Vợ Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hằng quay bước bỏ đi, bỏ một mình chị ở lại nơi này. Khóe mắt chị lúc nãy cố kiềm chế cho bản thân mình thôi không khóc, nhưng khi thấy hành động và lời nói tuyệt tình ấy của đứa em gái thì lại cảm thấy đau nhói vô cùng. Năm ấy Ngọc Hằng rất yêu quý chị cơ mà, nhưng cô cũng chẳng dám trách móc gì em đâu. Cô biết rất rõ chính bản thân mình là người có lỗi, người cô gây lầm lỗi không phải một mình con bé. Mà còn có cả em ấy, người mà suốt 8 năm qua cô chưa từng thôi nhớ thương.

Đếm hôm ấy em quay lưng bước đi bỏ mặc lại chị trong cơn mơ hồ, mong muốn được giải thích nhưng vẫn chưa kịp nói ra. Em ấy bước đi nhanh lắm, như cố gắng để bản thân không để ý tới cô vậy. Em vô tình lắm, chẳng nhìn cô lấy một cái, cứ vậy mà bước đi trong buồn tủi.

Sao lúc đó cô chẳng cảm thấy bản thân mình vui nhỉ? Không phải cô đã làm tròn chữ hiếu sao? Không phải cô cũng đã có một tình yêu mới sao? Không phải lúc đầu cô đã xác định rằng chỉ tiếp cận em vì giúp ba mình hay sao? Nhưng sao bây giờ cô chẳng thể làm được gì, cô đứng chôn chân ở đây mãi như vậy, cứ vậy mà nhìn bóng lưng ấy khuất dần. Em lúc ấy buồn lắm, cô đơn lắm đúng không, nhìn đôi vai run lên ấy không biết là do trời sương lạnh hay là do em đang khóc nữa. Nó cứ run lên từng đợt một, em thì lấy tay mình vuốt ve khuôn mặt rồi bước đi.

- Lương Thùy Linh! Cái tên này sao tôi chẳng thể nào quên được.... Năm ấy tôi cứ tưởng đi ra nước ngoài là có thể quên được em. Nhưng không em thắng rồi, em thắng rồi...

Cô nhìn từng cử chỉ hành động của người con gái đó mà đau buồn khôn thấu. Sao tim lại nhói đau liên hồi như thế có ai đó lấy dao khứa vào tim của cô vậy. Nó đau liên hồi, những cơn đau quặn thắt cả tim gan mình lại, từ trước tới giờ chưa bao giờ cô có cảm giác này. Đây là gì? Là yêu hay mà hận, hay cảm giác tội lỗi đang xâm nhập vào từng từng thớ thịt, từng tế bào trong người cô. Bóng em cứ vậy mà xa dần, nhìn em đi mà sao cô đau thế, muốn níu em ở lại nhưng sao chẳng thể làm gì.

- Hạt Tiêu! Em có biết 8 năm qua chị vẫn luôn tìm kiếm một người hoàn hảo để thay thế em. Em có biết không chẳng ai có thể thay thế em được cả, không một ai có thể thay thế em. Em thắng..vì những gì chị làm với em như vậy nhưng em vẫn đối xử với chị rất tốt..

Nhớ năm ấy, một chiếc xe như điên từ đâu đâm tới, sự việc đó diễn ra rất nhanh, cô chỉ kịp hét lên của của em. Chân cô vô thức mà chạy về phía em, đầu cô chả nghĩ ra gì nữa cả chỉ biết kêu tên của em. Mong em có thể nghe thấy mong em một lần nữa nghe mình nói. Cô ước gì lúc nãy cô có đủ dũng khí để nói chuyện với em có đủ can đảm nói ra lời xin lỗi với em. Thì sao chứ? Không phải đó là quá khứ rồi sao? Bấy giờ, thực tại là em đã nằm đó trên người đầy thương tích, cô chỉ biết chạy tới ôm em vào lòng. Cô thương em quá, Lương Thùy Linh làm ơn em đừng có chuyện gì xảy ra, làm ơn làm ơn, chị xin em, đừng có chuyện gì xảy ra có được không?

Cô rất muốn nói ra những điều đó sao cổ họng lại nghẹn cứng lại rồi, chỉ biết gào khóc trong sợ sệt. Nhớ lúc đó cô cố gắng ôm chặt lấy em, đôi vai nhỏ bé run lên từng chặp, cô sợ em có chuyện gì không hay xảy ra. Cô sợ em sẽ bỏ mình, Thùy Linh rơi vào cơn hôn mê, đôi mắt nhắm chầm lại, hơi thở yếu ớt cộng thêm màn đêm tối đen như mực. Không gian ấy chỉ có một mình cô và em, cô không thể nào bình tĩnh được nữa. Nước mắt đầm đìa, cô nói ra hết những suy nghĩ của mình, nói ra hết tất cả, đến tận giây phút này cô mới biết rằng mình yêu em, mình thương em thật.

" Thùy Linh, Lương Thùy Linh em có nghe chị nói gì không? Linh đừng làm chị sợ có được không? Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn chị đi em? Mở mắt ra nhìn chị đi mà Linh.... Chị xin lỗi chị không nên lợi dụng em, chị xin lỗi, chị xin lỗi Thùy Linh...em em nghe chị nói không vậy Linh ? Chị yêu em, chị yêu em rồi. Chị thật sự đã yêu em mất rồi. Lương Thùy Linh làm ơn đừng có chuyện gì với em làm ơn, xin em lần này có được không? Cứu vớiiiiiiiiii"

Nước mắt không biết đã chảy xuống từ bao giờ, những dòng nước mắt cứ thế mà chảy dài trên khuôn mặt ấy. Mỗi khi nhắc lại kí ức kinh hoàng đó thì cô lại khóc, cô sợ đoạn kí ức đó. Cô sợ phải đối mặt phải nhớ tới nó, cô thật sự rất sợ rất sợ điều đó, cô sợ một lần nữa phải đối mặt với việc người mình yêu thương gặp những chuyện như vậy. Cô thật sự rất sợ. Tất cả ký ức của đêm hôm đó lại ùa về trong đầu cô lúc bấy giờ....

Ngọc Hằng vừa bước đi được vài bước thì sửng người, Hai về từ lúc nào vậy, sao cô chẳng hề hay biết chuyện đó. Hai nghe thấy hết mọi chuyện rồi sao? Đỗ Mỹ Linh? Hai có nhớ người đó không? Hai định đối mặt với chị ta như thế nào đây? Hai!!

Ngọc Hằng - Hai!! Chị về từ khi nào vậy?

Thùy Linh - Chị vừa về, đi tìm em đây.

Ngọc Hằng - Hai! Mình về thôi Hai! - cô sợ sệt níu lấy tay chị rồi nói.

Thùy Linh - Em về trước đi, Hai còn có việc. Ngoan về trước đi.

Thùy Linh xoa xoa đầu cô, rồi bước lại phía chị. Mỹ Linh bên này khi nghe thấy Ngọc Hằng nói thì cũng đã quay lại nhìn em. Cuối cùng thì chị cũng có thể nhìn thấy người con gái ấy một lần nữa, chỉ sợ sau đêm hôm ấy thì không có cơ hội. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn có thể gặp được em rồi, tận mắt nhìn em đứng đây trước mặt mình.

Mỹ Linh - Th..ù..y.L..i.n.nhh

"...."

Mỹ Linh - Cuối cùng chị cũng có thể gặp được em, Lương Thùy Linhh. Chị biết em không hề quên bất kỳ một việc gì cả.

Thùy Linh - Thì? - Cô hỏi lại với giọng đầy lạnh lùng

Đỗ Mỹ Linh hơi bất ngờ vì sự lạnh lùng này của em, cô không thể nào nghĩ rằng lại bị em đối xử như vậy. Nhưng cũng đáng mà, cô đã làm gì với em ấy cơ chứ?

Mỹ Linh - Không không.. Thùy Linh! Chị xin lỗi, tất cả những việc chị đã làm với em. Chị thật sự rất xin lỗi. Thùy Linh chị yêu em.

Thùy Linh - Thì sao?

Mỹ Linh - Chị yêu em, tất cả những gì chị đã làm lúc trước là do chị đã sai, chị không hiểu mọi thứ, em có thể có thể tha thứ cho chị có được không? Em có thể tha lỗi cho chị được không? Chị thật sự rất nhớ em rất nhớ em đó Lương Thùy Linh...

Thùy Linh - Không còn quan trọng....

Mỹ Linh - Chị xin em, xin em mà tha lỗi cho chị đi. Chị thật sự rất nhớ em, em biết không đêm hôm ấy chị đã không thể ngờ mình lại lo lắng cho em như vậy. Chị cũng không ngờ rằng mình lại yêu em, Thùy Linh chị xin lỗi.

Thùy Linh - Xin lỗi! Bây giờ đã không còn giá trị

Đỗ Mỹ Linh nghe những nói ấy nước mắt của cô cứ thể mà chảy xuống. Nếu như là lúc trước thì Thùy Linh đã đến ôm cô, đã ân cần mà an ủi chọc cho cô cười. Nhưng đó chỉ là lúc trước còn bây giờ, em lại lạnh lùng đứng nhìn cô khóc, rồi lại lạnh lùng quay mặt đi.

Cô chạy đến ôm lấy lưng Thùy Linh, cô không thể nào chịu được cái cảm giác giá lạnh này. Cô không thể nào chịu đựng được em lạnh lùng hất hủi cô như vậy, cô không hề quen.

Mỹ Linh - Chị yêu em, chị yêu em Lương Thùy Linh chị yêu em.

Đỗ Hà đang đi dạo quanh quẩn nơi này, thì trông thấy một người rất giống chị, nên đuổi theo. Em nhìn thấy hết tất cả, em nghe rõ từng lời từng chữ của cô gái đó. Không hiểu vì sao nước mắt em rơi ngay tức khắc, sao bao nhiêu lâu không gặp em lại gặp chị trong hoàn cảnh éo le này. Đỗ Hà bỏ chạy khỏi nơi đó, em không muốn nhìn thấy 2 người đó đang làm gì nữa. Em không muốn nhìn thấy chị phản bội mình, em không thể tin được vào mắt mình, em không thể.

Thùy Linh gỡ đôi bàn tay đang choàng tới ôm em từ phía sau ra, em bình thường không thích những hành động này. Càng không thích hơn khi người làm những điều đó là cô. Người bây giờ chả còn mối liên can gì tới em nữa, giờ chỉ là những người xa lạ.

Thùy Linh - Xin lỗi, xin chị hãy giữ ý tứ.

Mỹ Linh - Thùy Linh em thay đổi nhiều quá, em không còn là em nữa rồi. Thùy Linh chị....

Thùy Linh - Tôi đang quay về vị trí ban đầu của mình.

Mỹ Linh - Không đâu, em lúc trước rất dịu dàng rất yêu thương chị, em dễ gần lắm không như bây giờ xa lạ quá. Lương Thùy Linh chị nhớ cánh mũi này của em, nhớ đôi mắt này... - cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của em, rồi nói với giọng đầy nghẹn ngào

Thùy Linh lùi lại vài bước để tránh né những hành động của người con gái kia. Cô không hề thích những hành động quá thân mật này. Cô bây giờ đã có người mình thích, cô không muốn có bất kỳ hành động quá thân mật với người khác, nhưng thật chất là cô không thích làm những điều đó.

Thùy Linh - Tôi có vợ rồi!

Đỗ Mỹ Linh sửng sốt khi nghe em nói những điều này, những thông tin mà coi biết được hoàn toàn không có điều này xảy ra. Thùy Linh em có vợ? Cô không thể nào tin được những điều đó.

Mỹ Linh - Em nói gì vậy, em đừng có gạt chị, Thùy Linh đừng nói những điều này để gạt chị, để làm tổn thương chị có được không?

Thùy Linh - Đỗ Thị Hà là vợ tôi, xin lỗi chúng ta không quen nhau.....

-----------------

"Vợ tôi" đó đó mấy pà nghe Linhtop nói gì chưa? Ai là vợ chị ta? Là "Đỗ Thị Hà" đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro