Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Ly và Lý Bân đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người rẽ đám đông bước ra. Người vừa đến một thân hắc y, tà khí đầy mình, dung mạo tuấn mỹ, không phải Chấp Minh thì còn ai?

Mộ Dung Ly thầm thở phào một hơi, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa bản thân và Lý Bân. Còn Lý Bân nhìn thấy Chấp Minh, trong lòng không khỏi có chút run rẩy.

Cách đây không lâu, trong cuộc thi đấu võ hệ, hắn may mắn qua được vòng một, nhưng đến vòng hai thì xui xẻo gặp phải Chấp Minh, bị Chấp Minh trong vòng hai chiêu đá xuống đài.

Về sau, Chấp Minh còn về nhất trong cuộc thi đấu võ hệ, Lý Bân trong lòng oán hận, nhưng Chấp Minh là đệ tử chân truyền của Thanh Uyên đạo trưởng, vai vế còn cao hơn các vị trưởng lão, sau này còn có thể được trao ngôi vị trưởng môn cũng không chừng, Lý Bân dù ghen ghét, cũng không thể làm được gì.

Lý Bân vốn muốn thừa cơ thân mật với Mộ Dung Ly một chút, nhưng Chấp Minh xuất hiện, chuyện tốt của hắn liền bị phá hỏng. Tuy hắn không thể làm gì Chấp Minh, nhưng cứ vậy bỏ qua thì có chút không cam lòng. Nghĩ vậy, hắn liền cười nhạt, giọng nói đầy chế giễu: "Chấp sư huynh đã đến muộn rồi, tất cả đan dược còn của Mộ Dung sư đệ đã bán hết cho ta rồi."

Chấp Minh nhìn mấy bình linh đan cấp một hạ phẩm trong tay Lý Bân, biểu tình có chút khinh bỉ, nói: "Thứ ta muốn mua, đương nhiên phải là thượng phẩm, linh đan hạ phẩm này, Lý sư đệ tốt nhất vẫn nên giữ cho mình dùng thì hơn."

Lý Bân nghe được sự châm chọc trong giọng nói của hắn, trong lòng giận dữ, có điểm muốn phát hoả, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vẻ tươi cười.

"Chấp sư huynh có phải đã luyện công nhiều quá đến điên rồi không? Ngươi muốn mua linh đan thượng phẩm thì phải lên tầng ba mới có, ở nơi này thì lấy đâu ra linh đan thượng phẩm cho ngươi?"

Hắn vừa dứt lời, mới thoáng thấy ánh mắt vô cùng không có hảo ý của Mộ Dung Ly bắn tới. Lý Bân mới chợt tỉnh ngộ ra, những lời hắn nói vừa rồi, ngoại trừ mỉa mai Chấp Minh, chẳng phải còn châm chọc Mộ Dung Ly không luyện ra nổi linh đan thượng phẩm hay sao?

Mặc dù đến bản thân Lý Bân cũng không tin là một đệ tử mới nhập môn như Mộ Dung Ly có thể luyện ra linh đan thượng phẩm, nhưng trước đó hắn đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể gặp được Mộ Dung Ly, đương nhiên không thể làm mỹ nhân mất hứng, nên vội vàng giải thích: "Mộ Dung sư đệ, ý ta không phải như vậy...."

"Chấp sư huynh muốn mua những loại nào và mua bao nhiêu?" Mộ Dung Ly không kiên nhẫn nghe Lý Bân giải thích, lập tức cắt đứt lời hắn. Chấp Minh thấy vậy nhếch mép cười, đáp: "Có bao nhiêu, mua bấy nhiêu."

Mộ Dung Ly có chút không tin vào tai mình, vẫn bất động nhìn chằm chằm vào hai mắt Chấp Minh. Chấp Minh bị hắn nhìn như vậy, cũng không chút hoảng hốt mỉm cười với hắn.

Mộ Dung Ly mới đầu còn tưởng Chấp Minh muốn đùa với hắn, nhưng quan sát thái độ của Chấp Minh, không hề có ý đùa cợt, dường như là thật lòng muốn mua hàng.

Nên biết, linh đan thượng phẩm cho dù chỉ một lọ cũng có giá trên trời, không phải bất cứ tu luyện giả nào cũng mua nổi. Thế nhưng đằng này, Chấp Minh không hỏi hắn có bao nhiêu linh đan thượng phẩm đã mở miệng muốn mua tất cả, cũng khó trách hắn hiểu lầm.

Mộ Dung Ly lấy từ trong túi trữ vật ra mấy bình linh đan thượng phẩm, nói: "Ở đây có hai bình linh đan cấp một Ngưng Huyết Đan và một bình linh đan cấp hai Hồi Thương Đan, tất cả đều là thượng phẩm, thỉnh Chấp sư huynh kiểm tra."

Hắn nhẹ nhàng đặt ba bình linh đan lên bàn. Tuy bình ngọc có công dụng ngăn không cho dược tính của linh đan thoát ra ngoài, nhưng đám đông đứng ngoài vẫn có thể cảm nhận được hương thơm của dược liệu toát ra từ linh đan trong bình.

Chấp Minh tuỳ tiện cầm một bình Hồi Thương Đan trên bàn, đổ một viên ra tay. Mọi người liền cảm thấy một mùi hương thảo dược nồng đậm toả ra xung quanh, ùa vào khứu giác, hít vào một hơi, thân thể cũng dường như thoải mái hẳn ra.

Chỉ thấy linh đan trong tay Chấp Minh có màu vàng đậm, tuy cùng là Hồi Thương Đan những màu sắc đậm hơn viên linh đan trung phẩm mà nữ tử trong nhóm ba người hồi nãy đã đổ ra xem rất nhiều.

Chấp Minh nhìn viên linh đan thấm đẫm linh khí đang nằm yên trong lòng bàn tay, mỉm cười cảm thán: "Quả nhiên là thứ tốt!"

"Mộ Dung sư đệ thế mà lại luyện được linh đan thượng phẩm!"

"Mới nhập môn một tháng thôi mà, thế này có phải có chút khủng bố hay không?"

Đám đông xung quanh liền vang lên tiếng xì xào không ngớt. Hầu hết bọn họ đến đây là để xem Mộ Dung Ly trong lời đồn rốt cuộc ra sao, hoàn toàn không ngờ lại thấy được một chuyện như vậy. Một đệ tử tứ linh căn, nhập môn chưa đến một tháng, thế nhưng lại có thể luyện ra linh đan thượng phẩm!

Chấp Minh không lý gì đến những ồn ào xung quanh, đối Mộ Dung Ly nói: "Ba bình linh đan thượng phẩm này ta đều lấy, Mộ Dung sư đệ, mời ngươi ra giá."

Mộ Dung Ly thoáng nhìn qua ba bình linh đan trong tay Chấp Minh, chậm rãi nói: "Hai bình linh đan cấp một mỗi bình năm trăm kim tệ, một bình linh đan cấp hai tám trăm kim tệ, vị chi là ba trăm kim tệ và một linh thạch hạ phẩm."

Chấp Minh dường như có phần đắn đó về giá cả mà hắn đưa ra, nói: "Mộ Dung sư đệ, giá này có phải là quá rẻ rồi hay không? Thông thường một bình linh đan cấp hai thượng phẩm đã có giá một linh thạch hạ phẩm, huống chi linh đan của ngươi, còn là trung phẩm trong thượng phẩm, lẽ ra nên có giá cao hơn."

Hắn nhìn Mộ Dung Ly, biểu tình có chút vô tội nói: "Ta cũng không muốn mang tiếng là chiếm tiện nghi của ngươi a."

Mộ Dung Ly mỉm cười đáp: "Ta nhiên biết định giá này cho linh đan thượng phẩm là có chút thấp, nhưng ta và Chấp sư huynh là chỗ quen biết..."

Hắn nhìn thoáng qua Lý Bân đã có chút đứng hình gần đó, hạ giọng nói: "... huống hồ, ta còn phải đa tạ ngươi đã ra tay giúp đỡ."

Chấp Minh cảm nhận hơi thở của Mộ Dung Ly ở ngay sát bên tai, không hiểu sao trong lòng vui vẻ, nói: "Về sau, nếu ngươi muốn bán linh đan thượng phẩm thì hãy thông báo cho ta, ta nhất định sẽ đến ủng hộ ngươi."

Mộ Dung Ly bị điệu bộ của hắn làm cho bật cười: "Điều này đương nhiên rồi."

Sau khi nhận kim tệ và linh thạch từ tay Chấp Minh, Mộ Dung Ly liền đứng dậy chuẩn bị dọn hàng, mới nhận ra mặc dù đám đông xung quanh đã tản đi gần hết, thì Chấp Minh vẫn chưa rời đi, liền hỏi: "Chấp sư huynh còn có chuyện sao?"

Chấp Minh liếc Lý Bân vẫn không từ bỏ ý định muốn đến giải thích với Mộ Dung Ly, nói: "Giúp người giúp cho chót, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên. Huống hồ, làm hộ hoa sứ giả cảm giác cũng không tệ."

Hắn cũng bắt tay giúp Mộ Dung Ly thu dọn.

Lúc hai người chuẩn bị dời đi, Lý Bân có vẻ đã không nhịn được nữa, tiến thẳng đến trước mặt Mộ Dung Ly, nhưng bốn chữ "Mộ Dung sư đệ" còn chưa ra khỏi miệng đã bị Chấp Minh cản lại, nói: "Lý sư đệ, Mộ Dung sư đệ và ta đã có hẹn cùng đi ăn cơm rồi, ngươi có gì muốn nói với hắn, đợi ngày khác hẵng nói cũng không muộn."

Nói rồi, hắn kéo tay Mộ Dung Ly bước đi, không lý gì đến vẻ mặt oán độc của Lý Bân.

Chấp Minh và Mộ Dung Ly hướng thẳng đến phòng ăn. Mộ Dung Ly nhìn Chấp Minh sánh vai bên cạnh, có chút không rõ: "Chấp sư huynh thế nhưng cũng cần phải ăn ư?"

Đồ ăn bình thường, không phải chế biến từ linh thú hay linh thảo vốn dĩ có chứa nhiều tạp chất, ăn nhiều không có lợi cho tu luyện giả. Vậy nên bọn họ thường hay dùng một loại đan dược là Tích Cốc Đan, một loại linh đan cấp một, có tác dụng giúp cho tu luyện giả không cần ăn uống trong một khoảng thời gian. Tích Cốc Đan hạ phẩm có thể duy trì không cần ăn trong vòng hai tháng, trung phẩm khoảng nửa năm, còn thượng phẩm, thì dược hiệu có thể tồn tại trong vòng năm năm.

Mộ Dung Ly ở hiện đại có thói quen ăn một ngày ba bữa, nên cho dù dùng hay không Tích Cốc Đan, hắn vẫn không bỏ được thói quen này, không ăn sẽ cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng. Lăng Quang cũng giống hắn, đã quen một ngày ba bữa, nên hắn nhất định không bao giờ dùng đến Tích Cốc Đan.

Mộ Dung Ly thắc mắc, Chấp Minh không phải người hiện đại như hắn, không có thói quen ăn ba bữa, chẳng phải cũng sẽ giống như những tu luyện giả khác dùng Tích Cốc Đan, không cần ăn uống hay sao?

Chấp Minh mỉm cười nói: "Đồ ăn bình thường đối với ta không có tác hại, ăn nhiều cũng không sao. Huống hồ, món mỳ xào nổi tiếng của Vương đại nương quả thực rất ngon, cho dù ta đã dùng qua Tích Cốc Đan, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều đặc biệt muốn ăn."

Tuy rằng Mộ Dung Ly có điểm không rõ vì sao Chấp Minh lại nói là đồ ăn bình thường không có tác hại đến hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng sánh vai cùng Chấp Minh bước đi.

Mộ Dung Ly mở hàng khá nhanh, thời gian nên bây giờ mới qua đầu giờ chiều một chút, các đệ tử hầu hết đều đi tu luyện, nên phòng ăn không có bao nhiêu người.

Nhìn Chấp Minh đang trưng vẻ mặt mỹ mãn ăn mỳ xào trước mặt, Mộ Dung Ly có điểm không nói nên lời. Hắn không ngờ đến, Lạc Vân Môn đệ nhất cao thủ này lại là một cật hoá.

Chấp Minh thấy hắn không ăn, chỉ ngẩn người ra nhìn mình, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, trêu chọc: "Sao Mộ Dung sư đệ lại chỉ nhìn ta mà không ăn, chẳng lẽ là vì bản sư huynh quá tuấn mỹ, khiến cho ngươi nhìn đến ngây người rồi?"

Mộ Dung Ly bị Chấp Minh không biết xấu hổ khiến cho có phần bất khả tư nghị, chỉ đành cười trừ, nói: "Chấp sư huynh nghĩ nhiều rồi."

Hắn cúi đầu ăn mỳ của mình. Chấp Minh thấy hắn không nói gì, chỉ nhướng mày cười một cái, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình.

Mộ Dung Ly cảm thấy mỳ xào này đích thực rất ngon, Tiểu Ly Ly nhất định sẽ thích ăn, liền đưa hồ ly nhỏ trong túi sủng vật ra.

Trong Lạc Vân môn, hầu hết mọi người đều có sủng vật, thế nên cho dù Mộ Dung Ly mang sủng vật của mình ra cũng không khiến người ta chủ ý. Chỉ là Ly Ly bộ dạng vô cùng đáng yêu, không khỏi khiến một vài nữ đệ tử liếc nhìn về phía này thêm vài lần.

Cục bông đang ngủ thì bị chủ nhân gọi ra, có điểm bất mãn "chít chít" hai tiếng, cắn nhẹ vào tay Mộ Dung Ly làm nũng. Mộ Dung Ly nhẹ nhàng vuốt lông nó, đẩy đĩa mỳ xào vẫn còn một nửa đến trước mặt nó.

Tiểu hồ ly có đồ ăn, vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng liếc thấy Chấp Minh ngồi đối diện, toàn thân bỗng căng thẳng, từ trên bàn nhảy vào lòng Mộ Dung Ly, cố hết sức chui sâu vào trong lòng hắn cầu che chở.

Mộ Dung Ly vội trấn an tiểu hồ ly, trong lòng thầm nghĩ, dường như tiểu hồ ly có vẻ sợ hãi Chấp Minh.

Chấp Minh dĩ nhiên nhìn ra tiểu hồ ly không thích hắn, vẻ mặt có chút vô tội nói: "Tiểu hồ ly nhà ngươi, dường như không quá thích ta nga."

Mộ Dung Ly trong lòng hắc tuyến, thầm nghĩ điều này còn phải hỏi sao, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo nói: "Tiểu hồ ly có lẽ là không quen gặp người lạ mới như vậy thôi, mong Chấp sư huynh đừng trách."

"Ân?" Chấp Minh mỉm cười, đột nhiên ghé sát vào bên tai Mộ Dung Ly, giọng nói trầm trầm: "Đối với Mộ Dung sư đệ, ta chẳng lẽ còn là người lạ sao?"

Bị hơi thở của hắn thổi vào, vành tai Mộ Dung Ly nóng lên, tim đập thình thịch, vội kéo giãn khoảng cách giữa mình và Chấp Minh: "Chấp sư huynh nói quá rồi, ta hoàn toàn không có ý này."

Thấy Chấp Minh còn định mở miệng nói gì đó, hắn vội vàng lên tiếng chặn trước, đổi chủ đề: "Chấp sư huynh, ngươi cũng đã thấy sủng vật của ta rồi, nhưng ta vẫn chưa thấy sủng vật của ngươi a. Chấp sư huynh có thể cho ta xem được không?"

"Sủng vật?" Chấp Minh nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Nhưng ta không có sủng vật."

Mộ Dung Ly thầm giật mình, trong lòng cảm thấy quái dị, hỏi: "Điều này sao có thể? Chẳng phải phần thi thứ hai trong cuộc thi đấu võ hệ là đấu sủng vật sao? Chấp sư huynh không có sủng vật, vẫn có thể tham gia?"

Chấp Minh tựa tiếu phi tiếu, ngạo nghễ nói: "Có gì là không thể? Trong Lạc Vân Môn không phải ai cũng có linh thú khế ước. Huống hồ, khi tham gia phần thi thứ hai, nếu không có sủng vật thì chẳng khác gì phần thi thứ nhất...."

Giọng hắn đột nhiên trở nên có chút tự mãn: ".... thì đá cả đối thủ kia lẫn sủng vật của hắn xuống khỏi sàn đấu là được rồi."

Mộ Dung Ly bị sự kiêu ngạo của hắn làm cho có chút bực mình, nhưng cũng không bất ngờ. Cả việc duy trì không bại trước một trưởng lão trong suốt hơn một nén nhang với tư cách một đệ tử, Chấp Minh còn có thể làm được, thì đánh bại một đệ tử bình thường và sủng vật của hắn thì có gì khó khăn.

Ăn uống xong, Chấp Minh kiên quyết muốn đưa Mộ Dung Ly về tận nơi. Mộ Dung Ly từ chối không được, chỉ còn cách rảo bước thật nhanh về nơi ở của mình ở Tây Hoa Phong, trong lòng mong nhanh chóng thoát khỏi Chấp Minh. Hắn mặc dù không có ác cảm gì đặc biệt với Chấp Minh, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy Chấp Minh không đơn giản, Mộ Dung Ly cảm thấy sau này tốt nhất vẫn nên bảo trì khoảng cách với hắn.

Lúc Mộ Dung Ly chuẩn bị vào phòng, giọng nói không nóng không lạnh của Chấp Minh chợt vang lên.

"Mộ Dung sư đệ, có điều này ta cần nói với ngươi."

Mộ Dung Ly dừng bước, quay người lại đối diện với hắn, nói: "Thỉnh sư huynh cứ nói."

Dưới ánh trăng sáng, gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt phượng dài hẹp trong suốt linh động, đôi môi đỏ mọng ẩn chứa mị hoặc, thân thể thanh mảnh thon dài thấm đẫm trong nguyệt quang, mỹ lệ đến cực điểm khiến cho tâm Chấp Minh dấy lên một hồi xao động.

Nhìn bộ dạng thanh lãnh xa cách của người kia, không hiểu sao hắn cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ, ngay đến giọng nói của cũng trở nên gay gắt: "Đừng lúc nào cũng ra vẻ khách sáo như vậy với ta!"

Mộ Dung Ly bị hắn làm cho có chút bất ngờ.

Chấp Minh thấy vẻ kinh ngạc của hắn, biết bản thân thất thố, liền áp chế cảm xúc trong lòng, giọng nói hoà hoãn trở lại, còn ẩn hiện một chút ôn nhu: "Đây là lần thứ hai ngươi và ta có duyên gặp mặt, từ nay về sau, đừng nói chuyện khách sáo như vậy nữa, cứ thân thiết giống như với Lăng Quang không được sao?"

Mộ Dung Ly cảm thấy ý tưởng này không phải là không thể, nhưng không hiểu vì sao, hắn luôn có cảm giác nên giữ một khoảng cách nhất định với Chấp Minh. Hắn không khỏi tự hỏi, bản thân có thể dễ dàng thân thiết với Mạc Lan, Lăng Quang hay Công Tôn Kiên, vì sao đối với Chấp Minh lại khó mở lòng như vậy?

"Được! Sau này ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa?!" Mộ Dung Ly sau một hồi suy ngẫm, liền hùng hồn nói: "Chấp Minh, ngươi có gì muốn nói với ta?"

Chấp Minh bị hắn làm cho dở khóc dở cười, tuy hắn không muốn Mộ Dung Ly cứ luôn đối với hắn lạ lẫm, nhưng thế này thì có phần hơi quá đi? Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng không hiểu sao Chấp Minh hiện giờ lại cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng có phần ngứa ngáy, nhưng cũng vô cùng dễ chịu.

"Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, ta chỉ muốn nói là, lần sau nếu ngươi có linh đan thượng phẩm muốn bán thì có thể nói với trưởng lão trông coi Thương Các cho ngươi lên thẳng trên tầng ba, không cần phải ở tầng một nữa."

Mộ Dung Ly bị hắn làm cho ngẩn người, một lúc sau mới lên tiếng: "Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi." Chấp Minh đáp, ngữ khí đang nghiêm chỉnh đột nhiên lại biến thành ái muội: "Chẳng lẽ, A Ly ngươi còn mong chờ điều gì khác sao?"

Nhìn gương mặt tuấn mỹ của Chấp Minh sát ngay trước mắt, Mộ Dung Ly đỏ bừng mặt, trái tim đập mạnh như ngàn con ngựa đang chạy qua, vội vàng lao vào trong phòng, còn nói không quên nói: "Chúc sư huynh ngủ ngon! Hôm khác gặp lại!"

Nhìn Mộ Dung Ly ngượng ngùng chạy vào phòng của mình, cánh cửa đóng sập lại, vẻ mặt tươi cười của Chấp Minh thoắt cái trở nên âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro