ nhân kia. Có thể thấy được là thật không có địa vị.

"Thật là một nữ nhân giống như heo." Dương phu nhân ghen ghét nhìn khuôn mặt đẹp đang ngủ của Lam Tề Nhi, làn da vô cùng mịn màng làm người ta nhịn không được muốn sờ xem cảm giác như thế nào.

Hiên Viên Cảnh cảm thấy ngày càng thú vị, nữ nhân kia thật là có thể ngủ cũng không có tâm cảnh giác, đều có người cách nàng gần như thế, nàng vẫn ngủ ngon lành như cũ, dường như không người nào có thể làm loạn giấc mơ của nàng.

"Mạch, ngươi không tính quản?" Tiếp tục bước đến vài bước, dấu thân mình sau cây đại thụ, vị trí này hoàn toàn có thể thấy toàn bộ sự việc diễn ra trong đình hóng mát ở đối diện. "Trời, đó không phải là Vương phi của ngươi sao?"

"Hình như là vậy." Nghe được lời này, Hiên Viên Diệp cũng đi qua, hắn cũng quyết định nhìn xem nữ nhân kia muốn làm cái gì đối với Lam Tề Nhi.

Hiên Viên Mạch lẳng lặng đi đến bên cạnh hai người, nhìn đình đối diện, chỉ thấy rơi vào tầm mắt của họ một sườn mặt tuyệt mỹ của nhân nhi mặc áo trắng, trong nháy mắt hắn muốn đem nàng giấu đi, không cho bất cứ ai nhìn thấy vẻ đẹp của nàng. Nàng vậy mà ngủ ở chỗ này, hắn nhìn rồi  không biết nên cười hay nên tức, hình như nàng ngủ rất say.

"Không bằng nhìn xem lúc sau sẽ như thế nào, nữ nhân kia muốn làm gì nàng?" Mạch đối với Vương phi hình như có chút phản ứng, nếu nữ nhân kia động thủ với Lam Tề Nhi, không biết hắn có ngăn cản không, đây mới là điều hắn muốn biết.

"Ừ." Sự việc lúc này trở nên không nhàm chán, Hiên Viên Diệp cảm thấy nhìn xem cũng không sao, còn có thể trực tiếp báo cáo cho Hoàng nãi nãi.

Dương phu nhân nhìn quanh bốn phía, trừ nàng cùng hai cái thị tỳ bên người, vườn này cũng không có ai, tâm ghen ghét của nữ nhân là trời sinh, nhìn không được nữ nhân so với mình đẹp hơn, mà cái người trước mắt này không chỉ lớn lên đẹp hơn nàng, địa vị còn cao hơn nàng, dựa vào cái gì mà nữ nhân vừa yếu đuối nhát gan lại sợ phiền phức, chỉ biết bị khi dễ lại có thể làm Vương phi, mà nàng chỉ là một phu nhân, nàng muốn đánh gương mặt này nở hoa, xem nàng ta còn có cái gì cùng nàng so.

Hai cái tỳ nữ thức thời lui đến một bên, các nàng rất rõ ràng chủ tử của mình muốn làm gì, chỉ cần chờ xem kịch vui là được. Từng bước một bước đến gần Lam Tề Nhi đang nhắm chặt hai mắt, giơ một bàn tay lên cao, nhanh chóng đánh xuống, nhưng mà làm cho người ta chờ mong âm thanh bàn tay vẫn chưa vang lên, ngược lại vang lên một âm thanh hút khí hoảng sợ.

Ánh mắt thật đáng sợ, trong nháy mắt Dương Như Tuyết cho rằng người trước mắt mình là Hiên Viên Mạch, thật lạnh, làm cho nàng tê dại toàn thân, sợ hãi tuôn ra, rõ ràng sắp đánh tới mặt của nàng, tay lại bị nàng nắm chặt lấy, cặp mắt bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, trong lúc nhất thời nàng đã quên mình muốn nói gì.

"Dương phu nhân hứng thú thật tốt, trong vườn này hoa hồng nở rộ thật xinh đẹp." Từ lúc nữ nhân này đi vào trong vườn nàng đã tỉnh lại, chỉ muốn đơn giản ngủ một giấc, nàng đều không cho mình yên tĩnh, còn muốn động thủ đánh mình, nếu bản thân không trả cho nàng một chút lễ, hình như không thể nào nói nổi. Hoa Cảnh Lam Tề Nhi nàng trước giờ không phải là một người bị đánh mà không biết đánh trả.

"Ha, ha, nở khá đẹp." Khuôn mặt Dương phu nhân trắng bệt, ngốc ngốc tiếp lời, vì cái gì nàng chỉ bình tĩnh nói một câu lại làm nàng khẩn trương. Đáng chết! nàng quyết không cho phép ả ngồi lên đầu mình. "Vương phi có phải quá tịch mịch hay không, một người thật không vui đi, Vương gia sủng nhất là Vân tỷ tỷ, lâu lâu liền ở Ngưng Vân Lâu của Vân tỷ tỷ."

Nữ nhân này muốn tìm nữ nhân kích thích nàng cũng không cần chọn phương pháp ngu ngốc như vậy, nàng có gì mà mà tịch mịch, "Ý Dương phu nhân là ngại Vương gia vắng vẻ ngươi làm ngươi tịch mịch, đang tìm bổn vương phi kể khổ sao?" Nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt thanh triệt cong cong, một vệt sáng mau chóng xẹt qua đôi mắt Lam Tề Nhi.

"Ngươi..." Mấy ngày không gặp, miệng Vương phi như thế nào trở nên lợi hại như vậy, dĩ vãng nàng nghe được lời này đều lộ ra thần sắc bi thương, sao hôm nay còn cười với nàng, làm nàng nói không ra lời. "Vương phi nói chuyện cần phải chú ý, cái gì nên nói cái gì không nên nói." Vốn định nói lời trào phúng nàng lại làm nàng châm chọc chính mình.

"Ngươi lại đây." Trong trí nhớ hắn là quản gia, Lam Tề Nhi không để ý đến Dương phu nhân, bàn tay trắng chỉ người nọ.

Phúc bá chưa từng nghĩ đến lại gặp Vương phi ở chỗ này, thế nào Dương phu nhân cũng ở đây, "Lão nô gặp qua Vương phi, Vương phi vạn phúc." Cho dù nàng là Vương phi không được sủng nhưng thân phận vẫn ở đó, hắn vẫn tôn trọng nàng.

"Phúc bá miễn lễ." Không biết vì cái gì Lam Tề Nhi nhìn lão nhân này trong lòng thực thích, "Chẳng phân biệt lớn nhỏ, mở miệng bất kính, theo gia quy vương phủ phải xử lý như thế nào?" Lời nói lười nhác không nghe ra cảm xúc, ngược lại làm người ta cảm thấy nghe nàng nói chuyện là việc vô cùng thoải mái.

"Đối với người chẳng phân biệt tôn ti, nô tài đánh 60 trượng, nô tỳ đánh 40 trượng, nếu là chủ tử các viện thì đánh 20 trượng." Tuy không rõ Vương phi vì sao hỏi như thế nhưng Phúc bá vẫn thành thật trả lời.

"Thật tốt, ngay tại chỗ này, kêu thị vệ đem Dương phu nhân đánh 20 trượng, hai cái thị tỳ của nàng đánh 40 trượng, lập tức động thủ." Nàng muốn đánh người sẽ quang minh chính đại đánh, muốn thanh tĩnh mấy ngày nhưng nếu các nàng ngứa da nàng liền thật tốt động tay.

"Ngươi thật to gan, ngươi cũng dám đánh ta." Dương phu nhân chỉ vào mũi Lam Tề Nhi mắng, nàng lớn như vậy còn không có người dám đánh nàng đâu.

"Ha ha, lời ngươi nói thật buồn cười, hôm nay bổn vương phi đánh ngươi là nhẹ, dù là đuổi ngươi ra khỏi vương phủ cũng không phải việc gì khó, ngươi không chỉ thấy bổn vương phi không hành lễ, còn muốn lấy tay đánh bổn vương phi, mở miệng bất kính, giấu giếm trào phúng, này cũng liền thôi, bổn vương phi ghét nhất người khác làm phiền giấc ngủ của ta, càng chán ghét người khác chỉ vào mũi ta, điều ta cấm kỵ thật bất hạnh là ngươi đều dính." Ưu nhã đứng lên, nghiêng nghiêng dựa lên cây cột hình tròn, trận đánh này ngay cả Hiên Viên Mạch cũng đừng nghĩ đến xoá.

"Ngươi dám." Trước kia nữ nhân này không có khôn khéo như vầy, điều nàng nói là sự thật, phải làm sao bây giờ.

"Phúc quản gia không nghe rõ ý tứ của bổn vương phi, cần bổn vương phi lặp lại lần nữa, hay là cảm thấy muốn bổn vương phi tự mình động thủ." Nếu không cường ngạnh một chút, ai cũng muốn khi dễ nàng, phải biết rằng từ lúc nàng mở mắt lần nữa, nàng đã không phải là nàng của trước kia.

Phúc bá sửng sốt một chút, quả nhiên Vương phi cùng trước kia không giống nhau, làm hắn giật mình. Dù nàng chỉ lười nhác nói nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo cường ngạnh cùng không cho cự tuyệt, thật giống bộ dáng nói chuyện của Hiên Viên Mạch, "Lão nô đi kêu thị vệ lại đây ngay."

"Vương phi, làm sao vậy?" Thấy không thích hợp, Thanh Liên đang bưng mâm điểm tâm trong tay ngay lập tức chạy tới, sao chỗ này nhiều người vậy, lại đang khi dễ Vương phi sao?

"Không có việc gì, vừa lúc ta đang đói bụng." Ý muốn Thanh Liên mang điểm tâm tới, nàng thật sự đói bụng, vẫn là nha đầu này cẩn thận.

"Vâng." Biểu tình của Dương phu nhân giống như hận không thể nuốt Vương phi.

Trừng mắt nhìn nàng cũng vô dụng, trận đòn này nàng trốn không thoát đâu. Nhàn nhã ăn điểm tâm, uống trà nóng, cơn buồn ngủ của Lam Tề Nhi biến mất hoàn toàn, nàng muốn xem diễn. Vẻ mặt Thanh Liên mê mang nhìn gương mặt tươi cười của Vương phi nhà mình, càng xem lòng nàng càng không xác định, có phải có người muốn xui xẻo hay không.

    


         

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro