Chương 7: Hé lộ diện mạo thật của bông hoa. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đột ngột kêu "rầm" và mở toang, đang cặm cụi xếp sách lên giá, Jack giật mình làm rơi những cuốn sách đang cầm xuống sàn. Ông ló đầu qua khe giữa kệ sách xem kẻ nào không có chút lịch sự mà mở cửa một cách thô lỗ đến vậy. Nhìn thấy thủ phạm, ông nhíu mày.

"Thằng nhóc này không biết gõ cửa là gì à? Ai dạy dỗ cậu vô phép tắt như vậy?"

Chẳng để tâm tới cơn bực tức của Jack, Louis đi về phía sofa trong góc phòng và ngồi phịch xuống. Chứng kiến hành động thản nhiên ấy, Jack câu mày, chậc lưỡi.

"Bây giờ còn không chịu đóng cửa lại à?"

Tuy không hài lòng về cách cư xử của Lousi nhưng nếu cứ bới móc thì sẽ chẳng có hồi kết, vì vậy từ lâu Jack đã nhắm mắt cho qua chuyện đó. Ông không tiếp tục cằn nhằn về hành động của Louis mà tập trung xếp các cuốn sách vào giá.

"Hôm nay cậu sao vậy? Nhìn có vẻ không vui."

"Biết cả rồi sao?"

Câu nói tối nghĩa, không có chủ ngữ, bổ ngữ nhưng vẫn khiến Jack ngừng tay và chậm rãi quay sang nhìn Louis. Louis đang nhìn ông đăm đăm bằng bộ mặt nghiêm trọng. Đúng lúc đó kẻ hầu mang trà tới, Jack ngồi xuống ghế sofa đối diện với Louis. Tách trà Darjeeling và bánh quy nhìn có vẻ thơm ngon, Jack cười hài lòng toan chậm rãi nhấp ngụn trà thì bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Louis đang xoáy vào mình. Ông đành miễn cưỡng đặt tách trà xuống.

"Biết gì?"

"Sự thật là bông hoa đã chết."

Bị sốc mạnh vì những lời của Akan, Louis không quay lại mà lao thẳng tới nơi ở của Jack để xác nhận sự thật.

Làm sao cậu có thể tin được rằng từ khi rời khỏi tay chúa tể cách đây 15 năm, bông hoa đã không còn tồn tại trên thế gian này. Nhưng Akan khẳng định đó là sự thật nên Louis phải tìm tới đây để xác nhận chắc chắn.

"Ashwel nói thế chăng?"

Sau một hồi im lặng, câu trả lời của Jack chỉ vỏn vẹn mấy từ như vậy. Ngay lập tức Louis nhăn mặt.

"Ông, cùng phe với Ashwel?"

Nghi ngờ Jack theo phe Ashwel, trong lòng Louis dấy lên cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội ghê gớm, cậu nghiến răng hỏi lại. Thấy vậy Jack khẽ cười rồi lắc đầu.

"Tôi biết điều đó, nhưng tôi không cùng phe với Ashwel."

Rầm!

"Nếu vậy, ông! Làm thế nào ông biết được chuyện đó? Và tại sao lại không kể với tôi?"

Cơn giận dữ trào dâng sôi sục khiến Louis không thể lễ phép với Jack hơn được nữa. Cậu đập tay xuống bàn bằng sức mạnh kinh hồn, chiếc bàn không thể chịu nổi phải nứt đôi thành hai mảnh, Darjeeling trong chén trà bắn lên vấy bẩn áo của Jack. Đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đó, người hầu vội mang khăn lau đến nhưng Jack giơ tay ra hiệu không cần và lạnh lùng nhìn thẳng vào Louis.

"Cậu nghĩ tôi cùng phe với cậu sao?"

"Cái gì?"

"Tôi hỏi đã bao giờ tôi ở cùng phía với cậu chưa. Cậu không hỏi mà tôi phải có nghĩa vụ nói ra điều đó sao?"

Giọng lạnh lùng của Jack khiến lý trí vừa rời bỏ Louis vụt thức tỉnh mà quay trở lại. Lời ông nói chẳng có gì sai. Ngay từ đầu Jack đã không thể hiện ý kiến ủng hộ ai. Chỉ là những lúc cậu cần tới trí tuệ của Jack để giải đáp thắc mắc, nếu ông vừa ý thì sẽ cho ngay đáp án chính xác.

Tâm trạng tuyệt vọng, Louis ôm đầu và nhìn đăm đăm vào khoảng không bằng đôi mắt vô hồn. Cậu lo lắng cho những ngày sắp tới của thế giới Ma cà rồng, tất cả sẽ ra sao khi bông hoa đã chết nhưng đồng thời cũng không thể lý giải nổi tại sao đã biết bông hoa không còn mà Ashwel vẫn điên cuồng tìm kiếm.

Những thông tin ập đến như dòng nước xoáy khiến tâm trí Louis trở nên hỗn loạn. Ở thời điểm bông hoa đã tan biến như lúc này, mọi hành động đều trở thành vô nghĩa.

Louis tiếp tục nở nụ cười chán chường và ôm đầu. Đây không phải điều cậu mong muốn. Cậu đã quyết tâm sẽ tìm ra bông hoa để trở thành chúa tể và cho Ashwel nếm mùi bị chà đạp một cách tàn nhẫn, nhưng...

"Cậu còn nhớ những điều tôi đã nói không?"

Nghe câu hỏi đó, Louis ngẩng đầu nhìn Jack chăm chú. Từ thuở bé, Jack đã ở bên và chỉ dạy Louis nhiều thứ chẳng khác nào một người thầy.

Những kiến thức đó nếu ghi chép lại còn dày hơn một cuốn sách, Jack đang nhắc đến điều gì? Louis ngơ ngác không thể nhớ ra nổi. Jack chật lưỡi và lắc lắc ngón tay.

"Tôi đã tưởng đầu óc cậu thông minh lắm, hóa ra là không phải vậy."

Jack nói bằng giọng giễu cợt. Louis nhíu mày ra hiệu Jack dừng lại.

"Đã 500 năm tuổi nhưng hành động của cậu thì vẫn trẻ con như vẻ bề ngoài vậy."

"Jack!"

Jack tiếp tục trò đùa cợt, mặt Louis đỏ gay tức giận. Thấy Louis nắm chặt tay thành nắm đấm, người run bần bật, có vẻ chỉ trong chớp mắt nữa thôi sẽ lao khỏi chỗ ngồi và túm cổ mình, Jack thôi giễu cợt.

"Bông hoa...có thể chứa hạt...tôi hỏi cậu có nhớ câu đó không?"

Lời gợi ý của Jack khiến Louis bắt đầu lục lại trí nhớ. Rõ ràng cậu đã từng nghe cây nói này ở đâu đó. Một câu chuyện Jack nhắc đến thoáng qua khi cậu còn rất nhỏ. Cậu thấy ngạc nhiên hơn nữa vì mình vẫn còn có thể nhớ tới nó.

"... Hạt?"

Chắc chắn đó không phải là câu nói bâng quơ, Louis nhấn mạnh lại câu nói và suy nghĩ miên man. Bông hoa có thể chứa hạt. Bây giờ Jack lại nhắc đến câu chuyện đó, hẳn là phải hàm chứa điều gì. Lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại một hồi hai từ "hoa" và "hạt", bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì đó, Louis mắt sáng lên và quay sang nhìn Jack.

"... Có thật như vậy không?"

"Tôi có lý do gì để nói dối cậu không?"

"Ông...biết tới mức nào?"

Đáp lại câu hỏi đó, Jack im lặng. Muốn nghe câu trả lời chính xác thì trước hết phải đặt câu hỏi chính xác. Đó là nguyên tắc của Jack. Sẽ chẳng thể moi được câu trả lời từ ông nếu đặt câu hỏi chơi vơi. Nếu muốn biết nhiều hơn thì phải hỏi rõ ràng. Đây chính là ý nghĩa trong câu trả lời im lặng của Jack.

"Tôi sẽ chỉ hỏi thêm một câu nữa thôi, thưa thầy Jack."

Lý trí đã quay về, Louis lại nói một cách kính cẩn.

'Vừa nói trống không lại quay sang lễ phép, rõ là tùy hứng giống nhau mà.'

Cha nào con nấy, trong đầu hiện lên hình ảnh cha của Louis, Jack cười "hờ hờ".

"Bông hoa...có đúng là bông hoa không?"

Càng tìm hiểu về hoa Ma cà rồng, trong đầu cậu càng dồn dập nghi vấn 'Bông hoa đó có thực sự là một loài thực vật?'. Louis vừa đưa ra câu hỏi sắc bén, Jack đan những ngón tay vào nhau và ngả mình sâu xuống ghế sofa rồi chậm rãi trả lời.

"Cái gọi là hoa...có thể hiểu thành hai nghĩa. Một nghĩa là kết quả từ quá trình nở ra của thực vật mà cậu vẫn biết, hoặc...."

Nghe câu trả lời lấp lửng của Jack, Louis nói không thể trì hoãn thêm thời gian và vụt đứng dậy, rời khỏi phòng.

"Hoặc là từ ẩn dụ chỉ một đối tượng rất đẹp."

Louis đã đi rồi, Jack nhìn chiếc bàn vỡ đôi và chiếc áo vấy bẩn rồi khẽ thở dài. Mỗi lần thằng nhóc đó vào đây là căn phòng lại banh tành như vừa bị một cơn bão tràn qua, Jack nghĩ bụng sẽ không để Louis vào phòng này thêm một lần nào nữa. Đột nhiên có cảm giác như có ai đó đang ở ngay gần bên, Jack quay đầu nhìn lại.

"Thật là, ngài Jack. Ngài không thấy mình quá đáng khi chỉ cung cấp thông tin cho mình Louis sao?"

Jack cười "hờ hờ" khi thấy hôm nay mình có khá nhiều khách đến thăm. Vốn là người ưa thích sự tĩnh lặng, Jack không để quá nhiều người bên cạnh mình. Thông thường, nếu các Ma cà rồng khác có hai, ba thuộc hạ thì Jack chỉ thu nhập duy nhất một người-chính là anh hầu đang dọn bàn phía trước mặt.

Nơi Jack hướng mắt nhìn, một thiếu niên với mái tóc đỏ rực đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.

"Thì ra là Reka. Có chuyện gì thế?"

Jack cười vui vẻ, tiếp đón Reka.

"Bây giờ cái bàn đã bị nát vụn, chẳng còn chỗ để ta tiếp khách nữa. Khà khà."

Đáp lại câu bông đùa của Jack, Reka xua tay tỏ ý không vấn đề gì. Người hầu đã bỏ cả ghế sofa ra ngoài để lau dọn những mảnh vỡ vương vãi từ chiếc bàn, Reka đứng tựa vào tường, người nghiêng nghiêng.

"Tôi có thể hỏi tại sao một người nổi danh là đệ nhất chiến lược gia của thế giới Ma cà rồng, luôn giữ lập trường trung lập như ngài lại chỉ cho riêng Louis mượn cái đầu mình không?"

Từ khi bông hoa biến mất, các Ma cà rồng lũ lượt đến xin Jack chỉ cách tìm lại. Trong đó có cả Reka. Nhưng họ chỉ nhận lại cái lắc đầu lạnh lùng của Jack. Ta không có gì để tiết lộ với lũ các ngươi. Tất cả họ đều bị đuổi khỏi phòng với cùng một câu trả lời như vậy.

Năng lực của Jack không đáng kể, thậm chí không bằng nổi một Ma cà rồng trung cấp. Vì vậy, hành động của Jack hết sức chướng tai gai mắt đối với các Ma cà rồng thượng cấp nhưng họ đều không dễ động đến một chiếc lông tơ của ông. Lý do chính là nhờ lớp chắn bảo vệ trước đây chúa tể đã ban cho Jack.

Chúa tể đời trước hết sức yêu quý Jack, ngài dùng quyền lực của một vị chúa tể để bảo vệ không cho kẻ nào động tới Jack. Cả khi chúa tể không còn, lớp chắn ấy vẫn được duy trì khiến cho không kẻ nào có thể tiếp cận ông.

Có tin đồn cho rằng chúa tể trước đây đã từng gợi ý Jack vào vị trí Thất Tinh. Thế nhưng Jack lại lựa chọn cuộc sống bình lặng giữa những cuốn sách, đến chúa tể cũng không thể ngăn cản nổi.

Chống lại lệnh của chúa tể mà Jack vẫn sống sót. Chỉ đơn giản qua việc đó thôi cũng đủ hiểu chúa tể đã quý trọng Jack tới mức nào.

"Có lý do nào để ta phải nói với cậu không?"

Jack khịt mũi cười như cho rằng câu hỏi đó là lố bịch và đứng đậy. Ông yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị áo cho mình ra ngoài và đi về phía giá sách. Thấy Jack tiếp tục sắp xếp đống sách hỗn độn trên sàn và coi mình chẳng khác nào không khí, Reka cau mày nhìn chằm chằm. Tuy nhiên Jack vẫn chẳng thèm đếm xỉa tới Reka.

"Con chuột già nua của một kẻ đã tàn lụi..."

Reka hạ thấp giọng lẩm bẩm chỉ đủ để mình mình nghe thấy. Đối với cậu, sự ngạo mạn của Jack thật đáng ghét. Một lão già với năng lực tầm thường, chỉ chăm chăm dựa vào sự bảo vệ của chúa tể mà dám cứng đầu cứng cổ. Reka muốn giết chết lão nhưng nhận ra rằng điều đó là không tưởng, cậu lắc đầu tiếc nuối.

"Bố của Louis..."

Đang dọn sách, toàn thân Jack khựng lại khi nghe câu bỏ ngỏ của Reka. Cầm nguyên cuốn sách trên tay, Jack nhìn Reka chờ đợi.

"Có phải vì bố Louis đã cầu khẩn ngài?"

Dường như lời của Reka đã đúng, Jack im lặng không trả lời. Dù không rõ bố Louis đã cầu khẩn gì nhưng rõ ràng Louis sẽ vững mạnh hơn nhiều lần khi được một người nổi danh là chiến lược gia đệ nhất như Jack ở bên cạnh so với những tên Ma cà rồng nhãi nhép đang bám đuôi Ashwel. Reka bỗng thấy hết sức ghen tỵ với Louis.

"Nếu ngài chia sẻ thông tin cho tôi, tôi cũng sẽ tiết lộ với ngài một thứ."

Reka lại gần và thì thầm điều gì đó vào tai Jack. Cuốn sách trên tay Jack đột ngột rơi bộp xuống sàn.

Bình thường Jack tuyệt đối không để rơi cuốn sách mình yêu quý xuống đất. Điều đó đủ thấy những lời Reka vừa nói đã tác động mạnh tới ông đến mức nào. Nhìn cảnh đó, Reka nhếch một bên khóe môi.

"Việc có nói chuyện đó với cậu ta hay không phụ thuộc vài quyết định của ngài. Dù ngài không nói đi chăng nữa thì một lúc nào đó tôi cũng sẽ biết được thôi."

Reka lùi lại, nhún vai rồi nói, ánh mắt Jack vụt trở nên sắt như dao, găm chặt vào cậu.

"Tại sao lại nói với ta? Chẳng phải ngươi cũng đối đầu với Louis đó sao?"

"Đối đầu?"

Reka cúi nhặt cuốn sách Jack đánh rơi rồi chia ra phía trước. Thấy Reka thật đáng ngờ khi nhoẻn miệng cười trước lời của mình. Jack không cầm cuốn sách mà im lặng, gườm gườm nhìn Reka.

"Tôi không trẻ con vậy đâu. Ngài hãy cứ chống mắt lên coi tương lai của tôi sẽ thế nào."

Đó là câu nói cuối cùng của Reka để lại. Cậu xếp cuốn sách lên kệ và hóa thành đóm lửa rồi vụt tan biến vào hư không.

-----------------------------------------------------------
Cả nhà ơi, nếu mình có sai lỗi chính tả ở đâu thì cả nhà báo giúp mình nha.😊

Cảm ơn cả nhà nhiều nè 😘

Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro