38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết bằng cách nào, hắn đã nhanh chóng tìm thấy phòng của chị. Trên người hắn toàn mồ hôi như mới tắm mưa về, hắn không lịch sự bước ngang qua tôi mặc dù tôi là người đứng trước tầm nhìn của hắn, hắn chỉ nhìn một cái rồi lơ đi ngay, đi thẳng đến chỗ của chị 

- " Chaeyoung, em khỏe chưa? " 

- " Anh đến đây làm gì? " 

Tôi không quay lại nhìn, bỏ đi mà chẳng nói một lời, tôi không muốn nghe thêm những gì mà chị và hắn sẽ nói. 

- " Lisa, cô đi đâu? " chị hỏi. 

- " Ra ngoài có chút việc " 

- " Cô là bác sĩ chăm sóc cho tôi, cô phải ở đây cùng tôi chứ? " chị nhướng mày, tôi cũng nhướng mày nhìn chị khó hiểu.

- " Có anh ở đây rồi, không cần cô ấy đâu " hắn nắm tay chị ân cần nói. Chị giựt tay mình ra khỏi tay hắn, tông giọng có hơi giận dữ mà nói.

- " Sao không đợi tôi chết rồi hẵng đến thăm? "

 - " Chaeyoung! " tôi nghiến răng gằn giọng, trợn mắt nhìn chị khi nghe chị nói như thế. Chị phớt lờ lời nói của tôi, mắt vẫn nhìn vào hắn ta mà cứng rắn nói. 

- " Anh nổi tiếng, không có nhiều thời gian rảnh. Ok, tôi đồng ý, nhưng anh bận đến nỗi không thể nhắn một tin hỏi thăm hay một cuộc điện thoại hay sao? Bận đến nỗi anh suýt chút nữa đã quên Chaeyoung tôi đây à? Thật tức cười! " chị nhếch mép cười cay đắng " anh có biết khoảng thời gian không có anh tôi đã làm những gì? Anh có biết tôi đã cô đơn đến mức nào khi không một ai bên cạnh? Anh thừa biết tôi chỉ có anh thôi mà? Anh vô tâm với tôi mà lại làm bộ như quan tâm rồi bắt tôi phải chấp nhận sự quan tâm miễn cưỡng đó? Anh đùa sao? Rốt cuộc anh là loại người gì vậy? Tôi nói tôi ổn, anh liền tin là sự thật sao? Tôi nói tôi khỏe anh liền nghĩ rằng tôi vẫn khỏe à? Anh có còn yêu tôi không vậy? Đối với anh đó gọi là yêu hay sao? Anh nào đâu biết được tôi như thế nào, cho dù anh có ở bên tôi cho đến cuối đời, anh mãi mãi vẫn không hiểu được tôi! " 

- " Chaeyoung à " hắn nắm tay chị cười không tin rằng đó là do chị nói " em phải hiểu cho anh chứ, anh thừa nhận rằng anh rất bận nhưng anh vẫn nhớ đến em mà, anh biết em rất buồn, rất cô đơn nhưng anh cũng chẳng thể làm gì được, em biết là anh là một người ở trong giới giải trí, đâu thể tùy tiện đi gặp ai đó được đâu. Bây giờ anh tới thăm em, mong em tha thứ, ngay khi em xuất viện, anh sẽ chính thức công khai " ánh mắt hắn nhìn chị chân thành nhưng vẫn không có sự tin tưởng, hắn là một người coi trọng sự nghiệp, tiền bạc và những thứ có lợi cho hắn. Thế còn chị, hắn xem chị là gì? 

- " Anh thôi đi, người tỏ tình trước là anh, người muốn chia tay trước cũng là anh, anh nghĩ anh có tư cách đòi quay lại? Anh hành hạ tôi như vậy chưa đủ hay sao? " 

- " chaeyoung em, anh không có ý đó... " 

- " Vậy là ý gì? " 

- " ... " tôi thấy hắn cúi đầu bối rối, như là đang suy nghĩ mình nên biện minh những gì.

- " Kết thúc rồi, anh về đi! " 

Chị cắt ngang cuộc trò chuyện, nằm xuống xoay lưng về phía hắn. Chị không ngủ nhưng mặc cho hắn kêu gào, van xin chị cũng không mảy may động lòng, nhìn vẻ mặt của chị không có một chút gì gọi là đau đớn, hối tiếc hay đau buồn gì cả, chị trông bình thản vô cùng. 

Sau một hồi van xin hết mực, hắn bực bội đứng lên ra về mà không nói một lời, vẫn thô lỗ y như lúc hắn vừa mới đến vậy, chị yêu loại người như hắn sao? Nhìn chị bình thản, tôi cảm thấy hả hê vô cùng. 

- " Chaeyoung, hắn về rồi " tôi nhẹ nhàng nói với chị.

- " Xin lỗi vì đã để cô nghe cuộc trò chuyện " chị ngồi dậy, gượng gạo cười với tôi. 

- " Tôi không sao, chỉ sợ Jung Ah nghe thấy " tôi đưa hai tay thành một vòng tròn trên miệng nói nhỏ. 

- " Con nghe thấy hết rồi nhé "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro