Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùng hai tháng riêng , khí trời trong lành, ngàn dặm không gió, là thời tiết tốt thật là hiếm có . Vương Nhất Bác lấy cớ  đi thăm mẫu hậu để thuận lợi ôm Tiểu Trảo vào cung. Mèo nhỏ nằm trong lòng y sưởi ấm không buồn nhìn xem mình được đưa đến đâu.

Vào Dực Khôn cung, y liền thấy Lục Hoàng tử Vương Nhất Thiên đang cùng Hoàng hậu nói chuyện.

" mẫu hậu vạn an." 

Vương Nhất Bác hành lễ.

" Sao con lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng ta kêu người hầu chuẩn bị thêm chút đồ con thích ăn."

" Không sao, hôm nay nhi thần có việc phải vào cung nên tiện thể thăm mẫu hậu luôn "

Vương Nhất Bác nói xong, lại chào hỏi

" Lục Ca "

Vương Nhất Thiên mỉm cười dịch người sang bên cạnh chừa ra một chỗ bên tay trái Hoàng hậu cho Vương Nhất Bác nói

"Lại đây ngồi đi."

Nghe xong, y liền ngồi xuống bắt đầu nói chuyện với hoàng hậu, trong lúc Vương Nhất Thiên rót cho y chén trà nóng, bỗng dưng nhìn thấy một cục lông trắng trong lòng y , hắn khó hiểu nhìn bé con nằm cuộn tròn trong lòng Vương Nhất Bác hỏi .

"Đệ ôm cái gì vậy? "

Vương Nhất Bác nhẹ đặt Tiểu Trảo lên bàn, còn y ngồi vào ghế uống trà. Tiểu Trảo phát hiện mình bị thả xuống liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhảy vào lòng Hoàng hậu. Có lẽ trong bốn người ở đây chỉ có Hoàng hậu là nữ tử, hoặc là do trực giác của động vật, Hoàng hậu là vô hại nhất.

Hoàng hậu không ngờ nhi tử của mình còn mang mèo vào cung, nàng bất đắc dĩ ôm mèo con vào lòng.

" hôm nay con sao vậy, cứ thần thần bí bí mãi , chẳng lẽ trong cung có chuyện gì sao "

" Việc này nói ra rất dài dòng."

Vương Nhất Bác phất tay, hạ lệnh cho toàn bộ người hầu trong điện lui hết ra ngoài.

" Việc này người một nhà biết là tốt rồi, sự tình liên quan đến  mẫu hậu "

Thấy cửa điện đã đóng, Vương Nhất Bác mới nói.

"  Bản cung sao ?"

" Chuyện này có liên quan tới trầm tủy hương này "

Sau đó, Vương Nhất Bác kể lại toàn bộ sự việc cho hoàng hậu nghe , sau khi Nghe Vương Nhất Bác nổi xong, Vương Nhất Thiên mặt cũng trầm xuống, hắn nhìn về phía lư hương còn đang đốt kia, tuy rằng dược tính đã bị khắc chế và giải trừ , nhưng vẫn khiến hắn theo bản năng mà cảnh giác.

Vương Nhất Bác rót cho mình một chén trà đầy, uống một hơi cạn sạch.

" Về sau có cái gì mới được đem đến, tốt nhất để Tiểu Trảo ngửi qua một chút, nó sẽ phán đoán có hại không."

" Trong Dực Khôn cung đều là thân tín của ta, người của Hoàng Quý phi không thể trà trộn vào liền đánh chủ ý lên người phụ hoàng . Nàng là sủng phi của Phụ hoàng, nên chắc chắn Phụ hoàng sẽ không nghi ngờ. Quả thật Chiêu này thật là cao minh."

Vương Nhất Thiên cười lạnh một tiếng, biện pháp tranh đấu trong cung không ít, nhưng cách thức này thì hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

" vậy hiện tại tình hình hoàng thượng thế nào "

Hoàng hậu có chút lo lắng mà hỏi y

" mẫu hậu yên tâm, hiện tại sức khỏe của phụ hoàng không có vấn đề gì, cũng may là con phát hiện sớm không thì không biết hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào "

Lúc này hoàng hậu mới yên tâm được phần nào, ba người nói chuyện vui vẻ đến khi sắc trời đã muộn thì hai người mới từ biệt hoàng hậu trở về phủ của mình

Chiếc xe ngựa đã đứng ở cửa cung từ lúc nào, Vương Nhất Bác có chút bất ngờ nhưng cũng để Tiểu Hoa đỡ mình lên xe.đang đi trên đường bỗng nhiên có vài người mặc đồ đen xuất hiện vây hãm xe ngựa của y

Vương Nhất Bác một mình đứng ngồi ở trong xe , y hơi nhếch môi nghe tiếng động bên ngoài . Gió lạnh thổi bay vạt áo cùng sợi tóc, khiến y có chút lạnh thấu xương.

từ trong tay áo y lấy ra cái khăn được gấp chỉnh tề, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng, lúc xoay người, lại nhìn thấy bóng người mờ nhạt lay động. Còn chưa phục hồi tinh thần, một đạo hàn quang đã tiến tới gần trước mặt.

Nhờ vào bản năng của nhiều năm tập võ, mặc dù Vương Nhất Bác kịp nghiêng người lượn vòng né tránh, vẫn có vài sợi tóc đen bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cuồng phong nổi lên, sau tiếng loong coong, y tức giận lao ra khỏi xe, lấy ra một thanh kiếm đấu với tên sát thủ trước mặt. Vương Nhất Bác một tay cầm kiếm đỡ sát chiêu, lạnh lùng đứng lại nhìn người trước mặt.

Đối phương lấy cái khăn đen che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt không có chút cảm xúc, giống như sát thủ vô cùng chuyên nghiệp.

Vương Nhất Bác nói

"Các hạ biết ta là ai sao?".

"Cửu điện hạ Vương nhất bác "

Đối phương một đao để ngang cổ y, dùng thanh âm lạnh thấu xương nói

"Có người ra giá cao, muốn mua cái mạng này của ngươi.".

Đuôi lông mày của Vương Nhất Bác đột nhiên rét lạnh , hướng đối phương lên gối ba tấc, ép người đó lùi về sau năm bước. Hành tẩu giang hồ đều biết, không thể nói đạo lý với sát thủ, chỉ có thể toàn lực đánh một trận, mới có thể có cơ hội sống.

Lưỡi kiếm hàn quang nhấp nháy bốn lần, giống như ánh chớp chặt đứt từng mãnh gió lạnh, đánh ra một trận ảo ảnh. Cùng đối phương song đao đụng vào nhau, tiếng binh khí chạm nhau lanh lảnh giống như châu ngọc rơi xuống bàn, không bao lâu lại ngưng bặt, chỉ nghe"Ầm"một tiếng, tay sát thủ kia đã mất vũ khí.

Vương Nhất Bác gác thanh kiếm ở đầu vai gã

"Ngươi thua rồi.".

Đối phương cười lạnh nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt ngoan độc

"Thua hay không chưa chắc.".

Vương Nhất Bác nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh hỏi

"Là ai mướn ngươi?".

Đối phương di chuyển tầm mắt, thờ ơ hất cằm

"Hắn đang ở phía sau ngươi.".

Vương Nhất Bác nghe vậy hơi dừng lại, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, y khồng hề cảm thấy nơi này có người thứ ba.

"Thế nào?"

Ngữ điệu đối phương thay đổi, trong câu có chút khiêu khích

"Không dám quay đầu lại?".

Vừa dứt lời, liền có tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai, sát khí trong mắt Vương Nhất Bác chợt hiện chợt mất , mũi kiếm trợt hướng cổ đối phương, không ngờ lại giống như chém vào trên lưới tơ vàng.

Lợi dụng cơ hội ngắn ngủi này, sát thủ kia tung người lên không nhảy một cái, trong tay áo bắn ra mấy trăm cây tiêu bạc, nhắm thẳng vào mặt y, từng đạo quang ảnh trên không lần lượt thay đổi, đan thành một cái lưới gió không thể lọt.

Vương Nhất Bác theo bản năng lùi về phía sau, trở tay sử dụng kiếm quang phá bỏ ám khí, nhưng đầu vai vẫn bị đâm một cái đau nhức, chảy ra máu tươi.

Sát thủ thừa dịp bóp cổ y, trong cái bao tay bạc giấu một cây dao sắc bén.

Y đột nhiên nhắm mắt lại.

Lưỡi dao sắc bén lạnh như băng xuyên qua máu thịt, chất lỏng ẩm ướt văng tung tóe lên mặt.

Sát thủ mở to mắt, không thể tin cúi đầu, nhìn cây côn sắt xuyên qua cổ của mình, chậm rãi buông tay ra, ngã về phía sau.

Tiêu Chiến bước tới , đem y ôm vào trong ngực

"Ngươi không sao chứ?".

Vương Nhất Bác lắc đầu, trên mặt có một vết thương dài hơn hai tấc, là mới vừa rồi vô ý bị thương, đầu vai cũng bị máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa, bất luận thương thế có nặng hay không, ít nhất nhìn vào khiến cho người ta bận tâm.

————————————-
Lời của tác giả: LIKE MẠNH LÊN CÁC NÀNG ƠI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww