Chương 1 Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 1_2
LƯU NIÊN TỰ THỦY
Tác giả: Bạch Vân
Edit: Siêu nhân Mít
Bêta: Đăng Như

Nhiều năm về sau, Cố Lưu Niên nghĩ lại lúc đó, mới ý thức được, có lẽ tình yêu chính là trong một khắc kia đã nảy mầm. Thời điểm cậu đau lòng thương tiếc, cảm giác với người nọ cũng đồng thời thực sâu sắc, thực ra mắt thường khó có thể công nhận sự vội vàng năm xưa.
Tình yêu, huyết thống cùng năm tháng lớn dần lên quyện vào nhau, khó phân tách, mà chuyện này càng bất đắc dĩ, lại càng sâu khắc, càng bi thương lại càng to tát.
Chẳng qua chỉ là yên lặng yêu một người mà thôi.
Vì cái gì, lại tự làm chính mình khắc cốt ghi tâm mà cô đơn lạnh lẽo. . . . . .
Cố Lưu Niên từ đấy về sau quyết định, mỗi ngày đúng hẹn giúp Kỷ Huy học phụ đạo. Mỗi ngày về nhà cơm nước xong, cậu liền vơ túi sách hướng nhà Kỷ Huy mà chạy.
Bác gái theo thường lệ là trương bộ mặt lạnh "Không được hoan nghênh", kì quái dọa người. Mặc dù sợ đến chân mềm nhũn, Cố Lưu Niên vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: "Bác gái, cháu sang cùng A Huy học bài!"
Họ hàng bên nhà ngoại, sau sự kiện Kỷ Huy bị treo lên đánh đòn, liền mở một cuộc họp gia tộc. Nội dung cụ thể không rõ, nhưng Cố Lưu Niên biết, bác gái hẳn là ở trong cuộc họp đã bị mọi người nhẹ nhàng chỉ trích cùng khuyên giải. Tuy rằng thái độ của bà với Kỷ Huy cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì lớn, nhưng nể mặt họ hàng thân thích, giờ cũng không thể làm quá mức.
"Đi thôi, đỡ phải ở trước mặt tao làm tao phiền lòng." Bác gái không kiên nhẫn liền phất tay.
Kỷ Huy như được đại xá, Cố Lưu Niên thì vui mừng quá đỗi, ngay lập tức kéo tay người sau mình, hướng phòng Kỷ Huy mà chạy tới. "Cho này . . . . ." Đóng cửa lại xong, Cố Lưu Niên mở túi sách, lấy ra hai viên kẹo được đóng gói tinh xảo cho Kỷ Huy.
"Là cái gì?"
" Chocolate đen Thụy Sĩ, bạn học ba tao đi công tác khi về mang cho, ăn ngon lắm a. Tao chỉ ăn một viên, còn để lại cho mày hai viên." Cố Lưu Niên cười tủm tỉm nhìn Kỷ Huy bóc gói kẹo, đem chocolate đút vào miệng, "Ăn ngon không?"
"Ân, rất thơm." Kỷ Huy miệng nở nụ cười, mắt một mí hơi mỏng híp lại thành một đường. Kỷ Huy rất ít cười, do trưởng thành quá sớm mà biểu tình chết lặng, làm cậu ta thoạt nhìn luôn luôn mang lại cảm giác u ám, chỉ khi nào cười rộ lên, liền toát ra sự ngây thơ chất phác sáng lạn khó mà có được, so với bình thường cũng dễ thương hơn.
Hai đứa nhỏ ngồi xuống trước bàn học, mở sách ra. . . Cố Lưu Niên giống ông giáo nhỏ, giảng giải nội dung bài học hôm nay như thật. Hai đưa mặc dù không phải cùng lớp, nhưng tiến độ thầy giáo giảng bài đều không sai biệt lắm, cũng không bao lâu, Cố Lưu Niên liền phát hiện, Kỷ Huy hỏi gì cũng không biết, như là căn bản chưa từng ngồi trên lớp học.
"A Huy, mày có thật sự nghe thầy giảng không?"
"Có mà. . . . . ." Kỷ Huy dùng sức gật đầu.
"Chính là. . . . . . nội dung học hôm nay như thế nào mày hoàn toàn không có ấn tượng. . . . . ."
"Tao. . . . . . Đại khái lại ngủ gà ngủ gật đi?" Kỷ Huy ngượng ngùng sờ sờ đầu chính mình , "A Niên, tao nghĩ lắng tai nghe giảng cũng có thể có thời điểm thôi. Nhất là buổi chiều, mí mắt bất tri bất giác liền dính vào nhau . . . . . . Tao cũng không biết sao lại thế. . . . . ."
Cố Lưu Niên nhíu mày, "Mày buổi tối không ngủ được à? Có phải hay không có người sai bảo mày?"
"Mẹ tao mỗi đêm đều chơi mạt chược. . . . . . Có đôi khi đến rạng sáng. . . . . .rồi bảo tao đi đun nước sôi pha trà, hoặc là đám người chơi xong tụ tập ở sân. . . . . ."
"Bác ấy có sai Kỷ Minh làm không?"
"Sao có thể như thế." Kỷ Huy tươi cười, trong nụ cười cũng không có lấy một tia oán giận, vô hại mà đơn thuần, lại làm tim Cố Lưu Niên đau đớn sâu sắc "Kỷ Minh nó còn đi học, không thể đánh thức nó."
"Mày cũng phải đến trường mà." Cố Lưu Niên rất nhanh nắm tay nói.
"Tao không có việc gì , hơn nữa tao là anh nó mà, việc này, chung quy cũng phải có người làm. . . . . ." Kỷ Huy có điểm sợ hãi nhìn biểu tình xanh mét của Cố Lưu Niên "A Niên, làm sao vậy? Sắc mặt mày khó coi quá đi."
"Tao không sao, chúng ta tiếp tục làm bài." Cố Lưu Niên đem nỗi hờn dỗi tràn ngập trong ngực mình áp chế đi. . . . . . Trừ bỏ cố gắng giúp Kỷ Huy học bù, giúp cậu ta có tiến bộ trong trường học, tay không có đeo găng như cậu, còn có thể làm được gì hơn đây?
Kìm nén nỗi bực bội, Cố Lưu Niên năm xưa mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, đều đến nhà Kỷ Huy . Cậu lấy so với gia sư thái độ còn nghiêm khắc hơn, xụ mặt đôn đốc Kỷ Huy làm bài vở và bài tập.
Một khi làm sai, liền phạt Kỷ Huy chép lại mười lần, cũng tìm ra chương trình dạy thích hợp, không để cậu ta chỉ học thuộc lòng . Phương thức học bù như vậy, chẳng những khiến cho Kỷ Huy kêu khổ không ngừng, mà ảnh hưởng đến bài vở của Cố Lưu Niên.
Ba tháng sau, Cố Lưu Niên thành tích đang từ dẫn đầu liền một phát tụt xuống hàng thứ 10, cha mẹ cùng các thầy cô lo lắng mới cùng cậu nói chuyện một lần, khuyên cậu chuyên tâm vào việc học của chính mình, chớ làm việc "lãng phí tinh lực" .
Nhưng Kỷ Huy là anh họ của cậu, chuyện của cậu ta thì khác gì? Cố Lưu Niên nhịn không được trưng bộ mặt oán giận với Kỷ Huy, vậy mà cậu ta sau lại cười cười, "A Niên, thật sự, mày về sau không cần đến giúp tao học bù ."
"Làm cái gì mà không cần, mày đừng bị bọn họ ảnh hưởng, chúng ta tiếp tục bài học của chúng ta." Cố Lưu Niên phụng phịu nói, trên mặt lộ ra vẻ quật cường của tuổi trẻ.
"Chính là, tao thật sự không có khiếu học bài. A Niên, buông tha cho tao mà." Kỷ Huy thở dài yếu đuối.
"Không cần dễ dàng nói không được nữa!" Cái gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chính là tâm tình hiện tại của Cố Lưu Niên.
"Chính là. . . . . . Tao là thật sự không được mà. . . . . ." Kỷ Huy vuốt gáy chính mình, ngượng ngùng nói: "A Niên, tao không giống mày thông minh như vậy, vừa nhìn liền hiểu.
Đầu óc tao đặc biệt ngu dốt, từ nhỏ thành tích đã không tốt rồi. Xem ba tháng qua, mặc dù mày mỗi ngày đều giúp tao học bù, thành tích của tao không có cái gì là khởi sắc? Tao thật sự không thích hợp học bài đâu, vừa nhìn thấy quyển sách giáo khoa dày cộp, mí mắt của tao sẽ lập tức đánh nhau; nghe tiếng thầy giảng bài, giống như ở phật đường nghe hòa thượng niệm kinh vậy . . . . ."
Cố Lưu Niên hết chỗ nói rồi. Đầu óc chậm chạp, còn có thể ngày ngày chăm chỉ bù lại, còn nếu như không có tin tưởng, cũng không muốn cố gắng,
"Anh không cần dễ dàng phủ nhận chính mình thế. . . . . ."
Kỷ Huy nhìn cậu, nhếch miệng cười rộ lên, "A Niên, mày lợi hại như vậy, cũng không để bị tao liên lụy."
"Tôi không ngại." Cố Lưu Niên vội vàng nói.
"Chính là tao thật sự không thích học bài, xin mày đấy, buông tha tao đi." Kỷ Huy cười hai tay chắp thành chữ thập, đặt trước trán, giống như bái Bồ Tát, hướng Cố Lưu Niên cúi đầu nhẹ nhàng.
Trên mặt cậu ta mang theo ý cười đơn thuần, nhưng Cố Lưu Niên một chút cũng không cười nổi, sắc mặt nhất thời trở nên tái mét, một phát bật đứng lên, lung tung thu thập túi sách, cũng không quay đầu lại rồi chạy thẳng ra khỏi nhà bác gái. . . . . .
Người này thật là, không có một chút tâm tiến tới! Trong gió đêm hơi lạnh, Cố Lưu Niên vừa đi vừa thở phì phì, rất giống con báo nhỏ bị chọc giận.
Mặc kệ ! Cậu thề không bao giờ ... quản nữa, cậu ta thích học mấy chữ thì học mấy chữ, cho dù bị bác gái đàn áp đánh cho điêu đứng cũng không liên quan đến cậu!
Nhịn không được căm giận, cậu một cước đá vào hàng rào lối đi bộ, ai ngờ lưới sắt lan can phi thường cứng rắn , từ đầu ngón chân truyền đến một trận đau nhức, Cố Lưu Niên kêu lên một tiếng đau đớn, che mủi chân, hảo một trận nhếch miệng kêu rên. . . . . .
Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì mà tức giận, là tức ba tháng đến phụ đạo cho cậu ta vô ích, tức cậu ta dễ dàng phun ra hai chữ "Không được", hay là tức mình vô pháp giúp cậu ta thay đổi tình trạng hiện nay chứ gì? Vô luận do ai, đều làm cậu cảm thấy thất bại sâu sắc.
Sau hôm đó, Cố Lưu Niên một thời gian không thèm để ý đến Kỷ Huy, cũng hết sức đè nén xúc động của bản thân xuống khi qua nhà bác gái, cho dù ở trường học vô tình gặp Kỷ Huy, cũng như chỉ thoáng qua không nhìn thấy.
Nhưng mà dù sao cũng là nam sinh cùng trường, lại là anh em họ, đâu thể oán hận lâu? Một tuần sau, khi cậu nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Kỷ Huy khi cậu ta đang chờ cậu ở cửa phòng học, Cố Lưu Niên nhất thời đã quên lí do mình tức giận, chủ động đón nhận. Hai đứa vẫn giống trước đây cùng sóng vai về nhà, "nụ cười xóa tan ân oán" . Chính là, chuyện học phụ đạo, như vậy lắng xuống.
Khi mọi việc trở về bình thường, thành tích Cố Lưu Niên một lần nữa nhảy vọt lên vị trí đầu, bỏ xa Kỷ Huy càng ngày càng xa ...mà Kỷ Huy học tập lại thụt lùi, thi cử hết lần này đến lần khác đều kém bên ngoài.
Cho nên, trước khi thi lên đại học ,nếu học hết trung học( cấp 3) lấy thành tích năm cuối cấp của Kỷ Huy dù thấp,cũng miễn cưỡng có thể đăng kí vào một trường cao đẳng dạy nghề, cũng không phải tin tức gì ngoài dự đoán.
Mà Cố Lưu Niên thành tích các năm luôn đứng thứ nhất, ngẩng cao đầu bước vào trường trung học tốt nhất, có đội ngũ giáo viên tối hùng hậu nổi tiếng trong các trường trung học.
Hai người trong lúc đó khoảng cách xa nhau như thiên địa, như vậy số lần gặp nhau cứ dần dần ít đi
"A Bình cũng thật là, cho Tiểu Huy trung học cũng được mà, có học vẫn tốt hơn, làm sao mà phải nghỉ học chứ. . . . . ."
Thoáng cái đã hết nửa học kỳ, Cố Lưu Niên tan học về nhà, đi ngang qua phòng ngủ cha mẹ, vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ.
"Đúng vậy, đi được nửa đường lại bắt Tiểu Huy bỏ học, thật không hiểu chị ấy nghĩ cái gì. Cho dù Tiểu Huy thành tích không tốt, ít nhất cũng để đứa nhỏ học xong trung học đã. Xã hội hiện đại này, không có bằng cấp,không có tri thức, em nói xem nó sau này làm sao sống?"
"Làm sao vậy?" Vừa nghe đến tên Kỷ Huy, Cố Lưu Niên nhịn không được đẩy cửa phòng cha mẹ vào hỏi.
"Không có gì, chuyện người lớn, trẻ con không cần nhúng tay." Mẹ cậu khoát tay.
"Có phải chuyện A Huy không ạ? Rốt cuộc làm sao vậy?" Cố Lưu Niên truy vấn. Từ lúc vào trung học , Cố Lưu Niên ngoại hình đã có nét trưởng thành. Thân hình cao, lại thường xuyên đánh bóng rổ, trước mắt đã cao đến một thước bảy tám, trong lớp học ngồi bàn cuối, mà cơ vẻ sẽ còn cao hơn nữa.
Hai gò má cân đối tạo cảm giác đoan chính, mặc dù vẫn có đường nét trẻ con, nhưng hơi thở anh tuấn trong sáng, cử chỉ nho nhã lễ độ cùng thành tích xuất sắc, khiến cho bạn học và thầy cô tin cậy, mới đây còn được chọn làm phó hội trưởng hội học sinh.
"Tiểu Huy bỏ học . . . . . ." Mẹ cậu thở dài một hơi, thật cũng không có giấu giếm.
"Cái gì? Bỏ học?" Cố Lưu Niên chấn động.
Hết thảy đều là chủ ý của bác gái. Bắt đầu trung học, bác gái mở rộng xưởng nhựa, công việc tăng nhiều, nhưng nhân công không đủ.
Có đôi khi thật vất vả bồi dưỡng ra một người học việc, học được xong lại đột nhiên bỏ việc, thế là phải bắt đầu đào tạo lại, mà họ còn có ý cạnh tranh công việc làm ăn với bác gái.
Qua vài lần, bác gái quyết định rõ ràng, sai Kỷ Huy đến xưởng hỗ trợ, học làm tuyến cắt, "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài" cũng tốt. Đương nhiên, Kỷ Minh bởi vì tuổi còn nhỏ, trước mắt còn đang học quốc trung, chỉ có Kỷ Huy phải bỏ học mà thôi.
Thân thích của bác gái đều khuyên ngăn. Trên thực tế, chuyện Kỷ Huy bỏ học lần này, trong họ hàng không ai đồng ý, nhưng mà bác gái dường như là quyết tâm lắm, hơn nữa bác trai thân thể không tốt, việc bồi dưỡng"Người nối nghiệp" lại cấp bách, này dù sao cũng là chuyện trong nhà họ, phản đối thế chứ phản đối nữa cũng vô dụng. Kỷ Huy bỏ học, đã là chuyện đã định.
Cố Lưu Niên đau lòng không thôi, rồi lại đành chịu. Khi Kỷ Huy gặp chuyện,cậu cuối cùng cũng chỉ đành chua xót bó tay không biện pháp, cái này là cậu không có đủ năng lực, tái cố gắng cũng vô pháp thay đổi kết cục thất bại.
Từ nhỏ cậu đã nghe lời, học tập vượt trội, tính cách không kiêu căng nóng nảy, còn tuổi nhỏ nhưng trong mắt mọi người là mẫu hình hoàn mỹ, vô số giấy khen cùng chứng nhận được trao.
Nhưng chút vui sướng cùng cảm giác đạt thành tựu ưu việt, khi tưởng tượng đến Kỷ Huy, liền nháy mắt hóa thành hư ảo. Dù cho đạt được, cũng chẳng để làm gì? Kỷ Huy sẽ không bởi vậy mà thêm phần khoái hoạt. Cho nên cậu phải lớn lên, nhanh lớn lên, nhanh chóng cho cậu ta một lá chắn có thể che gió che mưa.
Cố Lưu Niên vẫn là nghĩ như vậy. Tốt lắm, thực đơn thuần, nhưng cũng tự cho là đúng.
Chào bác bảo vệ già cửa sau, Cố Lưu Niên cưỡi xe nhẹ lướt trên con đường quen thuộc đến "xưởng nhựa Hưng Đạt" , sau đó đem xe đạp hướng vào bên trong ga ra phóng, đến phân xưởng công tác. Ba bệ máy cắt plastic phát ra tiếng nổ vang rung trời, mùi dầu máy đập vào mặt cậu, mang theo hương vị thật gay mũi. Từ phía bục mấy cỗ máy đang chạy không ngừng phun ra đốm lửa văng khắp nơi . . . . . Trong khung cảnh tràn ngập tạp âm cùng mùi dầu máy, bóng dáng Kỷ Huy gầy yếu nổi bật lên.
Cố Lưu Niên đi lại, vỗ bờ vai cậu ta, người kia quay lại ..., nhìn thấy cậu, nhất thời nhếch môi, "A Niên, mày đã đến rồi?"
Cố Lưu Niên nghiêng đầu, ý bảo hai người ra bên ngoài nói chuyện. Hai người sóng vai đi ra ngoài xưởng, Cố Lưu Niên phát giác, bẵng một thời gian không gặp, dáng người Kỷ Huy cũng cao lên không ít, so với mình chỉ kém nửa cái đầu.
Nhưng cậu ta trông không có nhiều thịt, cho nên có vẻ đặc biệt gầy yếu, có điểm giống chỉ toàn ăn đồ ăn chay, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, bộ dạng như suy dinh dưỡng.
"Cho này. . . . ." Cố Lưu Niên mò trong túi lấy ra một bao chocolate, ném qua cho cậu ta. Từ trước từng mang cho cậu ta một lần, biết Kỷ Huy thích ăn chocolate, nhưng lại không có dư thừa tiền tiêu vặt để mua.
Tuy rằng cậu ta hiện tại làm cho xưởng, nhưng bác gái trên danh nghĩa trả "Tiền lương" lại cực ít, thậm chí không phát đến tay cậu ta, nhân danh nghĩa duy trì kinh tế trong nhà kinh tế mà"Sung công" . Bởi vậy, mỗi lần Cố Lưu Niên qua chơi, nhiều ít sẽ cho cậu ta mang mấy bao đồ ăn vặt.
"Cảm ơn." Kỷ Huy quả nhiên lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng mở gói kẹo, đem chocolate nhét vào miệng, cứ thế nhấm nháp.
"Mặt của mày bẩn rồi này . . . . ." Cố Lưu Niên chỉ vào gò má bên phải dính một mảng mỡ đen, đồng thời chú ý tới bụi bám trên bộ quần áo lao động củ sờn của cậu ta, khắp nơi đều là quần áo dính dầu mỡ cùng vô số vết bẩn.
Làm ở bộ phận cắt, nghĩ muốn duy trì sạch sẽ chính là không thể rồi, trong khi mình ở ánh nắng tươi sáng trong phòng học vô nghĩ vô lo học hành, Kỷ Huy lại ở đây trong hoàn cảnh làm lụng khổ sở ác liệt, tương phản quá mạnh mẽ, khiến trong lòng Cố Lưu Niên phi thường khó chịu.
Kỷ Huy lại không chút nào để ý mà xoa xoa, nhún nhún vai, "Tao đều đã quen, ... không ... Chú ý sẽ bị dơ. Qua đây, tao cho mày xem cái này. . . . . ." Cậu ta lôi tay Cố Lưu Niên, trốn vào nhà vệ sinh công cộng bên góc phải của nhà xưởng, thần thần bí bí mò trong ngực tìm cái gì đó. . . . . .
"Mày cất giấu bảo bối gì a?"
"Đây chính là thứ tốt." Kỷ Huy cười hì hì lấy ra một bao thuốc, quơ quơ, rút ra một điểu, lại lấy ra cái bật lửa, động tác thực thành thạo. . . . . . Sau đó, cậu ta nheo mí mắt một mí hơi mỏng, hít thật sâu một mồm to, hưởng thụ cảm giác thuốc lá xông thẳng vào phổi. . . . . .
"Làm một điếu đi?" Nhả ra một ngụm khói, cậu ta nhếch khóe miệng, lộ ra một tia lưu manh, giống như đúc bọn thanh niên du đãng thất nghiệp ngoài xã hội.
Không nói không rằng, Cố Lưu Niên chộp lấy điếu thuốc trên ngón tay Kỷ Huy , hung hăng dụi lên tường tắt ngúm. Sau đó đoạt lấy gói thuốc, nhảy vào WC, thả tất cả vào rồi dùng nước dập trôi hết. động tác như sét đánh không kịp bưng tai, chờ cậu làm xong rồi, Kỷ Huy mới phản ứng lại. . . . . .
"Mày điên rồi, mày đang làm cái gì thế!" Kỷ Huy giơ chân lên bồn cầu tự hoại, điệu bộ vô cùng đau đớn, "A Niên thối, nhìn xem mày làm ra cái sự gì tốt chưa kìa! Mày không biết tao gom góp cả một tháng, không dễ dàng gì mới đủ tiền mua. Hiện tại ngay cả một điếu cũng chưa kịp rút ra, đã bị mày dùng nước dập trôi hết."
"Thuốc lá không phải thứ tốt, về sau không cần dùng. Hàng năm đều có bao nhiêu người chết vì ung thư phổi, mày còn chưa trưởng thành mà bắt đầu hút, không muốn sống nữa à?" Cố Lưu Niên không chút nào thỏa hiệp quay lại trừng mắt nhìn .
"Mày đúng là nhóc con chẳng biết cái gì, đây là thú tiêu khiển duy nhất của lão tử!" Kỷ Huy một phen kéo áo cậu, cứng rắn dồn cậu vào tường WC quát:
"Mệt mỏi một ngày, chẳng lẽ lão tử không thể có chút tiêu khiển? Dùng nó, có thể làm cho tao quên mất hết thảy! Tao cũng không giống mày, chỉ cần ngồi trong phòng học nói như vẹt vậy, đi theo lão thầy lầm nhẩm tiếng Anh hay quốc văn là có thể tiêu phí hết thời gian. Một ngày của tao rất dài, không tìm được thứ kia tiêu khiển, mày nói tao phải làm sao?"
"Mày theo ai học hút thuốc thế?" Cố Lưu Niên đau lòng mà nhìn cậu ta, lưng bị cậu ta đẩy lực mạnh như vậy , đụng vào trên tường, có chút đau. Cậu có thể đẩy ra, nhưng không có động.
Kỷ Huy trước mặt làm cho cậu có cảm giác xa lạ. Ngũ quan Kỷ Huy cũng thực bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng từng này tuổi đời đã trải qua nhiều chuyện, lại làm cho cậu ta so với bạn bè cùng thế hệ không có nét tương đồng.
Tuy rằng cậu ta từ nhỏ là một đứa trẻ không hay cười nói, nhưng theo thời gian lớn dần lên, vẻ thâm trầm trong ánh mắt càng ngày càng nặng.
Lời nói cử chỉ, đều lộ ra là loại côn đồ cà lơ phất phơ, miệng phun ra toàn lão tử lão tử, con người trong trí nhớ của cậu vốn đơn độc tinh khiết thật thà chất phác, sớm đã không cánh mà bay. Cậu ta thay đổi, lại thêm bất mãn cuộc sống, mà trở nên suy sút lõi đời, thậm chí còn học đòi hút thuốc.
"Tao là nhân viên tạp vụ, bọn họ ai chẳng hút." Kỷ Huy lơ đễnh nói.
"Nhưng bọn họ đều lăn lộn trong xã hội đã vài năm, mà mày vốn là học sinh trung học. . . . . ." Nhìn đến vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Kỷ Huy, giọng Cố Lưu Niên líu ríu gần như im bặt.
Vì quan tâm đến tự tôn của Kỷ Huy , cậu chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập đến đề tài này, đây là lần đầu tiên, không cẩn thận chạm đến vùng cấm.
Kỷ Huy tự giễu cười, đôi mắt lại toát ra nét đau thương hiếm thấy "Học sinh trung học cái chó má gì, lão tử sớm đã bỏ học ."
"A Huy. . . . . ." nhìn bộ dạng cam chịu của Đối phương, Cố Lưu Niên nhịn không được tiến lên từng bước, ôm chặt lấy cậu ta.
"Để làm chi? Chết tiệt . . . . . ."
Ôm thân hình gầy yếu trong tay, giống như trở lại đêm đó,Kỷ Huy cũng ở trong lòng cậu,ngực nhẹ nhàng run rẩy, có nét kinh hoàng, có điểm bối rối, lại có chút ngượng ngùng.
Đại khái rất ít khi cùng người khác thân mật tiếp xúc, biểu tình của Kỷ Huy thập phần không được tự nhiên, nhưng ngay cả như vậy, cậu ta cũng chỉ nhẹ giọng than thở, không có đẩy ra. Có lẽ chỉ cần là người, đều khát cầu một chút ấm áp .
Tâm, áy náy cùng dao động. Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy được chỉ có chính mình mới có thể bảo hộ cậu ta. Chỉ có thể là chính mình, mà không phải bất cứ kẻ nào khác!
"Thực xin lỗi." Cố Lưu Niên ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Đừng hút nữa, bỏ thuốc đi, được không?"
"Phiền phức muốn chết! Mày sao giống lão Đường Tăng, cứ bay tới bay lui trên đầu tao, lại bay lui bay tới, không dứt ra được. . . . . ." Kỷ Huy đấm khẽ ngực cậu, nét khó chịu trong thần sắc thoáng dịu đi.
"Là muốn tốt cho mày thôi." Cố Lưu Niên bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Dừng, mày chính là em họ tao, không phải ba tao, tao có một ông bố đã đủ phiền rồi .A Niên, mày cũng chỉ là học sinh trung học, nói chuyện đừng giống mấy lão già như vậy." Kỷ Huy vội vàng nhấc tay đầu hàng, lộ ra nét mặt ăn không tiêu.
Cố Lưu Niên thở dài, "Mày có tính toán gì không?"
"Tính toán?"
" Tính toán chuyện sau này, kế hoạch và vân vân, chẳng lẽ mày muốn cứ như vậy mà làm ở bộ phận cắt?" Có lẽ hiện tại thảo luận đề tài này hơi sớm, cũng quá mức trầm trọng, nhưng mà Cố Lưu Niên chính là nhịn không được.
Trên người đối phương u ám dày đặc, cơ hồ nhìn vào chẳng có mấy trình độ. Có lẽ chính Kỷ Huy cũng bằng lòng với hiện trạng này, như Cố Lưu Niên từng nói, cũng không thể chịu đựng được cảnh nước chảy bèo trôi.
"Để làm gì, cũng không ai trông cậy tao trở thành tài giỏi hay thưởng đoạt huy chương, sau đó làm rạng rỡ tổ tông đâu?" Nói đến đây , Kỷ Huy đúng lên cười ha ha , giống như đây thật sự là một truyện đáng cười. nhưng Cố Lưu Niên không cười, vẫn chăm chú nhìn cậu ta.
Thành tích không tốt, cũng không chứng tỏ tất cả. Kỷ Huy cũng có ưu điểm riêng, ví như cậu ta ở phương diện vẻ tranh rất có thiên phú, hồi học lớp mỹ thuật tạo hình ở quốc trung phác họa tĩnh vật thường xuyên được thầy giáo khen ngợi, thậm chí còn được đăng trên tập san của trường.
Mà cậu ta chỉ vẽ một cái cây táo trong bức tranh nhưng cũng đã thực cố hết sức . Mỗi người đều có sở trường của riêng mình đích sở trường cùng , học tập chính là một tiêu chuẩn đánh giá năng lực cá nhân, nhưng không phải là toàn bộ. Cậu thật sự khó có thể lý giải, vì cái gì mọi người đối với Kỷ Huy hà khắc như thế.
"Tao không phải có ý này, tao chỉ là muốn. . . . . ." Cố Lưu Niên cố giải thích.
"A Niên, nghĩ nhiều thế cẩn thận tóc bạc sớm, vậy không còn đẹp trai nữa đâu ." Kỷ Huy vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Nếu mày là tao, đã sớm cái gì cũng không muốn nghĩ, chấp nhận sự thật, đôi khi lại thoải mái hơn."
"Có đôi khi, tao thật sự hy vọng tao là mày, mà mày là tao." Cố Lưu Niên thấp giọng nói, thực thành khẩn.
Kỷ Huy giật mình, thấy cậu có phải hay không là đang nói giỡn, mới"Phốc" mà cười đi ra, "Mày á, thật sự là cái người hiền lành. Mày nếu thật sự trở thành tao, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả muốn khóc cũng không kịp."
Nói xong, Kỷ Huy nhẹ nhàng đẩy cậu ra, thay cậu vuốt lại quần áo cho phẳng, sau đó nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp, "A Niên, tao nói như vậy mày đừng để ý, chỉ là có đôi khi, tao cảm thấy hận mày."
"Vì cái gì?" "Hận" câu này, rất dễ dàng liền đánh trúng tâm Cố Lưu Niên .
"Đừng để ý a, tao không phải là hận kiểu đó. . . . . ." Kỷ Huy vội vàng giải thích, "mày là em họ tao, lại là người duy nhất đối xử rất tốt với tao. . . . . .hận của tao chỉ là . . . . . Ai da, tao cũng không biết nói sao cho rõ. . . . . ."
Kỷ Huy thô lỗ mà bắt,cấu,cào tóc chính mình, ngẩng đầu nói: "Kỳ thật tao cũng từng vô số lần mộng đẹp, trong mơ biến thành mày, có cha mẹ thông tình đạt lý giống cậu mợ, từ nhỏ sinh trưởng trong một gia đình ấm áp tình yêu thương. . . . . . nhưng mỗi lần tỉnh lại, tương phản lại quá mãnh liệt, khi đó, ta còn có cảm giác phi thường thống hận chính mình, thậm chí hận cả những người xung quanh. Tao biết nghĩ như vậy là không tốt, chỉ tổ càng ngày càng tiêu cực, cho nên ta quyết tâm không thèm nghĩ nữa. nhưng . . . . . Ngẫu nhiên, thật sự chính là ngẫu nhiên, tao nghĩ vì cái gì tao không phải mày, đến tột cùng vì cái gì? Tao rốt cuộc có chỗ nào làm không đúng? Là do kiếp trước tội của tao quá sâu, nói không chừng hại người khác cửa nát nhà tan, hoặc là giết người, cho nên giờ mới chịu báo ứng?"
"A Huy. . . . . ." Cố Lưu Niên chưa bao giờ nghĩ đến, Kỷ Huy luôn luôn đơn thuần trầm mặc, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trong lòng lại cất dấu phản đối sâu như vậy. Cậu không phải không tự vấn, mà là cố ý lảng tránh. Nếu hiện trạng tàn khốc này không thể thay đổi, như vậy, những ý nghĩ dư thừa cũng chỉ làm tổn thương bản thân và tâm lí nặng nề, vậy chẳng thà nhắm chặt hai mắt, tự làm cho bản thân thoải mái một chút cũng tốt.
"Cho nên, A Niên, mày không nên đối với tao quá tốt như vậy, nói không chừng có một ngày, tao thật sự hận mày."
Đây chỉ là nói đùa, hay là cảnh báo trước? Nhìn nét tươi cười trên mặt Kỷ Huy, Cố Lưu Niên không kìm lòng cũng nở nụ cười ngây ngốc. Khi đó thật sự tuổi còn rất trẻ, hoàn toàn không có dự kiến trước.
Chẳng những không có, mà còn như ếch ngồi đáy giếng, trong thế giới của mình, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy ánh mắt đối phương, cứ như vậy mà thỏa mãn vui sướng, mặc cho trái tim mình ngập tràn hình ảnh người kia.
Khi đó Cố Lưu Niên, còn nghĩ mình đã chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hồn Kỷ Huy, nên âm thầm vui mừng. Bởi vì cậu tin tưởng, những lời vừa rồi, Kỷ Huy tuyệt không thổ lộ với người khác.
Cậu ta là như vậy, ít lời chất phác, biểu đạt không tốt, mà hướng cậu nói những lời thực đặc biệt, nghĩ đến đây, tâm tình Cố Lưu Niên không nhịn được vui mừng nhảy nhót. Thật sự là tuổi rất trẻ , vô luận là yêu, hay là hận, loại cảm tình này cậu vẫn không biết, hoặc là biết nhưng quá ít, quá ít!
"Nỗ lực thật tốt nhé, là học sinh ưu tú. Thi đại học mà không đạt hạng nhất, không cần trở về gặp anh mày nữa!" Cuối cùng, Kỷ Huy hướng cậu phất tay cười, thể hiện mệnh lệnh mà cổ vũ. Cố Lưu Niên đáp lại bằng một nụ cười trong sáng , cưỡi xe đạp rời đi.
Những năm cuối trung học, Cố Lưu Niên tựa như con quay liên tục, một khắc không ngừng, chuẩn bị ôn thi đại học. Khi đó trường học ba ngày làm một bài kiểm tra, năm ngày một lân thi học kỳ, cũng không phân tâm lo lắng nữa.
Những lần cậu đến xưởng nhựa thăm hỏi Kỷ Huy cũng dần giảm bớt. Chỉ cần cậu không đến, Kỷ Huy cũng sẽ không chủ động tìm. Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, cậu ta luôn luôn lãnh đạm không thông thạo giao tiếp với người khác. Liên hệ giữa Hai người ít đến đáng thương, nên ngẫu nhiên nghe được tình hình gần đây của cậu ta, cũng đều là từ miệng cha mẹ cậu.
Cố Lưu Niên vốn tư chất thông minh, hơn nữa lại vùi đầu chăm chỉ học, không ngoài dự liệu kết quả thi đạt hạng nhất, thẳng tiến vào trường đại học hạng nhất --đại học luật Bắc Kinh, tiền đồ sáng lạn. Ngày Cố Lưu Niên đi báo danh, cha cậu tự mình lái xe đưa cậu đến trường học, đi cùng còn có mẹ cậu, đương nhiên Kỷ Huy không có tới, cậu ta còn vướng đi làm.
Không bao lâu sau, Cố Lưu Niên rất nhanh thích ứng với cuộc sống đại học, cùng ba cậu bạn cùng phòng ở chung thập phần hòa hợp. Tuy rằng đến từ các địa phương khác nhau, nhưng tất cả mọi người không có bất hòa, nói ba xạo, rất nhanh thân thiện.
Khi những mới mẻ ban đầu qua đi, cuộc sống đại học trở về bình lặng. Cố Lưu Niên theo học cả pháp luật và kinh tế, chương trình học so với người khác chặt chẽ gấp đôi. Ngoài việc học, cậu còn tham gia bóng rổ và hoạt động hội sinh viên, lại kiêm thêm chức quản giáo, có thể nói như ngựa phi không ngừng tiến tới.
Nhưng cậu làm từng việc, điều phối thời gian hợp lí, thế nên không chút rối ren, bài vở và bài tập vẫn như cũ đứng đầu, luận văn pháp luật thường xuyên được thầy mang làm bài mẫu để triển lãm, tài hoa thật khiến kẻ khác thán phục.
Vẻ ngoài đoan chính anh tuấn, thân cao một mét tám năm cùng tính cách khiêm tốn tao nhã, Cố Lưu Niên nhanh chóng nổi danh ở đại học Bắc Kinh có nguyên một câu lạc bộ hâm mộ ngay trong trường , người theo đuổi nối đuôi không dứt.
Các cô gái hiện đại giờ cũng thật chủ động chứ không giống trước đây. Nhưng mà, dưới sự tấn công mạnh mẽ và nhiệt tình như lửa của họ, Cố Lưu Niên vẫn bất vi sở động. Thậm chí ngay cả hoa khôi giảng đường xinh đẹp ngạo mạn chủ động theo đuổi, cậu cũng chỉ thản nhiên một câu"Chúng ta vẫn là làm bạn bè" rồi tránh đi , không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim.
Cố Lưu Niên không cho rằng mình đúng như các bạn cùng phòng nói, là người "Trái tim sắt", cậu chính là không muốn lãng phí thời gian vào yêu đương, mà cũng không này tâm tư.
Cậu thầm nghĩ mang hết khả năng lãnh thụ tri thức, để khi đi làm có thể kiếm nhiều tiền, sau khi tốt nghiệp mở mang sự nghiệp bản thân. Chờ đến khi cậu đứng vững trên đôi chân mình , lập tức tìm đến Kỷ Huy, mang lại cho cậu ta một vùng trời để tự do phát triển.
Chứ không phải một mặt dính chặt vào cái phân xưởng tối tăm, dầu mỡ vấy đầy người cùng với việc đúc khuôn tẻ nhạt. Đây là tâm nguyện của cậu, cũng là mục tiêu từ nhỏ cậu đã đặt ra.
Cậu muốn nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt đơn thuần vui vẻ của người kia, tưởng tượng người ấy những khi như vậy, vô ưu vô lự cùng cậu đùa giỡn chơi đùa. Bên cạnh Kỷ Huy vốn không có ai.
Mọi người, trừ bác gái không tính đến, bác trai cũng một lòng cho sự nghiệp, căn bản không rảnh để bận tâm cảm nhận của Kỷ Huy, Kỷ Minh thì có cảm giác được vì sự ưu việt của mình, lại càng không để ý đến mỗi thống khổ của anh trai.
Cho nên, có thể giải cứu Kỷ Huy, chỉ có một người là cậu! Ngày đó, giữa khoảng không trống rộng của nhà xưởng, dõi theo thân ảnh tịch liêu đang dần rời xa, hình ảnh ấy vẫn lưu lại trong tâm trí cậu không thể tiêu tan.
Tưởng tượng đến ngày ấy, Cố Lưu Niên hận không thể lấy vận tốc ánh sáng,có thể nháy mắt bay xuyên thời gian, chống đỡ một góc trời cho người ấy.
Bắc kinh là một đô thị lớn, trong khu trung tâm buôn bán, có một cửa hàng trang trí tinh xảo rất khác biệt độc quyền về chocolate... cửa hàng này, chuyên bán loại chocolate Thụy Sĩ và Bỉ nổi tiếng.
Cố Lưu Niên thường xuyên ghé qua, mỗi lần đều mua loại chocolate đen nguyên chất mà Kỷ Huy thích. Tuy rằng Kỷ Huy thích ăn chocolate, nhưng không thích vị quá ngọt, bởi vậy Cố Lưu Niên mỗi lần đến đều chỉ chọn một loại, ngày qua ngày, nhân viên cửa hàng đều quen mặt cậu.
"Quý khách, anh lại đến mua chocolate cho bạn gái a."Nữ nhân viên cửa hàng diện mạo ngọt ngào, cười tủm tỉm khi nhìn thấy chàng trai anh tuấn cao lớn, nội tâm có chút hâm mộ cùng ghen tị, ai làm bạn gái người này thực hạnh phúc a!
Cố Lưu Niên giật mình, "Không phải tôi mua cho bạn gái. . . . . ."
"Hiện tại chưa phải, nhưng rất nhanh sẽ được thôi ?" Đôi mắt to của cô Nhân viên chớp chớp sáng ngời "Anh như vậy thành tâm, cô nàng nhất định sẽ cảm động lắm. . . . . ."
Cố Lưu Niên không hề biện bạch, mỉm cười, trả tiền. Nhanh ra bưu điện gửi cho Kỷ Huy, Cố Lưu Niên trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Kỷ Huy. Tín hiệu thông, không ít tạp âm bén nhọn vọng tới.
Nâng tay xem đồng hồ, chỉ 6h đúng, xưởng nhựa bình thường năm giờ đã đi tan ca, Cố Lưu Niên đoán rằng Kỷ Huy lại tăng ca như lần trước. Nghe cha mẹ nói, xưởng của bác gái gần đây kinh doanh không tồi, đơn đặt hàng tràn ngập, thường xuyên cần tăng ca thêm giờ.
Tuy rằng Kỷ Huy trên danh nghĩa là "Người mới", nhưng bác gái đối với cậu ta bình đẳng như công nhân, thậm chí so với người khác có phần càng nghiêm khắc, cốt tạo ra một "Tấm gương" .
Cố Lưu Niên biết, cuộc ngày ngày Kỷ Huy ở xưởng đều không tốt quá, nhưng không biết do thói quen của một công nhân thủ công hay bị sai bảo hay là nguyên nhân gì khác, chưa bao giờ nghe cậu ta có một câu câu oán hận.
"Lại tăng ca?" Âm thanh rõ ràng cao vút lên, Cố Lưu Niên đoán cậu ta chắc đang đi ra ngoài phân xưởng.
"Ân, hôm nay có thể phải muộn đến quá mười giờ." Thanh âm Kỷ Huy lộ ra sự mệt mỏi nặng nề.
"Muộn như vậy? giao hàng vội đến thế sao." Cố Lưu Niên khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, cuối năm đều là mùa đắt khách, từ đầu tháng đã bắt đầu tăng ca thêm giờ , mà làm vẫn không xong."
"Anh phải chú ý nghỉ ngơi a, không được để thân xác mệt mỏi suy sụp . Đúng rồi, hôm nay tôi gửi cho anh năm phong chocolate đen, ngày mai hẳn là có thể nhận được đi."
"Thật á? Thật tốt quá." Thanh âm Kỷ Huy reo lên vui sướng, trước mắt Cố Lưu Niên đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười thoải mái của cậu ta, khóe môi cũng hơi hơi giơ lên.
"Cám ơn chú mày, A Niên."
"Cảm ơn cái gì, ai bảo chúng ta là anh em"
Từ đó về sau hai người lại hàn huyên vài đề tài khác, chuyện trên trời dưới biển, tám từ sự kiện nhân viên tạp vụ làm với Kỷ Huy 3 lần chém vào chân bạn gái hắn, cho đến chuyện ma quái truyền thuyết ở trường đại học của Cố Lưu Niên, hàn huyên tới mấy tiếng đồng hồ, Cố Lưu Niên mới lưu luyến cùng cậu ta chào tạm biệt.
Cơ hồ mỗi ngày buổi tối, Cố Lưu Niên đều phải cùng Kỷ Huy tán gẫu chốc lát, mới có thể an tâm đi ngủ.
Ngay từ đầu bạn cùng phòng đều nghĩ cậu cùng bạn gái buôn điện thoại, sau lại chính tai nghe được là tiếng con trai, lúc này mới tin tưởng, Cố Lưu Niên thật sự coi trọng anh họ của mình.
Dù là anh em bà con, nhưng tốt với nhau như vậy cũng đâu cần khoa trương đến vậy, bởi vậy, vừa thấy Cố Lưu Niên cùng anh họ cậu tán gẫu, tất cả mọi người đều giễu cợt gọi là "Bạn trai" cậu.
Lần đầu tiên nghe được từ "bạn trai" này, Cố Lưu Niên không biết vì sao tim lại đập thình thịch.
Đối với chuyện tình cảm, cậu kỳ thật vẫn là trì độn chưa được khai hóa. Cho dù đã thành một nam tử hán, lại đang ở tuôi thanh xuân tốt đẹp nhất, cậu thế nhưng vẫn không ý thức được, tâm tình của mình với Kỷ Huy rốt cuộc là cái gì.
Cậu chỉ biết là, trong lòng mình tâm tư dần cho người nọ chiếm không nhỏ, "ghế chuyên dụng" với ý tứ một vị trí riêng biệt luôn được để dành cho cậu ta.
Bởi vì đã có hình bóng đối phương cho nên đối với sự hấp dẫn của người khác, cậu căn bản không có hứng thú, lại càng không giống các sinh viên khác, vừa lên đại học liền vội vàng tán tỉnh người khác phái, không ngừng nói chuyện luyến ái, còn gắn cho nó cái mỹ danh là "chiêm nghiệm cuộc sống" . Cậu chính là ở điểm này khá bảo thủ, giống như con lừa nhất định không chịu thay đổi.
Ngày lại ngày yên ả trôi qua. Cho đến một hôm phong ba nổi lên không báo trước, khoảng giữa học kì, Cố Lưu Niên nghe được tin dữ về Kỷ Huy.
Cậu ta gặp chuyện không may! Lúc nghe được hung tin kia, Cố Lưu Niên đang trong giờ luật của khoa trên. Lập tức không để ý đến bạn học, ngay cả giáo sư cũng không kịp chào, đẩy mạnh cửa xông ra ngoài, vọt thẳng đến nhà ga.
Đến được nơi thì thở hồng hộc, vẻ mặt tái nhợt nhìn Kỷ Huy đang nằm trên giường bệnh. Toàn bộ tay phải của cậu ta bị băng gạc thật dày bao lấy, vết máu đỏ tươi vẫn chảy ra , có thể thấy được mất nhiều máu đến thế nào.
Ngón út trên tay trái của Kỷ Huy do không để ý trong khi lao động mà bị lưỡi dao sắc bén của khuôn đúc cắt cơ gọt phải. May mắn nguồn điện cắt đứt đúng lúc nếu không cả bàn tay cậu ta cũng đã bị cắt gọn, nhưng ngón út cũng rốt cuộc không thể quay về.
Tuy rằng ngón út không có chức năng đặc biệt trọng yếu, thiếu nó tựa hồ cũng không lo ngại, nhưng dù sao cũng là một bộ phận của thân thể cùng được sinh ra, Kỷ Huy trong lòng nhất định chịu nhiều khổ sở.
Ngực Cố Lưu Niên ẩn ẩn một cơn co rút đau đớn, đi đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rậm rạp rối bù của Kỷ Huy. Cậu ta vốn nguyên bản lôi thôi lếch thếch đích nhân, hiện tại lại càng lôi thôi .
Kỷ Huy giật giật, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cậu, trong mắt toát ra tia ngạc nhiên, "A Niên, sao lại ở đây? Cậu không phải đang ở trường học sao ?"
"Nghe ba mẹ nói tai nạn của anh, tôi liền chạy tới ." Cố Lưu Niên ngồi vào bên giường, cúi đầu nhìn cậu ta, "Cảm giác thế nào? Có phải hay không rất đau?"
"Vẫn tốt, chỉ là cái đầu ngón tay thôi mà, cũng sẽ không chết. Sắc mặt của cậu làm gì mà khó coi như vậy, anh mày còn chưa chết đâu." Kỷ Huy nở nụ cười, tiếng cười nghe khô héo như nhánh cây đâm vào lòng Cố Lưu Niên .
"Cùng đi học với tôi đi !"
"Ơ?" Đột nhiên nghe được mệnh lệnh cứng rắn ấy, Kỷ Huy không khỏi mở to hai mắt.
"Tôi đi tìm bác trai bác gái nói chuyện." Cố Lưu Niên nắm chặt nắm tay, giận dữ nói: "Tất cả mọi người đều được đi học, vì cái gì anh phải chịu cảnh này? Tôi tuyệt đối không cho phép!"
"Để làm gì đâu, bênh vực kẻ yếu à?" Kỷ Huy ánh mắt nheo lại, nở nụ cười, "A Niên, đang là sinh viên , còn nhiệt huyết như vậy. Tâm ý của cậu anh biết , bất quá chú mày nên sớm một chút trở về đi, còn tiếp tục đọc sách. Biết không, trên đời này, ai cũng có vận mệnh rồi. Không cần làm việc nghịch thiên, mà cậu cũng không có năng lực đó."
-- không cần làm việc nghịch thiên, mà cậu cũng không có năng lực đó.
Một câu thản nhiên như thế lai làm tim Cố Lưu Niên đau đớn sâu sắc. Đúng là, cậu không có năng lực này, ít nhất bây giờ vẫn chưa có. Vừa không thể giải cứu Kỷ Huy khỏi nỗi thống khổ trước mắt, cũng không cách gì lập tức mang cậu ta đi, cho cậu ta sống dưới sự che chở cửa mình.
Cậu chính là vẫn phải dựa vào cha mẹ, chưa thể hoàn toàn độc lập, ngoài nguyện vọng mãnh liệt muốn đem lại cho đối phương niềm vui, cậu, hai bàn tay trắng. Trong lòng nhất thời khổ sở cơ hồ nói không ra lời. . . . . .
"A Niên, cám ơn cậu tới thăm anh. Cậu trở về đi. . . . . ." Mu bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, gương mặt Kỷ Huy như cánh hoa không chút thần sắc, nhìn qua chỉ làm kẻ khác đau lòng.
Cố Lưu Niên gắt gao cầm tay cậu ta, áp lên hai má mình ấm áp, không động đậy. Kỷ Huy buông mí mắt, lẳng lặng nhìn cậu, con ngươi lạnh nhạt. . . . . .
Hai người vẫn duy trì tư thế ấy, thật lâu thật lâu, cũng không nói một câu.
Ở bệnh viện trông Kỷ Huy một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, gặp bác gái cùng Kỷ Minh mang cớm đến, lửa giận trong lòng Cố Lưu Niên tích tụ đã lâu rốt cục nhịn không được bạo phát.
Kéo bác gái đến hành lang bệnh viện, Cố Lưu Niên liền chất vấn, vì cái gì cùng là cốt nhục chính mình đẻ ra, người lại đối xử khác biệt như thế? Bác gái đương nhiên phủ nhận, hết thảy đều quy tội cho thao tác sai lầm của công nhân, nhưng trên mặt ít nhiều mang theo một ít áy náy.
Dù sao cũng là bậc bề trên của mình, nói chỉ có thể nói đến chuyện này thôi, Cố Lưu Niên đành nhẫn nhịn, chăm sóc Kỷ Huy thêm một ngày, đến khi cậu ta một lần nữa khuyên can, mới trong đêm đó bắt xe lửa quay về đại học.
Sự kiện bị thương, tuy là bất hạnh của Kỷ Huy, nhưng cũng là một cơ hội. bác gái tựa hồ "lương tâm tỉnh giấc" , cảm thấy chính mình trước kia đối xử thiệt thòi với Kỷ Huy, nay lại lập tức ý thức được tầm quan trọng của việc học, vì thế một lần nữa cho Kỷ Huy vào trung học, tiếp tục đến trường.
Khi nghe tin này, Cố Lưu Niên thật không hiểu là nên tức giận hay nên buồn cười. Cuộc đời Kỷ Huy quan trọng như thế, lại bị bác gái nặn như nặn tượng, nghĩ muốn nặn vuông thì nặn vuông, nghĩ muốn nặn tròn thì nặn tròn, hoàn toàn không quan tâm đến nguyện vọng của cậu ta .
Dù cho mẹ Kỷ Huy ban cho cậu ta sinh mệnh, nhưng bác ấy cũng không có quyền đối xử với Kỷ Huy xằng bậy thế? Nghĩ đến đây, Cố Lưu Niên trong lòng tràn ngập phẫn nộ đối với thái độ làm cha mẹ lại không có chút nào trách nghiệm, cùng ý nghĩ vặn vẹo cuộc đời đứa con của chính bậc làm "cha mẹ" ấy.
Bất quá với quyết định "Lạc đường biết quay lại" này dù sao so với để Kỷ Huy tiếp tục làm ở bộ phận cắt cũng tốt hơn nhiều lắm. Chính là Kỷ Huy đã bỏ học lâu như vậy, sao có thể theo được tiến độ học tập ở trường trung học?
Cho dù đến trường, cũng là xen lẫn cùng một đám học không có chí tiến thủ chỉ có "Sức khỏe", trốn học hút thuốc, gây chuyện sinh sự.
Mắt thấy chuyện này là không được, bác gái hiểu ra thời thế, lập tức bỏ đi mục tiêu đem Kỷ Huy bồi dưỡng thành Cố Lưu Niên, nhờ người tìm quan hệ, đi cửa sau, xin xỏ mãi, cũng lấy được cho Kỷ Huy bằng tốt nghiệp, ít nhất cho cậu ta cái bằng trung học.
Lúc này, xưởng nhựa của bác trai sau nhiều năm làm ăn, cũng có một lượng khách hàng ổn định. Buôn bán thập phần náo nhiệt, lợi nhuận cũng thực khả quan, không giống như trước chỉ vất vả làm thủ công.
Mà bác trai nhàn hạ được một chút, bắt đầu chú ý đến cuộc sống trong nhà. Do làm ăn có dư tiền bạc, bác trai bèn bắt đầu đầu tư địa ốc. Ở thành phố Bắc Kinh nơi Cố Lưu Niên học tập, ông mua được hai nhà trọ, tính một căn cấp cho Kỷ Huy, một căn cấp Kỷ Minh.
Đồng thời, ông mang Kỷ Huy đến chuyên khoa viện giáo lớn ở Bắc Kinh, học tập kỹ thuật chuyên nghiệp trong chế tạo khuôn đúc, định bồi dưỡng đứa con trở thành người nối nghiệp của mình.
Nghe tin này, Cố Lưu Niên quá vui vẻ nhất thời nhảy dựng lên. Kỷ Huy đọc được rằng viện giáo khá lớn, cùng trong khu ngoại ô thành phố với trường đại học, đón xe buýt cũng chỉ qua hai trạm là có thể đến, cho dù đạp xe đạp, cũng chỉ tốn hơn mười phút lộ trình. Vậy là hai người có thể sớm chiều ở chung!
Bác trai mua cho Kỷ Huy cái nhà trọ ở khu phố chính, ba phòng chính một phòng học nhỏ, ước chừng một trăm mét vuông, mặc dù không phải đoạn đường sầm uất, nhưng dưới lầu nhà trọ có phương tiện giao thông công cộng nối thẳng với trường đại học, thập phần tiện lợi, bởi vậy Kỷ Huy lựa chọn học ngoại trú.
Sợ cậy ta ở một mình gây chuyện sinh sự, không chăm lo bài vở và bài tập, bác trai liền khuyên Cố Lưu Niên đến ở chung, đôn đốc cậu ta cố gắng học tập. Từ nhỏ đến lớn, Cố Lưu Niên đều là đứa nhỏ ưu tú nhất xuất sắc trong mắt họ hàng, một tấm gương hoàn mỹ.
Cùng sống với Cố Lưu Niên, mọi việc đều làm cho người lớn an tâm, Cố Lưu Niên đương nhiên cũng không cự tuyệt. Vì thế, năm hai bắt đầu, Cố Lưu Niên cùng Kỷ Huy chính thức bắt đầu "cuộc sống ở chung".
Trong trí nhớ, đây là những ngày vui sướng không lo âu nhất trong cuộc đời Cố Lưu Niên.
END chương 1
p/s trời ơi , dài ơi là dài.
Unknown vào lúc 09:10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro