Chương 7: Hé lộ diện mạo thật của bông hoa. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lách cách...
Huỵch huỵch huỵch...
Vừa mở cửa bước vào nhà, Beak Han đã nghe thấy tiếng ai đó đang chạy trốn. Đến lúc này Beak Han đã phần nào hiểu tình huống hiện tại mà Louis kể với anh. Nếu ngày nào cũng lẩn tránh như vậy thì đến một người vô cảm như Louis cũng sẽ không tránh khỏi cảm giác bực bội.

"Cô Seo Young..."

"Vâng, thưa bác sĩ?"

Đang bỏ chạy, Seo Young dừng bước và ló đầu qua thanh lan can của cầu thang đi lên tầng hai. Tuy vậy cô vẫn phải ngó nghiêng vài lần để chắc chắn Louis không có ở đó. Hành động của Seo Young thật dễ thương, bản tính đùa cợt nổi lên, Beak Han hướng về phía cửa chính và gọi to.

"Huynh trưởng, vào đi ạ."

Huỵch huỵch huỵch huỵch...

Quả đúng như dự đoán, chưa kịp nghe Beak Han nói hết câu, Seo Young đã chạy tuốt lên tầng hai. Hành động của Seo Young chẳng khác nào cô nữ sinh trung học xấu hổ sau khi tỏ tình với người mình thích. Beak Han bật cười và gọi.

"Cô Seo Young! Huynh trưởng không có ở đây đâu!"

Dường như Seo Young đang dò xét câu nói của Beak Han, phải một lúc lâu sau cô mới rón rén bước xuống từ tầng hai. Sau khi quan sát kỹ một vòng phòng khách, sân, cho tới tận cửa lớn để chắc chắn Louis không có ở đó, Seo Young thở phào nhẹ nhõm nhưng trên gương mặt lại xen một chút thất vọng.

"Cô nhớ huynh trưởng lắm à?"

"Cái, cái, cái gì... Không, không phải như vậy đâu!"

Lời nói lắp bắp chẳng có chút sức nặng nào. Vừa nghe Beak Han nói, Seo Young luống cuống hoa chân múa tay phủ nhận. Người xưa có câu, càng phủ định quyết liệt bao nhiêu thì lại càng khẳng định bấy nhiêu, trong mắt người khác, hành động lúc này của Seo Young thật đáng ngờ. Thấy Seo Young càng đáng yêu khi không thể che giấu nổi cảm xúc, Beak Han khoan khoái cười.

"Trước tiên cô cứ bình tĩnh lại rồi ăn cái này đi đã."

Trên đường về biệt thự, chợt nhớ tới Seo Young, Beak Han đã mua một chiếc bánh ngọt, anh đẩy về phía cô. Các cô gái bình thường đều không thể làm ngơ với chiếc bánh ngọt.

Quả nhiên Beak Han đoán không sai, vừa nhìn thấy chiếc bánh, mặt Seo Young ửng hồng, cô nói lời cảm ơn với anh và biến mất vào trong bếp.

Sau những tiếng lạch cạch vang trong bếp một hồi lâu, Seo Young xuất hiện trở lại với một chiếc khay to, bên trên là hai miếng bánh được cắt đẹp mắt cùng hai ly nước hoa quả.

"Tôi không ăn đâu."

Vừa kết thúc công việc là Beak Han phóng như bay từ Seoul về Busan, toàn thân anh kiệt sức tưởng như sắp chết.

Không được chợp mắt dù chỉ một phút, Beak Han chẳng còn tâm trí nào dành cho việc ăn, anh từ chối miếng bánh. Thấy vậy, Seo Young tỏ vẻ khó xử, cô nhìn Beak Han như muốn hỏi mình sẽ phải xử lý thế nào với miếng bánh đã cắt ra.

Nhìn Seo Young như vậy, Beak Han cũng muốn cố nuốt một miếng để tỏ lòng cảm kích vì được Seo Young quan tâm đến. Nhưng nếu ăn bây giờ, chắc chắn cơ thể sẽ kịch liệt phản đối nên Beak Han cũng khó xử, bối rối nhìn miếng bánh.

"Ơ?"

Đột nhiên Beak Han cười tươi và vỗ tay "bốp" một cái rồi gọi tên Akan.

"Akan."

'Akan? Akan cũng đến đây ư? Có thấy bóng dáng anh ta đâu nhỉ?'

Seo Young nhìn quanh quất nhưng không thấy Akan đâu. Beak Han cười và chỉ vào cái bóng của mình.

"Ớ?"

Đột nhiên cái bóng của Beak Han bỗng trở thành hình ảnh 3D sống động, từ từ mang hình thể con người.

"U oa..."

Từ cái bóng đó, Akan hiện ra khiến Seo Young tròn xoe mắt thán phục. Akan luôn ẩn đâu đó, chỉ chờ Louis gọi là xuất hiện. Seo Young đã luôn tò mò không hiểu anh ta ở đâu, nếu đúng Akan giấu mình trong cái bóng thì việc anh ta thường xuất hiện đột ngột cũng là việc khá dễ hiểu.

Beak Han đưa phần bánh của mình cho Akan. Khẽ run rẩy nhận miếng bánh, Akan nhíu mày nhìn Beak Han chằm chằm như thể không hiểu tại sao Beak Han lại đưa cho mình. Beak Han cười tươi nói.

"Cậu hãy ngốn nó đi."

Trong đầu lóe lên ý nghĩ 'Nếu mình ném thẳng chiếc đĩa này vào mặt thằng nhãi kia thì sẽ thế nào nhỉ?', Akan dồn sức vào tay cầm đĩa.

Rắc...

Không chịu nổi sức mạnh của Akan, mép chiếc đĩa vỡ vụn. Seo Young quá bất ngờ, khẽ kêu lên. Phải tới lúc đó Akan mới nhận ra hành động vừa rồi của mình, anh ta cuối đầu xin lỗi.

"Không, không sao đâu. Nếu không thích thì anh cũng không cần ăn mà..."

"A a, bây giờ Akan cũng to gan nhỉ. Dám từ chối vật chủ nhân ban cho."

Xẹt...
Beak Han vừa nói bằng giọng vặn vẹo, trên trán của Akan đã hằn lên hai chữ "nhẫn nhịn". Akan nhìn Beak Han bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Beak Han cũng không né tránh.

Một tia chớp lóe lên giữa hai người, tưởng mình nhìn nhầm, Seo Young phải dụi dụi mắt mấy lần. Vốn dĩ hai người đều là thuộc hạ thân tính của Louis, không hiểu sao lại đối đầu như vậy. Beak Han nhìn thẳng vào mắt Akan và gằn rõ từng tiếng.

"Cậu định để những miếng bánh cô Seo Young đã nhọc công cắt thành thứ bỏ đi? Hừ. Dạo này thuộc hạ lại dám biến công sức của chủ nhân thành công cốc đấy? Đúng chứ?"

'Việc cắt bánh không khó nhọc đến mức như vậy đấy chứ?'

Không khí căng thẳng bao trùm, tưởng như hai người họ sẽ lao vào đánh nhau ngay lập tức. Đứng ở giữa, Seo Young nơm nớp lo sợ, cô nhìn sang phía Akan trước.

Đã tôn Seo Young thành chủ nhân nhưng lại đẩy cô vào tình huống khó xử này, Akan nghĩ rằng đây không phải là việc một thuộc hạ nên làm, anh thở dài và đặt tay lên chiếc mặt nạ đang che mặt mình.

"U oa..."

Dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Akan bỏ mặt nạ ra, mắt Seo Young sáng lên và nhìn xoáy vào Akan tới mức anh thấy bối rối.

Chiếc mặt nạ được cởi bỏ cũng là lúc những sợi tóc đen hiện ra, bay phất phơ trong không khí. Tuy có đôi chút lạnh lùng và cứng rắn nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng có thể thấy vẻ ngoài đó thật quyến rũ. Vừa nhìn thấy mặt Akan, trong đầu Seo Young chợt lóe lên một suy nghĩ khác.

'Người con trai khi đó.'

Chính là người thanh niên có đôi cánh đen tuyền cô nhìn thấy dưới ánh trăng đêm. Ngoại trừ đôi mắt không phải màu đỏ mà là màu đen nhánh ra, Akan giống hệt người thanh niên đêm ấy khiến Seo Young không thể rời mắt.

"Cô ngạc nhiên lắm phải không?"

Thấy Seo Young không rời mắt khỏi Akan. Beak Han cười và đặt tay lên vai cô. Bình thản nói như thể điều đó là đương nhiên.

"Đó là hình ảnh huynh trưởng trong lễ trưởng thành. Tộc Shadow không có hình dạng thật, đành phải mượn hình ảnh của chủ nhân mà."

"Lễ trưởng thành?"

"Đến một lúc nào đó Ma cà rồng sẽ trải qua lễ trưởng thành. Khi đó, Ma cà rồng sẽ cởi bỏ hình dáng thiếu niên và mang vóc dáng của thanh niên trạc 20 tuổi."

"Lễ trưởng thành..."

Bốn không biết gì về gì ma cà rồng sẽ trải qua lễ trưởng thành, Seo Young chăm chú lắng tai nghe Beak Han nói và gật đầu.

"Đẹp trai đấy chứ?"

"Vâng."

Dù biết rõ đó là người khác nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt ấy thôi cũng khiến trống ngực Seo Young đập loạn xạ, cô ngượng ngùng gật đầu, thấy vậy Beak Han cười ha hả và nói.

"Nhưng mà huynh trưởng lại không thích bộ dạng đó."

"Sao ạ?"

"Akan đã biến thành dáng vẻ đó từ 5 năm trước. Nhưng khi đó huynh trưởng đã âm thầm yêu cầu Akan đeo mặt nạ để giấu mặt thật của mình."

Seo Young cười gượng gạo. Nếu lời Beak Han nói là sự thật thì rõ ràng người mà cô thấy khi đó đúng là Louis. Nhưng dường như Louis lại không thích dáng vẻ đó. Hơn nữa, nếu là 5 năm trước thì chính là thời điểm bạn của cậu bị chết. Chắc chắn việc đó có liên quan tới người bạn ấy. Seo Young im lặng.

"Ồ? Nhưng mà, cậu..."

Đột nhiên Beak Han nhìn Akan bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Tại sao cậu lại trở thành hình dáng trưởng thành như vậy? Huynh trưởng thì vẫn đang trong bộ dạng trẻ con?"

Như bất ngờ trước câu nói của Beak Han, Akan khẽ giật mình và vội vàng quay đầu sang gắt gỏng.

"Chỉ là sức mạnh của ngài LubeLouis quá lớn và tôi bị ảnh hưởng mà thôi."

Giọng Akan khẽ run và trong câu giải thích như còn thiếu gì đó nhưng dường như Beak Han không để tâm nhiều, anh phẩy tay nói "A, thế à!" và bỏ qua. Mắt Akan ánh lên cảm giác nhẹ nhõm.

"Nào, cứ ăn bánh đi đã."

Ngay cả trong tình huống này mà Beak Han vẫn chưa tạm quên chuyện chiếc bánh, anh lại thúc giục Akan. Akan tiếp tục đáp trả Beak Han bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ngươi..."

"Sức mạnh của huynh trưởng thì sao? Cậu bị ảnh hưởng từ sức mạnh đó?"

Beak Han nhếch mép cười, Seo Young và Beak Han cũng nhìn Akan chằm chằm do đó Seo Young không thể thấy được nét đùa cợt trong mắt Beak Han nhưng lại nhìn rõ mọi động thái trong mắt Akan.

"Nhưng..."

"Cậu sẽ ăn nó chứ?"

Nhìn ánh mắt của Beak Han thì rõ ràng nếu không ăn miếng bánh này, Beak Han sẽ lại lôi chuyện ban nãy ra, Akan chun mũi, nhăn mặt bỏ miếng bánh vào miệng.

"Ực!"

"Không, không sao chứ ạ?"

Thấy Akan bụm miệng như muốn nôn, Seo Young vội vỗ vỗ vào lưng anh.

"Nếu không thích anh có thể không cần ăn mà."

"Tôi...sẽ ăn."

Seo Young định cướp lại miếng bánh trên tay Akan nhưng Akan đã kịp nhét trọn phần còn lại của bánh vào miệng. Cái mặt nhăn nhó của anh vẫn chưa thể giãn ra. Vì khuôn mặt Akan giống hệt Louis nên Seo Young có cảm giác chính Louis đang nhăn nhó, cô khẽ cười.

"Ơ, nhưng mà....Louis..."

Akan, Beak Han và Ken đều đang ở nhà nhưng lại không thấy bóng dáng Louis đâu cả, Seo Young nghiêng đầu hoài nghi và hỏi Beak Han. Beak Han nói Louis có việc ra ngoài và sẽ về ngay.

Câu trả lời ấy càng khiến nỗi bất an trào dâng trong lòng Seo Young. Tình huống lần trước cũng như vậy, Louis hứa sẽ về ngay nhưng lại bị trọng thương và khó khăn lắm mới quay trở lại được.

Nhìn vẻ mặt thẩn thờ vì bất an của Seo Young. Beak Han vỗ vai cô.

"Chủ nhân không đi đánh nhau nên sẽ không sao đâu."

Câu nói ấy giúp Seo Young yên tâm phần nào, cô khẽ gật đầu. Như vừa nhớ ra điều gì, mặt Seo Young hơi ửng hồng, cô níu áo Beak Han.

"À, có chuyện này, thưa bác sĩ..."

"Cô cứ gọi tôi là Beak Han cũng được."

"Vậy, vậy...anh Beak Han?"

Thấy Seo Young ửng hồng, miệng ấp úng, Beak Han khẽ há miệng "hê" và nhìn cô bằng ánh mắt triều mến như thể đang nhìn cô em gái bé nhỏ, dễ thương của mình.

"Anh không, không thích ạ?"

Thấy Beak Han há miệng, đứng như trời trồng khi nghe mình nói, Seo Young thận trọng hỏi lại.

"À không, tôi thích chứ!"

Sợ rằng Seo Young sẽ đổi ý, Beak Han vội nói. Phải tới khi Beak Han lắc đầu quầy quậy và khẳng định không sao Seo Young mới yên tâm và khẽ khàng.

"Siêu thị..."

"Sao cơ? Nhà hết thức ăn rồi à?"

Mới lấp đầy tủ lạnh chưa được mấy ngày mà đã hết thức ăn, Beak Han hoài nghi hỏi lại Seo Young. Nhưng có vẻ không phải vậy. Seo Young lắc đầu, mặt ửng đỏ, người nhấp nhổm.

Hay cô ấy đau ở đâu. Hừm...gì thế nhỉ? Chăm chú suy nghĩ hồi lâu, bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Beak Han.

"Lẽ nào là..."Magic"?"

Đáp lại câu hỏi của Beak Han, mặt Seo Young càng đỏ gay. Phải tới lúc đó mới hiểu vì sao Seo Young lại ấp úng như vậy. Beak Han khẽ gật đầu. Nhưng lúc này cậu không thể lái xe ngay được. Với tình trạng này mà lái thì có thể sẽ không tránh khỏi cơn buồn ngủ mà chết bất đắc kỳ tử. Đang suy nghĩ nên xử trí thế nào thì Beak Han hướng mắt về phía Akan đang đứng phía sau mình.

"Tôi thấy sợ nhất là những lúc cậu cười kiểu đó đấy."

"Thế thì sao?"

Beak Han nhúng vai nói.

"Cậu có gì mà sợ tôi."

Thấy bộ dạng Beak Han như vậy, Akan khẽ nhíu mày và đeo lại chiếc mặt nạ.

"Không phải tôi đi vì cậu đâu đấy."

"Thì tôi cũng có nói gì đâu."

Seo Young lại thêm một lần kinh ngạc. Vừa nói tới cái bóng, tưởng như Akan có cả năng lực sao chép y nguyên khuôn mặt người khác. Sau khi bỏ mặt nạ xuống, Akan trở thành một Beak Han thứ hai tới mức ai nhìn vào cũng tin rằng hai người là anh em sinh đôi. Dù ở nhà máy nào cũng không thể chế tác được một sản phẩm giống tới mức tinh xảo như vậy.

"Akan sẽ đi cùng với cô."

"A, cảm ơn hai anh."

Áy náy vì bản thân mình gây phiền hà cho mọi người, Seo Young cuối thấp đầu trịnh trọng thể hiện lòng cảm kích. Beak Han xua tay "Không có gì đâu" và tung ví của mình về phía Akan.

"Một công đôi việc, cô mua tất cả vật dụng cần thiết về nhé. Cô có thể mua thêm quần áo nữa."

Tuy Seo Young nói không cần và xua tay từ chối nhưng Beak Han vẫn kiêng quyết dúi chiếc ví vào tay cô.

"Dù sao đó cũng là tiền của huynh trưởng mà, hờ hờ...."

Cách nói và khuôn mặt cười cợt đó của Beak Han ánh lên vẻ tinh quái chẳng khác nào một tên ác ma.

Siêu thị cách khu biệt thự 30 phút đi . Seo Young kinh ngạc về khả năng lái xe thành thục của Akan. Khi xe vừa đỗ xịt một cách hoàn hảo, Seo Young không giấu nổi vẻ tán phục, khen Akan thật tài giỏi. Có đôi chút xấu hổ, Akan ho khẽ một tiếng rồi sải bước vào trong siêu thị.

"Trước tiên...."

Mục đích cao cả nhất khi tới siêu thị đã đạt được, Seo Young nhặt các gói băng vệ sinh vào xe đẩy. Không biết khi nào "magic" sẽ lại xuất hiện và thật không hay khi cứ phải làm phiền họ vì những việc thế này, chi bằng mua luôn một lần. Khi cả hai quay xe sang khu thức ăn, đang đi phía trước, Akan bỗng khựng lại.

"Kia là cái gì vậy?"

Akan chỉ tay về phía quầy ăn thử. Một cô lớn tuổi phúc hậu đang rán một loại bánh bao đầy trên chảo, những chiếc bánh bao đang chuyển màu vàng au, tỏa mùi thơm hấp dẫn.

"Anh không biết quầy ăn thử thức ăn à?"

"Vâng..."

Nghe câu trả lời của Akan, Seo Young mỉm cười và kéo tay anh đến phía trước quầy. Một cô lớn tuổi dùng tăm xiên vào chiếc bánh bao và đưa cho Akan.

"Cô sẽ bán rẻ cho. Hai đứa mua nhiều vào nhé."

Khi cô nắm tay và dúi cho anh chiếc tăm có xiên miếng bánh bao, mặt Akan căn thẳng, cảnh giác cao độ. Thấy Akan như chú mèo lông dựng ngược, đề phòng, Seo Young che miệng cười khục khục. Akan khẽ liếc nhìn Seo Young một lần và tự động cho miếng bánh bao vào miệng như cái máy.

"Cái này....là thức ăn gì vậy?"

"À...thì, nó gọi là bánh bao...ngon không?"

Vẫn là Akan đã nhăn nhó khi ăn chiếc bánh ngọt vừa rồi, nhưng lúc này hình như hợp khẩu vị, anh ta vui vẻ nhận thêm một chiếc bánh bao từ cô bán hàng rồi ăn ngon lành. Thấy vậy, Seo Young chợt nghĩ mình phải làm thử món này cho anh ta và để vài gói vào xe đẩy.

Có vẻ bánh bao là món ăn ngoại lệ của con người mà Akan thấy vừa miệng. Lúc đầu còn đề cao cảnh giác nhưng sau đó Akan đã thoải mái ăn miếng bánh được cho thêm. Một, hai món ăn mà Akan thấy hợp khẩu vị rồi thêm mấy món Seo Young thích ăn, chẳng mấy chốc xe đã đầy. Thấy không thể mua thêm gì nữa, Seo Young hướng về phía quầy thanh toán.

"Ừm...Akan này, anh có biết thanh toán không?"

Tín hiệu khẩn cấp. Hàng người đang đợi thanh toán dài hơn dự kiến mà bây giờ Seo Young lại cần đi nhà vệ sinh. Thật may, Akan gật đầu như xác nhận điều gì đó. Seo Young cười hân hoan và giao chiếc ví cho Akan.

"Tôi sẽ đến thẳng bãi đậu xe."

Nhà vệ sinh bên trong siêu thị hơi nhỏ nên chật ních người chờ. Đặc biệt, nhà vệ sinh nữ còn đông hơn nhà vệ sinh nam. Ôi trời, mình thì đang cần gấp...Seo Young giẫm chân liên tục và ngao ngán đứng vào hàng. Lối vào nhà vệ sinh khá nhỏ, mọi người qua lại liên tục, Seo Young không tránh khỏi tầm mắt của họ. Cô nép sát vào tường hành lang chật hẹp, cố gắng tránh tối đa sự chú ý của mọi người.

"Kang Dong Hyuk đang đợi cô trên tầng thượng. Hãy lên đó một mình."

Một giọng nói kỳ quái tới mức không thể phân biệt là nam hay nữ vang lên. Seo Young hoảng hốt quay đầu nhìn xung quanh nhưng không thể xác định ai là người truyền đạt câu nói ấy. Nhà vệ sinh chật ních người, trong số đó, cô cũng không có cách nào xác định ai là kẻ vừa nói với mình.

'Ai thế nhỉ?'

Kang Dong Hyuk là tên chú của cô. Kinh ngạc vì chú đã biết rõ vị trí của mình và tìm tới, Seo Young quên luôn cả chuyện phải đi vệ sinh.

"Cô Seo Young?"

Ra đến bãi gửi xe từ trước và chất xong đồ lên xe, Akan nhìn thấy Seo Young lững thững đi về phía mình với ánh mắt đờ đẫn và gọi tên cô. Nhưng dường như không nghe thấy tiếng gọi ấy, Seo Young im lặng không trả lời. Cô không đi về phía xe mà đột ngột dừng lại và vụt quay người đi.

"Seo Young..."

"Tôi, đến nơi này một lát rồi sẽ quay về ngay!"

Akan chưa kịp ngăn lại Seo Young đã nhanh chóng biến mất vào trong đám đông. Hốt hoảng, Akan vội vã đuổi theo cô nhưng có quá nhiều người kì lạ liên tục đứng chắn trước mặt khiến anh không thể tiến lên phía trước. Có gì đó rất lạ ở đây. Như có một dự cảm xấu mơ hồ, Akan lách người qua đám đông để đi vào trong nhưng anh đã mất dấu của Seo Young. Akan lẩm bẩm chửi thề và tiếp tục tìm kím.


Đây là lần đầu tiên trong đời Seo Young đi lên tầng thượng của siêu thị. Tuy ở bên ngoài có tấm biển ghi rõ "Cấm người không phận sự ra vào" nhưng lạ thay cửa đang mở sẵn.

Không quá khó để cô mở cánh cửa sắt han gỉ và bước vào, Seo Young nhìn quanh quất tìm chú.

"Gì thế này? Chẳng có ai cả?"

Quay đầu nhìn xung quanh mà không thấy ai, Seo Young nghiêng đầu hoài nghi, phải chăng ai đó bày ra trò đùa nhảm nhí này. Nhưng điểm nghi vấn là người đó đã nói rõ tên chú của Seo Young, rõ ràng đây không phải là một trò đùa dai đơn thuần.

Lòng do dự nhưng chẳng hề thấy ai, có lẽ mình đã lên đây vô ích, Seo Young quay lưng định đi xuống.

"Lâu lắm mới gặp chú mà cháu không chào hỏi đã định đi luôn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro