Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đấu giá bắt đầu vào giờ Thìn, nhưng Chấp Minh và Mộ Dung Ly đến Thiên Dật Các lúc giờ Mão.

Thiên Dật Các nằm trên đường phía Nam, cách khách điếm của hai người không xa.

Là nơi bán trân bảo lớn nhất Thanh Phong Thành, quy mô của Thiên Dật Các không phải hai từ hoành tráng là có thể miêu tả được. Thiên Dật Các thực ra không khác gì Thương Các ở Lạc Vân Môn, chia ra làm ba tầng. Vật phẩm bán ở mỗi tầng cũng tuỳ theo cấp bậc, càng lên tầng trên thì càng trân quý, cấp bậc cũng càng cao.

Nhưng so với Thương Các thì Thiên Dật Các phải lớn hơn vài chục lần, có phần không thua kém so với Ngọc Tiên Điện trên Trung Ẩn Phong, chẳng khác nào một cung điện được đặt giữa phố. Ba chữ Thiên Dật Các như rồng bay phượng múa được nạm lam bảo thạch rực rỡ trên môn biển không khỏi khiến Mộ Dung Ly phải hít một hơi khí.

Quả không hổ danh là sản nghiệp lớn nhất của Công Tôn thế gia, đúng là đại tài khí thô!

Trước cửa chính của Thiên Dật Các có hai thủ vệ đứng canh gác, đều có tu vi khoảng Nguyệt Cảnh cấp bốn. Cường giả Nguyệt Cảnh ở Huyền Thiên đại lục đã đủ để hùng bá một phương, khai mở thế lực, vậy mà ở Thiên Dật Các lại chỉ làm thủ vệ canh cửa, có thể thấy tiềm lực của Công Tôn gia lớn mạnh đến mức nào.

Chấp Minh dẫn theo Mộ Dung Ly lướt qua trước mặt thủ vệ đi vào Thiên Dật Các. Có lẽ do Mộ Dung Ly đội đấu lạp, khiến cho thủ vệ nhìn hắn một chút, nhưng cũng không ngăn cản để hai người qua.

Chấp Minh và Mộ Dung Ly vừa bước vào, một lão giả đã đến trước mặt hai người, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp.

"Lão phu họ Cao, hai vị cứ gọi lão phu là Cao lão là được. Xin hỏi hai vị cần tìm thứ gì, thỉnh cứ nói với lão phu."

Tu vi của lão giả là cấp sáu, từ tu vi có thể thấy địa vị ở Thiên Dật Các nhất định không hề thấp.

Mộ Dung Ly biết được lão giả có thể là một trong số những quản sự ở đây, cũng không khách khí nói: "Ta muốn tìm mua hạt giống Chuỷ Thuớc Thảo."

Hạt giống Chuỷ Thước Thảo không phải là quá quý hiếm, được bày bán ở tầng một Thiên Dật Các. Lão giả thấy thứ hai người muốn mua giá trị không lớn, nhưng thái độ vẫn vô cùng cung kính, dẫn hai người vào trong.

Tầng một của Thiên Dật Các cũng giống như Thương Các, là những cửa hàng nhỏ san sát nhau, được chia thành từng khu khác nhau. Có khu bán linh thảo, cũng có khu bán công pháp kỹ pháp. Do bởi Thiên Dật Các rất lớn, nên tầng một trông chẳng khác nào một con phố thu nhỏ.

Cao quản sự dẫn hai người đến một cửa hàng bán hạt giống khá rộng lớn, mỉm cười nói với người bên trong: "Lưu huynh, huynh có khách đây!"

Lưu quản sự là người quản lý khu linh thảo, quan hệ với Cao quản sự không tệ. Nghe thấy Cao quản sự gọi, lão liền mỉm cười bước ra. Nhìn thấy Mộ Dung Ly và Chấp Minh liền hỏi:

"Cao huynh, chính là hai vị này?"

Cao quản sự vuốt râu mỉm cười đáp: "Vị công tử đây muốn mua hạt giống Chuỷ Thước Thảo."

Lưu quản sự nghe vậy vui vẻ nói: "Vận khí của hai vị thật là tốt! Sáng sớm hôm nay Thiên Dật Các vừa nhập về không ít hạt giống Chủy Thước Thảo loại tốt. Thỉnh hai vị đi theo lão phu."

Trên kệ trong cửa hàng bày kín các túi đựng hạt giống linh thảo các loại, nhiều nhất chính là hạt giống cấp ba cấp bốn, ngay đến loại cấp bảy cấp tám cũng có.

Lưu quản sự lấy một bao hạt giống trên kệ xuống đưa cho Mộ Dung Ly, cười nói: "Mỗi bao có năm trăm hạt, cứ một trăm hạt là một kim tệ, là loại có chất lượng tốt nhất. Mời công tử kiểm tra."

Từ khí chất, lão có thể nhìn ra Chấp Minh là võ tu, còn vị công tử áo trắng giấu mặt đây chính là một đan sư, hơn nữa cấp bậc không thấp, liền không chút do dự mà đưa hạt giống cho Mộ Dung Ly.

Mộ Dung Ly nhận lấy hạt giống, cũng không mở ra kiểm tra chất lượng như Lưu quản sự gợi ý. Thiên Dật Các có danh khí như vậy, chắc chắn không cần phải lừa gạt hắn. Nếu Thiên Dật Các thực sự tham mấy món lợi nhỏ này, có lẽ cũng không thể đạt được địa vị như hiện nay.

Lưu quản sự thấy hắn không kiểm tra, chứng tỏ rất tin tưởng vào Thiên Dật Các, không khỏi có chút hảo cảm với vị công tử này.

Mộ Dung Ly không biết hành động nho nhỏ này của mình lại để lại ấn tượng tốt với Lưu quản sự. Hắn nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi: "Chỗ này của các ngươi có bao nhiêu hạt giống linh thảo cấp bốn?"

Từ khi được nghiệm ra là đơn linh căn, Mộ Dung Ly vẫn ở lại Tây Hoa Phong, nhưng hắn đã được môn phái cấp cho một trang viện riêng, không cần phải ở chung với các đệ tử khác nữa. Trang viên mới của hắn tuy không rộng bằng Mặc Trúc Viên của Chấp Minh, nhưng phong cảnh rất đẹp, hơn nữa còn có một mảnh vườn lớn để trồng linh thảo.

Tu vi của Mộ Dung Ly hiện giờ là cấp bốn hạ phẩm, không lâu nữa sẽ đột phá lên trung phẩm, nên muốn mua hạt giống linh thảo cấp bốn về trồng trong vườn.

Lưu quản sự cũng đã nhìn ra vị công tử này là một đan sư cấp bốn, liền đáp: "Chỗ chúng ta có tổng cộng hai trăm tám mươi bảy loại hạt giống linh thảo cấp bốn. Công tử, nếu ngươi mua hết, bổn tiệm sẽ khuyến mãi cho ngươi mười túi hạt giống linh thảo cấp năm."

Mộ Dung Ly suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật gật đầu. Dù gì hiện tại hắn cũng cần linh thảo cấp bốn, mà lại còn được tặng thêm hạt giống cấp năm nữa, rất là có lợi đó nha!

Lưu quản sự để hết hạt giống vào trong túi trữ vật đưa cho Mộ Dung Ly, tổng số tiền là hơn ba ngàn kim tệ, tương đương với hơn ba linh thạch hạ phẩm.

Chấp Minh chờ Mộ Dung Ly thanh toán xong, bước ra khỏi cửa hàng, liền hỏi: "A Ly, ngươi có muốn lên tầng ba của Thiên Dật Các xem thử hay không?"

Mộ Dung Ly vốn dĩ cũng tò mò, nhưng hắn nghe nói tầng ba chỉ bán toàn là trân bảo, hơn nữa còn không tuỳ tiện để người khác vào, nên vẫn có chút do dự.

Chấp Minh biết hắn đang nghĩ gì, liền mỉm cười nói: "Ngươi không phải còn một ít linh đan cần bán sao? Thiên Dật Các không chỉ bán trân bảo mà còn thu mua lại nữa, hơn nữa giá cả chắc chắn là có lợi hơn ở Thương Các rất nhiều."

Hai mắt Mộ Dung Ly sáng lên như đèn pha: "Thật sao?"

Tuy cách một lớp vải nhưng Chấp Minh dường như có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Mộ Dung Ly, buồn cười nói: "Ta lừa ngươi làm gì?"

Từ đầu đến giờ Cao quản sự vẫn đi theo hai người, nghe thấy bọn họ muốn lên tầng ba, có chút khó xử mà nói: "Hai vị nếu muốn lên tầng ba của Thiên Dật Các, chỉ sợ là có chút khó khăn."

Mộ Dung Ly còn đang hào hứng, nghe lão nói như vậy thì tâm trạng không khỏi xìu xuống, hỏi: "Vì sao lại như vậy?"

Lưu quản sự liền giải thích: "Tầng ba của Thiên Dật Các chỉ mở cửa cho khác quen của bổn các, các vị khách có giao dịch trên một trăm linh thạch hạ phẩm hoặc là khách mời của đấu giá hội. Nếu hai vị không thể thoả mãn một trong ba điều trên thì xin thứ lỗi không thể vào được."

Chấp Minh lấy một tấm thiệp màu xanh trong tay áo ra, đưa cho Cao quản sự, lạnh lùng nói: "Như vậy thì vào được rồi chứ?"

Cao quản sự nhận thiệp từ tay Chấp Minh, sau một hồi xác nhận đây quả thực là thiệp mời đấu giá của Thiên Dật Các, không gian không dối, liền mỉm cười nói: "Thì ra hai vị chính là khách quý của đấu giá hội, lão phu thất kính, xin mời hai vị theo lão phu."

Chấp Minh và Mộ Dung Ly đi theo Cao quản sự lên tầng ba của Thiên Dật Các.

Vừa bước lên tầng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến cho Mộ Dung Ly hơi nheo mắt lại. Hắn ngẩng đầu lên, mới nhận ra mái nhà và trần nhà của tầng ba hoàn toàn được làm từ lưu ly!

Hắn lại phải hít vào một hơi. Công Tôn gia bỏ nhiều công sức và tài lực vào Thiên Dật Các như vậy, hèn chi mà trân bảo các ở trên Huyền Thiên đại lục không chỉ có Thiên Dật Các, nhưng Thiên Dật Các lại là thiên hạ đệ nhất trân bảo các.

Nếu trước chính của Thiên Dật Các do hai cường giả cấp bốn canh gác thì trên tầng ba, tu vi của hai thủ vệ là cấp sáu, thậm chí còn có thể so với một vài vị trưởng lão của Lạc Vân Môn.

Cao quản sự dẫn Chấp Minh và Mộ Dung Ly đến trước cửa, sau đó mới chắp tay nói: "Xin hai vị đợi cho một lát." Rồi đi vào bên trong.

Mộ Dung Ly nhìn theo bóng lưng của Cao quản sự, có chút khó hiểu hỏi: "Ông ta đi đâu vậy?"

Chấp Minh liền không ngại giải đáp thắc mắc của hắn: "Ông ta là quản sự của tầng một, không đủ quyền hạn trên tầng ba nên đi mời một quản sự khác đến tiếp đãi chúng ta."

Chấp Minh nói không sai. Một lát sau Cao quản sự bước ra, còn dẫn theo một nam tử. Nam tử dung mạo tuấn tú, trên môi mang một nụ cười thân thiện, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng khí chất dường như còn trầm ổn hơn cả Cao quản sự, chắc chắn là tu vi không thấp.

Nam tử đến trước mặt Chấp Minh và Mộ Dung Ly, tầm mắt dường như dừng lại ở Mộ Dung Ly một chút rồi nhanh chóng lướt qua, ôm quyền nói: "Tại hạ là Công Tôn Danh, quản sự của tầng ba. Hai vị, trước khi vào xin hai vị vui lòng chứng minh thân phận."

Công Tôn Danh là nhi tử của một vị trưởng lão có địa vị rất cao trong Công Tôn gia, tuổi xấp xỉ Công Tôn Kiên, cũng là một trong số những nhân tài trong lớp trẻ của Công Tôn gia. Quản lý tầng ba của Thiên Dật Các ấy vậy mà lại là một người của Công Tôn gia, có thể thấy trân bảo trên tầng ba Thiên Dật Các thực sự là không tầm thường.

Hai mắt Mộ Dung Ly khẽ nheo lại. Tầng ba của Thiên Dật Các thế mà khó vào hơn hắn tưởng! Còn nữa, chứng minh thân phận là cái gì? Chẳng lẽ ở một nơi Huyền Thiên đại lục cũng có cái gọi là thẻ chứng minh nhân dân hả?

Dường như nhìn thấu thắc mắc của Mộ Dung Ly, Công Tôn Danh liền giải thích: "Mong hai vị thông cảm. Tầng ba của Thiên Dật Các có quy tắc cực kỳ nghiêm ngặt, kể cả có thiệp mời của Thiên Dật Các thì cũng phải làm rõ thân phận mới có thể vào."

Mộ Dung Ly liền có chút bối rối. Chứng minh thân phận, nói thì dễ nhưng phải chứng minh thế nào bây giờ? Hắn nhìn sang Chấp Minh cầu cứu, chợt thấy Chấp Minh đưa cho Công Tôn Danh một lệnh bài màu trắng nhỏ bằng lòng bàn tay. Hắn liền nhớ ra mình cũng có một tấm như vậy, nằm trong Càn Không Giới Chỉ mà Chu Nghiễm đưa cho hắn thời điểm mới nhập môn.

Lệnh bài được làm từ một loại đá giống như bạch ngọc, bên trên khắc tên và ngọn núi của chủ nhân lệnh bài. Mỗi một đệ tử nội môn của Lạc Vân môn khi mới nhập môn đều được phát cho một lệnh bài như vậy.

Thứ này đã bị Mộ Dung Ly cho vào quên lãng từ lâu, giờ thấy Chấp Minh lấy ra mới chợt nhớ đến, cũng lấy lệnh bài từ Càn Không giới chỉ đưa cho Công Tôn Danh.

Ai mà không biết thiếu chủ của Công Tôn gia là môn hạ của Tây Hoa Phong chủ Chu Nghiễm của Lạc Vân Môn. Công Tôn Danh vừa nhìn lướt qua đã nhận ra đây chính là lệnh bài của nội môn đệ tử ở Lạc Vân Môn, liền chắp tay nói: "Thì ra hai vị chính là đệ tử của Lạc Vân Môn. Tại hạ thất kính, xin mời hai vị vào trong."

Hắn vừa đi đằng trước hai người vừa thầm toát mồ hôi. Hai người này... không phải chính là hai thiên kiêu chi tử đơn linh căn của Lạc Vân Môn đó sao?

Thời điểm nghiệm ra đơn linh căn của Chấp Minh và Mộ Dung Ly, mặc dù Lạc Vân Môn đã phong toả tin tức nhưng không bức tường nào là không lọt gió, một vài thế lực ở Huyền Thiên đại lục vẫn nhận được thông tin có hai đơn linh căn đồng loạt xuất thế.

Với mạng lưới tình báo của Công Tôn gia, nếu tin tức chấn động như vậy mà cũng không biết thì chẳng phải hổ danh là thủ lĩnh của tứ đại thế gia hay sao?

Tầng ba Thiên Dật Các cũng có cấu tạo giống tầng một, nhưng đương nhiên là không nhiều cửa hàng bằng, dù sao trân bảo thứ thiệt cũng đâu phải dễ tìm như vậy.

Công Tôn Danh gạt suy nghĩ trong đầu qua một bên, quay đầu lại hỏi hai người: "Xin hỏi hai vị muốn tìm thứ gì? Có nhu cầu gì đặc biệt hay không?"

Vừa rồi hắn chỉ nghe Cao quản sự nói có hai vị khách mời của đại hội đấu giá muốn lên tầng ba, còn chưa kịp hỏi là hai vị khách này muốn tìm mua thứ gì

Mộ Dung Ly hỏi: "Các người có mua linh đan hay không?"

Công Tôn Danh có hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức nhìn ra hắn là một đan sư, liền đáp: "Chúng ta có thu mua linh đan." Nhưng phải là linh đan thượng phẩm.

Những lời này hắn không nói ra, bởi vì hắn nghĩ nói ra thì dường như hơi có ý xem thường Mộ Dung Ly không luyện được ra linh đan thượng phẩm.

Mộ Dung Ly nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, liền hiểu được: "Tầng ba của Thiên Dật Các chỉ bán trân bảo, mua lại chắc cũng toàn là trân bảo, nên linh mua lại cũng chỉ là linh đan thượng phẩm thôi đúng không?"

Công Tôn Danh thấy hắn tinh ý như vậy, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Hắn không cho rằng thiếu niên này có thể luyện được linh đan thượng phẩm, mặc dù Công Tôn Danh biết hắn là đơn linh căn, nhưng cũng hiểu được tư chất của hắn không thích hợp để làm đan sư. Với lại, linh đan thượng phẩm cũng không phải dễ luyện như vậy.

Công Tôn Danh đương nhiên không biết, từ lúc Mộ Dung Ly luyện Xích Viêm Kinh đến giờ thì linh đan luyện được phải đến chín mươi phần trăm là thượng phẩm. Quầy nhỏ của hắn ở tầng một Thương Các lúc nào cũng đông nghẹt người, có nhiều khí còn xếp hàng dài đến tận ngoài cửa. Mỗi lần bày hàng hắn chỉ mất có chưa đến nửa canh giờ là đã bán hết sạch, khiến cách cửa hàng xung quanh nhìn mà không khỏi đỏ mắt ghen tị.

Mộ Dung Ly cười nói: "Ngươi cứ yên tâm, linh đan của ta đều là thượng phẩm."

Trong mắt của Công Tôn Danh loé lên dị quang, nhưng chỉ là xẹt qua rất nhanh rồi lập tự khôi phục vẻ bình thường, khẽ mỉm cười dẫn đường.

Công Tôn Danh dừng trước một cửa hàng nhỏ, đứng qua một bên cười với Mộ Dung Ly và Chấp Minh: "Hai vị, mời vào trong."

Cửa hàng này không lớn như cửa hàng dưới tầng một, trên kệ bày đầy các bình ngọc nhỏ đựng linh đan. Mộ Dung Ly quan sát một hồi, nhận ra tuy linh đan được đựng trong bình ngọc nhưng linh khí vẫn không ngừng toả ra từ bên trong, theo nồng độ tinh khiết của linh khí thì dường như chất lượng đều là thượng phẩm.

Linh đan được xắp xếp theo thứ tự, ngăn dưới cùng của kệ là linh đan cấp một, ngăn trên cùng là linh đan cấp sáu.

Linh đan cấp bảy trở lên không được bày ở nơi này, bởi vì linh đan cấp bảy trở lên, cho dù chất lượng không phải là thượng phẩm đi chăng nữa thì đều không còn là trân bảo bình thường nữa rồi. Huyền Thiên đại lục có mấy trăm vạn người, thế mà đan sư cấp bảy chỉ có không đến một trăm người, cấp càng cao thì số lượng lại càng ít, linh đan mà họ luyện ra có thể khiến tu luyện giả tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Linh đan cấp bảy trở lên là thứ tốt, Công Tôn gia nếu có đạt được thì một phần giữ lại cho bản thân, còn lại mang đến bán ở Thiên Dật Các. Nhưng chỉ cần tin tức Thiên Dật Các mới về linh đan cấp cao vừa lộ ra là đã bị các thế lực tranh nhau mua bằng hết, làm gì còn có cơ hội được đặt lên kệ?

Bên trong cửa hàng có một cái bàn đặt ngay chính giữa, đằng sau là một nam tử trung niên đang ngồi nhắm mắt. Nam tử này dù đang ngồi cũng có thể thấy được thân thể cao lớn, mặt vuông chữ điền, mày kiếm xếch lên, là một người rất có khí khái nam nhân.

Công Tôn Danh mỉm cười, cung kính nói với nam nhân nọ: "Kính thúc, con đưa hai vị khách quý muốn bán linh đan đến đây."

Nam nhân được gọi là Kính thúc kia liền mở mắt ra, tinh quang phóng ra tứ phía. Nam nhân toả ra một luồng uy áp của cường giả, tu vi chỉ sợ là còn cao hơn cả Công Tôn Danh.

Mộ Dung Ly có Chấp Minh bên cạnh, đối với uy áp của cường giả từ vị Kính thúc này một chút cũng không sợ, còn lớn mật đứng một bên quan sát. Hắn nhận ra mặc dù tướng mạo của vị Kính thúc cực kỳ nam tính, nhưng thấp thoáng có thể thấy nét ôn nhu ổn trọng tương tự Công Tôn Kiên.

Vừa rồi Công Tôn Danh nhìn lệnh bài của Mộ Dung Ly, biết hắn chính là Tây Hoa Phong đệ tử, sư đệ của Công Tôn Kiên, liền mỉm cười giải thích cho hắn: "Vị này tên gọi là Công Tôn Kính, là một trong các trưởng bối của Công Tôn gia."

Mộ Dung Ly nghe thấy, liền hiểu được vai vế của vị này trong Công Tôn gia nhất định không thấp, liền ôm quyền hành lễ: "Vãn bối xin ra mắt Kính thúc."

Tính cách Công Tôn Kính hoàn toàn trái ngược với dung mạo, là một con người cực kỳ cẩn thận kỹ tính. Mặc dù ông ta không phải là đan sư có tu vi cao nhất trong trong gia tộc, nhưng riêng về khả năng giám định linh đan và linh thảo, nếu Công Tôn Kính nhận là thứ hai chỉ sợ không ai dám nhận làm thứ nhất.

Mục quang của Công Tôn Kính nhanh chóng lướt qua Mộ Dung Ly, dừng lại ở Chấp Minh bên cạnh. Ông có thể nhìn ra thiếu niên áo trắng kia là một đan sư cấp bốn, hắc y nam tử này là một võ tu, nhưng với tu vi và kinh nghiệm của Công Tôn Kính lại không thể nhìn ra cao thấp của hắn.

Chấp Minh dường như cảm nhận được sự dò xét của ông, chậm rãi đưa mắt nhìn lại, khoé miệng còn vương nét cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực.

Công Tôn Kính có cảm giác toàn thân ớn lạnh, vội vã thu hồi ánh nhìn, nhưng khi nhìn lại Chấp Minh thì cảm giác vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, tựa như tất cả chỉ là ảo giác của một mình ông.

Công Tôn Kính trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không phải rất coi trọng, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh như bình thường.

"Mang linh đan của ngươi ra cho ta xem."

Công Tôn Kính nhìn Mộ Dung Ly, lên tiếng.

Mộ Dung Ly vội lấy năm bình linh đan đã chuẩn bị từ trước ra, đặt lên bàn: "Đây là hai bình Hỗn Nguyên Đan, hai bình Sinh Cốt Đan và một bình Ngọc Dương Đan, thỉnh Công Tôn tiền bối xem qua."

Công Tôn Kính lấy một lọ Hỗn Nguyên Đan đổ ra tay xem thử. Linh đan đỏ sậm lăn trong lòng bàn tay, toả ra linh khí nồng đậm át hết toàn bộ linh khí của linh đan trên kệ.

Ánh mắt Công Tôn Kính loé lên vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi Mộ Dung Ly: "Linh đan này là do ngươi luyện?"

Mộ Dung Ly gật đầu đáp: "Đúng là do ta luyện. Xin hỏi có vấn đề gì sao?"

Linh đan này đúng là do hắn luyện ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Công Tôn Kính, hình như linh đan của hắn có điều không ổn?

Sắc mặt Công Tôn Kính liền trở nên cổ quái: "Nói vậy... ngươi chính là Mộ Dung Ly?"



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro