Chương 13 - 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Cực kỳ giống con heo nhỏ

"Vương gia, ngài nghỉ ngơi sớm đi." Phúc bá để chén trà sâm thứ hai xuống, nhìn Hiên Viên Mạch đang chuyên tâm xem sổ con, biết tính tình hắn không nói nhiều nên lẳng lặng thối lui khỏi thư phòng, tỉ mỉ đóng cửa phòng.

Vương gia có nhiều chỗ không giống trước, mặc dù rất nhỏ nhưng có thể tìm ra dấu vết, ví dụ như thư phòng của hắn thì không cho người khác ra vào tuỳ ý, ngay cả hắn sủng nhất là Vân trắc phi cũng không thể vào, nhưng Vương gia lại ôm Vương phi vào thư phòng, còn để cho Vương phi ngủ trên giường của hắn, không khó nhìn ra Vương gia đối xử đặc biệt với Vương phi, riêng việc Vương gia thỉnh thoảng nhìn phía sau bình phong một cái thì tâm lý lão cũng có chút nắm chắc.

Chắc là Vương gia chính mình cũng chưa phát hiện mình thay đổi, hy vọng hắn cùng Vương phi có thể ngày càng tốt nha.

Hiên Viên Mạch xoa xoa mi tâm, để xuống sổ con cuối cùng, mỗi ngày đều xem nhưng vẫn là không xem hết công văn, không khỏi có chút bực mình, nha đầu kia thật là tốt mệnh, ngủ một giấc từ lúc lên xe ngựa đến giờ, hắn xem sổ con một canh giờ, nàng như cũ không bị bất kỳ ảnh hưởng ngủ vô cùng say sưa, trên khuôn mặt còn treo mỉm cười thoả mãn, để cho hắn tức cũng không được, không tức cũng không được.

Nhớ lại nàng gối lên đùi của hắn ngủ ở trên xe ngựa, ôm hông của hắn, hắn vừa động, nàng liền bất an giãy giụa ôm càng chặt một chút, làm sao cũng không buông tay, đầu nhỏ dán chặt lấy bụng hắn, giống như đang mơ mộng đẹp, mỉm cười điềm điềm.

Có một chút trong nháy mắt muốn đem nàng bỏ ra, nhưng nhìn nàng đối với hắn lệ thuộc cùng tín nhiệm, hắn không xuống tay được, chỉ muốn nhẹ nhàng ôm nàng, làm nàng ngủ an ổn trong ngực của hắn, mùi vị trên người nàng rất thanh tân, dễ chịu, không có vị son phấn, làm cho người ta có chút thần thanh khí sảng, cũng không biết nàng dùng cái gì.

Mặt trăng từ từ lên cao, ánh trăng nhàn nhạt nhẹ nhàng chiếu lên vạn vật, tựa như có chút lấp lánh, như mộng ảo, gió đêm mát mẻ phất ngang mang theo chút khí lạnh.

Mở ra cửa sổ, Hiên Viên Mạch đi tới trước giường, dưới ánh nến, hai mắt Lam Tề Nhi vẫn đóng chặt như trước, lông mi dài đậm uốn cong trông thật khả ái. Khuôn mặt nhàn nhạt đỏ ửng, kiều mị, mày như lá liễu, chiếc mũi xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, da thịt như tuyết vô cùng mịn màng, nhìn một cái liền làm cho người ta muốn hôn nàng, muốn xem xúc cảm dưới môi có tốt đẹp giống như tưởng tượng hay không.

Bàn tay to bất giác ôm tướng ngủ không mấy đẹp mắt của Lam Tề Nhi, nếu phản ứng của hắn không mau thì tiểu nhân trong ngực đúng là bởi vì... tung mình liền lăn xuống giường đi, cả người mềm mềm tiếp xúc sàn nhà lạnh như băng không biết bộ dáng nàng thế nào, đột nhiên có ý xấu nghĩ nếu vừa rồi không tiếp nàng lại thì được rồi, hắn bận rộn tới hơn nửa đêm mà nàng lại ngủ say được như vậy.

Có chút cố ý ném Lam Tề Nhi lại lên giường, hắn thì ngồi ở mép giường, không biết nên tặng giường ở thư phòng cho nàng ngủ hay là tự hắn rời thư phòng về phòng đi ngủ.

Lam Tề Nhi bị ném trở lại giường cũng không tỉnh, bất mãn bĩu môi, chập chập đầu lưỡi, quay đầu ngủ tiếp, không có đồ ôm trong tay không thấy quen, tay nhỏ bé lục lọi trên giường, rốt cuộc mất thật lớn sức lực mò được một cái, thoả mãn ôm vào ngực, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.

Hiên Viên Mạch bất đắc dĩ nhìn đầu nhỏ ở bên hông mình, trong lúc nhất thời thấy cạn lời, như vậy mà cũng không tỉnh, nếu đem nàng vứt xa mười dặm chỉ sợ cũng không tỉnh lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Lam Tề Nhi, khi ngón tay xen kẽ làn tóc lại làm cho hắn cảm giác chưa bao giờ có, cảm giác yên bình, lòng dạ trống trải.

Trong giấc mộng chỉ cảm thấy thật là ấm áp, an toàn, Lam Tề Nhi mềm nhũn gục ở trên người Hiên Viên Mạch, chỉ biết mình đang ôm thật thoải mái, mùi vị cũng dễ ngửi, hoàn toàn không biết nàng đang ôm ai, chỉ muốn ôm gắt gao, làm nàng an lòng hơn bất cứ điều gì.

"Lam Tề Nhi, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?" Ngón tay sờ qua khuôn mặt non mịn của Lam Tề Nhi, chỉ thấy nàng ngủ yên điềm tĩnh, hít thở đều đều.

Trả lời hắn chỉ là một không gian tĩnh lặng, Lam Tề Nhi ôm hắn ngủ say sưa, lâu rồi không ngủ được an ổn như vậy, trước kia luôn luôn ngủ là vì không có chuyện gì làm nên giết thời gian thôi, chỉ giờ phút này mới thật sự đang ngủ, hắn, Hiên Viên Mạch, làm cho nàng cảm thấy an tâm, có hắn ở thì giống như sẽ không có chuyện gì.

Âm thầm cười một tiếng, Hiên Viên Mạch cho là mình mắc bệnh, bộ dáng nữ nhân đang ngủ trong ngực cực kỳ giống con heo nhỏ, làm sao có thể nghe được lời hắn nói, phục hồi tinh thần mới phát hiện là hắn đang tự nói một mình, giống như vì giúp nàng thôi miên, làm cho nàng ngủ ngon hơn.

Nha hoàn của nàng nói rằng nàng giống như heo, suốt ngày không ăn thì ngủ, thời gian nhiều nhất trong ngày là dành để ngủ, có thể không ăn cơm để ngủ. Nhìn nàng ngủ, hắn cũng muốn ngủ một giấc, nàng khiến hắn thấy ngủ cũng là một loại hưởng thụ.

Bị nàng ôm thật chặt, hắn đừng nghĩ bứt ra rời đi, trừ khi đánh thức nàng, hắn biết hắn không nỡ, cũng vậy, trong lòng hắn cũng không muốn đánh thức nàng, nàng ngủ thật là một con heo nhỏ khả ái, cả người toả ra ánh sáng nhu hoà, ấm áp, vậy hắn sẽ theo nàng ngủ một đêm, đem giường cùng bản thân đều tặng cho nàng một đêm, có lẽ hắn cũng có thể ngủ ngon giấc.

Vung tay lên, cả phòng chìm vào bóng đêm, Hiên Viên Mạch nằm dài xuống giường, muốn lấy cánh tay của Lam Tề Nhi đang ôm hắn ra, kết quả lại làm cho nàng ôm càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực hắn, hắn cảm thấy thoả mãn đối với phản ứng tự nhiên của nàng, trong lòng như nở hoa.

Đành vậy, đành tuỳ theo con heo nhỏ này là được.

.........         .........

"Tam đệ, ngươi đang làm gì ở đây?" Hiên Viên Diệp khó được có chút thời gian để đến ngự hoa viên, gần đây công sự quấn thân thật nhiều.

"Đại ca, ta không làm gì, chẳng qua là xem chậu hoa này một chút." Hiên Viên Cảnh cười cười, thân là thái tử điện hạ phải xử lý chuyện tình mỗi ngày làm sao hiểu được một cái nhàn tản vương gia như hắn, hắn không muốn để ý chánh sự, có thể trốn liền trốn.

Hiên Viên Diệp nhìn hoa sơn trà màu trắng trước mặt, bên ngoài sẽ rất khó nhìn thấy loại sơn trà màu trắng này, nhưng trong cung có rất nhiều, bởi vì phụ hoàng rất thích bạch sơn trà, nếu có giống này là nhất định sẽ thấy trong ngự hoa viên.

"Không có gì đặc biệt nha." Hắn không có đặc biệt yêu thích hoa sơn trà, đẹp thì đẹp, cũng chỉ xem xét một chút thôi, có gì đặc biệt sao.

"Haha, hẳn là Cửu đệ muội sẽ thích hoa này." Hiên Viên Cảnh nhớ tới khúc nhạc đêm đó, mấy ngày nay dư âm vẫn còn vọng bên tai, nhớ tới sắc mặt khó coi của Lệ phi cũng đủ khiến hắn cảm thấy buồn cười.

"A, sao ngươi lại nhắc cái này?." Hiên Viên Diệp chỉ có thể cảm thán đã bỏ qua đêm phấn khích đó, không biết khi nào có thể nghe Cẩm Vương phi lại đàn tấu một lần, hắn còn chưa nhìn thấy cảnh con cá nhảy lên mặt nước chơi đùa.

Nhưng đối với chuyện nàng phạt Lệ phi nương nương, hắn lại tận mắt thấy, những quả thanh long đó, lúc đầu Lệ phi còn ăn được, không bao lâu nàng liền không chịu nổi, tiếc rằng không ăn hết thì xem như không tuân theo qui định, mà ngự thiện phòng cũng không được chuẩn bị thức ăn, thấy bộ dáng nàng ta ăn đến ói ra mật, hắn cảm thấy đó là cơn ác mộng. Thử hỏi đồ ăn có ngon đến cỡ nào thì ăn quá nhiều cũng sẽ thấy không ngon. Có lẽ sau này Lệ phi thấy thanh long sẽ sợ, sẽ ói, sắc mặt trắng bệch, thật là giết người không đao, cũng không thấy máu.

"Chỉ cảm thấy nàng sẽ thích." Trong trí nhớ lúc trước là nàng không thích màu trắng, nhưng từ sau khi tỉnh lại thì luôn thấy nàng mặc quần áo màu trắng, như có một cổ linh khí phiêu dật như tiên.

"Cũng được, ta đang chuẩn bị đến Cẩm Vương phủ một chuyến, ngươi muốn đi cùng không?" Bảy ngày sau có sứ thần tới đây, cần làm một số việc chuẩn bị, nếu không có tâm hại người thì cũng phải có ý đề phòng người khác.

Bọn họ có chánh sự, hắn có thể mượn cơ hội thấy Lam Tề Nhi, "Được lắm, chúng ta cùng đi." chuyện trong triều hắn thật không muốn nhúng tay, huynh đệ hắn đều rất xuất sắc, hắn tin là không có hắn, bọn họ cũng có thể xử lý vô cùng tốt.

"Cảnh, ngươi thật tính toán vẫn tiếp tục như vầy." bình thường Hiên Viên Diệp gọi bọn họ cũng không gọi tên, chỉ khi tâm sự mới gọi tên bọn họ, đệ đệ này có bản lãnh gì hắn đều biết rõ, nhưng  hắn lại không thích chuyện trong triều, chuyện làm hắn đau đầu.

Mỗi lần nói đến đề tài này, Hiên Viên Cảnh sẽ nghĩ cách chuồn đi, hiện tại đi không được, hắn cũng chỉ có thể pha trò, "Đại ca, ngươi đừng nói đùa, tha cho ta đi, có các ngươi rồi ta sẽ thoải mái." Thật may hắn không phải là lão đại, nếu không cũng không tránh được trách nhiệm.

"Ai..." Hiên Viên Diệp bật cười, hắn cũng chưa từ bỏ ý định, lời này đã nói nhiều lần nhưng không một lần thành công.

"Đại ca, Cửu đệ muội rất thú vị, băng sơn đệ đệ của chúng ta rất để ý nàng."Đừng nói Hiên Viên Mạch không thích Lam Tề Nhi, chẳng qua hắn chưa phát hiện ra thôi, này là đạo lý ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

"Ừ." Mạch có thể hạnh phúc, hắn làm đại ca cũng thấy vui vẻ, hắn không thể có được tình yêu như mong đợi nên hắn hy vọng đệ đệ mình có thể gặp được, Lam Tề Nhi là một cô nương tốt, ít nhất trong các tiểu thư của Lam gia, hắn chỉ thấy nàng thuận mắt.

Hiên Viên Cảnh đối với biểu hiện bình thản của Hiên Viên Diệp có chút cạn lời, hắn cho là ít nhất cũng cùng hắn nói chuyện gì mới đúng, kết quả chỉ có trầm mặt đi về phía trước, thôi, hắn tốt nhất là mau đi cùng, vì tự do hắn đừng làm cho đại ca hắn nhớ đến hắn.

......... --------- .........

"Choang... rổn rảng..." Đồ sứ tinh mỹ liên tiếp ngã xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý, nha hoàn nô tài đứng im không dám di chuyển một bước chỉ sợ bị nện đến, càng sợ chọc giận chủ tử, đến lúc đó càng nếm mùi đau khổ.

Lệ phi cảm giác mình nhận nhục nhã thật lớn, nàng sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó nàng sẽ cho con tiện nhân Lam Tề Nhi đẹp mắt, dám đắt tội nàng, nàng lớn như vậy cũng chưa bị sỉ nhục như vầy. Vốn tưởng rằng tính tình nàng dễ khi dễ, lại làm cho nàng ăn trái cây, nàng không bao giờ muốn ăn loại đồ vật đó, đánh chết cũng không ăn, bây giờ chỉ thấy thôi nàng cũng nôn mửa, ghê tởm.

Nàng vốn tên Trầm Thu Tâm, Cẩm Vương phủ Trầm phu nhân là thân tỷ tỷ của nàng, xem thư nhà biết tỷ tỷ bị uỷ khuất, nàng muốn giúp tỷ tỷ hả giận, đã hỏi thăm được Cẩm Vương phi là quả hồng mềm, chưa từng nghe nàng khó đối phó như vậy, chẳng lẽ thật đụng hư đầu.

"Nương nương, nô tỳ đỡ ngài ngồi xuống đi." Nha hoàn khúm núm nói, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ngủ xuẩn, bổn phi lớn lên rất xấu hả, không dám ngẩng đầu lên." Lệ phi hung hăng, nhìn chằm chằm tỳ nữ nói, mấy nha hoàn này một chút tác dụng cũng không có, đều không thay nàng nghĩ biện pháp, vừa xấu vừa vô dụng.

"Không... không phải... nô tỳ không dám." Nha hoàn vừa nghe sợ đến mức lập tức quỳ xuống đất, đầu gối đau nhói, nhưng cố nén không cử động chút nào, mặt đất toàn là mảnh sứ vỡ.

Lệ phi nhìn nha hoàn phía trước một cái, ý bảo nha hoàn vịn nàng rời đi, "Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi." Nàng phải quấn lấy hoàng thượng, trong cung chỉ có được hoàng thượng cưng chiều mới có thể muốn gì được đó, nếu không nàng không là gì cả, điểm này từ tiến cung nàng đã hiểu.

"Vâng." Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đã nhiều ngày Lệ phi nương nương thỉnh thoảng lại phát giận, bất quá suốt ngày chỉ ăn thứ trái cây kia cũng thật là khó chịu. Đừng nói người ăn, ngay cả các nàng là người thấy cũng khó chịu rồi.

Trong thâm cung, làm nữ nhân của hoàng đế, ngoài tìm thánh sủng thì không còn cách nào khác.

Chương 14: Ta lười là do ngươi cưng chìu

Thẩm Viên.

"Phu nhân, ngài muốn gặp khách sao?" Nha hoàn xinh đẹp cung kính nhìn Trầm phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chủ tử cũng không tốt hầu hạ, tâm tình tốt thì thiếu bị chút tội, gặp tâm tình không tốt, nha hoàn nô tài sẽ không bằng con chó.

"Mời các nàng vào đi." Trầm Thu Vũ đem khăn lụa cầm trên tay vứt xuống bàn, chỉ sợ đang tức giận nàng cũng không thể để các nữ nhân trong phủ nhìn ra, nghĩ đến muội muội khôn khéo của nàng cũng không thể làm Lam Tề Nhi bêu xấu trong cung, nàng tức đến ăn không ngon, cuối cùng ngẫm lại để tính sau, Lam Tề Nhi hiện tại khác lúc trước, nhưng nếu gặp nàng thì nàng cũng không tính buông tha.

Lam Tề Nhi, mặc kệ thủ đoạn ngươi là gì, ta đều sẽ làm ngươi hạ vị, vị trí Cẩm Vương chỉ có thể là của ta.

"Nha, Thẩm tỷ tỷ đều mấy ngày chưa từng ra ngoài chơi cùng bọn muội muội, hay là thân thể không khoẻ?" Hàn phu nhân vào nhà liền tỏ vẻ quan tâm hỏi.

"Tạ muội muội quan tâm, tỷ tỷ rất khoẻ." Thẩm phu nhân cười đầy ý tứ, nữ nhân này dã tâm không nhỏ, nàng phải đề phòng.

"Thẩm tỷ tỷ có nghe chuyện về Vương phi không?" Dương phu nhân là người thiếu kiên nhẫn nhất, nhưng hiện tại không ai để ý lời nói của nàng nên phải tìm người nói thay nàng.

"Đúng vậy, Thẩm tỷ tỷ có biết không?" Trương phu nhân cũng tiếp lời, nếu Vương phi được sủng ái, cuộc sống của các nàng sẽ không dễ chịu, lúc trước nàng khi dễ Vương phi cũng không ít.

"Biết." Chính vì vậy, nàng mới tức giận, không nghĩ thủ đoạn nàng cao như vậy, nổi bật trước mặt hoàng thượng thì thôi, sau khi hồi phủ lại cùng ở một phòng với Vương gia, bảo nàng làm sao không tức.

Chuyện Vương phi sau khi vào cung thì được sủng ái vô cùng đã truyền khắp Vương phủ, thị vệ cùng hồi phủ đêm đó đều nhìn thấy Vương gia ôm Vương phi vào Vương phủ, chẳng những không đem Vương phi về Mạc Tâm Các mà còn ôm đến thư phòng, suốt đêm đều ở bên nhau, Vương gia chưa từng giữ nữ nhân qua đêm bên người, đều này chứng minh Vương gia sủng Vương phi.

Thư phòng là chỗ nào, không phải ai cũng có thể ra vào. Các nàng làm nữ nhân của Hiên Viên Mạch đều biết, hắn không thích nữ nhân quá thân cận hắn, mà hắn ôm Lam Tề Nhi đủ để các nàng phải suy nghĩ, đều có ý tưởng.

"Vậy Thẩm tỷ tỷ có biện pháp nào diệt bớt uy phong của nữ nhân kia không?" Nghĩ đến Lam Tề Nhi liền tức, bệnh qua một lần thì chuyện gì cũng theo ý nàng, Vương gia cũng để ý nàng, Dương phu nhân không phục, nàng không có quên trận đánh đó.

"Đúng vậy, Thẩm tỷ tỷ, ngươi giúp chúng ta nghĩ biện pháp đối phó nữ nhân kia." Trong mắt các nàng đều không xem Lam Tề Nhi là nữ chủ nhân của Cẩm Vương phủ, lúc trước đối phó nàng vì biết Vương gia chưa từng để nàng trong lòng, nhưng trước mắt không phải như vậy, hình như Vương gia đối xử với nàng tốt hơn, làm không tốt sẽ sẽ chính mình.

Mấy nữ nhân này đều nghĩ đứng ngoài cuộc đem mình đẩy ra trước, làm sao như ý các nàng được, "Muội muội nói đùa, chúng ta đều là nữ nhân của Vương gia, Vương gia muốn sủng ai đều được, Vương phi là vợ cả của Vương gia, chúng ta không nên nói bậy."

"Haha, Thẩm tỷ tỷ nói đúng." Hàn phu nhân buông chén trà, chẳng qua là tới chỗ này tìm hiểu một chút, Lam Tề Nhi thay đổi làm nàng không đoán không được, mọi việc phải cẩn thận hơn.

"Thời điểm không còn sớm, ta về viện mình trước, hôm khác lại đến thăm tỷ tỷ." Trương phu nhân đứng lên, xoa xoa làn váy không xíu nếp nhăn, nếu không tính toán nói ra ý định của nàng thì mình ở chỗ này cũng không ý nghĩa.

"Thẩm tỷ tỷ, ta đi cùng Trương tỷ tỷ, hôm khác lại đến." Dương phu nhân hành lễ với Thẩm phu nhân, những uỷ khuất nàng chịu hiện tại nhất định đòi lại trong tương lai.

"Ba vị muội muội ở lại dùng cơm trưa xong cũng không muộn nha." Thẩm phu nhân cũng đứng lên theo đưa tiễn, đừng tưởng nàng không biết tính toán của các nàng, muốn lừa nàng còn sớm đâu.

"Không được, chúng ta đi trước." Ba người mỉm cười, cử chỉ khéo léo, không hổ đều xuất thân danh môn khuê các.

"Vậy tỷ tỷ không tiễn, đi thong thả." Kêu nha hoàn đưa người, tự mình về lại phòng, nàng nghĩ biện pháp dọn dẹp Lam Tề Nhi một chút, tuyệt đối không cho nàng cưỡi lên đầu mình.

Thược dược trong vườn nở rộ, mùi hoa mê người, hết thảy im ắng như chưa từng có việc gì.

.........---------.........

"Tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc." Thanh Liên cố nén cười, trong lòng lại cảm thán Vương phi khổ tận cam lai, Vương gia không chỉ ôm Vương phi hồi phủ mà còn cùng ngủ ở thư phòng, những người bất kính Vương phi cũng không dám làm càn, bây giờ Vương gia lại đến Mạc Tâm Các, thật tốt.

"Miễn lễ." Hiên Viên Mạch lạnh nhạt nói, ánh mắt không hề liếc qua Thanh Liên một cái, tìm tiểu nữ nhân đang ngủ ở bụi hoa, thật là thích ngủ, nơi nào đều có thể ngủ, hắn hoài nghi đời trước nàng không có được ngủ.

"Tạ Vương gia." Thanh Liên đứng dậy rời đi, Vương gia đến tìm Vương phi, nàng không thích hợp ở lại, không bằng đi chuẩn bị chút điểm tâm, Vương phi ngủ một hồi cũng đói bụng.

Lẳng lặng đến bên người Lam Tề Nhi, tinh tế đánh giá nhan sắc khi ngủ của nàng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, thật là đầy phúc khí, nhớ tới bộ dáng nàng ăn vạ ngủ trên người hắn kéo thế nào cũng không ra, Hiên Viên Mạch không khỏi cười rộ lên, khi đó cánh tay nhỏ của nàng như dán dính lên người hắn nhưng lại làm hắn luyến tiếc đẩy ra.

Ngón tay không nghe sai bảo mà xoa lên gương mặt non mịn của nàng, khẽ vuốt ve qua lại, chờ ý thức được mình đang làm cái gì thì chỉ cười cười, tay lại tiếp tục động tác, "Tiểu đồ lười, ngươi muốn ngủ đến như vậy sao?"

Hiên Viên Mạch hiếm khi tâm trạng tốt nên không có tiếp tục ầm ĩ nàng, cũng muốn xem khi nào nàng tỉnh lại.

"Đừng làm rộn, thật là nhột." Uốn éo thân thể, cảm thấy trên mặt có thứ gì bò qua bò lại không thoải mái, Lam Tề Nhi nghĩ đổi tư thế khác là được.

"Haha." Nhìn nàng giống như con trùng giãy giụa trên mặt đất lại ngoan cường không mở mắt ra nhìn, làm cho hắn cảm thấy buồn cười.

Bên này hai người đầy sức sống, bên kia lại có hai người đứng ngu ngơ không nhúc nhích, chuyện đang thấy khiến bọn họ giật mình, động tác như trẻ con đùa giỡn của Hiên Viên Mạch có thể doạ một đám người chứ không riêng gì hai người bọn họ a.

"Đại ca, ta không có hoa mắt a." Hiên Viên Cảnh dùng sức bấm cánh tay Hiên Viên Diệp, thử xem mình có nằm mơ không.

"Ngươi không biết nhẹ một chút a, đau chết." Hiên Viên Diệp đẩy cánh tay của Hiên Viên Cảnh ra, muốn hắn đau chết phải không.

"Haha, không cố ý." Hiên Viên Cảnh rút tay về, né thân thể trốn phía sau thân cây, vạn nhất bị Cửu đệ thấy thì xong đời, Hiên Viên Mạch không phát giận thì thôi nổi giận lên thì không ai chịu nổi.

Hôm nay tới là đúng rồi, nếu không làm sao thấy Hiên Viên Mạch như vậy, "Chúng ta qua xem một chút, ngươi không phải muốn đưa hoa sao?" Nếu như Mạch có ghen hẳn là càng thú vị.

"Khụ khụ, ta nghĩ hay là thôi đi." Hiên Viên Cảnh đột nhiên cảm thấy có chút sợ, bộ dạng Mạch đối với Lam Tề Nhi như vậy nếu thấy hắn tặng hoa có thể chém hắn hay không a.

Hai người các ngươi còn muốn đứng đến khi nào mới ra ngoài?" Hiên Viên Mạch thu hồi tất cả tâm tình, bày bộ mặt không chút thay đổi ra ngoài, lộ ra khí chất lạnh giống như núi băng, người lạ chớ tới gần.

Hiên Viên Diệp vừa nghe liền thu hồi khuôn mặt tươi cười, đường đường một thái tử điện hạ như hắn lại bị đệ đệ điểm danh, thật là có chút nhịn không được, một tay đụng đến Hiên Viên Cảnh, hai người cùng tới tốt hơn so với hắn tới một mình, dù sao Mạch cũng gọi hai người.

Ở trong cung quá rãnh hay sao, ba ngày hai buổi đều có người chạy đến phủ của hắn, chẳng lẽ đều là tới vì nha đầu này, hắn nên mang nàng giấu đi mới đúng.

"Mạch, ngươi ở đây a..." Hiên Viên Cảnh nói mập mờ, cộng thêm động tác của hắn càng làm cho người ta nghĩ miên man.

"Di, các ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Nếu nàng nhớ không lầm thì chỗ này là Mạc Tâm Các, địa bàn của nàng khi nào thì nhân khí cao như vậy, một Thái tử hai Vương gia, có quỷ.

Lam Tề Nhi ngáp ngồi dậy, không cho ba người quấy rầy nàng ngủ sắc mặt tốt, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ làm cho người ta dở khóc dở cười.

"Cửu đệ muội ngủ không ngon?" Hiên Viên Cảnh nhịn cười, cũng thật kỳ quái, ngủ trong bụi hoa cũng không thấy đầu tóc nàng loạn, giống như tiên tử, cả người còn lộ mùi hoa.

"Nếu như các ngươi không đánh thức ta sẽ ngủ được tốt hơn." Vươn ra một cái tay, con mắt trong veo mang một ít sương mù nhìn Hiên Viên Mạch, nàng đáng yêu như vậy cũng không thể kéo nàng đứng lên sao.

"Thật lười." Ngoài miệng vừa nói, Hiên Viên Mạch vừa nói vừa đem Lam Tề Nhi từ mặt đất kéo lên, nàng làm nũng thật đương nhiên, không xem bản thân là người ngoài.

"Thân ái tướng công, ta lười là do ngươi cưng chiều đó chứ." Nháy nháy mắt to, Lam Tề Nhi cười nói, mặc dù hắn không muốn nhìn tới nàng, càng chưa nói tới cưng chiều, nhưng mà chỉ cần nghe nàng gọi hắn như vậy, vẻ mặt sẽ không tự nhiên, nàng thấy thú vị nên muốn đùa một chút.

"Ha ha." Hiên Viên Cảnh không thức thời cười to, Lam Tề Nhi quả nhiên không tầm thường, bộ dạng băng sơn của Mạch chỉ sợ sớm bị phá công.

Hiên Viên Diệp không phát biểu ý kiến gì, thật sự hắn tới là có chánh sự, không thể quên được.

"Các ngươi muốn ta cho mượn vườn sao, ta đây đổi chỗ ngủ." Lam Tề Nhi im lặng, nàng cũng không cho là Hiên Viên Mạch đến xem nàng, về phần hai người này chỉ có thể là tìm hắn (HVM), sẽ không tìm nàng.

Hiên Viên Mạch thật sự không muốn nghe Lam Tề Nhi nói tiếp, dứt khoát một tay khiêng Lam Tề Nhi lên vai, hắn có việc tìm nàng, xém chút đã quên, đáng chết.

"A--- Hiên Viên Mạch, ngươi làm gì thế, thả ta xuống." Lam Tề Nhi thét chói tai, đều nói quân tử động khẩu không động thủ, này xem như là chuyện gì nha.

"Ha ha---"

Cùng với tiếng cười của hai huynh trưởng, tiếng thét chói tai của Lam Tề Nhi, Hiên Viên Mạch đi thật nhanh, chỉ kém không dùng khinh công để biến mất khỏi hai người phía sau, tiếp tục ở lại thì chuyện gì cũng không nói được.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro