IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừ thì rõ ràng thời tiết đang bước sang đông, nên chuyện người ta đi ngủ trong tình trạng ấm áp là vô cùng bình thường.

Nhưng thà cậu chủ quý hoá của Húc Hi chịu đắp chăn mỏng một chút và mặc áo dày hơn một chút, còn hơn là ngược lại thì tốt biết mấy

Đúng rồi đấy! Cậu chủ đáng yêu Hoàng Nhân Tuấn có thói quen chết tiệt là thích những chăn bông to sụ và những chiếc áo ngủ trắng mỏng dính gần như trong suốt vậy á!
.
.
.
.
.
.
.

"Tiểu Hi a~ mau nằm xích vào một chút đi..."

"..."

"Ưmm...Tiểu Hi a~ Dễ chịu quá đi..."

"..."

"...Ưmm...mềm quá ah..."

"..."

Đó mấy người coi đi! Cứ như vậy mà bảo cậu giữ mình trong sạch không suy nghĩ đen tối làm sao cho được cơ chứ!

Hoàng Nhân Tuấn.... Cậu thấy ông đây không nói được không kháng được nên càng làm tới đúng không??!?

Thôi được rồi! Chỉ đơn giản là cậu ấy cứ thích ôm chiếc cún bự của mình lên giường rồi cùng nó dìm bản thân xuống lớp chăn ấm áp, và cuộn tròn người làm ổ trong đó thôi mà.

Đúng vậy! Mọi chuyện chỉ đơn giản là thế thôi!

"Đừng tự biện mình cho bản thân nữa, Hoàng Húc Hi~"

Tiếng lòng cậu cứ vậy đáp lại thẳng tuột như ruột ngựa, phủ nhận sạch trơn mọi cố gắng vượt bậc của cậu nhằm chống lại sự thiếu trong sáng của chính bản thân mình.

Thực sự phải nói là từ ngày sống cạnh Nhân Tuấn, chưa bao giờ Húc Hi cảm thấy mỗi khi đêm về lại vừa áp lực lại vừa đáng mong chờ như vậy...

Thực ra, đúng là hành động của Nhân Tuấn chỉ có thế, nhưng nhờ hoàn cảnh và nhiều yếu tố khác, ở đây bao gồm từ chính cậu ấy, thì thực sự với một chiếc cún bự mang suy nghĩ của con người như Húc Hi thì mọi chuyện lại hoá thành một vấn đề nan giải.

Đêm tối, căn phòng chỉ có mình cậu và Nhân Tuấn, cuộc tròn trong lớp chăn mềm. Từng hơi thở ấm nóng của Nhân Tuấn đều đều dịu dàng phả vào mặt cậu. Thi thoảng đôi môi xinh xắn phiếm hồng kia lại khẽ mở, thì thầm mấy lời gây sự hưng phấn không kiểm soát nổi như "...xích vào đi" , "dễ chịu quá..., và nhất là "Tiểu Hi a~"

Thực sự dễ thương muốn chết~

"Đại ca, sao cậu có thể gọi ông đây dễ nghe như vậy cơ chứ!?!! Cậu đừng có mà gọi tôi như vậy lúc ôm tôi trên giường!!! Tôi thích dữ lắm!!!"

Tự tát vào mặt bản thân một phát cố xua ý nghĩ đó đi thì Nhân Tuấn vừa trở mình, vòng tay ôm thân hình mũm mĩm bông xù của cậu, khẽ thở một hơi thật dài rồi đưa lưỡi liếm môi. Những ngón tay thon dài đan vào lớp lông mềm và nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu. Chiếc áo ngủ trắng mỏng manh làm rõ hơn nước da hồng hào của cậu ấy, cả cơ thể và chiếc cổ thon dài dịu dàng toả ra hơi ấm dễ chịu . Húc Hi hơi khẽ nhích người lên thì lại chạm vào mũi cậu ấy, chiếc mũi cao thon xinh đẹp. Còn mũi của cậu bây giờ thì ngắn tủn, hồng hồng mà còn hơi ươn ướt nữa chứ.

Mà đoán xem, dưới mũi là cái gì?

Ôi~ Là một thứ vô cùng quyến rũ ~

Lần này thì thay vì tự tát mình, cậu lại đi làm một việc vô cùng ngu ngốc.

Hôn Nhân Tuấn...

À mà không. Nên sửa lại thì hơn...

Liếm vào môi cậu ấy. Bằng cái lưỡi nhỏ xíu của mình. Như một tiểu nãi cẩu biết nịnh chủ không hơn.

Nhân Tuấn chợt mở mắt đưa tay dụi dụi rồi nhìn cậu phì cười. Cậu ấy đưa tay xoa cái đầu tròn vo của cậu, môi hồng mở ra khẽ thì thầm

"Woaa~ Tiểu Hi. Nhóc càng ngày càng tình cảm hơn rồi đấy"

Chỉ nói có thế, rồi cậu ấy... ngủ tiếp...

Oh my gosh! Chỉ nói có thế thôi sao? Cậu còn mong chờ gì nữa à? Mong cậu chủ đáng yêu của mình sẽ choàng tỉnh dậy, mở to đôi mắt long lanh và nói với chiếc cún bự dễ thương này rằng "Tiểu Hi!! Sao nhóc dám cướp mất nụ hôn đầu đời của tao?!" ah?

Rốt cuộc thì cậu giờ đây cũng chỉ là một tiểu nãi cẩu không hơn không kém

Và chiếc cún bự này bỗng nhận ra nó không chỉ đơn thuần là thích chủ mình nữa rồi.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn Húc Hi vẫn cùng Nhân Tuấn thiếp đi. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bằng cách nào đó, cậu đã lăn xuống gầm giường, còn chiếc chăn thì bị lật tung.

Trời mùa đông có lẽ vì lý do nào đó đang nóng lên bất thường... từ bên trong.
.
.
.
.
.
.
.

Sau một mùa đông dài đầy đầy lạnh lẽo âm u, thời tiết bắt đầu chuyển sang xuân không khí cũng ấm áp lên nhiều, còn cậu thì bắt đầu có rận.

Trời ơi tin được không? Cậu có rận !!

Hít một hơi thật sâu, dùng một phút nhằm trấn tĩnh lại bản thân

Còn nhớ hôm mới bắt đầu tắm chung với Nhân Tuấn còn khen cậu sạch sẽ, không có rận cơ mà? Chó mèo mà gặp thời tiết giao mùa thì có rận là chuyện bình thường, nhưng não bộ của cậu nó vẫn hoạt động bình thường như một con người cơ mà?

Những con rận khốn khiếp lẩn trốn sâu trong những lớp lông dày, cắn cậu và chích máu.

Ngứa ngáy, đau điếng!

Cậu giờ đây như người lên..lang ben, suốt ngày gãi gãi, cào cào, và cả..cắn. Khó chịu vô cùng.

Đừng có cười cậu khi mà cậu nói cậu thậm chí còn có thể nghe hiểu lũ rận kia chúng đang nói gì với nhau.

Bon rận đen ngòm ấy. Oops!!

"Mày! Mày chích bên này chưa vậy?"

"Rồi, con này máu ngon phết mày nhỉ"

"À mà hôm qua thằng Kangjun bị nó đạp bay ra ngoài rồi, chả biết bay đi chỗ nào nữa..."

Ôi thật là vãi chưởng. Bọn chúng còn có tên để mà gọi nhau nữa chứ! Con mẹ nó rận mà cũng có tên nữa ư?

Và một chuyện quan trọng hơn, quan trọng hơn cả danh dự của một thằng con trai mười tám tuổi ngồi đạp rận suốt ngày. Quan trọng hơn điều đó, có gì khác ngoài việc không còn vụ tắm chungngủ chung nữa?

"Tiểu Hi a~ xin lỗi nha, vì mày bị rận rồi. Tao cứ tưởng tắm thường xuyên thì sẽ không bị chứ nhỉ? Mà càng ngày càng nhiều đó! Hay tao đưa mày đi trạm thú ý hỏi xem có cách nào không nha?"

Nhân Tuấn xoa đầu cậu an ủi, cười ái ngại. Càng ngày mấy con rận kia xuất hiện càng đông, cứ như bị bỏ bùa vậy. Đứng lùi ra xa Nhân Tuấn để đưa chân lên.. đá một con rận chết tiệt khác, cậu lắc đầu quầy quậy. Thế nhưng như mọi khi, một trong những tính xấu của cậu chủ đáng kính mà cậu chẳng bao giờ yêu nổi, đó là cậu ấy chẳng bao giờ quan tâm đến tiểu nãi cẩu này có đồng ý hay không.

Mấy người coi có ai mười tám tuổi rồi còn bị bỏ vào một căn nhà xách tay màu trắng mái đỏ, bên ngoài in hình những chú cáo đang nô đùa xinh xinh như đồ chơi cho trẻ mẫu giáo chưa? Đã ai đi đến đâu cũng bị người khác nhìn vào và nói "Xinh thế! Khi nào nó.. đẻ con thì cho tớ xin một đứa nhé?" chưa?

Đẻ cái con khỉ!!! Ông đây là đàn ông!!!

Thế gian chắc ngoài cậu ra chẳng có ai được hưởng cái phúc phần đấy rồi. Không một ai ngoài cậu hết!
Bởi cậu được sở hữu bởi một Hoàng Nhân Tuấn thích khoe mọi thứ xinh xinh mình có chỗ dù cậu ấy biết thừa cậu giờ là cún đực. Vậy mà mỗi lần có người hỏi xin cún con sau khi cậu... đẻ Nhân Tuấn vẫn chỉ cười cho qua chuyện...

"Này Hoàng Nhân Tuấn... Ông đây thích thấy cậu cười không có nghĩa là cậu cười vào mặt ông đây lúc nào cũng được đâu nha!!! Cậu rõ ràng là chủ của của tui cơ mà, tui bị cười cho thối mũi như vậy mà cậu cũng hùa theo được nữa là sao??!? Hứ! Thiệt đáng ghét!"

Ôi! Hoàng Húc Hi.... Còn đâu một thời vàng son oánh liệt

Cậu chủ nhỏ vừa đáng yêu vừa xinh xắn quyến rũ từ này không còn tắm chung , ngủ chung nữa.

Những con rận đông như quân Nguyên cả ngày tác oai tác quái trên người cậu....

Và giờ đây là cái trạm thú y chết tiệt này.

Sao lại nói là chết tiệt ư? Đơn giản vì người cậu gặp ở đó lại là vài người ..quen. Không ai khác chính là hung thủ và đồng phạm đã gây ra cho cậu tình cảnh khốn cùng như hiện tại!

Một con Alaska Malamute với bộ lông trắng pha xám y như cậu hiện tại cùng đôi mắt màu hổ phách và cả một cậu nhóc có làn da bánh mật và đôi mắt tròn xoe nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro