Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào Buổi chiều, hai người đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, tiếng lật trang sách ngẫu nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, có cảm giác ngày tháng thật yên bình thanh thản.

Chớp chớp đôi mắt có chút mỏi mệt, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác một cái , hắn phát hiện ánh mắt y tuy rằng đặt trên sách nhưng đang ngẩn người, có lẽ trên sách viết cái gì cũng không biết.

" Làm sao vậy? "

Tiêu Chiến giơ tay kéo Vương Nhất Bác lên vào lòng , có chút sầu lo hỏi

" Chuyện phụ hoàng bị bóng đè tuy rằng chưa được giải quyết , nhưng cũng đã có cách trị . Chỉ là khi nghĩ đến vẫn khó lòng phòng bị, lần này tuy rằng tính mạng của mẫu hậu và phụ hoàng chưa bị uy hiếp, nhưng cũng khó bảo toàn lâu dài. Chúng ta hiện tại ngầm đề phòng thì tốt hơn so với quang minh chính đại đề phòng, nhưng tóm lại không phải kế sách lâu dài. Còn cần nghĩ vài biện pháp bảo hộ mẫu hậu và phụ hoàng mới tốt."

Đối với con cái, sức khỏe của phụ mẫu là vấn đề lớn nhất. Phụ mẫu an thì tâm ổn, phụ mẫu có việc thì tâm loạn. Hoàng gia tuy rằng uy nghiêm, phụ mẫu cùng con cái thân cận không giống dân thường mà tùy ý, luôn luôn phải theo quy củ khắc chế. Thân là Hoàng tử dã tâm bừng bừng, vì tư lợi của khối người, bọn họ chỉ quan tâm đến vị trí trên vạn người kia, cho dù hiếu thuận cũng chỉ cho có lệ. Người như vậy, cho dù thân phận tôn quý, Tiêu Chiến cũng phi thường khinh thường. Mà y lo lắng cùng hiếu thuận là xuất phát từ nội tâm, tuy Vương Nhất Bác ngoài miệng không nhiều lời, nhưng một mực dùng hành động để chứng minh, y thở dài một hơi nói

" Bây giờ ta cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, thôi thì ngày mai ta sẽ cùng lục ca bàn về chuyện này

Vương Nhất Bác sinh trưởng ở trong cung, thủ đoạn tranh đoạt tình cảm thế này cũng thấy rất nhiều rồi, lại chưa bao giờ tự mình dùng. Nhất thời không nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, mấy thứ thử độc bình thường kia căn bản là không thiếu, nhưng loại người bình thường không dễ tra xét giống như hương liệu đó, hơn nữa không đến mức sát hại tính mạng lại không thể nào thử được, nghĩ đến cũng là họa lớn.

Cho dù không muốn cũng chỉ có thể giải quyết như trên, đó là diệt trừ Hoàng Quý phi. Nhưng cái này thật là nói dễ hơn làm , Mẫu gia của Hoàng Quý phi quả thật là danh môn chiến tướng, tay nắm rất nhiều quyền lực .Cộng Thêm công lao nàng sinh dục tứ Hoàng tử, và có công nuôi nấng bát công chúa nên phụ hoàng cũng phải nể nàng vài phần. Hơn nữa cho dù diệt trừ Hoàng Quý phi, ai có thể cam đoan sẽ không xuất hiện Hoàng Quý phi thứ hai, thứ ba?

Vương Nhất Bác ngửi thấy túi hương trên người Tiêu Chiến nhiễm mùi thơm ngát thoang thoảng , bỗng nhiên trong đầu hiện ra một ý tưởng

" có rồi "

Tiêu Chiến nhìn y . Hắn biết Vương Nhất Bác tinh thông y thuật , không khỏi có chút tò mò nhìn y hỏi

" Ngươi có cách gì sao ?"

Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến trước bàn cầm lấy bút lông, nhấp mực rồi viết lên trên giấy. Viết xong liền gấp lại bỏ vào phong thư . Tiêu Chiến khó hiểu đi tới, cũng chỉ nhìn được chữ trên bìa phong thư. Chữ viết của Vương Nhất Bác rất đẹp, khiến trong lòng Tiêu Chiến đột ngột nảy ra một ý, về sau nếu có hài tử , có thể dạy cho hài tử cách viết chữ đẹp giống cha nó

Nghĩ vậy, khóe miệng Tiêu Chiến lộ ra ý cười. Đối với chuyện con nối dòng, hằng không có ý gì. Nhưng cùng Vương Nhất Bác thân mật rồi, cũng sẽ cảm thấy nếu có hài tử của hai người thật cũng không tồi. Nhưng hắn không muốn ép buộc y, để tuỳ duyên là tốt rồi

Dán xong phong thư, Vương Nhất Bác vẫy Tiểu Hoa ở cửa tiến vào, đưa thư cùng ngọc bội bên người mình cho nàng

"Đem hai thứ này đưa đến Phương Thanh Lâu cho sư phụ ta "

Tiểu Hoa hai tay tiếp nhận phong thư liền chạy đi

" Vâng, tiểu nhân đi làm ngay."

Tiêu Chiến có chút thất vọng, hắn còn muốn nhìn chữ của y thêm nữa , Tiêu Chiến ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác hỏi

" ngươi viết cái gì vậy ?"

Vương Nhất Bác thắt một cái nút, trở lại tháp tiếp tục đọc sách mỉm cười nói

" rồi ngươi sẽ biết thôi "

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, cũng lên tháp bồi Vương Nhất Bác cùng xem.

trời cũng dần dần tối , Tiểu hoa từ Phương Thanh Lâu trở về, trong tay còn ôm một con mèo béo ú, bộ lông chỗ trắng như tuyết . Con mèo có cái đầu không lớn lắm , đôi mắt đen tuyền như hố sâu vô tận, ghé vào trong lòng Tiểu Hoa không nhúc nhích, trong chân ôm khối ngọc bội của Vương Nhất Bác được treo trên cổ nó.

" thưa chủ tử , sau khi tiền bối đọc thư của ngài xong dặn ta phải mang con mèo này tới cho người "

Nói còn chưa xong, con mèo thấy Vương Nhất Bác ngồi ở chính vị, lập tức hưng phấn nhảy ra khỏi ngực Tiểu Hoa , phóng đến chỗ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mỉm cười ôm lấy nó, vuốt bộ lông mềm mại như bông kia, sủng nịch trêu đùa.

" tiểu bảo bối , mày không phải béo lên đấy chứ?"

Con mèo vô cùng thân thiết dụi đầu vào tay Vương Nhất Bác, làm nũng lăn lộn ở trong ngực hắn. Tiêu Chiến nhìn một người một mèo ở đằng kia ôm ấp vui vẻ, cảm thấy thú vị.

"Ngươi gửi thư đi chỉ là muốn con mèo này?"

" Ừ. Nó tên Tiểu Trảo là dược miêu. "

Vương Nhất Bác mỉm cười vuốt ve cục bông trong lòng nói

" là Miêu yêu sao ?"

Tiêu Chiến khó hiểu lặp lại, tên Tiểu Trảo tên thật ra cũng rất dễ nghe, cũng rất hợp với con mèo này, nhưng sao lại là mèo yêu?

" Không phải yêu, là dược trong dược liệu. Nó từ nhỏ đã được cho ăn dược mà lớn, cái gì có chứa độc tính nó đều có thể phát hiện ra hết "

Tiêu Chiến nghe xong lại còn bất ngờ hơn mà nói

" Ta chỉ mới nghe qua dược nhân thôi còn chưa bao giờ nghe qua dược miêu cả "

" Tính chất không sai biệt lắm. Chẳng qua đa số dược nhân toàn đi hại người, hoặc là thân mình dược nhân giống như người chết. Nhưng dược miêu thì không nguy hiểm , hơn nữa rất có linh tính."

Vương Nhất Bác xoa bụng Tiểu trảo nó thoải mái đến mức kêu grừ grừ mãi.

" Biện pháp ngươi nói là chỉ nó sao?"

Nhìn con mèo hận không thể dán trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy hẳn là có linh tính.

" Ừ."

Vương Nhất Bác đứng dậy để Tiểu Trảo vào trong lòng Tiêu Chiến, còn mình lấy hòm gỗ chứa trầm tủy hương cùng oải hương ra.

Đột ngột bị nhét vào một lồng ngực xa lạ, cục lông trắng tuyết ngẩng đầu trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy mình chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết bé con này, đành phải cứng người ngồi bất động, để tránh làm bị thương nó, Vương Nhất Bác sẽ đau lòng.

Vương Nhất Bác thả một ít trầm tủy hương vào lư hương, lại dẫn Tiểu Hoa đi ra ngoài, ngón út khẽ nhấp một chút oải hương bôi lên cổ tay áo nàng , lại nói nàng lát nữa hãy tiến vào.

Trở lại vào phòng , nhìn Tiêu Chiến ôm Tiểu Trảo cứng người ngồi ở kia, Vương Nhất Bác bất cười nói.

" bé con sức sống rất mạnh, ngươi không cần lo lắng sẽ thương tổn đến nó."

Tiểu Trảo đứng ở trên đùi Tiêu Chiến, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác nhưng chưa từng phóng qua.

" Ngươi mau tới ôm nó đi, ta thấy nó sắp nhìn đến phát khóc rồi."

Tiêu Chiến nhìn cục lông trong lòng đang nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, cảm thấy con mèo này tựa như có điểm kỳ lạ. Vương Nhất Bác lắc đầu.

" Nó không phải là muốn ta ôm."

Đang nói thì Tiểu Hoa đi đến vào . Chân nàng mới vừa bước vào cửa phòng thì Tiểu Trảo liền lập tức quay đầu, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm nàng , Tiểu Hoa sợ tới mức lui về sau từng bước, sững sờ tại chỗ. Tiểu Trảo cong lưng, lông toàn nó thân đều xù hết lông lên, kêu " méowwwww " một tiếng, nhảy ra, phóng về phía lư hương.Lư hương ngã xuống đất, tro tàn tung toé khắp nơi

Tiêu Chiến nhìn Tiểu Trảo phát hiện nguy hiểm, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra con mèo này còn rất linh.

- Tiểu Trảo

Vương Nhất Bác kêu nó một tiếng, Tiểu Trảo nghe lời chạy tới nhảy vào trong lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vuốt cái đầu nhỏ của nó, mỉm cười khen ngợi.

" Làm tốt lắm."

Tiểu Trảo dụi cái đầu nhỏ vào ngực Vương Nhất Bác, tựa như cũng thật vui mừng. Vương Nhất Bác nói với Tiểu Hoa, người đang bị dọa bất động ở cửa nói

" Đừng sợ, nó sẽ không đả thương người. Là do vừa rồi ta bôi oải hương liệu lên y phục của ngươi. Đi thay y phục đi."

" Vâng."

nàng phục hồi tinh thần lại gật gật đầu, thật ra con mèo này không lớn, căn bản không có lực sát thương, chỉ là vừa mới nãy đôi mắt đúng là dọa người. chờ Tiểu Hoa đi xuống rồi, Vương Nhất Bác mới nói tiếp.

" Vừa rồi ngón tay ta cũng dính một chút hương liệu, tuy rằng đã bôi gần hết lên trên người Tiểu Hoa , nhưng vẫn còn lưu lại một ít. Tiểu Trảo nhìn thấy ta mà không phóng lại muốn ta ôm, cũng là vì phát hiện khác thường. Bất luận cái gì, chỉ cần là bất lợi với con người, nó đều có thể phát hiện, sau đó lao về phía thứ đó, nhưng tuyệt đối sẽ không đả thương người. Cũng có thể yên tâm giao nó cho mẫu hậu nuôi dưỡng "

" Quả nhiên là mèo tốt."

Ngay cả hắn vừa nãy cũng cảm thấy Tiểu Trảo thật kỳ quái, nghĩ đến nếu đổi thành Hoàng hậu , nhất định nó sẽ phát giác nhanh hơn, từ đó dễ dàng tránh được nguy hiểm.

Vương Nhất Bác gảy gảy ngọc bội trên cổ nó nói.

" Chỉ cần mang theo cái này nó sẽ không chạy loạn , vì trong thứ này có mùi trên người ta.

" Vì sự an nguy của Hoàng hậu , ngươi từ bỏ thứ mình yêu thích rồi."

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, đưa tay xoa xoa Tiểu Trảo trong lòng y

" Chỉ cần có thể bảo vệ được phụ hoàng,mẫu hậu, như vậy là được rồi "

Đưa Tiểu Trảo đến chỗ mẫu hậu cũng không phải cho người ngoài, hơn nữa lúc y tiến cung cũng có thể đến thăm. Đợi về sau có mèo con nào thích hợp, y sẽ để mẫu hậu nuôi, như vậy đợi mèo con trưởng thành, nhận nàng là chủ nhân, y liền có thể ôm Tiểu Trảo về được rồi

Tiêu Chiến mỉm cười nắm tay Vương Nhất Bác, rồi hôn lên môi y , sau đó mọi lưu luyến buông ra.

—————————————

Lời của tác giả: cho Chiến Bác đẻ 6 đứa nhé 😂

Bonus: LIKE NHIỆT TÌNH LÊN CÁC NÀNG ƠI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww