Chương 2: Ma Cà Rồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Louis đi rồi, Seo Young còn ngồi trên ghế sofa , lật giở xem kỹ mấy lần tập tài liệu mà cậu ta để lại cho đến tận khi mặt trời ló rạng, rồi gần hết buổi sáng.

Bộp
Seo Young đặt tập tài liệu lên bàn, gãi đầu.

"Ôi dào, chẳng hiểu nổi nữa..."

Nếu chỉ dựa vào tập tài liệu của Louis để khám phá mọi thứ thì vẫn còn thiếu khá nhiều thông tin. Hơn nữa, loài hoa Ma cà rồng đó còn là một thứ lạ lẫm đối với chính Ma cà rồng như Louis. Thứ mà Ma cà rồng không biết thì có lý nào một người bình thường lại biết được.

"Rõ là tiểu thuyết và hiện thực khác nhau mà!"

Seo Young thở dài và ngả lưng xuống ghế sofa. Điều mà xưa nay cô biết về Ma cà rồng không gì hơn ngoài thông tin chúng hút máu người. Cô chỉ loáng thoáng hiểu rằng Ma cà rồng khác với người bình thường. Còn sự khác biệt chính xác, cụ thể như thế nào thì cô không rõ. Càng không thể biết được sự tồn tại của thứ gọi là Hoa- Ma- Cà- Rồng.

Ken đang tự chơi đùa một mình bỗng dụi dụi lớp lông mềm mại vào tay Seo Young, đòi cô chơi cùng. Cảm giác nhột ngột, mềm mềm khiến Seo Young bật cười.

"Chú mày có thật là ma sói không vậy?"

Một sinh vật đáng yêu thế này mà là ma sói? Thật vô lý. Seo Young liên tục cù cù vào bộ lông của Ken. Len nhột quá, vặn vẹo, cuộn tròn lại. Trước điệu bộ quá đáng yêu đó, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Seo Young.

"Chúng mình nghỉ một chút nhé!"

Dù có kiên trì nghiên cứu tài liệu như thế này thì cũng chẳng vào đầu được cái gì, Seo Young ôm Ken vào lòng, bật tivi lên. Tivi vừa bật sáng, trên màn hình hiện lên bản tin thời sự. Hình ảnh ngôi trường của cô đang được chiếu trên bản tin thời sự vào khung giờ vàng.

Bắt đầu từ hôm nay, hầu hết các trường học sẽ nghỉ vô thời hạn... Để đối phó với xu hướng phạn tội ngày càng gia tăng của Ma cà rồng, chính phủ đã...

"Chúng tôi không giết họ."

Trong đầu Seo Young vang lên đồng thời cả nội dung thời sự và câu nói của Louis. Liệu tất cả những vụ án mạng trên thời sự kia có chắc chắn là do Ma cà rồng gây ra hay không?

Trước khi Ma cà rồng xuất hiện, đã có rất nhiều vụ án mạng xảy ra, kẻ phạm tội đều là con người. Vậy mà kể từ khi Ma cà rồng xuất hiện, thủ phạm của tất cả vụ án đều được khẳng định là Ma cà rồng. Trong lòng Seo Young dấy lên một mối nghi ngờ, phải chăng chính phủ đã dựng lên những bài báo lá cải đó nhằm tạo tâm lý đề phòng Ma cà rồng trong người dân.

Reng reng ...
Ban đầu, tưởng rằng đó là âm thanh phát ra từ tivi, Seo Young không vội phản ứng, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình. Sau đó, như chợt nhận ra tiếng chuông điện thoại không phải từ tivi, cô bừng tỉnh. Tiếng chuông phát ra từ điện thoại trên bàn trước mặt Seo Young. Cô vươn tay ra lấy ống nghe.

"Alo."

"Seo Young hả? Cháu dạo này thế nào?"

Đó là chú của Seo Young, hiện đang sống nơi khác. Không biết chính xác chú mình đang sống ở đâu nên đôi khi cô tự hỏi liệu có thật là chú ấy đang làm việc ở nơi khác. Hơn nữa, chú cũng không kể chi tiết cho Seo Young. Cô không hề biết chú mình làm nghề gì, sống ra sao, thậm chí là sống ở đâu nên ban đầu Seo Young còn hoài nghi. "Có đúng mình và chú là người cùng nhà không nhỉ?". Và bây giờ thì cô cũng chẳng buồn quan tâm đến điều đó nữa.

Vốn dĩ, Seo Young đã không còn chút tình cảm nào dành cho người chú. Cô hiểu rằng chú mình phải đi làm việc xa để lo cho đứa cháu nhỏ và bà mẹ già. Nhưng có lẽ đúng như câu nói: "Xa mặt cách lòng", với Seo Young, giờ chú cũng không khác gì một người lạ.

"Cháu vẫn tốt ạ. Còn chú thế nào?"

Tuy vậy một giọt máu đào hơn ao nước lã. Cuộc điện thoại của người chú biệt tăm đã lâu khiến Seo Young vui mừng liên tục đến ứa nước mắt, rồi lại cười thật tươi và hỏi thăm chú.

"Chú thì có gì đâu! Cứ bù đầu với công việc thôi. Chú nghe nói trường của cháu tạm cho học sinh nghỉ học?"

Seo Young bất ngờ đến nín lặng khi chú biết cả tin mình chưa hề thông báo. Seo chú lại biết được nhỉ? Kì lạ làm sao, hơn ai hết, chú luôn biết trước những việc mà cô chưa từng kể. Ban đầu, cô tưởng rằng bà kể cho chú. Nhưng giờ đây, bà đã mất, nghĩa là chú sẽ không thể nghe chuyện từ bà nữa.

"Giờ cháu đang nghi ngờ ta là ai hả?"

Seo Young chợt nhận ra mình đã nghi ngờ cả chú ruột và đập đập tay vào đầu. Đó là người đã cho cô ăn, nuôi nấng cô lớn lên từ khi còn là một đứa bé không cha mẹ. Giờ cô lại ngờ vực cả người thân thiết chẳng khác nào bố mẹ mình sao? Seo Young tự trách bản thân mình.

"... Toàn nghi ngờ vớ vẩn."

"Hả? cháu nói gì?"

"Dạ, không ạ. Hôm nào chú về thăm nhà một lần đi ạ. Giờ cháu có một mình mà."

Người chú không nói gì. Seo Young buồn buồn khi nhớ lại hành động của chú. Lần gần đây nhất cô được gặp chú là cách đây một tháng, tại tang lễ của bà. Không rõ chú bận việc gì mà đám tang bà gần kết thúc chú mới có mặt, và vội rời đi ngay khi tang lễ vừa xong. Ban đầu, cô đã oán giận một người chú như thế. Nhưng giờ đây cô thấu hiểu rằng chú phải sống tất bật như vậy để phụng dưỡng mẹ già và lo cho đứa cháu mồ côi.

"Ừ, chú phải về chứ. Mà này, Seo Young à, .... Thật là không có chuyện gì đấy chứ?"

Câu hỏi của chú khiến gương mặt Seo Young bỗng chốc đanh lại. Không biết chính xác vì lý do gì chú lại hỏi mình như vậy, nhưng cô chợt nghĩ, phải chăng chú biết được chuyện gì đó giữa cô và Louis. Seo Young chuyển ống nghe sang tay kia để trấn tĩnh, bàn tay vừa cầm máy đang run lẩy bẩy.

"Chú nói gì thế ạ? Chú mong cháu có chuyện gì hay sao ạ?"

"Ha ha sao thế được? Không có chuyện gì là tốt rồi. Ôi, họ lại gọi chú. Chú sẽ liên lạc sau nhé."

Cạch!
Điện thoại ngắt rồi, Seo Young còn cầm ống nghe một lúc. Ý nghĩ mơ hồ rằng chú biết điều gì đó vẫn in hằng trong tâm trí cô. Phải một lúc lâu sau, Seo Young mới đặt ống nghe về chỗ cũ. Cô vuốt ve Ken đang chăm chú nhìn mình.

Dường như hiểu được tâm trạng không vui của Seo Young, Ken lắc lư cái đầu và nũng nịu với cô. Thấy Ken hiểu được cảm xúc của mình, cô mỉm cười nhẹ nhàng và thầm thì.

"Chắc chú không thể biết được đâu, phải không, Ken?"

* * *

"Tuyến đường Hồ Nam mưa đang rơi..."

Do sự xuất hiện của Ma cà rồng, số lượng người hoạt động về đêm giảm hẳn, nhưng vẫn còn nhiều người phải đi làm về muộn hoặc những người thèm rượu lang thang trong đêm tối.

Đến ánh đèn đường, các con ngõ cũng trở nên mờ ảo. Dường như tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, khu dân cư cũng không le lói một chú ánh đèn. Thêm vào đó, ngõ tối không một bóng người càng khiến cho bầu không khí u ám bao trùm đậm đặc. Từ trong con ngõ tối tăm đó, một người đàn ông chệnh choạng bước ra một cách bất cần.

"Nước mắt tuông rơi ..."

Hắn say mèm trong tâm trạng vui vẻ, một tay cầm chai rượu , miệng nghêu ngao, chân bước loạng choạng. Ngõ tối hiu hắt ánh đèn, không một chút dấu vết con người ngoại trừ gã say.

Vù vù...
Cơn gió lạnh vừa thổi tới, hắn chỉnh lại cổ áo. Gió mùa đông vốn lạnh buốt nhưng cảm giác lạnh thấu xương này hoàn toàn khác biệt. Dự cảm có điều gì chẳng lành, hắn dừng chân, thận trong quan sát xung quanh.

Dưới ánh đèn hiu hắt, ngõ tối mờ mờ chẳng thể nhìn thấy gì. Hắn nghiên đầu, kì lạ thật.

Lại lê bước.

"Á...!"

Đột nhiên, một vật đen đen lao vọt ra. Hắn hét lên và lùi lại. Vật thể đen ngòm ấy có đôi đồng tử lấp lánh ánh vàng chói, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt lạ thường.

Meo...
Thủ phạm làm cho hắn sợ hãi hóa ra lại là một con mèo. Xấu hổ vì mình đã cuống lên chỉ vì một con mèo, hắn nhổ nước bọt "Khạc, phụt!" Một kẻ say rượu bị bừng tỉnh vì một con mèo! Hắn chỉ tay vào con mèo và bắt đầu chửi rủa. Hắn vừa chửi, vừa nhổ nước bọt. Hắn hăn máu chửi, rồi lại khạc nhổ: "Toẹt!"

"Hừ đúng là đen đủi nên mới..."

Hắn không kịp dứt lời. Không ai biết có một kẻ say ngã gục trong con ngõ mời tối, không bóng người. Vì sao hắn chết? Ai hãm hại hắn? Không có một nhân chứng nào! Sự thật về cái chết chỉ có hắn và kẻ phạm tội biết.

Lại một vụ án mạng do Ma cà rồng gây ra. Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, say rượu, đang trên đường về nhà muộn...

"Lại có chuyện."

Bật sẵn tivi và ăn sáng, nghe nhắc tới từ "Ma cà rồng" Seo Young bèn nhìn lên tivi chăm chú.

"Nạn nhân được phát hiện với các đặc điểm trên cổ có hai vết răng nanh, cơ thể bị mất hơn 70% lượng máu ..."

Vì Ma cà rồng hút máu người để sống nên chính phủ cho rằng thủ phạm chính là Ma cà rồng. Quả nhiên, ban đầu Seo Young cũng đã tin những lời đó là sự thật rành rành.

"Người bình thường không thể gây ra việc này."

Nếu lý do người đó chết vì hơn nửa lượng máu bị mất thì đây không thể là điều con người thực hiện. Kẻ có thể thực hiện được việc này không ai khác ngoài Ma cà rồng. Nghĩ đến từ Ma cà rồng, cô liên tưởng ngay tới Louis.

"Dù có là Ma cà rồng đi chăng nữa, chắc cũng không phải do Louis gây ra."

Tuy Louis là Ma cà rồng, nhưng không có lý nào để cậu ta gây ra tội ác này. Seo Young ngậm miếng bánh mì đang ăn trong miệng và soạn cặp sách. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ nghiêm túc bắt tay vào việc tìm hoa Ma cà rồng. Seo Young đi giày và mở cửa.

"Đi nào, Ken!"

Tìm Ken mà không thấy đâu, Seo Young ngơ ngác gọi. Đúng lúc đó, cô có cảm giác mềm mại bên má.

"Chú mày leo lên lúc nào thế?"

Hóa ra Ken đã trèo lên ngồi yên trên vai Seo Young từ bao giờ. Cơ thể chú phủ kín bằng lớp lông tơ mềm rất nhẹ, nhẹ đến nỗi mà Seo Young chẳng hề có cảm giác khi chú trèo lên vai mình.

Cô băn khăn định để Ken vào trong cặp sách. Nhưng vì người bình thường không thể nhìn thấy Ken nên thay vì ở trong cặp sách chật chội, thế này lại tiện hơn. Seo Young cứ để yên Ken trên vai như thế và bước ra ngoài.

"Trước tiên, chúng ta đến thư viện nhỉ?"

Nhận ra rằng thiếu thông tin về đối tượng thì không thể làm được gì, Seo Young nghĩ đến nơi đầu tiên cần phải ghé thăm là thư viện thành phố. Có lẽ là do buồi sáng nên thư viện thưa vắng người.

Seo Young đến phòng tư liệu thư viện. Cô tìm những câu chuyện về Ma cà rồng trên máy tính nhưng chẳng có tài liệu nào về Ma cà rồng ngoài các cuốn tiểu thuyết. Lẽ nào ở một thư viện thành phố mà cũng không có gì sao? Cũng phải thôi, ở một thư viện bình thường thế này cũng có thông tin về Ma cà rồng thì chắc chắn cả thế giới này ai ai cũng biết rõ về Ma cà rồng.

Seo Young thấy hối hận vì đã đến thư viện một cách vô ích. Dù biết trước việc này không hề dễ dàng, nhưng cô đâu nghĩ đến mức không thể tìm nổi một thông tin gì như vậy. Khí thế ban đầu của Seo Young hoàn toàn bay biến, cô buông thõng vai.

"Nếu em dùng xong máy tính rồi thì tới lượt tôi được không?"

Câu nói của người phụ nữ lạ mặt khiến Seo Young chợt nhận ra mình đã giữ máy tính quá lâu. Cô vội nhường ghế cho người phụ nữ nọ. Trên màn hình vẫn hiển thị y nguyên các tài liệu mà Seo Young vừa tìm kiếm. Người phụ nữ nhìn màn hình rồi quay lại hỏi Seo Young.

"Này em là học sinh mà quan tâm nhiều đến Ma cà rồng thế cơ à?"

"Dạ? À, thì..."

Người phụ nữ vừa gợi chuyện về Ma cà rồng, Seo Young lập tức tỏ vẻ cảnh giác. Thấy vậy, người phụ nữ kia đưa tay lên che miệng cười "hô hô"

"Không cần cảnh giác vậy đâu. Tôi là người như thế này."

Người phụ nữ cười và chìa ra một tấm danh thiếp.
Trường Đại học XX
Giáo sư khoa lịch sử phương Tây
Kim Han Joo 010-XXXX-XXXX

"Nhìn cô trẻ vậy mà là giáo sư ư?" Seo Young ngạc nhiên, hết nhìn tấm danh thiếp lại nhìn người phụ nữ.

"Dạo này cả thế giới đang ồn ào vì chuyện Ma cà rồng nhỉ?"

"Đúng ạ, trường học cũng tạm nghỉ ạ."

"Em nghĩ thế nào về Ma cà rồng?"

Trước câu hỏi của giáo sư Han Joo, Seo Young chớp chớp mắt suy nghĩ.

"Căn cứ vào các tài liệu, Ma cà rồng... kỵ tỏi, kỵ ánh sáng, chúng là loài quái vật hút máu người để sống. Đối với con người, chúng là loài ác thú chuyên làm hại con người..."

"Không phải vậy đâu ạ!"

Khi nghe những lời định nghĩa của Han Joo, cơn giận dữ từ đâu đó đột ngột dâng trào, Seo Young kêu lên. Tiếng kêu Seo Young khuấy động không gian tĩnh lặng của thư viện, mọi ánh mắt đột ngột đổ dồn về phía cô. Seo Young đỏ mặt, cuối đầu. Thấy vậy, Han Joo nhíu mày hỏi lại Seo Young.

"Không phải vậy à?"

"Không phải...tất cả Ma cà rồng đều như vậy... À không, Ma cà rồng sẽ không như vậy đâu ạ. Giống như con người có người tốt kẻ xấu, Ma cà rồng cũng..."

Ban đầu, Seo Young hùng dũng to tiếng phản bác nhưng khi chợt nhận ra chính mình cũng không hiểu gì về Ma cà rồng, cô dần hạ thấp giọng. Nếu muốn phản biện từ đầu thì phải có kiến thức chắc chắn. Không thể cứ phản bác một cách mơ hồ như vậy. Seo Young vội kết thúc câu nói bột phát của mình:

"Dù sao thì, có thể Ma cà rồng khác hẳn với những điều giáo sư nghĩ ạ."

"Thú vị thật."

Han Joo thốt lên kèm một nụ cười tươi. Có gì thú vị đâu nhỉ? Thú vị vì thấy mình đang bênh vực Ma cà rồng - kẻ mà tất cả mọi người đều coi là kẻ thù chung chăng? Không hiểu rõ ý câu nói ấy, Seo Young chớm chớm đôi mắt to tròn và nhìn Han Joo chăm chăm hồi lâu. Han Joo mở túi xách, bắt đầu sột soạt lục tìm gì đó.

"Tên em là gì?"

"Là... Kang Seo Young...ạ."

"Bây giờ tôi không có nhiều thời gian nhưng...ngày mai em có thể liên lạc với tôi được không?"

"Sao ạ?"

"Vì tôi có điều nhất định muốn nói với em, Seo Young à."

Han Joo lục tìm trong túi xách một lúc rồi lấy ra chiếc điện thoại di động, vẻ mặt hớt hải vội đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Thưa giáo sư...!"

Seo Young ngơ ngác gọi Han joo.

"Nếu mai không được thì bất cứ lúc nào, em hãy liên lạc với tôi theo số trên danh thiếp nhé!"

Han Joo nói với lại và rời khỏi phòng tư liệu.

"Rốt cuộc thế là sao nhỉ?"

Sự việc xảy ra chớp nhoáng, Seo Young đứng ngây người tại chỗ một lúc, nhìn theo bóng dáng Han Joo dần khuất rồi nhìn chăm chú tấm danh thiếp mà giáo sư để lại.

* * *

Một căn phòng kín mít không có cửa sổ, cửa ra vào. Không le lói dù chỉ một tia sáng, căn phòng hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối đen huyền, vừa tạo cảm giác ấm cúng, đồng thời lại có chút ngột ngạt.

"Vẫn chưa được."

Trong căn phòng tưởng như không có sự tồn tại của bất kì vật dụng nào, chình ìch một chiếc gương to đùng. Đứng trước gương, Louis nhìn chằm chằm vào hình bóng nào đó phản chiếu trong gương bằng ánh mắt vô định.

"Ta sẽ truyền sức mạnh cho ngươi..."

Vốn dĩ chiếc gương phải phản chiếu y hệt vật thể đặt trước nó. Thế nhưng người thanh niên trong gương có vẻ ngoài trưởng thành hơn Louis một bậc. Cũng sỡ hữu mái tóc đen nhánh và làn da trắng bóc như Louis nhưng hắn ta dường như có vẻ gì đó hoang dã, phong độ và tràn đầy sinh lực hơn hẳn.

Người thanh niên chăm chú quan sát Louis kẻ đang nhìn mình bằng ánh mắt vô hồn và liếm đôi môi đỏ chót.

"Bây giờ ngươi sẽ tiếp nhận sức mạnh, được chứ?"

Nhưng bừng tỉnh trước câu nói của người thanh niên kia, Louis chậm rãi di chuyển đôi đồng tử, rồi quắc mắt nhìn xoáy vào hắn ta. Nhận thấy vẻ phản ứng gay gắt với ý tuyệt đối không chấp nhận đó của Louis, gã thanh niên nheo mắt như mảnh trăng lưỡi liềm và cười nham hiểm.

"Ngươi tưởng rằng cứ nói từ chối là có thể từ chối đơn giản vậy sao?"

"Im đi!"

Khực
Trong lúc hét lên, trái tim Louis đau nhói. Đôi lông mày thanh nhã nhíu lại, tay phải đưa lên giữ chặt ngực. Cơn đau tim ngày càng nặng, Louis càng đau đớn vật vã, nụ cười của gã thanh niên trong gương càng rạng rỡ.

"Hãy chấp nhận ta đi."

"Ngậm miệng."

"Ngươi cũng thật cứng đầu. Giờ thì sao hả? Bỏ cuộc chứ?"

"Ta..."

Trước lời nói của gã thanh niên trong gương, mắt Louis vằn đỏ, cậu ngẩng đầu lên.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chịu thua loại người như ngươi sao?"

Xoảng
Louis đập tan chiếc gương và lẩm bẩm. Những mảnh gương bị vỡ vụn bởi bàn tay của Louis bắn tung tóe, vương vãi khắp phòng. Máu nhỏ từng giọt lách tách trên mảnh kính bóng loáng găm ở bàn tay Louis. Như thấy đau vì vết thương sâu hơn mình tưởng, Louis hơi cau mày.

"Ngươi còn trẻ con lắm, Louis. Làm thế thì có thể trốn tránh được ta sao?"

Gương vỡ rồi, hình ảnh gã thanh niên nọ không còn nữa nhưng giọng nói của hắn vẫn tiếp tục vang vọng khắp phòng.

Louis lần tìm nơi phát ra tiếng nói và phát hiện âm thanh ấy vọng ra từ những mảnh gương vỡ tung tóe dưới sàn. Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó.

"Ta là ngươi, ngươi là ta. Ngươi tuyệt đối không thể... tách khỏi ta đâu."

Rốp rốp
Louis giẫm mảnh gương cho tới khi vụn nát. Lấy lại tinh thần, cậu nhìn chằm chằm vào mảnh gương đã vụn nát như cám, gằn từng tiếng.

"Ta tuyệt đối sẽ không trở thành như vậy đâu!"

"Hức..."

Cơn ác mộng khủng khiếp. Càng ngày, những chi tiết trong cơn ác mộng càng rõ nét. Louis nghiến chặt răng, mở to mắt. Ma cà rồng vốn là sinh vật không có giấc mơ khi ngủ. Vì vậy ác mộng mà cậu vừa trải qua không phải là một cơn mơ đơn thuần.

Nhỏm người dậy bước ra khỏi giường, Louis nhăn mặt vì cảm giác đau nhẹ ở bàn tay. Vết thương đã tự lành, máu không rỉ ra nữa, nhưng mẩu gương vẫn còn găm ở đó. Louis nhổ mạnh mảnh gương đang găm ở bàn tay. Một vết thương lại xuất hiện và máu tiếp tục tứa ra. Nhưng chỉ phút chốc, vết thương mới đã lành lại.

"Ngài Louis, ngài thức dậy rồi sao?"

Ma cà rồng hầu cận thay bộ áo sơ mi và quần Louis vẫn mặc thường ngày, khoắc bộ lễ phục của Ma cà rồng lên người cậu và báo cáo cho cậu biết việc phải làm trong ngày hôm nay.

"Hôm nay có cuộc họp. Thật may là ngài thức dậy đúng giờ."

Kẻ hầu cười nói với khuôn mặt hài hước vui vẻ, nhưng Louis không thể cười nổi. Sự thật rằng thời gian đã trôi nhanh như vậy, sự thật rẳng cậu sẽ phải nghe mấy người già lải nhải trong cuộc họp sắp tới khiến cậu nhanh chóng xuống tinh thần. Louis bĩu môi.

Nghị viện Ma cà rồng. Đó là tập thể gồm 12 Ma cà rồng thượng cấp từ bậc 1 đến bậc 12 được thành lập để ổn định lại xã hội Ma cà rồng sau sự ra đi đột ngột của chúa tể Ma cà rồng.

Đó là một nghị viện được thành lập với ý nghĩa tốt đẹp, nhưng Louis không hài lòng với nó. Nói một cách hoa mỹ là thành lập vì sự cân bằng và ổn định của xã hội Ma cà rồng nhưng trên thực tế đó chỉ là công cụ để ngăn cản, chế ngự lẫn nhau nhằm tranh giành ngôi vị Chúa tể Ma cà rồng.

"Tất cả đã có mặt đầy đủ chưa nhỉ."

Trong xã hội Ma cà rồng, quyền lực có thứ bậc của nó. Do đó, theo quy định, chủ tịch nghị viện là Ma cà rồng có uy quyền cao nhất. Hiện tại, Louis là Ma cà rồng bậc 1 nên tất cả Ma cà rồng đều đề nghị giao chức chủ tịch nghị viện cho Louis. Nhung Louis đã lấy lý do cảm thấy phiền phức để từ chối và do đó chức vị này được chuyển giao cho Ma cà rồng bậc 2 là Ashwel.

12 Ma cà rồng ngồi quanh bàn tròn. Ngoại trừ chủ tịch nghị viện Ashwel, tất cả đều mặc trang phục đen, che tận mặt nên khó phân biệt ai với ai. Nhưng những đôi mắt đỏ ngầu lấp ló giữa những bộ lễ phục đen tạo nên bầu không khí ghê rợn.

"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp."

Louis nổi bật nhất trong số 12 Ma cà rồng mặc lễ phục. Thông thường, hầu hết những Ma cà rồng có thứ bậc cao đều đã trải qua nghi lễ trưởng thành. Nhưng Louis vẫn còn là Ma cà rồng thiếu niên, chưa trải qua nghi lễ này. Do đó, việc Louis giữ thứ bậc cao hơn cả những Ma cà rồng đã trưởng thành là điều có chút mâu thuẫn, khác với thông lệ.

"Tức thật đấy!"

Louis nhăn nhó, cảm thấy bực bội vì những ánh mắt nhìn chằm chằm như mình là hiện tượng gì lạ lùng lắm, dù cậu đã sống 500 năm rồi!

Thông thường, các Ma cà rồng thiếu niên sẽ được làm lễ trưởng thành khi 600 tuổi. Khi đó, sức mạnh tìm ẩn trong cơ thể được đánh thức. Để tránh cho cơ thể bị tổn thương, giúp cho Ma cà rồng chịu được sự giải phóng sức mạnh này thì phải làm nghi lễ để nuôi dưỡng cơ thể sẽ chứa năng lượng. Đó là lễ trưởng thành.

Thế nhưng Louis mới chỉ có hơn 500 tuổi, chưa qua nghi lễ trưởng thành, vậy mà lại là Ma cà rồng uy quyền nhất trong số Ma cà rồng đang ngồi họp ở đây. Vì thế mọi người đều nhìn Louis như một hiện tượng kì lạ.

"Trở thành người lớn có gì là to tát đâu."

Louis liếc nhìn từng ánh mắt đang dõi theo mình và nở nụ cười khinh khỉnh. Những Ma cà rồng đã trãi qua lễ trưởng thành mạnh hơn Ma cà rồng thiếu niên chính bởi lý do tất cả sức mạnh tiềm ẩn đã được đánh thức. Vì vậy, Ma cà rồng trưởng thành mạnh hơn Ma cà rồng thiếu niên là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, ếch thường không nhớ thời mình là nòng nọc, các Ma cà rồng trưởng thành luôn tỏ thái độ khinh thường Ma cà rồng thiếu niên.

"Nhưng đó cũng là lẽ đương nhiên ở những kẻ yếu đuối tầm thường."

Louis quan sát những kẻ xung quanh đang né tránh khi vô tình chạm mắt mình, cơ thể khẽ run rẩy và cậu nhếch mép nở một nụ cười lạnh lùng.

"Các vị có đang tìm hiểu về tung tích của bông hoa?"

Chuyện về bông hoa vừa gợi ra, hội nghị đang im lặng lập tức trở nên ồn ào.

Mặc dù đây là hội nghị nơi 12 Ma cà rồng có thứ bậc cao liên kết lại với nhau vì sự ổn định của xã hội Ma cà rồng, nhưng đó chỉ là sự dối trá được bao bọc bởi những lời hoa mỹ. Hầu hết Ma cà rồng ngồi ở đây đều có dã tâm, hoặc là khao khát chức vị chúa tể Ma cà rồng hoặc là đề cử chức vị chúa tể Ma cà rồng để chiếm được thứ bậc Ma cà rồng cao cấp.

Mặc kệ các Ma cà rồng khác ồn ào, Louis ngồi yên, không cất lời. Miệng mím chặt, nhưng ánh mắt Louis sắc sảo quan sát xung quanh, biết đâu các Ma cà rồng già để lộ ra thông tin gì.

Đột nhiên, ánh mắt Louis chạm phải ánh mắt Reka. Bốn mắt vừa chạm nhau, một bên cụp mắt xuống, nheo mày và cười. Nụ cười nháy mắt của Reka khiến Louis khẽ cau mày bởi cảm giác bất an vừa xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

"Gần đây Louis thường xuyên di chuyển quá nhiều."

Trước câu nói của Reka, mặt Louis ngay lập tức méo xệch. Dự cảm của Louis thật chính xác. Những ánh mắt và lời xì xào đang phân tán lập tức về phía Louis. Louis nhìn Reka bằng ánh mắt sắc lạnh, nhưng Reka cười tươi, thích thú khi đẩy Louis vào tình huống khó khăn.

Biết nhau từ nhỏ, nhưng Louis không hài lòng chút nào về những hành động kiểu này của Reka.

"Louis, có phải vậy không?"

"Đúng vậy ạ."

Con sư tử tuyệt đối không nhả miếng mồi đang ngậm trong miệng. Thậm chí, dù đó có là một con sư tử già không còn răng thì mãnh thú vẫn là mãnh thú. Mắt Ashwel sáng lên, thể hiện dã tâm muốn giành lấy thông tin từ Louis.

Tình thế xoay chuyển trở nên bất lợi, Louis đưa tay lên giữ gáy, đi đi lại lại. Louis giấu nụ cười sau bộ lễ phục khi thấy ánh mắt Ashwel trở nên sắc nhọn đang chờ đợi câu trả lời của mình.

Khác với những thông tin về Ma cà rồng được kể trong tiểu thuyết, Ma cà rồng thực sự không phải là những thực thể bất tử. Tuổi thọ của Ma cà rồng dài hơn tuổi thọ của con người, nhưng rõ ràng chúng cũng có sinh mạng. Theo các tài liệu đã ghi chép, tuổi thọ của Ma cà rồng là 1000 năm. Thông thường, khi sắp đến 1000 tuổi, Ma cà rồng sẽ phải đối mặt với cái chết có tên gọi là tiêu biến.

Nhưng chúa tể Ma cà rồng thì khác. Không rõ chúa tể sống bao lâu, nhưng sự thật đã được kiểm chứng rằng chúa tể tồn tại ít nhất trên 1000 năm. Chúa tể đời trước đã hơn 2000 tuổi nên đây là sự thật rõ ràng.

"Vì thế mà con sư tử già kia mới đang lồng lên như vậy."

Louis nhìn Ashwel cười khinh bỉ. Ashwel là Ma cà rồng lớn tuổi nhất trong nghị viện. Đó là Ma cà rồng cao tuổi, chẳng bao lâu nữa sẽ 1000 tuổi và một lúc nào đó sẽ tan biến thành tro bụi. Vì thế hắn là kẻ hơn ai hết nhòm ngó ngôi vị chúa tể.

"Hãy nói đi? Nói ra những gì ngươi biết."

Dường như quá mong mỏi ngôi vị chúa tể, Ashwel hạ lệnh cho Louis với giọng gấp gáp. Trước mệnh lệnh của Ashwel, thay vì trả lời, Louis chỉ lắc đầu, nhìn lại hắn bằng ánh mắt lạ lùng, tỏ vẻ không hiểu tự bao giờ và vì lý do gì lời nói của Ashwel lại trở thành mệnh lệnh đối với mình.

Hắn không phải chúa tể, cũng không phải là Ma cà rồng có thứ bậc cao hơn Louis. Hắn chỉ là kẻ nhận thay chức vị chủ tịch nghị viện của cậu và là Ma cà rồng lớn tuổi thôi. Ngoài chức vị cao hơn, Ashwel chẳng có điểm gì vượt Louis.

Tức cười trước vẻ cuống cuồng ham sống sợ chết của Ashwel, Louis nhếch mép cười và nói:

"Từ bao giờ Ngài cho rằng mình ở vị trí cao hơn thì có thể ra lệnh cho ta như vậy?"

"LubeLouis!"

"Ngài Ashwel kính mến, thiết nghĩ nếu đã sống gần 1000 tuổi thì cũng đến lúc ngài nên khép cặp mắt thanh tú ấy thôi."

Dù quyền lực kém hơn mình nhưng Ashwel lại là Ma cà rồng lớn tuổi hơn nên Louis dùng kính ngữ. Thế nhưng, như có gì đó không hài lòng, mắt Ashwel vằn lên đỏ ngầu giận dữ.

Khó chấp nhận thái độ đe dọa của Ashwel, Louis cười khẩy, mỉa mai hành động của Ashwel. Ashwel như con trâu điên, đứng bật dậy, đấm mạnh xuống bàn tròn.

Rầm!
Bàn tròn không chịu được cú đấm của Ma cà rồng, kêu rắc, góc bàn vụn vỡ. Chiếc bàn vỡ răng rắc thành mảnh vụn. Tất cả lùi lại, chỉ riêng mình Louis vẫn lặng thinh nhìn Ashwel.

"Thằng nhãi ranh! Bây giờ người đang huyên thuyên rằng mình biết gì đó phải không?"

"Xem nào, đây không phải là những lời của một kẻ yếu đuối hơn thằng nhãi ranh này như ngươi đang nói ra."

Dù đã thể hiện phép lịch sự tối thiểu, nhưng đối phương đã vứt bỏ điều đó. Nếu vậy bản thân Louis cũng không cần thiết phải giữ lễ độ nữa. Louis bĩu môi đáp trả. Thấy thế, Ashwel run run nắm đấm, nghiến răng.

"Cái gì?"

"Ta vẫn nghĩ kẻ gây ra việc ngày hôm đó là ngươi. Đừng quên điều đó!"

Trước câu nói của Louis, sắc mặt Ashwel lập tức tối sầm lại. Dù người vẫn còn đang run bần bật, gườm gườm nhìn Louis bằng ánh mắt đáng sợ nhưng hắn không thể nói thêm một lời nào nữa.

Louis nén vào bộ dạng đó của Ashwel một nụ cười khinh bỉ rồi rời khỏi hội trường.

"Một con trăn già cỗi."

"Vậy à?"

Louis nhăn mặt, nhìn Reka chằm chằm, không biết cậu ta đã đeo bám mình từ bao giờ.

Sự việc biến chuyển như vậy cũng bởi Reka đã nói những lời không đâu. Nhưng mặt Reka vẫn nhơn nhơn, chẳng có chút tự vấn lương tâm nào, cậu ta vỗ vai Louis.

"Sao lại biến Ashwel thành kẻ thù, dù cậu có mạnh hơn nhưng hầu hết Ma cà rồng nghị viện đều về phe hắn đấy. Nếu chúng cùng hợp lực tấn công thì cậu cũng mệt đấy."

Đáp lại lời của Reka, Louis chỉ cười khinh khỉnh.

"Với tình hình bây giờ, thật là ngu ngốc nếu nội bộ xâu xé lẫn nhau. Bọn họ có não thì sẽ không làm vậy đâu."

Hiện nay, xã hội Ma cà rồng đang trống ngôi vị chúa tể, hơn nữa lại tuyên chiến với thế giới loài người. Dù loài người yếu hơn, ví như côn trùng đối với Ma cà rồng, nhưng cũng không thể xem thường.

Con người có vũ khí sinh hóa học, không biết họ sẽ tấn công Ma cà rồng lúc nào, trong khi cùng là loài Ma cà rồng với nhau lại chĩa dao, xông vào nhau thì chẳng khác nào tự tìm đến sự diệt vong.

"Cái đó cũng đúng đấy!"

Reka khoác vai Louis

"Tôi về phe cậu."

"Anh nghĩ là tôi sẽ tin sao?"

"Tôi nuôi cậu từ nhỏ, mà cậu phụ ơn thế đấy!"

Lời nói của Reka không còn giá trị đối với Louis nữa, cậu gạt cánh tay Reka đang khoác trên vai mình, sải bước rồi mất hút trong bóng tối hành lang.

Trước phản ứng đó của Louis, Reka tặc lưỡi, nhìn theo bất lực.

"Đúng là ngươi có sức mạnh."

Louis có sức mạnh lớn hơn bất cứ ai nên có xu hướng khinh thường những kẻ yếu hơn mình.

Ở xã hội Ma cà rồng, sức mạnh là tất cả nên hành động của Louis là điều dễ hiểu. Nhưng không phải cứ có sức mạnh là làm được tất cả mọi việc.

"Ngôi vị chúa tể không phải là thứ có được nhờ sức mạnh đâu, Louis à."

Chúa tể chỉ huy xã hội Ma cà rồng, là vị trí phải biết hi sinh vì sự ổn định của xã hội Ma cà rồng. Theo đó, kiểu người không biết ai ngoài bản thân mình như Louis, không phải là Ma cà rồng phù hợp cho vị trí này.

"Giờ đến lúc phải nhìn thẳng vào hiện thực rồi."

Reka nhìn vào chỗ trống Louis đứng ban nãy, nói với giọng tiếc nuối.

_______*_____*________

"Hừm, làm thế nào đây?"

Seo Young nhìn chằm chằm tấm danh thiếp đắng đo. Đã hai ngày kể từ khi cô nhận tấm danh thiếp này từ vị giáo sư đáng nghi gặp ở thư viện. Cô định đợi Louis đến thì sẽ cùng bàn bạc về việc này, nhưng sau đêm đó, chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.

"Chủ nhân của mày sao không tới nhỉ?"

Seo Young buồn buồn vì Louis không đến, cô cù Ken liên tục. Nhưng thấy Ken cụt người lại vì nhột, cô thấy mình chẳng khác nào kẻ xấu tính đang bắt nạt một sinh vật yếu đuối. Cô rút tay lại.

"Hay là gọi điện nhỉ?"

Hai ngày vừa qua, để tìm thông tin về Ma cà rồng, cô đã thử hết các nơi có thể tìm, từ internet, sách đến thư viện... Nhưng thực tế chẳng thu lượm được gì.

"Vị giáo sư đó... ánh mắt như là biết điều gì đó..."

Sau hai ngày bồn chồn lưỡng lự, cuối cùng Seo Young hạ quyết tâm. Cô ấn mạnh một cách dứt khoát từng số ghi trên danh thiếp. Nhạc chờ ngắn, sau đó là tiếng người ở đầu dây bên kia.

"Alô"

"Alô, giáo sư Kim Han Joo phải không ạ?"

"À, học sinh Seo Young hả?"

Dù chưa nói tên, giáo sư ngay tức khắc nhận ra người gọi điện thoại cho mình là Seo Young.

"À, vâng ạ."

Seo Young bối rối đáp, giáo sư nói rằng muốn gặp trực tiếp Seo Young và bảo cô đến trường mình. Không có việc gì đặc biệt phải làm, và cô cũng thấy rằng nên gặp để nói chuyện trực tiếp, Seo Young ngoan ngoãn nhận lời.

"Là đây chăng?"

Trường đại học nơi giáo sư Han Joo làm việc không xa nhà của Seo Young là mấy nên cô có thể đến trường trong chốc lát.

Khuôn viên trường rộng hơn nhiều so với tưởng tượng. Seo Young ngơ ngác tìm đường. Cô hỏi một người đi ngang qua về nơi làm việc của giáo sư Kim Han Joo, khoa lịch sử phương Tây. May thay, người đó rất tận tình, cẩn thận đưa Seo Young đến tận cửa phòng giáo sư.

Tấm biển đề "Kim Han Joo - Giáo sư khoa lịch sử phương Tây" treo trên cánh cửa gỗ đen nhánh.

Seo Young kiểm tra lại biển tên lần nữa, rồi thận trọng gõ cửa.

"Cốc cốc."

"Mời vào!"

Nghe tiếng cho phép, Seo Young thận trong đẩy cửa. Bị che khuất giữa chồng sách lộn xộn, nhìn thấy Seo Young, giáo sư nở nụ cười mừng rỡ và bước lại gần lại cô. Giáo sư nắm lấy tay Seo Young, kéo ngồi xuống ghế, rồi cô hỏi dùng cà phê hay trà. Không muốn uống gì, Seo Young xua tay từ chối.

"Em không cần đâu ạ."

"Vậy à, thế thì thôi."

Han Joo pha một chén trà rồi ngồi ở bên ghế sofa đối diện Seo Young. Cho tới lúc đến đây, trong đầu Seo Young chẳng mảy may suy nghĩ, nhưng khi ngồi đối diện với giáo sư, không hiểu sao Seo Young bỗng thấy căng thẳng. Cô hết đan tay vào nhau lại nhìn xuống sàn lát đá hoa.

Han Joo là người mở lời, phá vỡ khoảng im lặng kéo dài. Giáo sư uống một ngụm trà rồi nhìn Seo Young nói:

"Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Thẳng thắn mà nói, thứ đang ngồi trên vai Seo Young kia..."

Thứ mà Han Joo đang ám chỉ là Ken. Người bình thường không thể nhìn thấy Ken, Seo Young đờ người trước hành động của Han Joo. Chỉ mỗi việc giáo sư có thể nhìn thấy Ken đã là một minh chứng cô không phải là người bình thường. Seo Young ngồi thẳng người, giữ vẻ cảnh giác.

Thấy biểu hiện cứng nhắc của Seo Young, Han Joo cười hiền từ, giọng nhẹ nhàng:

"Có lẽ phải nhắc lại tôi không phải là kẻ dị thường đâu."

"Dẫu vậy, nhưng..."

'Nhỡ đâu vị giáo sư này là Ma cà rồng nhỉ?'

Seo Young nghĩ bụng và chăm chú nhìn vị giáo sư.

'Nhưng giáo sư không có diên mạo gì đặc biệt như thường thấy ở Ma cà rồng, không có làn da trắng bệch, hay làn môi đỏ chót. Nhưng Ma cà rồng có khả năng mà con người không có được còn gì?'

Biết đâu Han Joo là một Ma cà rồng cải trang thành con người? Seo Young tiếp tục đề phòng. Như đọc được suy nghĩ của Seo Young, Han Joo trấn an:

"Bản thân tôi không phải là Ma cà rồng đâu."

"Bản thân tôi... Không phải là..."

"Bản thân tôi" là từ bao hàm nhiều ý nghĩa. Đáp lại câu ám chỉ sắc sảo của Seo Young, Han Joo vẫn giữ nụ cưởi trên môi, giải thích:

"Ông của tôi là Ma cà rồng, tôi là hậu duệ thôi."

Kinh ngạc khi biết ông của giáo sư là Ma cà rồng, nhưng cô càng bất ngờ hơn trước sự dũng cảm của giáo sư khi nói về điều đó một cách dễ dàng. Giả sử nếu trong gia đình có thành viên không phải là con người mà lại là Ma cà rồng hút máu người, có lẽ Seo Young sẽ giấu biệt bí mật đó. Thế nhưng giáo sư Han Joo lại thản nhiên kể với cô.

"Nhìn cái cách em nghi ngờ tôi là Ma cà rồng thì có vẻ như em vẫn chưa hiểu nhiều về Ma cà rồng."

"Vâng..."

"Vốn dĩ không có Ma cà rồng nữ. Tất cả Ma cà rồng đều sinh ra từ một người phụ nữ là con người."

Đó là lần đầu tiên Seo Young được nghe. Nếu vậy, Louis mà cô biết có mẹ là con người. Nếu có thể sinh ra một người con trai đẹp như vậy, hẳn đó phải là một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường nào.

"Thế nhưng, tỉ lệ một Ma cà rồng được sinh ra hiếm hoi tới mức có thể coi là kì tích. Có thể coi đó là may mắn của một người trong trăm người chăng? Thông thường con của Ma cà rồng với con người sẽ là con người. Thế nhưng đôi khi, một Ma cà rồng sẽ được sinh ra với một tỉ lệ vô cùng thấp."

"Trong gia đình của giáo sư có ai sinh ra là Ma cà rồng không ạ?"

Nghe Seo Young hỏi, Han Joo lắc đầu.

"Không, vẫn chưa có. Tôi cũng mới biết ông mình là Ma cà rồng được một vài năm. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó là chú họ, nhưng tìm hiểu ra mới biết đó là ông. Lúc mới biết tôi cũng rất sửng sốt nhưng vì bình thường, ông đối xử với tôi rất tốt nên tôi dễ dàng chấp nhận điều đó. Chấp nhận sự thất rằng có một giống loài như vậy tồn tại trên thế giới này."

"Vậy thì giáo sư kể với em về Ma cà rồng..."

"Trong dòng tộc của ông, cũng có sinh vật y hệt như thứ đang ngồi trên vai em kia. Tôi đã nhìn thấy điều này ở thư viện. Tôi đã nghĩ rằng em cũng là hậu duệ trong gia đình có Ma cà rồng giống tôi. Nhưng sau khi thấy em nghĩ rằng có Ma cà rồng nữ, tôi biết... em chỉ là người giao kết với Ma cà rồng."

Seo Young gật đầu thì chợt nhận ra rằng hành động này sẽ tiết lộ chuyện thỏa thuận giữa cô và Louis. Cô vội lắc đầu nhưng đã muộn.

"Thỏa thuận gì vậy?"

Trước câu hỏi nối tiếp của Han Joo, Seo Young mím chặt môi như sò ngậm vỏ. Lần đầu gặp, Louis đã nhắc cô không được cho ai biết về cậu ta. Seo Young đã lỡ thừa nhận về chuyện có thỏa thuận với Ma cà rồng, nhưng không thể tiết lộ thêm thông tin nào hơn. Thấy Seo Young mím chặt môi, ngồi im như tượng, Han Joo lại nâng tách trà lên. Seo Young không thể thấy vẻ mặt Han Joo khẽ đang lại.

"Phải giữ bí mật thõa thuận, đúng không? Ờ, vậy thì tôi sẽ không hỏi thêm nữa."

Cứ ngậm chặt miệng như vậy là xong, nhưng Seo Young vốn rất ghét phải tạo bí mật với người khác. Cô thở phào khi Han Joo hứa sẽ không hỏi thêm.

"Vậy học sinh này, nói vậy Seo Young có biết tại sao hiện nay Ma cà rồng lại gây ra những chuyện như vậy không?"

"Giáo sư biết ạ?"

Seo Young chủ động hỏi lại Han Joo. Hiểu rõ vị giáo sư đang ân cần với mình nhằm mục đích thăm dò, cô ngồi thẳng lưng và nhìn chăm chú để không bị cuốn vào những câu nói của Han Joo. Đáp lại câu hỏi của Seo Young, Han Joo lắc đầu.

"Tôi không biết gì cả! Ở thế giới của Ma cà rồng cũng tồn tại cái gọi là thứ bậc. Theo như thứ bậc đó thì ông tôi là Ma cà rồng thứ cấp. Do đó ông chỉ làm theo sự sai bảo của Ma cà rồng thượng cấp và không thể biết điều gì."

Đến khi nghe câu trả lời của Han Joo, Seo Young mới chắc chắn chuyện Louis là Ma cà rồng thuộc thứ bậc cao. Louis với vẻ ngoài bé nhỏ và mong manh thật ra lại là một Ma cà rồng quyền uy. Không hiểu sao Seo Young thấy vững tâm hơn và khẽ mỉm cười.

"Seo Young, hẳn là em biết bí mật gì đó!"

"Biết điều gì ạ?"

"Xem nào. Thì tôi vừa thử một chút đã thấy em phản ứng liền."

Seo Young suýt chút nữa đã thốt lên, cô rụt lưỡi lại. Han Joo quên bẵng mất mình đang thăm dò, buột miệng nói ra mà không nghĩ trước. Seo Young tỏ vả lo lắng, nhỡ đâu giáo sư nói chuyện của cô với người khác. Thấy vậy Han Joo cười tươi, lắc đầu.

"Tôi sẽ không nói với ai đâu."

Dù Han Joo đã hứa như vậy, nhưng Seo Young không cảm thấy chút tin tưởng nào. Cô không xóa được vẻ lo lắng ban nãy. Thế nhưng, như mạch nước tuôn trào, Seo Young càng tiết lộ bí mật thì sẽ càng nhận được nhiều thông tin từ vị giáo sư, cô ngồi ngay ngắn và hỏi Han Joo.

"Giáo sư nghiên cứu về lịch sử phương Tây phải không ạ?"

"Đúng vậy."

"Nếu vậy thì ở phương tây cổ đại, có loài hoa nào đó chữa lành các vết thương..."

"Em đang nói về thảo dược à?"

Seo Young biết về hoa Ma cà rồng là một loài hoa có thể chữa lành bất cứ vết thương nào. Thông thường nếu tìm một loại cỏ hay hoa nào đó để trị vết thương, hầu như mọi người đều nghĩ đến là thảo dược. Han Joo đã chỉ ra chính xác điều mà Seo Young chưa từng nghĩ đến.

"Để xem nào! Thảo dược không phải là chuyên ngành của tôi. Ừm, loại hoa có thể chữa lành vết thương. Nếu vậy thì ở phương Đông cũng có. Loài cỏ trường sinh bất lão mà hoàng đế Tần Thủy Hoàng từng nhọc công tìm kiếm."

Mắt Seo Young sáng lên khi nghe cụm từ cỏ trường sinh bất lão. Cỏ trường sinh bất lão là loại thực vật chỉ có trong trí tưởng tượng của con người, nhưng đến Ma cà rồng còn tồn tại thì không có lý gì loại cỏ này không hiện hữu trên thế gian.

"Cỏ trường sinh bất lão..."

"Có vẻ như em đang tìm thảo dược. Ai bị thương vậy?"

"Không ạ. Hôm...hôm nay như thế đã, em về đây. Em cảm ơn giáo sư."

Thấy lời nói của giáo sư kỳ kỳ, liên tục thăm dò điều gì đó từ mình, Seo Young vội vàng đứng dậy, cúi gập người chào giáo sư rồi bước ra khỏi phòng.

"Trước hết, mình sẽ tìm hiểu về cỏ trường sinh bất lão."

Dẫu sao hôm nay Seo Young đã nghe được thông tin về Ma cà rồng, lại có thể nắm được một chút đầu mối về loài hoa đang tìm kiếm. Tâm trạng tràn ngập niềm vui như vừa làm được một việc, cô sải bước, lòng nhẹ tênh.

____________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro