Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần Hương Lâu xưa nay lấy thải dương bổ âm làm điều cơ bản để tu luyện nên nữ đệ tử của Phần Hương Lâu đều có phần phóng đãng.

Du Tiểu Liên và những đệ tử khác của Phần Hương Lâu đối với bộ dạng thanh cao của Ân Nhược Thanh từ lâu đã ngứa mắt.

Du Tiểu Liên và Ân Nhược Thanh là hai trong số những mỹ nhân nổi tiếng của tu chân giới, tuy đều là mỹ nhân nhưng danh tiếng lại khác xa nhau. Ân Nhược Thanh là ái nữ của môn chủ Thương Minh Phái, được thế nhân tung hô sánh ngang tiên nữ giáng trần. Còn Du Tiểu Liên xuất thân từ Phần Hương Lâu, tuy được mệnh danh là mỹ nhân nhưng danh tiếng so với Ân Nhược Thanh là một trời một vực. Mỗi khi nhắc đến Phần Hương Lâu, người ngoài hầu như đều nghĩ đến hai chữ - dâm phụ.

Du Tiểu Liên từ lâu đã ôm một bụng bất mãn với Ân Nhược Thanh, nay thấy có cơ hội hạ bệ Ân Nhược Thanh, nàng không thể bỏ qua, liền buông lời mỉa mai.

Những này của Du Tiểu Liên thực sự đủ độc địa, khiến cho sắc mặt Ân Nhược Thanh lúc xanh lúc trắng. Nàng là một tiểu thư khuê các, da mặt đương nhiên không thể dày bằng Du Tiểu Liên, chỉ có thể đỏ mặt mà thốt: "Ngươi.... ngươi nói bậy!"

Hai mỹ nữ nổi danh của Huyền Thiên đại lục lời qua tiếng lại, tuy rằng lời nói không phải dễ nghe nhưng đối với những người xung quanh có thể nói là một phen phong vị, cho nên đều ở một bên chăm chú xem trò vui.

Nhìn vị tiểu thư được ngàn vạn sủng ái của Thương Minh Phái biến thành bộ dạng tiến thoái lưỡng nan, Du Tiểu Liên cực kỳ thoả mãn, bao nhiêu khó chịu bực mình vừa rồi đối với Đoan Mộc Vũ đều bay biến. Đôi môi nhỏ của nàng bĩu ra dài cả thước, nói: "Còn không phải sao? Vị công tử kia không hề đắc tội với ngươi, vậy mà ngươi lại khiêu khích hắn như vậy, còn không phải ghen tị dung mạo bản thân không bằng người ta hay sao?"

"Ta không có!" Ân Nhược Thanh uất ức gào lên.

Mặc dù Du Tiểu Liên nói không hề sai, khi nhìn thấy dung mạo của Mộ Dung Ly, đích thực trong tâm Ân Nhược Thanh đã âm thầm căm hận ông trời, sao lại không cho nàng một dung mạo như vậy?

Nếu nàng có được dung mạo như bạch y thiếu niên, nhất định nam nhân kia sẽ thích nàng!

Bạch y thiếu niên dung mạo yêu diễm, thần sắc bình thản đang mỉm cười nhìn nàng, tựa như một vị thần tiên từ trên trời nhìn xuống người trần mắt thịt là nàng.

Còn hắc y nam tử kia, từ đầu ánh mắt vẫn luôn đặt trên người thiếu niên, không thèm nhìn nàng lấy một lần.

Hai bóng hình một đen một trắng, rõ ràng là tương phản với nhau, không hiểu sao khi đứng bên nhau lại hoà hợp một cách kỳ lạ, giống như trời đất lai tạo, chẳng khác nào kim châm sắc nhọn đâm vào tâm của Ân Nhược Thanh, khiến cho nỗi căm ghét trong lòng nàng càng lúc càng trở nên khó kiềm chế. Nàng nhất thời quên mất bản thân đang đôi co với Du Tiểu Liên, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của hai nam nhân kia.

Mặc dù nàng mới chỉ nhìn thấy Chấp Minh ngày hôm qua, đối với hắn có thể coi là nhất kiến chung tình. Tu vi của hắn, dung mạo của hắn, khí chất của hắn, đều làm cho nàng say mê đến không còn lối thoát.

Hận ý trong mắt của Ân Nhược Thanh, ánh mắt si mê của nàng khi nhìn Chấp Minh, Mộ Dung Ly sao có thể nhìn không ra?

Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu, mà ngay đến bản thân hắn cũng không hiểu tại sao.

Mộ Dung Ly nhất thời có điểm hoảng hốt.

Nếu Chấp Minh biết Mộ Dung Ly đang nghĩ gì, chỉ sợ là hắn nằm mơ cũng muốn tỉnh dậy mà cười ngu ngơ.

Du Tiểu Liên thấy Ân Nhược Thanh thần người ra không lên tiếng, cười khẩy nói: "Sao vậy, có phải vì bị ta nói trúng tim đen nên Ân tiểu thư không còn lời nào có thể nói hay không?"

Đồng Lâm là trưởng lão của Thương Minh Phái, xưa nay luôn được kẻ khác tôn trọng nên tâm tính cao ngạo. Lão trước giờ đều cực kỳ coi thường những người của Phần Hương Lâu, cảm thấy bọn họ là một đám nữ tử dâm loàn tà ma ngoại đạo, không xứng đáng trở thành một trong những thế lực lớn. Nay thấy Du Tiểu Liên nói lời sỉ nhục Ân Nhược Thanh, lão đầu tính tình nóng nảy cũng liền đáp trả: "Nữ nhân Phần Hương Lâu đê tiện, một kẻ trăm người cưỡi vạn người đè như ngươi có tư cách gì nói Nhược Thanh sư điệt?"

Những lời của Đồng Lâm phải nói là cực kỳ khó nghe, khiến cho ngay cả nữ nhân đã chung đụng nhiều như Du Tiểu Liên và những nữ đệ tử đứng bên cạnh cũng phải biến sắc. Nhất là Du Tiểu Liên, sắc mặt vừa rồi còn hồng hào vì vui vẻ khi bắt bí được Ân Nhược Thanh, sau những lời của Đồng Lâm liền biến thành màu xanh mét.

Đồng Lâm không chỉ xúc phạm Du Tiểu Liên, mà còn xúc phạm môn phái của nàng!

Những ánh mắt không có thiện ý từ khắp nơi phóng tới, khiến cho Du Tiểu Liên hận không thể lao đến mà giết chết Đồng Lâm. Thế nhưng Đồng Lâm là trưởng lão của Thương Minh Phái, tu vi cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần, cho nên Du Tiểu Liên chỉ có thể căm hờn nuốt xuống.

Nhưng trong lòng nàng âm thầm phát thệ, chỉ cần có cơ hội, Du Tiểu Liên nàng nhất định sẽ khiến cho Đồng Lâm phải hối hận vì đã sỉ nhục nàng!

Du Tiểu Liên cúi đầu xuống, che dấu ánh mắt đang đỏ lên vì tủi thân và căm giận.

"Các vị, nơi này là phòng đấu giá, mong các vị tạm thời gác bỏ hiềm khích sang một bên để đấu giá hội hàng năm có thể tiếp tục." Công Tôn Giản thấy không khí bắt đầu căng thẳng, liền lên tiếng kéo sự chú ý của mọi người quay trở lại cuộc đấu giá, cũng coi như hoà giải: "Ân tiểu thư của Thương Minh Phái ra giá chín mươi vạn linh thạch hạ phẩm, xin hỏi có vị nào ra giá cao hơn hay không?"

"Ta ra chín mươi lăm vạn linh thạch." Mộ Dung Ly không nhanh không chậm nói, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề bị hỗn loạn vừa rồi ảnh hưởng. Ân Nhược Thanh chướng mắt hắn, hắn cũng không muốn cho nàng thể diện. Dù gì linh thạch hắn cũng không thiếu.

Mộ Dung Ly tăng lên hẳn năm vạn linh thạch, hoàn toàn đè bẹp chín mươi vạn linh thạch của Ân Nhược Thanh. Hành động này còn đang nói cho nàng, hắn hoàn toàn không để nàng vào mắt.

Ân Nhược Thanh cắn chặt môi, dường như còn muốn lên tiếng tiếp tục hơn thua với Mộ Dung Ly. Đồng Lâm bên cạnh đã có chút không nhìn được, liền nhắc nhở nàng: "Tiểu Thanh, ngươi đã quên môn chủ giao cho chúng ta nhiệm vụ gì rồi sao? Nếu ngươi tiếp tục hơn thua với kẻ kia, chỉ sợ lát nữa sẽ không đủ linh thạch mà tranh đoạt thứ chúng ta muốn. Ta tuy không biết giữa ngươi và hắn có ân oán gì, nhưng đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta rời khỏi Thiên Dật Các thì ngươi có thể từ từ tính toán với hắn, lão phu sẽ không ngăn cản."

Đồng Lâm đặt nhiệm vụ mà môn chủ giao cho lên hàng đầu, kể cả Ân Nhược Thanh là con gái của môn chủ thì cũng không thể vì nàng mà chậm trễ.

Đợi đến khi đoạt được vật kia, rời khỏi Thiên Dật Các, nếu Ân Nhược Thanh muốn đối thiếu niên kia hạ sát thủ, lão có thể sẽ giúp nàng một tay.

Tầm mắt lão rơi lên người Chấp Minh.

Huống hồ, hắc y nam tử này, lão nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đồng Lâm trong Thương Minh Phái rất có tiếng nói, cho dù Ân Nhược Thanh không cam lòng, thì cũng hiểu rằng đoạt được vật kia mới là ưu tiên hàng đầu, chỉ đành âm thầm liếc Chấp Minh một lần, mới cúi đầu lui về phía sau.

Ánh mắt Đoan Mộc Vũ đứng một bên nhìn về phía Mộ Dung Ly có chút suy ngẫm, thấp thoáng một chút hứng thú. Thiếu niên này dám công khai bày tỏ địch ý với Thương Minh Phái như vậy, dường như không phải là kẻ không có lai lịch, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ.

Hắn vẫy một thuộc hạ ở đằng sau, ra lệnh cho người nọ âm thầm điều tra về Mộ Dung Ly.

Thực ra Mộ Dung Ly đoán không sai, Đoan Mộc Vũ đúng là thích nam nhân. Ở một nơi nam nhiều hơn nữ không biết bao nhiêu lần này thì đây cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là hắn có thể nào cũng không ngờ Đoan Mộc Vũ lại đối hắn có hứng thú.

Thực chất không chỉ mình Đoan Mộc Vũ, gần như tất cả mọi người trong phòng đều cực kỳ tò mò với Mộ Dung Ly, hành động giống như Đoan Mộc Vũ âm thầm phái thuộc hạ của mình đi thám thính.

Mộ Dung Ly đương nhiên không biết có người tò mò về thân thế của hắn, thậm chí còn có người đối hắn sản sinh sát ý. Sau khi Mộ Dung Ly ra chín mươi lăm vạn, liền không có ai ra giá nữa, Long Vân Đỉnh đã là của hắn.

Những món bảo vật ở sau đa số là kỹ pháp và công pháp, mà Mộ Dung Ly đã có một công pháp lợi hại như Xích Viêm Kinh rồi, nên những thứ kia hắn không có mấy quan tâm.

Cái giá dành cho mỗi món bảo vật dần dần tăng lên, hơi thở của những người xung quanh cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp, cho thấy những bảo vật áp trục năm nay đã sắp đến thời điểm xuất hiện.

Quả nhiên không ngoài mong đợi, sau khi món bảo vật là một quyển công pháp tính kim được một trung niên nam tử y phục sang trọng giành lấy, Công Tôn Kiên dõng dạc nói: "Các vị, bây giờ chính là lúc công bố ba món bảo vật có giá trị nhất của đấu giá hội ngày hôm nay. Mỗi thứ đều là báu vật thượng cổ, giá trị liên thành. Trong số tất cả những đợt đấu giá hàng năm của Thiên Dật Các thì có lẽ năm nay chính là năm mà nhiều bảo vật thượng phẩm xuất thế nhất."

Công Tôn Giản vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên một tràng vỗ tay vang dội. Các vị khách mời đều vui mừng và hào hứng ra mặt, bọn họ biết rằng chuyến đi này hoàn toàn không uổng công, cho dù báu vật không vào tay thì ít ra còn có thể chiêm ngưỡng từ xa. Nên biết, bảo vật từ thời viễn cổ không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy được.

"Món bảo vật tiếp theo, thượng cổ thần binh Hoả Linh Kiếm, giá khởi điểm một trăm vạn linh thạch hạ phẩm."

Ba chữa "Hoả Linh Kiếm" vừa vang lên, đôi mắt đang khép hờ của Chấp Minh chợt sáng bừng, như thể có ánh sáng lưu động bên trong. Bởi vì, Hoả Linh kiếm chính là thanh kiếm mà hắn muốn đoạt lấy cho Mộ Dung Ly!

Hoả Linh Kiếm, là danh kiếm đứng thứ sáu trong những danh khí đứng đầu tu chân giới, còn hơn cả Thái Phong Kiếm mà Lý gia đã tặng cho Lăng Quang trong ngày sinh thần. Nguồn gốc của Hoả Linh Kiếm khá là bí ẩn, thế gian chỉ biết rằng, Hoả Linh Kiếm là thượng cổ thần vật, nhưng gốc gác xuất xứ ra sao thì không một ai hay biết.

Hoạ Ảnh Kiếm được đặt trong khay lót vải đỏ, kiếm ở trong vỏ nên hoàn toàn không nhìn thấy hình dạng của kiếm. Chỉ thấy kiếm này có vẻ khá nhỏ gọn, giống đoản kiếm hơn là trường kiếm. Vỏ kiếm và chuôi kiếm giống như được làm từ bạch ngọc, tuy rằng từ xa có thể thấy được điêu khắc tinh xảo, nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Hoạ Ảnh vừa xuất hiện, Mộ Dung Ly đã cảm thấy kì lạ. Hoả Linh nói sao cũng là thượng cổ danh khí, nhưng Mộ Dung Ly lại hoàn toàn không cảm nhận được chút kiếm khí nào. Hắn còn nhớ vào ngày sinh thần của Lăng Quang, Thái Phong Kiếm chỉ mới vừa xuất hiện thì kiếm khí đã toả ra tứ phương, cho dù lúc đó hắn không ngồi gần cũng có thể cảm nhận được, vậy mà sao Hoả Linh Kiếm ngay đến một chút kiếm khí cũng không có?

"Chắc hẳn các vị cũng đã thấy được, Hoả Linh Kiếm này tuy là thượng cổ danh khí nhưng lại không phát ra một chút kiếm khí nào. Thậm chí ngay cả khi kiếm rời vỏ thì kiếm khí của nó cũng không xuất hiện."

Có người không chờ nổi Công Tôn Giản dứt lời, đã nôn nóng lên tiếng: "Vậy chẳng lẽ Hoả Linh Kiếm này chỉ có hư danh thôi sao?"

Những người xung quanh có không ít là vì Hoả Linh Kiếm mà đến, nay chứng kiến Hoả Linh Kiếm chẳng khác nào một khúc gỗ như vậy, hoàn toagn không có khí thế của thượng cổ danh khí, bọn họ sao có thể không lo lắng? Nhất thời khắp nơi vang lên tiếng xôn xao.

Công Tôn Giản đợi cho những âm thanh lắng xuống, mới nói: "Điều này cũng không phải. Tuy rằng Hoả Linh Kiếm cực kỳ thần bí, nhưng cũng có một truyền thuyết được gắn liền với nó. Hoả Linh Kiếm được mệnh danh là chí hoả thần khí, tuy là đứng thứ sáu trong số những danh khí đứng đầu, nhưng tuyệt đối có thể coi là đệ nhất trong số các pháp khí tính hoả. Nghe nói, chính vì điều này nên chỉ tu luyện giả có hoả linh căn thì mới có thể phát huy được năng lực của Hoạ Ảnh Kiếm, linh căn càng thuần khiết thì kiếm khí của Hoả Linh càng sắc bén."

Vì vậy nên mặc dù Hoả Linh Kiếm là pháp khí thượng phẩm, thậm chí có thể coi là thần khí, nhưng vì chỉ những người có hoả linh căn mới sử dụng được nên Thiên Dật Các mới không đặt nó làm bảo vật áp trục hôm nay.

Pháp khí cũng giống như công pháp và linh đan, chia làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Có điều, khác với linh đan và linh thạch, phía trên của thượng phẩm pháp khí còn có một sự tồn tại nữa, chính là thần khí. Thần khí hay còn gọi là pháp bảo. Nếu pháp khí là binh khí của tu luyện giả thì thần khí chính là binh khí của thần tiên.

Nghe đến Hoả Linh Kiếm chỉ thức tỉnh khi ở trong tay tu luyện giả có hoả linh căn, không ít người muốn sở hữu Hoả Linh Kiếm lúc trước mang vẻ mặt thất vọng, còn những tu luyện giả có hoả linh căn thì lại bắt đầu rục rịch.

"Một trăm lẻ một vạn linh thạch hạ phẩm."

Người ra giá đầu tiên lại là thiếu trang chủ của Phi Dương sơn trang, Long Cẩm. Long Cẩm là đại nhi tử của Phi Dương sơn trang trang chủ, Long Ngự. Hắn cũng giống như các đệ tử khác của Phi Dương sơn trang, là một hán tử thân cao bảy thước, tướng mạo dũng mãnh khôi ngô.

Công pháp mà đệ tử Phi Dương sơn trang tu luyện là công pháp cương mãnh, nên chỉ thu nhận đệ tử có hoả linh căn hoặc kim linh căn. Bản thân Long Cẩm là song linh căn hoả, kim, là một trong những người có tư chất tốt nhất trong lớp đệ tử trẻ của Phi Dương sơn trang.

Đôi mắt của Long Cẩm ánh lên tham vọng và khao khát. Hắn tin tưởng, bản thân nhất định có thể phát huy được năng lực của Hoả Linh Kiếm, trở thành cao thủ vượt qua Chấp Minh và Mạnh Thừa của Lạc Vân Môn, Hạng Vô Vân của Thương Minh Phái và Đoàn Ngọc của Thuỷ Tinh Các, đưa Phi Dương sơn trang lên tầm cao sánh ngang với tam đại môn phái và tứ đại thế gia.

Chỉ nghĩ đến đây thôi mà Long Cẩm đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

"Một trăm linh hai vạn linh thạch hạ phẩm!"

"Một trăm linh năm vạn linh thạch hạ phẩm!"

Du Tiểu Liên và Đoan Mộc Vũ lần lượt ra giá. Mặc dù hai người họ không mang hoả linh căn, nhưng trong môn phái thì lại không thiếu. Có Hoả Linh Kiếm ở bên chẳng khác nào khả năng chiến đấu tăng thêm một cấp, nếu để cho một đệ tử hoả linh căn có tư chất tốt sử dụng thì chính là một trợ lực tốt cho môn phái.

Mặc dù mục đích chính của Bách Độc Cốc và Phần Hương Lâu ở buổi đấu giá hôm nay không phải là Hoả Linh Kiếm, nhưng nếu có thể thì bọn họ cũng không muốn bỏ qua.

"Một trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm."

Giọng nói trầm trầm, mang một luồn uy áp không nhỏ vang lên, khiến cho hầu hết mọi người ở đây phải thầm đổ mồ hôi lạnh. Người có thể phát ra uy áp lớn như vậy, nhất định là một cường giả.

Ngoại trừ khí thế, ngay cả con số một trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm cũng khiến cho người ta phải líu lưỡi. Nên biết, ngay đến Đoan Mộc Vũ vừa rồi cũng mới chỉ dám ra một trăm linh hai vạn linh thạch, người này ra một trăm năm mươi, hơn Đoan Mộc Vũ tới bốn mươi chín vạn linh thạch hạ phẩm.

Tuy thần sắc của Đoan Mộc Vũ không đổi nhưng sắc mặt thì đã có chút tái nhợt.

Thấy cả phòng im phăng phắc, Đồng Lâm cười nhạt. Ở nơi đây thì Thương Minh Phái là có mặt mũi nhất, cho dù là về thế lực hay tài lực. Lão thả ra uy áp, chính là muốn nhắc nhở những người ở đây, Hoả Linh Kiếm này Thương Minh Phái muốn có được, nếu có ai dám tranh giành chính là muốn trở mặt với Thương Minh Phái.

Thiên Dật Các chỉ quy định không được gây sự khi đang ở bên trong phạm vi của Thiên Dật Các, nên hành động vừa rồi của Đông Lâm tuy rằng khiến nhiều người bất mãn nhưng cũng không tính là trái quy định.

Đồng Lâm đắc ý liếc về phía Công Tôn Giản, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng từ người chủ sự. Lão không tin có ai dám đối đầu với Thương Minh Phái.

Nên khi âm thanh "hai trăm vạn linh thạch" của Chấp Minh vang lên, không cần nói cũng biết sắc mặt của Đồng Lâm tệ đến như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro