Chương 4: Các nữ nhân trong vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haizzz, Lam Tề Nhi à Lam Tề Nhi, ngươi sống thật quá đáng thương, cái vườn to như vầy, không chỉ không có ai, ngay cả cơm cũng không ai đem đến cho ăn, làm một Vương phi mà cái gì cũng không có, ngươi cũng sống quá thảm đi.

Nghĩ lại đúng là ngay cả cái nha đầu cũng không bằng, tất cả trong trí nhớ chỉ có thái hậu nương nương đối xử tốt nhất với nàng, thương nàng nhất, nếu không có thái hậu, chính mình cũng sống không đến hiện tại, về sau có cơ hội nàng sẽ báo đáp thái hậu.

Nghĩ nghĩ, tuy rằng Lam Tề Nhi không phải chìm đắm trong sách tiểu thuyết xuyên không cả ngày, nhưng ít nhất cũng nghe qua một ít ở trường học, người ta xuyên qua đến đây làm Vương phi, ai cũng là người muốn quyền có quyền, muốn địa vị có địa vị, còn nàng làm thế nào lại xuyên thành một nữ nhân xui xẻo, thật bực bội nha.

"Vương phi, sao ngài lại đứng lên làm gì, thân thể ngài còn không tốt đâu?" Thanh Liên bưng điểm tâm, Vương phi thật là đẹp, dù trên đầu quấn băng gạc cũng không có xấu, như cũ đẹp đến động lòng người.

Không có Tâm Liên, nhưng lại có Thanh Liên, tiểu nha đầu này thật cơ trí, tính tình cũng đơn thuần, nàng thích, lưu nha đầu này lại bên mình cũng tốt, nếu không thật đúng là kiếm một người nói chuyện cùng cũng không có. "Không có việc gì, hóng gió càng mau tốt hơn."

Trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi, Lam Tề Nhi càng nghĩ càng không rõ chính mình xuyên tới như thế nào, thân thể này là thân thể của nàng ở hiện đại, bởi vì năng lực chữa trị tuyệt hảo như thế này thì không có khả năng là của chủ nhân ở thời không này, miệng vết thương trên người đã biến mất, một chút dấu vết cũng không thấy, trong trí nhớ chủ nhân thân thể ở thời không này rất kém, làm sao giống nàng như bây giờ.

Nếu thân thể của nàng đều đến đây, vậy thân thể kêu Lam Tề Nhi kia đâu rồi? Quá kỳ quái, cũng quá quái dị.

"Vậy Vương phi mặc thêm cái này lên, nếu bị cảm lạnh cũng không tốt." Thân thể Vương phi yếu đuối, vẫn là không nên trúng gió tốt hơn.

"Ừ." Vừa đang tự mình suy nghĩ vừa vô ý thức gật đầu.

Lặng lẽ đứng bên cạnh, Thanh Liên không biết Lam Tề Nhi đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt đứng im lặng nàng đẹp đến không chân thật, cực kỳ giống với tiên nữ xuống nhầm cõi trần.

Có được tất cả ký ức của Lam Tề Nhi, nên cũng hiểu biết cái thời không này, nếu có một ngày có thể rời đi, nàng vẫn sẽ rời đi. Mặc kệ là xuyên tới như thế nào, tới đâu hay tới đó, đi một bước xem một bước. Lần này thái hậu không truy cứu việc bị thương, chắc là tra ra được một ít, mà lại không có cách nào chặt đứt hậu hoạn, nên trước hết đành để cho mấy nữ nhân đó nhốn nháo, đợi nàng nghỉ ngơi đủ, phải thật tốt chơi cùng các nàng. Hy vọng các nàng không cần quá yếu, nếu không chơi cùng sẽ không có gì thú vị.

Mùa xuân ở Phượng Thiên Vương Triều, trăm hoa đua nở, các loài hoa quý báu đua nhau khoe sắc, nở cực kì diễm lệ xán lạn, loài bướm không biết tên đang tự do bay trên những đoá hoa, gió nhẹ thổi qua bụi hoa, mùi hoa nhàn nhạt bay quanh quẩn ở chóp mũi.

Cẩm Vương Phủ huy hoàng tráng lệ nằm ở phía tây Thiên Đô, phía sau phủ là một mảnh cỏ xanh bao la, với một trại nuôi ngựa rộng lớn, rất thích hợp cưỡi ngựa. Một khung cảnh rừng cây với cành lá tốt tươi xanh mướt, đẹp nhất là phiến rừng trúc phía nam, mỗi một cây đều thẳng tắp, mỗi đốt đều rõ ràng, khó trách người xưa hay lấy nó để ca ngợi khí chất của con người.

Cột được điêu khắc, đình đài lầu các, đường đi uốn khúc, mỗi một chỗ đều đẹp như thơ như hoạ. Gần Cẩm Vương Phủ đều khí phái như thế, người sáng suốt vừa thấy liền biết cái này được sủng ái đến trình độ nào.

Trong đình có đầy hoa lan tím quấn quanh thành phiến lúc này đang rất náo nhiệt, các mỹ nhân với nhiều hình thái khác nhau đang ăn điểm tâm uống trà thơm, gương mặt xinh đẹp của các nàng có tươi cười, nhưng lại không nhìn ra thật đang tươi cười. Người ta nói vừa vào cửa cung sâu như biển, nghĩ đến Vương Phủ này cũng giống vậy, tràn ngập lục đục với nhau.

Đồng Ái Tuyết, Trưởng công chúa Hồng Quốc, ở Tuyết Yên Các, xưng là Tuyết trắc phi.

Tư Đồ Trà, Tam công chúa Ngọc Quốc, ở Trà Nhuỵ Viện, xưng là Trà trắc phi.

Hương Toa Nhã, Thất cách cách Hương Quốc, ở Nhã Tuệ Uyển, xưng là Nhã trắc phi

Dạ Địch Hi, Lục công chúa Dạ Lang Quốc, ở Hi Cảnh Lâu, xưng là Hi trắc phi.

Hồng Quốc, Ngọc Quốc, Hương Quốc, Dạ Lang Quốc, 4 quốc gia này đều là nước nhỏ, dựa vào nước lớn sinh sống, do vị trí địa lý mỗi nước khác nhau nên đồ vật sản xuất ra cũng khác nhau, từ mặt khác mà nói thì 4 quốc gia này cùng với 3 nước lớn kiềm chế lẫn nhau mà sinh sống.

Phượng Thiên Vương Triều có năng lực kinh tế và quân sự rất mạnh, vì tránh cùng với 2 nước lớn khác phát sinh chiến tranh nên phải cùng các nước nhỏ qua lại, mà phương thức tốt nhất đó là liên hôn.

Chiến thần Hiên Viên Mạch được người đời ca tụng là bảy tuổi có thể chiến đấu, có thể văn có thể võ, tuấn mỹ phóng khoáng, khuynh thành tuyệt thế, nữ tử thế gian nhìn đến hắn không người nào không đỏ mặt, số nữ nhân muốn gả cho hắn đều đếm không hết. Còn lại các quốc gia muốn cùng Phượng Thiên Vương Triều liên hôn, tuy Thiên Hằng Đế có 10 người con trai, nhưng các công chúa của những quốc gia đó chỉ định người liên hôn chỉ có một người, đó là Cửu hoàng tử, Cẩm Vương điện hạ.

Đều là công chúa, nếu phong một cái làm chính phi sẽ khiến các quốc gia khác bất mãn, vì cân bằng địa vị giữa các nàng, khiến các nàng cùng ngồi cùng ăn, chỉ có thể phong mỗi người đều làm trắc phi, trừ chính phi ra, chỉ có các nàng lớn nhất.

Cẩm Vương phi tử ngoài 4 công chúa còn có bên trong Phượng Thiên Vương Triều, bất kể là thiên kim nhà quan lại, thiên kim nhà phú thương, nữ tử xinh đẹp nhà bình thường đều muốn gả cho Cẩm Vương làm vợ, cho dù là làm thiếp cũng nguyện ý.

Mọi người đều biết Cẩm Vương là một núi băng, vui buồn tức giận không hiện trên mặt, biểu tình vạn năm bất biến, vô cùng lạnh lùng, nhưng nữ nhân thích hắn lại không bao giờ hết.

Mà nữ nhân duy nhất được đặc biệt phong làm trắc phi là Lăng Vân Nhi, cháu gái của Trấn quốc đại tướng quân, nghe đồn là phi tử được Cẩm Vương sủng ái nhất, người nhẹ nhàng như gió, hiểu được trước sau, tri thư đạt lý.

Mặt khác bên trong Vương Phủ này còn có 6 vị phu nhân, lần lượt là Thẩm phu nhân, Hàn phu nhân, Dương phu nhân, Trương phu nhân, Tần phu nhân, Chu phu nhân, tất cả đều là tiểu thư nhà có quyền thế, mỗi người đều muốn giành lấy sự yêu thích của Cẩm Vương, để ngồi lên vị trí chính phi của Vương Phủ.

Cho dù là thị thiếp trong Vương Phủ thì cũng được sinh ra trong gia đình tốt, người khác đưa người tới cửa để nịnh bợ Cẩm Vương Phủ thì dù hắn không thích cũng nhận, coi như là thả mấy cái bình hoa trong phủ, chỉ cần không quậy không nháo thì hắn sẽ không ném các nàng ra Vương Phủ. Nhưng mà, hậu hoa viên nhà hắn có nhiều loại hoa như vậy, vì để giành đến ánh mắt chú ý của hắn nên không tránh khỏi việc lục đục với nhau để tranh giành tình cảm, làm sao có thể an tĩnh được.

"Thẩm tỷ tỷ, ngươi thấy lời nói kia của thái hậu là có ý gì?" Quần áo tơ lụa màu xanh biếc với hoa văn chìm ôm lấy thân hình thon dài xinh đẹp của nàng, mặt mũi nàng vốn đẹp mắt nhưng vì đánh phấn quá nhiều mà trở nên có chút như khỉ đeo hoa.

"Đúng như Dương tỷ tỷ nói, ta cũng cảm thấy thái hậu có phải hay không đã biết cái gì?" Trương phu nhân - cha là Công bộ Thượng thư, đồ vật được thiết kế ra rất được hoàng thượng yêu thích, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể làm Cẩm Vương Phủ phu nhân.

"Ba vị muội muội đừng nóng vội, chắc thái hậu biết chúng ta thiết kế Vương phi nhưng nàng lấy không ra chứng cứ, chúng ta lại muốn vu hãm vương phi mà nàng không nghĩ được kế hoạch an toàn, không bằng liền thả chúng ta, không truy cứu việc này." Thẩm phu nhân nhìn ba nữ nhân trước mắt, tự tin nói. Ở trong mắt nàng, những nữ nhân này đều ngu ngốc, một ngày nào đó nàng muốn ngồi lên vị trí Vương Phi.

Ở trong đình nói chuyện lâu như vậy, vì đợi 2 vị phu nhân đi rồi nàng mới dám nói, rốt cuộc hôm đó là bốn người các nàng muốn giết chết Vương phi Lam Tề Nhi, các nàng thiết kế nhưng không nghĩ tới nàng không chết, còn kém xíu nữa hại đến chính các nàng.

Tuy là Vương gia không nói gì thêm, nhưng các nàng muốn đến gần Vương gia nay khó càng thêm khó, thật là không cam lòng.

"Dù sao cho dù Vương phi không chết, cũng vẫn nhát gan yếu đuối như vậy, cơ hội cho chúng ta đối phó nàng có rất nhiều." Tần phu nhân buông điểm tâm mới chỉ ăn một chút, nàng chính là thích khi dễ nhát gan Lam Tề Nhi, nhìn đến bộ dáng sợ hãi của Lam Tề Nhi nàng liền hưng phấn.

"Đúng, đúng, chúng ta có rất nhiều biện pháp đối phó Vương phi." Trương - Dương - hai vị phu nhân cười, chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng Vương phi sợ hãi cầu các nàng buông tha, liền cảm thấy đầy cảm giác thành tựu.

"Được rồi, hôm nay chúng ta ngừng tại đây, mỗi người hồi viện của mình đi." Thẩm phu nhân không ngu ngốc, nàng đương nhiên biết rõ trong lòng các nàng nghĩ gì, từ hôm đó tỉnh lại, nàng phát giác Vương phi hình như có chút thay đổi, vì đạt được vị trí chính phi, mọi chuyện nàng đều phải cẩn thận.

"Được, vậy chúng ta liền đi." Đứng lên một cách ưu nhã, vỗ vỗ nếp uốn trên quần áo, gọi từng cái nha hoàn tới đỡ rời đi, trong lòng mỗi người đánh bàn tính khác nhau, trời biết từng người phụ nhân này nghĩ những điều gì. Có đôi khi lòng người khó mà đoán được.

Gió mát vẫn thổi, con bướm xinh đẹp vẫn ở trên bụi hoa bay tới bay lui, trông rất đẹp mắt, dường như sự việc trong đình không có phát sinh qua, bình yên như lúc ban đầu.

---------         ---------

"Haizzz, thật nhàm chán." Tay nhỏ nâng má, Lam Tề Nhi thở dài lần thứ 36, mắt to trong veo như nước nhìn về phía hồ một cách ngây ngốc, tỉnh lại mấy ngày nay, nên biết, không nên biết, kết hợp với ký ức nguyên chủ Lam Tề Nhi, tất cả sự tình nàng đều hiểu rõ, nhưng càng hiểu rõ nàng càng thấy Lam Tề Nhi đáng thương, một đứa trẻ tốt như vậy sao lại bị khi dễ đến chết, thật sự là làm người tốt sống không thọ, người xấu thì sống ngàn năm.

Trong trí nhớ của Lam Tề Nhi ở thế giới này, mặc dù nàng không có tận mắt thấy Hiên Viên Mạch, nhưng từ nhỏ đã nghe chuyện về hắn, nguyên nhân là do tỷ tỷ của nàng muốn gả cho hắn làm vợ nên luôn nhắc đến hắn ở trước mặt nàng, ai ngờ kết quả cuối cùng thành Cẩm Vương phi lại là nàng. Cũng vì thế mà trước khi nàng xuất giá, không ít lần nàng bị các tỷ tỷ khi dễ, bị đánh vào chỗ không thấy được.

Lam Tề Nhi lại rất thích Hiên Viên Mạch, cổ nhân thật là kỳ quái, mặt cũng không gặp được lại giao ra tim của mình. Có thể gả cho hắn làm vợ, Lam Tề Nhi cao hứng mấy ngày mấy đêm, dù bị các tỷ tỷ khi dễ cũng cười ngọt ngào. Giấc mơ tan vỡ là khi Hiên Viên Mạch đối với nàng làm như không thấy, cưới nàng lại chưa từng xem nàng một cái. Chỉ cho nàng duy nhất cái viện, không phải là tiểu viện cũ, mà là một nơi cảnh đẹp, dù là một chỗ thanh nhã thì bất quá chỉ là một cái sân mà thôi.

Lúc trước gặp Vương Phi cũng không phải là bộ dáng này, mặc dù cũng thích im lặng không nói chuyện nhưng cũng sẽ không ngẩn người như thế. "Vương Phi, nên dùng bữa trưa rồi." Bất kể như thế nào, dù Lam Tề Nhi có biến hoá ít nhiều nàng cũng vẫn thích vương phi, cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ vương phi.

"Ừ." Cho dù không quen nghe Thanh Liên gọi mình như vậy, nhưng nàng cũng biết rõ chuyện sửa thói quen này của cổ nhân là chuyện rất phiền phức, từ trước đến giờ nàng không thích chuyện phiền phức.

Cẩn thận suy nghĩ từ trên xuống dưới, Cẩm Vương này cũng đủ sắc, có 5 vị trắc phi, 6 vị phu nhân, còn có bảy tám vị thị thiếp, nàng lại cùng nhiều nữ nhân như vậy chung một chồng, thật nhức đầu. Nhưng mà mắt nhìn nữ nhân của hắn thật đúng là không chê được, từng người đều là lên được phòng khách, đủ tiêu chuẩn mỹ nhân.

Dù vậy cũng thật khiến người ta buồn nôn, nếu ở hiện đại thì tên đó đã sớm bị bắt giam do phạm tội trùng hôn, nam nhân thời hiện đại nếu tới nơi này chắc là sướng chết, nếu ngoại tình mà sợ bị vợ bắt được thì ở thời này đó là quang minh chính đại ngoại tình, vợ mà không đồng ý chính là ghen tị, không chỉ có không thể ngăn cản còn phải hỗ trợ cho hắn cưới vài người về nhà.

"Thanh Liên, chờ vài ngày vết thương trên đầu ta tốt hơn một chút, ngươi theo ta tiến cung thăm Thái Hậu nương nương đi." Theo như thái y trong cung nói nàng ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới hết, nàng cũng chỉ có thể trang không tốt, biến hoá quá nhiều lại không giải thích được, giả ngủ một chút cũng không có gì.

"Vâng." Vương Phi bình dị gần gũi như vậy, khó trách được Thái Hậu nương nương yêu thích, dù bệnh cũng không quên Thái Hậu...; người ta là có chuyện muốn vào cung, cũng không phải như ngươi nghĩ :))

   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro