Chương 2 Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 2_1
LƯU NIÊN TỰ THỦY
Tác Gỉả : Bạch Vân
Edit: Siêu Nhân Mít
Bêta: Đăng Như

            Đến tận khi cùng nhau sống, Cố Lưu Niên mới chậm rãi ý thức được, trong mấy năm qua, cái xã hội hỗn loạn kia đã làm Kỷ Huy thay đổi, không còn là đứa trẻ đơn thuần lúc nhỏ.
             Kỳ thật thay đổi này cũng không phải cái gì long trời lở đất, tính cách con người từ lúc sinh ra, trừ phi hoàn cảnh phát sinh biến đổi lớn, bằng không luôn luôn vẫn còn lại vài dấu tích.
             Nhưng với Cố Lưu Niên mà nói, có lẽ người trong trí nhớ đơn thuần của cậu có ấn tượng quá sâu sắc, cho nên, khi cậu ta lớn lên vẻ lãnh đạm không ngừng tăng, trong lòng cậu có chút bất an cùng thương tiếc.

            Khi đó Kỷ Huy, cực kì không cùng ai quan hệ. Tuy rằng hắn học chuyên khoa viện giáo, lại ít cùng bạn học kết giao, luôn một người độc lai độc vãng, giống mấy người nông thôn kỳ quái.
             Có lẽ do từng trải qua cảnh bỏ học làm công, khiến cậu ta và đám bạn cùng lứa tuổi có sự khác biệt, vô luận nói đề tài gì, đều thiếu hưng phấn, ngày lại qua ngày, tự nhiên không ai chủ động tìm cậu ta nói chuyện.
            Kỷ Huy có một đôi mắt một mí mỏng, luôn có thói quen nhìn cụp xuống , làm cho người ta có cảm giác người không có tinh thần. Cậu ta tướng mạo thanh bạc, lại ít khi tươi cười, phần lớn thời gian cảm xúc trên mặt không chút thay đổi.
            Hơn nữa tính cách cậu không làm cho người khác yêu thích, cũng đủ để cho mọi người lùi bước.
            Kỷ Huy không giống Cố Lưu Niên, vô luận đối với ai đều ôn hòa có lễ, lời nói khôn khéo: cậu ta không am hiểu nên hay gây không khí xích mích, cũng không có năng lực ứng tiếp đề tài người khác nói chuyện, không biết tùy trường hợp mà nên nói cái gì.
            Vốn cuộc tụ họp đang thập phần nhiệt liệt, mọi người tán gẫu đến nước miếng bay tứ tung, cao hứng phấn chấn, nếu cậu ta không biết tùy thời điểm mà mở miệng, không khí lập tức tẻ ngắt, thậm chí lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.
           Cõ lẽ bản thân cũng ý thức được  điểm này, trong các cuộc họp chợ tán gẫu, trừ phi thật cần thiết, còn không Kỷ Huy rất ít khi mở miệng.
           Cái này giống một vòng tuần hoàn ác tính, ngày lại qua ngày, nhập học vài tháng , Kỷ Huy vẫn không có một bằng hữu bên cạnh.
            Đảo mắt lại đã cuối tuần, thi học kì xong, Cố Lưu Niên ôm một tập sách pháp luật thật dày, cùng bạn chung phòng Ổ Hưng Hoa vừa đi về phòng ngủ vừa nói giỡn. Dù đã ra ở ngoại trú, cậu vẫn giữ lại cho mình một chỗ nằm, bình thường có thể nghỉ ngơi.
            “Này, cuối tuần có kế hoạch gì không?” Ổ Hưng Hoa mở miệng hỏi. Từ hồi Cố Lưu Niên ở ngoại trú, cậu bạn học này liền thế chỗ Cố Lưu Niên. Ổ Hưng Hoa đến từ miền Bắc, ngũ quan đoan chính, mang nét nghiêm trang, cá tính sang sảng mà không câu nệ tiểu tiết, bên cạnh luôn có rất nhiều bằng hữu.
            “Không có kế hoạch gì, các cậu định đi đâu?”
            “Không kế hoạch là tốt rồi, theo chúng ta đi xướng K? Chúng ta đã hẹn trước mấy cô nàng xinh xắn cùng khóa, phòng 602 và 603 ấy, có năm cô nàng, chính là phòng nổi danh toàn mỹ nữ trong khối nhá, đến lúc đó khẳng định thực náo nhiệt.” Ổ hưng hoa cười nói.
            “Lại quan hệ hữu nghị? Đợt trước không phải mới cùng mấy nữ sinh khoa tiếng Anh quan hệ hữu nghị sao? Mấy người các cậu nha, thực là cái ngày đêm hội hè tán gái.” Cố Lưu Niên nhíu nhíu mày kiếm, cười nói.
            “Mục tiêu của chúng ta năm nay là —— tiêu diệt người thông minh!” Ổ Hưng Hoa làm như thật đoạn cầm nắm tay, nhếch môi, “Học đại học không nói chuyện yêu đương, nhiều khi không thú vị, chẳng những không thú vị, mà còn là vết nhơ trong cuộc đời!”
            Cố Lưu Niên cười nhấc tay đầu hàng, “Tốt lắm tốt lắm, chính mình muốn tán gái còn nói hay công khai như vậy, tôi thực bộ phục cậu.”
            “Nói đi, rốt cuộc có đi hay không?” Ổ Hưng Hoa hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái.
            “Tôi đây có thể hay không mang một người đi. . . . . .”
            Lời còn chưa dứt, đã bị Ổ Hưng Hoa xen ngang khóc thét, “Không thể nào, cậu lại muốn mang cái ông anh họ đến?”
            “Đúng vậy, như thế được không?” Cố Lưu Niên dừng chân, nhìn biểu tình khó hiểu của đối phương.
            “Van cầu ngươi, đại gia, đừng đem ông anh ấy đến nữa .” Ổ Hưng Hoa vẻ mặt đau khổ hướng cậu thở dài, “Lưu Niên , không phải tôi không nể mặt cậu, thật sự là cái vị anh họ kia rất không được mọi người ưa thích, cùng anh ta ở cùng một chỗ cả người khó chịu, ngay cả cảm hứng chơi đùa cũng không có .”
            “Đó là bởi vì anh ấy hướng nội, không có thói quen cùng người xa lạ giao tiếp, nếu các cậu tiếp xúc nhiều, sẽ phát hiện tính cách Kỷ Huy thực tốt lắm. . . . . .” Cố Lưu Niên giải thích.
            “Hắn là anh họ cậu, cậu đương nhiên cảm thấy hắn tốt, chính là chúng ta thật sự không quen cùng hắn ở chung. Còn có nhớ hay không lần trước cậu dẫn anh ta tới tham gia Party sinh nhật Bội Kỳ?”
            Cố Lưu Niên gật gật đầu, Bội Kì là  hoa khôi của khoa pháp luật, bộ dạng xinh đẹp, gia cảnh ưu việt, với cậu rõ ràng có hảo cảm. Sinh nhật hôm ấy, kêu Cố Lưu Niên cùng mọi người trong phòng đến biệt thự nhà nàng chúc mừng. Đương nhiên ý tại ngôn ngoại, ở với Cố Lưu Niên có một người mà thôi.
              Lúc ấy ngoài bạn cùng phòng, Cố Lưu Niên còn dẫn theo Kỷ Huy, muốn giới thiệu cậu ta với bằng hữu của mình, giúp cậu ta mở rộng quan hệ giao tiếp. Nhưng mà không nghĩ tới, Kỷ Huy chẳng những không giành được ấn tượng tốt từ bọn họ, còn làm party sinh nhật tan rã trong không khí không vui.
            “Anh họ cậu ấy, cậu xem có bao giờ cùng chúng ta tỏ ra tươi cười, giống như chúng ta đều thiếu hắn mấy trăm vạn. Chủ nhân bữa tiệc còn chưa có xuất hiện, hắn này khách mà đã bắt đầu ăn uống, còn chọn ăn thứ ngon nhất, bày đầy ra một bàn lớn. Nhìn thấy mấy nữ sinh xinh đẹp, liền ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm ngực người ta xem, lúc ấy sắc mặt Bội Kì đều thay đổi, chẳng lẽ cậu không thấy?” Ổ Hưng Hoa chậc lưỡi nói.
            “Thấy thì có thấy, bất quá. . . . . .” Cố Lưu Niên hơi nhíu một chút mày. Cậu không phải không chú ý tới sự thất thố công khai của Kỷ Huy, nhưng chuyện này cũng đều có nguyên nhân. Kỷ Huy chúi đầu ăn, là bởi vì ngày đó cậu ta vừa lúc đói bụng.
           Hơn nữa cậu ta không khéo ăn nói, trong cả Party chỉ biết có một người, lúc ấy cậu lại bị Bội Kì cuốn lấy nói chuyện phiếm, không cách nào phân thân, không rảnh chiếu cố cậu ta, nên cậu ta là bởi vì nhàm chán mới chăm chăm ăn thế. Về phần nhìn chằm chằm ngực nữ sinh . . . . . Đại khái là hôm đó Bội Kì mặc lễ phục cổ trễ, gò ngực tuyết trắng như ẩn như hiện, cậu ta bị hấp dẫn nên khó tránh khỏi.
          “Còn có cuối tuần trước, thời điểm chúng ta thi đấu bóng rổ hữu nghị,cậu dẫn hắn đến xem. Trong giờ giải lao, tớ ngồi cạnh bên hắn, vốn đang nghĩ muốn thử cùng hắn tán gẫu vài câu, ai ngờ hắn lại nghiêm mặt lạnh nói cái gì 『 loại vận động này có cái gì hay, lại ngốc lại nhàm chán, còn lãng phí thời gian 』, lúc ấy tớ chỉ muốn cầm quả bóng đập vào mặt hắn. . . . . .”
            “Anh ấy thật nói như vậy?”
            “Tớ chính tai nghe được, còn có thể sai sao?” Ổ Hưng Hoa hừ một tiếng, “Lưu Niên, chúng tớ đối với cậu không có ý kiến, nhưng là đối với vị anh họ kia rất có ý kiến! hai người thật là anh em bà con sao? Khí chất thật sự là trời đất khác biệt.”
            Cố Lưu Niên không khỏi cười khổ. Kỳ thật cậu luôn nghe mọi người nói thế. Cậu và Kỷ Huy cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ cảm thấy được tính cách đối phương có cái gì thiếu sót, nhưng cậu ta không thể được người khác hoan nghênh, cũng là chuyện thật.
             Cậu chỉ  hi vọng Kỷ Huy có nhiều bằng hữu, muốn cậu ta cũng được mọi người hoan nghênh. Cậu biết Kỷ Huy không phải cố ý chọc người khác, mà là cậu ta từ nhỏ chịu nhiều dày vò, nên biến thành người lạnh lùng quái gở như thế, nếu là người khác thì, chắc gì đã so được với cậu ta bây giờ. Người khác không biết không quan hệ, nhưng cậu thì hiểu cậu ta.
            “Kỷ Huy không có ác ý, anh ấy khẳng định không phải thật sự nghĩ như vậy, chính là diễn đạt không tốt, mới có thể nói sai. . . . . .” Cố Lưu Niên thay cậu ta thanh minh.
            “Tốt lắm tốt lắm, thôi đừng nói chuyện vị anh họ nữa . quan hệ hữu nghị cuối tuần này, tớ coi như cậu đáp ứng rồi a. Có cậu ở đó, nhóm mỹ nữ này sẽ đặc biệt tích cực, nhất định tụ tập không vắng một ai.” Ổ Hưng Hoa nở nụ cười.
            “Cậu không sợ tôi đoạt mất mấy người nổi bật nhất à?” Cố Lưu Niên trêu ghẹo nói.
            “Chớ sợ chớ sợ, cậu không phải có tiếng là trái tim sắt sao? Mấy cái tầm thường ấy, cậu chắc cũng chướng mắt?”
            “Tôi là người như thế?” Chợt nghe Ổ Hưng Hoa nói như vậy, Cố Lưu Niên kinh ngạc hỏi ngược lại.
            “Cố đại thiếu gia, tớ cũng không gặp qua người nào ý chí sắt đá  hơn cậu. Bên người một đống mỹ nữ đuổi theo, hết người một đến người hai, cư nhiên cậu đến bây giờ còn 『 thủ thân như ngọc 』. Tớ mà là cậu, sợ rằng đã sớm trái bế phải ôm, phong lưu khoái hoạt đi.
               Mà nha, tớ hoàn toàn khó có thể tưởng tượng bạn gái tương lai của cậu có bộ dáng gì nữa, bất quá, có thể chính là. . . . . . Cho dù không phải tuyệt thế mỹ nữ, cũng khẳng định là công chúa bạch tuyết, cả người tản ra khí chất mỏng manh cù chútng mơ mộng yếu đuối, làm cho người ta không tự kìm hãm được ý muốn che chở. . . . . .” Ổ Hưng Hoa lấy một loại kẻ khác phát lạnh đích ngữ khí nói xong.
            “Cậu suy nghĩ nhiều quá.” Cố Lưu Niên cười khổ nói. Cậu đối với bề ngoài bản thân thật sự không hề có cảm giác, tuy rằng từ nhỏ đến lớn vẫn được mọi người khen ngợi cái gì đẹp trai với anh tuấn, chính cậu lại không có quá nhiều cảm xúc. Mỗi ngày rửa mặt chiếu gương nhiều nhất cảm thấy được trong gương chàng trai ngũ quan coi như đoan chính, nhưng dáng vẻ không giống như mấy lời khoa trương của Ổ Hưng Hoa?
               Cậu không phải là người chỉ xét bề ngoài, cũng chưa bao giờ bị diện mạo xinh đẹp của người khác hấp dẫn. Đối với cậu mà nói, nội tại của đối phương, so với cái mã bên ngoài hiển nhiên quan trọng hơn, vô luận là cô bé lọ lem, chỉ cần không phải hai tâm ba lòng, cậu đều gợi lên hứng thú.
               Bởi vì không lay chuyển được tính kiên định của Ổ Hưng Hoa, Cố Lưu Niên chỉ có thể cùng cậu ta đi tham gia quan hệ hữu nghị. Địa điểm ngay tại khu giải trí gần trường học, khung cảnh coi như lành mạnh, giá cũng hợp lí, đến để giải trí có không ít là sinh viên, bởi vậy không giống các KTV khác khói thuốc mù mịt.
            Năm nữ sinh  của hai phòng đều đến đông đủ , mọi người chọn ghế ngồi, bắt đầu náo nhiệt ca hát. Các nữ sinh đều thực đáng yêu, tươi cười ngọt ngào. Một đám ăn mặc tỉ mỉ quá, váy thời trang động lòng người, lông mi dài uốn cong, tinh xảo giống búp bê thực mê người.
               Bình thường đi học, cảm thấy được nữ sinh khoa luật đều dũng mãnh, đi đường gọi gió hô mây, không nghĩ tới có lúc, so với nữ sinh bình thường họ còn giống con chim nhỏ nép bên người hơn, khiến có kẻ cảm thán nữ sinh hiện đại thật sự không đơn giản.
            Cố Lưu Niên theo thường lệ không “ưu ái” một ai, cậu thủy chung vẫn duy trì ý cười ôn hòa, chu toàn với các nàng, vừa không đối với người nào đó quá phận thân mật, lại đều chiếu cố đến mỗi người, đối xử đều công bằng như nhau. Mọi người định tiếp tăng hai, đồ ăn vặt còn thực nhiều, vừa hát vừa tán gẫu.
           Thức ăn ngon,  không khí cũng thực hòa hợp, mọi người tựa hồ đều thật sự vui vẻ, nhưng tâm tư Cố Lưu Niên đích tâm tư không ở nơi này. Ngồi lâu, không khí bí bứ, âm nhạc cũng thật biết cách tra tấn lỗ tai, Cố Lưu Niên lấy cớ đi toilet, rời khỏi phòng.
              Ban công yên tĩnh, so với phòng hát nghiễm nhiên là hai thế giới tương phản. Liếc mắt thấy bóng một tà váy trắng, Cố Lưu Niên nao nao, không dự đoán được ở đây có người.
            “Đồng Đồng?” Là cô gái đêm nay tham gia quan hệ hữu nghị, sở dĩ chú ý, là do tên của cô nàng thập phần đơn giản dễ nhớ.
            “Cố Lưu Niên?” Cô gái nhìn như lắp bắp kinh hãi, “Cậu sao cũng ra đây?”
            “À, bên trong không khí có điểm rộn ràng.” Cố Lưu Niên mỉm cười.
            “Đúng vậy, mình cũng bởi vì buồn mới đi ra hít thở chút không khí thoáng đãng.” Đồng Đồng mỉm cười, lộ ra khuôn mặt thanh lệ cùng lúm đồng tiền trên má.
            Cố Lưu Niên tựa vào lan can, hai chân thon dài giao nhau, ánh mắt dừng lại bên cạnh cô nàng “giọng hát của bạn nghe rất hay.” Tuy rằng chỉ hát một đoạn, nhưng  tiếng nói của cô nàng thực ngọt.
            “Thật lâu không hát, mình cảm thấy có chỗ lạc điệu.” Được Cố Lưu Niên thừa nhận, đồng đồng ngượng ngùng mà hai gò má phiếm đỏ.
            “Không có đâu, thật sự rất êm tai.” Cố Lưu Niên còn thật thành nói, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn thời gian. Đã là đêm khuya, Kỷ Huy nói đi ngủ sớm, nên trở về nhà rồi.
            “Cái kia. . . . . .”
            “Chuyện gì?” Cố Lưu Niên ngẩng đầu nhìn nàng.
            “Cố Lưu Niên cậu. . . . . . Có bạn gái chưa?” Đồng Đồng nhìn thẳng cậu, đôi mắt đen láy, lại có vài tia sáng.
            “Trông tớ  giống người có bạn gái sao?” Cố Lưu Niên đứng thẳng dậy.
            “Tất cả mọi người nói cậu không có, chính là mình cuối cùng cảm thấy được. . . . . . cậu có người cậu thích. . . . . .” Ý thức được lần đầu nói chuyện với nhau đã hỏi đối phương đề tài này, tựa hồ có điểm quá mức suồng sã, Đồng Đồng không khỏi “A”  một tiếng, cắn cắn đôi môi mềm mại, ngượng ngùng mà nhìn Cố Lưu Niên, “Mình không nên nhiều chuyện như vậy, xin đừng để ở trong lòng, thật có lỗi.”
            “Không sao a, tất cả mọi người đều nói như vậy.” Cố Lưu Niên ảm đạm cười, “Nếu tớ thật sự có, sẽ không đến tham gia quan hệ hữu nghị hôm nay .”
            Đồng Đồng nhãn tình sáng lên, “Thật sự?”
            “Ân, bất quá. . . . . .” Cố Lưu Niên trầm ngâm một chút, nói: “Có một người đối với tớ mà nói rất quan trọng. Thẳng thắn thì, tớ hiện tại căn bản không có tâm tư luyến ái, cảm thấy chính mình có rất nhiều việc cần hoàn thành, thời gian luôn không đủ, lúc nào cũng phải chạy mới kịp.”
            “Phải không.” Hào quang lướt qua, đôi mắt đối phương ảm đạm cụp xuống, “Là bởi vì cô ấy, cho nên mới liều mạng như vậy?”
            Cố Lưu Niên cười cười, không trả lời, chỉ nói: “Chúng ta vào đi, nếu không mất tích lâu sẽ bị mọi người nhắc.”
            “Được.”trong màn đêm, đồng đồng thản lộ ra ý tươi cười hồn nhiên.
            Khi tan cuộc, mọi người trao đổi số điện thoại di động với nhau. Chờ các nữ sinh quay về phòng ngủ, một lâu sau, Cố Lưu Niên đáp lại cái nháy mắt của Ổ Hưng Hoa, “Làm gì mà cười gian đến vậy?”
            “Lưu niên, tối nay cậu rốt cục cũng chủ động!”
            “Cậu nói cái gì?” Cố Lưu Niên không rõ cậu ta hưng phấn ở cái gì.
            “Còn vờ vịt, đừng tưởng rằng không ai biết chuyện cậu và Đồng Đồng cùng lúc biến mất lâu như vậy.” Ổ Hưng Hoa một bên ôm bờ vai của cậu, một bên nói vào tai:”Thế nào, cậu có ý tứ gì với nàng không? Tớ cũng hiểu được Đồng Đồng không tồi, bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại tốt, điệu bộ ôn ôn nhu nhu.”
            “Tớ và cô ấy ngẫu nhiên chạm mặt, mới hàn huyên vài câu, dựa vào cái gì mà nói được là có ý tứ hay không chứ?”
            “Dựa vào chuyện cậu nên làm, nữ sinh xinh đẹp như vậy  cũng không muốn thượng sao?” Ổ hưng hoa cười mắng.
            “Tớ không phải …, nhưng cũng không phải ngựa đực.” Cố Lưu Niên phất tay, “Tớ phải đi thôi, bằng không sẽ không kịp bắt chuyến xe cuối.”
            “Được, cuối tuần gặp.”
            Ngồi trên xe bus công cộng không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng máy cầm tay vang nhỏ, là tin nhắn, vừa mở ra liền thấy viết: Cố Lưu Niên, buổi tối hôm nay thật sự vui quá, ngày mai cùng mấy bạn học thân thiết đi trượt patin, cậu có hứng thú đi cùng không? Kí tên là Angle.
            Angle? Là cô nàng tửu lượng tốt lắm, khi hát giọng rất cao? Mới cùng các nàng tụ tập, ngay cả diện mạo đối phương cũng nhìn qua, cậu rõ ràng không phải người dễ quên như thế. Nhìn thấy tin nhắn, trầm ngâm  trong chốc lát, Cố Lưu Niên chậm rãi trả lời: thực xin lỗi, ngày mai tớ đã có hẹn cùng người khác, thật sự không có thời gian rảnh, thật có lỗi.
            Kiểm tra lời nói cũng không có gì không ổn, cậu ấn nút “Gửi tin nhắn” . Nhẹ dựa đầu vào cánh cửa thủy tinh, giờ đã là  0 h đêm. Xe bus công cộng khẽ rung nhẹ, cả xe rộng như vậy, ngoài bác lái xe, cũng chỉ có một hành khách là cậu.
Có điểm cô quạnh, có điểm tưởng niệm, càng nhiều hơn lại là ôn nhu dịu dàng. Rõ ràng sinh hoạt cùng nhau, buổi sáng nói lời từ biệt rồi mới xuất môn, đến bây giờ còn không có quá 24 giờ, đã khẩn cấp, nghĩ muốn bay ngay về bên người kia.
            Kỷ Huy, so với tất cả là quan trọng nhất.
(còn tiếp)
Unknown vào lúc 09:11
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro