Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 9
Chương 9 – phá kén

“A Niên? A Niên, cậu sao vậy? Tỉnh lại…”

Trước lúc ý thức sắp tan đi lại nghe thấy có người gọi lớn bên tai. Thanh âm quen thuộc, gương mặt quen thuộc, trên đó còn có lo lắng mãnh liệt. Cố Lưu Niên giật mình, vội ngẩng đầu, “A Huy?” cậu có chút không dám tin vào mắt mình, không phải người ấy đã đi rồi sao?

“Là tôi.” Kỷ Huy ôm chặt cậu, sợ tới mức mặt trắng bệch.

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh… đã đi rồi sao?”

“Ai nói tôi đi? Đợi cậu cả ngày cậu cũng không về. Lúc nãy tôi xuống lầu ra siêu thị mua thức ăn, định làm cơm chiều cho cậu.” Kỷ Huy vội vàng giải thích, hoang mang đỡ thân thể người kia run rẩy yếu ớt, “A Niên, cậu sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không? Có nặng lắm không? Để tôi gọi xe cứu thương…?”

“Không cần.” Cố Lưu Niên vội nắm chặt lấy anh không buông, như sợ anh sẽ biến mất, “Tôi không sao, nằm một lát là tốt rồi.”

“Nhưng sắc mặt cậu rất kém, rốt cuộc bị làm sao? Là đau bụng, hay đau dạ dày? Hay là viêm ruột thừa?” Kỷ Huy hoảng đến độ vừa sờ loạn khắp người cậu vừa đoán bừa.

“Là đau dạ dày… Tủ đầu giường có thuốc…”

“Ừ, tôi lấy cho cậu.”

Kỷ Huy dìu cậu ngồi xuống sô pha rồi đi vội vào phòng ngủ cầm một hộp thuốc ra, lại rót một ly nước đưa cho Cố Lưu Niên. Cố Lưu Niên uống thuốc xong nằm yên trên sô pha không nhúc nhích. Khuôn mặt anh tuấn yên lặng nhăn lại, như đang chờ đợi đau đớn đi qua. Kỷ Huy ở bên cạnh dùng khăn mềm lau mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt cậu…

“Mới ra ngoài một ngày, sao lại trở thành như vậy? Trước đây không phải cậu rất biết chăm sóc người khác sao, sao lại bị bệnh nghiêm trọng như vậy?”

“Tôi không sao, nhưng mà anh đã hết sốt rồi sao?” Cố Lưu Niên quay sang nhìn anh, vẫn có chút không tin nổi. Anh vẫn ở lại, vẫn còn ở bên cạnh mình!

“Đã hết rồi, vừa tỉnh ngủ thì đã không sao rồi, không tin cậu sờ thử xem?” Kỷ Huy chủ động kéo tay Cố Lưu Niên chạm lên trán mình. Cho đến khi bàn tay cảm nhận được da thịt chân thật của đối phương, Cố Lưu Niên mới thật sự lấy lại tinh thần, thì ra Kỷ Huy thật sự không đi!

“Tôi còn nghĩ… anh đã đi rồi…”

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Phòng… đã dọn rất sạch sẽ, đồ của anh cũng không thấy… Còn xe nữa, dưới lầu cũng không thấy xe của anh…”

“Tôi đem xe đi sửa ở tiệm gần đây, động cơ có chút vấn đề. Cả ngày cậu còn chưa về, tôi chờ không cũng chán nên chỉ thu dọn phòng để giết thời gian.” Nhìn vẻ mặt tiều tụy của người kia, trong lòng Kỷ Huy thảng thốt, “Không phải cậu nghĩ tôi đi rồi nên mới phát bệnh chứ?” Nếu là vậy, anh nhất định sẽ rất đau lòng.

Cố Lưu Niên giật giật môi, muốn nói gì đó, không ngờ cửa ‘cách’ một tiếng, cửa phòng trộm thật dày bị ai đó đẩy ra…

Người đi vào đang đường hoàng cầm chìa khóa, vừa đi vừa gọi, “Đàn anh, vừa nãy lúc anh đưa em về nhà em cầm nhầm điện thoại của anh, sợ anh cần dùng gấp nên em vội chạy tới đưa nè.” Liếc một cái thấy sắc mặt Cố Lưu Niên tái nhợt không giống bình thường, người nọ sợ hãi vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, “Đàn anh, anh bị sao vậy? Có phải bệnh đau dạ dày tái phát không? Cần em đưa đi bệnh viện không?”

Kỷ Huy giật mình, khách không mời mà tới tùy tiện xâm nhập, một lời đã biết ngay bệnh của  Cố Lưu Niên, trên tay còn cầm chìa khóa nhà, người này rốt cuộc là ai?

“Đây là trợ lý của tôi —— Dương Dương, đây là anh họ tôi —— Kỷ Huy.” Nhận thấy nghi hoặc của anh, Cố Lưu Niên giới thiệu ngắn gọn.

“Gì, anh là anh họ của đàn anh? Rất vui được biết anh!” Dương Dương nhiệt tình vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy người thân của đàn anh đó.”

“A Huy luôn ở bên ngoài, hôm qua chúng tôi mới tình cờ gặp.”

Dương Dương gật gật đầu, vội vã nói: “Đàn anh, em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra đàng hoàng một chút nha?”

“Không có gì đâu, không cần phiền, anh đã uống thuốc rồi .” Cố Lưu Niên đưa tay ngăn lại.

“Đàn anh, anh cứ luôn tùy tiện như vậy. Hôm nay ở sở em đã cảm thấy anh không ổn, sắc mặt kém vậy còn ráng làm. Mấy ngày nay nghỉ không có ai giám sát anh nhưng anh cũng không thể hành xác mình thành ra vầy. Đừng có quên nửa năm trước anh còn bị loét dạ dày phải ở bệnh viện.” Dương Dương chau mày, vẻ mặt lo lắng.

“Xin lỗi, làm cậu lo lắng, sau này anh sẽ chú ý.” Cố Lưu Niên áy náy nói.

“Trước đây cậu bị đau dạ dày phải đi bệnh viện?” Kỷ Huy mở miệng hỏi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trước kia, người này rất chăm sóc người khác, lại không ngờ lại bỏ qua chính mình.

Không đợi Cố Lưu Niên thừa nhận, Dương Dương đã cướp lời nói: “Đúng vậy, đàn anh làm việc rất liều mạng, đã vội là cái gì cũng không để ý. Anh ấy lại không có bạn gái, tối về nhà cũng không ai nấu cho ăn nên thường qua loa ăn cho no, hoặc tùy tiện ra ngoài, không có chút dinh dưỡng gì.”

Kỷ Huy nghe, trong lòng không biết làm sao. Một nửa đau lòng cậu, một nửa nghi hoặc thái độ của Dương Dương đối với cậu. Người này đột ngột xuất hiện, bề ngoài thanh tú nghiêm túc, lời lẽ thái độ đối xử với Cố Lưu Niên đều lộ ra loại thân mật vô hình. Cố Lưu Niên cả ngày không rõ đi đâu, thì ra là ở bên cậu ta, mà trên tay cậu ta lại có chía khóa nhà của cậu. Cố Lưu Niên cũng không phải người cẩu thả tùy tiện, lại càng không phải loại người dễ dàng cho phép người khác bước vào thế giới của mình, bây giờ lại cho Dương Dương chìa khóa nhà… Tầm mắt rơi xuống chiếc chìa khóa lấp lánh, Kỷ Huy chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu.

“Yên tâm đi, sẽ không có nữa lần thứ ba, anh thề!” Cố Lưu Niên thành thật nói, “Mới rồi uống thuốc xong cảm thấy đã tốt hơn nhiều. Có A Huy trong này đủ rồi, cậu cũng nên về sớm một chút đi.”

“Nếu vậy thì em về.” Dương Dương đưa điện thoại cho cậu, cười nói với Kỷ Huy “Anh Kỷ, nhờ anh chăm sóc tốt cho đàn anh.”

“Cậu yên tâm, có tôi trông nom A Niên, cám ơn quan tâm của cậu.” Kỷ Huy thản nhiên nói, giọng điệu nhàn nhạt xa cách.

Đợi Dương Dương đóng cửa lại xong, Kỷ Huy nhịn không được hỏi, “Cả ngày cậu đều ở với cậu ta?”

Mào đầu lại là một câu đột ngột như vậy, nhìn vẻ mặt Kỷ Huy có vẻ là lạ, Cố Lưu Niên giật mình nói, “Buổi sáng tôi tiễn mẹ con Đồng Đồng lên máy bay, sau đó… nhớ tới trong vụ sở còn có vụ án phải xử lý nên ghé qua. Chỉ là vừa lúc bị Dương Dương nhìn thấy nên cậu ấy vào giúp.” Cậu vừa nói vừa cảm thấy chột dạ, dù sao cũng không thể nói chính mình vì không biết nên đối mặt với anh như thế nào mới cố ý không trở về.

“Quan hệ của cậu và cậu ta có vẻ không tầm thường?” Kỷ Huy lại hỏi.

“Cậu ấy là trợ lý, còn là đàn em của tôi, thầy cậu ấy cũng là thầy tôi, nên tôi với cậu ấy tự nhiên thân mật hơn một chút so với người khác.”

“Vậy sao cậu ta có chìa khóa nhà cậu?”

“Hồi trước từng vào viện nên hai người còn lại của vụ sở không yên tâm, đặc biệt dặn dò cậu ấy chăm sóc tôi. Để cho tiện mới làm chìa. Cậu ấy biết tôi không nấu ăn nên cuối tuần thường qua đây đem cho tôi thứ gì đó bổ dưỡng, đương nhiên đều là mẹ cậu ấy làm, thật sự làm phiền người ta.”

“Cậu ta đối xử với cậu không tệ…” Kỷ Huy chua miệng nói. Cơ hồ có thể kết luận, Dương Dương có tư tâm với Cố Lưu Niên. Nếu không, một thằng con trai sao lại quan tâm một người cùng giới đến như thế?

“Giọng anh nghe ra như là đang ghen…” Nhìn anh, Cố Lưu Niên mỉm cười.

Bị người kia một lời nói đúng tâm sự, Kỷ Huy có tật giật mình liền đỏ mặt, lại cứng miệng, “Sao có thể, sao tôi lại ghen với cậu ta chứ?”

“Đúng vậy, anh có thể nào ghen vì tôi.” Cố Lưu Niên nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt nháy mắt ảm đạm.

Cảm giác như có tảng đá đập vào lòng, Kỷ Huy tự biết mình nói sai, môi giật giật muốn giải thích gì đó, đã thấy Cố Lưu Niên vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa giữa đôi mày nhíu chặt, nặng nề đứng dậy, “A Huy, tôi mệt rồi, tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, anh tự nhiên đi.”

“Để tôi nấu gì đó cho cậu ăn?” Kỷ Huy đứng lên theo.

“Không cần, tôi đã đỡ hơn nhiều, anh đừng để tâm…”

“Sao tôi có thể mặc kệ cậu!” Kỷ Huy không nhịn được kêu lên, tự giận mình chỉ biết mạnh miệng. Khó khăn lắm mới nhận rõ được tình cảm của bản thân, lại không nói ra được cái gì hòa nhã dịu dàng, chỉ biết càng đẩy càng xa, thật tuyệt vọng với kẻ ngu ngốc như mình!

“Vậy tôi chờ ăn đồ anh làm, nhưng để tắm rửa trước đã, nhé?”

“Được, vậy mau đi đi.”

Tâm tình lập tức vui vẻ lên, tay chân nhanh nhẹn lấy ra rau dưa thịt bò mua trong siêu thị, đem rửa sạch, ướp vị…Vừa làm, khóe môi vừa nâng lên. Trước kia ở công ty, anh cũng từng nấu cơm cho đồng sự ăn, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với tâm tình giờ phút này. Thì ra bận rộn vì người yêu, là loại chuyện hạnh phúc như thế này.

Kỷ Huy động tác rất nhanh, nửa giờ sau đồ ăn đã từng món lên bàn, người kia lại chậm chạp chưa xuất hiện. Lo lắng đã xảy ra chuyện gì, đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy bóng người đã cuộn mình ngủ trên giường. Thì ra cậu đã tắm xong từ lâu, mặc áo tắm rồi cứ vậy mà ngủ, ngay cả chăn cũng không đắp.

Kỷ Huy rón ra rón rén đi lại, đắp chăn lên người cậu…

Sắc mặt người kia tái nhợt lại tiều tụy, không chút hồng hào, cho dù trong lúc ngủ giữa chân mày vẫn nhíu chặt hình thành một chữ Xuyên. Kỷ Huy thấy đau lòng, có phải chính mình xuất hiện mới khiến người kia có dáng vẻ này? Tồn tại của anh, có phải vĩnh viễn chỉ thương tổn cậu hay không? Si vọng này chỉ xuất phát từ chính mình, có lẽ anh rời đi thì tốt hơn? Nếu đôi bên cùng quên đi, đối với hai người có thể sẽ nhẹ lòng hơn? Nhưng tới bây giờ, bảo anh làm sao còn có thể từ bỏ cậu?

Kỷ Huy cúi đầu xuống, thành kính hôn lên giữa mày của cậu, vuốt lên đôi mày nhíu chặt. Sau đó ngồi bên giường người kia, chăm chú nhìn thật lâu… Càng nhìn, tình tự trong lòng càng gợn sóng…

A Niên, xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.

Không biết có phải nghe thấy lời trong lòng anh không, người kia hơi động, mày càng nhăn chặt, rồi qua một hồi lâu mới dần giãn ra từng chút từng chút một… Ánh mắt Kỷ Huy nóng lên, suýt nữa rơi lệ. Không dám cử động, chỉ là canh giữ bên cạnh không rời bước.

~ * ~

Sáng sớm, khi Kỷ Huy đang nấu cháo trong bếp, chuông cửa lại vang, người tới dĩ nhiên là vị Dương Dương ngày hôm qua.

“Có việc gì sao?” Kỷ Huy kinh ngạc.

“Đàn anh đã dậy rồi phải không?” Dương Dương thở hổn hển, tựa hồ là chạy tới, không kịp thở liền vội vàng hỏi: “Cậu em có bạn học là chuyên gia bệnh đau dạ dày, thời gian trước nghiên cứu ở nước ngoài, cuối tuần vừa trở về. Em đã nói chuyện với ông ấy xong rồi, hôm nay đưa đàn anh đi làm kiểm tra toàn diện. Vị chuyên gia này rất bận, em cực khổ lắm mới hẹn được thời gian với ông ấy nên nhất định không thể muộn được.”

“Thật sao? Vậy thật cám ơn cậu. A Niên hôm qua ngủ rất sớm, cậu ấy nói không việc gì, nhưng tôi còn chút lo lắng.” Tuy trong lòng có khúc mắc với Dương Dương nhưng vì là chuyện liên quan đến sức khỏe của Cố Lưu Niên, Kỷ Huy cũng lộ ra vui vẻ.

“Là Dương Dương à?” Thanh âm mỏng truyền từ cửa phòng ngủ ra, Cố Lưu Niên khoác áo ngủ, tóc hơi rối, gò má vẫn không che giấu được nét mỏi mệt nhưng so với hôm qua đã tốt hơn nhiều.

“Đàn anh, rửa mặt nhanh lên, em dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra.” Dương Dương kêu lên.

“Lại kiểm tra?” Nhớ tới kinh nghiệm nội soi dạ dày trước kia Cố Lưu Niên hơi nhăn mày, “Lúc trước không phải kiểm tra rồi sao? Đừng làm chuyện thừa thãi nữa.”

“Sao gọi là thừa chứ ?!” Hai người đồng thanh nói, Cố Lưu Niên không khỏi cười khổ.

Không lay chuyển được hai người này, Cố Lưu Niên chỉ có thể ngoan ngoãn theo chân họ đi bệnh viện. Trải qua đủ loại sức ép dài dặc, rất nhanh đã có kết quả, may mà ngoài loét dạ dày tái phát và một chút thiếu máu thì cũng không có gì đáng lo ngại. Loét dạ dày đều nằm trong dự đoán, nhưng thiếu máu lại làm mọi người kinh ngạc. Kỷ Huy đau lòng không dứt, Dương Dương cũng trưng vẻ mặt thương cảm nhìn Cố Lưu Niên, nước mắt rơm rớm nói: “Đàn anh, đây là thời nào rồi mà anh còn bị thiếu máu! Chẳng lẽ tụi em rất ngược đãi anh sao, hay là anh tự ngược đãi mình? Thật là thảm kịch nhân gian a, đàn anh, anh thật không cưới một cô vợ hiền tuệ là không được mà!”

“Chỉ là thiếu máu chút thôi, đừng kêu trời kêu đất vậy.” Cố Lưu Niên đen mặt, liếc Dương Dương một cái.

“Đàn anh, anh nhất định phải cố mà bảo trọng, sự vụ ở vụ sở chúng ta trên dưới cao thấp đều trông vào anh đó.” Dương Dương mặt đau khổ nói.

“Anh biết, cậu là lo không có người đúng hạn phát lương cho.” Cố Lưu Niên mỉm cười.

“Làm gì có! Em là thật sự quan tâm anh, một tấm long son, nhật nguyệt chứng giám!” Dương Dương kêu lên.

“Đa tạ, lòng anh đã rõ.”

Kỷ Huy lấy thuốc từ nhà thuốc ra nhìn một màn hai người nói nói cười cười không để ý xung quanh này không khỏi nóng nảy thấp thỏm. Không nhịn được chen vào giữa hai người, đưa thuốc cho Cố Lưu Niên, thúc giục nói: “Lấy thuốc xong rồi, A Niên, chúng ta về nhà thôi?”

“Đàn anh, em đưa anh về.” Dương Dương bộ dạng một cái bóng đèn một trăm kW, chủ động hiến mình.

“Cậu không có xe, đưa cái gì mà đưa?”

“Em có thể lái giúp anh, sau đó lại đánh xe về.” Dương Dương cười hì hì nói.

“Muốn anh cho mượn xe tập thì nói đi, cuối tuần báo một tiếng rồi tùy cậu. Dù sao anh cũng chỉ đi đi về về, bình thường cũng không dùng đến. Chẳng qua, với loại kỹ thuật tệ hại hiện tại của cậu, anh rất sợ cậu sẽ chạy thẳng xuống sông.” Cố Lưu Niên cười nói.

“Đàn anh, anh nói hơi quá đó, tốt xấu gì em cũng đã thi lấy bằng rồi.”

“Phải, mèo mù vớ phải chuột chết, có mấy người luôn may mắn vậy đó.”

Lúc này di động Kỷ Huy vang lên, anh vội trả lời, “Tôi đây…Ừm, tốt rồi… Rốt cuộc lại dùng được rồi… Tôi lập tức qua đó lấy… Được, lát nữa gặp.”

“Có chuyện gì?” Cố Lưu Niên quay đầu nhìn anh, chậm rãi thu lại tươi cười.

“Thợ sửa chữa gọi nói, xe đã sửa xong rồi, phải thay cái không kế *. Không có xe thật không tiện chút nào, muốn qua ngay quá.” Kỷ Huy có vẻ thực hưng phấn.

* không khí lưu lượng kế: một bộ phận của xe tải (mà mình hổng biết là cái gì =]]]]])

“Vậy à?” Cố Lưu Niên thản nhiên hỏi một câu, liền ngậm miệng lại. Xe đã sửa xong, cũng có nghĩa Kỷ Huy rất nhanh sẽ đi, cũng có thể chính là giây tiếp theo. Cậu đã quen với chia xa, nhưng mỗi khi giờ khắc đó thật sự đến, cậu vẫn phải hít thật sâu mới có thể ngừng lại đau đớn lan tràn trong ngực.

Lần này là Kỷ Huy lái xe, đưa Dương Dương về trước rồi mới quay về nhà. Dương Dương thật hay nói, lúc có cậu ta không khí thoải mái nhẹ nhàng, đến khi đi rồi, không khí lập tức trở nên gượng gạo trầm mặc. Kỷ Huy tiếp tục lái, người kia cũng lặng im. Từ lúc Dương Dương đi rồi, cậu cũng không mở miệng, dán mắt vào cảnh vật ngoài cửa sổ không nhúc nhích. Kỷ Huy không nhìn thấy vẻ mặt cậu, lại có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần đối phương dần sa sút, cũng không biết rốt cuộc vì sao.

Kỷ Huy ho nhẹ một tiếng, phá vỡ trầm mặc, “Dương Dương… đối với cậu tốt lắm.”

“Cậu ấy là trợ lý giỏi. Người trẻ bây giờ vừa chăm chỉ lại khiêm tốn như vậy đã hiếm lắm.” Cố Lưu Niên thản nhiên nói: “Mấy năm qua đều nhờ cậu ấy chạy trước chạy sau mệt nhọc, đã giúp tôi rất nhiều.”

“Cậu ta ở bên cạnh chăm sóc cậu, tôi cũng yên tâm hơn.” Kỷ Huy thấp giọng nói, tay cầm lái hơi siết chặt.

“Anh nói gì?” Cố Lưu Niên không nghe rõ, quay đầu nhìn hắn.

“Tôi cảm thấy Dương Dương rất tốt… Thật đó, A Niên… cậu ta quan tâm cậu như vậy, sáng sớm chạy đến giục cậu đi bệnh viện, sau đó vội vội vàng vàng đến giờ. Dù là người thân cũng không dễ dàng tốn công nhiều như vậy, tôi có thể cảm thấy được cậu ta… cậu ta có tình cảm khác với cậu…”

“Anh võ đoán vớ vẩn gì đó?” Hiểu được hàm ý trong lời anh, Cố Lưu Niên không biết nên khóc hay cười, “Cậu ta và hôn thê sắp kết hôn rồi, còn là tôi giới thiệu cho nữa.”

“Cậu ta có vị hôn thê?” Kỷ Huy không khỏi mở to hai mắt.

“Phải, đáng giật mình vậy sao?”

“Nhưng tôi đã nghĩ cậu ta… với cậu…” Kỷ Huy lắp bắp nói, tự thấy xấu hổ với bản thân dễ nổi cơn ghen tuông vô nghĩa, lại khấp khởi mừng như điên ở sâu tận trong lòng.

“Là cùng một loại người? Cho dù cùng loại, chúng tôi cũng không thể đến với nhau. Cậu ấy lại là trợ thủ đắc lực của tôi, còn là đàn em và bạn tốt, càng không có khả năng.” Cố Lưu Niên ngừng một chút, nhìn anh, “Anh muốn ghép đôi tôi với người khác? ”

“Không phải ý này!” Kỷ Huy vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn…”

“Không cần giải thích, tôi hiểu.” Cố Lưu Niên thản nhiên nói, ánh mắt lộ ra một tia tịch liêu, “Nếu tôi có thể thành đôi với ai đó khác, đối với anh mà nói hẳn cũng là một loại giải thoát. Anh yên tâm, tôi đã hứa sẽ sống thật tốt. Nếu gặp được người thích hợp tôi sẽ thử xem sao, có được không?”

“Không được, tuyệt đối không được!” Kỷ Huy đạp phanh gấp, xe vừa lúc chạy đến dưới lầu, động tác bất ngờ không kịp phòng khiến hai người ngả người về phía trước…

“Làm sao vậy?” Cố Lưu Niên vội vàng ổn định lại, nhìn anh khó hiểu.

“Không được, tôi không muốn cậu ở bên người khác!”

Tuyên cáo đột ngột khiến người kia vô cùng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt hoang mang. Kỷ Huy rốt cuộc nhịn không được, nắm chặt lấy cánh tay cậu, “A Niên, lần trước cậu nói đúng, tôi ghen đó, tôi ghen tị với Dương Dương! Cậu ta đối xử tốt với cậu như vậy, tự nhiên vui vẻ, còn cậu cũng thoải mái với cậu ta; tôi nghĩ đến quan hệ thân mật giữa hai người trong lòng ghen tị muốn chết, cũng hối hận muốn chết. Tôi biết mình là thằng đàn ông tính cách u ám lại méo mó, không ngừng thương tổn cậu, tôi đã không còn tư cách gì, cũng không mặt mũi nào nói gì với cậu, nhưng mà… A Niên, tôi thật sự thay đổi rồi!”

“Hai năm qua, hồ như mỗi đêm đều mơ thấy cậu, nhớ đến quá khứ chỉ hận không thể tự trừng phạt mình. Thật ra tôi đã muốn về lại, nhưng lại không có dũng khí đối mặt với cậu. Lần này tình cờ gặp lại, là cơ hội trời trao cho, bất luận thế nào tôi cũng không thể để nó trôi qua. A Niên, tôi đã đi lâu như vậy, mới nhận ra tình cảm của mình. Tôi bây giờ, còn có thể trở về bên cạnh cậu không? Cậu có thể tha thứ cho tôi, có thể chấp nhận tôi không?”

Cố Lưu Niên nhìn chằm chằm người trước mặt, hoàn toàn không thể phân tích lời người đó nói. Mỗi câu đều rất rõ ràng, nhưng tập hợp lại, lại thành lời không thể tưởng tượng nổi. Người đó rốt cuộc đang nói cái gì? Người đó nói rằng đã ghen, nói rằng anh vừa ghen tị vừa hối hận? Nói muốn cùng cậu làm lại từ đầu? Đây thật là lời A Huy nói sao? Làm sao có thể! Cậu nhất định là mộng du, hay đã rơi vào thế giới song song nào đó rồi. Nhất định là vậy!

“A Niên, những gì tôi nói đều là thật!” Kỷ Huy lực tay không nhỏ, nhưng người kia trên mặt không mảy may thay đổi, chỉ ngây ra như phỗng.

“A Niên, tôi đang nói chuyện với cậu đó…” Lần này kẻ chờ đợi bị tuyên án là anh. Kỷ Huy nửa hoảng hốt nửa đau lòng, tim thình thịch loạn đập, máu nóng toàn thân như đang đảo ngược bừng bừng…

“Anh đang nói gì? Không phải anh muốn đi sao?” Hơn nửa ngày, người kia mới lấy lại thanh âm khàn khàn buông ra một câu.

“Đi? Đi đâu?” Kỷ Huy ngạc nhiên nói.

“Sốt đã hạ, xe cũng đã sửa xong, thì cũng không có khả năng ở lại nữa.” Cố Lưu Niên giãy tay, hơi cười khổ, “A Huy, tôi đã đỡ hơn nhiều, bên cạnh cũng không phải không có bạn, không cần lo cho tôi, cũng đừng miễn cưỡng mình. Lần này gặp lại tôi rất vui. Anh đã có cuộc đời riêng, có chuyện anh muốn làm, dưới suối vàng cậu có biết nhất định rất vui mừng. Tôi biết anh còn có việc vội, cũng sẽ không giữ anh lại, anh muốn đi thì đi đi.”

Người kia giống như không nghe thấy lời anh, cố ý chọn cách bịt tai khỏi tiếng lòng anh. Kỷ Huy rốt cục cảm nhận được mùi vị của rượu đắng, không thể không nén giận, chỉ thấy hối tiếc cùng đau lòng, “Đừng bảo tôi đi, đừng đuổi tôi đi! Tôi muốn ở lại, ở lại bên cạnh cậu. Tôi thích cậu… tôi thích cậu…”

Thanh âm như xé toang lồng ngực mà ra, không ngừng lặp lại. Cơ thể cứng nhắc của người kia nổi lên một tia chấn động, “Anh đang nói cái gì, A Huy… Có phải anh lại phát sốt không? Hay đã uống nhầm thuốc gì rồi? Thế này chẳng giống anh……”

Bàn tay lạnh băng bất an áp lên trán anh, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ…  Mang theo một chút dao động, một chút mơ hồ, khó hiểu cùng nao núng. Vẻ mặt người kia giống như đứa trẻ bị người lớn lừa dối quá nhiều lần, khiến nước mắt nóng hổi của Kỷ Huy không kềm được chảy xuống…

Kẻ đầu sỏ gây ra điều đó, chính là anh.

Làm sao mới có thể khiến tình yêu đã bị cắt nát kia, khiến cho người không nên bị tổn thương nhất, người đối với anh tốt nhất trên đời này sống lại? Vì sao đến tận bây giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được thì ra lòng mình cũng yêu đối phương, nhưng cũng đã làm người kia vỡ nát không còn tin vào tình yêu!

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Đừng đuổi tôi, tôi chỉ muốn ở bên cậu…… A Niên, sau này trừ khi cậu đuổi tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ rời bỏ cậu……” Ba chữ đau lòng kia, dù có lặp lại ngàn lần cũng không sao bù lại thương tổn. Kỷ Huy ôm chặt người kia, chỉ hận không thể hòa làm một.

“Tôi thích cậu, thật sự thích cậu… Rốt cuộc phải làm sao cậu mới tin?” Đã biết bộ mặt đầy nước mắt này rất khó coi, nhưng Kỷ Huy bây giờ chẳng cố hơn được .

Người kia như tượng đá không chút sứt mẻ, hoàn toàn tương phản với tình cảm kích động mãnh liệt của anh. Kỷ Huy thật sự không biết nên làm gì, so với lời nói trau chuốt gì đó, hành động còn thiết thực hơn. Vì thế cược một ván, không nói một lời cố định gáy người kia, hôn lên…

“A…” Thanh âm kinh ngạc bị bao phủ giữa đôi môi bị niêm kín. Sợ đối phương ngăn trở, Kỷ Huy vội vàng khơi mở răng cậu vói vào đảo loạn. Cường hôn đột ngột lại thô lỗ không chút lớp lang, cũng không đủ kỹ xảo, chỉ là ra sức hấp thu hơi thở trong miệng đối phương, dùng sức ma sát đầu lưỡi mềm mại, muốn nhờ phương thức thân mật nhất để nhắn nhủ lòng mình.

Người kia vẫn không có phản ứng gì, trơ ra mặc anh làm. Tựa hồ chỉ một mình độc diễn, Kỷ Huy chậm rãi buông đối phương ra. Trong miệng truyền đến vị sắt gỉ, có lẽ động tác vừa rồi quá mạnh bạo đã làm xước miệng chính mình. Anh cũng chỉ lau đi, chỉ nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt… Trong khu vực quanh đó im ắng nhưng bên ngoài có tiếng người lục tục ra vào, cửa kính trong suốt không có hiệu quả che đậy, có lẽ đã bị người khác thấy, nhưng vậy thì đã sao?

“A Huy, anh điên rồi, anh có biết mình rốt cuộc đã làm gì không?” Người kia rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, trong đáy mắt có một chút hoang hoải.

“Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, đi theo tôi!” Kỷ Huy mở cửa xe, kéo người kia ra ngoài đi hướng lên lầu… Không để người kia phản kháng đã cường ngạnh đẩy vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ…

“A Huy, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Cái gì mà cái gì, cậu không nhìn ra anh đây muốn lên giường với cậu sao!” Kỷ Huy phát điên quát lên, đóng sập cửa phòng ngủ, sau đó xông lên áp đảo cậu…

“Anh bình tĩnh một chút, A Huy…” Người kia nắm lấy hai tay anh, nửa thân trên ngẩng dậy, cười khổ mà khuyên nhủ.

“Tôi không biết làm sao mà bình tĩnh! Tôi biết cậu không tin tôi, nhưng không hề gì, tôi sẽ làm cậu tin.” Cưỡi trên người người kia, mở hai chân kẹp chặt lấy thân người bên dưới, Kỷ Huy mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình…

“A Huy, thật sự không cần, tôi không muốn làm!” Người kia trầm giọng nói, “Chúng ta đã sai một lần, tôi sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”

Cậu nhớ lại lần đầu tiên cùng anh, rõ ràng nên là trân quý vô cùng, đổi lấy chỉ có hủy diệt cùng đau khổ. Khi đó Cố Lưu Niên đã quyết định sẽ không tạo ra loại “yêu” quá mức đau đớn này nữa, dù chính mình khao khát biết bao nhiêu.

“Bây giờ và trước kia không giống nhau! Lần đó là tôi muốn rời khỏi cậu, nhưng lần này là tôi muốn quay về bên cạnh cậu!” Kỷ Huy nắm chặt áo trước ngực, môi run rẩy, “Cậu muốn làm sao mới hiểu tôi thật sự thích cậu? Chẳng lẽ cái hôn vừa rồi không đủ? Chẳng lẽ cái hôn đêm kia cũng chưa đủ?”

Như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ lặng khiến nó gợn sóng, trên mặt người kia hiện ra dao động rõ ràng, “Anh còn nhớ cái hôn đêm đó?”

“Tôi đương nhiên nhớ, sao có thể quên mất!”

“Tôi còn nghĩ anh bệnh đến hàm hồ, không biết mình đang làm cái gì…” Cố Lưu Niên lẩm bẩm nói: “Anh cũng biết người ta một khi sinh bệnh sẽ trở nên yếu đuối hơn bình thường.”

“Tôi có bệnh đến ngã trái ngã phãi cũng sẽ không đến nỗi không biết người mình hôn là ai, hơn nữa người kia là cậu!”

Thì ra là vậy! Anh đã nghĩ mình chủ động hôn thì ý cũng đã rất rõ ràng rồi, không ngờ lại bị người kia quy thành yếu đuối lúc sinh bệnh. Đương nhiên cũng tại anh lúc ấy sốt cao, choáng váng nặng nề, hôn xong liền mê man, không nhân cơ hội thổ lộ mới khiến người kia hiểu lầm đến giờ.

“Anh thật đã chắc chắn?” Người kia nhíu mày nhìn anh.

“Mẹ nó cậu còn muốn anh đây làm sao nữa? Có phải lấy dao moi ruột phơi gan cậu mới tin?” Kỷ Huy quát, hốc mắt nóng rát phát đau, “Tôi đời này, làm tổn thương nhất là cậu, người không muốn tổn thương nhất cũng là cậu! Cậu có hiểu được loại tình cảm mâu thuẫn này không? Nghĩ đến cậu tôi liền thấy vô cùng hạnh phúc, giống như điều may mắn nhất cuộc đời này; nhưng lại vô cùng đau khổ, như bị dao nhọn không ngừng đâm vào ngực! Chưa từng có một ai có thể khiến tôi có cảm giác này. Tôi yêu cậu, khó khăn lắm mới nhận ra mình yêu cậu, nhưng giờ cậu đã không thể tha thứ cho tôi, không thể chấp nhận nữa rồi phải không?”

Thanh âm nghẹn trong cổ, khóe môi nếm được mùi vị của nước mắt. Chất lỏng trong suốt trên mặt tùy ý tuôn rơi, Kỷ Huy cắn chặt răng để ức chế nội tâm muốn khóc nấc… Bỗng ngón tay ấm áp xoa lên khóe môi anh, anh khẽ rúng động nâng mắt, trong tầm mắt mơ hồ là đôi mắt sâu thẳm của người kia rực sáng.

“Khóe miệng anh bị cắn rách.” Người kia khàn khàn giọng nói, nhẹ nhàng chạm đến khóe môi rạn nứt của anh, như đang xác nhận điều gì… Sau đó, nhẹ rướn người sát vào, dùng động tác thật chậm rãi từ tốn hôn lên môi nhếch khẽ của anh, liếm đi tơ máu hiển hiện.

“Anh có thật là Kỷ Huy không?” Nhìn đối phương thật lâu, Cố Lưu Niên mơ hồ nói.

Hạnh phúc tới quá nhanh, quá đột ngột. Đã quen bị quay lưng, lại nhận được kết cuộc sáng rực như vầng dương, Cố Lưu Niên suýt nữa nghĩ mình đã sinh ảo giác, phải tự nhủ chính mình còn đang mơ, mơ một giấc mộng tốt đẹp đến nỗi chẳng muốn thức tỉnh.

“Đương nhiên là tôi, là A Huy của cậu!” Bộ dáng người kia ngây ngốc khiến Kỷ Huy lòng chua xót. Anh không chút do dự ôm lấy cổ cậu cúi đầu hôn xuống…

Bắt đầu một lúc nhưng phản ứng của người kia vẫn chậm chạp, so với vừa rồi chẳng chút tiến bộ.

Kỷ Huy quyết tâm hé miệng ngậm lấy môi cậu, đem đầu lưỡi vói vào, trong khoang miệng ấm áp nhẹ nhàng quấy đảo, chậm rãi nhấm nháp hương vị của người kia… Loại hôn này đầy khiêu khích, tràn ngập hàm ý quyến rũ. Nếu là bình thường anh tuyệt đối sẽ không hôn cậu như vậy, nhưng bây giờ không thể so với trước. Trước kia anh như một con nhím, cả người gai nhọn dựng lên, chỉ thầm nghĩ ra sức thương tổn cậu, mà hiện tại anh chỉ muốn ôm lấy cậu, hôn cậu thật sâu, bù lại hết thảy quá khứ.

Lần đầu tiên mở lòng mà hôn, liền tràn ngập loại ám muội khiến kẻ khác đỏ mặt. Cảm giác trút vào lời nói, dùng hành động biểu đạt tâm ý. Hôn thật lâu, người kia rốt cuộc mới phản ứng, chậm rãi lấy tay đỡ gáy anh, cùng anh đầu lưỡi quyện vào nhau…

Không khí quanh mình từng chút một bị đốt nóng. Cố Lưu Niên gần như cả thở mạnh cũng không dám, sợ chỉ cần kích động sẽ đánh vỡ mộng cảnh tốt đẹp này. Cánh môi người ấy vừa mềm mại lại ngọt ngào, như một cánh bướm xinh đẹp hiếm thấy, nhảy múa trên đầu ngón tay cậu. Cậu muốn mình vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc của chiếc hôn say đắm này, muốn cùng anh hòa làm một, tâm linh giao hòa. Hạnh phúc khao khát từ lâu đang ở ngay trước mắt, tay có thể chạm đến, ngược lại lại sợ hãi, chùn bước, thậm chí còn ngờ vực tính chân thực của khoảnh khắc này.

“A Niên, nhìn tôi đi, không phải là mộng du!”

“Chắc là tôi vẫn đang nằm mơ rồi… A Huy, anh đánh tôi một cái đi.” Một lời này, người kia đã lặp lại biết bao lần.

“Cậu không có đang mơ, tôi là thật, thử sờ mà xem.” Kỷ Huy giữ chặt tay người kia quàng lên eo mình, trao cho đối phương loại tiếp xúc chân thật, sau đó chủ động hôn lên trán cậu, đôi mắt, chóp mũi, vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo. Cái hôn nhiệt thành trượt trên hai má, đi dọc xuống vòm ngực rộng…

“Nói cho tôi biết, anh tuyệt đối sẽ không hối hận?” Người kia căng thắt lưng, trong mắt chớp động, trên mặt còn một tia giãy dụa do dự cuối cùng.

“Không hối hận!” Kỷ Huy khẳng định nói, lần nữa đổ xuống những chiếc hôn…

Quần áo không tiếng động rơi xuống, chẳng phí chút khí lực hai người đã toàn thân trần trụi. Nhìn thấy Kỷ Huy trần trụi mà trắng nõn, đôi mắt Cố Lưu Niên thẫm lại, lộ ra bản năng dã tính của đàn ông.

“Da cậu thật lạnh…” Kỷ Huy vừa hôn vừa sờ soạng cơ thể cậu. Hẳn vì hai người đã ngây ra ở ngoài lâu lắm, nhiệt độ đối phương mới thấp như động vật máu lạnh thế này. Vì vậy anh ngả lên người cậu, ủ cho ấm áp, miệng cũng không nhàn rỗi, ngậm lấy dục vọng cậu mà nhẹ nhàng tinh tế hấp duyện…

Âu yếm lớn mật của anh khiến người kia thực hưởng thụ, ngón tay không ngừng luồn vào tóc anh, vẻ mặt nhu hòa mà vuốt ve. Kỷ Huy được cổ động, càng cố sức hôn, lần lượt hôn nhẹ lướt khẽ trên dục vọng cậu, trông như con mèo nhỏ đã đói bụng thật lâu đang uống sữa vội vàng.

“A Huy…” Hơi thở trở nên ồ ồ, hai tay cũng bắt đầu xoa lên chiếc lưng trần của anh. Phần cực đại ban đầu vốn dĩ ôn thuần nằm giữa hai chân, lúc này vì động tác của anh mà dần dần cương, càng ngày càng cứng, hiện ra loại khí thế giương cung bạt kiếm, tim Kỷ Huy lại trận trận đuổi bắt.

Cố Lưu Niên phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay trườn đến bờ mông mềm mại lại co giãn kia không ngừng vuốt khẽ. Lòng bàn tay có chút thô ráp, độ ấm lại cao không tưởng, nhiệt lượng không ngừng vây quanh cái mông mẫn cảm, Kỷ Huy cả người phát run, suýt nữa đã cứng còng ngã xuống người cậu.

“Đến tôi…” Người kia ôm lấy anh, nhanh chóng xoay người nghịch chuyển, đoạt lại quyền chủ động.

Trải qua một hồi khiêu khích, người kia đã hoàn toàn phấn chấn. Căn phòng sáng trưng bày ra tính khí bừng bừng không sót gì, ngực bụng từng khối săn chắc, dương cương ngẩng đầu mị lực khiến người khác không dám nhìn gần. Kỷ Huy chỉ thấy miệng lưỡi khô đắng, nghĩ muốn nhìn vài lần rồi lại có chút xấu hổ mà dời tầm mắt đi.

“A Huy, đây đều là thật?” Người kia nắm lấy cằm anh, nghiêm túc đối diện.

“Là thật!” Đau lòng người kia đến giờ vẫn còn phải xác nhận, hai tay Kỷ Huy quàng lên cổ cậu, không ngừng vuốt ve bờ môi, đôi má mà hôn lên…

Người kia dịu dàng hôn đáp lại, rồi nâng chân anh lên sát nách kéo gần lại khoảng cách. Tư thế này khiến Kỷ Huy thấy không ổn, vì dục vọng của anh cũng đã cương, gần như sắp đụng tới trước ngực cậu, chỉ cần đối phương hạ tầm mắt một chút liền có thể thấy rõ ràng.

“A Niên…” Kỷ Huy run rẩy đặt hai tay lên bả vai cậu, có chút ngượng ngùng gọi. Người kia không để ý đến anh, cúi đầu nuốt lấy. Kỷ Huy hít một hơi sâu, cả người đều căng thẳng. Hồi đại học, hai người từng chơi đùa thật lâu đã biết rõ điểm mẫn cảm của nhau. Tuy đã thật lâu không làm, lúc đầu có hơi lạ, nhưng người kia rất nhanh thuần thục, hoàn toàn ngậm lấy anh, vận dụng đầu lưỡi linh hoạt ma sát cao thấp.

Kích thích đột ngột ùa tới, Kỷ Huy không kềm được kêu lên, thích đến ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy. Đã thật lâu không quan hệ cùng ai, từ khi rời người kia tới nay cũng tự phong kín mình, trong sáng đến ngay cả số lần tự an ủi cũng ít đến đáng thương, làm sao chịu được kích thích như vậy. Cơ hồ không quá lâu, người kia dùng sức hút một cái, cả người anh liền co rút mà bộc phát ra…

Chờ Kỷ Huy tỉnh táo lại mới ý thức được phần lớn đều bắn vào miệng người kia, không khỏi đỏ mặt, “Tại quá nhanh, tôi nhịn không được…”

“Không có gì, hương vị của anh tốt lắm.” Người kia lấy giấy ăn lau khô chất lỏng màu trắng trên môi, nghiêng người hôn xuống, trong miệng nhất thời nếm được mùi vị có chút đắng của chính mình.

“Tôi cũng giúp cậu.” Nhiệt thiết cứng rắn giữa hai chân người kia dù là độ cứng hay nhiệt độ, đều là kinh người, không thể bỏ qua. Kỷ Huy biết cậu khổ sở nhẫn nại, vì thế đè bờ vai cậu xuống, mở đùi ngồi trên thắt lưng, từng chút một ngồi xuống…

Cánh mông non mềm chạm đến lửa nóng của người kia khiến anh cả người run lên, theo bản năng hạ mông, vừa lúc vây bọc lấy phần kia…

So với lần đầu tiên kia càng gấp vội, Cố Lưu Niên không khỏi gượng cười, ôm anh lay khẽ, “A Huy, đừng nóng vội, tôi không muốn làm anh bị thương, dùng ngón tay làm trơn một chút được không?”

Kỷ Huy lúc này mới phản ứng lại, trong lòng quẫn bách đỏ mặt gật gật đầu, vùi mặt vào bả vai cậu…

“Anh đó, có khi ra vẻ lớn mật, có khi lại thanh thuần như thể trai tân vậy.” Người kia cười trêu chọc bên tai. Vừa rồi không nghĩ đến, giờ lại bị cậu cố ý nhắc tới, nhất thời mặt hồng rực.

“Còn không phải tại cậu.” Nếu không phải là người kia, sao anh lại thành ra bộ dáng ‘dục cầu bất mãn’ này? Không kềm được cắn một phát lên bả vai người kia, còn chưa kịp dùng chút sức nào đã đau lòng mà vội nhả ra, đầu lưỡi liếm lên dấu răng nhàn nhạt.

“Phải, phải, đều là tôi không tốt.” Người kia dỗ dành, ôm lấy mông, dùng ngón giữa dính chút chất lỏng anh vừa phun ra nhẹ nhàng đẩy vào cửa sau… Đôi tay ôm cổ người kia lập tức chặt lại, cảm nhận ngón tay chậm rãi tiến vào, Kỷ Huy phát ra tiếng than nhẹ mỏng manh…

“Rất đau à?” Ngón tay trong nội vách khuấy đảo, động tác vô cùng mềm nhẹ.

“Không đau, chỉ hơi trướng chút.”

“Trong nhà không có bôi trơn, giờ chỉ có thể như vậy, anh nhẫn nại một chút a.” Người kia cho thêm một ngón tay, kiên nhẫn ma sát trong nội vách.

“Không sao, cậu đi vào nhanh lên.” Kỷ Huy thúc giục, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng người kia. Tim đập rất nhanh, dục vọng muốn cùng đối phương hợp làm một khiến thân thể càng ngày càng nóng…

Thấy anh chủ động như vậy người kia cũng dần kích động, cúi người đè anh xuống giường, nắm lấy tay anh đặt lên đũng quần, “Này, sờ thử xem, nó đã trướng đến không chịu được rồi.”

Một thanh thiết nóng bỏng giương nanh múa vuốt trong lòng bàn tay, Kỷ Huy tay run lên, cơ hồ cầm không được. Người kia một tay đỡ lưng anh, tay kia đặt dục vọng ở cửa vào, từng chút từng chút đẩy vào chỗ nếp uốn, vùi cả chất lỏng trong suốt chảy ra phía trước vào trong, rồi lại không vội đi vào mà chờ anh chậm rãi thích ứng.

“Haa……” Không chịu nổi va chạm như thế, khóe mắt Kỷ Huy dâng lên một tầng hơi nước. Tay phải không kềm được giúp người kia cố định phía trước, đồng thời thả lỏng, phía sau rất nhanh đã như một nụ hoa từ từ nở rộ, vây bọc lấy phần cực đại của người kia, ở nơi sâu nhất cũng không ngừng co rút lại…

Cảm thấy chính mình chủ động như vậy thật sự rất đáng thẹn, Kỷ Huy đỏ mặt đến cơ hồ xuất huyết. Vẻ mặt này càng như quyến dụ Cố Lưu Niên thâm nhập sâu thêm, kêu lên một tiếng, buông tay anh ra rồi nín thở đẩy thắt lưng…

Kỷ Huy ôm chặt cổ cậu, cảm nhận lửa nóng từng chút từng chút nhập sâu trong cơ thể, giữa vui sướng và đau khổ, cùng cậu hoàn toàn, hoàn toàn hợp thành một thể.

Đôi bên đều thở dài một hơi, tâm linh cùng thân thể kết hợp, tuyệt diệu đến khó có thể hình dung. Đủ loại dày vò trong quá khứ, giờ khắc đều đã được bù đắp. Nhìn đối phương, môi hai người lần nữa cận kề… Chiếc hôn tràn ngập tình yêu khiến kẻ khác mê muội, cũng không vội đưa đẩy, mà dừng lại trong cơ thể nhau, lẳng lặng cảm nhận khoảnh khắc dịu dàng khó có được sau khi chia lìa dài lâu.

“Tôi thật sự yêu cậu, A Niên.” Kỷ Huy lấy tay khẽ vuốt đường nét tuấn lãng của người kia, cậu quay mặt sang, dùng môi bao lấy ngón tay anh, cắn nhè nhẹ.

“Tôi tin anh.” Người kia rốt cuộc nói ra, sau đó lưng đẩy về phía trước, đâm sâu vào nội vách, nhìn thấy anh không có vẻ quá đau đớn mới yên lòng, bắt đầu thong thả mà hữu lực ra vào…

Kỷ Huy cúi đầu rên rỉ, bị cậu vùi sâu, lồng ngực trắng nõn như cuộn sóng mà hơi phập phồng… Tính khí của người kia hoàn toàn biến mất trong cơ thể anh, phía dưới chặt chẽ tương liên không một khe hở. Mỗi khi ra vào một chút, lửa nóng lại ma sát vào nội vách mẫn cảm, có chút đau, có chút trướng, nhiều hơn cả vẫn là cảm giác hạnh phúc.

Có loại cảm giác như sinh mệnh lần thứ hai được rót đầy, rốt cuộc có thứ để níu giữ lại. Quá khứ dang dở, tính cách vặn vẹo, giờ khắc này đều vứt bỏ hết thảy, hỏa thiêu tiêu tán. Anh quyết định, sẽ chân thành mà cười, chân thành mà yêu, chân thành mà đối diện bản thân, trong khả năng chính mình cố gắng khiến đối phương hạnh phúc!

Là đồng giới hay là anh em họ, rào cản gì đó ngày xưa tưởng như không thể chấp nhận, bởi cái nhìn đăm đắm dịu dàng của người kia, mà hóa thành bụi trần. Trăm năm qua đi, mọi sự lui quá vãng, ai sẽ còn để ý đến? Anh sẽ không vì người khác mà sống, là vì chính mình, còn có vì người đàn ông mà anh yêu trước mắt này mà sống!

Kỷ Huy chỉ thấy mũi cay cay, khóe mắt cũng bắt đầu mờ nước, người kia không khỏi dừng động tác, “Làm đau anh sao?”

“Không có…” Kỷ Huy liều mạng lắc đầu, nội vách co rút kẹp chặt cậu, giọng nói mang một tia khóc nức nở, “Đừng ngừng lại, tôi muốn… tiến vào sâu một chút…”

“Được, ít nhiều gì đều được. Chỉ là anh đừng siết chặt như vậy, sẽ hại tôi lập tức bắn ra đó.” Anh đơn thuần như vậy khơi lên đại hỏa cháy lan đồng cỏ trong cậu. Rốt cuộc không thể chịu đựng được, Cố Lưu Niên nâng chân anh lên quấn quanh lưng mình, bắt đầu mạnh mẽ ra vào…

“A… ưm…” Kỷ Huy nhắm mắt lại rên rỉ, vẻ mặt không rõ là thống khổ hay vui sướng.

Trong cơ thể như bị một ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, vừa đau vừa trướng lại nóng bừng, còn có khoái cảm nói không nên lời. Lúc mở mắt ra, là người kia khuôn mặt anh tuấn giăng kín dục vọng, đôi môi gợi cảm mím chặt, đồng tử sâu thẳm như đáy hồ sâu nhấn chìm anh vào đó. Kỷ Huy không khỏi hoài nghi trước kia làm sao có thể rời bỏ cậu, rõ ràng giờ đây chỉ cần nhìn cậu, lòng liền rung động, chỉ muốn cùng cậu triền miên.

“Ha… thật sâu… A…” Thể mao người kia thô ráp vì động tác va chạm mà thỉnh thoảng chà xát vào đùi và mông mềm mại, vừa nhột vừa ngứa. Lửa nóng vừa dài vừa lớn chôn thật sâu trong cơ thể, mỗi khi chuyển động một chút còn có một cỗ điện lưu hướng thẳng về đại não phía trước, Kỷ Huy không kềm được phát ra thanh âm gợi cảm.

“Thoải mái không?” Người kia thì thào bên tai, hơi nóng thổi đến từng đợt trong tai, Kỷ Huy cảm thấy mình mềm nhũn ra, đôi mắt ẩm ướt mông lung mà mê người.

“Ưm… ư…” Anh nói không nên lời, chỉ biết run rẩy dùng sức gật đầu.

“Tôi cũng thật thoải mái, nơi đó nóng quá, lại mềm, cứ siết lấy tôi, thật muốn cứ vùi mãi trong đó.” Người kia vừa ra vào, vừa nhẹ nhàng cắn tai anh mà nói mấy câu tình sắc.

Không tưởng tượng được người đàn ông bề ngoài nghiêm trang nhưng lại sẽ nói những lời này mà không chút đỏ mặt. Hai má Kỷ Huy nóng lên từng trận, thân thể lại vì ngôn ngữ kích thích mà càng thêm nhạy cảm.

Lần thứ hai thân thể quấn quýt đã hoàn toàn khác với lần đầu tiên. Lần đó tuy cũng đầy kích thích, nhưng cũng tràn bi thương cùng bất đắc dĩ, lần này mới xem như gần gũi chân chính. Kỷ Huy mê loạn ôm lấy người kia, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng cậu, chỉ hận không thể khảm nhập cơ thể kia vào chính mình.

Cố Lưu Niên vươn tay, nâng cơ thể anh lên chơi vơi tạo thành một đường cong mềm mại. Sau đó quỳ gối trên giường chèn hai đầu gối phía dưới anh, càng ra vào nhanh hơn. Kỷ Huy sợ hãi kêu một tiếng, níu lấy lưng cậu, nhưng bị cậu va chạm càng lúc càng cuồng dã, cảm giác như đang đong đưa run rẩy giữa khoảng không.

“A… A Niên… A… Haa…” Như bị luồng điện lưu chạy tán loạn khắp người, không được vài cái Kỷ Huy đã bị lấp đầy đến toàn thân nóng lên, thất hồn lạc phách, chỉ có thể phát ra thanh âm ân a lung tung.

Chính anh cũng không biết tiếng kêu của mình có bao nhiêu gợi cảm và kích thích. Người kia kêu lên một tiếng, nín thở ra vào vài cái sau đó buông lỏng anh ra, kéo hai chân anh đặt lên bả vai, tư thế gần như một đường thẳng, như mãnh hổ thúc thật sâu vào phía sau anh…

Tư thế này cơ thể có thể đạt tới sự xâm nhập chưa từng có, hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Mỗi một lần đẩy vào, đều chạm thẳng vào tuyến tiền liệt của Kỷ Huy khiến trước mắt anh cứ biến thành màu đen từng hồi. Phản ứng của Kỷ Huy cũng vô cùng thành thực mà kịch liệt, mỗi lần dục vọng của người kia đẩy vào, anh sẽ thật thà di nhẹ mông, nghênh đón cậu đánh sâu vào, thậm chí sau khi người kia rút khỏi còn lưu luyến mà siết lấy.

Mở điều hòa ấm áp, hai cơ thể đủ nam tính trần trụi quay cuồng trên giường, kịch liệt triền miên phát ra tiếng va chạm không dứt. Cửa vào vốn đã mềm mại ẩm ướt, vang vọng tiếng nước chỉ có lúc giao hợp. Nghe ra liền cảm thấy thẹn không chịu nổi, nhưng Kỷ Huy đã vô lực mà để ý. Anh thấy mình đã như một khoảng tuyết bị lửa nóng của người kia nấu chảy. Cả thế giới không còn tồn tại nữa, trong đầu chỉ có người trước mắt này, chỉ muốn cùng cậu da thịt ắp kề, đến chết chẳng rời.

“Thích… A Niên… Tôi thích cậu…” Buông bỏ hết thảy chấp nhất của đàn ông, ở dưới thân cậu, một lòng được yêu thương.

Kỷ Huy rên rỉ đứt quãng, rõ ràng không có thuốc phụ trợ gì, phía dưới lại mềm mại vây bọc. Toàn thân xụi lơ như bùn nhão, xương cốt như bị nghiền ra, lửa nóng kia mỗi khi vùi sâu anh liền không nhịn được co rút, thoải mái đến nỗi trước mắt hóa thành màu đen. Mỗi một lần thúc đẩy, khoái cảm tựa như cơn lũ bất ngờ bộc phát, từ nội vách ẩm nóng lan tràn đến từng tế bào…

Sự kết hợp tuyệt vời của cơ thể thêm vào tình yêu trong lòng, Kỷ Huy nhìn khuôn mặt anh tuấn đang chìm trong dục vọng của người kia, bên trong lại không kềm được siết chặt.

“Anh là của tôi… A Huy… Của tôi…” Người kia ngắm nhìn anh, trong mắt rực sáng, mồ hôi bởi động tác cuồng nhiệt từng giọt lăn trên hai má…

“Ưm… A a…” Khoái cảm dâng trào không ngừng đánh sâu vào đại não, đầu vú nho nhỏ hoàn toàn sưng lên, nhác thấy sẽ tới cao trào.

“Sắp ra chưa?” Người kia thở hổn hển hỏi anh.

“Tôi không biết… phải làm sao bây giờ…” Quá nhiều tình cảm mãnh liệt, tất cả hóa thành nước mắt không ngừng chảy dọc hai má…

Khoái cảm như bông tuyết tầng tầng lớp lớp phủ vây trời đất, vùi lấp cả anh. Loại cảm giác như rơi xuống đáy vực không đáy này thật sự rất đáng sợ, Kỷ Huy đầu váng mắt hoa, ôm chặt cổ người kia như nắm lấy sợi rơm cứu mạng, bắt đầu khóc thút thít, thoáng chốc nước mắt đều dính vào má người kia.

“Đừng sợ, tôi ở đây.” Người kia nghiêng qua, hôn lên nước mắt anh, khảm lấy môi anh, quyện vào âu yếm thật sâu. Bên dưới bị ma sát lần nữa, đầu lưỡi bên trên lại bị quấn lấy duyện hôn, Kỷ Huy chỉ thấy từng trận choáng váng, chưa kịp kêu ra tiếng, bên trong lại điên cuồng co rút, như khát vọng mà quấn lấy người kia…

Người kia vươn tay nắm lấy tính khí dục vọng khó kềm chế của anh. Trong nháy mắt chạm đến cơ hồ còn chưa kịp âu yếm, dục vọng liền phun ra, toàn bộ bắn lên ngực người kia…

“A…” Kỷ Huy phát ra rên rỉ mơ hồ, lâm vào hôn mê ngắn ngủi.

.
.

tbc-

đọc thì được, edit thì là bi kịch, H a =____=||||||
hế, mềnh đã bị (được) rượt nên chắc chương kế sẽ không phải là 1 tháng sau đâu hơ =))))))))))))))) mợ ơi bệnh lười kinh niên ~~~~
Unknown vào lúc 03:24
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét


Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro