Dĩ Vãng - P1 - Cầu Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ CẦU CƠ ]

Lương Thùy Linh đi tới phía bờ sông nơi gắn bó với cô rất nhiều kỉ niệm, bao nhiêu thứ từ thời thơ ấu ùa về như một thứ phim. Từng khoảng khắc từng bước chân nhỏ bé đang từng bước từng bước tập đi, từng tiếng cười của ba mẹ khi cô cất tiếng nói, niềm lo lắng khi cô đi học, rồi lại là niềm vui khi cô đạt thành tích cao. Lương Linh mỉm cười vì những thứ ấy quá đỗi bình thường quá quen thuộc với cô, cô mỉm cười với quá khứ đầy niềm vui ấy.

Lúc trước vui thật, cái thời mà cô còn bé ấy, cái lúc mà cô và Phương Anh, Ngọc Hằng cùng với Kiều Loan còn tung tăng ra đồng vào những ngày hè oi bức ấy. Vui không sao tả được, cô dẫn tay Ngọc Hằng đi qua từng con đê, làm cho em một cái chong chóng bé xinh, em cười tít cả mắt em vui lắm, em gái của cô lúc ấy đáng yêu vô cùng.

Nhớ cái lúc mà cô cùng Phương Anh đi câu cá, còn Ngọc Hằng với Kiều Loan thì ở gần đó đi tìm rơm, củi khô để nhóm lửa chuẩn bị nướng á. Nhớ lần ấy của nhóm chơi gần một đám lá khô, vì không cẩn thận mà làm cháy sang đám lá ấy. Cả nhóm la làng cả lên vì không biết phải làm sao cả, tưởng chừng lúc đó cả 4 đứa đã chết cháy vì cái tội nghịch ngu rồi không chừng. Nhưng mà cũng may có người lớn đến giúp chữa cháy kịp thời, về tới nhà đứa nào cũng bị cha mẹ la tới tấp, rồi cùng nhau chạy xuống nhà sau để chuẩn bị tắm rửa. Cả đám đứng nhìn nhau ứa nước mắt vì mới bị la và cũng vì một phần sợ sệt. Nhưng rồi lại cười phá lên, vì mặt Phương Anh nhem nhuốc đen xì, con quần áo của Kiều Loan thì dơ ơi là dơ, Ngọc Hằng thầy đầu cổ toàn là lá cây bụi ẩn còn cô thì chẳng khá khẩm vì cả toàn thân dơ lắm, đầu tóc thì cũng bù xù cả lên, họ cứ thế nhìn nhau rồi cười.

Tuổi thơ của họ là những trưa hè nóng bức, là những cánh diều chiều ở đồng quê này đây, là những lần đi chơi tới tối mịt mới chịu về và có cả con sông mà cô đang ngồi đây nữa. Lúc ấy thì thơ dại lắm chả hiểu chuyện gì cả, chỉ cần nô đùa rồi đi phá phách làng xóm. Nhưng chả hiểu sao cả nhóm chả bị mắng vốn lần nào cả, dù đã thi theo tụi con trai để phá nhưng tuyệt nhiên không hề bị la.

Cái con sông này là nơi mà câu và Phương Anh đã câu á, còn cái chỗ đám cây xanh tốt kia có một cái lỗ nhỏ không có cây cối nào mọc lên được là chỗ đám lá ngày xưa bị cháy. Cũng không hiểu tại vì sao mà chỗ ấy chẳng có cây nào chịu mọc lên cả, mỗi lần nhìn thấy cái hóc ất vẫn chưa có cây mọc cô lại nhớ đến cái lần chơi đồ hàng hôm ấy. Vừa buồn cười vừa thấy thương cho họ ngày trước, mém xíu là họ bỏ mạng ở nơi này rồi.

Lớn lên một xíu nữa, khoảng thời gian mà cô chắc đang học cấp 2 thì phải. Lúc ấy cô đã sinh sống bên Mỹ rồi, đợi khi nghĩ hè, lễ Tết thì mới về Việt Nam được.

Mỗi lần về nước ba mẹ vẫn luôn đưa cô về quê, về cái nơi mà cô chôn nhau cắt rốn với họ. Nơi mà cô có những người bạn tốt đang chờ đợi mình quay về để chơi đồ hàng ngày ấy.

Họ cũng lớn cả rồi cũng không còn chơi mấy cái trò trẻ con lúc trước nữa, họ cứ nghĩ rằng mình trưởng thành rồi nên đâu thèm chơi mấy cái trò đơn giản. Họ chơi mấy cái trò kì công lắm, Lương Linh cùng Phương Anh thì đi chặt tre, đẽo gọt tỉ mỉ lắm, còn Kiều Loan bên này thì cắt những cái túi ni lông ra thật thẳng tắp, còn đứa em nhỏ Ngọc Hằng thì ngồi đó chuẩn bị dây cho các chị. Họ để miếng ni lông thẳng thớm rồi lại xếp hai thanh trẻ mỏng thành hình chữ X đặt vào trên miếng ni lông ấy. Dùng dây thun buộc lại 4 đầu của thanh tre, rồi lại nối một tàu lá chuối khô vào đuôi con diều, hai bên còn lại thì là những miếng ni lông nhỏ còn sót lại nối lại với nhau. Vậy đấy cả buổi chiều hì hục cuối cùng một con diều cũng được hoàn thành, họ vui mừng nhảy múa reo hò. Ấy vậy mà con diều mà họ chuẩn bị tỉ mỉ nó không bay được vì tỉ lệ đầu đuôi của con diều nó bằng nhau nên cứ thả lên thì lại cắm đầu xuống đất.

Mặt Ngọc Hằng bí xì nhìn con bé buồn ơi là buồn, Lương Linh cùng Kiều Loan có hơi hụt hẫng vì công sức làm chiều giờ lại không bay được. Phương Anh từ từ lại đến an ủi đứa em gái nhỏ đang mè nheo chuẩn bị khóc kia, cô dỗ dành nó từng li từng tí một. Rồi con bé cũng thôi rưng rưng nước mắt nữa, cũng nghe lời các chị về nhà nhờ ba giúp để sửa lại con
diều.

Cả 4 người tất bật chạy về nhà, ba Phương Anh đang ở trong nhà uống nước nói chuyện với ba mẹ của Kiều Loan, thì thấy 4 đứa hất hãi chạy về. Ông bà cũng chạy ra xem có chuyện gì, thì lại thấy Ngọc Hằng mắt rưng rưng cầm con diều chạy lại chỗ mẹ Kiều Loan khóc lóc kể lể.

Ông bà chỉ biết cười với con bé, rồi con diều cũng được ba Phương Anh và ba của Lona sửa lại giúp. Ngọc Hằng lại cười tít mắt vì cuối cùng con diều của họ cũng bay được. Em thôi không khóc nữa, cười vui lắm kìa.

Nhớ một hôm trời tháng Bảy, gió thổi nhè nhẹ nhưng rất lạnh lẽo vô cùng. Ông bà xưa nói tháng Bảy là tháng cô hồn, diêm vương sẽ thả cửa cho những linh hồn đi lên trần thế để đòi lại những oan ức ngày trước, cho họ về gặp lại những người thân yêu của mình. Ấy vì thế mà có lẽ tháng Bảy âm u lạnh lẽo hơn những tháng còn lại.

Chiều hôm đó cũng như bao buổi chiều khác, bọn họ cùng một nhóm khác cùng chơi ở ngoài đồng như bình thường. Cũng chẳng biết vì sao lại có đứa đưa ra ý kiến sẽ cầu hồn ma lên để hỏi chuyện. Lúc ấy thì mọi người háo hức lắm, cũng muốn thử qua cảm giác này một lần. Chỉ có Phương Anh và Lương Linh là không muốn tham gia vì họ thấy làm vậy không tốt cho lắm, có lẽ một phần vì sợ nữa. Nhưng rồi mọi chuyện vẫn được quyết định, tụi con gái thì sẽ đi mua bánh kẹo, còn tụi con trai thì chuẩn nhang đèn cho tối nay.

Trời đã ngà ngà tối, cả nhóm đứng trước nghĩa trang của làng, tất cả đã đông đủ, đồ cúng để cầu ma cũng đầy đủ cả rồi. Ấy mà lạ không hiểu tại sao hôm nay Lương Linh cùng Phương Anh lại dẫn theo 2 con chó mực theo cùng, rồi cũng chẳng có đứa nào hỏi thêm gì cả.

Điều kì lạ là cảm bọn điều cảm nhận được một cái lạnh thấu xương từ phía sau lưng mình, nhìn cái cổng nghĩa trang càng lúc lại càng làm cho cho tụi nó cảm thấy rùng rợn đến ghê người. Một thằng cầm đầu ra dấu cho cảm nhóm đi vào theo sau nó, họ từ từ đi qua cái cổng ấy, chợt một cơn gió thoảng nhẹ qua một luồng gió lạnh thổi bạt vào mặt bọn nó, một đứa trong nhóm hét la.

- Aaaaaaaa, cái gì bắt chân taooooooooo.

Nghe tiếng hét thất thanh của đứa đó làm cho mấy đứa khác trong nhóm cũng hốt hoảng mà la theo, trong đó có cả Kiều Loan.

- Aaaaaaaa, Linh ơi cứu taoooo, trời ơi tao sợ quá.

Thùy Linh bị Lona bấu chặt cả người, cô đưa mắt nhìn mặt của con nhỏ nhát gan này. Không phải lúc chiều hào hứng lắm sao? Không phải là cứng cái miệng lắm mà, ơi đứa nào nói là " dăm ba cái thứ ma cỏ làm sao hù được tao" cơ mà. Thế mà bây giờ lại bấu chặt lấy cô thứ thế này đây?

- Mày đứng đàng hoàng coi trời ơi, cái thằng đó, mày đi đứng không nhìn cỏ vướng chân mày kia chứ ai bắt mày.

Cô nói rồi cảm nhóm phì cười, thì ra chỉ là cỏ vướng thôi mà. Nhờ đó cũng phát hiện ra một số đứa gan như thỏ đế mà vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đi theo đấy chứ.

Đi đến gần cuối nghĩa trang có một ngôi mộ không tên không tuổi, họ dọn tất cả bánh kẹo ra trước ngôi mộ ấy. Một đứa căn dặn đủ điều, nếu có vong hồn lên thì không có đứa nào được lên tiếng nếu nhìn thầy thì cũng giả vờ ngó lơ không được phép nhúc nhích gì cả. Tất cả cũng gật gù như hiểu mọi chuyện.

Phương Anh đứng gần Lương Linh rồi nói nhỏ vào tai bạn mình.

- Linh này, cậu nghĩ thử xem nếu hôm nay có hồn ma lên thì sao đây?

- Thì tùy cơ ứng biến chứ tớ biết làm sao?

- Tớ thấy, tớ với cậu lén gia đình đi học pháp của mấy ông đạo sĩ hôm nay có việc dùng rồi đây này.

- Không phải ban đầu học vì tò mò không biết có thật hay không à? Tớ học chung với cậu chỉ vì tớ chả tin có ma quỷ gì cả đấy, nên tớ mới học cùng chứ không phải là để phòng thân như cậu đâu Phanh ạ.

- Rồi rồi, cậu đem đủ cả chứ?

- Đủ, tớ đem tớ theo này cậu không thấy à?

- Mệt cậu quá Linh ạ, không nói chuyện với cậu nữa, tí cậu lo Ngọc Hằng nhá, tớ sẽ lo con Lồ Thị Na kia.

Thùy Linh gật gật đầu, tay nắm chặt lấy tay Ngọc Hằng, mắt nhìn vào mấy đứa nhóc đang cố gắng nói quy luật cho tụi còn lại hiểu.

Rồi một đứa bước lên phía trước thắp ba nén nhang, rồi trong miệng đọc lẩm bẩm câu gì đó. Rồi cả đám ngồi thành vòng tròn xung quanh, thằng kia đọc lớn..

- Chúng tôi bao gồm....xin mời vong hồn của ông, bà về đây ăn bánh kẹo..rồi cho chúng tôi hỏi chuyện...xin về ngay đây cho chúng tôi hỏi chuyện.....

Trước ngồi mộ là một bảng chữ cái, một cái vật tròn để ở giữa, và còn có một mảnh giấy khác để chữ "có" "không", và bánh kẹo nhanh đèn.. Thằng đó vừa nói vứt câu thì một cơn gió ùa đến, các bờ tre bên kia cũng lung lay từng đợt theo cơn gió ấy. Một cảm giác lạnh cả sống lưng lại bắt đầu kéo đến, cảm giác rùng rợn vô hình đang bao vây tất cả.

Một đứa tự nhiên đứng dậy cười man rợ, đôi mắt nó đục ngầu chẳng thấy tí lòng đen vào cả. Nó tiến về phía trước ăn từng cái bánh viên kẹo kia. Cảm đám sởn gáy, biết rằng thằng đó bị vong nhập rồi, nhưng cũng không làm gì.

Cái thằng thắp nhang lúc này, bắt đầu hỏi chuyện.

- Chẳng hay không biết đằng ấy là ông hay bà cho chúng tôi tiện xưng hô....- Giọng nó run run hỏi.

Rồi cái vật tròn từ từ di chuyển trên bản chữ cái đến từng chữ một.."b" rồi lại di chuyển đến chữ khác "a". Cả đám bắt đầu rùng mình vì hiện tại đâu có gió mà cái nút trong bằng cây chuyển động được. Ngọc Hằng bắt đầu sợ sệt nắm chặt lấy tay Thùy Linh run rẩy.

Thằng đó lại hỏi tiếp - Chúng tôi muốn biết tương lai của mình bà có thể nói cho chúng tôi biết không?

Rồi cái nút tròn từ từ chuyển đến tờ phía bên kia, dừng lại ở chữ "có". Rồi thằng đó lại bắt đầu hỏi những câu hỏi về tương lai lại, tất cả câu hỏi đều được trả lời. Cho tới một câu hỏi thì cơn gió bắt đầu kéo tới đầy ồ ạt.

- Tại sao bà lại chết....

Tất cả giấy tiền vàng mã đều bay tứ tung, ngọn đèn cũng tắt, Thùy Linh cùng Phương Anh cảm thấy có chuyển chẳng lành. Một đứa con gái trong nhóm vì sợ quá mà đứng cả lên chạy về phía cánh cổng mà la hét. Trong việc cầu cơ chuyện này tự điều cấm kỵ nhất, nhưng bây giờ nó lại xảy ra.

Mấy đứa nhỏ khác thấy vậy cũng la hét theo thất thanh, thằng nhỏ kia hoảng hồn vì không biết phải làm sao. 2 con chó mà Phanh cùng Thùy Linh dẫn theo bắt đầu nhìn tứ phía bà sủa cả lên.

Biết là có chuyện chẳng lành, thằng đó vội đập đổ ly hương, cố gắng dập tắt nén nhang đang đốt kia. Cái thằng bé bị vong nhập thấy vậy lao tới thằng nhỏ vừa đập đổ ly hương lúc nãy mà bóp cổ nó. Rồi từ trong miệng thằng đó vọng ra một cấu nói cứ vang vọng..

- Chúng mày không tuân thủ luật chơi, tao phải giết chúng mày....

Rồi nó đưa tay bóp cặt cổ của thằng Khánh, nó hoảng hốt la thất thanh cố gắng tìm cách thoát khỏi con người này, mà không phải người cũng không rõ là ma hay quỷ nữa.

Cả lũ hét ầm ĩ cả lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi nghĩa trang này. Thùy Linh lấy trong túi ra một một vài lá bùa rồi lại đọc mấy câu thần chú gì đó, múa may quay cuồng rồi lại dán tấm bùa ấy vào trán của thằng bé bị vong nhập.

Thằng Khánh thấy vậy liền chạy đi, chỉ còn có Phương Anh và Thùy Linh, Ngọc Hằng Kiều Loan ở lại nghĩa trang này. Nếu không giải quyết cho đàng hoàng thì không biết trong bọn họ ai là người bị bắt hồn đi mãi mãi không biết được. Trước mắt thì thằng bé này đang bị chiếm thân xác rồi đây còn gì.

Phương Anh cắn tay chảy máu vẽ lên lá bùa vài ba dòng chữ, rồi lại vung vào mặt thằng bé đó rồi niệm chú.

- Thiên linh linh địa linh linh hồn ma tiêu biến, đừng ở cõi trần làm hại người dân. Thiên linh địa linh.

Nói rồi lá bùa được vung vào mặt nhưng chẳng ăn thua gì, Phương Anh rất sốc vì không phải thầy dạy chỉ cần làm như vậy vong hồn sẽ tự rời khỏi thân xác hay sao. Thùy Linh thấy vậy liền ném trong túi một số củ tỏi đen vào mặt thằng bé đó. Rồi nhìn Phương Anh nói

- Quỷ rồi không phải ma đâu Phanh, không có tác dụng gì cả.

- Quỷ?

- Cậu không thấy bùa của cậu chả linh nghiệm à, hay là cậu học bùa fake đấy?

- Cậu còn nói nhảm được nữa hả.

Nói rồi Thùy Linh thả con chó chạy đến bên cạnh thằng bé đó, con chó sủa liên tục, thằng bé đó chẳng dám nhúc nhích vì quỷ thường sợ chó mực và tỏi. 2 thứ này điều đang có mặt ở đây, nó chẳng dám làm gì dại dột cả.

Thùy Linh lấy trong túi ra mấy vài tờ giấy màu trắng, rồi lại dùng máu của mình viết lên đó. Phương Anh thấy vậy liền ngớ người, không phải thầy dạy không cấp bách không được dùng tới loại bùa đó sao. Thùy Linh lại dùng cách này để giải cứu cho thằng bé đó à.

Thùy Linh chạy nhanh về phía trước, rồi lại gỡ tấm bùa cũ xuống dán tấm này lên, dùng tay đang chảy máu của mình vẽ lên hai bên thái dương và giữ môi người đó những dấu kì lạ.
Rồi cô lại niệm chú...

- Thiên linh linh địa linh linh vong hồn nghe ta tâm tính thánh thiện không làm hại người thiên linh linh địa linh linh. Nghe rõ lời ta mau xuất khỏi người, thiên linh linh địa linh linh. Biến....

Phương Anh bên này cũng lấy một lá bùa mà đỏ đốt cháy tấm bùa này đứa tới bên cạnh tấm bùa màu trắng trên trán mà Lương Linh vừa dán vào. Lại hô to thần chú.

- Thiên linh linh địa linh linh thần tiên bốn phương tám hương đến chứng cho con, diệt trừ yêu ma mong người chứng giám. Thiên linh linh địa linh linh yêu ma hiện hình trả tiền thân xác. Xuất.....

Nói rồi thân thể thằng bé đó mềm nhũn cả ra, nó ngã xuống đất. Ngọc Hằng với Kiều Loan bên đây há hốc mồm từ nãy giờ, họ không ngờ Lương Linh và Phương Anh lại đi học đạo giấu cả họ. Càng không ngờ họ lại dùng mấy cái bùa chú này mà có thể giúp người. Ngọc Hằng vui vẻ đứng dậy cười cười chạy lại ôm Thùy Linh, rồi nói đầy tự hào.

Ngọc Hằng - Chị Hai giỏi quá ta, chị Hai chỉ chỉ chỉ như vậy nè, vẽ vẽ như vậy nè hay quá trời hay. Chị Hai dạy em nữa nha, nhaaaaaaa.

Con bé cố gắng nịnh nọt chị gái mình, Phương Anh bên này không được khen thì lại bĩu môi ra. Kiều Loan thấy vậy thì cũng khen bạn mình cho nó vùi không nó lại dỗi mình.

Kiều Loan - Trời ơi mày giỏi quá Phanh ỡi, tao muốn theo mày hay mày cũng chỉ tao nhaaaa.

Thùy Linh nhìn Phanh rồi cười cười, họ cùng nhau thu dọn cái mớ hỗn độn mà tụi quỷ nhỏ xóm này gây ra. Rồi cũng đưa cái thằng bé đó về nhà, từ đó về sau chả nghe thấy đứa nào nhắc lại việc cầu ma cầu cơ gì cả. Sau chuyện lần đó thì Thùy Linh cũng tin rằng thế giới này vẫn còn nhiều điều mà khoa học chưa chứng minh được, cũng từ chuyện đó cô và Phương Anh cũng không còn theo học đạo nữa. Có lẽ họ đã tởn tới già rồi thì phải.

Thùy Linh ngồi bên bờ sông nhớ lại tất cả nhưng câu chuyện trong quá khứ, nhớ đến đó cô lại tự cười rồi nói với bản thân mình về khoảng thời gian ấy...

- Lúc trước vui vẻ biết bao nhiêu mày nhỉ, lúc ấy còn hồn nhiên chả biết cái gì cả, cả đám như bên cạnh nhau vui buồn đều trải qua cả rồi cùng nhau lớn lên. Nếu không có những chuyện này thì có lẽ đâu ra nông nỗi này, đâu cần phải đau đớn tới mức giả vờ quên đi tất cả. Lại bị chính đứa em mà mình bao bọc chửi mắng đến đau lòng, nhưng sao mày lại chọn im lặng vậy Lương Thùy Linh....

Cô nhìn những đám lục bình đang trôi nổi trên dòng nước, cô lại tự liên tưởng mình như đám lục bình ấy vậy. Bơ vơ trơ trọi cố gắng mạnh mẽ giữa những cơn sóng dữ, vẫn đang có những cái rễ chùm để làm một điểm tựa bám víu vào một nơi nào đó đầy tạm bợ.....

-------------------------

Thiên linh linh địa linh linh xin mấy bà hãy comment đi chứ cái nư của au là thích tám chuyện í.

Bật mí câu chuyện cầu cơ này là có thật nha, tôi thường được nghe ông kể khi ăn cơm í, ông hay kể về Việt Nam lúc còn kháng chiến có nhiều chuyện lắm. Mấy câu chuyện đó sẽ đọc khai thác bên "Mộc Chi" nhaaaa mấy sốp iu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro