Chương 3 Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tiêu Vũ

Trang chủ

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015
LNTT - Chương 3_3
       LƯU NIÊN TỰ THỦY
Tác giả : Bạch Vân
Edit : Siêu nhân Mít
Bêta : Đăng Như

          Một mảnh trầm mặc. Phòng ngủ yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng nước trong phòng tắm rơi róc rách, giống như một trận mưa phùn đổ ập xuống.

            Cố Lưu Niên nửa người trên vẫn lõa lồ, giữ chiếc quần dài che đi hạ thân, ôm đầu ngồi trên giường trong phòng ngủ, hai tay bấu thật sâu vào da thịt mình. . .
        Cậu cảm thấy chính mình tựa như tử tù sắp ra pháp trường, tuyệt vọng chờ đợi hiệu lệnh xử bắn  cuối cùng.
            Cửa phòng tắm bị đẩy thật mạnh ra, Cố Lưu Niên kinh hãi, ngẩng đầu. Kẻ nắm giữ sinh tử của cậu, mặt không chút thay đổi, ánh mắt tối tăm, so với kẻ vừa rồi còn ở trong lòng cậu thở dốc, hoàn toàn là hai người khác biệt.
            “A Huy. . . . . .” Cố Lưu Niên không nhịn được đứng lên, Kỷ Huy như nhìn thấy con mãnh thú và dòng nước lũ, lui về phía sau từng bước, hành động này làm trái tim cậu đau đớn.
            “Ngươi, ngươi…, con mẹ nó, điên rồi sao? Có phải coi tao là nữ nhân, mới không ngừng hôn hít?” Kỷ Huy một tia cười cũng không có, biểu tình cực đoan mất tự nhiên.
             Bờ môi của cậu ta vẫn có sưng sưng, đại khái do vừa rồi ở phòng tắm chà sát quá lâu. Nghĩ đến biểu hiện đó của đối phương, trong mắt Cố Lưu Niên một mảnh ảm đạm.
            Chăm chú nhìn một lúc lâu không nói gì, tầm mắt giao nhau, đau lòng đến không thể thốt ra.
            “Tôi thích anh.” Cố Lưu Niên mở miệng .
            Không biết không nói ra những lời này có tốt hơn không? Có nên thay bằng “Ừ, anh nói đúng, tôi lại coi anh như nữ nhân” , hoặc là “Tôi nói giỡn thôi, anh không cần để ý” ?
            Kỷ Huy đã cho cậu bậc thang mà đi xuống, cậu tốt nhất nên đi theo, tránh cho tình thế chuyển biến xấu. Nhưng mà, cho dù lý trí rất rõ ràng mình nên làm gì, miệng vẫn phun ra ba từ cấm kỵ này.
            Đúng vậy, không phải từ khác, chính là này ba từ này —— tôi? thích? anh.
            Cậu đã không muốn giấu diếm, lại càng không muốn nhẫn nại nữa. Trái tím này thích cậu ta, nhiều tới mức sắp bạo liệt. Nếu ngày mai chính là tận thế, giờ khắc này, cậu vẫn  muốn cho cậu ta biết!
            Buổi sàng cùng Ổ Hưng Hoa ở đi dạo phố, khi sáng tỏ tình cảm của chính mình , Cố Lưu Niên đã nghĩ đến một tá thời cơ  tìm ra một thời điểm thích hợp một cái thích hợp hướng đối phương thổ lộ.
            Giống như trong điện ảnh và truyền hình đều mở lời  như vậy, trong một đêm trăng sáng như cái tinh quang ánh sáng ngọc ban đêm, hoặc là bên bến cảng tràn ngập hơi thở lãng mạn, hơi thở hải cảng lộng gió. . . . . .
            Sẽ là không khí thân mật đến mức làm kẻ khác hết sức say mê hết sức, cậu sẽ nhìn vào đáy mắt cậu ta mà  thấy hắn đích ánh mắt thổ lộ. . . . . .
           Đương nhiên cậu ta có thể sẽ có điểm giật mình, nhưng cuối cùng sẽ ngượng ngùng gật đầu đáp ứng, sau đó hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, thiên trường địa cửu.
            Tưởng tượng như thế tốt đẹp đến thế, khờ dại đến ngốc nghếch.
            “Tôi thích anh. . . . . .”
            Nhưng mà sự thật là, hai má Kỷ Huy khi nghe lời cậu nói mà vặn vẹo biến sắc, “Cậu. . . . . . cậu ở đó nói loạn xạ cái gì? Cậu gần đây đều quái lạ, có phải phát sốt hay không? Anh dẫn  đi bác sĩ đi. . . . . .”
            “Tôi không có bệnh.” Cố Lưu Niên ngắt lời cậu ta. Thiệt tình nếu là người khác khi nói những lời này sẽ mặt đỏ mà sợ hãi, nhưng cậu vẫn đang cố giữ lấy dũng khí, nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta.
          “A Huy, tôi thích anh, thật sự rất thích. Tôi muốn cùng ở một chỗ với anh, có thể được không?”
            “Cái gì là. . . . . . Cùng ta ở một chỗ?” Kỷ Huy không thể tin nổi trừng mắt nhìn cậu, sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng phun ra vài chữ “mày mày, đầu óc thật sự bị cháy hỏng , tao là nam nhân, cũng là anh họ mày. . . . . .”
            “Tôi biết, hết thảy những điều này tôi đều biết.” Giọng Cố Lưu Niên khàn khàn cơ hồ như mất nước, “Tôi càng biết chính mình không nên yêu anh, nhưng là đối với anh tôi không có biện pháp khống chế. . . . . .”
            “Cái gì là không có cách nào khống chế?” Kỷ Huy bước một bước lớn lại gần, kéo áo cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đã sớm cảm thấy kỳ quái. . . . . . Tuy nói nam sinh trong lúc đó dùng tay giúp nhau là thông thường, nhưng làm được như mày, quả nhiên vẫn là quá …  đi. Tao đã sớm muốn nói dừng lại, nhưng nhìn bộ dạng mày như vậy, tao nghĩ vẫn là thôi đi. Đại khái mày tinh lực tràn đầy, nhất thời  không có thấy bạn gái, cho nên tìm tao phát tiết, nếu là huynh đệ, tao không nên chối từ. Nhưng hôm nay. . . . . .”
            Thanh âm của Kỷ Huy cao vút “Hôm nay mày dám cư nhiên hôn tao. . . . . . Hai nam nhân hôn môi. . . . . .Mày không biết là ghê tởm lắm sao? Tao con mẹ nó đã chịu đủ rồi! Cố Lưu Niên, mày tỉnh lại đi, người bình thường tuyệt đối sẽ không làm như vậy đâu. Đừng vì tao không cự tuyệt, liền không kiêng nể gì, được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng làm hành vi biến thái này với tao nữa!”
            Toàn thân trong nháy mắt cứng ngắc, cơ thể như bị ngàn vạn lưỡi dao sắc đâm xuyên, không còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này.
            Từ thiên đường đến địa ngục, cũng không xa nhau đến như thế.
            “Chúng ta trong lúc đó. . . . . . Thật sự không có một chút khả năng nào?” Cố Lưu Niên nghe được âm thanh nghẹn ngào của chính mình.
            “Như thế nào có thể!” Giọng đối phương vẫn quyết tuyệt lạnh lùng vang lên bên tai, “Nếu còn muốn làm huynh đệ, sẽ không như vậy nữa, nếu không, tao chỉ còn cách cho mời mày dọn ra ngoài.”
            Như bị đẩy từ trên trời xuống mặt đất. . . . . .
          Trong ánh mắt đối phương không thể tìm thấy có đường sống quay về, Cố Lưu Niên khổ sở không cách nào pháp hô hấp được.
            Đêm nay, Cố Lưu Niên trằn trọc nghĩ tới mọi chuyện cùng Kỷ Huy . . . . . Nhớ hai người đồng tình suốt thời thơ ấu, nhớ cậu ta lúc nhỏ đơn độc tinh khiết, hiện tại tính cách lại lãnh đạm âm trầm, nhớ đến đã hơn một năm hai người chung sống, nghĩ không biết khi nào đã đem lòng yêu cậu ta, coi cậu ta như mục đích sống quan trọng nhất. . . . . . Cứ như vậy lăn qua lộn lại, bất tri bất giác, tia nắng ban mai đã lộ ra phía chân trời xanh. . . . . .
            Cố Lưu Niên trầm mặc rời giường, đứng trước cửa phòng Kỷ Huy, chết lặng không tiếng động. Buổi sớm mai yên tĩnh lạ lùng, cũng trong trẻo lạ lùng nhưng lạnh lẽo.
            Người này giờ đang ngủ say, hay giống mình lại trắng đêm không yên giấc? Cậu không có dũng khí truy tìm đáp án, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng, cần gì phải hỏi nhiều?
            Trầm mặc mở cửa gỗ, chỉ cách nhau một cánh cửa mà như trước mắt là cả con kênh sâu ngăn cách không thể vượt qua. Trước kia bước một bước  là có thể đem cậu ta  ôm vào trong lòng, trong ngực, hiện tại lại cách xa nhau như hai cái thế giới.
          Cậu thất hồn lạc phách rời đi, lại thất hồn lạc phách trở lại trường học. Bởi vì không biết nên đối mặt với Kỷ Huy như thế nào, Cố Lưu Niên trở về phòng ngủ trong kí túc. May mà lúc trước cậu có bảo lưu lại chỗ, không biết nên mừng vì mình may mắn có “dự kiến trước” ?
            Người đầu tiên phát hiện cậu có điểm lạ là Ổ Hưng Hoa, cậu ta bèn húc đầu cậu hỏi: “Làm sao vậy, cãi nhau với anh họ à?”
            Cố Lưu Niên cười khổ, ai cũng biết  Kỷ Huy là người quan trọng nhất với cậu, nên có chuyện gì, người khác theo bản năng sẽ nhắc tới, trước kia cảm thấy thực ấm áp, hiện tại lại như là châm chọc.
            “Không có cãi nhau, chỉ là có chút. . . . . . Ý kiến không hợp. . . . . .” Cố Lưu Niên khó khăn lựa chọn từ ngữ.
            “Ý kiến không hợp cái gì, nói như vậy cho có vẻ nho nhã, không phải là cãi nhau  sao?” Ổ Hưng Hoa hào sảng vỗ bờ vai cậu, “Nhìn không ra , người cẩn thận như cậu khi không lại cãi nhau? Thật sự là thiên hạ hồng vũ . Bất quá là huynh đệ thôi, cảm tình tốt tranh cãi sẽ nhanh qua. Được rồi được rồi, đừng bày ra điệu bộ trời sập xuống đến nơi rồi thế. Đi, cùng chúng tớ chơi bóng đi.”
            Không lay chuyển được Ổ Hưng Hoa, chỉ có thể để mặc cậu ta kéo đi. Cứ như vậy trọ ở trường một tuần, không có quay về nhà trọ của Kỷ Huy, cũng không có liên lạc cùng cậu ta.
           Tưởng niệm thành cuồng, có khi nhịn không được ngơ ngác lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn vào màn hình, ảo tưởng là điện thoại đối phương gọi đến, nhưng cậu làm gì có tư cách ảo tưởng? Hiện thực quay trở lại đều là đau lòng.
         Cậu hiện tại đã không dám hy vọng xa vời Kỷ Huy nhận lời, nhưng ít nhất chỉ cần quan tâm ân cần thăm hỏi cũng tốt, chính là không có, cái gì đều không có.
            Màn hình màu xám một mảnh tĩnh mịch, giống như tâm tình cậu giờ phút này.
            Chỉ cần cậu không liên lạc, Kỷ Huy liền tuyệt đối không chủ động liên hệ. Hiện tại nghĩ đến, đúng là bọn họ trong lúc ở chung đã nhất quán chuyện đó. Kỳ thật cuộc sống của Cố Lưu Niên vẫn là thực phong phú.
           Ban ngày bị sắp xếp dày đặc chương trình học, buổi tối lại cùng đám Ổ Hưng Hoa, không phải chơi bóng, thì cũng là tham gia hoạt động giải trí. Cậu trong lòng thầm cảm kích mình có nhiều bằng hữu tốt như vậy, có thể giải  tỏa phiền muộn.
           Tuy rằng tâm sự này không thể hướng một ai mà mở miệng, nhưng bọn họ trong lúc vui chơi bộc phát ra từng trận cười to sang sảng, Cố Lưu Niên còn có cảm giác được cứu trợ.
          Nhưng mà, đến buổi tối, cậu liền bắt đầu trằn trọc, thường thường là gặp ác mộng. Trong mộng đều là gương mặt lãnh đạm của Kỉ Huy, cùng lời cự tuyệt quyết tuyệt.
            Bừng tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, một đêm vô miên.
            Rất nhanh, thi học kỳ đến, không khí lập tức khẩn trương. Bình thường bát nháo không sao, giờ ai cũng lo ôn tập, vì thế người lên thư viện tự học ngày càng nhiều, cơ bản thư viện hiện tại không còn chỗ trống.
           Ổ Hưng Hoa phát loạn vì giờ nước đến chân mới nhảy, mỗi ngày buổi tối đều đến thư viện, còn rủ  Cố Lưu Niên đi cùng, chỗ nào không hiểu thì nhờ cậu giải thích.
            Bất tri bất giác, đã đến mười giờ tối, thư viện đến giờ đóng cửa, Ổ Hưng Hoa cùng Cố Lưu Niên thu thập sách vở, theo dòng người đi ra bên ngoài, vừa lúc đến cửa thì bắt gặp một nữ sinh dáng người thon thả . . . . .
            “Đồng Đồng!” Ổ Hưng Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra cô nàng.
            “Ổ Hưng Hoa, Cố Lưu Niên, là các cậu a.” Nữ sinh quay đầu, lộ ra nụ cười thanh lệ “Không nghĩ các cậu cũng đến ôn tập.”
            “Đúng vậy, chúng tớ ở tầng bốn, cậu ở nơi nào? Khi nãy không nhìn thấy cậu.” Ổ Hưng Hoa nói.
            “Tớ ở tầng một nơi có mấy tập san, là tớ muốn tìm ít tư liệu.”
            “Cậu chuẩn bị thế nào rồi?” Ổ Hưng Hoa hỏi, ba người bắt đầu vừa đi vừa tán gẫu.
            “Cũng được, đại khái đã đọc qua sách luật pháp một lần, ngày mai bắt đầu học thuộc.” Đồng Đồng cười nói.
         Cố Lưu Niên đi ở phía bên phải, không để tâm nghe cô nàng và Ổ Hưng Hoa đối thoại, cũng không có xen ngang.
        Phía trước đường bắt đầu rẽ nhánh, Đồng Đồng dừng chân lại, mặt hơi ngẩng lên, tầm mắt hướng về người bên cạnh Ổ Hưng Hoa như đang đi trong cõi thần tiên trên trời “Cố Lưu Niên?”
            “Gì?” Bị Ổ Hưng Hoa hung hăng va chạm, Cố Lưu Niên lúc này mới bừng tỉnh, phát hiện đối phương kêu tên chính mình.
            “Cố Lưu Niên, tớ có chút việc muốn hỏi cậu. . . . . .” Ánh mắt Đồng Đồng trong sáng nhìn cậu.
            “A. . . . . .” Ổ Hưng Hoa đột nhiên hô to một tiếng, “Tớ đột nhiên nhớ ra chậu quần áo đã ba ngày không giặt sạch, nếu không về giặt thì bốc mùi mất, tranh thủ bây giờ đèn còn sáng, tớ phải nhanh về xử lí thôi. Các cậu đi chậm rãi tán gẫu a.”
           Dứt lời, cậu ta liền lủi nhanh hơn thỏ, trước khi đi, ánh mắt còn hướng Cố Lưu Niên đầy ý tứ.
            Tên này, rõ ràng giữa trưa mới vừa mới giặt giũ, làm sao giờ lại có đống quần áo để ba ngày? Cố Lưu Niên nhăn mặt nhíu mày, xoay người đối mặt Đồng Đồng.
            Cô nàng cười “Phốc” một tiếng “Ổ Hưng Hoa chắc là muốn giúp tớ theo đuổi cậu, yên tâm đi, tớ không có ý tứ này, cậu cũng đừng suy nghĩ phức tạp a.”
            Sự ngay thẳng của đối phương khiến Cố Lưu Niên mỉm cười, “Cậu tìm tớ có việc?”
            “Không có gì, bất quá muốn tìm người tâm sự mà thôi.”
            Hai người vừa đi vừa nói, trời đêm như phủ một màn sương mờ, ánh trăng sáng  xuyên qua kẽ lá cành cây. . . . . . trong vườn trường ngập tràn hoa hồng bạch, hương thơm dịu ngọt tản ra trong không khí, yên tĩnh lạ thường.
            “Cậu gần đây làm sao vậy? Bộ dạng như là tinh thần sa sút, còn thường xuyên hồn phách phiêu diêu trên trời, như vậy căn bản không giống cậu, cậu không phải là thất tình đấy chứ?” Đồng Đồng trêu chọc nói.
            Thất tình. Từ này không chủ ý nhưng lại đánh trúng Cố Lưu Niên.
            “Thật sự bị tớ nói trúng ? Không xong rồi, tớ không phải là cố ý đâu.” Đồng Đồng đáng yêu thè thè lưỡi. Đúng là con gái, có điểm mẫn cảm hơn người khác.
            Cố Lưu Niên bị lộ bí mật thì ôn nhu cười khổ, thản nhiên nói: “Kỳ thật, tớ và người ấy căn bản không có bắt đầu, nên không thể nói là thất tình ”
            Nhớ tới thái độ của người ấy khi mình dốc toàn bộ ý chí chiến đấu mà thổ lộ, chỉ cảm nhận nội tâm từng cơn quặn đau, tần tầng lớp lớp dâng lên.
            Mấy ngày nay cậu luôn dùng sự  bận rộn để cố quên đi, nhưng hiệu quả lại siêu chậm.
            “Chắc cô gái ấy đối với cậu rất quan trọng? Tớ nhớ lần trước cậu đã nói, cậu vất vả như vậy, dốc sức như vậy đều là vì người ấy.” Đồng Đồng nhìn cậu, đôi mắt trong bóng đêm lấp lánh sáng.
            “Nếu đúng như lời người ấy nói, hết thảy đều chỉ là dư thừa vô ích mà thôi. Tớ cùng người ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, xem như thanh mai trúc mã. Mọi người trong nhà đối xử với người ấy không tốt, chính người ấy cũng không có tài năng nổi trội gì, tớ cuối cùng cảm thấy được phải liều mạng cố gắng, mới có thể mang lại cho người ấy một tương lai tốt đẹp, nhưng lại quên không hỏi, đó có phải thứ người ấy cần không? Mọi chuyện không tốt đều là tớ tự mình đa tình. . . . . .”
            Hẳn là đêm nay ánh trăng quá đỗi mông lung, nếu không bình thường cậu tuyệt đối sẽ không nhiều lời như vậy, hơn nữa lại là với nữ sinh tương giao không sâu sắc như người trước mặt.
          Nhưng Đồng Đồng không có ác ý, cậu có thể cảm thấy sự quan tâm chân thành của nàng với mình, mà áp lực này đã đè nặng cậu quá lâu rồi, thật sự rất muốn tìm người giãi bày.
          Ổ Hưng Hoa tuy là bằng hữu tốt, nhưng rất cẩu thả, vậy nên cô gái hiền lành lại hiểu chuyện này trở thành đối tượng cậu có thể nói hết lòng mình. Không biết vì nguyên nhân gì, Cố Lưu Niên có sự tin tưởng sâu sắc với nàng.
            “Thích một người, như thế nào lại là tự mình đa tình?” Đồng Đồng hỏi ngược lại.
            “Như thế nào ư? Đối phương nếu không thể nhận tình cảm của cậu, hết thảy đều biến thành phức tạp. . . . . .”
            “Rốt cuộc là người đó làm mọi chuyện phức tạp, hay chính cậu làm mọi chuyện phức tạp?” Đồng Đồng bắt bẻ cậu.
            Cố Lưu Niên dừng bước, nhìn thấy biểu tình hoang mang của cậu, Đồng Đồng không khỏi mỉm cười, “Nếu tớ là người kia, có người giống như cậu thích tớ, tớ nếu không thể hồi báo, cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng đây là chuyện phức tạp. Con người đều có da có thịt ai cũng như ai, có người thích mình, cũng vì mình mà liều mạng, mặc kệ là ai, tớ đều cảm kích tận đáy lòng.”
            “Đặt vào hoàn cảnh của người ấy, so ra thì, cảm tình của tớ với người ấy, ngoại trừ sự phức tạp, nói không chừng còn là nhục nhã và dơ bẩn. . . . . .” Nhớ tới biểu tình chán ghét của Kỉ Huy, trái tim lại một trận co rút đau đớn.
            “Cố Lưu Niên, tớ thật sự hiếu kì, người cậu thích, rốt cuộc là ai? Phải biết rằng, một nửa nữ sinh toàn hệ đều yêu thầm cậu, có thể có người cư nhiên không muốn chấp nhận cậu?” Đồng Đồng bán tín bán nghi mà nói giỡn.
            “Tớ chỉ là người bình thường, người ấy cũng thực bình thường.”
            “Có nghe qua câu này chưa, một lần khiêm tốn là bốn lần tự kiêu đấy (câu này ta chém gió sang tiếng việt )” Đồng Đồng cười nói, nghiêng đầu nhìn cậu.
            “Mặc kệ như thế nào, tình cảm này, chẳng lẽ không chân thật sao? Nếu tớ là cậu, sẽ tìm cô ấy nói rõ mọi chuyện một lần. Cậu gần đây suy sụp như vậy, cũng không giống Cố Lưu Niên mà tớ quen biết. Nếu có một ngày, cô áy biết cậu vì cô ấy mà cam chịu, sẽ nghĩ như thế nào?
         Ít nhất tớ tuyệt đối sẽ không vui vẻ, còn ngược lại cho rằng cậu là người nhu nhược. Cùng cô ấy nói chuyện một lần đi, cho dù không thể làm người yêu, cũng có thể làm bằng hữu. Cô ấy không phải người tối quan trọng với cậu sao, cậu nhất định không muốn mất đi nàng!”
            Nội tâm Cố Lưu Niên chấn động. Đúng là, sau khi bị Kỷ Huy cự tuyệt, cậu hắn một mặt đắm chìm trong cảm xúc hối hận, giống đà điểu đầu dài vùi đầu trong sa mạc, ngay cả gọi điện thoại cho Kỷ Huy cũng không dám, lại càng không dám nghĩ ngày mai sẽ như thế nào.
           Nhưng mà một mực trốn tránh cũng không phải biện pháp, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Bị cự tuyệt , trời liền sập xuống sao? Chẳng lẽ mình sau này không còn gặp Kỷ Huy nữa?
          Đương nhiên không có khả năng! Nếu như vậy, vì cái gì không hảo hảo tìm cậu ta nói chuyện? Lúc trước là do hành động đột ngột của chính mình, mới khiến thái độ Kỷ Huy kịch liệt phản lại.
          Hiện tại sự tình đã qua đi hai tuần, cả hai đều đã bình tĩnh, như vậy, sao không công bằng, thẳng thắn trao đổi một lần?
            Tình yêu chẳng phân biệt ranh giới quốc gia, thích một người cũng không sai. Đối với tình cảm dành cho Kỷ Huy, cậu không thẹn với lương tâm, cũng không cảm thấy không thể ngửa mặt lên nhìn trời, cho nên, cậu không nghĩ lại khiến Kỷ Huy nghĩ mình “Biến thái” , lại càng không muốn từ này về sau cùng cậu ta coi như người lạ.
           Tâm tình trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, Cố Lưu Niên đứng thẳng lưng, bỏ đi nỗi lo lắng suốt mấy ngày qua “Cám ơn cậu, Đồng Đồng. Tớ nghĩ tớ sẽ đi tìm người ấy, hảo hảo nói chuyện một lần!”
            “Tốt, hảo hảo cùng đối phương nói chuyện, chúc cậu may mắn!”
            Vẫy vẫy tay tạm biệt, Cố Lưu Niên hăng hái tiến bước, hướng cửa ngoài chạy đi mại động hữu lực  nện bước, hướng giáo ngoài cửa chạy đi.
            Bắt chuyến xe buýt công cộng cuối cùng trong đêm, trở lại nhà trọ của Kỷ Huy, cậu bỗng có cảm giác “gần hương tình khiếp” . Chần chờ vài giây, Cố Lưu Niên rốt cục vẫn gõ cửa phòng. . . . . .
            “Ai a?” Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh của Kỷ Huy, tim cậu đột nhiên rối loạn, không biết nên trả lời như thế nào trả lời. Chờ một hồi sau, nghe được tiếng bước chân từ xa lại gần, sau đó, cửa “cáp” một chút bị đẩy ra. . . . . .
            Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả người.
            “A Huy. . . . . .” Mới phun ra hai chữ này, rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
          Tầm mắt rơi xuống đôi môi hơi mỏng của đối phương, hình ảnh không nên có đột nhiên nổi lên trong óc, khiến cậu một trận xấu hổ, hai má không khỏi bừng bừng nóng lên.
            “Như thế nào lại là cậu?” Biểu tình của Kỷ Huy nhìn không ra là vui hay hận, chỉ là có chút giật mình, ánh mắt lãnh đạm như trước, thậm chí so với trước kia còn lạnh lẽo hơn.
          Đầu tóc cậu ta rối tung rối mù, áo sơ mi nhàu nhĩ các nếp nhăn, phía dưới mặc quần đùi rộng thùng thình, chân loẹt quẹt một đôi dép lê. Chắc cậu ta đang sắp đi ngủ, lại bị cậu vị khách không mời mà đến này đánh thức.
            “A Huy, tôi muốn cùng anh hảo hảo nói chuyện.” Ánh mắt Cố Lưu Niên dừng trên người đối phương.
            “Bây giờ?” Kỷ Huy cào cào mớ tóc rối, mặt hơi biến sắc.
            “Phải, có thể mở cửa cho tôi vào nhà không?” Đang muốn đẩy cửa mà vào, lại phát hiện trước cửa hình như thừa một đôi giày xăng-đan màu bạc đế cao? Là đôi giày người lớn, cậu trước kia chưa bao giờ thấy.
            “Anh có khách?” Cố Lưu Niên có điểm giật mình, băn khoăn không biết vị kia cuối cùng là ai.
            “Kỷ Huy, là ai a?” Âm thanh nũng nịu vang lên, truyền từ phòng khách đến. Một cô gái đeo dây lưng màu bạc, trang phục mỏng manh đến độ có thể nhìn thấy cả quần lót xuất hiện trước tầm mắt Cố Lưu Niên.
            Cô nàng đôi môi đỏ sẫm, quần áo hớ hênh, trang điểm quá đậm, đường nét dung tục lộ ra vẻ quyến rũ, tuổi tối thiểu cũng phải ngoài hai mươi tám, cùng Kỷ Huy ở một chỗ, thực rõ ràng như chị em.
            Nhìn thấy Cố Lưu Niên, cô nàng chẳng những không ngượng ngùng, ngược lại còn đem ánh mắt câu dẫn hướng về Cố Lưu Niên, sau đó cánh tay trắng bóng khoát lên vai Kỷ Huy, cười khanh khách nói:
           “Kỷ Huy, anh chàng ưa nhìn này là ai a? Có phải bạn học của anh không? Không nghĩ nổi anh cũng có người bạn học có bộ dạng như vậy, đến giới thiệu một chút đi.”
            “Cô đi ra làm gì? Nhanh lên đi vào!” Sắc mặt Kỷ Huy lập tức trở nên rất khó coi, kéo kéo thắt lưng đuổi cô nàng quay về phòng ngủ.
          Nàng ta không tình nguyện chu đôi môi đỏ mọng, phụng phịu đi về phòng ngủ, đóng sầm cửa thật mạnh. . . . .
         Kỷ Huy xoay người quay lại cửa chính, hai người cứ như vậy đứng ở hành lang ngoài nhà trọ, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hiển nhiên cậu ta không muốn cho Cố Lưu Niên đi vào.
            “Chị ta là ai?” Cố Lưu Niên liếc mắt một cái cũng hiểu được vài phần, tâm tư tụt dốc thê thảm.
            “chậc. . . . . . chuyện của anh . . . .” Kỷ Huy lại hung hăng cào cào tóc,  tầm mắt mơ hồ, chính là không chịu nhìn đến Cố Lưu Niên.
            “Khi nào thì bắt đầu kết giao?” Cố Lưu Niên rất nhanh nắm tay.
            “Cuối tuần trước. . . . . .”
            Cậu vừa vào trọ trong trường, Kỷ Huy liền lập tức kết giao bạn gái? Cố Lưu Niên bị chuyện này đả kích thật mạnh.
          “Chị ta rốt cuộc là ai? Lớn tuổi như vậy, sao có thể là bạn học của anh? Anh vừa mới quen, đã vội mang chị ta về nhà như thế?” Cậu không thể bỏ qua, tâm tư tràn ngập ghen tỵ mãnh liệt.
            “Cậu quản anh nhiều như vậy làm gì?” Đối phương dồn dập đặt ra hàng loạt câu hỏi khiến Kỷ Huy gầm nhẹ, hai người đồng thời chấn động.
         Ý thức được thái độ của mình có chút quá phận, Kỷ Huy liếc liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Lưu Niên, hạ giọng, “Cô ta làm công ở phòng tắm hơi trong tiểu khu chúng ta, anh có lần đi vào trong đó tắm rửa mát xa, liền quen biết . Hiện tại nam nữ phần lớn đều như vậy, cậu làm gì phải ngạc nhiên thế?”
            “Phòng tắm hơi  là cái chỗ loạn thất bát tao , có thể có loại con gái tốt để kết bạn sao?” Cố Lưu Niên giận đến phát nghẹn: “Vừa nhìn đã biết chị ta là phong trần nữ tử, anh cẩn thận đừng để nhiễm bệnh gì!”
            “Ai cần cậu lo! Tao tình nguyện cùng lên giường với đàn bà bát nháo, cũng không nguyện chờ bị đàn ông đâm chọc!”
            Lời nói rất trực tiếp giống một cái búa tạ nện thẳng xuống, Cố Lưu Niên chỉ cảm thấy đại não ong ong, hai mắt biến thành màu đen, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
            “Thực xin lỗi, A Niên, anh không phải không biết cậu đối với anh rất tốt. Chính là cậu mau mau tỉnh lại đi! Chúng ta như vậy là không đúng.” Thấy sắc mặt cậu thật sự khó coi, ngữ khí của Kỷ Huy chậm lại.
            “Anh có thể không tiếp nhận tôi, nhưng không cần làm hư chính mình.” Cố Lưu Niên bình tĩnh lại, cố nén cơn đau đớn dâng lên trong ngực, “Nếu thật sự muốn kết giao bạn gái, vậy hãy đi tìm một cô gái tốt đứng đắn, đừng cùng loại nữ nhân này kết giao. Kỷ Huy, anh cũng nên có trách nghiệm với chính bản thân mình.”
            “Người giống như anh, sẽ chẳng có cô gái đứng đắn nào thích đâu.” Kỷ Huy nhún nhún vai, “Anh đối với chuyện này không có yêu cầu gì, chỉ cần có người nguyện ý tiếp nhận anh là được.”
            Chỉ cần có người nguyện ý tiếp nhận cậu ta? Cậu ta đối với phái  nữ yêu cầu thấp như vậy, nhưng do mình là nam nhân, nên căn bản không ở trong phạm vi của cậu ta.
         Mình rõ ràng không hề kém gì một nữ nhân có thể yêu thương cậu ta, lại càng có thể làm cho cậu ta hạnh phúc, nhưng mà, chính vì hai người cùng giới tính, còn có chung huyết thống, nên hết thảy đều không được tính đến!
            “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không cần tùy tiện hạ thấp chính mình. Anh là người quan trọng nhất với tôi, tôi. . . . . .” Thanh âm lần thứ hai nghẹn ở yết hầu. . . . . .
        Cậu có thể cảm thấy huyệt thái dương của chính mình căng phồng đến sắp nứt ra, máu trong động mạch chạy rần rật, cậu càng biết mình không nên tái tự rước lấy nhục, cũng không nên gia tăng sự phức tạp cho đối phương, vừa ý trung sôi trào đích cảm tình lại như núi hồng bộc phát, không thể khống chế, một tiết xuống, cuối cùng thất bại thảm hại.
            “Tôi thật sự thực thích anh. . . . . .”
            Những lời này nghe đầy hèn mọn, lại làm kẻ khác đau lòng!
            Kỷ Huy chấn động, liếc mắt nhanh nhìn cậu một cái, lập tức hạ mí mắt. Cậu không thấy rõ được biểu tình trên mặt cậu ta, chỉ thấy được lông mi nhẹ nhàng run rẩy. . . . . . Sau đó, Kỷ Huy ngẩng đầu, biểu hiện không biết nên hình dung như thế nào, nhìn cậu “Đó là chuyện của cậu, chúng ta là chuyện không thể.”
            Cố Lưu Niên đã biết, đã khẳng định được trước kết quả này. Vậy mà chính khi nghe thấy, ngực vẫn truyền đến cơn đau lạnh lẽo. . . . . .
            “Đừng choáng váng, không cần làm việc nghịch thiên.”
            Làm việc nghịch thiên. Bốn chữ này, Kỷ Huy trước kia tựa hồ cũng đã nói.  Là sự lạnh nhạt của hồng trần, cũng là thành tâm thực lòng khuyên bảo? Chỉ tiếc cậu sớm đã như thiêu thân lao đầu vào lửa, vạn kiếp bất phục.
          Quá muộn rồi, hiện tại mới nói cậu đừng yêu say đắm nữa, đừng tưởng niệm nữa, thật sự là quá muộn ! Yêu một người, bao nhiêu sức nặng đè lên sinh mệnh, còn có chuyện gì  so với việc này càng khủng bố hơn sao? !
            Không biết cậu đã rời đi như thế nào, chỉ biết là khi tỉnh táo lại, đã thấy chính mình lại đứng dưới lầu nhà trọ của Kỷ Huy.
          Bốn bề mờ mịt, trước mắt một mảnh bóng đêm đần độn. Cố Lưu Niên lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, cố giữ tinh thần mà rời đi. . . . . .
         Cậu thấy như toàn thân suy sụp chỉ muốn quỵ xuống,  thân hình oằn xuống, mỗi bước đi đều rất nhỏ, rất nhẹ rất chậm, giống như ông lão đã tuổi già sức cạn, lúc này, chỉ cần ngoài cửa đột nhiên thổi qua một trận gió mạnh, là có thể cuốn cậu đi như gió cuốn cát bay.
            Nhân sinh khó có thể coi nặng, cũng khó có thể khinh nhẹ. Nếu cảm tình cũng như cát nắm trong tay, càng nắm chặt, lại càng chảy nhanh qua kẽ tay, vậy tính cố chấp từ nhỏ đến lớn của cậu, có phải hay không thật đáng chê cười? Cố Lưu Niên khẽ động khóe môi, lại không thể cười nổi.
            Thành phố lúc không giờ, có nét đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng. Giờ khắc này là kết thúc của hôm nay, cũng lại là giây đầu tiên của ngày, quá khứ đã trôi qua vô phương quay trở lại, chỉ là những sự việc đã qua thì khắc cốt ghi tâm.
            Nhịn không được nghĩ đến lúc trước khi Kỷ Huy bỏ học, cậu đi thăm cậu ta, khi rời đi, bóng dáng cậu ấy đứng ngoài cửa xưởng cô đơn gầy yếu khiến tâm mình lo lắng; lại nghĩ tới khi cậu ta gặp tai nạn , nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt cơ hồ tan biến khỏi nhân thế, cứ như vậy làm kẻ khác thật đau lòng. . . . . .
          Cậu thường xuyên nghe các bậc trưởng bối khen ngợi mình là đứa nhỏ ngoan ngoãn chăm chỉ, từ nhỏ đã có mục tiêu, không làm người lớn phải lưu tâm, nhưng hiện tại nghĩ lại, kia đều không phải là trời ban như thế, mà là duyên cớ từ Kỷ Huy.
          Bởi vì cậu muốn cho cậu ta một tương lai tốt đẹp, có khả năng chăm sóc bảo hộ cậu ta trong phạm vi của mình, cho nên cậu mới liều mạng học hành như vậy.
            Cho tới nay, tâts thẩy chuyên tâm, hướng mục tiêu này thẳng tắp mà đi tới, chưa bao giờ từng do dự. Nhưng giây phút này đây, cậu lại hoài nghi chính bản thân mình.
            Nghĩ muốn đối xử tốt với cậu ta, làm cho cậu ta vui vẻ, muốn cùng cậu ta ở một chỗ, thậm chí cảm thấy được cả đời này kiếp này nhất định phải ở cùng một chỗ với cậu ta, thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, nhưng giờ thấy có phải đấy là vọng tưởng cố chấp của chính bản thân không? Kỷ Huy thì sao?
            Đáp án hay không đã rõ. Vừa rồi cùng cậu ta nói chuyện, cũng đã nói ra hết mọi thứ.
           Cho tới mới đây thôi, mục tiêu cùng lý tưởng của cậu đều trong đêm nay hoàn toàn bị phủ định, không chừa lại một con đường sống hay một tia hy vọng. Cố Lưu Niên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, nhìn không thấy tương lai.
            Chậm rãi đi qua ngã tư đường phồn hoa, một chiếc ô tô phóng vọt qua như bay, nhiều cửa hàng sáng đén trong đêm vẫn buôn bán, mặt tiền rực sáng ánh lưu quang, mà trong tâm cậu lại là một mảnh tái nhợt.
            Yêu càng sâu, càng tịch mịch.
Hoàn chương 3.
Dài gấp đôi phần trước luôn đó nhá…comt ủng hộ siêu nhân Mít nào!!!!
Unknown vào lúc 09:16
1 nhận xét:

Kim Ngany08:27 20 tháng 8, 2021
Truyện rất hay mà sao ko có ai đăng nhận xét nhỉ. Bạn edit rất mượt. Mà cố tình viết các dòng cách ra thế để ko bị ăn cắp à 😁

Trả lời



Trang chủ
Xem phiên bản web
Giới thiệu về tôi
Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi
Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro