Bed play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là ngày trống lịch trình, không phải là ngày nghỉ, chỉ là một ngày không có lịch phải ra ngoài, quản lý của nhóm tối qua có cập nhật lại lịch trình của bọn họ, đó chính là lưu chương trống lịch và lâm mặc từ thượng hải bay về bắc kinh.

lưu chương vốn dĩ định dành thời gian này để viết tiếp demo, dù sao thì anh cũng hứa với người hâm mộ rồi, một tháng một vlog ca từ; nhưng người tính không bằng trời tính, không có cảm hứng viết nhạc. lưu chương ngồi trên bàn làm việc ôm sổ bút một lúc, viết được một hai câu lại gạch đi, lên trên giường nằm nhìn trần nhà một lúc lâu cũng không ra được cảm hứng, anh chẹp miệng lôi điện thoại ra nghịch một chút, biết đâu lại có cảm hứng tuôn trào.

thanh niên mà, nghĩ là lướt năm phút, nhưng cũng một lướt đến hai, ba tiếng. lưu chương nhìn đồng hồ điện thoại, tính nhẩm lâm mặc chắc bay về rồi. vừa mở danh bạ lên định gọi cho em người yêu thì tiếng gõ cửa ngoài phòng vang lên.

là lâm mặc, em về rồi.

lưu chương vừa mở cửa phòng, bóng dáng nhỏ nhỏ chạy ngay vào lòng anh, ôm chặt mà hít hà mùi hương, nhớ, em nhỏ nhớ anh chết đi được. ba ngày em vùi đầu vào sách vở, nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành hết bài tập để được về sớm với người yêu. lưu chương vừa ôm lâm mặc vừa đóng cửa phòng, rồi xoay người ôm bạn trai nhỏ của mình tiến về giường.

"mệt không? ngủ nữa không?" lưu chương xoa xoa mái tóc đã cắt tỉa gọn gàng của lâm mặc, hôn lên trán em hỏi nhỏ.

người trong lòng lười biếng gật hai cái nhưng vẫn không chịu buông anh ra, dù sao lưu chương cũng rảnh, ôm người yêu đi ngủ cũng không phải ý tồi.

lâm mặc ôm anh ngủ đến tận hơn giờ trưa, bụng meo meo đói mà tỉnh dậy. mở mắt thấy anh một bên nhẹ nhàng nghịch mái tóc đã ngắn ngủn của cậu, một bên cầm bút viết ca từ. lâm mặc nhìn anh một lúc lâu cũng không thấy anh quay lại nhìn mình, gì mà chuyên tâm vậy, bàn tay nhỏ không an phận mà sờ đến nơi nhạy cảm kia.

lưu chương bị giật mình bởi bàn tay nghịch ngợm của lâm mặc, hơi co lại nhìn sang người nằm bên cạnh mình, hỏi.

"dậy rồi à, muốn ăn gì không?"

"ăn cái này, được không?"

lâm mặc cầm sổ bút của lưu chương đặt lên tủ đầu giường, sau đó lật chăn, chui vào giữa hai chân của anh, đôi bàn tay gầy gò trắng muốt bắt đầu với vào bên trong quần lưu chương, nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn thứ đang ngủ yên đó. thật ra lưu chương cũng rất nhớ em người yêu, và chiếc mông xinh xinh kia, nhưng thấy người yêu mệt mỏi ngủ sâu đến mức cả người cũng không thèm lật thì lại vừa thương vừa đau lòng, cũng không dám manh động gì, có nghĩ đến lâm mặc lại chủ động vậy đâu.

lâm mặc mới tỉnh ngủ, đầu óc chưa hoạt động nhưng theo thói quen vẫn là xoa xoa đầu khấc sau đó mới ngậm lấy nó, một lần đưa sâu vào tận cuống họng, phần gốc không tới thì dùng tay vuốt ve. căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mút mát khiến ai nghe cũng mặt đỏ tai hồng. cảm nhận vật trong khoang miệng mình đã dần trở nên cứng ngắc, lâm mặc liền chuyển sang liếm chứ không ngậm mút nữa, những khớp ngón tay hồng hào ma sát phần gốc cũng ngày một đỏ hơn, sau một lúc em nhả ra, cầm lấy tính khí của lưu chương mà cọ nhẹ lên má mình, đánh mắt nhìn người bên trên.

quá quyến rũ rồi, lần đầu tiên được thấy hình ảnh này, lưu chương thật sự nhịn không được liền bắn một lần, đầy trên gò má của lâm mặc, mặt đỏ bừng rút giấy ra lau cho em. còn em thì gạt giấy ra, dùng chính tay của anh quệt những vệt tinh dịch kia rồi liếm sạch nó, xong còn hơi chẹp miệng, mím môi.

"đã nói là em ăn mà"

người yêu anh ba ngày không gặp, học ai cái trò quyến rũ ch.ết người này? tính khí sau một lần bắn không những vẫn cứng mà còn to thêm. lưu chương kéo lâm mặc dậy, ngồi ngay bên trên tính khí dựng đứng của mình để nó hơi chạm nhẹ vào lỗ nhỏ qua lớp vải, một tay bóp chặt eo nhỏ, một tay ghì đầu lâm mặc xuống, hôn em. hương vị của anh vẫn còn lưu lại trong miệng lâm mặc, anh một lần lại một lần muốn lấn tới sâu hơn, đưa lưỡi trêu đùa loạn làm nước bọt chưa kịp nuốt lại chảy đầy ra ngoài, chạy dọc xuống cổ rồi biến mất sau vạt áo của em. lưu chương đưa tay đang nắm eo nhỏ dần di chuyển xuống bên dưới, ở bên ngoài lớp quần vải mà ấn bừa lên huyệt động.

"eigei--- eigei--- từ từ đã" lâm mặc cầm lấy cổ tay bên dưới của lưu chương, hơi thở ngắt quãng trong những chiếc hôn, bên còn lại chống đỡ vai lưu chương ngồi thẳng dậy.

"sao vậy?"

"cởi quần áo trước, đây là đồng phục của em, không thể để anh xé được" lâm mặc nghiêm túc cau mày lại nói, em đang nhớ lại mấy lần trước, không phải đứt cúc áo thì quần lót cũng bị thủng một lỗ to đùng. người yêu em sao lại cứ thô lỗ với quần áo của em thế nhỉ.

đôi chân thon dài ẩn hiện sau lớp vải cũng dần dần lộ ra, chân của người yêu lưu chương thật sự cần mua bảo hiểm. mỗi lần làm tình, lưu chương như theo thói quen mà để lại dấu hôn ở đùi trong của lâm mặc, nước da trắng càng làm nổi bật vết hôn thâm tím đỏ chót, lần này cũng không ngoại lệ, lâm mặc vừa cởi bỏ lớp vải cuối cùng đã bị lưu chương kéo tay nằm sấp trên giường, bản thân anh thì liền đổi tư thế, nửa quỳ bên cạnh giường dùng hai tay kéo căng quả đào trước mặt sang hai bên, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào nơi đang đóng mở theo nhịp kia. lưu chương liếm nhẹ đầu ngón chân lâm mặc, dần dần đưa lưỡi ngày một lên cao. chiếc lưỡi mềm mại đầy ướt át dừng lại tại đùi non, hết cắn lại mút, mỗi lần đều đỏ hơn. ánh mắt anh nhìn thành quả của bản thân đang đỏ hồng như đóa hoa, trong lòng liền thỏa mãn, liếm đôi môi đã khô ráp, lật người em lại, tiếp tục tấn công.

tiếng lâm mặc thổn thức phía trên đỉnh đầu của lưu chương rót vào tai lại càng làm anh hưng phấn hơn, ra sức liếm mút vật nhỏ kia, đôi tay cũng không rảnh rỗi chút nào, một tay nới lỏng nơi tư mật, một tay cấu véo đầu vú hồng hào, nhỏ nhắn như hạt sương mai. lâm mặc bị tấn công tận ba điểm nhảy cảm, không khống chế được bản thân liền bắn ra đầy mặt lưu chương. em nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt ngập nước vẫn đưa tay ra xoa tinh dịch trên mặt người yêu.

"em xin lỗi" giọng nói nhẹ nhàng trong suốt của lâm mặc thực sự cắt đứt tia lí trí cuối cùng của lưu chương.

anh vốn dĩ định trêu cậu một lúc nữa, cái tội dám học thói xấu trêu anh, nhưng sau khi thanh âm mềm mại ấy vang lên thì lưu chương nhanh chóng vuốt mặt, vuốt tóc ngược ra sau, mái tóc đầy mồ hôi tạo nếp như được vuốt keo, khiến gương mặt lưu chương thêm phần sáng hơn, nhưng cũng ranh ma hơn. anh kéo gập chân lâm mặc thành chữ M, sau đó một lần đi thẳng vào bên trong mà không báo trước. lưu chương ra vào mãnh liệt, mỗi cú thúc đầy đều như chạm đến thành ruột non, lực mạnh đến mức khiến lâm mặc hoa mắt, tay gầy chới với giữa không trung, không biết bám vào đâu.

lưu chương đưa tay ôm lấy đầu lâm mặc nhấc cả người dậy, đặt gối ngay thành đầu giường tránh cho lâm mặc lại bị anh thượng đến mức u cả đầu, sau này không thông minh nữa thì phải làm sao.

sau nhiều lần va chạm, đôi chân lâm mặc bị ép đến tê rần, không còn cảm giác nữa, lỗ nhỏ theo mỗi cú thúc ra vào của lưu chương cũng đỏ ửng, nóng rát, thần trí bây giờ chỉ còn đầy là hình ảnh lưu chương đang làm mình sướng đến dục tiên dục tử, không làm chủ được bản thân, miệng mơ hồ phát ra âm thanh không còn kìm nén như ban đầu, lại càng không tự chủ được mà nói những câu từ quyến rũ, hư hỏng.

"anh-- n--nữa đi, mạ-nh nữa lên--nn, hh--hãy làm-m e-m sướ--sướng đế-n ch-ết đii" lâm mặc đưa tay ôm chặt lấy lưng của anh, ra sức cào đỏ cả tấm lưng, đôi mắt đầy nước mơ màng tìm lấy cổ lưu chương, dùng sức cắn xuống một ngụm lớn, tiếng nỉ non cũng như thế bị cản lại nơi cuống họng.

lưu chương như được truyền thêm adrenaline, lực hông gia tốc hơn, mạnh mẽ đỉnh đến nơi sâu nhất của lâm mặc, thần trí đã mơ hồ nay còn rối loạn vì kích thích sung sướng, ở dưới thân lưu chương hồ ngôn loạn ngữ. thấy lâm mặc không còn tỉnh táo nữa, lưu chương càng muốn kích thích em hơn, đưa tay xoa nắn bộ phận nãy giờ bị lãng quên, vật nhỏ cương cứng rỉ nước ướt nguyên một mảng bụng của lâm mặc, lưu chương cầm lên vuốt ve thứ ấm nóng ấy, cũng tinh nghịch mà vân vê ở quy đầu, đưa ngón tay chặn lại lỗ sáo, không cho em vì sướng quá mà xuất tinh.

miệng anh cũng không rảnh rỗi, hết cắn lại mút hạt đậu nhỏ trước ngực em đến mức nó sưng tấy, nhìn như chốc lát nữa thôi lưu chương có thể hút ra được cả sữa.

"ei--eigeii, em muố-n bắn" lâm mặc vòng tay xuống xoa mặt lưu chương, tay còn lại thì nắm chặt tóc anh, nhìn anh cầu xin.

lưu chương mỉm cười, nhưng tay vẫn giữ chặt nơi lỗ sáo ấy, và hông vẫn không ngừng đưa đẩy, nói với em.

"em còn lời cầu xin nào khác không?"

"ngườ--i yêu củ--của em, cầu-cầu xin anh, mèo-o-o nh-ỏ của an-h muố-n đ-ượ-c xuấ-t ti-tinh, đii m-mà" lâm mặc không còn nghĩ được gì nhiều, mắt nhắm nghiền lại liền hôn môi anh hai cái, không nông không sâu nhưng đối với lưu chương lúc này, quả thật là gãi đúng chỗ ngứa. lưu chương đưa tay lên giữ chặt đầu lâm mặc hôn sâu xuống, đồng thời cũng đẩy hông nhanh hơn chục cái, sau đó thả tay giữ lỗ sáo của em để cả hai cùng xuất tinh.

lâm mặc được thả liền bắn, lỗ nhỏ cũng vì vậy mà thít chặt lại, bao cứng lấy dương vật lưu chương. những dòng tinh dịch bắn vào sâu bên trong thành vách nóng rát khiến em rùng mình thoả mãn, xụi lơ trong lòng người yêu.

lưu chương bắn xong cũng không vội rút ra mà để nguyên vậy, nằm lên bên trên lâm mặc hít hà mùi hương của người yêu.

"anh nặng lắm, xuống đi" lâm mặc thở hắt hai ba tiếng liền chống tay lên đẩy lưu chương ra. dương vật bị rút ra khỏi huyệt động "phốc" một tiếng nhỏ nhưng vẫn vang cả căn phòng.

đến lúc này lâm mặc tâm trí hồi phục liền đỏ mặt xấu hổ, quay sang lí nhí nói với lưu chương.

"kí túc xá, chắc không còn ai đâu nhỉ?"

"đêm qua quản lý nói hôm nay lịch trống, đại loại là hôm nay kí túc xá có thể là có đủ mọi người đấy" lưu chương cười hì hì với vẻ mặt đen tối nhất có thể.

\

sau đó vào sáu giờ tối, bàn ăn chỉ còn lại patrick, trương gia nguyên, mika và bá viễn toà B cùng lưu chương toà A xuống ăn cơm. những người còn lại, một là đau bụng, hai là giảm cân, nói chung là đều có lí do để không xuống ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro