Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 10
(đừng chém mình bởi H edit quá gượng gạo ._.||)
chương 10 – tái sinh

            Sau khi tỉnh lại từ cao trào, Kỷ Huy mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã bị người kia ôm ngồi trên người mặt đối mặt. Dục vọng còn chôn trong cơ thể, có chút run run, như có như không cọ vào nội vách non mềm. Vì đã bắn ra một lần, phía sau càng nhạy cảm hơn có thể cảm nhận rõ phần cực đại của người kia vùi sâu còn chưa phóng thích, loại xúc cảm vừa cứng rắn lại nóng ấm khiến anh đầu váng mắt hoa.

            “Tôi làm sao vậy?” Kỷ Huy còn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh mắt có chút lạc thần.

            “Vừa rồi anh ngất đi.” Người kia nhìn anh, ngón tay vuốt nhẹ lên khóe mắt anh ẩm ướt, “Sao anh vẫn còn khóc? Là tôi làm hơi quá?”

            Ánh mắt kia dịu dàng sâu thẳm, áp lực qua đi, mà giờ tim lại đập thình thịch. Bị người kia nhìn chăm chú như thể chính mình là người quan trọng nhất thế gian, Kỷ Huy cảm thấy hai má nong nóng, tim đập nhanh dần…

            “Lúc nãy tôi thật sự không kềm chế được, chỗ đó cảm thấy thế nào, có khó chịu lắm không?” Cánh tay người kia nhẹ nhàng xoa lên…

            Kỷ Huy lắc đầu, “Không có, cảm thấy rất kích thích. Của cậu vẫn còn cứng, chưa thể ra sao?” Hỏi xong lại thấy ngượng ngùng.

            “Tôi còn chưa muốn chấm dứt nhanh như vậy.” Người kia vuốt nhẹ lên cánh mông ướt mồ hôi, Kỷ Huy rùng mình, vô thức kẹp chặt lấy phần cực đại trong cơ thể khiến người kia phát ra một tiếng kêu khẽ.

            “A, xin lỗi.” Kỷ Huy vội vàng thả lỏng. Tư thế ngồi lên mặt đối mặt như vậy lại thấy quá thẹn thùng, một khi chạm đến ánh mắt của đối phương cơ thể sẽ trở nên nóng dị thường.

            “Nói xin lỗi làm gì, tôi thích anh ôm chặt tôi, càng chặt càng tốt… Nơi đó rất ấm áp, khiến tôi thật dễ chịu. A Huy, tôi cảm thấy mình như đang nằm mơ…” Người kia dùng răng nanh day cắn lên vành tai anh, rồi lại nhẹ nhàng mở miệng mút vào.

            “Cậu cái tên này, càng ngày càng hư hỏng, rốt cuộc là luyện với ai hả?” Kỷ Huy đỏ mặt trừng mắt, trong lòng lại thầm cổ vũ, dù sao anh cũng hy vọng cậu thoải mái.

            “Tôi không có người khác, chỉ có một mình anh.” Người kia còn thành thật nói.

            “Cậu đó…” Kỷ Huy ôm chặt lấy cổ đối phương, lại bắt đầu đau lòng, “Thật là đồ ngu ngốc.”

            “Tôi là thằng ngốc của một mình anh.” Người kia thấp giọng nói, ôm chặt anh, đôi tay ấm áp mờ ám chạy dọc sau lưng… Kỷ Huy đưa tay luồn vào tóc người kia, cúi đầu môi đối môi triền miên, vừa hôn vừa di nhẹ eo…

            “Ôm anh thấy gầy hơn trước…” Người kia liếm lên cằm anh, hàm hàm hồ hồ nói. Loại dịu êm của vành tai tóc mai chạm vào nhau khiến Kỷ Huy mê đắm…

            “Từ nay về sau tôi ăn nhiều một chút, đè chết cậu.” Kỷ Huy lẩm bẩm nói.

            Người kia buồn cười, “Tốt, cầu còn không được.”

            “Đến lúc đó tôi béo đến ôm không nổi, cho cậu ở đó cười.” Nhiều lần trải qua khúc mắc mới có thể tâm ý tương thông, cho dù loại đối thoại vô nghĩa thế này lặp lại bao nhiêu lần cũng cảm thấy ngọt ngào.

            “Béo chút mới tốt, có da có thịt, sờ vào mới thấy thoải mái.” Giống như để chứng minh, người kia vuốt ve lên cái mông trơn mượt của anh, vừa xoa vừa nắn. Loại âu yếm mẫn cảm thế này càng làm tăng kích thích Kỷ Huy khiến anh cả người tê dại, rất nhanh đã bị người kia khiêu khích đến thở dốc liên tục…

            “Đừng sờ lung tung…”

            “Tư thế này, có vẻ như anh thích kiểu cưỡi lên nhỉ?” Người kia dùng đôi tay mạnh mẽ giữ lấy thắt lưng anh, đột ngột đẩy về phía trước, phần thân cứng rắn nóng cháy xuyên thẳng đến chạm vào  sâu trong huyệt tâm mềm mại, Kỷ Huy kêu『 a 』 một tiếng, cả người căng ra…

            “Tôi… tôi làm gì có…” Khóe mắt lại lần nữa ướt át.

            “Mỗi khi dùng tư thế này, anh càng khóc nhiều hơn không phải sao?” Người kia ôm lấy mông anh, chậm rãi đưa đẩy vào bên trong ẩm nóng. Loại tư thế này khiến phần thân của cậu tiến sâu vào được nơi khó có thể tưởng tượng. Tuy khó hơn so với tư thế bình thường nhưng lại tạo cho họ xúc cảm càng mãnh liệt.

            “A… A…” Kỷ Huy rất nhanh đã không chịu được nữa, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng người kia, hai tay ôm quàng lấy cổ đối phương.

            Hai điểm nhỏ phía trước vốn đã đứng thẳng, vì động tác giao hợp mà không ngừng ma sát vào bờ ngực rắn chắc của đối phương, càng cọ xát thân thể càng trở nên mềm yếu. Người kia khẽ liếm lên mặt anh, tính khí chôn sâu trong cơ thể lại cứng thêm vài phần…

            Kỷ Huy cả người xụi lơ ôm cậu, dáng vẻ khóc nức nở đáng thương thật sự rất đáng yêu. Tuy không muốn làm anh khóc, nhưng bản năng dã tính của đàn ông lại khiến cậu không cách nào ngừng lại được.

            Hai tay nâng mông lên cao mượn lực hạ xuống thật mạnh, hạ thân thô lớn nhờ đó xuyên vào thật sâu trong cơ thể… Kỷ Huy thấy mình như thuyền nhỏ chơi vơi, một lần phong ba liền bị đánh xuống đáy biển, sau đó lần lại lần nữa nổi lên, tình cảm mãnh liệt lại tựa con sóng lớn lần nữa nuốt chửng anh vào…

            “Chậm lại… A Niên…” Thân thể trắng nõn của anh giữa cuồng phong bị đánh đến ngả nghiêng, đành mặc cho động tác người kia điều khiến. Tư thế thực sự rất xấu hổ, cảm giác cuồng loạn chẳng thể thừa nhận, Kỷ Huy vô lực ngả đầu lên hõm vai người kia không ngừng thổn thức, nước mắt từng giọt từng giọt đọng lại trên đầu vai cậu…

            “Ngoan, A Huy, tôi muốn anh càng thấy thoải mái hơn.” Người kia động tác chậm lại, không còn tình cảm mãnh liệt như giông bão, ngược lại âu yếm ôm lấy cái mông mềm mại của anh kiên định ấn xuống phía mình, khiến hạ thể hai người càng gắn bó hơn. Cậu điều chỉnh tư thế một chút giúp anh không cần gắng gượng mà cưỡi trên người mình, rồi tự mình đưa đẩy phần eo, chậm rãi ma sát mật huyệt…

            Không một mạch thẳng tiến mà cứ từng chút một trêu chọc rồi xoa dịu, trên dưới trái phải, an ủi nội vách từng ly từng tấc. Kỷ Huy sao có thể chịu được tra tấn như vậy, ánh mắt nhất thời thất thần, chỉ thấy thoải mái vô cùng mà rên rỉ khe khẽ.

            Tình nóng như lửa, dục vọng như triều. Nơi kết hợp riêng tư bị dịch thể nóng rẫy của Kỷ Huy không ngừng chảy ra thấm ướt. Giờ đây anh vốn dĩ chẳng muốn nghĩ đến cái gì 『 mất mặt 』 hay là 『 nan kham 』 , chỉ muốn được người kia yêu thương như vậy cho đến lúc thế giới lụi tàn…

            “Cơ thể anh nóng quá…” Người kia ghìm nhịp thở, dục vọng rõ ràng trong con ngươi sâu thẳm khiến kẻ khác tim đập mạnh.

            Kỷ Huy chỉ thấy tim đập như sấm, hoàn toàn chìm đắm trong xuân ý tràn ra kia. Người kia vài lần hạ xuống thật sâu đẩy anh vào khoái cảm khó tưởng tượng, không kềm được kêu lớn. Rất nhanh nội vách non mềm lại mấp máy lần nữa, tựa như muốn dùng lực hút lấy, riết chặt và khảm nhập người kia vào chính mình.

            “A Huy…” Người kia nhíu mày gọi tên anh, trên trán mồ hôi tuôn đổ, thắt lưng và tay cùng lúc  dùng sức đưa đẩy càng lúc càng nhanh hơn…

            Kỷ Huy ngưỡng cổ rên rỉ mang theo tiếng nức nở mỏng manh, nhưng không phải vì khó chịu mà là thanh âm lúc gần tới cao trào. Tự chủ của người kia hoàn toàn nát vụn, chẳng thể khống chế được nữa mà căng đùi, giữa tiếng gầm nhẹ đem tất cả dịch thể nóng bỏng rót vào nội vách mềm mại của anh ——

            “A… uhm…” Hai người đồng thời tới cao trào ngã xuống giường, ôm chặt lấy nhau kịch liệt thở dốc, hưởng thụ dư vị sau cực độ khoái cảm.

            Thật lâu sau đó người kia đều không nói, chỉ là ôm lấy anh, dịu dàng vuốt ve đôi má ướt mồ hôi của anh, nhẹ nhàng hôn lên mũi, khóe mắt, đôi môi …

            Có đôi khi, cử chỉ cũng là một loại ngôn ngữ vô thanh. Từ động tác ngón tay mềm nhẹ đến chẳng thể nhẹ hơn đó, có thể cảm thấy mình được quý trọng thế nào. Tình yêu khổ tận cam lai này khiến kẻ khác cảm khái bao nhiêu, Kỷ Huy ỷ lại ôm cổ người kia, hai chân vẫn quấn trên người cậu, thỉnh thoảng cùng cậu hôn nhẹ. Người kia vẫn chưa rút khỏi cơ thể anh, mà anh cũng không muốn cậu ra ngoài, chỉ muốn giữ lấy thật chặt.

            “A Niên, có thích hay không?” Kỷ Huy đỏ mặt hỏi. Nghĩ lại vừa rồi tình cảm mãnh liệt bản thân rên rỉ không biết xấu hổ, trên mặt anh nóng như thiêu như đốt.

            “Thích, rất thích, vừa bắt đầu đã thích…” Cố Lưu Niên nhìn anh thật sâu, trong đôi mắt đen thẳm chỉ ánh lên bóng dáng của mỗi anh.

            “Vậy thì sao … cậu vẫn có vẻ cô đơn như vậy.” Kỷ Huy đưa tay ấn lên giữa mày người kia, muốn thay cậu xóa đi nếp hằn. Cô đơn trong mắt cậu như gợn sóng lăn nhẹ, làm sao cũng không tan được, khiến lòng anh thấy bất an.

            “Có lẽ vì rất hạnh phúc chăng… Thật sự không thể tin được, không chừng qua ngày mai, anh lại như bọt biển mà tan biến.” Người kia lẩm bẩm nói khiến Kỷ Huy lo lắng một trận.

            “Tôi sẽ không bỏ cậu đi nữa!” Anh vừa thề thốt vừa ôm chặt người kia.

            “Tôi không muốn trói buộc anh.”

            “Nếu tôi muốn bị cậu trói buộc thì sao?” Kỷ Huy nhìn cậu, “Xin lỗi, A Niên. Trước kia là tôi không tốt, sau này tôi sẽ không bao giờ dễ dàng rời bỏ cậu.”

            “Đừng nói xin lỗi gì, đều là tôi cam tâm tình nguyện. Tôi biết đã tạo áp lực cho anh, cũng hiểu được anh muốn thoát khỏi vây bọc của tôi, tôi không trách anh, chỉ trách bản thân tôi đã không sớm hiểu ra được.” Nói ra nhẹ nhàng thản nhiên như vậy, khiến người ta động lòng, rồi lại cảm thấy bi thương, nước mắt anh không kềm được mà chảy xuống…

            “Tôi một mực chờ anh…” Cố Lưu Niên nâng cằm anh lên, ngón tay vuốt lên khóe mắt, “Nghĩ có lẽ sẽ dùng hết cả đời, nhưng thật không ngờ hai năm sau anh đã trở về bên tôi. Tôi chỉ thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.”

            “Cậu a…” Kỷ Huy nói không nên lời nói, môi hơi hơi mấp máy…

            “Thật ra tôi cũng không phải thánh nhân gì, có lúc cô đơn không chịu nổi cũng muốn tùy tiện tìm một bạn tình để quên đi. Nhưng đó cũng phải là sau khi anh đã thật sự yêu thương một người, muốn cùng người đó ở bên nhau đã. Nếu không, tôi sẽ không yên lòng. Tôi biết anh trước đây không thích nghe lời này, nhưng mà anh vẫn là vướng bận sâu nhất trong lòng tôi, thật sự không thể từ bỏ anh được.”

            “Ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết lúc đó tôi đã có Lam Hân?” Vừa hỏi ra liền phát hiện có chút không đúng, nhìn ánh mắt người kia có chút không vui, Kỷ Huy mới hiểu ra, “Cậu đã biết rõ? Biết từ khi nào?”

            “Lúc đầu cũng không biết.” Cố Lưu Niên cười gượng, “Chẳng qua sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, sau đó nhờ người điều tra, rất nhanh đã rõ anh với Lam Hân đúng là có cùng tới nhà ga, nhưng lại lên hai tàu đi hai hướng khác nhau. Sau đó tôi hẹn Lam Hân ra nói chuyện, cô ấy đều kể hết cho tôi nghe.”

            “Cậu tìm cô ấy nói chuyện?” Kỷ Huy chấn động, “Nhưng cô ấy không có nói gì với tôi.”

            “Tôi đưa cô ấy một tờ chi phiếu kha khá, dặn nhất định không được nói với anh.”

            “Cô nàng này thấy tiền là sáng mắt này, cứ như vậy mà bán đứng tôi…” Kỷ Huy bất mãn than.

            “Cô ấy vừa gặp đã nói thật, còn cổ vũ tôi đi tìm anh, tôi rất biết ơn cô ấy.”

            “Tôi biết cả.” Cố Lưu Niên vuốt hai má anh, “Nhưng khi đó tôi ghen tị đến muốn điên lên. Anh không biết tôi đã phải dùng bao nhiêu định lực mới kềm chế được mình không lao đi tìm anh.” Tuy trên mặt cũng có vẻ khó chịu gì nhiều, nhưng Kỷ Huy biết, người kia nhất định phải chịu đựng loại dày vò khó có thể tưởng tượng, mà hết thảy đều là anh ban tặng.

            “Xin lỗi…” Nghĩ đến thời gian đó trong lòng bị mây mù che phủ, Kỷ Huy lại thấy áy náy không nói nên lời.

            “Tôi đã nói đừng xin lỗi gì nữa. Tình cảm trên thế gian này không có ai đúng ai sai.” Cố Lưu Niên nhìn anh, “Lúc nghe cô ấy nói vậy, tôi chỉ hận không thể chắp cánh bay đi tìm anh, xin anh trở về bên cạnh tôi. Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại vẫn là không thể giẫm lên vết xe đổ, nên vẫn cố gắng nhẫn nại. So với án tử còn khổ sở hơn, cứ chạy tới chạy lui thành phố Q, chỉ muốn nhìn thấy anh, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn…”

            “Hai năm đó tôi cũng rất nhớ cậu, mỗi đêm nằm mơ sẽ thấy cậu…” Kỷ Huy ôm chặt người kia.

            “Mộng đẹp hay ác mộng?” Cố Lưu Niên cười khổ.

            “Còn phải nói sao?” Kỷ Huy chủ động ngẩng lên hôn cậu, hai người thay đổi góc độ trao đổi nước bọt. Đầu lưỡi tựa như cánh bướm mềm mại nhẹ nhàng an ủi trong khoang miệng đối phương. Sau khi ngừng lại, Kỷ Huy không kềm được cười rộ lên, “Chúng ta lại cứ để vậy mà tán gẫu.”

            Hạ thân cậu vẫn chôn trong cơ thể anh, cùng nhịp đập với tim anh, thân mật khắng khít.

            “Thật muốn ở lại trong cơ thể anh mãi.” Người kia nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi của anh.

            “Vậy cứ ở lại.” Kỷ Huy mặt đỏ hồng ghé vào tai cậu nói.

            Người kia nở nụ cười, hôn anh một chút, “Không được, cứ để vậy anh sẽ sinh bệnh, chúng ta cùng đi tắm rửa đi?” Nói xong người kia nâng anh lên, nhẹ nhàng rút ra. Kỷ Huy hừ nhẹ, mất đi một phần từng lấp đầy bên trong lại sinh ra cảm giác hư không không hiểu nổi.

            Cố Lưu Niên cúi người ôm anh bước về phòng tắm, hai người cùng ngâm mình hưởng thụ không khí ngọt ngào. Kỷ Huy hoàn toàn quên đi thời gian hay nơi chốn, cũng quên đi thân phận hay giới tính cấm kỵ, thầm nghĩ muốn chìm đắm thật sâu trong ôm ấp của người kia. Gian nan như vậy cuối cùng mới có thể bên nhau, thời gian một giây cũng không muốn lãng phí, chỉ muốn cùng người kia dính liền một chỗ.

            Mất mát rồi tìm lại, hồi ức có vô hạn hối tiếc, bi thương rồi lại vui sướng vô vàn, tất cả đều tụ lại sâu trong ngực giờ khắc này. Quay đầu lại quá khứ như một cuốn phim dài khiến tim anh yếu ớt như thủy tinh, nhưng cũng đẹp đẽ chưa từng có.

            Ắp trong ngực người kia ngủ vùi, một đêm này, Kỷ Huy rốt cục đã biết được cái gọi là mùi vị của hạnh phúc.

~ * ~

            Ấm thuốc trong bếp rung động kêu vang, mở nắp ra, mùi thuốc Đông y đặc trưng lập tức nhẹ nhàng tràn ra. Kỷ Huy mang tạp dề bài bản một bộ bận rộn…

            Anh bộ dạng thần thanh khí sảng, vừa làm vừa nghêu ngao hát. Thấy thuốc đã sắc vừa, anh tắt lửa, mang bao tay thật dày cẩn thận rót nước thuốc Đông y vào chén rồi bưng về phía phòng ngủ.

            Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Trên chiếc giường đôi rộng, người quấn chăn bên trong trông như một con nhộng. Đặt khay lên tủ đầu giường, Kỷ Huy nghiêng người ôm lấy người kia đang cuộn mình, “A Niên, dậy đi, uống thuốc.”

            “Không uống có được không?” Cố Lưu Niên giật mình xoay người, khuôn mặt tuấn đĩnh nhăn nhíu.

            Sau khi đã rõ tâm ý nhau, hai người bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Chẳng qua, việc Kỷ Huy muốn làm nhất bây giờ là chăm sóc thật tốt sức khỏe Cố Lưu Niên. Sợ Tây y gây ra nhiều tác dụng phụ, Kỷ Huy đưa cậu đến viện trung y có tiếng đem về thuốc Đông y, một phần chữa trị dạ dày, còn lại là điều dưỡng thân thể, còn mua thêm một đống sản phẩm dinh dưỡng bổ máu. Vì thế, trong nhà thường phảng phất mùi thuốc. Lúc đầu Cố Lưu Niên còn phối hợp, bảo uống liền uống, cho dù không thích cũng bịt mũi nuốt hết, nhưng càng về sau vừa ngửi thấy mùi lập tức mặt nhăn mày nhó kêu khổ không ngừng.

            “Không được! Tôi phải nấu đến trưa đó.” Kỷ Huy làm ra vẻ không cho cự tuyệt.

            “A, đột nhiên nhớ ra có văn kiện khẩn cấp của khách cần trả lời gấp…”

            “Văn kiện khẩn cấp thì sao, uống hết thuốc đi rồi nói sau.” Kỷ Huy cắt ngang.

            “A, tôi lại nhớ Dương Dương nhờ chọn giúp quà tặng cho vị hôn thê cậu ấy, giờ không đi là muộn…”

            “Cố-Lưu-Niên, hôm nay không uống cho hết thuốc, cậu đừng mơ ra khỏi cửa!”

            “A Huy, anh thật dữ.” Người kia co rụt lại trên giường làm bộ thật tội nghiệp nhìn anh.

            “Ngoan, uống một cái là xong mà.” Không nghĩ đến người kia cũng có tính trẻ con như thế, Kỷ Huy không khỏi bật cười, nhẹ giọng dỗ dành, “Không đắng đâu, tôi cho nhiều mật lắm, uống vào rất ngọt. Thuốc này rất tốt cho dạ dày cậu, uống thêm một tháng thì có thể trị tận gốc rồi.”

            “Còn phải một tháng nữa?” Người kia cao giọng, vẻ mặt đau khổ không chịu nổi.

Sau khi xác định tâm ý lẫn nhau, giữa hai người đã không còn như trước. Người kia tuy vẫn là quý ngài hoàn mỹ hình tượng bên ngoài uy nghi chói lọi, nhưng lúc ở bên cạnh anh có đôi khi bộc lộ tính trẻ con mà người ngoài không thể thấy, thích làm nũng với anh, dính chặt không rời, hoàn toàn tương phản hình tượng ẩn nhẫn trầm tĩnh bình thường. Đây là mặt không hề phòng bị chỉ biểu lộ ở trước người mình yêu nhất, thế nên Kỷ Huy cũng gắng hết sức chiều lòng.

            “Hơi nóng, uống từ từ thôi.” Kỷ Huy nâng cậu dậy, lấy gối đầu đặt sau lưng rồi ngồi bên giường bưng chén thuốc đút cậu từng ngụm từng ngụm. Người kia tuy vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng coi như phối hợp, chỉ là vẫn nhìn anh, khóe môi giật giật đến khiến Kỷ Huy thấp thỏm…

            “Sao, không đắng phải không?” Không bao lâu một chén đã thấy đáy, Kỷ Huy thu dọn một chút đứng lên, “Tôi đi rửa chén, rồi nấu chút cháo cho cậu được không?”

            “Giờ còn sớm, ngủ lại với tôi thêm một lát đi.” Cố Lưu Niên đưa tay giữ chặt không cho anh đi.

            “Cậu còn là con nít sao?” Kỷ Huy thở dài. Người kia dùng ánh mắt siêu cấp đáng thương nhìn anh, Kỷ Huy hết cách chỉ còn biết mở một góc chăn tiến vào. Người kia lập tức rộng vòng tay ôm chặt. Chóp mũi nhất thời truyền đến hơi thở quen thuộc, đùi bị chân đối phương đè lên, mặt sát mặt, trán đối trán, tầm mắt giao nhau… Người kia dịu dàng nhìn anh, vẻ mặt mãn nguyện.

            “Cậu á, chắc là xem tôi như gối ôm chứ gì.” Kỷ Huy hôn nhẹ lên mặt cậu, lại hôn lên chóp mũi, vừa thương lại vừa thấy thật đáng yêu.

            “Một người nằm rất cô đơn… sau này trước khi tôi mở mắt, anh không được dậy trước.” Người kia nhẹ giọng than, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.

            “Cố đại luật sư, cậu đây đang làm nũng sao?” Đầu hai người tựa vào nhau, môi người kia sát bên. Mỗi lần nhẹ nhàng nói chuyện bên tai đều khiến Kỷ Huy không kềm được sinh ra ảo giác, tựa như đối phương là động vật nhỏ khiến người ta phải yêu thương, cần anh chăm sóc bảo vệ, cần anh hứa hẹn với nó cả đời.

            Người kia là luật sư nổi tiếng, có thể ăn nói điêu luyện, ổn trọng thành thục, vẫn giang đôi tay thay anh che mưa chắn gió, lại không ngờ một khi ở trên giường liền hoàn toàn biến thành một đứa nhỏ. Chẳng qua, hoán đổi vị trí như vậy ngược lại khiến Kỷ Huy cảm thấy rất thú vị.

            “A Huy, trên người anh có mùi sữa.” Người kia ngửi tới ngửi lui trên cổ anh hệt con chó con.

            “Có lẽ vì sáng sớm dậy pha sữa?”

            “Rất dễ chịu.” Người kia ôm chặt cọ cọ trên người anh… Kỷ Huy thỉnh thoảng hôn khẽ lên mặt cậu,  tay vuốt ve lên tấm lưng rắn chắc…

            “Đầu tôi đau quá…” Người kia đột nhiên rên rỉ.

            “Sao lại đau đầu? Tại ngủ lâu quá sao? Để tôi sờ thử…” Kỷ Huy đè ngón cái lên thái dương của cậu chậm rãi mát xa, người kia lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

            “Ưm, thoải mái quá, tay anh lành lạnh, nhưng mà đừng mạnh tay quá.”

            “Cậu thật là đại gia khó hầu mà.” Kỷ Huy liếc mắt xem thường, nhưng động tác tay vẫn là nhẹ đi.

            “Cả người tôi đều đau quá…” Người kia lại rầm rầm rì rì.

            “Không phải đau đầu sao, sao lại thành cả người rồi? Rốt cuộc là đau làm sao?” Kỷ Huy sờ sờ tay, lại sờ lưng, tìm không ra chỗ nào không ổn.

            “Anh sờ xuống chút nữa, xuống chút nữa chút nữa… Xuống chút nữa… Đó, chính là chỗ này…” Người kia phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, Kỷ Huy lại mặt đỏ tía tai. Trong tay anh là một thanh nhiệt thiết kiêu ngạo, quần lót hơi mỏng căn bản không giấu được độ cứng và nhiệt độ của nó đang bành trướng.

            “Cậu làm sao lại cứng thành như vậy?” Kỷ Huy trợn mắt há mồm mà nhìn cậu.

            “Ai bảo anh vừa nãy một mực khiêu khích tôi, vừa xoa vừa sờ a.” Người kia nói với vẻ vô tội.

            “Không phải cậu kêu tôi sờ sao!” Kỷ Huy cắn cắn răng.

            “A Huy, tôi khó chịu quá…” Người kia tiếp tục lầm bầm.

            “Ai bảo cậu tinh trùng tràn não!” Kỷ Huy quát, nhưng vừa nhìn đến khẩn cầu không lời trong mắt người kia lập tức lại mềm lòng, “Được rồi được rồi, coi như tôi nợ cậu.” Anh chấp nhận số phận mà cầm lấy nhiệt thiết kia, nhẹ nhàng xoa nắn…

            “A Huy, anh thật tốt.”

            Kỷ Huy dùng ánh mắt bi phẫn trừng cậu một cái, sau đó chui vào phía dưới mở ra quần lót người kia. Tính khí hướng thẳng lên nhất thời nhảy ra, suýt nữa vỗ vào mặt anh.

            Kỷ Huy không chút do dự mở ra đôi môi ngậm lấy phần đỉnh của tính khí… Khỏa đầy trong miệng là mùi vị nam tính của người kia, không những không khiến người ta thấy chán ghét, ngược lại khiến tim anh đập nhanh. Trong trí nhớ, số lần anh thay người kia an ủi không nhiều, đây cũng chỉ xem như lần thứ hai. Tuy động tác trúc trắc, đôi khi vô ý cắn vào đối phương, nhưng bên tai lại không ngừng truyền đến tiếng thở dài thoải mái, bàn tay luồn trong tóc cũng vô thức bấu chặt, có thể nhận ra người kia rất thỏa mãn với phục vụ của anh.

            Dạ dày của cậu thật ra vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không muốn tình ái kéo dài làm hao tổn thể lực của cậu, Kỷ Huy quyết định tốc chiến tốc thắng. Anh nâng đầu, vận dụng đầu lưỡi mềm mại liếm mút tính khí từ trên xuống dưới, động tác lớn mật mà mãnh liệt. Trong khoang miệng ẩm ướt mềm mại có thể cảm thấy phần thân kia trướng to, không ngừng truyền đến rung động nóng bỏng…

            Tim đập càng lúc càng nhanh, Kỷ Huy vùi đầu giữa hai chân người kia ra sức làm cho cậu thấy thoải mái, đồng thời tay không ngừng vuốt ve hệ rễ tăng thêm kích thích. Khi đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng đảo quanh hệ rễ cực kỳ nhạy cảm, anh nghe rõ ràng được tiếng hút khí của người kia rồi lập tức phát ra tiếng rên rỉ vô cùng gợi cảm…

            Đây là biểu hiện cho trạng thái vô cùng thoải mái của đối phương, nghe thấy loại cổ vũ ngầm này, Kỷ Huy hé miệng ngậm lấy tiểu cầu của hệ rễ, không ngừng mút mát liếm lộng, như đang nhấm nháp viên kẹo ngọt ngào. Hôn liếm một lượt từ hệ rễ đến phần thân, mỗi phần đều dụng tâm âu yếm. Không bao lâu liền cảm giác được cơ đùi người kia căng cứng…

            Sắp cao trào? Kỷ Huy nghĩ, cuốn lấy đỉnh phần thân kia dùng sức hút mạnh, người kia rên rỉ thành tiếng, “A Huy, tôi…” Chưa dứt lời trong miệng đã cảm nhận được dòng nóng bỏng, Kỷ Huy tuy có phòng bị nhưng kinh nghiệm không đủ nên bị phun đầy miệng, kịch liệt ho khan…

“Xin lỗi anh, A Huy. Nhất thời nhịn không được bắn ra.” Mặc kệ cơ thể còn đang chìm trong dư vị tình cảm mãnh liệt, Cố Lưu Niên vội vàng rút ra giấy ăn cho anh.

            “Không có gì, tôi không sao.” Kỷ Huy lau chất lỏng màu trắng trên mặt, ngẩng đầu lên ngăn lại môi người kia, “Nếm thử một chút mùi vị của chính mình đi… ”

            “Thật khó coi…”

            “Tôi đã thưởng qua, không cho cậu chạy.” Kỷ Huy ghì lấy đầu cậu, xấu xa dùng thân thể đè lên, cưỡng hôn. Người kia tránh trái tránh phải, cắn chặt răng không mở miệng khiến anh hệt như một tên phạm tội cưỡng gian, thật là… Từ chối trong chốc lát, người kia vẫn là mở miệng, bị Kỷ Huy túm được hạ xuống một cái hôn dài. Hôn xong, Kỷ Huy chớp mắt nhìn, “Hương vị thế nào?”

            “Hơi giống canh cá…” Cố Lưu Niên nhíu mày.

            “Lòng trắng trứng dinh dưỡng phong phú đây a.” Kỷ Huy cười nói.

            “Vậy tôi đây tình nguyện uống của anh.” Cố Lưu Niên hơi hơi nhướng mày.

            “Cậu a, bình thường bộ dáng quân tử chân chính, không ngờ đầu óc bại hoại.” Kỷ Huy ghé vào người cậu, hôn nhẹ xuống môi. Dây dưa hồi lâu đến miệng cũng đã muốn đau nhức, thứ nghiệt căn kia mới chịu an phận nằm xuống. Dù đã phát tiết một lần mềm rũ xuống nhưng vẫn là một bộ dáng nghênh ngang, so với anh hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Chết tiệt, chẳng lẽ chỉ vì vậy anh nhất phải ôm số phận bị đè?

            “Tôi bại hoại thật à?” Cố Lưu Niên còn thật sự hỏi, hai tay lại bắt đầu xoa nắn cái mông co giãn của anh.

            “Vô nghĩa, tôi bị cậu làm đến tay chân bủn rủn, cậu nói coi có hay không?” Kỷ Huy trừng cậu một cái, “Tay cậu đang sờ cái gì, đừng có mó đến mông tôi.”

            “Nhưng mà sờ thích lắm a, mềm này, lại co giãn. Nghĩ muốn lại đi vào bên trong anh vừa ướt vừa nóng, nơi đó kẹp chặt lấy tôi, còn vô thức hút vào trong, thật là thoải mái cực kỳ.” Cố Lưu Niên vô sỉ bày ra bộ mặt luật sư chuẩn mực trong khi tỉnh bơ nói một mớ những lời cực kỳ dâm mĩ, bàn tay xấu còn không ngừng lượn qua lượn lại trên mông anh, “A Huy, anh thật là chặt, ôm lấy tôi thật thích…”

            “Đừng nhéo…” Kỷ Huy bị xoa đến cả người mềm nhũn hơi thở hỗn loạn, vội bảo cậu dừng tay, “Đau dạ dày còn chưa khỏi hoàn toàn, còn làm nữa sẽ tinh tẫn nhân vong a. Ngoan, nghỉ ngơi một chút trước đã, được không?”

            “Vậy anh ngủ với tôi?”

            “Rồi rồi, tôi theo hết, cùng ăn, cùng làm, cùng ngủ.” Kỷ Huy cam chịu đáp ứng.

            “A Huy, anh tốt nhất.” Cố Lưu Niên vui vẻ nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn ôm anh. Kỷ Huy trong lòng cũng ngọt ngào, đưa tay ôm lại. Phòng có điều hòa, chăn vừa mới phơi thật ấm có mùi của nắng, bên cạnh có người kia, chẳng còn gì hạnh phúc hơn hiện tại.

            Im lặng chốc lát, lúc anh nghĩ người kia đã đi vào giấc ngủ thì mắt lại đột nhiên mở ra nhìn anh không chớp… Đôi mắt sâu không thấy đáy, rất dịu dàng, rồi lại có ưu thương nói không nên lời.

            “Sao vậy? Ngủ không được? Hay là dạ dày rất khó chịu?” Kỷ Huy đau lòng vuốt ve thái dương Cố Lưu Niên.

            “Đến giờ tôi vẫn không chắc chắn… Nhưng nếu thật là mộng, thì mộng này cũng quá chân thật, cũng quá lâu rồi.”

            Kỷ Huy run rẩy, người kia đến giờ vẫn còn bất an, thương tổn mình gây ra quả nhiên rất sâu  sao?

“Sao có thể là mộng, người cậu đang ôm bây giờ không phải là tôi sao? Tôi thật lòng yêu cậu, cậu phải tin tôi!” Thứ có thể chứng mình bây giờ cũng chỉ có ngôn từ cùng với cái ôm siết muốn hòa làm một này thôi. Tựa như muốn ép hết không khí trong lồng ngực cả hai, hai mắt Kỷ Huy hồng hồng, tay ôm chặt lấy người kia không ngừng nói mấy từ “Thích” , “Yêu”, cũng không ngừng hôn đối phương…

            Cái hôn tràn ngập tình ý rất nhanh được người kia đáp lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh như đối đãi một trân phẩm, “Đừng nói nữa, tôi tin anh.”

            “Vậy đừng suy nghĩ miên man nữa!”

            “Được, vậy thì ở mãi bên cạnh tôi đi. Mặc cho có phát sinh điều gì gian khó, mặc cho có cản ngăn nào xuất hiện, cũng không được rời đi.” Người kia ôm chặt anh, lộ ra dáng vẻ cứng rắn chưa từng có.

            “Yên tâm đi, tôi nếu đã trở về tuyệt đối sẽ không ra đi nữa!”

            “Cám ơn anh, A Huy.” Người kia chăm chú nhìn anh thật lâu sau, rốt cục nhoẻn miệng cười, cúi đầu hôn lên môi anh…

            Kỷ Huy chủ động hé miệng, hơi thở ấm nóng không ngừng truyền vào miệng, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ! Như thể bản thân rất muốn yêu thương người đàn ông này, rất muốn trao cho cậu mọi thứ. Chỉ vì, chỉ cần vừa trông thấy ánh mắt dịu dàng lại cô đơn của cậu thì bất luận ra sao cũng không thể cứng rắn được. Nghĩ rằng dù có đối tốt với cậu đến bao nhiêu đi nữa cũng đều xứng đáng, bởi vì cậu đáng được như vậy.

            “Môi anh mằn mặn…” Cố Lưu Niên hôn lấy nước mắt anh vô thức chảy xuống.

            “Vậy thì hôn thêm chút nữa…” Kỷ Huy ôm cổ cậu, thẳng thắn thổ lộ không muốn xa rời. Hai người dựa vào nhau trong chăn ấm áp, mải miết hôn đối phương như vĩnh viễn không ngừng lại ……

~ * ~

            Vài ngày kế, hai người đâu cũng không đi, cả ngày dính trong phòng, tựa như nói bao nhiêu cũng không hết chuyện. Kỷ Huy một giây cũng không muốn rời người kia, cơ hồ như bóng với hình, vừa nhấc mắt liền trông thấy đối phương. Cho dù vậy, trong mắt người kia vẫn thỉnh thoảng toát ra bất an. Kỷ Huy không biết làm xóa đi loại bất an này, chỉ biết nén xấu hổ ghé bên tai người kia không ngừng thổ lộ mấy lời bảo chứng ngọt ngào “Thích” , “Không muốn rời xa” , “Tôi thật sự yêu cậu” linh tinh này nọ. Tuy nghe ra có vẻ ngốc, nhưng cứ thấy vẻ dịu dàng thỏa mãn của người kia thì dù khó hơn nữa anh cũng sẽ cố.

            Như muốn bù đắp những tổn thương từng gây ra trước đây, Kỷ Huy gần như là ngoan ngoãn phục tùng, tùy người kia muốn làm gì thì làm. Cũng may Cố Lưu Niên tính tình luôn hòa nhã, sẽ không ép buộc điều gì, chỉ là khi trên giường sẽ làm đến Kỷ Huy không kềm được mà không ngừng nức nở, cuối cùng lại làm vẻ mặt áy náy mà hôn lên nước mắt anh. Rõ ràng sẽ đau lòng, lại vẫn muốn làm cho anh phải khóc, đây có lẽ là bản năng không thể khống chế của cậu đi.

            Có lúc buổi sáng rời giường rửa mặt, Kỷ Huy sẽ ngơ ngẩn nhìn trong gương một người như đã tái sinh, nghĩ nát óc cũng không hiểu được. Bản thân không có gì tốt đẹp, thì thu hút người khác ở chỗ nào? Có thứ mị lực gì để hấp dẫn người kia? Trước khi gặp cậu, anh chưa từng yêu bản thân; rồi sau khi gặp cậu, cũng là cậu thay anh yêu chính mình. Anh không biết nên cảm kích trời xanh thế nào, đã để anh và cậu gặp nhau, được cậu yêu, rồi cũng yêu cậu thật sâu.

Đối với những kẻ yêu nhau mà nói, thời gian vĩnh viễn không đủ dùng.

            Kỳ nghỉ xuân thật lâu, chớp mắt đã hết. Lúc Kỷ Huy phải về thành phố Q, Cố Lưu Niên rõ ràng là giật mình. Sợ người kia lại miên man suy nghĩ, Kỷ Huy vội vàng giải thích, “Không được nghĩ này nọ, tôi là về xin nghỉ việc. Tôi đã nói trước với đội trưởng và quản lý, họ đồng ý rồi. Tôi phải về gặp mọi người một lần nói tạm biệt, có vậy thôi.”

            “Không phải anh rất thích công việc này sao? Thật sự phải bỏ à?”

            “Có thích cũng không quan trọng bằng cậu, nếu tiếp tục làm chúng ta không phải là ngăn cách sao? Chẳng lẽ cậu không muốn tôi ở bên cạnh?”

            “Đương nhiên muốn.” Cố Lưu Niên vẻ mặt nhẹ nhõm ôm chặt anh, “Tôi vui lắm, A Huy.”

            “Chẳng qua là, công việc coi như mất, cậu phải chịu trách nhiệm tìm việc khác cho tôi.”

            “Lái xe vất vả lắm, để tôi nuôi anh cho tiện.” Cố Lưu Niên ôm thắt lưng anh, lại cười nói: “Anh chỉ cần làm tốt bổn phận 『 vợ bé nhỏ 』 là được, nấu cơm làm đồ ăn cho tôi, buổi tối lại làm ấm giường…”

            Kỷ Huy không khách khí tung nắm đấm ngay giữa cằm người kia, đương nhiên lực đạo nhẹ đến cả con muỗi cũng đánh không chết, “Anh đây là đàn ông không phải đồ mặt trắng, không cần cậu nuôi!”

            “Vậy làm lái xe cho vụ sở được không?  Năm trước trong vụ sở mới có một người nghỉ, vẫn chưa tìm được người thích hợp, anh tới làm là tốt nhất.” Cố Lưu Niên nghĩ đến một chỗ thích hợp.

            “Nhưng mà… Vụ sở là chỗ cậu làm việc, tôi sợ quan hệ chúng ta…” Kỷ Huy có chút chần chờ.

            “Không sao, ở ngoài tôi hoàn toàn có thể làm một bộ chính nhân quân tử, sẽ không đến quấy rối anh. Sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta đâu.” Cố Lưu Niên nén cười nói.

            “Cố đại luật sư, cậu rốt cục lộ ra bộ mặt gian trá rồi.” Kỷ Huy chỉ vào mặt cậu nói.

            “Đó còn không phải là vì anh, cưng a… Anh đối với tôi mà nói, là người quan trọng nhất thế gian, mỗi giây mỗi khắc đều muốn nhìn thấy anh.”

            Kỷ Huy nhất thời mặt đỏ tía tai, ai, con người này thật càng ngày càng buồn nôn. (editor: phải, tui giãy giụa trong kẹo ngọt đến sắp nôn chết ràu đây =.,=||)

            Mồng mười một năm mới. Sau khi trở lại thành phố Q, đưa xe vào bãi đậu, vừa mở cửa xe, một bóng đen từ bên phải vọt tới, Kỷ Huy theo bản năng hạ thắt lưng nhanh nhẹn tránh nắm đấm của đối phương.

            “Đội trưởng, mỗi lần tập kích đều dùng cùng một chiêu, anh làm ơn đổi mới đi. Không chừng lần sau còn có thể chạm tới góc áo của tôi.” Kỷ Huy nhếch miệng cười nói.

            Trâu Hướng Hải một phen cặp lấy cổ anh, mắng: “Mày thằng nhóc này, vài ngày không gặp càng ngày càng láo toét. Bây giờ tình trường đắc ý nên sẽ bỏ tụi này há?”

            Trong điện thoại Kỷ Huy hầu như đã nói với Trâu Hướng Hải hết thảy. Trâu Hướng Hải tuy có tiếc nuối, nhưng biết anh trở lại bên người yêu cũng vui vẻ thay anh.

            Kỷ Huy cực khổ lắm mới giãy ra, mặt đau khổ nói: “Đội trưởng, tôi cũng không muốn đâu. Nhưng mà tên kia không có tôi không được, hơn nữa, tôi cũng không yên tâm để người đó một mình. Cậu ấy không nấu cơm, thường xuyên ăn ngoài, no đói không để ý suýt làm hư dạ dày nên tôi phải coi sóc đàng hoàng mới được.”

            Trâu Hướng Hải sờ sờ tay, lộ ra vẻ sợ hãi kinh hoàng, “Thằng nhóc này, vừa qua năm mới thì biến thành kiểu tính tình này kêu người ta làm sao đỡ hả? Chị dâu chú kiếm cho một đống hình mỹ nữ hiền lành còn muốn kêu chú có rảnh tới xem mắt kìa.”

            “Cám ơn đội trưởng, nhưng mà tôi có A Niên rồi.”

            “Biết biết.” Trâu Hướng Hải hung hăng xoa đầu Kỷ Huy, mặt oán hận hệt như là cha của mấy cô gái kia, “Không dễ dàng a chú em. Cố mà quý trọng, đừng có nửa đêm mơ ác mộng nữa đi.”

            “Không có chuyện đó nữa đâu. Đội trưởng cám ơn anh chăm sóc hai năm qua. Không có anh tôi cũng không có tự tin của ngày hôm nay, có khi còn không biết cười là thế nào. Đội trưởng, anh đã dạy tôi rất nhiều thứ, nhận ơn sẽ nhớ, tôi sẽ nhớ thật kỹ. Tôi sẽ cố gắng làm việc, dù đi đến đâu anh cũng mãi mãi là đội trưởng của tôi.”

            “Thằng nhóc này nói nhảm nhiều vậy, tính thổi phổng mũi anh mày à, muốn thổi anh bay đến trời luôn sao?”

            “Tôi chỉ đang thổ lộ tình cảm sùng kính với đội trưởng của mình thôi mà.” Kỷ Huy cười hì hì nói.

            “Thằng này sao càng ngày càng dẻo miệng thế…”

            Trâu Hướng Hải đẩy vai anh một cái, rồi lại ôm anh thật chặt. Hai người thôi cười nữa, đôi mắt đều có chút đỏ. Ngày tháng làm đồng nghiệp dài lâu, cảm khái cứ vậy mà tràn về. Im lặng chốc lát rồi tách nhau ra, hơi hơi xấu hổ nhìn đối phương, hai người bất giác cười to…

            Giao phó hết thủ tục công việc xong, buổi tối Kỷ Huy với đồng sự trong đội làm một bữa tiệc chia tay.

            Cả đám bao một nhà hàng nhỏ gần công ty, ngồi đầy một bàn vô cùng náo nhiệt. Nhân viên trong đội vận chuyển thường không cố định, đến đi thường tình mọi người cũng đã quen nên không buồn bã gì nhiều, chỉ chân thành chúc đối phương tương lai rộng mở mà thôi.

            Kỷ Huy là nhân vật chính trên bàn rượu, bị mọi người thay phiên chuốc. Anh cũng biết mình tránh không thoát, vừa uống vừa chơi đoán bài ra lệnh. Bình thường ít ‘rèn luyện’ nên chỉ mấy chén anh đã chếnh choáng lung lay. May mà bên cạnh còn có Trâu Hướng Hải làm bia đỡ, thay anh cản gần phân nửa.

            Uống đến mười hai giờ tiệc tàn, Trâu Hướng Hải và Kỷ Huy ở lại sau cùng. Khập khiễng dìu Kỷ Huy ra, Trâu Hướng Hải nghe tiếng chuông di động trong túi quần anh…

            “A? Ai… đó?” Bị gió lạnh bên ngoài thổi một hồi, Kỷ Huy cũng tỉnh rượu vài phần, rút điện thoại ra trả lời.

            “A Niên? Cậu chạy đến đây hả? Tôi… Không phải tôi kêu… cậu đừng tới đón sao? Ngày mai tôi tự mình đón xe về… cậu còn mất công… chạy tới làm gì?”

            Coi bộ, nhất định là vị “A Niên” kia rồi. Trâu Hướng Hải nghĩ.

            “Cái gì? Cậu đã gần… gần tới rồi? Ách… Ở đâu…” Kỷ Huy quay đầu ngó nghiêng, ánh mắt lảo đảo mờ nhòe vốn nhìn không ra cái gì, nhưng Trâu Hướng Hải vẫn tỉnh táo lại rõ ràng nhìn thấy một chiếc BENZ xám bạc từ bên phải chậm rãi chạy qua…

            Đêm phố dài yên tĩnh lạ thường, ngoài hai người họ cũng không còn ai khác.

            Xe dừng lại bên cạnh họ, trong bóng tối không nhìn thấy người trong xe. Trâu Hướng Hải cũng không biết vì sao đột nhiên tim đập nhanh…  Đã ngần này tuổi, cũng từng vào Nam ra Bắc, chuyện có thể khiến Trâu Hướng Hải kích động cơ hồ không có, đây vẫn là lần đầu tiên một người dù chưa gặp mặt cũng đã khiến Trâu Hướng Hải dao động không nhỏ. Dù gì cũng hiếu kì người Kỷ Huy yêu, hàng đêm đều gọi tên trong mộng rốt cuộc là thần thánh phương nào.

            Cửa xe chậm rãi mở ra, một người mặc áo khoác đen bước ra.

            Đèn đường mờ nhạt xa xa chiếu rọi lên gương mặt người kia. Đó là gương mặt mà dù dùng góc nhìn của một người cùng là nam giới cũng sẽ cảm thấy anh tuấn không thể chối cãi. Ngũ quan sâu sắc như được thượng đế tự tay tỉ mỉ tạc thành, trán rộng, mũi thẳng cùng đôi mắt sáng ngời đều khiến người kia toát ra một loại chính khí vô hình cùng tràn ngập mị lực của sự thành thục.

            Liếc mắt một cái, Trâu Hướng Hải liền hiểu được người kia hoàn toàn không cùng thế giới với mình. Trong số những người Trâu Hướng Hải từng gặp, có một người cũng có cùng loại ánh sáng đó, nhưng ngay khi nó vừa xuất hiện đã bị mình bóp chết khi còn chưa kịp nở rộ. Cũng không hẳn là hối tiếc, chỉ là khi hôm nay nhìn thấy một người giống như vậy, trong ngực không kềm được dâng lên xót xa khôn cùng…

            Người kia liếc mắt qua Kỷ Huy, ánh mắt trầm tĩnh thoáng chốc dịu dàng như nước, sau đó chuyển mắt qua Trâu Hướng Hải, như thể từng quen biết mà hơi hơi mỉm cười gật đầu.

            “A Niên, cậu thật sự tới…” Kỷ Huy uống đến mặt mày đỏ bừng, hai mắt đăm đăm nhìn người kia.

            “Tôi tới đón anh.” Người kia vươn tay, vô cùng tự nhiên đón lấy anh từ trong tay Trâu Hướng Hải ôm vào lòng, mở áo ba-đờ-xuy bao lấy. Dáng vẻ độc chiếm không chút kiêng dè.

            “Anh chắc là đội trưởng, rất vui được quen biết anh, tôi là Cố Lưu Niên.” Người kia vươn tay, nói cười đều tràn đầy phong độ. Chỉ là qua lực bắt tay, mới thoáng lộ ra một tia ghen tị.

            “Phải, tôi là Trâu Hướng Hải.”

            “Nhiều lần nghe A Huy nói qua, cám ơn anh đã chăm sóc anh ấy hai năm qua.”

            “Đừng khách sáo, A Huy là nhân viên tốt luôn cần mẫn làm việc, chúng tôi đều luyến tiếc cậu ta.” Trâu Hướng Hải thẳng thắn nói.

            “Phải không, chỉ tiếc thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.” Người kia mỉm cười.

            “Đúng vậy…” Trâu Hướng Hải không phải không cảm khái.

            “A Niên…” Kỷ Huy vốn đang tựa đầu trong ngực cọ cọ đầu như đã ngủ lại đột nhiên vươn tay ôm cổ cậu, trừng mắt nhìn vài giây rồi làm mặt hung tợn nói: “Tới đây, để anh đây hôn một cái.” Dứt lời, liền không bận tâm gì mà cường hôn…

            Cố Lưu Niên kinh ngạc nhưng không cự tuyệt, chỉ gượng cười ôm anh, dịu dàng tiếp nhận đầu lưỡi càn quấy lung tung của anh. Kỷ Huy phát ra thanh âm thỏa mãn mơ hồ, dính cứng lấy người kia, tựa như đang hút lấy mật nước nào đó mà hôn đến ngả nghiêng. Có mấy lần Cố Lưu Niên định ngừng lại lại bị anh túm chặt không buông, dây dưa không dứt…

            Trâu Hướng Hải đầu tiên là hai mắt dại ra, trợn mắt há mồm nhìn một màn trình diễn “nam nam hôn môi nồng nhiệt” trước mắt mình, trên mặt không khỏi đổ mồ hôi. Cuối cùng nhìn thấy hai người hôn như thể khó có thể chia lìa, sắc mặt mới trở nên dịu đi, hứng thú dạt dào mà nhìn bọn họ…

            “Ờ, kỹ thuật hôn của cậu có tiến bộ…” Kỷ Huy hôn đủ rồi tung ra một câu như vậy xong ôm thắt lưng cậu, vùi đầu vào ngực cậu ngủ thẳng. Cố Lưu Niên thấy Trâu Hướng Hải nhìn đăm đăm, không khỏi mỉm cười.

            “Đội trưởng, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

            Đối phương cử chỉ tự nhiên phong độ mười phần, Trâu Hướng Hải tự nhiên cũng không làm bộ làm tịch, cười ha ha, “Thằng nhóc này bình thường bảo thủ muốn chết, chưa từng liếc ngang liếc dọc mỹ nữ, giới thiệu bạn cho cậu ta, cậu ta còn mơ mơ màng màng không quan tâm chút nào. Không ngờ bây giờ thoáng vậy, rượu đúng là nguồn gốc của tội ác mà.”

            “Sau này tôi tuyệt đối không để anh ấy uống trước mặt người khác.” Cố Lưu Niên cũng cười nói, có chút đồng tình.

            “Đúng là câu tôi muốn khuyên cậu đó.”

            Cố Lưu Niên gật gật đầu, mỉm cười, “Tôi đưa anh ấy về trước, đội trưởng.”

            “Đi đi, hai năm qua hễ nằm xuống là cứ mơ gọi tên cậu. Giờ hai người rốt cuộc được ở bên nhau rồi, lo mà quý trọng.”

            “Cám ơn anh, đội trưởng.”

            Trâu Hướng Hải phất tay, nhìn Cố Lưu Niên đặt Kỷ Huy vào ghế phụ rồi đi vòng qua mở cửa bên kia. Đột nhiên cảm thấy xúc động không hiểu nổi, Trâu Hướng Hải không kềm được bước tới cao giọng nói: “Nắm được, thì đừng buông tay!”

            Cố Lưu Niên nghe hiểu, mỉm cười giơ tay vài giây rồi ngồi vào trong xe…

            Trâu Hướng Hải vẫn đứng tại chỗ nhìn theo ánh đèn xe dần biến mất. Bông tuyết không biết từ khi nào đã lại rơi trong không trung, phơi trắng một vùng.

            Không khỏi nhớ đến thời trẻ lông bông trước kia, từng có một cô gái luôn lặng lẽ thừa nhận sự bảo vệ từ phía sau của mình. Nhớ lại cô hai gò má đỏ bừng khi bàn tay nhỏ bị nắm chặt, nhớ phần cơm trưa cô từng làm cho. Nhớ lại cảm giác lần đầu thật lòng thích một người… Ê ẩm mà ngọt ngào, xót xa vô hạn rồi lại sướng vui khôn cùng. Nhớ lại nỗi dằn vặt muốn yêu mà không thể yêu, cả mừng vui cùng chúc phúc sau khi từ bỏ…

            Nhẹ nhàng chạm lên nhẫn cưới trên tay phải đã bạc màu vì thời gian, Trâu Hướng Hải khóe môi mím chặt, trên khuôn mặt tục tằng lại lộ ra một tia dịu dàng không hợp với thường ngày. Sau đó xoay người sải bước về hướng phòng ngủ của ký túc…

            Trong xe, Cố Lưu Niên sợ Kỷ Huy bị cảm lạnh nên chỉnh hệ thống sưởi đến lớn nhất, lại nhẹ nhàng choàng áo ba-đờ-xuy của mình trên người anh. Cần gạt nước hạ dần xuống, chậm rãi lau sạch kính chắn gió…

            Ngập tràn trong lòng cậu bây giờ đều là sức nặng của tình cảm. Yêu một người sâu đậm đến vậy, không thể tự kềm chế đến vậy, chính cậu cũng ngạc nhiên, may mắn cuối cùng có được kết cục  trọn vẹn, dù rằng trì hoãn đến khiến người ta không thể tin tưởng. Cậu rất sợ, dù người yêu ở ngay bên cạnh, biết rõ đối phương cũng yêu mình, nhưng không nhịn được mỗi vài giây lại liếc nhìn Kỷ Huy, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng, một hồi ảo giác…

            Tựa như tình đầu tràn ngập bất an, chẳng phải là thấp thỏm mong đợi được hồi đáp, mà là quá mức hạnh phúc đến hoài nghi chính mình. Cố Lưu Niên nhẹ nhàng cầm tay Kỷ Huy, tay kia nắm chặt tay lái. Kỷ Huy giật giật, hàm hồ nói mê, “A Niên… Thích… là thật mà…”

            Ánh mắt Cố Lưu Niên trở nên dịu lại, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên…

            Có lẽ vẫn còn nhiều trở ngại, như cha mẹ của mình, mẹ và em trai Kỷ Huy, nhưng Cố Lưu Niên cũng không định thú nhận, bởi vì cậu biết rõ tính tình cha mẹ và mợ. Gia đình truyền thống rất khó lý giải những chuyện này, không cần thiết phải đôi bên đều thương tổn. Cậu đều đã có dự tính.

            Binh đến tướng đỡ, nước dâng đê bồi. Cậu có biện pháp, cũng có đủ năng lực, chỉ cần hai người xác định, cậu tin mình có thể khiến cả hai hạnh phúc. Mặc cho con đường này còn bao nhiêu gian khó, cậu cũng muốn cùng người này tiếp tục bên nhau, đây là lựa chọn của cậu từ thời niên thiếu.

            Tháng năm như nước, nhưng lòng người càng mạnh hơn. Chân thành mỉm cười, chân thành yêu, không làm trái lòng mình, không thương tổn người khác, một mực giữ lòng tĩnh lặng với những sự việc ẩn khuất ở tương lai. Tình yêu có thể nâng đỡ tâm hồn, rẽ mây trông thấy mặt trời.

            Nắm chặt tay người yêu, Cố Lưu Niên hít sâu một hơi, nhìn thẳng con đường vô tận phía trước, kiên định chạy tới…

            Tuyết trắng mỏng mảnh rơi, phiêu dạt khắp trời.

            Mùa xuân, ở không xa phía trước.

            Chính văn hoàn

còn một phiên ngoại 14 trang word Qt nữa =))) bị ứ hự với sự ngọt ngào, biết đời thưở nào mình lê được tới bộ ngược khác đây =((((((
à, đổi ý dồi, sau Lưu Niên chắc sẽ là 1 bộ của Khốn Ỷ Nguy Lâu. Bị đương yêu đương chị này khôn tả *tym bắn chíu chíu*
thế nên, bái bai anh Sưởng với anh Thất vậy :” >
Unknown vào lúc 03:25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro