Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa rọi vào bên trong phòng, Tiêu Chiến bị ánh nắng làm cho khó chịu buộc hắn phải mở mắt. Vì mắt mới tiếp xúc với ánh sáng nên có chút không thích ứng làm hắn hơi nhíu mày lại dùng tay che mắt . Khi đã thích ứng lại một chút hắn liền mở mắt nhìn xung quanh , Tiêu Chiến sững sờ thật lâu, nhìn mành giường quen thuộc, căn phòng quen thuộc. Nhưng chính bản thân mình rõ ràng là chết rồi mà. Hắn xuống giường nhìn vào gương đồng, bên trong chính là bộ dạng của mình năm hai mươi tuổi. Sau sự khiếp sợ trong chốc lát, chính là niềm vui sướng khi được trọng sinh lại. Lúc này, Nhất Bác hẳn là vẫn còn sống.Tiêu Chiến nhanh chóng gọi người ám vệ bên mình, Tử Hoạ , hỏi ngay lập tức

"Nhất Bác đâu"

Tử Hoạ có chút sửng sốt nói

" bẩm minh chủ , Điện hạ còn đang ở trong cung "

Nhìn thấy chủ tử nhà mình ngồi thất thần , Tử Hoạ  không khỏi lo lắng , hắn nghĩ Tiêu Chiến bị làm sao nên nhẹ nhàng gọi hắn

" Minh chủ, minh chủ người không sao chứ có cần gọi đại phu hay không "

"Không sao, không cần gọi đại phu . Hôm nay là ngày mấy? "

Tiêu Chiến sau khi đã ổn định tinh thần, y lại hỏi.

"Bẩm minh chủ , hôm nay đã là ngày 11 tháng bảy."

Nghe lời này xong, Tiêu Chiến mới nhớ ra ngày này kiếp trước hắn đang ân ái với Thượng Quan Sam trước khi cưới Vương Nhất Bác . Tốt rồi, hết thảy đều còn kịp để thay đổi

"Ta đi vào trong cung xem Nhất Bác trước."

Hắn chỉnh lại y phục nói với Tử Hoạ , Đang muốn nói gì đó bỗng nhiên có một tì nữ xuất hiện quỳ xuống

" Minh chủ , mau tới xem tiểu thư, tiểu thư bị bệnh sắp chết rồi "

Tiêu Chiến nghe tới cái tên Thượng Quan sam , trong lòng liền có chút ghê tởm , hắn liếc nhìn tì nữ dưới chân giọng không chút nể tình ả ta

" bị bệnh thì phải gọi đại phu chứ tại sao lại đi gọi bản minh chủ, ta có thể chữa bệnh cho cô ta sao "

Tì nữ có chút run rẩy nhìn Tiêu Chiến, tại sao sau khi hắn tỉnh lại lại khác như vậy

" tiểu thư nhớ người muốn phát điên rồi, còn nói nếu không gặp được người, tiểu thư sẽ chết "

Tiêu chiến mặt không cảm xúc mà gọi ảnh vệ ném cô ta ra ngoài và bảo người hầu đi mời một đại phu nghiệp dư đến chữa bệnh cho Thượng Quan Sam còn mình thì lén đi vào trong cung gặp Nhất Bác

"Minh chủ vạn lần không thể được đâu, tổ tông có quy củ, trước ngày đại hôn ba ngày vợ chồng không được gặp nhau, người cố chờ, lễ xong là có thể gặp nhau rồi."

Tiêu Chiến nhíu mày nghĩ nghĩ, cũng đúng, dù sao đã đợi lâu như vậy, đợi thêm lần này nữa cũng không sao.

Phất tay bảo Tử Họa lui ra, Tiêu Chiến đánh giá chính mình trong gương, khuôn mặt trẻ trung, dáng người anh tuấn, không chỗ nào không nói cho hắn biết, hắn thật sự sống lại một lần nữa, mà Nhất Bác của hắn, hiện tại đang ở trong Tây Ninh Cung, trên người y nhất định cũng mặc lễ phục, trên đó có thêu một trăm con phượng hoàng, dung mạo đẹp tựa tranh vẽ. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cười khẽ thành tiếng, trùng sinh, thật là một chuyện rất tốt đẹp a.

Hai ngày qua đi, đợi đến ngày thành thân thời tiết hôm đó vô cùng đẹp với ánh mặt trời rạng rỡ, ngàn dặm trời quang.

Đại hôn của Cửu hoàng tử , đây chính là đại hỉ sự của Hiên Viên Quốc , dân chúng trong thành ăn xong cơm trưa, liền sớm tụ tập ở hai bên đường, xem náo nhiệt.

Giờ Thân một khắc, đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống xuất phát từ Tiêu Phủ , đến hoàng cung để đón dâu, tiên phong chính là đại ca và tam đệ của hắn . Tiêu Chiến tuy rằng trong lòng vội vã muốn gặp Vương Nhất Bác, nhưng theo quy định lập gia đình của Hiên Viên Quốc , cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở trong phủ chờ.

Sau khi đã đón dâu, kiệu hoa đi vòng quanh kinh thành một vòng, mới chuyển hướng đến Tiêu phủ, nha hoàn người hầu phía sau đội ngũ mỗi người mang theo một cái rổ, phát bánh kẹo cưới cho dân chúng đến xem náo nhiệt.

" Minh chủ, minh chủ, tân nương tới rồi, mau tới đón a "

Tiểu Hoa cười hì hì chạy vào bên trong, hành lễ với hắn vui vẻ nói

Tiêu Chiến khẽ nhếch môi, y cố gắng che giấu đi ý cười, đi theo Tiểu Hoa ra đại môn.

Kiệu hoa từ xa đến gần, Tiêu Chiến theo đội ngũ từ từ đi đến, trong lòng cũng bắt đầu có chút khẩn trương. Từ lúc hắn tỉnh lại đến lúc thành thân, từng vô số lần nhớ đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác, đoạn ký ức này dừng lại trước lúc Vương Nhất Bác chết, còn đối với Vương Nhất Bác khi 18 tuổi, hắn thật sự ấn tượng rất ít.

" Hạ kiệu. Thỉnh tân lang mở cửa kiệu nghênh đón Tân nương . "

Bà mối vui vẻ nói.

Tiêu Chiến đi xuống bậc thang, đứng ở trước cửa kiệu, như sợ kinh động đến người ở bên trong, hắn nhẹ nhàng kéo cửa kiệu. Gương mặt Vương Nhất Bác xuất hiện trước mắt, vẫn dung mạo khuynh thành như trong trí nhớ, chỉ là thiếu một chút ưu sầu, hơn một nét thanh lệ. Tiêu Chiến đưa tay ra chờ Vương Nhất Bác hạ kiệu. Vương Nhất Bác chậm rãi chớp mắt, rồi mới đưa tay đặt vào trong tay Tiêu Chiến, đứng dậy hạ kiệu.Biết người trong lòng đang lo lắng, Tiêu Chiến ôn nhu nắm tay Vương Nhất bác mà chấn an .Cầm bàn tay chặt thêm chút, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác của mình đi vào phủ , trong tiếng hỉ bà xướng bước qua chậu than, đạp mái ngói. Sau đó bái đường dưới sự chứng kiến của quan khách xem lễ.

Sau khi hoàn thành Vương Nhất Bác được đưa vào phòng tân hôn, Trong phòng Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, nhìn thấy một đôi nến đỏ cháy sáng ngời, cảm giác vẫn không thật lắm. Tiêu Chiến rõ ràng quyết liệt cự tuyệt hôn sự, sao lại đột ngột thay đổi chủ ý? Liệu đây là phúc hay là hoạ? Y thở dài một hơi đứng dậy gỡ hết trang sức trên đầu xuống , trong lúc đang gỡ trang sức trên đầu, trong gương đồng bỗng hiện ra mặt một người khác làm Vương Nhất Bác hơi giật mình ngẩn người quay sang nhìn Tiêu Chiến đang mỉm cười nhìn y ngoài cửa

Tiêu Chiến đi vào đem y đặt lên trên ghế,cầm lấy cái lược trên tay y bắt đầu chải cho y , hắn nhìn trong gương thấy biểu tình kinh ngạc của Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến không hiểu vì sao lại cảm thấy tâm tình cực kì tốt, nhẹ giọng cười nói,

"Sao lại tự gỡ trang sức?"

Vương Nhất Bác rủ mi mắt, qua thật lâu mới nói,

"Vì ta sợ huynh sẽ không đến đây."

Vài chữ đơn giản, lại khiến tâm Tiêu Chiến đau đớn vô cùng . Chính mình khiến người ta phải đợi quá lâu, đợi đến nỗi Nhất Bác nghiễm nhiên cho rằng mình sẽ không đến đây.

"Tại sao ta lại không đến được, sao lại có thể bỏ ngươi mà không đến được?"

Gỡ xuống trang sức trên đầu, mái tóc đen dài của Vương Nhất Bác càng làm tôn lên khuôn mặt tinh xảo. Lật người y lại, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói

" Cuộc đời này Tiêu Chiến ta xin thề sẽ không phụ ngươi, Vương Nhất Bác ."

Sau khi nghe được câu này, Vương nhất bác lại một lần nữa bị chấn kinh, điều này thực không chân thật, không chân thật đến mức y không thể tin được, y  cười khổ nói

" huynh không cần vậy đâu , ta biết trong lòng huynh đã có người khác "

Nghe được câu này , Tiêu Chiến tâm bỗng dưng đau nhói người này bị ta lạnh nhạt quá nhiều nên tin tưởng của y đối với hắn mà nói, cũng đã không còn nữa rồi. Giấu đi chua xót trong lòng, Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác kéo vào lòng mình, nói từng chữ

"Tin tưởng ta , miệng vàng lời ngọc, cuộc đời này quyết không phụ người "

Y  sửng sốt thật lâu thật lâu, thật lâu sau , khi Tiêu Chiến cho rằng đã qua trăm năm ngàn năm. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nâng đầu lên, vòng tay qua cổ hắn , nhẹ giọng nói,"ừm "

Ngay sau đó, cả thân người Vương Nhất Bác đã được bế bổng, đi nhanh vài bước, Tiêu Chiến đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt lên giường gấm, kéo mành đỏ xuống, tinh tế vuốt ve khuôn mặt của y , trong lòng hắn vẫn khó có thể tin, người này thật sự trở lại bên cạnh hắn

Hôn liên tiếp vào trán, mi tâm, mi mắt, di chuyển đến trên môi, đôi môi không mềm mại giống nữ nhân, nhưng lại càng làm say đắm  lòng người. Tay của Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ đai lưng của Vương Nhất bác , đem lễ phục của y từng tầng từng tầng lột xuống, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của chính mình, rất nhanh, hai người đã trần trụi áp sát vào nhau. Khuôn mặt y vốn có chút tái nhợt chợt lại hiện lên ửng hồng.

Tiêu Chiến mạnh mẽ giữ vững cơ thể, nhìn bộ dạng mỹ miều của Vương Nhất Bác, tình dục trong mắt càng tăng lên, hắn dùng một tia lý trí cuối cùng hỏi,

"Bác nhi , có thể chứ?"

Vương nhất bác nhẹ nhàng thoáng cười nhẹ một chút rồi nói,

"Nếu ta nói không được, huynh sẽ dừng lại sao?"

Nói xong còn ác ý cọ cọ hạ thân đã cứng rắn của Tiêu chiến rồi cười một cách ẩn ý

Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, Nhất Bác của mình, từ khi nào lại chủ động như vậy.

Thấy hắn ngẩn người, hai tay Vương Nhất Bác liền câu lên cổ hắn, dâng đôi môi mình lên, sợi dây lí trí cuối cùng Tiêu Chiến đứt  cái phựt. Ngón tay chậm rãi trượt dọc theo chiếc cổ bóng loáng của y, đi tới khỏa hồng anh trước ngực, nhẹ nhàng xoa nắn, thân mình Vương Nhất Bác liền run mạnh lên một chút, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cắn cắn vành tai y, ở tai y nhẹ giọng nói,

"Thật đúng là mẫn cảm".

Mặt Vương nhất bác phút chốc trở nên càng đỏ.

Tiêu Chiến cảm giác chính mình thật sự đến cực hạn, thò tay lấy hảo trơn dịch mà hắn đã sai người đặc biệt chế tạo, bôi lên tay, đem ngón tay đưa vào trong thân thể của y , chậm rãi ra vào, cảm giác rất kỳ quái, nhưng không phải là khó có thể nhận. Rất nhanh liền cho vào hai ngón, ba ngón, làm tốt công tác khuếch trương, sau đó hắn liền đem vật cứng rắn của mình đưa đẩy đi vào, cảm giác được thân thể ái nhân trong nháy mắt cứng đờ, Tiêu Chiến vội vàng nghiêng người hôn xuống khóe mắt ngấn lệ của y, ôn nhu nói,

"Đừng sợ, thả lỏng, thử tiếp nhận ta."

Nghe thấy lời nói ôn nhu của Tiêu Chiến , Vương nhất bác dần dần thả lỏng thân thể đang căng chặt của mình. Thấy y không còn khó tiếp nhận nữa, hắn liền bắt đầu chậm rãi rút ra đẩy vào. Người này đã trở lại, thật sự trở lại bên người mình. Thanh âm rên rỉ, hơi thở gấp gáp, không một dấu hiệu nào không nói cho hắn biết, Cửu điện hạ của hắn, Vương Nhất Bác của hắn vào giờ phút này thật sự thuộc về hắn. Yêu thương tràn ra vô hạn, nhìn người dưới thân hắn rên rỉ càng ngày càng nhiều, Tiêu Chiến càng thêm ra sức vận động ở bên trong thân thể y, nhẹ giọng nói," Bác Nhi , gọi tên ta đi."

"Tiêu ...... Chiến ......."

Tiếng nói khàn khàn nhưng khi nghe vào tai hắn , lại phảng phất như thiên âm. Tiêu Chiến ôm lấy y mà trả lời,

"Ta ở đây, vẫn luôn ở đây, mãi mãi ở đây không bao giờ rời khỏi."

Vương Nhất Bác cố gắng nâng cơ thể, hôn lên sườn mặt của Tiêu Chiến chậm rãi nói,

"Ngươi là của ta, cũng đừng rời khỏi ta nữa , ta sẽ không cho phép "

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn dung nhan tuyệt Mỹ của người dưới thân mà nâng cằm y lên hôn , hắn cắn nhẹ vào vành tai Vương Nhất Bác thì thầm

" đã rõ ,tiểu điện hạ của ta "

Nến đỏ lay động, trướng phù dung ấm áp. Mai đỏ trong bình lặng lẽ nở, xuân sắc vô hạn, một phòng kiều diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww